Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17:

Lữ Cảnh Thù đã được chứng nhận với danh phận "bạn trai", muốn công khai với thế giới rằng Bạch Kỳ thuộc về mình nhưng lại sợ gây ra tranh cãi, nên trước mặt mọi người phải giữ khoảng cách.

Dù xã hội hiện đại đã thoáng hơn so với thời cổ đại, nhưng tình yêu đồng tính vẫn bị xem là không bình thường trong mắt một số người, thậm chí còn bị cho là bệnh hoạn.

Bản thân Lữ Cảnh Thù không sợ và cũng chẳng thèm quan tâm, nhưng hắn không muốn để Bạch Kỳ bị nhục mạ và chỉ trích.

Kiếp trước, hắn có thể khiến cả triệu người phải khuất phục trước cơn thịnh nộ của vua chúa, nhưng kiếp này, hắn chỉ là một người bình thường, không thể giết hết bọn dân ngu thiên hạ hay bịt miệng dư luận được.

Lữ Cảnh Thù chỉ có thể kìm nén sự chiếm hữu đang bùng cháy trong lòng, lặng lẽ chờ đợi Bạch Kỳ "trưởng thành".

Bạch thượng thần: "..."

Thật ra, y chẳng ngại việc phô bày tình cảm trước mặt mọi người đâu~~ Cười nhẹ.

Giờ ra chơi ở lớp 1.

Lục Mão ngồi đối diện bàn học của Bạch Kỳ, chia sẻ đồ ăn vặt và bàn về kế hoạch nghỉ hè.

Chỉ còn nửa tháng nữa là đến kỳ nghỉ hè, không khí trong trường bắt đầu trở nên náo nhiệt, các học sinh đã sớm "thân ở Tào doanh, tâm ở Hán".

"Tớ định đăng ký một tour du lịch, cậu có muốn đi cùng không?" Lục Mão mời mọc.

"Không, trời nóng quá," Bạch thượng thần không có chút động lực nào.

Tháng bảy là thời điểm nóng nhất trong năm, một ông già như y với đôi tay chân già cỗi không nên theo đám thanh niên đi chen chúc làm gì.

Làm thần, không phục già cũng không được.

'...' Hắc Thất nhìn mà đầy bất mãn.

"Khai giảng là lên lớp 12, chỉ còn một năm nữa là thi đại học, cậu có mục tiêu gì chưa?" Địch Nhất Huy vây quanh hỏi.

"Mục tiêu của tôi là Đại học C, ở đó có thể tham gia giải bóng rổ toàn quốc," Lục Mão tranh đáp trước.

"Còn cậu thì sao?" Địch Nhất Huy hỏi Bạch Kỳ.

"Làm vận động viên thể thao cũng mệt lắm," Bạch Kỳ suy nghĩ một lúc rồi quay sang hỏi Lữ Cảnh Thù, "Cậu thấy tôi có thể kiếm sống nhờ nhan sắc không?"

"Có thể," Lữ Cảnh Thù chỉ nói vắn tắt.

Sau này, chính mình sẽ kiếm tiền nuôi gia đình, A Duy chỉ cần lo xinh đẹp như hoa là được.

Bạch thượng thần hiểu rõ hàm ý trong lời nói của hắn, cười nhạt, "Cậu thì sao? Định thi vào đâu?"

"Không vội," Lữ Cảnh Thù trả lời mơ hồ.

Hắn tự tin rằng có thể chọn bất cứ trường đại học nào trên thế giới, nhưng sẽ không đồng ý sống xa Bạch Kỳ, nên đi đâu y cũng sẽ theo đó.

"Hai hôm trước, bố tôi gọi điện nói sẽ đăng ký cho tôi bốn lớp học thêm trong kỳ nghỉ hè," Lương Cường mặt mày ủ rũ.

"Ông ấy còn đe dọa, nếu tôi dám nghỉ học một buổi, tiền học của buổi đó sẽ bị trừ vào tiền sinh hoạt của kỳ sau, tôi sống không nổi nữa..."

Lục Mão và Trạch Nhất Huy giơ ba chiếc bút lên lặng lẽ cúng bái, "Xin chia buồn."

"Mạnh ca*, có người tìm!" Có người ngoài lớp lớn tiếng gọi. (*ca này ko phải "anh" mà giống kiểu từ đệm vào tên để gọi thân thiết thôi)

Bạch Kỳ liếc nhìn ra ngoài cửa sổ lớp, đứng dậy kéo ghế ra và bước ra ngoài.

Ra đến cầu thang, y nhìn thấy Tô Khánh xách một túi đồ ăn vặt, đang nhìn quanh quất.

"Anh Mạnh!" Thấy Bạch Kỳ xuất hiện, Tô Khánh lập tức phấn khởi chạy tới.

"Cậu đến đây làm gì? Lại chọc tức ai rồi bị chặn đánh tiếp à?" Bạch Kỳ hỏi.

"Em đến đây để gặp anh," Tô Khánh đưa hết đồ ăn vặt cho Bạch Kỳ, đầy khí phách nói, "Cảm ơn anh lần trước đã ra tay nghĩa hiệp."

"..." Bạch thượng thần.

Bị phim truyền hình đầu độc rồi hả? Còn tưởng mình là người trong giang hồ sao?

"Anh ơi, sau lần báo cảnh sát đó, anh không gặp chuyện gì chứ?" Tô Khánh hơi lo lắng.

"Có người đứng sau bảo vệ, sợ gì chứ?" Y là người đàn ông dựa lưng vào đại thụ mà.

Hắc Thất '...' Có gì đáng tự hào đâu?

"Anh Mạnh có bạn trong sở cảnh sát cơ à, ngầu thật đó!" Tô Khánh tỏ vẻ ngưỡng mộ.

Bạch Kỳ đang trò chuyện với Tô Khánh thì Lữ Cảnh Thù vẻ bồn chồn không thể kiềm chế, bước ra khỏi lớp tìm y. Thấy Lữ Cảnh Thù xuất hiện, Tô Khánh ngay lập tức bật chế độ cảnh giác.

"Đây là bạn tôi, Lữ Cảnh Thù," Bạch Kỳ giới thiệu qua loa.

"Bạn!?" Tô Khánh ngỡ ngàng.

"Anh, hai người không phải kẻ thù không đội trời chung sao? Chính anh từng nói không thể có hai hổ cùng một núi mà?"

"..." Bạch Kỳ.

"??" Lữ Cảnh Thù.

"Lần trước anh bảo em tìm người chặn hắn ngoài ngõ nhỏ gần trường và đánh hắn một trận, khiến hắn nằm liệt giường nửa năm."

"..." Bạch thượng thần ôm trán, đừng nói nữa, đại ca ơi, tội của nguyên chủ tôi không gánh được.

"Hóa ra, anh vẫn còn ghét em," Lữ Cảnh Thù trông đầy vẻ u ám.

Bạch Kỳ không nói nên lời, chỉ hỏi Tô Khánh, "Thế cậu đã chặn hắn chưa?"

"À... anh cũng biết mà, em có gây thù chuốc oán với người khác, nên không có thời gian." Tô Khánh gãi đầu đầy ngượng ngùng.

"Đó là học sinh lớp nào!?" Giáo viên chủ nhiệm hùng hổ cầm cốc trà bước tới.

"Người quản lý lớp 11 đến rồi, anh, em đi trước, có thời gian sẽ đến gặp lại anh." Tô Khánh nói xong thì quay người chạy biến.

"Cậu gọi chủ nhiệm tới à?" Bạch thượng thần hỏi.

"... Đúng vậy." Lữ Cảnh Thù đáp một cách ảm đạm.

Nhìn ánh mắt oán giận của Lữ Cảnh Thù, Bạch thượng thần chỉ biết im lặng xoa trán, "Không ghét cậu."

"Nhưng anh gọi người chặn em ngoài ngõ nhỏ," Lữ Cảnh Thù lên án.

"Chẳng phải chưa thành sao?"

"Phạm tội chưa thành cũng là phạm tội!"

"..." Bạch thượng thần.

"Cần phải đền bù," Lữ Cảnh Thù thừa cơ đòi hỏi.

Bạch Kỳ âm thầm mắng một câu "thằng nhóc ranh", rồi nhẹ nhàng nhéo má hắn, "Tối nay cho ngủ giường của tôi."

'Hoa nở luân hồi.' Hắc Thất cảm thán đầy cảm xúc.

Với các học sinh đang tuổi dậy thì, so với Giáng sinh và Lễ tình nhân, thì Tết Trung thu và Tết Nguyên đán của Trung Quốc thường hấp dẫn hơn.

Nhưng kể từ khi có sự xuất hiện của cậu thiếu niên Lữ Cảnh Thù tại Nhất Trung, danh sách lễ hội của các nữ sinh trong trường lại có thêm một ngày, đó là sinh nhật của Lữ Cảnh Thù.

Sinh nhật của Lữ Cảnh Thù là vào ngày 27. Khi giờ tự học buổi sáng kết thúc và đến giờ ăn trưa, ngăn kéo của hắn đã chật kín.

Bên trong có thư tình, nhiều món quà tinh xảo, và một loạt kẹo cùng sô-cô-la.

Bạch thượng thần không đụng đến những bức thư tình sặc sỡ, nhưng đống kẹo đã bị y ăn gần hết, trông thật bừa bộn.

Thấy Bạch Kỳ ngang nhiên "ức hiếp" Lữ Cảnh Thù như vậy, đám nữ sinh bất mãn nghiến răng ken két.

"Ăn nhiều kẹo hỏng răng đó," thói quen ăn vặt bừa bãi của Bạch Kỳ luôn khiến Lữ Cảnh Thù lo lắng.

"Ăn viên cuối cùng thôi," Bạch Kỳ bóc một viên kẹo, giữ đúng lời hứa ăn xong rồi không đụng vào cái khác nữa.

Thực ra, Bạch thượng thần vốn không thích đồ ngọt, nhưng đây đều là tình cảm của những người ngưỡng mộ Lữ Cảnh Thù nên y đành ăn giúp.

"Giả tạo." Hắc Thất nhìn y đầy khinh bỉ.

Nhấp một ngụm trà xanh, tráng miệng để làm dịu đi vị ngọt ngấy của kẹo, Bạch Kỳ hỏi Lữ Cảnh Thù: "Sinh nhật cậu muốn tôi tặng quà gì?"

Lữ Cảnh Thù chỉ chỉ vào đôi môi mình, im lặng ra hiệu muốn "hôn hôn".

Bạch thượng thần cười khẽ, không thương tiếc vỗ nhẹ vào đầu Lữ Cảnh Thù, cúi xuống bàn lấy ra một hộp quà siêu lớn được gói rất tinh xảo.

"Chuẩn bị từ lâu rồi, hỏi chỉ là tôn trọng cậu một chút thôi."

"..." Lữ Cảnh Thù.

Đây là do A Duy chuẩn bị sao??

Lúc nãy khi về lớp thấy chiếc hộp quà chiếm nhiều chỗ quá, hắn đã thô bạo đá một cú... đá mạnh một cú...

"Không mở ra xem à?" Bạch thượng thần hỏi.

Lữ Cảnh Thù thoát khỏi sự hối hận, dưới ánh mắt của Bạch Kỳ hắn cẩn thận mở hộp quà ra.

Từ dải nơ hồng phấn đến giấy gói xanh ngọc, tất cả đều được hắn mở ra một cách cẩn thận, chỉ sợ làm bẩn hay rách.

Quà của Bạch thượng thần có kích thước lớn, nặng, được gói ghém tinh tế, từ trong ra ngoài đều toát lên vẻ cao cấp, sang trọng và đắt đỏ.

Lữ Cảnh Thù phấn khởi mở lớp giấy cuối cùng, món quà bên trong ngay lập tức hiện ra trước mắt mọi người.

Bên trong là... một cái bàn giặt!?

"..." Lữ Cảnh Thù ngơ ngác.

"??" Cả lớp tò mò.

"Thích không?" Bạch thượng thần cười nhẹ nhàng hỏi.

"Thích," Lữ Cảnh Thù gật đầu khẳng định, chỉ cần là quà y tặng, dù chỉ là một hòn đá vô dụng hắn cũng thích.

"Cậu không bị lừa đá rồi chứ!?" Trong lòng mọi người xung quanh đều nghĩ vậy.

Trong mắt họ, việc Bạch Kỳ tặng bàn giặt làm quà chẳng khác gì bắt nạt Lữ Cảnh Thù quá thật thà.

"Tuổi trẻ thật mà~" Hắc Thất, người đã hiểu rõ mưu đồ của Bạch thượng thần, than thở.

Sau giờ tự học buổi tối.

Khi các bạn trong lớp lần lượt rời đi, Lữ Cảnh Thù bất ngờ kéo Bạch Kỳ, người vừa thức dậy chuẩn bị đứng lên.

"Bàn giặt có ý nghĩa gì vậy?"

Lữ Cảnh Thù tin rằng Bạch Kỳ sẽ không vô duyên vô cớ tặng bàn giặt làm quà, chắc chắn có ý nghĩa đặc biệt nào đó, nhưng hắn lại không thể hiểu được.

"Không hiểu sao?" Bạch thượng thần hỏi.

"Không hiểu," Lữ Cảnh Thù thừa nhận.

Bạch Kỳ cúi xuống gần Lữ Cảnh Thù, một tay như con rắn trườn lên vai hắn, rồi thổi nhẹ vào cổ hắn.

Lữ Cảnh Thù rùng mình, nhưng không dám cử động.

"Gia pháp," Bạch Kỳ nói hai từ.

"..." Lữ Cảnh Thù.

Sau khi trêu chọc xong, Bạch Kỳ buông tay định nhanh chóng rời khỏi "chiến trường", nhưng vừa bước một bước thì đã bị Lữ Cảnh Thù kéo lại.

Bạch Kỳ ngã vào lòng Lữ Cảnh Thù, nằm lên người hắn, chưa kịp nói gì thì môi đã bị chặn lại.

Một nụ hôn vừa bá đạo vừa đắm đuối kết thúc, Lữ Cảnh Thù mỉm cười nhìn Bạch Kỳ: "Gia pháp?"

Bị vòng tay ôm chặt, Bạch thượng thần cũng không vội đứng dậy, thay vào đó, y ngạo mạn trèo lên đùi Lữ Cảnh Thù, một tay kiêu hãnh nắm lấy cằm hắn.

"Có ý kiến gì không?"

Vẻ mặt như thể nếu Lữ Cảnh Thù dám nói gì, Bạch Kỳ sẽ xé hắn ra từng mảnh.

"Không dám," Lữ Cảnh Thù cười, "Tất cả đều nghe theo phu quân."

Bạch thượng thần vuốt nhẹ qua đôi môi mỏng của anh, giọng đầy cám dỗ: "Sau này phạm lỗi, tự mình dùng gia pháp mà ngoan ngoãn chịu phạt."

"Nghe theo mệnh lệnh của phu quân."

"Bịch!!"

Lục Mão cứng đờ đứng ở cửa, kinh ngạc nhìn hai người đang thân mật trong lớp, đến nỗi cốc nước rơi xuống đập trúng chân mà cậu cũng quên mất kêu đau.

"Hai người... hai người..."

Bạch Kỳ rời khỏi đùi Lữ Cảnh Thù, điềm nhiên chỉnh lại quần áo: "Người yêu ôm ấp nhau là chuyện bình thường mà."

"Người... người yêu!??" Lục Mão như bị sét đánh trúng.

Kẻ thù không đội trời chung?

Người yêu???

...

Đáng lẽ ra hai người họ phải gặp nhau là đỏ mắt như kẻ thù, vậy mà lại tự xưng là... người yêu? Thế giới sắp tận thế rồi sao? Hay là do mình uống quá nhiều nước dẫn đến ngộ độc nước và sinh ra ảo giác?

"Ha... hai người cứ tiếp tục, tớ đi đến phòng y tế một lát."

Lục Mão cứng đờ người, giống như một con rối gỗ, ngơ ngác rời đi.

Bạch thượng thần hiếm khi có chút cảm giác áy náy: "Hình như cậu nhóc đó bị dọa sợ rồi."

Kiếp trước, cả hai người họ đều đã sống hơn bốn, năm mươi năm, nên khi Bạch Kỳ gọi Lục Mão là cậu nhóc, Lữ Cảnh Thù cũng không thấy kỳ lạ.

"Người trẻ tuổi, phải trải qua sóng gió mới trưởng thành được."

Lữ Cảnh Thù cầm lấy món quà sinh nhật mà Bạch Kỳ tặng, rời khỏi chỗ ngồi và bước tới kéo Bạch Kỳ ra khỏi lớp.

"Hôm nay là sinh nhật em, em có thể ước một điều được không?"

"Cậu nói đi."

"Hè này hãy ở bên em."

"Tôi sợ cậu không kiềm chế được mà đè tôi xuống mất."

"..." Lữ Cảnh Thù.

"Ngại à?" Bạch Kỳ cười khẽ.

"Không có gì," Lữ Cảnh Thù đáp lại thản nhiên, "Chúng ta đã là 'vợ chồng già' rồi, có gì mà phải ngại?"

"Nhưng mà, lúc trước em đã nói rằng kiếp này sẽ đợi anh trưởng thành. Trước khi anh đủ tuổi, em sẽ không chạm vào anh."

"..." Bạch thượng thần.

"Cút đi!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro