Chương 16:
Trấn Bạch La.
Cơn mưa kỳ lạ đã tạo ra một con tang thi cấp bảy. Khi Bạch thượng thần dùng thần thức phát hiện ra nó, vì muốn gây khó dễ cho nhóm Lâm Cẩn Diệp, nên anh đã không ra tay tiêu diệt mà để mặc họ sống chết tùy ý.
Dù nhóm Lâm Cẩn Diệp và Ngụy Ninh có vận khí nghịch thiên đến đâu, thì dưới sự uy hiếp của tang thi cấp bảy, khả năng sống sót cũng vô cùng mong manh. Nhưng anh không ngờ thuộc tính "cá Koi" của mình lại có thể "lây lan".
Tang thi cấp bảy đã có trí tuệ ngang với một đứa trẻ sáu, bảy tuổi, hiểu được cơ bản về lợi ích và mối nguy.
Áp lực từ Bạch Kỳ khiến nó cảm nhận được mối đe dọa. Còn nhóm Lâm Cẩn Diệp lại từng đi chung đường với Bạch thượng thần, trông như những người bạn tốt. Tự cho rằng mình đã "hiểu rõ chân tướng," Tang thi vương đành rút lui trong âm thầm, sợ rằng Bạch Kỳ sẽ quay lại tiêu diệt nó.
Đám tang thi mất đi sự chỉ huy đã bị tiêu diệt hoàn toàn dưới sự hợp sức của mọi người.
Khi đoàn người, với thương vong nặng nề, bước vào kho lương thực và đẩy cánh cửa chực chờ sụp đổ ra, họ chỉ thấy một cảnh trống rỗng.
Các dị năng giả trong đoàn xe nổi điên, lớn tiếng chửi bới. Họ đã chịu khổ cực suốt dọc đường, người bị thương, kẻ chết thảm, gian nan đến đây nhưng cuối cùng lại "công cốc." Chẳng ai mà không phát điên trong tình huống này.
"Quay về thôi." Ngụy Ninh còn giữ được lý trí, cất lời chấp nhận thất bại.
Đoàn đội với tổn thất nặng nề, không còn sức lực để tiếp tục điều tra nguyên nhân lương thực bị lấy đi. Họ buộc phải quay lại căn cứ trước khi một mối nguy lớn hơn ập đến.
Lâm Cẩn Diệp ngồi trong xe, đầu cúi thấp, khuôn mặt ẩn trong bóng tối không thể nhìn rõ.
"Tôi ở lại, đi tìm Hạo Bạch."
Lâu sau, Lâm Cẩn Diệp mới lên tiếng bằng giọng nhẹ nhàng.
Ngụy Ninh nhíu mày: "Nhị thiếu gia họ Lâm tự nguyện đi theo người đó. Cậu ta đã bỏ rơi anh. Tất cả mọi người đều thấy rõ. Sẽ không ai đồng ý đi cùng anh để tìm một kẻ phản bội."
"Tôi biết. Tôi sẽ tự đi." Lâm Cẩn Diệp nói.
"Để lại cho tôi một chiếc xe và một ít vật tư. Phần còn lại các người không cần lo."
Ngụy Ninh nghẹn lời, hồi lâu mới lấy lại tinh thần: "Anh điên rồi."
"Tang thi tiến hóa, thực vật biến dị, thế giới bên ngoài giờ đầy rẫy nguy cơ. Anh sẽ chết ở ngoài."
"Về tình, em ấy là em trai tôi. Về lý, nghiên cứu virus cần có em ấy."
Lâm Cẩn Diệp ngẩng đầu nhìn thẳng vào Ngụy Ninh: "Nếu là Khang Vũ Kiệt, anh có đi tìm cậu ta không?"
Ngụy Ninh á khẩu không nói nên lời.
Một hồi lâu sau, hắn lặng lẽ xuống xe, quay lại xe mình lấy một chiếc ba lô rồi ném cho Lâm Cẩn Diệp.
Trong ba lô có một chiếc hộp sắt, bên trong là thiết bị liên lạc được nghiên cứu sau thời kỳ tận thế. Nó có thể truyền thông tin từ xa thông qua tín hiệu, tương tự đài phát thanh thời xưa.
"Nhị thiếu gia nhà họ Lâm mất tích cũng có phần lỗi của tôi, vì tôi đã đưa cậu ta ra ngoài. Tôi biết không thể ngăn anh, nhưng thiết bị liên lạc này, anh cầm lấy. Gặp chuyện gì, hãy liên lạc với căn cứ. Tôi sẽ hỗ trợ anh."
Lâm Cẩn Diệp không khách sáo, thản nhiên nhận lấy: "Cảm ơn."
...
Bạch thượng thần lái xe thẳng hướng thành phố M. Suốt ba ngày liền không thấy chút tung tích nào của Bạch Lương Quân, tựa như cậu đã bốc hơi khỏi thế gian.
Ngày thứ tư, xe dừng lại ở một căn cứ nhỏ thuộc một huyện.
Sau tận thế, ngoài những người có đủ sức mạnh và hậu thuẫn để mở căn cứ lớn trong thành phố với lương thực và vũ khí dồi dào, còn có những kẻ dựa vào nắm đấm để lập căn cứ nhỏ ở các huyện hoặc thôn xóm.
Bạch Kỳ bước xuống xe vào huyện. Căn cứ rộng lớn này chìm trong băng tuyết lạnh thấu xương, im lặng đến mức như một nghĩa địa không tiếng động.
"Đây là dị năng của Bạch Lương Quân."
Hắc Thất, từng chứng kiến dị năng của Bạch Lương Quân ở huyện Z, nhận ra ngay dấu vết để lại.
"Nhưng tang thi đâu? Chúng chạy hết rồi à?"
Hắc Thất nói mà chính nó cũng không tin. Bạch Lương Quân chẳng phải kẻ dễ đối phó, nếu cậu ta ra tay thì chẳng ai có thể trốn thoát.
"Bị ăn hết rồi." Bạch thượng thần đáp nhẹ.
Ngoài dị năng hệ băng, Bạch Lương Quân còn sở hữu một loại dị năng đặc biệt. Từ cây cối, công trình, đến con người hay gia súc, tất cả đều có thể bị cậu ta nuốt chửng, giống như một con quái vật không bao giờ biết no.
Bạch thượng thần thậm chí không nghi ngờ rằng, nếu Bạch Lương Quân đủ mạnh, có khi một ngày nào đó cậu ta sẽ nuốt cả Trái Đất.
Hắc Thất trợn tròn mắt, lạnh gáy.
"Nghe có vẻ ghê gớm thật. Không biết cậu ta có ăn cả thứ gì thông minh không nhỉ?"
Bạch thượng thần bước trên lớp băng dày, đến gần một biển quảng cáo, đưa tay quệt qua lớp băng nhọn. Một cơn đau nhói khiến đầu ngón tay của ngài rỉ máu, giọt máu đỏ nhỏ xuống băng, loang ra từng tầng.
"Rắc!"
Băng trên biển quảng cáo dường như bị hoảng sợ, trong tích tắc vỡ vụn.
Ánh mắt Bạch thượng thần lóe lên một chút ánh sáng kỳ lạ, nhưng nhanh chóng lắng xuống.
Anh quay đầu nhìn Hắc Thất với vẻ chế nhạo: "Cậu ta đang rất tức giận, ngươi tiêu đời rồi."
Hắc Thất: "..." Bạch cặn bã!
Bạch thượng thần không ở lại căn cứ lâu. Sau khi thu thập một số vật tư cần thiết, anh nhanh chóng rời đi.
Không lâu sau, một luồng khí đen xoáy cuộn trên bầu trời huyện thành, cuối cùng xé toạc một vết nứt lớn như miệng quái vật, nuốt chửng toàn bộ căn cứ, để lại một vùng đất cằn cỗi không cỏ mọc.
Hành trình của Bạch Kỳ rất thuận lợi. Không rõ do vận may của anh hay có người âm thầm dọn đường, dọc đường chỉ gặp vài thực vật biến dị nhỏ nhặt, còn tang thi lại hiếm đến lạ.
Buổi tối.
Bạch thượng thần và Hắc Thất cắm trại trong rừng, ngồi quanh đống lửa trại nướng khoai ăn.
"Lương Quân mỗi ngày đều nấu mì gói cho ta." Bạch Kỳ thở dài.
Hắc Thất không nhìn, vẫn thản nhiên xoay khoai trên cành gỗ: "Người yêu của anh thật đảm đang."
"Ngươi là con trai của bản thượng thần." Bạch thượng thần nói bóng gió.
Hắc Thất mỉm cười, không mắc bẫy: "Tôi bất hiếu, anh coi như tôi đã chết đi."
"..." Bạch Kỳ.
Khoai trong tay Bạch thượng thần cháy đen từng mảng. Hắc Thất giật khóe miệng, không nói gì thêm, cuối cùng đành cướp củ khoai cháy của anh, đưa củ khoai thơm phức của mình thay vào.
"Trừ đánh nhau ra, anh còn làm tốt được việc gì?"
"Chỉ cần có điều kiện, bốn món mặn một món canh dễ như trở bàn tay." Bạch Kỳ đầy tự tin.
Hắc Thất đảo mắt: "Bốn món một canh? Ạnh á? Ha ha."
Thấy hắn không tin, Bạch thượng thần bắt đầu đếm trên ngón tay: "Dưa leo dầm, cà chua trộn, trứng bắc thảo trộn, trứng luộc nước sôi, cộng thêm canh mì gói."
Hắc Thất: "..." Thôi được, coi như nó thua.
Bạch thượng thần lột khoai lang, ánh mắt không dấu vết lướt về phía khu rừng tối đen như mực, trong lòng thầm tính toán, tiếng "tách tách" của những suy nghĩ vang rõ rệt.
Đột nhiên, củ khoai lang trong tay anh rơi vào đống lửa, anh thốt lên một tiếng "á" đầy khoa trương rồi đưa tay vào lửa nhặt lại.
Hắc Thất hoảng sợ, vội vã ngăn cản: "Chỉ là một củ khoai thôi mà? Của tôi cho anh nè!!"
Khi Hắc Thất vươn tay tới, Bạch thượng thần nhân cơ hội ở góc khuất đá nó một cú. Hắc Thất mất thăng bằng, nhào tới trước, trong tư thế đầy ám muội đè anh xuống.
Chưa kịp để Hắc Thất hoàn hồn, một luồng khí đen sắc bén điên cuồng bất ngờ lao thẳng về phía nó. Trong khoảnh khắc, Bạch thượng thần phản ứng cực nhanh, bảo vệ nó và tránh qua một bên.
Bạch thượng thần trầm giọng đứng dậy, ánh mắt lạnh lẽo nhìn vào bóng tối trong rừng: "Ra đây."
Không khí đông cứng lại. Một lúc lâu sau, Bạch Lương Quân từ trong bóng tối bước ra, Hắc Thất cuối cùng cũng hiểu mình lại bị tên Bạch cặn bã lợi dụng làm bia đỡ đạn.
Nó có cả đống lời chửi muốn tuôn ra.
Bạch Lương Quân đứng trong bóng tối, khuôn mặt nhợt nhạt hiện lên vẻ mơ hồ và vô cảm khiến Bạch thượng thần không khỏi đau lòng.
Tất cả những lời dối trá đã chuẩn bị trước đều tan biến thành tiếng thở dài. Bạch thượng thần đưa tay ra, giọng nhẹ nhàng dỗ dành: "Qua đây."
Bạch Lương Quân không nói gì, một con dao băng hình thành trong tay cậu, hướng thẳng về phía Hắc Thất.
Chỉ mấy ngày xa cách, sự nhớ nhung điên cuồng của cạu dành cho Bạch thượng thần như một cực hình, hành hạ cậu ngày đêm. Cậu yêu Bạch thượng thần, nhưng với Lâm Hạo Bạch thì anh buộc phải giết.
Bạch thượng thần bước lên hai bước, lặng lẽ chắn trước Hắc Thất.
"Lương Quân, vì ta, tha cho hắn."
"Anh ơi...."
Giọng nói khàn khàn đầy đau đớn và xót xa: "Giết hắn... vì ta."
Bạch thượng thần im lặng.
Anh biết yêu cầu này là ích kỷ, không công bằng với Bạch Lương Quân.
Đặt mình vào hoàn cảnh của cậu, nếu là Bạch thượng thần, chứ đừng nói tới Lâm Hạo Bạch, cả gia tộc nhà họ Lâm ngài cũng không tha, ai cũng không cản được, kể cả người anh yêu.
Nếu Bạch Lương Quân ngăn cản, anh thậm chí sẽ coi cậu là kẻ thù.
Có thù phải báo, đó luôn là nguyên tắc sinh tồn của Bạch thượng thần. Nhưng bây giờ...
Sự bảo vệ của Bạch thượng thần như nhát dao cứa vào lòng Bạch Lương Quân, sự ghen tuông khiến cậu phát điên: "Anh thích hắn?"
Khí đen âm u bao quanh cậu, đôi mắt dựng đứng đầy sát khí nhìn chằm chằm Bạch thượng thần. Nếu anh do dự dù chỉ một chút, cậu sẽ lập tức lao lên, bất chấp hậu quả mà giết chết Hắc Thất, dù phải đồng quy vu tận.
Bạch thượng thần xoa trán, túm lấy Hắc Thất kéo ra trước mặt Bạch Lương Quân: "Nếu nó thực sự là Lâm Hạo Bạch, chẳng cần cậu động tay, tôi đã sớm băm hắn ra thành từng mảnh, nghiền xương thành tro rồi."
"Hắn là con ta, tên Hắc Thất."
Anh dừng lại một chút, bổ sung: "Cũng là con ngươi."
Hắc Thất: "..."
Tự dưng lại nhận cha, đã hỏi qua ý kiến làm con của nó chưa?
"Đoạn Ly!"
Bạch Lương Quân như sắp bùng nổ, đôi mắt đỏ ngầu: "Em ngốc, nhưng không ngu!"
"Khuôn mặt hắn ta nhìn suốt mười mấy năm, dù hóa thành tro em cũng nhận ra. Vì bảo vệ hắn mà anh nói ra những lời ngu ngốc như vậy sao!?"
Bạch thượng thần nổi nóng, nhặt một viên gạch ném thẳng tới:
"Tôi bảo là con cậu thì là con của cậu, vỏ ngoài là Lâm Hạo Bạch, nhưng hồn là của nó!"
"Cậu cái thằng nhóc thối tha này, chẳng lẽ không thấy bản thượng thần quen thuộc sao?"
"Hết đời này sang đời khác, bản thượng thần khắc ngươi vào xương, hòa ngươi vào máu, còn ngươi thì quên sạch sẽ. Bản thượng thần ngứa mắt ngươi lâu lắm rồi! Có giỏi thì ly hôn đi!! Ta mà còn nhìn ngươi thêm một lần thì không phải thần nữa!" clm=))
Bạch Lương Quân: "..."
Hắc Thất: "..."
Tên Bạch rác rưởi này bùng nổ rồi??
Nhưng mà hai người đã kết hôn nhiều đến mức không đếm nổi trên một bàn tay, nếu ly hôn thì phải ly mấy lần nữa đây?
Sau khi bùng nổ, Bạch thượng thần thở dài mấy hơi, âm thầm buông lời thô tục: "Không được, không được, phải bình tĩnh, như vậy mất hình tượng quá. Ta là một thượng thần tao nhã, có phong thái, có tu dưỡng."
Khi lấy lại bình tĩnh, Bạch thượng thần định "đánh một gậy, cho một viên kẹo" thì phát hiện người đã biến mất. Quét mắt nhìn quanh, chẳng thấy bóng dáng đâu.
"Người đâu?"
"Chạy rồi." Hắc Thất trả lời một cách vô cảm.
"Hình như còn khóc. Chắc bị gương mặt hung tợn và tàn bạo của anh dọa cho hoảng sợ."
Chạy rồi...??
Bạch thượng thần đưa tay chống lên xe, mạnh đến nỗi bẻ gãy cả gương chiếu hậu.
Lại chạy nữa!??
Thằng nhóc thối tha từ cá nóc biến thành đà điểu rồi? Bị kích thích một chút là không dám gặp người.
Thấy Bạch thượng thần dường như bị đả kích, Hắc Thất không nhịn được mà vỗ vai anh , an ủi: "Ít nhất hắn không còn hét giết, hét chém đòi lấy mạng tôi nữa. Đây cũng là một tiến bộ."
Bạch thượng thần: "..."
Anh chẳng thấy chút nào gọi là an ủi cả.
Bạch thượng thần lặng lẽ nhìn về hướng Bạch Lương Quân biến mất, im lặng thật lâu, trên khuôn mặt dần hiện lên vẻ bình thản.
"Tiểu Thất."
"Bản thượng thần... có phải đối xử với hắn hơi tệ không?"
"..."
Giờ ngài mới biết sao? Không chỉ là hơi tệ mà là cực kỳ tệ.
Ngoài việc chưa "trèo tường" thực sự thì chẳng còn gì để bênh vực cả. Lúc nào cũng bắt nạt, trêu đùa, còn bóc lột hắn không thương tiếc. Đến mức ngay cả Hắc Thất cũng thấy thương thay cho Bạch Lương Quân.
Đang lúc Hắc Thất nghĩ rằng tên Bạch rác rưởi này cuối cùng cũng sẽ nhận ra sai lầm và hối hận, Bạch thượng thần lại đột nhiên thay đổi nét mặt. Anh vươn vai, lười biếng ngồi xuống.
"Thôi kệ."
"Bản thượng thần đã quen làm người tệ bạc rồi. Đột nhiên thay đổi, nói không chừng hắn còn không quen. Cứ như vậy mà sống tiếp đi, chẳng lẽ còn thật sự ly hôn chắc?"
Hắc Thất: "..."
Tên này đúng là có độc.
Lẽ ra nó không nên kỳ vọng gì ở anh ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro