Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16:

Là một người bình thường, khả năng hồi phục của Chiêm Tấn Nghiêu được xem là khá mạnh mẽ. Sau một thời gian tĩnh dưỡng, anh đã có thể tự mình đi lại, chống gậy đi lòng vòng quanh phòng.

Khi ở bên Chiêm Tấn Nghiêu để hỗ trợ anh phục hồi chức năng, Bạch thượng thần đã nhiều lần bị Chiêm Tấn Nghiêu cố tình sàm sỡ, dù không ít lần cậu "đáp trả", nhưng Chiêm Tấn Nghiêu vẫn không chừa, cảm giác đau nhưng vui sướng, khiến Hắc Thất cũng không thể nhìn nổi.

May là Bạch thượng thần đã là người yêu của anh qua nhiều kiếp, nếu đổi lại là người khác, có lẽ đã bị cậu tiêu diệt từ lâu.

Trong phòng bệnh.

Bạch thượng thần một cước đá Chiêm Tấn Nghiêu ngã lăn xuống đất, sau đó không biểu cảm gì bước xuống giường và kéo quần lên.

"Chỉ còn một chút nữa thôi." Chiêm Tấn Nghiêu đầy tiếc nuối.

"Ngày mai tôi sẽ quay về đơn vị 719," Bạch Kỳ vừa nói vừa bước ra cửa.

Nghe vậy, Chiêm Tấn Nghiêu bàng hoàng, "Em là bác sĩ chính của anh mà."

"Sợ gì? Đợi khi nào anh gần chết tôi sẽ quay lại, tôi cũng giỏi khâu xác lắm."

Đến cửa, Bạch Kỳ như nhớ ra điều gì đó, quay đầu nói thêm, "Chương gia và Chiêm gia đang chuẩn bị lễ đính hôn của anh với Trương Nhĩ Hạm, vui lên đi."

Cửa phòng bệnh khép lại, Chiêm Tấn Nghiêu sững sờ.

Lễ đính hôn sao?

Mình và... Trương Nhĩ Hạm?

Ai sắp xếp? Mình đã đồng ý chưa? Là nhân vật chính mà sao mình không biết gì cả?

Ra khỏi phòng bệnh, Hắc Thất vui vẻ hỏi, "Anh không sợ anh ta thật sự đính hôn với Trương Nhĩ Hạmsao?"

Bạch thượng thần liếc nó một cái, "Ngươi không sợ ta sẽ dùng ngươi nấu súp tối nay sao?"

"..." Thôi, coi như nó chưa hỏi gì.

Với tính cách tàn nhẫn, trả thù từng chút của Bạch thượng thần, nếu Chiêm Tấn Nghiêu dám đính hôn với Trương Nhĩ Hạm thật, Bạch thượng thần chắc chắn sẽ biến anh thành tiêu bản. (tiêu bản: mẫu vật dùng để nghiên cứu - xác)

Ngày hôm sau.

Bạch thượng thần không quay lại bệnh viện, mà đơn giản thu dọn hành lý rồi mua vé trở về đơn vị 719.

Tại bệnh viện, Chiêm Tấn Nghiêu chờ mãi mà không thấy Bạch Kỳ đến. Sau đó, gọi điện cho cha Chương mới biết cậu ấy thực sự đã quay về quân đội.

Cúp điện thoại, ánh mắt Chiêm Tấn Nghiêu trở nên mờ mịt, biểu cảm lạnh lùng.

Dù tự cho mình là thông minh, giờ đây anh cũng khó mà hiểu được lòng Bạch Kỳ.

Nói rằng cậu ấy không thích anh, nhưng mỗi khi anh sàm sỡ, cậu lại nhắm mắt làm ngơ.

Nhưng nếu nói rằng cậu có tình cảm, thì lại lúc lạnh nhạt, lúc gần gũi, như mèo đùa chuột mà trêu anh.

"Chiêm Tấn Nghiêu, mẹ đã nấu món canh vịt mà con thích." Mẹ của Chiêm Tấn Nghiêu mang bình giữ nhiệt bước vào.

Nhìn mẹ mình đang bận rộn, Chiêm Tấn Nghiêu hỏi, "Mẹ đang chuẩn bị lễ đính hôn cho con và Trương Nhĩ Hạm à?"

"Đúng rồi," mẹ cậu gật đầu, thẳng thắn thừa nhận, "Nhĩ Hạm là một cô gái tốt, xinh đẹp, học thức cao, gia cảnh cũng tốt, con..."

"Con sẽ không đính hôn với cô ấy," Chiêm Tấn Nghiêu lạnh lùng từ chối.

"Con đã có người trong lòng rồi."

Đại đội 719.

Để đến đơn vị 719 cần đi qua một đoạn đường núi, mà đây lại là khu vực quân sự nên không cho phép xe bên ngoài đi vào. May mắn là Khâu Vinh Đào đã sớm cử Hứa Thừa Vĩ chờ dưới chân núi đón Bạch Kỳ.

Chuyện Bạch Kỳ kéo Chiêm Tấn Nghiêu khỏi cửa tử đã lan truyền khắp đơn vị 719, ai nấy đều kính nể cậu.

Trên đường, Hứa Thừa Vĩ không ngừng tâng bốc Bạch Kỳ, nào là Hoa Đà tái thế, nào là Biển Thước chuyển sinh, miệng mồm trơn tru như thể diễn hài.

Lúc này, tại nhà họ Chiêm ở thành phố S.

Trong phòng khách, cha mẹ của Chiêm Tấn Nghiêu và ông nội của anh đang có mặt, anh vừa xuất viện ngồi nghiêm chỉnh, vẫn giữ được khí thế dưới áp lực của cuộc đối chất từ ba người.

"Người con thích là người trong quân đội sao?" Cha Chiêm hỏi.

Chiêm Tấn Nghiêu ít khi ra ngoài do ở lâu trong quân đội, nên dễ đoán rằng người anh thích chắc là một người trong quân đội.

"Đúng vậy," Chiêm Tấn Nghiêu trả lời.

"Là nữ binh của đội nào?" Mẹ anh hỏi.

Bà cũng không phải là người bảo thủ, nếu con trai thích, dù là một cô con dâu "thô kệch" trong quân đội, bà cũng chấp nhận.

"Không phải nữ binh," Chiêm Tấn Nghiêu nói.

Đã nói rồi thì anh cũng chẳng giấu nữa, anh đã quyết định sẽ ở bên Bạch Kỳ cả đời, không định giấu giếm mà sống tình cảm vụng trộm.

Bây giờ lại có Trương Nhĩ Hạm xen vào giữa, nếu không xử lý chuyện của Trương Nhĩ Hạm thì dù muốn theo đuổi "người yêu nhỏ" cũng không tự tin nổi.

"Các người đều biết, cậu ấy là Chương Bân."

"!!" Chamẹ và ông nội Chiêm.

Một lúc lâu sau.

Mẹ Chiêm run run chỉ vào cậu, tức giận đến tối sầm mặt mũi.

"Con... Chương Bân là đàn ông!!"

"Con biết," Chiêm Tấn Nghiêu không chút quan tâm, "Con thích đàn ông."

Chiêm Tấn Nghiêu khẳng định mình không phải là người đồng tính, giữa nam và nữ, anh thích phụ nữ, chỉ là sau khi gặp Bạch Kỳ, cảm xúc tự nhiên mà phát sinh, nên vì cậu ấy, anh chẳng ngại khi bị người khác gán ghép sai lầm.

"Đồ hỗn láo!"

Ông nội Chiêm từ nãy đến giờ vẫn im lặng, đột nhiên đứng lên, giơ cao gậy hướng về phía Chiêm Tấn Nghiêu mà đánh xuống.

...

Trở về đơn vị 719, cuộc sống của Bạch Kỳ lại trở lại như dòng nước lọc, yên bình và thanh thản như thể đã về hưu sớm.

Bên cạnh thiếu đi một người "pha trò" khiến Bạch thượng thần cũng có chút không quen với sự tĩnh lặng.

Từ khi cậu về đơn vị, Chiêm Tấn Nghiêu không gọi điện thoại, thậm chí không gửi lấy một tin nhắn. Hắc Thất hằng ngày lại thì thầm bên tai Bạch Kỳ, giục cậu bỏ người đàn ông "phản bội".

Phòng y tế đại đội 719.

Bạch thượng thần đang cùng Hắc Thất chơi game, có người gõ cửa ngoài phòng y tế, "Bác sĩ Chương, Khâu chỉ huy gọi anh."

Bạch Kỳ đáp lời, tăng tốc kết thúc ván game rồi đứng dậy bước ra ngoài.

Đi dọc đại đội, các binh sĩ qua lại đều thân thiện chào hỏi Bạch Kỳ. Trước đây, khi "Chương Bân" được điều động đến đơn vị 719, trong mắt các binh sĩ ở đây, cậu chỉ là một người đi "cửa sau". Nhưng giờ đây, sau khi được Bạch thượng thần "giáo dục" bằng "tình cảm thân thiện", mọi người trong đơn vị đã thực sự chấp nhận sự hiện diện của cậu.

Bác sĩ Chương có tay nghề y thuật cao, lại đẹp trai, tính tình tốt, và không hề yếu thế khi đánh nhau; vừa văn vừa võ toàn diện, và chân thành đối đãi với mọi người. Cậu đã trở thành "đóa hoa" số một trong lòng mọi người tại 719.

Đến trước cửa văn phòng Khâu Vinh Đào, Bạch Kỳ gõ cửa rồi bước vào.

Nhìn thấy Bạch Kỳ đến, Khâu Vinh Đào nhíu mày thở dài, trong ánh mắt phức tạp của ông khiến Bạch thượng thần đoán ra được bảy, tám phần câu chuyện.

Bạch Kỳ ngồi xuống, Khâu Vinh Đào chưa hỏi thì cậu cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ chờ đợi.

Khâu Vinh Đào nhìn Bạch Kỳ bình tĩnh và trầm tĩnh, mấy lần định nói lại thôi, những lời đã chuẩn bị sẵn bỗng chốc tan biến.

Một lúc lâu sau, Khâu Vinh Đào thở dài, đã là người trong nhà, ông cũng không muốn giấu diếm nữa, mà thẳng thắn nói, "Tiểu Bân, cháu và Chiêm Tấn Nghiêu..."

"Quả nhiên."

Bạch Kỳ hiểu rõ, xem ra chuyện giữa cậu và Chiêm Tấn Nghiêu, ai cần biết đều đã biết.

"Tiểu Bân, cháu nói thật với chú, là Chiêm Tấn Nghiêu ép cháu hay hai người đều tự nguyện?" Khâu Vinh Đào cũng bỏ đi sự nghiêm khắc, lấy giọng của người lớn trò chuyện với người trẻ tuổi.

Trong lòng ông, "Chương Bân" là một đứa trẻ hiểu chuyện, ngoan ngoãn, ngược lại, Chiêm Tấn Nghiêu lại là một kẻ bướng bỉnh, nếu không phải gia giáo nhà họ Chiêm nghiêm khắc, cộng thêm bị ông cụ ép đưa vào quân đội, có lẽ bây giờ cậu ta hoặc trong tù hoặc đã thành đầu sỏ trong giới xã hội đen.

Khâu Vinh Đào đã ở trong quân đội nửa đời người, chuyện giữa người đồng giới trong quân đội không còn lạ lẫm gì với ông.

Nếu cả hai đều tự nguyện thì không sao, cùng lắm là bị khai trừ khỏi đảng, rời khỏi quân đội; nhưng nếu là Chiêm Tấn Nghiêu ép buộc, thì vấn đề sẽ nghiêm trọng hơn nhiều.

Trong ánh mắt Bạch Kỳ, một nụ cười thoáng qua rồi biến mất.

Sau khi quay lại đơn vị 719, Bạch Kỳ đã đoán rằng Chiêm Tấn Nghiêu sẽ gây chuyện lớn với gia đình, nhưng không ngờ anh ta thực sự dám bất chấp cả tương lai để nói ra mối quan hệ của hai người.

Kể từ khi cậu về lại đơn vị 719, không hề nhận được tin nhắn nào của Chiêm Tấn Nghiêu, chắc là bị Chiêm gia kiểm soát rồi?

"Tiểu Bân?" Thấy Bạch Kỳ im lặng khá lâu, Khâu Vinh Đào lo lắng, chẳng lẽ thật sự là tên điên Chiêm Tấn Nghiêu ép buộc cậu ấy sao?

"Là tự nguyện," Bạch thượng thần bình thản trả lời.

Nghe vậy, Khâu Vinh Đào thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay lập tức lại nhăn mặt.

"Tiểu Bân, Tấn Nghiêu là một kẻ ngốc nghếch, sao cháu cũng mù quáng vậy?"

"Cả tương lai của cháu và của Tấn Nghiêu..."

"Nếu cháu thực sự thích nó, cháu cũng nên nghĩ cho nó nhiều hơn."

Chiêm Tấn Nghiêu thích quân đội, thích bộ quân phục trên người, nếu không vì điều đó, với tính cách của anh, cho dù ông cụ nhà họ Chiêm có đánh chết anh, anh cũng sẽ không chịu ấm ức ở lại trong quân đội.

Nếu chuyện giữa hai người lộ ra, bộ quân phục của Chiêm Tấn Nghiêu chắc chắn phải cởi bỏ.

Nhưng...

"Không liên quan đến cháu." Một câu của Bạch Kỳ làm Khâu Vinh Đào sững người.

Bạch Kỳ bình thản nhìn lại Khâu Vinh Đào, ánh mắt sắc lạnh và vô tình khiến Khâu Vinh Đào rùng mình.

"Yêu cháu là lựa chọn của anh ấy, tại sao cháu phải ép bản thân để thành toàn cho anh ấy? Yêu hay không yêu là tự do của anh ấy, nhưng trách nhiệm cần phải gánh, anh ấy không thể trốn được. Cháu không phải cha anh ấy, tương lai của anh ấy không liên quan gì đến cháu."

"Anh ấy là đàn ông, cháu cũng là đàn ông. Chiêm cao cửa rộng, cháu không với tới nổi, nhưng cháu cũng không phải quả hồng mềm để người khác mặc sức bóp nắn."

"Trước mắt có hủy hoại tương lai thì sao? Cháu nuôi được anh."

Dùng tình yêu làm cái cớ là trò của kẻ nhu nhược. Với những kẻ như thế, cậu luôn ra tay không chút do dự.

Khâu Vinh Đào: "..."

Chàng thanh niên nhìn có vẻ lịch sự trước mặt thật ra lại rất ngạo mạn.

Nhưng... cũng khá ấn tượng.

"Chú tin với khả năng của cháu, ở đâu cũng sẽ có người mong muốn tuyển dụng." Thấy không lay chuyển được bằng cách mạnh, Khâu Vinh Đào chuyển sang chiến thuật nhẹ nhàng.

"Nhưng còn Tấn Nghiêu? Nếu rời khỏi quân đội, cậu ấy có vui không?"

"Có cháu bên cạnh mà anh ta vẫn không hài lòng sao?" Bạch thượng thần đáp lại.

"... " Khâu Vinh Đào không biết trả lời sao cho thỏa đáng.

"Nếu không vui, anh ấy có thể rời đi, cháu có bẻ gãy chân hắn giữ lại đâu."

Sự cứng đầu và cách hành xử không theo lẽ thường của Bạch thượng thần khiến Khâu Vinh Đào đau đầu. Mềm cứng đều không ăn thua, ông không thể khuyên nhủ cậu được.

Không biết đã bao lâu trôi qua, dường như Khâu Vinh Đào đành chịu bỏ cuộc làm thuyết khách. Ông bất lực lấy ra một phong bì tài liệu từ ngăn kéo.

"Đây là lệnh điều động của cháu." Ông đưa tài liệu cho Bạch Kỳ.

"Chuyển đến đại đội 525."

"Khi nào xuất phát?" Bạch Kỳ nhận lệnh điều động, không tỏ vẻ bất ngờ chút nào.

"Ngày mai."

Khâu Vinh Đào thật sự tiếc nuối. Vừa tìm được một nhân tài chưa bao lâu đã phải chuyển giao, ông không muốn nhưng cũng chẳng có cách nào. Lệnh từ cấp trên đã ban, ông sao dám không tuân theo.

"Đại đội 525 là địa bàn của Lương Tuyển, trong lần diễn tập liên quân trước cháu đã gặp hắn rồi. Chú đã báo trước với hắn, hắn sẽ chăm sóc cháu."

Rời khỏi văn phòng của chỉ huy.

Hắc Thất vỗ tay cổ vũ: "Ký chủ đủ cứng rắn, quá lợi hại, vừa rồi chọc tức Khâu Vinh Đào đến nỗi không nói nên lời."

"Nhân danh nghĩa tình yêu mà gây tổn thương thì chỉ là cái cớ của kẻ nhu nhược." Bạch thượng thần lạnh lùng hừ nhẹ.

"Cái gọi là vì lợi ích của cả hai? Yêu anh ta nên phải hy sinh vô điều kiện cho anh ta, vớ vẩn."

Trong quan điểm có phần lệch lạc của Bạch thượng thần, nếu một người sẵn sàng hy sinh cho bạn, cũng phải xem bạn có đáng để họ hy sinh hay không.

"Câu 'tôi yêu em nên tôi sẽ làm tổn thương em vì muốn bảo vệ em' thật là một trò hề lớn."

Trong lòng Bạch Kỳ, khi một người yêu một người khác là vì người ấy xứng đáng để được yêu. Nếu tất cả những gì người ấy mang lại chỉ là đau khổ, thì yêu à? Không đào mộ tổ tiên mười tám đời của người ấy đã là nhân từ lắm rồi.

Người đáng giá để bạn rơi nước mắt chắc chắn sẽ không bao giờ để bạn phải khóc.
Tình cảm là chuyện của hai người.

Cái gọi là tổn thương nhân danh tình yêu, hoặc là không còn yêu nữa, hoặc chỉ là cái cớ để che đậy sự yếu đuối khi không thể chịu nổi những lời đàm tiếu của xã hội.

Với kiểu người như thế, không bỏ thì để làm gì chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro