Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14:

Buổi tối, trong phòng ngủ.

Bạch thượng thần khoác một chiếc khăn tắm trắng, cơ thể không mặc gì ướt sũng bước ra từ phòng tắm.

Những giọt nước theo đường cong của cơ thể khắc họa từng tấc da thịt, thân thể của chàng trai trẻ còn non nớt, nhưng lại khiến người khác mê mẩn không thể rời mắt.

Lữ Cảnh Thù đang giả vờ nghiêm túc cầm một cuốn sách nước ngoài, bỗng ngẩn ngơ nhìn đến đờ đẫn.

Bạch Kỳ liếc nhìn Lữ Cảnh Thù đang dùng sách để che đậy hành vi "lén lút", khóe môi khẽ nhếch, đôi mắt như một hồ mực sâu thẳm, bí ẩn khiến người khác khó lòng đoán được.

Bạch thượng thần tự thả mình xuống chiếc giường mềm mại, lật người nằm sấp, rút điện thoại ra và bắt đầu lướt các trang mạng.

Dưới ánh sáng ấm áp, làn da trắng mịn của chàng trai hiện ra trước mắt Lữ Cảnh Thù, ngay cả viên ngọc quý giá nhất cũng không thể sánh bằng.

Chiếc khăn tắm nửa vắt qua eo, như che không che, như hở không hở, từ vai xuống eo, từ chân đến giữa hai đùi, táo bạo tuyên bố với người khác sự quyến rũ của nó.

"Yêu tinh! Bạch rác rưởi! Đồ không biết xấu hổ!" Hắc Thất che mắt kêu lớn.

"Những cảnh này không thích hợp cho trẻ em và thứ không phải con người xem. Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe." Bạch thượng thần.

"..." Chưa nói được hai câu đã bắt đầu trêu ghẹo, nguyền rủa anh!

Bạch Kỳ đang lướt web, bỗng cảm thấy giường bên cạnh sụt xuống, một cánh tay vòng qua ôm lấy y.

"Từ nay về sau không được để người khác nhìn thấy cơ thể của anh nữa." Lữ Cảnh Thù giọng khàn khàn ra lệnh.

"Trừ em ra."

Bạch thượng thần liếc mắt nhìn Lữ Cảnh Thù, "Đều là đàn ông con trai, cậu sợ à?"

"Không được là không được." Lữ Cảnh Thù cứng giọng.

"Đồ cổ hủ." Bạch Kỳ cười nhẹ.

Một cái liếc mắt, một nụ cười của Bạch Kỳ, đều như một dòng điện đâm vào tim Lữ Cảnh Thù làm hắn tê tái, mềm nhũn cả người.

"Anh cố ý."

Dù nói rằng dục vọng làm mờ trí tuệ, nhưng Lữ Cảnh Thù từng là hoàng đế, sao có thể không nhìn ra sự tính toán trắng trợn của Bạch Kỳ?

Bạch thượng thần cười nhạo, co gối thúc vào phần dưới nhô lên của ai đó, mặt đầy chế giễu, "Rõ ràng cậu đê tiện, lại còn tìm cớ đổ tội lên đầu tôi."

Một cái nhìn khuynh thành không phải lỗi của y.

"Ọe!" Hắc Thất.

"..." Bạch thượng thần.

Lữ Cảnh Thù nhìn chằm chằm vào Bạch Kỳ, rất lâu sau cúi đầu đặt cằm lên vai y, nhẹ nhàng hôn lên dái tai.

"A Duy, em và anh là gì?"

Hắn yêu Bạch Kỳ, nhưng y chưa từng thừa nhận mối quan hệ giữa hai người, thỉnh thoảng lại trêu chọc, khiến hắn vừa vui mừng vừa lo lắng.

Đối với y, mình có đặc biệt không hay y đối xử với ai cũng giống như vậy?

"——A Duy."

"Hmm?"

"Nếu có một người đã từng phản bội anh, làm tổn thương anh, gián tiếp hại chết anh, anh sẽ làm gì?"

"Một phần tổn thương, trả lại gấp trăm lần, đời đời kiếp kiếp không còn gặp nhau."

Bạch Kỳ từ trước đến nay là người có thù trả thù, tuyệt đối không hạ mình nuốt nhục. Ai dám làm y tổn thương, y sẽ khiến kẻ đó hối hận vì đã sinh ra.

Trong mắt Lữ Cảnh Thù lóe lên nỗi đau, hắn ôm chặt Bạch Kỳ, tham lam hít thở hơi thở của y, như thể sợ rằng y sẽ biến mất.

"Anh ngủ đi." Nói xong, Lữ Cảnh Thù bỗng buông tay, bước nhanh vào phòng tắm.

Bạch Kỳ chống người ngồi dậy, nhìn cánh cửa phòng tắm đóng lại, biểu cảm như đang suy nghĩ điều gì.

"Lại bị 'bỏ rơi' rồi à? Bạch thượng thần nhà ta không đủ quyến rũ nữa sao." Hắc Thất nói lời châm chọc.

"Im miệng ngay, đồ ngu!"

"Không vấn đề gì, ba ơi." Mặt cười.

Cái gọi là ngủ chung chỉ đơn giản là đắp chăn nằm ngủ, trong sáng đến mức Bạch thượng thần còn nghi ngờ Lữ Cảnh Thù đang tu hành thanh tịnh.

Nhưng câu nói trước khi ngủ của Lữ Cảnh Thù đã chọc giận vị Bạch thượng thần "luôn hiền hòa".

"Anh còn nhỏ, đợi thêm hai năm."

"..." Nhỏ?? Dám nói ta nhỏ??

Bạch thượng thần tức giận liền tóm lấy Lữ Cảnh Thù đánh một trận, nhưng chỉ đánh vào thân, không đánh vào mặt.

Nửa đêm.

"Ký chủ, ký chủ?"

"Bạch đại nhân, baba thượng thần ơi..."

Trong bóng tối, Bạch Kỳ mở mắt, đôi mắt đen đầy sự lạnh lùng, "Ồn ào cái gì!?"

"Ba ơi, mảnh vỡ." Giọng Hắc Thất không giấu nổi sự hưng phấn.

Bạch Kỳ ngồi dậy, nhìn Lữ Cảnh Thù bên cạnh, nhẹ nhàng xuống giường, "Ở đâu?"

"Ra ngoài..."

Bước ra khỏi phòng ngủ, hành lang đen kịt, xung quanh yên ắng không một âm thanh.

"Ba, đi thẳng về phía trước."

Bạch Kỳ theo bản đồ Hắc Thất chỉ dẫn, cuối cùng dừng lại trước một cánh cửa.

"Mảnh vỡ ở bên trong." Hắc Thất háo hức, có vẻ muốn phá cửa xông vào.

"Trong đó có người ở không?"

"Không."

Bạch Kỳ vặn nắm đấm cửa, cửa bị khóa, không đợi y nói, Hắc Thất lập tức đảm nhận việc mở khóa, ba phát hai cú đã mở được khóa.

"Két——"

Cánh cửa mở ra, bên trong là một căn phòng kín, không có cửa sổ, trên tường và sàn đầy khung vẽ và giá vẽ, bố trí giống như một phòng tranh.

Bạch Kỳ khẽ khép cửa lại, bật đèn trong phòng, bước vào và vô tình vén tấm vải che bụi trên một tấm bảng vẽ.

Dưới hành lang cổ kính, một người đàn ông áo đỏ lộng lẫy, cao quý, đang dùng đũa bạc trêu chọc con vẹt trong lồng.

"Đẹp." Bạch thượng thần.

"Trông quen mắt quá." Hắc Thất.

...

Nhìn kỹ hơn một lúc, biểu cảm của Bạch Kỳ thay đổi, "Văn Nhân Thiên!?"

"!!" Hắc Thất.

Nhìn bối cảnh, nhìn người trong tranh, chẳng phải đó là Nhiếp Chính Vương Văn Nhân Thiên của Nam Khâu Quốc trong kiếp trước sao?

Các manh mối bay vụt qua trong đầu y, mọi thắc mắc được giải đáp, bức màn dần vén lên.

Sự hối hận, lo lắng, bất an của Lữ Cảnh Thù... tất cả đều có lời giải.

Lữ Cảnh Thù còn giữ ký ức về kiếp trước với thân phận Hoắc Uyên.

Bạch Kỳ kéo tất cả các bức vải trong phòng tranh xuống, từng bức tranh đều là Văn Nhân Thiên của kiếp trước.

Khi đang đọc tấu chương, lúc chơi cờ, khi uống trà, khi uống rượu dưới cây hợp hoan... từng bức tranh đều trùng khớp với những ký ức của Bạch Kỳ.

Trên tường trong góc phòng tranh, treo một bức tranh cao hai mét, Văn Nhân Thiên mặc áo choàng đỏ, khoác áo choàng đen, mỉm cười dưới làn gió thu.

"Ký chủ, mảnh vỡ ở trong bức tranh." Giọng Hắc Thất hơi căng thẳng, rõ ràng nó cũng bị kinh ngạc.

Cửa phòng vẽ mở ra, Lữ Cảnh Thù xuất hiện ở cửa, nhìn vào bên trong nơi Bạch Kỳ đang đứng, ánh mắt sâu thẳm và u tối như một vực thẳm không thấy đáy.

Hai người im lặng nhìn nhau rất lâu, Bạch Kỳ thầm thở dài, nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Hoắc Uyên?"

"!!" Lữ Cảnh Thù như bị sét đánh.

Y nhớ sao!? Y cũng nhớ ư??

Tiệc cung đình, đêm giao thừa, y bệnh tình nguy kịch, còn hắn thì dấy binh mưu phản, quân đội áp sát thành...

Những cảnh tượng từ kiếp trước không ngừng lướt qua trong đầu hắn, cuối cùng dừng lại ở phủ của Nhiếp Chính Vương, nơi phủ đầy vải trắng, và trước bài vị lạnh lẽo của Văn Nhân Thiên.

"Cậu..." Bạch Kỳ vừa mở lời, không ngờ Lữ Cảnh Thù lại quay người bỏ chạy.

Chạy rồi??

Bạch thượng thần ngây người.

Bạch Kỳ bần thần đứng trong phòng vẽ một lúc, sau đó cũng tắt đèn rời đi.

"Ký chủ, bức tranh," Hắc Thất nhắc nhở.

"Không hỏi mà lấy thì là trộm, Bản thượng thần sao có thể làm chuyện trộm cắp như vậy?" Bạch thượng thần dõng dạc nói.

"..." Hắc Thất.

Thượng thần baba ơi, những lời "quân tử" như vậy mà từ miệng ba nói ra thì chẳng có chút thuyết phục nào cả.

Lữ Cảnh Thù chạy khỏi nhà giữa đêm khuya, cả đêm không quay về. Sáng hôm sau, sau khi dùng bữa sáng, cha Lữ ra lệnh cho tài xế đưa Bạch Kỳ trở về trường.

Bạch thượng thần biết rõ giữa ông và Lữ Cảnh Thù chắc chắn có liên lạc qua điện thoại, nhưng họ cố ý giấu diếm, y cũng lười không muốn hỏi sâu.

Trở lại trường, mọi thứ diễn ra bình thường như mọi khi, không khác gì một mặt hồ tĩnh lặng, không gợn chút sóng.

Nhưng kể từ ngày đó, Lữ Cảnh Thù không quay lại trường, như thể đã biến mất khỏi thế gian.

Trong trường, các bạn học đều đang lan truyền tin tức rằng "nam thần của trường" đã bệnh, hoặc là gia đình của cậu ấy gặp chuyện, nên cậu ấy mới xin nghỉ phép. Nhưng Bạch Kỳ biết rõ, Lữ Cảnh Thù đang cố trốn tránh mình.

"Đã bị bỏ rơi rồi nhỉ~" Hắc Thất với giọng điệu xấu xa lên tiếng cảm thán.

Bạch Kỳ liếc mắt nhìn Hắc Thất, khẽ mỉm cười, nụ cười nhẹ nhàng như gió xuân.

"Hắc à, nếu ta mà là ngươi thì trước khi lấy lại mảnh vỡ, ta nhất định sẽ biết giữ mồm giữ miệng mình."

"... " Hắc Thất im lặng.

"Là lỗi của con, ba ơi," Hắc Thất nói với giọng điệu ngoan ngoãn.

"Ngoan lắm." Bạch thượng thần vuốt ve lông của Hắc Thất, tiếp tục nghiêm túc... chép bài tập.

Hắc Thất nhảy nhót một lúc, rồi nhìn Bạch thượng thần đang chăm chú chép bài tập của Lục Mão và hỏi, "Ngày mai thi thử rồi."

"Ta nhớ rồi."

"Anh và Lữ Cảnh Thù đã đặt cược..."

"Nếu hắn không đến thì càng tốt, ta chắc chắn thắng." Bạch Kỳ cười tươi như hoa.

"... " Ký chủ đang giận? Hay chỉ là cảm giác thôi?

Lữ Cảnh Thù có ký ức về kiếp sống của Hoắc Uyên, cũng không giống như Bạch thượng thần đã trải qua nhiều kiếp, với Lữ Cảnh Thù thì hắn giống như người xuyên không trở lại.

Nhưng hắn đang lo lắng điều gì đây?

Ở kiếp đó, Bạch Kỳ đã cứu Hoắc Uyên, nuôi dưỡng và trợ giúp hắn, sau đó nhường cả thiên hạ cho hắn, không hề có gì lỗi gì.

Dù Bạch Kỳ có thực hiện mưu kế để thay đổi triều đại và lật đổ thiên hạ theo di nguyện của thân xác ban đầu, nhưng từ đầu đến cuối cũng không làm tổn thương Hoắc Uyên.

Ngay cả khi tính toán đúng sai, thì cũng là Hoắc Uyên có lỗi với Bạch Kỳ. Bạch Kỳ đã không để ý, vậy hắn còn tự trách cái gì?

Hắc Thất lý trí phân tích nhân quả của hai kiếp, dữ liệu trong cơ sở đã gần như bị tắc nghẽn mà vẫn không thể lý giải được sự phức tạp bên trong.

Là một trí tuệ nhân tạo, nó không hiểu rằng ngoài dữ liệu không thể đảo ngược trong nhân quả luân hồi, còn có tình cảm.

Ngày thi thử hôm sau, Lữ Cảnh Thù vẫn không xuất hiện. Dù Bạch Kỳ miệng nói rằng "nhặt được lợi", nhưng Hắc Thất biết rằng Bạch Kỳ không vui.

Thi cử có Hắc Thất làm "gian lận viên", Bạch thượng thần chép đáp án rất hào hứng, nửa đầu thời gian thi viết nhanh như gió, nửa sau thì nằm gục xuống ngủ bù.

Nhưng Bạch thượng thần cũng không phải hoàn toàn dựa vào Hắc Thất để mà sa sút, y cũng đang học, chỉ là tiến độ học chương trình hiện đại từ cơ bản đến nâng cao quá chậm.

Dù có thiên phú dị bẩm, cũng cần ít nhất vài ba năm mới hoàn thành hết tất cả các môn học.

"Tử Duy!" Vừa rời khỏi phòng thi, Lục Mão đang nhai bánh mì để bổ sung năng lượng, lâpk tức chạy tới và bám vào vai Bạch Kỳ.

"Vừa thi xong là môn tiếng Anh phải không?" Bạch Kỳ nghi hoặc.

Lục Mão sợ nhất là môn tiếng Anh, mỗi lần có giờ học hoặc thi tiếng Anh, cậu ấy đều như người mất hồn, hôm nay lại có điều gì lạ đây?

"Hai câu cuối cùng và phần nghe ở đầu bài thi đều là những gì mình đã làm trong sách luyện tập hôm trước, lần này chắc chắn qua được."

"..." Qua được thôi sao? Yêu cầu thật thấp quá.

"Lữ Cảnh Thù thiếu bài thi, vị trí số một khối lớp 11 chắc chắn sẽ thay đổi rồi." Trên đường đến căng tin, Lục Mão nhắc đến Lữ Cảnh Thù.

Từ khi Lữ Cảnh Thù chuyển vào trường trung học số 1, mỗi kỳ thi hắn đều đứng đầu bảng, vị trí số một không thể lay chuyển, và tổng điểm luôn bỏ xa người đứng thứ hai.

Lần này hắn thiếu bài, các học sinh từ hạng hai đến hạng năm, luôn bị "đè nén", đều cố gắng hết sức để tranh giành vị trí số một, dù chỉ là trong kỳ thi thử.

"Có nhiều tin đồn về việc Lữ Cảnh Thù xin nghỉ đấy." Lục Mão nói với vẻ bí ẩn.

"Tin đồn gì?" Bạch thượng thần cảm thấy hứng thú.

Lục Mão nhìn quanh, thấy không có ai mới hạ giọng, "Nghe nói nhà cậu ta phá sản rồi."

"..." Bạch Kỳ.

"Còn có tin đồn rằng cậu ta đấu đá với người trong giới xã hội đen, bị thương nặng, đến giờ vẫn hôn mê trong bệnh viện."

"..." Bạch thượng thần mở nắp chai nước ngọt, uống một ngụm để trấn tĩnh.

"Tin đồn ác liệt nhất là, cha của Lữ Cảnh Thù đã chết, cậu ta với tư cách là thái tử gia của xã hội đen, đã trở về kế nghiệp băng nhóm."

"Phụt!" Một ngụm nước ngọt phun ra thành cầu vồng, Bạch Kỳ ho đến mức phổi cũng sắp nhảy ra ngoài.

Hắc Thất: "..." Tin đồn thật đáng sợ.

Ở nhà họ Lữ, Lữ Cảnh Thù ngồi trên sàn, ánh mắt đăm đăm nhìn bức chân dung của Văn Nhân Thiên trước mặt.

Hắn nhớ y, nhớ đến mức nghẹt thở, nhưng hắn không dám xuất hiện trước mặt y.

...

"Đại tướng quân, Nhiếp chính vương Văn Nhân Thiên đã qua đời vào ngày 24 tháng 7."

"Vương gia khi còn sống từng nói, nếu tướng quân không nhập kinh thành, vương gia sẽ không an nghỉ. Giờ đây cuối cùng ngài cũng có thể yên nghỉ."

"...Nếu có một người từng phản bội và làm tổn thương anh, đến mức sau đó gián tiếp hại chết anh, anh sẽ làm gì?"

"Một phần tổn thương, tôi sẽ trả lại gấp trăm lần, từ nay về sau mãi mãi không còn gặp nhau nữa, dù sống hay chết."

...

Lữ Cảnh Thù nhắm mắt lại, úp mặt vào cánh tay, những ký ức hỗn loạn trong đầu khiến hắn đau nhức như muốn nổ tung.

Y hận hắn, chắc chắn y hận hắn rất nhiều.

Kiếp trước, lúc sắp chết, hắn đã cầu xin trời cao để có thể gặp lại y ở hoàng tuyền.

Kiếp này, họ tái ngộ, nhưng hắn lại không thỏa mãn với việc chỉ được gặp mà không thể ở bên nhau. Hắn tham lam, muốn nối lại mối lương duyên với y. Có phải hắn đã đòi hỏi quá nhiều không?

Qua hai kiếp, Văn Nhân Thiên đã trở thành ám ảnh trong lòng hắn. Nếu y còn ở đó, thì không sao, nhưng nếu y không còn, hắn chắc chắn sẽ phát điên.

Hắn tránh né y, không dám gặp mặt y vì sợ đối diện với sự quyết tuyệt "mãi mãi không còn gặp nhau nữa, dù sống hay chết" từ y, và sợ rằng mình sẽ làm tổn thương y thêm lần nữa.

Cánh cửa phòng vẽ bị gõ, cha của Lữ Cảnh Thù đẩy cửa bước vào.

"Con nên trở lại trường học," cha Lữ nói.

Lữ Cảnh Thù tái sinh một kiếp từ trong bào thai, dù hắn là một "đế vương" không có vương miện, cũng không thể mãi giả vờ làm một đứa trẻ mà không mắc bất kỳ sai lầm nào.

Huống hồ, cha của Lữ Cảnh Thù là một chính trị gia sắc bén, tinh tế, ông đã nhận ra những dấu hiệu bất thường từ những chi tiết nhỏ nhặt.

Lữ Cảnh Thù thừa nhận rằng mình có thêm ký ức về một kiếp sống khác, và thành thật kể lại việc mình đã từng xưng đế trong kiếp trước.

Cha của Lữ Cảnh Thù tuy ngạc nhiên, nhưng không làm gì hắn, chỉ nói một câu: "Nếu người nào cũng có kiếp trước kiếp sau, thì con chỉ là uống ít hơn một bát canh Mạnh Bà mà thôi."

"Con và cậu ta đều mới chỉ mười bảy tuổi, dù có oán hận, vẫn còn cả cuộc đời dài để hàn gắn."

Lữ Cảnh Thù ngẩng đầu, nhìn về phía cửa, nơi cha mình đang đứng.

"Ta cũng đã từng làm sai, nhưng ta rất may mắn vì đã chọn cách chuộc lỗi, nếu không làm sao có con với mẹ con chứ?"

Cha Lữ là người vốn nghiêm khắc, không bao giờ cười, bỗng mỉm cười nhẹ và hiếm hoi tỏ ra "nghịch ngợm" khi nháy mắt với Lữ Cảnh Thù.

Buổi chiều, sau khi thi xong môn cuối cùng, học sinh vẫn phải lên lớp tự học buổi tối như thường lệ.

Bạch thượng thần ngồi bên ngoài sân bóng, nhìn Lục Mão và một nhóm bạn đang chơi bóng rổ. Trông có vẻ tập trung, nhưng thực chất y đã thả hồn đi đâu rồi.

"Ký chủ, điện thoại." Hắc Thất nhắc nhở.

Bạch Kỳ giật mình, rút điện thoại ra, trên màn hình hiển thị "Khánh Tử".

"???" Khánh Tử? Ai đây?

Bạch Kỳ vừa bắt máy, chưa kịp hỏi gì thì nghe thấy tiếng khóc thảm thiết từ đầu dây bên kia, "Anh Mạnh! Cứu em với —"

Bạch thượng thần: "..." Gọi nhầm số à?

Bạch Kỳ tìm kiếm trong ký ức của thân xác cũ và nhớ ra Khánh Tử. Khánh Tử tên thật là Tô Khánh, là học sinh lớp 10 ở trường trung học số 7, là đàn em của thân xác cũ.

Hai người trở thành bạn sau nhiều lần đánh nhau. Tô Khánh cũng là một kẻ gây rối, nhưng sau khi bị Bạch Kỳ đánh bại nhiều lần, cậu ta bái phục và nhận Bạch Kỳ làm đại ca.

Lần này, cậu ta gọi điện cầu cứu vì vừa rồi "anh hùng cứu mỹ nhân", chọc giận người khác, bị trả thù và hiện đang bị chặn trong một công viên nhỏ, không còn đường thoát nên mới gọi Bạch Kỳ cầu cứu.

Thấy Bạch Kỳ cúp máy và chuẩn bị rời đi, Hắc Thất tỏ vẻ không hài lòng, "Lại lo chuyện bao đồng."

"Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp."

"Chỉ đơn giản là cứu người thôi sao?"

"Đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn."

"Hừ." Tin anh thì có quỷ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro