Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11:

Nguỵ Ninh hành động bất thường khiến mọi người trong đội bàn tán rằng trong xe hắn ta giấu một người đẹp. Lâm Cẩn Diệp vốn không phải người thích tò mò chuyện người khác, nhưng không hiểu vì sao, mỗi lần nhìn về phía xe của Nguỵ Ninh, trong lòng hắn lại dấy lên cảm giác kỳ quái.

Việc dùng kế để đuổi Nguỵ Ninh đi rồi cưỡng ép mở cửa xe kiểm tra rõ ràng là một hành động bốc đồng của Lâm Cẩn Diệp, nhưng sau khi thấy người trong xe, hắn biết hành động bốc đồng này hoàn toàn xứng đáng.

Lâm Cẩn Diệp từng đoán rằng trong xe Nguỵ Ninh giấu một bí mật, có thể là mỹ nhân hoặc át chủ bài nào đó, nhưng chẳng bao giờ nghĩ rằng lại là em trai mình – Lâm Hạo Bạch.

Khi kéo Hạo Bạch với gương mặt thẫn thờ từ trong xe ra, Lâm Cẩn Diệp tức giận suýt nữa đấm cho một cú, may mà chút lý trí còn sót lại giúp hắn giữ được chút phong độ lịch lãm, không để cơn tức bộc phát như núi lửa.

Đối mặt với sự chất vấn của Lâm Cẩn Diệp, Nguỵ Ninh hiếm khi tỏ ra lúng túng, ánh mắt rời khỏi Hạo Bạch, cố làm ra vẻ bình tĩnh:

"Chuyện tôi đã hứa đưa cậu ra ngoài, tôi đã làm xong." Ý trong lời nói là: ra ngoài rồi bị bắt không còn thuộc trách nhiệm của tôi.

Cách phủi tay sau khi hoàn thành nhiệm vụ của Nguỵ Ninh khiến Hắc Thất tức giận: "Nguỵ Ninh!"

Khi Nguỵ Ninh nhìn qua, Hạo Bạch không nói, chỉ mấp máy môi ra dấu đe dọa: "Thuốc!"

Nguỵ Ninh: "..."

Khi ký hợp đồng, như để thể hiện thành ý, Hạo Bạch đã đưa một nửa thù lao, hứa sẽ đưa nốt phần còn lại sau khi rời khỏi căn cứ. Nhưng trong tình huống này, Nguỵ Ninh chắc chắn rằng nếu hắn không tiếp tục giúp, đối phương sẽ chơi trò thất hứa.

Lâm Cẩn Diệp kéo Lâm Hạo Bạch về phía trại của mình, Nguỵ Ninh thấy vậy liền thầm mắng một tiếng rồi vội bước lên trước, túm lấy tay còn lại của Hạo Bạch. Thế là tình cảnh trở thành hai người đàn ông giành giật một người.

Mọi người xung quanh xì xào, Lâm Hạo Bạch nghe được vài từ khóa mơ hồ: "Bỏ trốn", "Lâm-Ninh kết thân", "người tình nhỏ", khiến mặt cậu lập tức đen thui.

"Buông tay." Lâm Cẩn Diệp lạnh giọng quát.

Nguỵ Ninh biết mình đuối lý, nhưng dưới ánh mắt đe dọa của Lâm Hạo Bạch, hắn không thể không mặt dày dây dưa: "Người là do tôi đưa ra, tôi phải chịu trách nhiệm."

Lâm Cẩn Diệp cười lạnh: "Hạo Bạch là em trai tôi, cũng là người quan trọng trong nghiên cứu kháng thể. Anh đưa nó ra ngoài, nếu có chuyện gì anh gánh nổi không?"

Nguỵ Ninh: "..." Gánh không nổi.

Lâm Cẩn Diệp mạnh mẽ kéo Lâm Hạo Bạch lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cậu: "Anh sẽ lập tức cho người đưa em về nhà, về đến nơi rồi chúng ta sẽ tính sổ."

Lâm Hạo Bạch: ""Em không về!"

Bạch rác rưởi còn đang chờ cậu ở thành phố S, sắp gặp nhau rồi nó không đời nào quay lại.

Lâm Cẩn Diệp quát lớn: "Em dám không về? Có tin anh bẻ gãy chân em không?"

Hạo Bạch: "Anh dám!?"

Tính khí nổi lên, Lâm Hạo Bạch cũng không chịu thua: "Người của anh, bảo họ áp giải em về, anh chắc chắn cản được em?"

Lâm Cẩn Diệp thật sự không chắc. Hắn rất rõ, dù Hạo Bạch không có dị năng nhưng cậu lại có rất nhiều chiêu trò. Nếu cậu thực sự muốn chống đối, vài dị năng giả cũng không giữ nổi.

Hơn nữa, đội đã rời căn cứ rất xa, trên đường về khó tránh khỏi sự cố. Anh còn nhiệm vụ, không thể quay lại tiễn cậu, giờ thật sự không có cách nào vẹn toàn.

Sau một hồi suy nghĩ, biểu cảm của Lâm Cẩn Diệp biến đổi liên tục. Cuối cùng, hắn trầm giọng nhìn Nguỵ Ninh: "Nguỵ tướng quân, chuyện này sau này tôi sẽ đích thân đến gặp lão tướng quân Ninh để bàn bạc."

Nói xong liền tức giận kéo Hạo Bạch đi.

Lâm Hạo Bạch nhìn Nguỵ Ninh với ánh mắt cầu cứu: "..." Tiểu Ngụy, cứu giá

Nguỵ Ninh: "..." Thần lực bất tòng tâm.

Nhìn thấy hai người "liếc mắt đưa tình", Lâm Cẩn Diệp càng tức điên. Tên Nguỵ cáo già mặt dày kia, dám quyến rũ em trai hắn! =))

Trong một ngôi làng bị tàn phá gần như hoàn toàn, dưới chân Bạch thượng thần là một con tang thi đang không ngừng giãy giụa. Anh dứt khoát dùng dao rựa bổ thẳng vào đỉnh đầu của nó.

Hai con tang thi khác, cơ thể bị thủng những lỗ lớn, nội tạng treo lủng lẳng nửa thân, từ phía sau bất ngờ ập tới. Đột nhiên, hai cột băng phóng tới xuyên thẳng qua đầu chúng, đồng thời phá hủy cả hai viên tinh hạch bên trong.

Bạch thượng thần ngẩng đầu nhìn Bạch Lương Quân, không hài lòng lầm bầm:

"Phí phạm."

Trong tận thế, không phải con tang thi nào cũng có tinh hạch năng lượng. Ở cấp 1, trong đầu tang thi chỉ có những viên đá trắng, năng lượng rất yếu và dễ vỡ khi bị tác động. Khi lên cấp 2, những viên đá này mới hình thành tinh hạch mà dị năng giả có thể sử dụng.

Cấp độ càng cao, màu sắc của tinh hạch trong đầu tang thi càng tinh khiết, độ cứng cao, năng lượng mạnh và giá trị cũng lớn hơn. Tuy nhiên, những tang thi cấp cao cũng khó đối phó hơn rất nhiều.

Người khác săn tang thi lấy tinh hạch dựa vào thực lực.

Còn Bạch thượng thần thì hoàn toàn nhờ vào vận may, tỷ lệ lấy được tinh hạch lên tới 99%. Có lần, khi lái xe qua một thị trấn nhỏ, một con tang thi cấp 4 rơi từ trên lầu xuống, chỉ còn thoi thóp. Bạch thượng thần thuận tay bổ một nhát, nhặt luôn viên tinh hạch.

Từ lúc Bạch thượng thần xuống xe bổ một nhát kết liễu con tang thi, cho đến lúc nhặt viên tinh hạch lên, toàn bộ quá trình Bạch Lương Quân đều há hốc mồm.

Bạch thượng thần đẩy cửa bước vào một căn nhà dân, bên trong sân bừa bộn, khắp nơi đầy dấu vết máu khô. Một bộ xương thiếu nửa phần đầu nằm sõng soài trên đất với tư thế dữ tợn, đủ thấy sự đau đớn trước khi chết.

Ánh mắt Bạch Lương Quân dừng lại ở vết lõm cháy sém trên tường:

"Đã từng có dị năng giả đến đây. Các vật tư có thể sử dụng chắc chắn đã bị lục soát hết rồi."

Bạch thượng thần đi quanh nhà một vòng, tìm được vài băng cassette nhạc, rồi bước ra ngoài, đá một khúc gỗ chắn đường:

"Đi thôi."

"Rầm!"

Khúc gỗ bị đá bay, rơi xuống đất trước chuồng gia cầm trong sân. Tấm ván gỗ mục nát được che bởi lớp lá cây vỡ ra, bụi bay mù mịt, để lộ một cái hố rộng khoảng một mét.

"..." Bạch Lương Quân.

"??" Bạch thượng thần.

"Hầm chứa??" Bạch Kỳ ngạc nhiên hỏi.

"... Có lẽ vậy."

Bạch thượng thần và Bạch Lương Quân lần lượt bước xuống hầm. Dưới hầm có một tang thi trông như một đứa trẻ khoảng tám, chín tuổi. Có lẽ nó là con của chủ nhà, khi tận thế nổ ra đã được cha mẹ giấu dưới lòng đất, nhưng tiếc rằng vẫn không thoát được cái chết.

Bạch Lương Quân giơ tay chém xuống đầu tang thi, bật đèn pin rồi dẫn đường.

Hầm không lớn nhưng chứa khá nhiều đồ. Có dấu hiệu rau quả bị thối rữa, cả những bao tải chứa đậu nành, ngô, gạo, kê, khoai lang khô, và nhiều củ khoai tây, khoai mỡ đã mọc mầm.

Bạch Lương Quân quay đầu, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía Bạch thượng thần.

Bạch thượng thần thản nhiên ngửa đầu, vẻ mặt ung dung như chuyện thường ngày:

"May mắn thôi, tôi quen rồi."

Bạch Lương Quân giật nhẹ khóe miệng, rồi đổi sang bộ dạng ngoan ngoãn, đôi mắt long lanh ngưỡng mộ:

"Anh Kỳ, anh thật giỏi!"

"Ngoan lắm." Lời nịnh nọt khiến Thượng Thần rất hài lòng.

Ra khỏi hầm, Bạch thượng thần nhảy lên nóc xe, ngồi khoanh chân như một lão đại, đeo kính râm quan sát Bạch Lương Quân liên tục khuân lương thực lên xe.

"Tôi bị lộ rồi." Giọng Hắc Thất tràn đầy u oán.

"Ồ." Thượng Thần đáp.

"..." Hắc Thất câm nín.

"Anh thay đổi rồi, chẳng quan tâm đến tôi nữa, đúng là đồ mê sắc quên bạn, lợn chân to!"

Bạch thượng thần bóc vỏ một hạt lạc, bật cười:

"Ta đã cho ngươi mượn thần lực của ta rồi, vậy mà còn chưa đủ quan tâm sao?"

"Với thứ đó bảo vệ ngươi, dù là ở hạ giới của đại lục Diệu Hoang, kẻ có thể làm ngươi bị thương cũng hiếm, huống chi ở cái phàm thế này?"

Hắc Thất: "..." Nói cũng có lý, nhưng vẫn hơi tức.

Bóc vỏ hạt lạc, ăn nhân lạc, Bạch thượng thần cười với Bạch Lương Quân đang bận rộn, thần thức tiếp tục trò chuyện với Hắc Thất:

"Làm con trai của bản Thượng Thần thì không được yếu đuối, cứ thoải mái mà tung hoành. Có chuyện gì, ba đây gánh cho."

Bạch Lương Quân nhìn Bạch thượng thần ngồi trên nóc xe. Ánh mắt người kia luôn hướng về phía cậu, nhưng không hiểu sao, cậu lại cảm thấy khoảng cách giữa hai người thật xa xôi, như muốn với tay cũng không chạm tới được.

"Anh Kỳ."

"Cục cưng nhà ta gọi, cúp đây." Bạch thượng thần nói.

Hắc Thất cạn lời: "Đây đâu phải gọi điện mà đòi cúp?"

"Bê hết rồi à?" Thượng Thần hỏi.

Bạch Lương Quân ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng."

Bạch Kỳ lộn người từ nóc xe qua cửa sổ nhảy xuống xe: "Lên xe."

Bạch Lương Quân lên xe. Bạch thượng thần nhét một hạt lạc đã bóc vào miệng cậu, còn mình thì châm một điếu thuốc.

Khi xe lăn bánh, Bạch Lương Quân mở bản đồ, vừa lên kế hoạch tuyến đường vừa nói:

"Với tốc độ này, phải mất một tháng chúng ta mới đến được căn cứ thủ đô."

"Không đi thủ đô nữa." Bạch Kỳ đáp.

Bạch Lương Quân sững lại: "Anh không định tìm bạn nữa sao?"

Bạch thượng thần hơi khựng lại: "..." Có vài chuyện dường như anh quên nói với cậu nhóc này.

"Không đi nữa. Chúng ta đến trấn Bạch La chờ, rồi đi thẳng đến thành phố M."

Kế hoạch đột ngột thay đổi.

Anh vẫn giữ liên lạc với người bạn kia? Nhưng bằng cách nào? Bạch Lương Quân ở cạnh Bạch Kỳ suốt, không thấy anh mang theo thiết bị liên lạc nào.

Cảm giác bất lực khi mất kiểm soát khiến Bạch Lương Quân vừa giận vừa bất an. Từ trước đến nay, cậu luôn thiếu cảm giác an toàn, lo sợ một ngày nào đó Bạch Kỳ sẽ rời xa mình.

Bạch Lương Quân biết, Bạch Kỳ có rất nhiều bí mật giấu mình. Khoảng cách này khiến cậu day dứt nhưng không thể làm gì được.

Hắc Thất ngồi trong xe của Lâm Cẩn Diệp. Sát khí của hắn khiến nhiệt độ trong xe giảm xuống đáng kể, như một chiếc điều hòa di động.

Dù bị bắt quả tang nhưng Hắc Thất lại thở phào nhẹ nhõm, gánh nặng trong lòng được trút bỏ. Ít nhất giờ không cần phải trốn chui trốn lủi, thậm chí đi vệ sinh cũng phải nhờ Nguỵ Ninh che chắn.

Hắc Thất chẳng sợ Lâm Cẩn Diệp chút nào.

Lúc ở thủ đô, đứng dưới mái hiên nhà người ta thì nó phải cúi đầu. Để tránh bị phát hiện không phải Lâm Hạo Bạch thật sự, nó đành giữ đúng vai diễn để bảo vệ bản thân. Nhưng giờ đã ra khỏi căn cứ, sắp được đoàn tụ với ký chủ, khí thế nó lập tức cứng rắn trở lại.

Hắc Thất liếc nhìn Lâm Cẩn Diệp, âm thầm châm biếm: "Đồ nhân loại ngu ngốc."

"Đi sát theo anh, không được chạy lung tung. Nếu không, hậu quả tự chịu." Lâm Cẩn Diệp đột ngột lên tiếng khiến Hắc Thất giật mình.

Mang gương mặt thờ ơ của nguyên chủ, Hắc Thất lén lút trợn mắt khinh bỉ:

"Anh định để em làm bữa ăn cho tang thi đấy à? Em là người có thể nghiên cứu ra kháng thể diệt virus đấy, là chúa cứu thế đấy!"

"Chúa cứu thế cũng chỉ cần để lại cái đầu là được, thiếu tay hay thiếu chân cũng không thành vấn đề." Lâm Cẩn Diệp đáp.

Hắc Thất: "..."

Tên đàn ông hiểm độc.

"Nhà họ Ngụy nước sâu lắm, Ngụy Ninh không ngừng chọc đến một thằng con trai như em.. Nếu muốn sống lâu một chút, thì tốt nhất nên giữ khoảng cách với hắn ta." Lâm Cẩn Diệp cảnh báo.

Hắc Thất nhìn Lâm Cẩn Diệp vẻ mặt đầy suy tư, biểu cảm kỳ quặc khiến hắn cảm thấy cả người nổi da gà.

"Anh." Hắc Thất thử hỏi.

"Anh có phải thích Ngụy Ninh không?"

"!!" Lâm Cẩn Diệp giật mình, suýt nữa đánh lái khiến xe lao xuống rãnh.

Hắc Thất làm như không thấy, tiếp tục tự nói một mình: "Cái motif tương ái tương sát này á? Thật sự ngược tâm."

"Anh thích Ngụy Ninh, còn Ngụy Ninh lại thích Khang Vũ Kiệt. Vì yêu sinh hận, anh không tiếc bất cứ thủ đoạn nào để hành hạ hai người họ. Chỉ cần anh ta có thể nhìn về phía anh, dù là ánh mắt hận thù anh cũng cam lòng."

"Câm miệng!" Lâm Cẩn Diệp gầm lên.

"Chuyện này không đáng xấu hổ, em ủng hộ anh theo đuổi tình yêu chân chính." Hắc Thất không biết sống chết an ủi (miệng tiện): "Hay để em ra tay giúp anh xử lý Khang Vũ Kiệt, rồi trói Ngụy Ninh lên giường anh luôn nhé?"

Dù sao cũng là anh ruột của nguyên chủ, cũng nên quan tâm một chút.

Ở cùng với Bạch thượng thần quá lâu, tam quan của Hắc Thất đã hoàn toàn hỏng bét.

Không chịu nổi nữa, Lâm Cẩn Diệp phanh gấp, mặt mày đen kịt, giận đến mức giọng run rẩy: "Lâm Hạo Bạch, cậu mà còn nói bậy, tôi sẽ cắt lưỡi cậu!"

"??" Đúng là bị vạch trần suy nghĩ nên thẹn quá hóa giận rồi.

Ngụy Ninh lái xe từ phía sau vượt lên, thoáng nhìn vào chiếc xe hai anh em đang cãi nhau.

Lâm Cẩn Diệp quét ánh mắt lạnh lùng đầy sát khí về phía hắn ta: "Cút——!"

"Ôi trời, ngại ngùng rồi." Hắc Thất liếc nhìn giữa hai người, vẻ mặt như thể "tôi hiểu mà".

Ngụy Ninh: "..."

Chuyện gì đây?

Mình đã làm gì sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro