8. Trọng lực là lực hút của Trái Đất.
Kí ức của vị Oiran kia sống động vô cùng, từng tiếng xào xạc của cây cối, tiếng đinh đan của chuông ngân. Tất cả như quyện vào dệt thành một thứ chân thực đến khó tả bằng lời nói. Nhìn từ xa, vị Oiran kia đang từ từ tiến lại, những bước chân điệu nghệ, uyển chuyển. Người đó trong giấc mộng này không hề mụ mị u tối, lại mang theo một sắc màu tươi sáng trong những thước vải lả lướt bước đi. Xung quanh, mọi người đều đắm chìm vào nụ cười điểm trên môi, khuôn mặt sống động đến từng đường nét. Như thể, người đó mới thật sự là Mikey. Đầu óc em mơ hồ, nhìn trân trân vào khuôn mặt của bản thân được tô vẽ tỉ mỉ, những trang sức trên đầu cùng tiếng hô hào tôn sùng.
- Tsubaki-hime...
- Thật xinh đẹp.
Vị Oiran bước xuyên qua em như miền ảo ảnh, đoàn người theo sau gót chân với hốc mắt đã bị cào xé không ra hình dạng, chúng lờ đờ theo sau bóng hồng kia, miệng lầm bầm những câu vô nghĩa. Chân Mikey như bị ai đánh gãy, vô lực khuỵu xuống. Em ôm ngực, cố tìm lại hơi thở đã mất đi trong giây phút, đến khi hoàng hồn nhìn lên, phóng vào tầm mắt em lại là một khung cảnh khác.
Dãy hành lang sáng đèn, nhưng mang cho con người ta từng trận buốc lạnh. Mikey nhìn xung quanh, nơi này có thể là phòng trà, khu vực để những Oiran tiếp khách.
- Này, nghe gì chưa... Con bé theo học của Tsubaki-hime treo cổ tự vẫn rồi đó...
- Thật sao? Đáng sợ quá. Đã bao nhiêu người rồi chứ..
Tiếng xì xào vang lên bên trong những bức tường bao bọc hai bên hành lang dài. Mikey nhăn mặt, tai em ù ù khó chịu vô cùng. Em tiến về phía trước, điểm nhìn chạm vào căn phòng cuối dãy. Chợt, một người phụ nữ tuổi chạp tứ tuần, chân bước vội vã trong bộ kimono tao nhã, xuyên qua em mà tiến về căn phòng cuối dãy. Bà mạnh tay mở cửa, lớn miệng quở trách.
- Tsubaki-hime, anh lại hại chết thêm một học đệ nữa rồi sao?!!
???: Thế gì sao? Không có tài năng gì thì nên chết đi chẳng phải tốt hơn sao? Hơn nữa, là cô ta tự treo cổ chết, tôi có làm gì đâu chứ?
- Tháng này anh đã giết 5 học viên rồi !!! Anh muốn tửu lầu này phá sản phải không?!!
Mikey tiến lại, tầm mắt nhìn vào căn phòng chỉ có ánh nến cháy tàn soi sáng, người kia ngồi ngay ngắn nơi chính phòng, ánh nến heo hắc càng làm mọi thứ trở nên mơ hồ quỷ dị. Tsubaki-hime nghiêng đầu, tông giọng nâng cao, thánh thót như cất tiếng hát cứa vào da thịt bằng những câu từ sắc bén.
???: Bà chủ, từ khi nào bà lại quản tôi vậy? Bà giám quản Tsubaki-hime này sao?
- Đừng nghĩ anh là Oiran có tiếng khắp cả nước thì muốn làm gì thì làm. Tôi là người đào tạo anh, cho anh địa vị như hôm nay. Khôn hồn biết điều mà đừng có ngông cuồng!!!
Mikey nhìn người đó, trên người không lúc nào vơi đi sự đề phòng. Em nhìn cách người nọ nhã từng câu chữ, vô cùng quý phái và sang trọng, nhưng sức nặng từ nó lại có thể khiến cho người khác uất hận tự tìm đến cái chết.
Trong căn phòng tối, người đó chầm chậm đứng dậy. Từng bước chân theo tiếng đinh đan vang lên, chung quy vẫn là một người có nhan sắc tuyệt hảo. Tsubaki-hime mỉm cười, nhẹ nhàng kéo một bên cửa, hoàn toàn quên đi người đàn bà đang đứng đó mà cất lời.
???: Kêu Aiko đến thay nến đi!!
Bóng ảnh ấy đứng cách em chỉ có vài bước chân, khuôn mặt y hệt em, giọng nói lẫn cử chỉ đều có nét của em. Nhưng em nhận thức được, em và Tsubaki-hime là hai người khác nhau. Lúc này, người kia mới quay lại, môi vẫn điểm nụ cười.
???: Bà chủ nói thật đúng. Ta có hơi quá lời mất rồi. Thật sự xin lỗi.
- Thật tình, gần đến giờ mở cửa đón khách rồi còn gặp đủ chuyện xui xẻo như thế này...
Mikey đứng nhìn từ xa. Cảm xúc em trầm đi khi nghe thấy tiếng thất thanh của người dưới lầu. Vị Oiran đứng cạnh cửa sổ, bày ra vẻ mặt hoảng loạn, sợ đến không nói nên lời. Dù chính hắn đã đẩy người đàn bà xấu số kia thẳng xuống cửa sổ. Tsubaki-hime xoay người rời đi, đôi mắt đen tuyền tròn xoe ngấn lệ. Nhưng môi đã điểm nụ cười quái dị, ánh nhìn lạnh như băng chăm chăm vào em.
???: Suy cho cùng ta và ngươi đều đã nhuốm đỏ tay bằng máu xương kẻ khác.. Chúng ta đều giống như nhau...đều là những kẻ không có quyền sống...
.
.
Sanzu: Boss, tỉnh rồi.
Mikey: Tao đã ngủ bao lâu vậy?
Takeomi: 6 tiếng kể từ tối qua.
Mikey nhăn mặt, tiếng động cơ của trực thăng làm em phát điên. Nhớ lại ánh mắt tàn bạo đó, em trầm ngâm một lúc lâu, nghĩ xem có nên nói cho họ nghe hay không.
Sanzu: Boss lại gặp ác mộng à?
Mikey: Không. Nó giống như lướt qua kí ức của Tsubaki-hime thì đúng hơn. Ít ra, tao đã chắc chắn người xuất hiện với dung mạo giống tao chính là Tsubaki-hime.
Mikey: Những câu chuyện được lướt qua đủ để tao hình dung ra Tsubaki-hime không phải một người bình thường trong xã hội khi đó. Anh ta sẵn sàng giết chết bà chủ tửu lầu chỉ vì quát nạt mình...
Kokonoi: Khoan đã, "anh ta"?
Mikey lúc này mới nhận ra điểm khác lạ. Phải rồi, Oiran thường là nữ mới phải.
Mikey: Chẳng lẽ... Tsubaki-hime phục vụ nữ tử sao?
Sanzu: Không thể nào...ảo quá rồi.
Sanzu ngay lập tức bác bỏ ngay ý nghĩ mơ hồ của vị thủ lĩnh.
Takeomi: Khả năng cao là những khách quen hoàn toàn không biết rằng bị Oiran tiếp đãi họ là nam nhân.
Kokonoi: Boss chúng ta chuẩn bị đánh cánh.
Kokonoi là một kẻ tính toán chu toàn, hắn dùng tên giả đặt riêng một căn biệt thự ở một vị trí đủ thuận lợi để tới lui với ngôi làng mà người đưa tin nhắc đến. Trực thăng đáp xuống, Sanzu vươn vai một cái. Hắn nhìn khí trời thoáng đãng, từng áng mây trắng nằm yên trên giếng trời bao la.
Takeomi: Ồ. Từ đây có thể thấy ngôi làng kia. Vị trí không tồi.
Takeomi thầm rủa tên bán thông tin. Tấm ảnh gã đưa nhìn sáng sủa bao nhiêu, bên ngoài u tịch bấy nhiêu. Lũy tre che khuất hoàn toàn tầm nhìn vào bên trong ngôi làng, cảm giác quái dị cứ dâng lên trong lòng Takeomi. Hắn rít điếu thuốc, nhìn Mikey chầm chậm tiến lại.
Chợt. Mikey leo thẳng lên lan can trong sự ngạc nhiên của Takeomi, cứ thế trực tiếp nhảy xuống từ sân thượng của tòa nhà 4 tầng. Takeomi vội với lấy, thành công chụp được cánh tay của Mikey, điếu thuốc cũng đã rơi tự lúc nào, mang theo sự bàng hoàng của hắn bỏ đi đâu mất. Mikey lại rơi vào trạng thái vô hồn, đôi mắt em mở to, trợn trừng nhìn vào hư không, miệng không ngừng xì xầm những câu thoại rối loạn. Nghe tiếng động lớn, Sanzu quay lại nhìn, hắn vức luôn chồng tài liệu của Kokonoi. Cạu lại giúp Takeomi kéo em lên.
Kokonoi: Chuyện gì vậy?
Kokonoi tiến lại, nhìn Mikey nằm gọn trong lòng Takeomi, mái tóc trắng rủ xuống khuôn mặt bần thần, đôi con ngươi đen tuyền trân trân nhìn vào hư không, em bấu chặc lấy cánh tay của hắn, những ngôn ngữ không trật tự cứ tuông ra không ngớt trong sự bàng hoàng của mọi người.
Sanzu: Chết tiệt!!!
Kokonoi: Nhanh đưa boss vào trong thôi...
Những tờ tài liệu bị vức ngổn ngang theo cơn gió lạnh lẽo thổi tứ tung trong không trung, bay loạn xạ rồi đáp lại ở cánh cổng làng u tịch một màu tang hoang. Nhìn chẳng khác gì một ngôi làng đã bị bỏ hoang. Cỏ dại mọc um tùm, mang theo những thanh âm xào xạc xác xơ mà quyện vào không khí quỷ dị. Tiếng quạ kêu inh ỏi, như bị dọa cho sợ mà bay lên từng bầy, đen cả một vùng trời. Ngôi làng ban ngày cũng như ban đêm, không một ai xuất hiện, một bóng hình của sự sống cũng không thấy. Bụi tre bị ngọn gió thổi qua, rụng rơi những chiếc lá khô héo lên những hình nhân với hình thù kì lạ, chất chồng lên nhau mà hướng về tòa biệt thự kia.
Trong không khí đặt quánh của sự ủ dột, tiếng đinh đan ngân vang từng hồi, như tiếng ai oán mà tan dần hư không, không một chút dư vị...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro