39. Quy tắc nắm tay phải.
Mikey ngồi dậy, phần tóc tùy tiện bị cắt đi rơi từng sợi rũ xuống như lá liễu cuối hạ, điểm lên đó là thứ ánh vàng yếu ớt từ những sắc đỏ của đèn lồng, vì cơn gió đêm mà lung lay. Em rút con dao găm, vươn bàn tay nhuốm sắc đỏ tựa cánh hoa trà rụng rơi, điểm lên khuôn mặt những vệt máu đỏ hoe còn mang hơi ấm của cái chết, cứ thế lại hạ tay, xé cơn gió vừa thổi ngang qua, kéo lớp bụi trên hành lang bay đến cay xè đôi mắt. Con dao lại ghim vào ngực trái đã nhầy nhụa máu thịt, màu áo lụa trắng thướt tha bị thân xiêm y đỏ làm cho nhơ nhúa, bất động trong vũng máu loang ra từ ngực trái từ lâu đã không còn sức sống.
Mikey: Còn năm người.
Sau cùng, cũng chỉ còn bản đồng dao xa lạ văng vẳng từ những bụi cỏ cao quá đầu người, xạc xào thứ thanh âm vô nghĩa của cơn gió lạnh lẽo. Mikey từng bước từng bước tiến vào màn đêm, gió cứ thổi mặc sức cho những chùm đèn lồng lung lay, đôi con ngươi đen tuyền điểm lên sắc lung linh đỏ au cứ lung lay, nhẹ nhàng khuất đi dưới hàng mi dài. Chỉ thấy em vươn tay cởi bỏ đôi hài đỏ bó sát đôi bàn chân, gót chân cũng vì thế mà tươm máu, chầm chậm ngắm nghía hoạ tiết thêu lên đôi hài. Ao thu tĩnh lặng phản chiếu lại ánh trăng ngà tròn xoe, phất phới nhưng cành liễu đã nhuốm một sắc u tịch, cứ thế lướt qua mặt ao thu, khiến tấm tranh tĩnh lặng giật mình mà chuyển động.
Mikey: Vô vị.
Mikey nhìn một chút, cứ thế ném luôn đôi hài đỏ kia xuống ao, tay cũng tháo hết trang sức đinh đang búi gọn trên đầu, tựa như kẻ điên mà vức hết xuống mặt hồ đen kịt. Dù gì cơ thể này không phải của em, chỉ đơn giản là vay mượn, nhưng câu chuyện được kể ở đây lại chính là bi kịch của những sợi tơ duyên nghiệt ngã. Xong xuôi, Mikey lại lửng thững cất bước chân rời đi vào màn đêm, hướng đôi mắt về chính điện, nơi em sẽ kết thúc mọi chuyện ở đó.
.
.
- L-Lão gia. K-Không xong rồi!!! Ả ta điên rồi!!!
Ân lão gia nhìn một gia nhân sợ đến không dám thở, sắc mạt không thể nào tệ hơn chạy bán sống bán chết vào trong chính điện, người toàn máu me bê bết hổn hển gọi lão. Những người có mặt trong chính điện trừ lão gia và phu nhân cao quý họ Ân ra, cũng chỉ có ban cốt cán mang hình hài của 400 năm xưa cũ.
- Chuyện gì!!!
- Ả ta giết hết những người ngoài kia rồi-
Lời còn chưa buông ra khỏi tông giọng vì điêu gì làm cho hoảng sợ, con dao đã găm vào cổ họng gã gia nhân. Gã nữa quỳ trên sàn nhà trải thảm đỏ hoe, rải đầy những cánh hoa trà xinh đẹp, tưới lên đó là những hạt máu li ti dơ bẩn mang hơi thở héo tàn của sức sống. Người bên trong chính điện bị doạ quên cả nhịp thở, đến khi kẻ kia đổ gục xuống tấm thảm, máu trào ra nhuốm đỏ cả con dao găm nhỏ, tì nữ đằng xa mới ú ớ đôi từ vô nghĩa phá vỡ không khí im lặng.
Takeomi: Đến rồi kìa!
Mochi: Ồ. Một hình hài mới.
Kokonoi: Không tồi...nhỉ, Kakuchou?
Kakuchou hướng về phía cửa chính, nơi người hắn yêu một thân xiêm y đỏ hoe, hoạ tiết vàng cũng vì chất lỏng đỏ đặt sệt mà loang lỗ, đinh đang theo từng bước chân nhẹ như lông tơ, vô âm vô thanh tiến đến rút con dao khỏi cổ họng rách toạt.
Mikey: Chỉ có bốn sao? Rindou đâu?
Kokonoi: Nào, nào, Tsubaki, em đừng điên như thế nữa.
Mikey ghim tâm vào đôi vợ chồng già ngồi đối diện em, cả người cứ run lên từng hồi trong hoảng loạn. Mikey chầm chậm tiến lại vị phu nhân tóc đã hai màu, điểm lên đó là ánh nhìn tựa hồ như hóp nghẹn hơi thở người kia. Bàn tay em nhuốm màu đỏ của cánh hoa trà, tanh tưởi hương nồng của sự sống tàn lụi.
Mikey: Khuôn mặt này thật đẹp. Chỉ tiếc là...
Đôi bàn tay nhấn sâu vào vùng cổ vị phu nhân kia, từng chữ từng chữ em thốt lên, tựa hồ như gai nhọn khảm vào tâm trí. Đôi con ngươi đen tuyền nheo lại, thu gọn ánh nhìn người phụ nữ kia giãy dụa trong tuyệt vọng, đôi cánh tay đinh đang thứ trang sức lấp lánh bấu lấy em, miệng cứ hé rồi ngậm lại kiếm tìm từng hơi thở yếu ớt.
Ân lão gia rút thanh kiếm bên hông, ụch ịch thân người lão chĩa mũi kiếm bén nhọn lạnh toát vào Mikey. Với họ, thân người này là một nữ nhân chân yếu tay mềm không hơn không kém, chẳng qua cũng chỉ là đầu óc có vấn đề, đôi khi chống trả dẫn đến chết người.
Kakuchou: Đủ rồi, Tsubaki.
Mikey: Buông ra.
Kakuchou: Vì cớ gì, em lại ra nông nỗi này chứ...
Mikey: Buông ra. Nếu không người tiếp theo sẽ là mày đấy!
Mikey ghim tâm vào bàn tay không chút e dè nắm chặt lấy cánh tay em. Trong đôi con ngươi dị sắc chỉ có tấm chân tình không ai biết đến, giấu sâu vào từng cái chớp mắt. Cho dù thời gian có chôn vùi những giai thoại đẹp đẽ của hắn và thân xác này, thì người mà Mikey có thể an tâm dựa vào những lúc mỏi mệt, cũng mang theo đôi mắt trong veo đong đầy trong đó là tình yêu vô điều kiện.
Kakuchou: Về thôi, Tsubaki. Tôi đưa em trở về.
Kokonoi: Này, Kakuchou. Mày tạo phản hả?
Kakuchou: Câm mồm. Tao không thể nhìn em ấy bị bọn mày phá hủy như-
Kokonoi nheo mắt. Nhìn biểu cảm của người đang từng lời dõng dạc bỗng chốc im lặng. Đôi mắt dị sắc của hắn như vỡ tan, run run chầm chậm xoay lại nhìn người hắn vẫn một mực bảo vệ. Tiếng đinh đang vang lên trong âm thanh của bấc nến cháy xém, để ánh nhìn ngạc nhiên của hắn bỗng chốc trở nên nhập nhoè. Mikey đã buông tay, lùi về sau vài bước chân ngắn, tay em rời khỏi chiếc trâm vàng đã ghim vào ngực trái của Kakuchou, mắt không chút lung lay ngước lên, chạm vào sự đớn đau tột cùng của cảm xúc vỡ tan trong cõi mộng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro