Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

21. Định luật Cu-lông

Trong con hẻm tối, chỉ có tiếng tí tách của ống nước bị rò rỉ, Kokonoi nuốt khan, không có vẻ gì là một kẻ gì đang bình tĩnh. Bàn tay hắn từ khi nào đã đổ hôi lạnh, trơn tuột như vô lực.

Kokonoi: Chắc là tôi bị ảo giác sáng sớm rồi...

Mochi: Tao cũng nhìn thấy mà. Với lại giờ đã là giữa trưa rồi thằng điên.

Con hẻm cụt tối thui, dây nhợ chằng chịt, chỉ có chút ánh sáng len lỏi qua khe tường rọi vào, cũng đã bị thân người kia che mất. Bộ kimono đung đưa theo những bước chân loạn choạng không vững, mái đầu rũ rượi dính bệt vào khuôn mặt tô bột trắng. Nàng ta ngước lên, đôi con ngươi dại ra điên loạn gầm rú những âm thanh đặt quánh vô nghĩa. Vết đạn vẫn ở trên trán, là viên đạn mà cách đây cũng khá lâu Sanzu ghim vào đầu nàng ta. Vậy mà giờ nàng ta như con rối bị đứt dây, còn sống còn cử động trước mặt Kokonoi và Mochi. Người chính mắt nhìn thấy nàng ta đổ gục mà chết.

Kokonoi: Thứ đó... Không phải zombie đó chứ?

Mochi tặc lưỡi rút súng bồi thêm hai phát đạn. Thứ không phải người, không phải quỷ kia ngã gục, làn khói xám xịt từ nòng súng vẫn còn phản phất hương thuốc súng, hắn chầm chậm tiến lại cái cơ thể biến dạng đang co giật liên hồi trên nền đất dơ bẩn.

Mochi: Vẫn còn sống này...

Kokonoi: Ông chú, sao chú gan vậy. Lỡ nó cắn chú một phát thì sao!!

Kokonoi tiến theo sau, loại chuyện kịch tính như trong phim viễn tưởng thế này, hắn lần đầu trải nghiệm. Như không thể tin vào giác quan và trí nhớ của bản thân vậy, Kokonoi vức tâm trí ra sau đầu. Cẩn thận quan sát cơ thể đang co giật dưới đất.

Mochi: Nếu là người thường, có lẽ đã có dòi rồi.

Kokonoi: Nhìn như vừa mới chết vậy. Đến vết đạn thằng Sanzu ghim trên đầu vẫn còn chảy máu này..

Nhìn thứ dịch nhầy nhớp nháp chảy ra, trắng sệt cùng máu đỏ, Kokonoi nhăn mặt. Miệng thứ kia nhuộm đỏ màu rượu vang, thét gào trong cuống họng thứ ngôn ngữ kì lạ khó hiểu. Kokonoi móc điện thoại, ghi âm một đoạn, chụp hình, quay phim.

Kokonoi: Thứ này...có khi nào liên quan đến Tsubaki-hime không?

Vừa nhắc đến cái tên kia. Cái xác như con rối bị cắt dây, bất động nằm trên đất. Chuyện này quá là li kì rồi, những kẻ có mặt tại đó sắp không thể tiếp thu được vào tâm trí nữa.

Mochi: Cái xác này...không có tròng đen con mắt. Nếu gọi là zombie, cũng đúng-

- Tsubaki-hime về rồi!!! Tsubaki-hime về rồi, về rồi...

Cái xác đột ngột bật cười, máu trào ra từ ngũ quan, tung toé trong từng tiếng gọi thất thanh cái tên không lạ không quen. Mochi bị thứ kia doạ cho ngẩn người, hắn cũng đâu còn trẻ, bao nhiêu chuyện trải qua trong cuộc đời rồi, nhưng lần đầu hắn không biết bản thân phải xử trí như thế nào. Tâm tình rối ren nhìn cái xác sặc sụa trong máu tanh tưởi.

Mochi: Tsubaki-hime xem ra có liên quan đến thứ không phải người này...

Mochi lục soát trong bộ kimono nhăn nhúm đã dính đầy bụi bẩn. Hắn tìm được ví tiền của cái xác.

Mochi: Cầm về cho Takeomi điều tra xem...

Kokonoi phanh chiếc khăn tay, cẩn thận đón cái ví của vị geisha mà gấp lại bỏ vài túi áo. Hắn nhìn Mochi chầm chậm đứng lên, lục lọi gì đó trong đống phế liệu cách đó không xa. Một lúc sau thì quay lại với thanh sắt đã hơi gỉ sét, không nói chẳng rằng, hít một hơi sâu lấy thế giơ cây sắt lên, trực tiếp ghim thẳng cây sắt vào lỗ thủng trên đầu cái xác. Máu bắn lên tung toé, kèm theo tiếng thét gào cé toạt không gian, cái xác giãy giụa một lúc rồi cũng không còn cử động.
.
.

Takeomi: Hả?!! Chúng mày đừng có thấy tao già thì tị nạnh đấy nhé!!!

Takeomi vức đống tài liệu lên bàn làm việc, gầm gừ đôi chữ qua lại với đầu dây bên kia rồi cũng dập máy, hắn chau mày, nhìn mớ tư liệu người bán tin vừa đưa.

Hắn vò mái đầu còn đang hơi rối, nhìn ánh trăng mờ đục sau khung cửa kính, treo lửng lơ trên giếng trời giữa trưa. Đã gần hai tháng từ lúc mặt trăng kia treo trên nền trời, thế giới cũng không còn nhộn nhịp với ánh trăng ngà mỗi đêm nữa, nhưng lòng của hắn bất an vô cùng. Chuyện này nếu không giải quyết sớm, e là hậu quả khó lường trước.

Nhất là, có thể Mikey sẽ rời khỏi vòng tay của hắn mà biến mất.
.
.

Mikey: Sẽ thế nào... Nếu tao trở thành một người khác?

Ban cốt cán dừng mọi hoạt động tranh cãi trên bàn họp. Sảnh chính giờ chỉ còn tiếng chim hót ngân vang bên ngoài cửa sổ, Mikey vẫn nhìn những thông số chạy dài trên tờ giấy trắng, mái tóc trắng rũ xuống, lấp đi đôi con ngươi đen láy mệt mỏi.

Rindou: Ngài đang lo lắng về Tsubaki-hime sao?

Rindou ngồi gần em nhất, bàn tay hắn hơi lạnh, vuốt lọn tóc mai vào nếp nhẹ nhàng cất giọng hỏi. Mikey không bài xích, vốn trong lòng không để tâm đến cái đụng tay đụng chân, em chớp hờ vài cái, lại nhớ đến Tsubaki kia. Không kìm được mà thờ dài.

Sanzu: Thứ kia càng lúc càng lộng hành rồi. Nó không còn là một hồn ma vất vưỡn như thường nữa...

Ran: Phải... Nó chân thật đến nỗi tao đã từng nghĩ có hai Mikey trước mặt mình.

Mikey: Takeomi điều tra thế nào rồi?

Takeomi: So với lai lịch của vị geisha kì lạ mà Kokonoi cùng Mochi phát hiện...

Takeomi: ...Lò đạo tạo geisha đó trước kia chính là địa bàn hoạt động của tửu lầu Tsubaki-hime ở. Bà chủ cũng đã nói về tửu lầu đó, nhưng tuyệt nhiên về Tsubaki-hime một lời cũng không hé răng...

Nói đoạn, chuông điểm 12 giờ trưa vang lên, sảnh chính lại chìm vào tiếng ngân dài đứt quảng từng hồi. Mikey vẫn chăm chăm nhìn vào cái xác của vị geisha, không một chút kí ức gì của Tsubaki có liên quan đến những geisha cả, đầu em một khối u tịch lại bủa vây, chống tay lên đỡ lấy phần trán, mệt mỏi nghe Takeomi báo cáo.

Takeomi: Nhưng tôi cảm thấy rất lạ... Hỏi về tửu lầu khi xưa, bà ta có nhắc đến một truyền thuyết của bài hát về hoa trà, bài hát chỉ có những Oiran được tửu lầu công nhận hát được nó. Còn nếu cố tình học hát khi chưa chấp thuận, sẽ bị bẻ cổ mà chết...

Sanzu: Nghe là biết người sáng tác ra là ai rồi.

Kakuchou: Tên Tsubaki này đúng là vừa đẹp vừa tàn ác...

Takeomi: Dù không hỏi được có tư liệu về những cái chết có lẽ là kiếp trước của chúng ta, nhưng có vẻ như giả thuyết của boss là đúng...

Takeomi: Người bán tin đã đưa tôi sấp tư liệu cổ của thời Edo hắn ta đấu giá được, thứ này ghi lại cặn kẽ những cái chết liên quan đến tửu lầu. Và người đứng phía sau, lại chính là một người khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro