2. Gia tốc.
Ran: Khoan đã, ý của mày. Là boss bị "người ta" dẫn đi?
Sanzu: Mày để ý những chuyện sảy ra gần đây chứ. Nó đều xuất phát từ một tháng trước, e là có liên kết với giấc mơ của Mikey...
???: Mikey?
Giọng nói quen thuộc vang lên, mọi người đổ dồn về phía chiếc giường nơi thủ lĩnh họ đang ngồi đó. Ánh mắt vô thần nhìn trân trân về phía trước, môi điểm nụ cười trông như sắp rách toạt đến nơi, quỷ dị vô cùng.
Ban cốt cán lúc đầu còn ngờ vực Sanzu, sợ hắn uống thuốc quá liều nên suy diễn linh tinh. Nhưng khi tận mắt nhìn thấy cảnh này. Không muốn tin, cũng không thể.
???: Ai là Mikey?
Vẫn là boss của họ, vẫn cơ thể gầy gò, cùng vết thâm quần mệt mỏi trên khuôn mặt. Nhưng với những người đang ở trong căn phòng này, họ nhìn người đang ngồi trên giường như một kẻ xa lạ.
Sanzu nhìn Mikey, hắn tiến lại, chĩa thẳng súng đã gỡ sẵn chốt an toàn, cứ thế lên đạn gằng giọng hỏi.
Sanzu: Mikey đâu? Mày là ai?
???: Chẳng phải, ngươi yêu ta lắm sao? Ngươi nguyện chết vì ta mà, Sanzu...
Thực thể kia quay đầu cứng nhắc, đối diện với nòng súng lạnh lẽo, khẽ nghiêng đầu, đôi mắt sáo rỗng nhìn người đối diện.
???: Tại sao chỉ một mình hắn được hạnh phúc, còn ta thì không...
???: Tại sao... Sanzu, Sanzu. Ta yêu ngươi mà, cớ sao ngươi giết ta...cớ sao...
Lời cất lên nghe tựa hồ như vô nghĩa, tông giọng trầm lạnh lẽo, nhưng phản phất sự quý phái sang trọng đã bị lãng quên. Đôi mắt vô thần trừng trừng nhìn Sanzu, mặc kệ nòng súng đang dí thẳng vào đầu.
???: Sao vậy? Giết chết ta đi...giết ta như cách ngươi đã làm... Sanzu..
Cả căn phòng giờ chỉ còn giọng nói vang vọng ấy, Sanzu nhăn mặt, nhìn "người" trong cơ thể vị Vua của hắn đang xoay đầu nhìn từng người từng người. Điểm lên cái nhìn thấu xương thấu tủy. Người đó chợt dừng lầm bầm, tay đưa lên miệng làm dấu hiệu im lặng. Uốn éo thân người, khanh khách cười, giọng nói cũng dần trở nên hỗn tạp.
???: Chúng đến rồi. Chúng đến đón dâu rồi.. Các người không còn thời gian nữa đâu...
Sanzu: Đón dâu?
Chợt, ánh đèn ngủ vụt tắt. Chỉ còn ánh trăng ảo diệu rọi vào từ khung cửa sổ đóng kín, xung quanh im lặng như tờ, đến tiếng kim đồng hồ cũng không nghe thấy. Takeomi như có dự cảm không lành, hắn mở điện thoại, bật đèn pin về phía thủ lĩnh.
Bọn họ được một trận kinh sợ. Mikey vậy mà lại nằm ngay ngắn như cũ, không hề nhúc nhích mà ngủ êm dịu. Âm thanh đinh đan cùng tiếng cười khanh khách lại vang lên bên ngoài hành lang, kèm theo đó là những tiếng lộc lộc vang vọng trong những vách tường. Cảm giác lạnh lẽo chạy qua đại não, lo lắng nhìn đến quên nhịp thở.
Sanzu: Chuyện này càng lúc càng quái dị...
Ran: Chắc ai đó ngắt cầu dao tổng rồi. Để tao cùng Rindou đi xem thử, đi thôi Rinrin.
Rindou: Anh tự đi đi, sao kêu em đi cùng...
Rindou càu nhàu, nhưng vẫn đứng lên rời đi với anh trai. Ran và Rindou đi một lúc thì cũng quay lại, mang theo ánh sáng từ ngọn đèn ngủ mờ nhạt soi rọi khắp căn phong. Ran trên tay cầm theo một tờ giấy kì lạ.
Kokonoi: Chúng mày chơi ngải à?
Ran: Mày có điên không. Tao tìm được trong hộp cầu dao...nó xém bắt cháy với cầu dao, nên mới cúp điện như vậy...
Takeomi: Loại giấy này... Phạm Thiên đâu ai dùng?
Ran: Đó mới là vấn đề. Nơi này chỉ có chúng ta ra vào. Hoàn toàn không có người ngoài.
Ran đưa tờ giấy gấp làm bốn phẳng phiu, một góc đã hơi cháy xém mà đưa cho Kokonoi. Bản thân cùng Rindou ngồi lại vị trí cũ.
Trên đường đi xuống cầu dao, xung quanh tối đen như mực, chỉ có ánh trăng lạnh lẽo rọi qua khung cửa kính. Rindou bấu lấy vạt áo vest Ran, ngó nghiêng xung quanh, nhăn mặt khó chịu.
Ran: Em cũng ngửi được, phải không?
Rindou: Mùi này chắc cũng đã phân hủy được vài tuần...
Ran: Hahaha. Tởm quá Rinrin...
Nhớ lại, sống mũi Rindou không khỏi khó chịu ngọ nguậy, khắp dãy hành lang nồng nặc mùi xác thịt thối rửa. Dù đã quen với giết người hay nhìn cơ thể của kẻ đã chết. Nhưng so với việc giết rồi để xác tự phân hủy như thế này, Rindou thích chặc ra vức đi hơn... Hắn nhìn Mikey dưới ánh đèn ngủ mờ nhạt, xanh xao đến đáng thương, xót xa vô cùng.
Kokonoi nhìn tờ giấy đủ chiều ngang dọc, xoay tứ phía rồi lật qua lật lại.
Sanzu: Sao rồi, Kokonoi?
Kokonoi: Là chữ cổ của Trung Quốc. Nhưng giờ thì còn ai dùng nó đâu chứ...
Kakuchou: Trung Quốc?
Kokonoi: Ừ. Đại ý là "khi trăng đến, cửa nguyệt mở, nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường...phu thê nắm tay xuống nguyệt. Hạnh phúc mãi mãi." Tao chỉ dịch được bao nhiêu đó thôi, vì toàn chữ cổ phía sau, hoàn toàn không hiểu.
Không gian chìm vào im lặng, tiếng chuông đồng hồ ở sảnh chính kêu vang lên, từng âm thanh như gõ tận sâu vào đại não đã lạnh toát. Nữa đêm rồi, xung quanh bốn phía im lặng như tờ, đến thở mạnh cũng có thể làm người giật mình.
Sanzu: Xâu chuỗi lại một chút... Mikey có nói với tao về giấc mơ kia. Một người mặc xiêm y đỏ, đầu đội khăn voan, ngồi khóc giữa những bụi hoa trà...
Mochi: Đúng là có liên quan thật. Nhưng kết luận sớm cũng không phải chuyện hay.
Takeomi: Thực thể khi nãy, có thể là người ngồi trong giấc mơ của Mikey... gã ta nói "chúng đến rồi" có khi nào, là đến đón Mikey?
Kokonoi: Vậy thì lại vô lý quá... Nếu như đi theo hướng tâm linh, thì với một người còn sống sờ sờ-
Nói đến đây, Kokonoi khựng lại. Ban cốt cán như ngộ ra, nhìn nhau mà trầm ngâm.
Kakuchou: Chính vì vậy chúng mới xúi Mikey cắt tay tự vẫn?
Sanzu: Nhưng rốt cuộc "chúng" là ai? Mục đích là gì? Tại sao lại muốn Mikey?
Câu hỏi không có đáp án, trôi trong không gian đặt quánh sự hoang mang. Mikey vẫn thở đều đều, nằm ngủ đến ngon lành, thật hiếm khi, nhưng không phải bây giờ. Họ e sợ, em sẽ lại bị cơn ác mộng ấy hành hạ, nhìn em kiệt quệ từ thể xác đến tinh thần. Cảm giác xót thương dấy lên trong tâm can, quặng thắt đến đau nhói.
Kakuchou: Ta nên chia ra, hiện tại ở một mình không an toàn chút nào. Nhất là khi ai cũng đã chạm mặt những hiện tượng kì quái.
Kakuchou: Một canh chừng mọi thứ và bao gồm chăm sóc Mikey, một thì cùng Kokonoi nghiên cứu văn tự cổ kia...
Kokonoi: Vậy ai chăm sóc Mikey?
Câu hỏi của Kokonoi chính thức nổ ra một trận chiến ngầm trong lòng. Mỗi người nhìn nhau bằng cặp mắt đầy sát khí. Kokonoi thở dài, dù gì slot chăm sóc boss hắn đã không thể giành, thôi thì để chúng nó tranh nhau cho xôm tụ, gắn kết tình đồng chí.
Takeomi: Ở đây tao già nhất, tao ở lại.
Sanzu: Ông bị mộng du à? Tôi là No.2 của Phạm Thiên. Ở đây quyền tôi cao nhất!!!
Kakuchou: Nhưng mày hay làm trò khùng điên, tao không tin mày.
Mochi: Vậy chúng mày cứ giành. Tao chăm sóc Mikey!!!
Rindou: Hả?! Ông chú, ông đến đọc sách còn phải đeo kính rồi.
Ran: Nào nào, các vị. Chơi một màn bốc thăm trúng thưởng đi.
Trận cãi vã kết thúc.
Sự im lặng lại bao vây lấy căn phòng. Có kẻ thì vui vẻ, có kẻ chỉ biết than thân trách phận. Ran rót nước mắt vào trong, nhìn Sanzu đang vui vẻ vì bốc trúng thứ ai trong đây cũng muốn.
Ran: Vậy chúng ta giải tán thôi. Hy vọng mai tao không phải thấy boss cười như hôm nay nữa... Tao và Rindou sẽ dạo quanh một vòng căn cứ.
Nhớ lại nụ cười ấy không khỏi làm hắn khẽ run. Cảm giác còn áp lực hơn lần đầu làm nhiệm vụ vô tình lê vết thương mang về căn cứ mà bị Mikey bắt gặp. Lúc đó, cứ nghĩ em sẽ gầm gừ mà đánh chết như cách em làm với thuộc hạ. Nhưng chỉ không ngờ, em kêu hắn vào phòng, im lặng gắp viên đạn găm vào cánh tay, cẩn thận sát trùng băng bó vết thương.
Hầu như thành viên cốt cán nào cũng từng được một lần như vậy, nhưng ai lại dám bị thương hoài để được ở riêng với em đâu chứ?
Đi dọc hành lang, kiểm tra cửa nẻo cẩn thận, Ran nhìn khu vườn tối một màu đen kịt. Cũng phải, đã nữa đêm rồi kia mà. Căn cứ này còn nằm sâu trong núi, tĩnh mịch đến đáng sợ. Tiếng ếch nhái như bản đồng dao kì lạ vang lên, càng làm mọi thứ trở nên hư hư ảo ảo.
Rindou: Ran...kia là...
Ran quay người lại nhìn em trai hắn, giọng Rindou run run, khuôn mặt ngạc nhiên đến không nói được lời nào ngoài sự ú ớ. Ran tiến lại, nhìn theo cái chỉ tay của Rindou. Hắn chợt giật mình, sống lưng như bị bẻ từng khúc đau đớn chạy lên đại não.
Giữa cánh rừng u tịch, tĩnh lặng đen kịt một màu. Ánh trăng nhàn nhạt soi rọi len lỏi qua từng tán cây, rọi lên thân người mặt xiêm y đỏ, dưới ánh trăng nhìn càng như bức tranh tĩnh lặng, đứng sừng sững trong khu rừng tăm tối. Người đó mang những thứ trang sức vàng bạc trên người. Khuôn mặt như tạc tượng sinh động đến đáng sợ, tay cầm đoá hoa trà nở rộ, trân trân nhìn hai anh em Haitani sốc đến không nói được lời nào.
Ran: Mikey?
Rindou: Anh bị điên à , Ran. Mikey làm sao có thể ăn mặc như vậy? Chờ đã, có khi nào. Đây là người xuất hiện trong giấc mơ của boss không...
Ran: Em bị Sanzu hù cho điên rồi à...
Rindou: Nhưng... Nếu không phải boss thì làm sao lại có khuôn mặt của Mikey như vậy?
Ran mở cửa tiến ra. Hắn càng đi về phía người kia, tựa hồ như mỗi bước như ai đó xé xác thân thể. Người kia sống động đến chân thật mà mỉm cười, giọng nói hệt như khi nãy. Lạnh như băng, đủng đỉnh nam không ra nam nữ không ra nữ cất lời.
???: Tìm được anh rồi, Ran...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro