Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phàm Nhân Tu Tiên 1732

Chương 1733: Nhung tộc trong mật động

Trong một phiến sơn mạch, nơi bầu trời phía trên một cái khe lớn không biết tên, có một đóa mây trắng trông rất bình thường đang lững lờ trôi.

Nhưng ở trong mây, lại có hai gã người Nhung tộc cả người lông tóc tua tủa, đang thập thò ẩn núp trong đó, đang thấp giọng nói chuyện với nhau.

"Huyên huynh, mấy tên Bạo liệt tộc kia đi đã hơn một ngày rồi. Sao đến bây giờ chưa thấy trở về nhỉ, chắc không xảy ra điều gì ngoài ý muốn chứ!" Một gã người Nhung tộc trên trán có một cái nốt ruồi màu xanh, đang nói với đồng bạn vẻ rất lo lắng.

"Ngoài ý muốn? Có thể xảy ra được chuyện gì ngoài ý muốn! Hai gã người Thiên Vân đã chạy trốn, cũng đều bị tổn hao nhiều nguyên khí, có tới bốn tên Bạo liệt tộc đuổi theo, chắc không có vấn đề gì được đâu.

Quá nửa là kia hai gã người Thiên Vân kia thi triển bí thuật nào đó có thể thúc dục tiềm lực, cho nên mới mất thêm một ít thời gian thôi." Một gã người Nhung tộc khác, trên người khoác một bộ chiến giáp đỏ ngầu, trả lời với vẻ khinh khỉnh.

"Ừ, hai tên người Thiên Vân kia quả thực là tinh thông một chút độn thuật quỷ dị, nếu không ngày đó chúng cũng không thoát đi được. " tên Nhung tộc đã mở miệng trước, có vẻ như bị thuyết phục, cũng gật đầu.

"Bất quá phần pháp quyết cuối cùng trong Kim Triện Văn, lại cần thêm nhiều khối Quảng Hàn lệnh mới có thể giải trừ cấm chế. Thật là quá ngoài ý muốn đi. Cũng bởi thế, chúng ta cũng đành phải chờ những tộc khác tới. Kể cả như thế cũng không biết, hai khối Quảng Hàn lệnh liệu có đủ hay không nữa. Nếu mà cần tới ba, bốn khối nữa thì, chúng ta cũng chỉ có thể lấy được một phần công pháp không trọn vẹn mà thôi."Tên Nhung tộc mặc chiến giáp, thở dài một hơi, nói.

"Phần cấm chế Kim Triện Văn cuối cùng này so với các cấm chế trước đó khác nhau rất lớn, hiển nhiên là bộ phận trọng yếu nhất. Nếu quả thực thiếu đi mất khẩu quyết cuối cùng này thì cho dù pháp quyết này của Tiên giới có thần diệu mấy đi chăng nữa, sợ rằng cũng rất khó tu luyện thành công. Đáng tiếc là, bọn ta cũng không nhận biết được loại Chân tiên giới linh văn như Kim Triện Văn này. Nếu không cũng có thể tìm hiểu trước được một chút nội dung của nó, cũng có thể hiểu rõ hơn một chút về nó." Tên Nhung tộc có nốt ruồi dáng vẻ cũng có chút buồn bực.

"Nếu là công pháp ghi lại bằng Kim Triện Văn, chúng ta có sao có thể có thể dễ dàng buông bỏ được. Phiền toái nhất là, một đội cách chúng ta gần đây nhất cũng phải tới bốn năm ngày lộ trình. Nếu như quả thực cần phải có thêm thật nhiều Quảng hàn lệnh, chúng ta có thể phải tốn mất mấy tháng mới xong. Nếu mà như thế thì kế hoạch bế quan ban đầu của chúng ta có thể cũng bị rối loạn. "Tên Nhung tộc mặc chiến giáp, sắc mặt lại âm trầm thêm vài phần.

"Đích xác là có chút phiền phức. Nhưng nếu quả thực pháp quyết ở thiên Kim Triện Văn là thứ vô cùng hữu dụng thì..., nói không chừng có thể làm cho cả tộc chúng ta cũng mạnh lên vài phần. So sánh với điều này thì những thứ khác có là gì." Tên Nhung tộc có nốt ruồi nhướn mày, chậm rãi nói.

"Nói thì như vậy, nhưng Quảng Hàn giới là cơ hội tuyệt hảo để chúng ta tiến vào thánh giai. Ta cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội lần này." Tên Nhung tộc mặc chiến giáp, nói với giọng buồn bực.

"Bây giờ nói những thứ đó cũng không để làm gì. Cũng chỉ có thể chờ những đoàn người khác nhận được tin tức chúng ta phát ra, sớm mang khối Quảng Hàn lệnh kia đến. Ngẫm lại cũng có chút khó tin nổi. Cho đến nay, các tộc chúng ta các tộc đều cho là cái lệnh này chỉ là chìa khóa để tiến vào tiến vào Quảng Hàn giới. Ai mà nghĩ đến, cái này với một chút cấm chế trong giới này cũng có khi dùng tới. Sau này nhất định phải bẩm báo lại với các trưởng lão trong tộc, để sau này khi Quảng Hàn giới mở ra, phải chú ý nhiều hơn tới chuyện này."

Cứ như vậy, hai gã người nhung tộc này núp ở trong đám mây trắng, cứ ngươi một câu ta một câu mà tán gẫu với nhau.

Nhưng nếu như ở bên ngoài đám mây mà lắng nghe lại không thấy chút âm thanh nào của cuộc nói chuyện lọt ra.

Đám mây trắng nơi bọn họ ẩn thân, chắc hẳn là do thứ cấm chế rất huyền diệu nào đó hóa thành. Hai tên này, tất nhiên là người canh gác cảnh giới của Nhung tộc.

Nhưng hai gã người Nhung tộc này không biết, ngay khi bọn hắn nói chuyện, có một đạo hư ảnh mà thần niệm không thể phát hiện ra, đang lơ lửng ở phía trên cao đám mây trắng chừng hơn trăm trượng, không chút kiêng kỵ đánh giá hai người.

Cấm chế hình dạng đám mây trắng này, có vẻ như không có cách nào ngăn cản ánh mắt của người này.

Đạo nhân ảnh này, chính là Hàn Lập sau khi hao tốn gần nửa ngày thời gian rốt cục mới chạy tới nơi đây.

Cấm chế hình đám mây trắng mặc dù có chút huyền diệu, nhưng Hàn Lập vốn có Linh Mục thần thông nên đã phát hiện hai gã dị tộc này từ sớm.

Bởi thế hắn liền vận dụng Thái Nhất Hóa Thanh Phù từ rất xa, đem thân thể hóa thành trống rỗng, mới chậm rãi bay đến nơi này.

Hắn bằng vào thần niệm cường đại vượt xa hai người phía dưới, hai tên Nhung tộc nói chuyện với nhau bằng lời như vậy, tự nhiên cũng có thể nghe thấy.

Sau khi biết người Nhung tộc cũng không đắc thủ, trong lòng hắn thở dài một hơi. Nhưng nghe tới mật trong động cấm chế, còn cần Quảng Hàn lệnh để phá trừ sau, thần sắc nhưng hơi đổi.

Nhưng Hàn Lập lập tức nhớ ra cái gì đó, rất nhanh tựu khôi phục như lúc ban đầu.

Hàn quang trong mắt hắn lóe lên, con mắt vừa nhìn thật sâu xuống dưới, thân hình khẽ động, đã từ từ bay xuống khe sâu phía dưới.

Hai gã dị tộc nhân phía dưới, ở gần như vậy cũng không phát giác hắn ở đó, nếu hắn có chủ tâm động thủ, tự nhiên có thể dễ dàng giết chết hết.

Bất quá vừa nghĩ tới hai người có thể đều có thứ đồ như bổn mạng bài, nếu như quả thực giết chết hết rồi, sợ rằng lập tức tựu sẽ kinh động những tên Nhung tộc khác trong mật động, nên hắn liền bỏ qua tâm tư này.

Dù sao chuyến này hắn tới đây cũng không phải là vì giết người.

Trước khi nhìn thấy được công pháp viết bằng Kim Triện Văn kia, hắn không có ý kinh động đến người Nhung tộc.

Sau trong lòng Hàn Lập tự đánh giá như thế, cả người liền nhẹ nhàng bay vào trong khe núi sâu chừng mười trượng, đồng thời lam mang trong mắt lấp lánh, hướng hai bên khe sâu quét qua.

Thần sắc hắn vừa động, ánh mắt nhìn vào một nơi trên thạch bích. Thạch bích này có màu vàng nhạt, ở mặt ngoài có mấy đường vân như vết nứt, nhìn qua có vẻ vô cùng tầm thường.

Nhưng trong mắt Hàn Lập, từ một góc độ quỷ dị khác nhìn lại, mấy đường vân đá này lại hợp thành một bức Bắc Đẩu tinh đồ.

Vẻ vui mừng hiện ra trên mặt, hắn không chút do dự thúc giục thân thể, lao thẳng tới này khối thạch bích này.

"Phốc" một tiếng!

Mặt ngoài thạch bích linh quang nhàn nhạt lóe lên, thân thể không vấp phải một chút trở ngại nào mà tiến vào trong.

Sau một khắc, Hàn Lập chỉ cảm thấy trước mắt bừng sáng, hắn bỗng nhiên xuất hiện ở trong một thông đạo một rộng lớn dị thường.

Ở bốn vách của lối đi, vây quanh từng cục tinh thạch lớn bằng nắm tay, tản ra bạch quang nhàn nhạt.

Mà phía trước chừng mười trượng, có một cái cửa gỗ màu xanh dựng đứng đã mở ra một nửa.

Hai cánh cửa này cao hơn mười trượng, mặt ngoài gồ ghề, có một góc bị khuyết đi, có vẻ như bị người cậy mạnh mở ra.

Hàn Lập nhìn thấy cửa này, hai mắt không khỏi hơi bị nhíu lại.

Dọc theo cánh cửa màu xanh cực lớn này, có một ít phù văn sắc vàng lóng lánh. Mặc dù hơn nửa có bộ dạng không trọn vẹn, nhưng hắn nhìn một cái là nhận ra đó chính là Kim Triện linh văn.

Mà ở hai bên cánh cửa cực lớn, có hai gã người Nhung tộc mặc trường bào một đen một trắng, bốn mắt khép hờ địa khoanh chân ngồi tại đó

Hai gã nhung tộc nhân này, mặc dù giống như hai tên bên ngoài toàn thân phủ đầy lông tua tủa, nhưng một thì trắng noãn như tuyết, một thì lại đen như mực, nhìn qua thật sự có chút quỷ dị!

Mấy tên người Nhung tộc này quả nhiên cẩn thận, ở nơi này cũng an bài nhân thủ.

Hàn Lập nhìn vào khe hở chừng ba, bốn trượng ở giữa hai tên hắc bạch Nhung tộc, lại không khỏi nhíu mày.

Ngay cả khi hắn đối với Thái Nhất Hóa Thanh Phù có lòng tin, hơn nữa tu vi tiến nhanh, sau khi hư hóa sự huyền diệu cũng vượt xa Luyện Hư sơ kỳ, nhưng nếu quả thực muốn đi qua sát giữa hai người này thì đúng là có hơi mạo hiểm một chút. Hắn không nắm chắc mười phần rằng có thể đi qua mà không kinh động hai gã đồng giai này.

Bất quá, Hàn Lập cũng không do dự quá lâu, sau khi âm thầm hít sâu một hơi, trong lòng đã có quyết định, liền vô thanh vô tức hướng cảnh cửa lớn màu xanh bay tới.

Một khi đã đến nơi này, hắn không thể quay đầu trở về. Cùng lắm thì nếu như quả thật kinh động hai người này, hắn liền lập tức xuất thủ đánh chết, cố gắng xông vào thôi.

Cái này đương nhiên không phải thượng sách gì, nhưng loại tình hình này cũng chỉ có thể làm như thế thôi.

Người Nhung tộc ở đây cho dù không ít, nhưng nếu du đấu thì hắn cũng không e ngại bao nhiêu.

Kiêng kỵ duy nhất, chính là sợ người Nhung tộc chó cùng rứt giậu, đem Kim Triện Văn trong động kia hủy đi mất.

Khi đó tổn thất của hắn, sẽ là không cách nào bù được.

Dù sao loại Tiên giới bí thuật như thế này, sợ là chỉ cần thiếu vài cái Kim Triện Văn, là có thể khiến cho người ta không cách nào tu luyện thuận lợi loại Luyện thần thuật kia.

Dĩ nhiên là loại khả năng này, tính ra cũng tương đối thấp.

Nếu như hắn xuất thủ nhanh, thậm chí không tiếc vận dụng Huyền Thiên tàn nhận cùng với Phệ Kim Trùng thì, hắn thấy có tỷ lệ rất lớn không để cho người của Nhung tộc trong động một cơ hội nào, mà chia nhỏ bọn họ ra giết sạch.

Trong lòng Hàn Lập đem những lợi hại được mất trong đó, nháy mắt liền cân nhắc rõ ràng, mới hướng hai gã hắc bạch Nhung tộc trực tiếp bay tới.

Ba mươi trượng, hai mươi trượng, mười trượng

Thân thể đã hư hóa của Hàn Lập, trong nháy mắt liền đi tới ở giữa hai tên hắc bạch Nhung tộc.

Nhưng lúc này, tên Nhung tộc cả người đen nhánh, đột nhiên mí mắt chớp động, hơi hé ra một chút, tinh mang trong mắt bắn ra bốn phía.

Hàn Lập trong lòng rùng mình, nhưng thân hình lúc này ngay lập tức dừng lại tại chỗ, không hề di động một chút nào nữa.

"Sao vậy, đạo hữu phát hiện cái gì?" Tên Nhung tộc lông trắng ngồi xếp bằng phía đối diện ngồi xếp bằng, cảm ứng thấy cử động của đồng bạn phía đối diện, cũng mở ra hai mắt, sau khi đảo qua mọi nơi, cũng có chút nghi ngờ hỏi.

Tên Nhung tộc đen nhánh cũng không đáp lại gì, mà đem thần niệm thả ra, vượt qua thân thể đã hư hóa của Hàn Lập, đem cả thông đạo phía trước phía trước cũng quét qua một lần, rồi mới thu lại.

"Không có gì, mới vừa rồi tâm tình đột nhiên có một chút khác thường, xem ra cảm giác của ta bị sai mà thôi. Nói lại, ta gần đây nhập định, có chút tâm thần không yên, cũng không biết là vì duyên cớ nào." Tên Nhung tộc đen nhanh, chậm rãi nói.

"Thì ra là như vậy. Bất quá cái này cũng không kỳ quái, lão phu kể từ sau khi tiến vào Quảng Hàn giới, cũng giống như vậy. Quá nửa chắc là do mấy ngày nay, thần kinh của ta và ngươi quá căng thẳng, lúc này mới có điều dị thường như vậy thôi."Tên nhung tộc nhân trắng như tuyết trắng cười cười, nói.

"Có lẽ đúng là như thế." Tên Nhung tộc nhân đen nhánh sau khi đắn đo một phen, khẽ nhíu mày nói.

Bất quá sau một khắc, tay áo bào hắn bỗng nhiên run lên,bắn ra chi chít gai bạc, đem lối đi phía trước tất cả đều bọc lấy.

Hàn Lập thấy tình hình này, con ngươi hắn chợt co rụt lại, nhưng vẫn đứng bất động đứng nguyên tại chỗ, để mặc cho những thứ chỉ bạc kia bắn lên thân thể.

Một màn quỷ dị xuất hiện!

Sau một trận âm thanh "Ba ba ", chỉ bạc lóe lên, vậy mà lại xuyên thủng qua thân thể đã hóa hư của Hàn Lập, đánh chi chít lên mặt đất, liền hiện ra nguyên hình.

đó là một cây ngân châm như lông trâu dài chừng vài tấc đã cắm ngập hơn nửa xuống đất, hàn quang lóng lánh.

Hai gã người Nhung tộc nhìn thông đạo trống rỗng, con mắt lóng lánh, mặt không chút biểu tình!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: