Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

All Nhàn: Sau khi bị hiểu lầm mắc bệnh dạ dày (6-10)

06.
Hành trình từ Bắc Tề đến Khánh Quốc diễn ra cả ngày lẫn đêm, nhanh hơn hành trình từ Khánh Quốc đến Bắc Tề không biết bao nhiêu ngày.

Nhưng Nhị hoàng tử và những người khác đã nhanh hơn. Khi Phạm Nhàn trở lại Kinh đô, y đã nhìn thấy đủ thứ xung quanh về mình. Những người quỳ bái cầu xin sự giàu có, thăng quan tiến chức và cầu bình yên đều được.
Nhưng lại có người đang cầu hôn nhân!!!!!

Y thậm chí còn chưa kết hôn!!!!
Cáo lông xù hét lên!!!

Trên đường đi có rất nhiều cảnh đẹp tuyệt vời như người ta vẫn nói, có cầu thì có thị trường. Y không bao giờ ngờ rằng danh tiếng sản xuất thuốc của mình lại bị lợi dụng để bán thuốc độc. Phạm Nhàn không khỏi nghĩ đến bọn buôn ma túy trên đường phố kiếp trước.

Vương Khải Niên là người có nhiều ý tưởng tài tình, nói đến việc bảo tồn sự sống thì không ai có thể vượt qua. Họ trở về nhà họ Vương vào đêm khuya, hai người đã có một trải nghiệm đáng nhớ trước khi đi ngủ.

Sáng hôm sau, khi Phạm Nhàn tỉnh dậy, chỉ có một cô bé đến mời y ăn sáng. Đứa bé này rất đáng yêu, đáng tiếc lén về nên không có gì cho bé.

Trong sân, Vương phu nhân bày ra bữa sáng rồi nói: “Khải Niên sáng sớm đã ra ngoài làm việc vặt. Trước khi đi, hắn đã đặc biệt nói với ta rằng đại nhân nên ăn đồ lỏng sau khi bận rộn nhiều ngày. Cho nên ta đã nấu một ít cháo.”
Phạm Nhàn vẫy tay liên tục. "Đại tẩu không có việc gì, là Phạm Nhàn làm phiền tẩu."

Y nhìn bát đĩa trước mặt, cảm thấy có chút bất lực. Hiện tại thì không sao, nhưng việc ăn uống thực sự rất khó khăn. Bây giờ y có thể không ăn sao?

Vương phu nhân thấy Phạm Nhàn bưng bát cơm không biết làm sao, nghi hoặc hỏi: "Đại nhân, ngài cảm thấy không khoẻ sao?"

“Không, không, không." Phạm Nhàn liên tục xua tay, nhấp một ngụm cháo nóng.

"Có thịt." Bá Bá chỉ vào bát, mỉm cười với Phạm Nhàn. Cô bé mập mạp trông như một bức tranh, khiến trái tim tan chảy.

"Rất ngon.” Phạm Nhàn nâng bát lên, uống thêm mấy ngụm.

"Đại nhân, ngài không cần phải câu nệ” vừa nói Vương phu nhân lại bỏ thêm một cái bánh bao trước mặt y.
Tục ngữ nói khách đến nhà phải tuân theo chủ, Phạm Nhàn thật sự không thể từ chối, đành phải mỉm cười nhận lấy.

Sau khi ăn xong liền cảm giác như ngồi trên kim châm. Y không thể nếm được mà chỉ nuốt và nhai. Bá Bá nhìn hồi lâu, cho đến khi mẹ cô bé bưng lấy bát đĩa và đũa đi, mới lén hỏi: "Thúc, thúc không thích ăn đồ mẹ nấu à?"

"Này! Không! Chuyện này tuyệt đối không phải như vậy! Đừng nói nhảm!" Phạm Nhàn phủ nhận ba lần.

“Nhưng thúc lúc ăn lại cảm thấy rất không vui.” Bá Bá trẻ con nói, Phạm Nhàn liền sợ hãi.

"Không, không, thúc vừa mới tỉnh lại, mặt còn cứng ngắc, nhìn xem, hiện tại đã khá hơn nhiều rồi."

Nói thật, sau khi ăn một quả trứng, một bát cháo và một chiếc bánh bao, bây giờ y cảm giác có gì đó không ổn.

“Vậy thúc thấy món nào ngon nhất?"
“Vậy con có thứ gì thích ăn không?"
Bá Bá nói thẳng: “Con thích thịt ba chỉ, thúc có thích không?"
“Con thật là sáng suốt, ta cũng thích." Phạm Nhàn giơ ngón tay cái lên, nhưng trên trán dần dần đổ mồ hôi.

Con người sinh học cũng sẽ đổ mồ hôi, nhưng lượng mồ hôi này chủ yếu là nước thải được đào thải qua quá trình tuần hoàn bên trong cơ thể. Đây là lý do tại sao Phạm Nhàn cần uống nhiều nước hơn. Thúc của y cũng có hệ thống tuần hoàn tương tự, nhưng nó tiên tiến hơn và không dễ đổ mồ hôi một cách điên cuồng như vậy.
Hiện tại nước tuần hoàn nhiều như vậy, chỉ có thể nói là nội bộ có vấn đề. Hỏi là y đã ăn gì cho bữa sáng.

Bá Bá quay lại bảo mẹ làm món thịt ba chỉ cho bữa trưa, Phạm Nhàn dở khóc dở cười nên nhờ cô bé mang cho mình những dải giấy và bắt đầu bận rộn làm việc.
Bá Bá bỏ chạy, kéo ngón tay bà Vương.

"Sao vậy?” Bà Vương cúi xuống sờ má con gái.
"Mẹ. Con cảm thấy thúc Phạm không được khỏe."
“Ồ?” Bà Vương nhướng mày. "Làm thế nào mà con nói điều này?"
"Thúc ấy có vẻ không thích ăn uống lắm. Con chỉ thấy trán thúc đổ mồ hôi và sắc mặt tái nhợt."
Vừa lúc đang nói chuyện, trong sân vang lên tiếng động. Bà Vương vội chạy ra ngoài xem thì thấy Phạm Nhàn nằm trên bàn, cuộn tròn lại.

Phạm Nhàn đang định tìm chỗ để nôn, nhưng khi ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt có chút lo lắng của Vương phu nhân, y vội vàng xua tay nói mình không sao. Y nhanh chóng hoàn thành bức tranh và chỉ yêu cầu Vương Khải Niên nhanh chóng quay lại để y có thể rời đi trước như một phép lịch sự.

07.
Vương Khải Niên làm việc quả thực rất hiệu quả, y cùng Vương Khải Niên nhanh chóng giải thích xong, nóng lòng cõng hành lý trên lưng nhảy xuống rồi bỏ chạy.

Vương Khải Niên không thể ngăn cản y và thở dài bên cạnh. Đại nhân đã trở lại Kinh đô và sự thiếu kiên nhẫn của ngài ấy lại quay trở lại.

"Vị Phạm tiên sinh này vẫn là người thông minh, ngươi lo lắng cái gì?" Vương phu nhân nói lời này, Vương Khải Niên càng lo lắng hơn.
Rốt cuộc đây là ngõ cụt!

Thấy chồng lo lắng như vậy, bà Vương không dám giấu diếm điều gì và kể lại tất cả những gì bà nhìn thấy. “Sợ tiểu Phạm của ngươi bị bệnh, sáng nay ăn xong cứ ôm bụng, Bá Bá nói y không khỏe, nhưng y lại tỏ ra không có gì."
Vương Khải Niên bỗng nhiên đứng dậy nói: "Hỏng rồi!"
"Có chuyện gì vậy?" Bà Vương khó hiểu.

Nghĩ đến cảnh tượng trước đó, Vương Khải Niên cảm thấy đầu mình càng trở nên to hơn. Hắn suy nghĩ một lúc rồi quay người nói: "Phu nhân, ta đang chuẩn bị một số thứ. Những ngày này phu nhân không nên sống ở đây nữa, chúng ta tìm nơi khác đi."

08.
Phạm Nhàn rời khỏi nhà họ Vương trước khi y kịp nghẹn ngào. Trước tiên hãy uống một viên thuốc và bay thẳng đến cung điện.

Đã lâu y không đến nơi này và nó cũng không thay đổi nhiều. Với phong cách lao thẳng vào không sợ bị bắt, y nhanh chóng bị tóm. Đáng tiếc Hầu công công không cùng y tiếp xúc nhiều bởi vì Trần Bình Bình đang ở đây.

"Giả chết để lừa gạt hoàng đế, điều này cực kỳ ngu ngốc!"

"Nếu không thì ta có thể làm gì khác đây?" Phạm Nhàn cũng có chút tức giận. Bụng y đã bắt đầu biểu tình sau khi nhịn lâu như vậy. Ngay cả lọ thuốc y vừa uống có thể cân bằng nó, y vẫn có thể cảm thấy dạ dày đang nổi loạn.

Trong khi Trần Bình Bình đang nói chuyện, Phạm Nhàn phớt lờ lời nhắc nhở về sự tồn tại của thẩn miếu và buộc phải điều khiển hệ thống ngôn ngữ để tiếp tục trả lời.

"Cuộc sống của ngươi không phải là cuộc sống sao?!" Trần Bình Bình tức giận vì Phạm Nhàn coi thường sự an toàn của bản thân, nhưng hắn cũng mừng vì Phạm Nhàn là người như vậy.

Phạm Nhàn không hề quan tâm, giọng điệu của y bắt đầu thay đổi theo lời nhắc nhở của hệ thống . "Trần viện trưởng tới đây để lấy mạng ta phải không?"

Phạm Tiên trán giật giật. Trần Bình Bình bị giọng điệu đột ngột và mãnh liệt của y làm cho giật mình, nhìn kỹ và thấy Phạm Nhàn đang đứng trước mặt, cơ thể hơi khom xuống. Toàn bộ khuôn mặt của y tái nhợt và mồ hôi lạnh chảy ra từ trán.
Sắc mặt vốn dĩ khá tốt của y đột nhiên có chút tái xanh.

Y ôm bụng, dường như rất khó chịu. Trên mặt không có biểu hiện đau đớn, nhưng theo Trần Bình Bình cho rằng, tiểu tử này là cố ý giấu .

Phạm Nhàn rất muốn chửi rủa.
Trần Bình Bình nhìn thấy Phạm Nhàn lấy ra một bình sứ từ với đôi tay run rẩy, đổ hai viên thuốc ra và nuốt. Hắn thậm chí có thể nhìn thấy những đường gân trên cổ của Phạm Nhàn phồng lên vì đau đớn.

Trong mắt Phạm Nhàn, hệ thống của y đã đang gào thét. Dấu chấm than hình tam giác màu đỏ lấp đầy màn hình gần như chiếm hết tầm nhìn. Phạm Nhàn chớp mắt và khó có thể nhìn thấy khuôn mặt của Trần Bình Bình.

Ngoài việc mún nôn, vẫn là mún nôn. Nếu không phải y không muốn thất lễ với Trần Bình Bình, y đã sớm nôn mửa hai lần trong cung điện rồi.

May mắn thay, y có mang theo một túi nước. Uống nhiều nước hơn có thể giữ được chất trong dạ dày trong một thời gian.

"Phạm Nhàn! Ngươi sao vậy!" Trần Bình Bình nắm lấy tay Phạm Nhàn, nhưng lại hoàn toàn không cảm nhận được nhiệt độ. Bàn tay đó lạnh lẽo ở thời tiết như Khánh Quốc, cho dù sinh ra đã có nhiệt độ cơ thể lạnh, cũng không thể có nhiệt độ lạnh như vậy.

Hắn lại chạm vào trán Phạm Nhàn, nhưng nó nóng đến đáng sợ.

Phạm Nhàn cởi túi nước sau lưng, một hơi uống gần hết. Lúc đó y mới cảm thấy cơ thể mình cân đối hơn, ít nhất mồ hôi lạnh vẫn chảy ra. Giải thích hoạt động của hệ tuần hoàn. Chỉ cần đợi cho đến khi y xong việc và loại bỏ những thứ chứa trong dạ dày là được.

Tuy nhiên, Trần Bình Bình lại bị y làm cho sốc . Không còn nguyên nhân nào khác, sau khi Phạm Nhàn uống nước, sắc mặt càng tái nhợt hơn. Không có máu.

"Có phải nước Tề dùng thủ đoạn bẩn thỉu để giết ngươi không?"
Phạm Nhàn xua tay, cảnh báo màu đỏ trong tầm mắt mờ đi rất nhiều.

Note:
Phạm Nhàn: Đó không phải là vấn đề lớn, chỉ là CPU bị cháy thôi.🤣

09.
"Ta không sao." Phạm Nhàn lau miệng, cảm thấy cơ thể hoạt động bình thường hơn rất nhiều. Y không biết vừa rồi trông mình đáng sợ đến thế nào, nhưng khi định thần lại, nhìn thấy Trần Bình Bình khẩn trương nắm lấy cánh tay y, y mới thoáng nhận ra.

“Bắc Tề không có đầu độc ta, ta chỉ bị hạ đường huyết, vội vàng chưa ăn bữa sáng.” Phạm Nhàn tùy tiện nói vài câu, cố gắng vượt qua.

Trần Bình Bình mở miệng rồi lại ngậm lại. Trẻ con có thể nói dối và biết giấu đồ, đó là điều tốt. Nếu không muốn nói thì đừng nói. Chỉ là nhìn y như thế này...

"Nếu có chuyện gì thì hãy đến gặp thái y sớm, mạng sống của ngươi cũng là mạng! Đừng làm bất cứ điều gì ngươi muốn chỉ vì ngươi còn trẻ, nếu không sau này sẽ hối hận vì đã quá muộn." Trần Bình Bình dường như đã trở lại với bộ dạng khó đoán của mình. . "Ta sẽ cố gắng nói chuyện với bệ hạ về vấn đề của ngươi?"

Phạm Nhàn ngơ ngác liếc nhìn Trần Bình Bình, nhưng đối phương không hề tỏ ra hoài niệm mà quay người rời đi.

Trần Bình Bình tay lắc bánh xe hơi run lên, tờ giấy trước ngực nóng đến mức hắn cảm thấy bối rối. Bộ dạng vừa rồi của Phạm Nhàn, hình như có gì không ổn. Hắn làm sao có thể không biết nỗi bất bình của Phạm Nhàn, nhưng khi sống ở thế giới này, điều quan trọng nhất chính là tình cảm của chính mình.
Đây là cách mọi người sống.

10.
Hầu công công nhìn thấy Trần Bình Bình đi vào, liền đuổi theo Phạm Nhàn. Sau đó, hắn mời người đó đến một căn phòng nhỏ và mời uống trà trước.

Phạm Nhàn cảm ơn, nhưng cũng không uống trà, ngược lại nói: "Hầu công công, chuẩn bị cho ta một cái xô, lát nữa ta ra ngoài sẽ dùng."
Hầu công công: "Hả?"
"Tiểu tổ tiên, ngươi muốn cái xô nào? Dùng để làm gì?"Tiểu Phạm đại nhân luôn nghĩ ra ý tưởng hiếm lạ, Hầu công công sợ hãi.

"Ta tâm trạng không thoải mái lắm, có chút tức giận, công công, trước chuẩn bị một chút, tránh cho nơi này bị bẩn." Phạm Nhàn suy nghĩ một chút đổi sang biểu đạt trang nhã hơn?

Đây không phải là chuyện gì to tát, Hầu công công  lập tức hiểu được. Nghe Phạm Nhàn nói xong, hắn liền biết chuyện này cùng với việc gặp được Thánh Linh có quan hệ mật thiết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro