Quẹo qua cánh cổng đỏ ở cuối con hẻm, tôi thấy vài cửa hàng bán đồ Hàn Quốc. Đồ Trung Quốc thì ở Ma Cao đầy rẫy, nhưng các loại gia vị hay xì dầu Hàn Quốc thì phải lặn lội đến tận đây. Tiện thể, tôi ghé siêu thị mua chút bột nêm, sau đó bước vào một nhà hàng Trung Hoa trong khu.
Nhà hàng rộng chừng 40–50 mét vuông, chia thành hai tầng. Đây là một tòa nhà cũ kỹ, khả năng sắp sập đến nơi, được mua lại với giá rẻ và sửa sang lại. Phong cách bài trí bắt chước y hệt những quán trọ trong phim võ hiệp Trung Quốc, đến cả tên quán cũng là Giang Hồ Khách Điếm (强豪客栈). Và dĩ nhiên, trong này chẳng có công tử danh môn hay cao thủ ẩn mình nào như trong tiểu thuyết võ hiệp cả. Khách đến đây phần lớn chỉ là người dân Trung Quốc trong khu và mấy tay bợm nhậu thất nghiệp thôi.
Bỏ qua thái độ lơ đễnh của nhân viên phục vụ, tôi bước tới quầy thu ngân ở phía xa. Ở đó, Chul Yeon, một cô gái người Triều Tiên, đang gần như dán mặt vào màn hình chiếc TV nhỏ xíu. Tôi gõ nhẹ lên quầy để gọi cô ấy. Người đang chìm trong bộ phim truyền hình, Chul Yeon ngước lên nhìn tôi với vẻ mặt cau có, nhưng ngay sau đó, khuôn mặt cô ấy lại rạng rỡ hẳn.
"Ôi, Ha-won, lâu lắm rồi mới gặp!"
Chul Yeon, có đôi má bầu bĩnh, vội chỉnh lại tóc tai và khuôn mặt mình.
"Ừ, đúng là lâu thật rồi. Ja-han đâu?"
"Ở trong phòng của ông chủ ấy. Nhưng giờ tốt nhất là anh đừng có vào."
Ánh mắt đầy ẩn ý của Chul Yeon làm tôi khẽ cau mày.
"Tại sao Ja-han lại ở trong phòng của ông chủ cơ chứ?"
"... Ấy chết! Đợi chút, để tôi gọi điện trước đã!"
"Không cần, tôi tự lên."
Rút tay ra khỏi quầy, tôi đi thẳng lên tầng hai. Cầu thang gỗ kêu cót két như sắp sập đến nơi. Đi qua vài căn phòng lớn dành cho khách nhóm, tôi tới trước cửa phòng của ông chủ ở trong góc khuất. Khi chuẩn bị gõ cửa, một âm thanh quen thuộc lọt vào tai tôi.
"Ư... a...!"
"Lần nào tao chơi cũng làm mày rên rỉ cả. Có thích không? Ngon đúng không?"
"Mấy... mấy lời đó... Ah...!"
Mặc dù tầng hai không có khách, nhưng tiếng rên rỉ và âm thanh của cuộc mây mưa vẫn vang vọng như chẳng cần biết ai có nghe thấy hay không. Một cảm giác lạnh sống lưng khiến tôi phải rùng mình. Tôi muốn ngay lập tức đạp cửa xông vào, đấm cho ông chủ vài phát rồi kéo Ja-han ra ngoài. Tôi cũng muốn hét lên, cấm cậu ấy quay lại làm việc ở chỗ này.
Nhưng mà, tôi có tư cách gì cơ chứ? Tôi có hơn gì Ja-han đâu, thậm chí còn tệ hơn ấy chứ.
Tôi đã từng để lộ cho cậu ấy thấy mình cũng làm những việc chẳng khác gì "bán thân" chưa? Cái thằng Joo Ha-won từng lên mặt dạy đời, khuyên cậu ấy đừng hạ thấp bản thân, thực ra cũng chỉ là một con chó đầm mình trong bùn lầy. Tôi có cố tỏ vẻ kiêu ngạo như một con thiên nga thì cũng chỉ có thể kết thúc đời mình trong vũng bùn mà thôi. Một kẻ như tôi thì có tư cách gì mà khuyên bảo ai cơ chứ? Suy nghĩ đầy tự giễu này khiến cơ thể tôi cứng đờ.
Khi hai giọng nói bên trong đạt tới cao trào và mọi âm thanh lắng lại, tôi mới bừng tỉnh. Nhưng cơ thể tôi vẫn không nhúc nhích được.
Trước khi tay tôi kịp chạm vào tay nắm cửa, tiếng "cạch" vang lên, và cửa được mở ra.
Ja-han bước ra, và khi nhìn thấy tôi, cậu ấy sững người, hai mắt mở to, không kịp chớp.
"H- Ha-won... a. Anh... từ bao giờ?"
Ja-han nắm chặt phần trước quần, miệng lắp bắp.
"Cái này... cái này là..."
"Đợi ở ngoài."
Tôi lách qua Ja-han, bước vào phòng và đóng sập cửa lại. Ông chủ đang lau tay bằng khăn giấy ướt, nhìn tôi cười nhạt. Bộ trường bào dài chấm gót của hắn không hề có dấu hiệu gì lộn xộn, nên chẳng ai đoán được vừa rồi hắn đã làm gì.
"Lâu quá rồi nhỉ, Ha-won."
Tôi hạ giọng, đáp lại lời chào của hắn bằng một giọng lạnh lùng:
"Đừng đùa giỡn với em ấy nữa."
Ông chủ vò khăn giấy, vứt nó về phía thùng rác. Chiếc khăn rơi trúng mục tiêu ngay lập tức.
"Nghe như thể thằng bé là con trai em vậy. Chẳng phải hai đứa chỉ cách nhau một tuổi à?"
"Tôi giới thiệu em ấy vì tin anh. Nhưng anh lại phản bội tôi thế này sao?"
"Ai quyến rũ ai thì đi mà hỏi thẳng thằng bé. Xem ai là người leo lên người tôi trước."
Hắn ngồi xuống ghế sofa, vắt chân đầy thong dong. Tiếng vải lụa xào xạc khi hắn cử động. Theo tôi được biết, ông chủ là một kẻ hoàn toàn chỉ thích phụ nữ, nhưng sau ba năm quen biết, hôm nay tôi mới nhận ra rằng mình đã bị lừa.
Hắn đưa điếu thuốc lên, chỉ tay ra ngoài cửa, nhếch mép.
"Di truyền là thứ không thể chối cãi được. Mẹ của Ja-han cũng đã sa ngã vì đàn ông, đúng không? Nó cũng giống y hệt, không sống nổi nếu không có đàn ông. Cẩn thận đấy."
"Anh mới là người nên cẩn thận cái miệng của mình."
"Chỉ là hai con thú con trơ trọi ôm nhau run rẩy khi chẳng có gì trong tay, nhưng chuyện đó cũng chỉ được trong chốc lát thôi. Con thú nào đã nếm mùi thịt, thì ngay cả đồng loại bên cạnh mình cũng sẽ ăn thịt."
"Anh cố chia rẽ chúng tôi thì được gì chứ?"
"Chia rẽ? Không, đây là lời khuyên đấy."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro