Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Oneshot

Mỗi lần có ai đó nói với Phainon rằng gã có vẻ rất thân thiết với Mydei, Chúa Cứu Thế không thể không mỉm cười. Gã tin rằng thực tế phức tạp hơn so với mọi người tưởng nhiều, và mối quan hệ giữa gã và Mydei cũng không thể chỉ dùng một từ để miêu tả. Nhưng gã vẫn trân trọng cảm giác đó, vì trong tất cả những người gã gặp ở Amphoreus, Mydei chắc chắn là người gã quý nhất.

Phainon chính gã cũng đã bị kinh ngạc bởi sự mãnh liệt trong tình cảm dành cho Mydei. Bọn họ là người quen, sau đó là đối thủ, và cái ngày gã hỏi Mydei có muốn đi uống với gã không, Mydei đồng ý là lúc gã nhận ra rằng họ cũng là bạn bè. Gã không biết điều đó xảy ra như thế nào và thật sự thì gã cũng không quan tâm lắm. Nó đã xảy ra, và như vậy là đủ.

Không phải là Phainon biết hết tất cả những bí mật của Mydei, cũng như Mydei không biết hết những bí mật của gã. Nhưng gã nhìn thấy cái hoài niệm trong đôi mắt đó mỗi khi hắn luôn nghĩ rằng sẽ không ai nhìn thấy, những vết tích của một quá khứ đã tan vỡ đang phần nào chi phối hắn. Điều đó khiến Phainon cảm thấy có sự đồng điệu, bằng cách nào đó.

Dạo gần đây, gã bắt đầu tự hỏi liệu mình có đang cảm thấy một thứ gì đó khác nữa không.

Mọi chuyện bắt đầu khi gã nhìn thấy Mydei trong Thiên Cung Vân Thạch, nơi chỉ dành cho các anh hùng. Vì vậy, Mydei là người duy nhất tận hưởng làn nước, và Phainon không có ai khác để nhìn ngoài hắn. Mydei chỉ quấn một chiếc khăn quanh hông vì Vương tử Kremnos không thích bộ giáp của mình bị ngâm trong nước. Và lại một lần nữa, đây không phải là lần đầu tiên Phainon nhìn thấy hắn gần như khỏa thân, vì Mydei vẫn tắm vào cùng giờ với gã, và khi hắn làm vậy, chuyện khỏa thân không phải là điều đáng quan tâm nhất.

Nhưng hôm nay lại khác, vì ánh mắt của Phainon bị cuốn vào những hình xăm màu đỏ lan ra trên ngực và tay Mydei khi hắn đắm mình trong làn nước, điều này khiến gã trở nên quá để tâm đến cơ thể người nọ.

Mydei có vẻ không bận tâm. "Ngồi gần lại đi. Nước ở đây ấm hơn đấy."

Phainon hiện tại không cảm thấy lạnh lắm. "Cảm ơn, nhưng tôi ở đây ổn rồi."

Mydei nhún vai.

Phainon không biết tại sao, nhưng thực sự gã đang thấy khá nóng rồi. Nếu gã bị ốm, gã thà không lại gần Mydei để tránh lây bệnh còn hơn. Nếu không thì có lẽ vấn đề lại đến từ Mydei, có thể hắn cảm thấy lạnh bất thường và cần thêm nhiệt.

Dù là gì đi nữa, Phainon không để nó cản trở cuộc trò chuyện của hai người. Họ trò chuyện tự nhiên, như hai người bạn thân thiết gặp lại nhau. Phainon có thể hỏi những câu hỏi mà Mydei sẽ không trả lời nếu không phải là từ gã, như món ăn cuối cùng hắn đã ăn, hay kế hoạch của hắn vào buổi tối. Những câu hỏi tầm thường không thực sự quan trọng, nhưng lại rất dễ chịu khi hỏi.

Trong suốt thời gian đó, mắt Phainon thường xuyên lướt xuống dưới, ngắm nhìn cảnh tượng mà lẽ ra gã đã quen thuộc từ lâu, nhưng gã chưa bao giờ nhận ra nó quyến rũ đến thế cho đến lúc này. Thực ra, Mydei đã khá nổi tiếng đối với một người đàn ông đến từ Thành Kremnos, và Phainon biết rằng chỉ có tính cách khó gần của hắn mới là lý do khiến hắn không nhận được nhiều lời tỏ tình từ các cô gái xinh đẹp và các chàng trai điển trai. Mọi người chỉ dám nhìn hắn từ xa, ngưỡng mộ, như người ta ngước nhìn bầu trời và khao khát những gì đang ẩn giấu phía sau nó. Chỉ là Phainon không bao giờ nghĩ rằng sự nổi tiếng của Mydei sẽ tăng vọt nếu hắn để lộ nhiều da thịt hơn nữa.

"Thật tiếc là anh lại giấu đi một phần cơ thể đẹp dưới lớp áo quần." Phainon nói.

Mydei chớp mắt. "Hử?"

"Đỏ trông hợp với anh đấy."

Mydei nhìn Phainon với vẻ khó tin. "Đó là câu kỳ lạ nhất tôi từng nghe từ cậu."

"Thật sao? Tôi chỉ nghĩ nó sẽ giúp anh dễ tìm được bạn đời hơn thôi mà."

"Không cần," Mydei phản ứng lại, "và tôi chắc chắn không muốn cậu dính líu vào chuyện tình cảm của tôi."

Phainon cười. "Ôi, đừng lo, tôi cũng không muốn đâu."

Gã chưa bao giờ quan tâm đến chuyện đời tư của Mydei, cũng như gã không muốn Mydei quan tâm đến chuyện riêng tư của mình (mặc dù gã chẳng có gì để quan tâm. Gã quá bận rộn chiến đấu vì Amphoreus đến mức không thể nghĩ đến việc để ai đó cùng chia sẻ một phần cuộc sống với mình.). Họ thân thiết, nhưng không đến mức đó. Ít nhất thì cho đến giờ, mọi chuyện vẫn luôn như vậy.

Tuy nhiên, bây giờ, ý tưởng về việc Mydei tìm được một người mà hắn yêu và được yêu, một người có thể ở bên cạnh hắn ngay cả trong những khoảnh khắc hắn yếu đuối, một người sẽ đối xử với hắn như một vị vua – liệu đó có phải là điều tốt không, nếu Mydei là một người bất tử? Liệu hắn sẽ tìm được sự bình yên vào một ngày nào đó không?

Một điều chắc chắn là: một chiến binh sẽ không phù hợp với hắn.

Và Phainon, thật không may, là một Hậu Duệ Chrysos.

Mydei thở dài. "Dù sao thì chúng ta cũng đều có những trận chiến cần phải chiến đấu."

Họ đúng là có. Và Phainon thì đã có quá nhiều thứ phải lo, đến mức gã không có thời gian để bận tâm về việc tại sao cơ thể trần trụi của Mydei lại khiến gã cảm thấy nóng bừng, hay tại sao gã lại muốn hắn tìm được người phù hợp với mình.

--

Phainon dành khá nhiều thời gian tại sân huấn luyện ở ngoại ô Okhema. Huấn luyện là điều cần thiết khi mà bạn có thể mất mạng bất cứ lúc nào khi rời khỏi Thánh Thành; và ngay cả khi không, bạn cũng sẽ không thể đánh bại kẻ thù nếu bạn trở nên yếu ớt, đó là lý do tại sao Mydei cũng thường xuyên xuất hiện ở đây.

Thực ra, họ gặp nhau ở đây nhiều hơn là ở trong Thiên Cung Vân Thạch. Cả hai đều có chế độ tập luyện riêng, bao gồm một vài bài tập phát triển cơ bắp và các buổi tập đấu, nên họ không phải lúc nào cũng luyện tập cùng nhau. Và khi không, Phainon thường không để ý đến những gì Mydei đang làm.

Tuy nhiên, hôm nay, gã không thể không liếc nhìn về phía hắn. Cách cơ bắp của Mydei co giãn khi nâng tạ thật... thú vị. Thực ra, nó cũng không khác mấy so với cơ bắp của gã, nhưng nó vẫn thú vị hơn. Phainon không biết tại sao. Gã cũng không muốn biết.

Nhưng điều này khiến Phainon phải cất tiếng hỏi: "Này, Mydei, sao chúng ta không đấu thật với nhau lần này?"

Mydei cẩn thận đặt tạ xuống trước khi trả lời. "Tại sao? Cậu muốn tìm đến cái chết à, Đấng Cứu Thế?"

"Không, tôi biết anh sẽ không giết tôi." Và không phải vì Mydei sẽ nương tay, dù hắn sẽ làm vậy nếu phải kết thúc trận đấu. Mà là vì Phainon đủ mạnh để không bị giết. "Nó sẽ là một buổi huấn luyện tốt, anh không nghĩ vậy sao?"

Mydei nhún vai. "Vũ khí gì?"

"Đánh tay không."

Mydei nhíu mày. "Cậu chắc chắn muốn đấu tay đôi với tôi? Không muốn làm gãy đôi tay mảnh mai của cậu trong lúc đánh nhau đâu."

Cả hai đều giỏi trong việc đấu tay không, nhưng Mydei có thể có một chút lợi thế nhờ vào cơ bắp của mình. Hắn mạnh mẽ về mặt thể chất, nhưng cũng nhanh nhẹn hơn phần lớn các chiến binh cùng hạng, điều này khiến việc đối phó với hắn trở nên khó nhằn. Mydei cũng rất thẳng thắn, vì vậy một người yếu hơn có thể thử lừa hắn để chiếm ưu thế. Nhưng điều đó sẽ không hiệu quả, vì Mydei thông minh, và hắn không cần mánh lới để giành chiến thắng.

Hơn nữa, Phainon không muốn hắn thấy gã như một tên yếu ớt. "Cánh tay tôi sẽ không sao đâu. Anh có thể đánh hết mình, Mydei."

Mydei khịt mũi, nhưng hắn tin Phainon, vì vậy hắn chuẩn bị sẵn sàng. Và điều này làm Phainon vui, khi gã được công nhận bởi một chiến binh mạnh mẽ như Mydei. Gã không biết tại sao mình lại khao khát sự công nhận đó đến vậy. Gã là một anh hùng, được hầu hết cư dân của Amphoreus công nhận như vậy. Nhưng dù vậy, gã vẫn cảm thấy đặc biệt khi Mydei thừa nhận giá trị của gã.

Liệu có phải vì gã muốn trở thành đối thủ của người đàn ông này? Hay có một lý do nào khác, một lý do sâu xa hơn mà gã chưa sẵn sàng thừa nhận?

Ai biết được. Chắc chắn là không phải gã.

"Tôi sẵn sàng rồi, Phainon. Tôi sẽ tốt bụng và để cậu ra đòn trước."

Phainon cười nhếch mép. "Anh sẽ hối hận đấy, bạn của tôi."

Gã không có ý định làm Mydei mất tập trung; lời gọi thân mật đó buột miệng ra dễ dàng như bất kỳ từ nào khác, vì gã thực sự coi Mydei là bạn. Nhưng gã lại nhìn thấy ánh mắt của Mydei mở to khi nghe lời gọi, cái căng thẳng ở vai hắn khi nhận phải "đòn tấn công" mà hắn chưa chuẩn bị sẵn.

Phainon đứng yên.

Gã cho Mydei đủ thời gian để hồi phục tinh thần.

"Đừng làm kẻ hèn nhát nữa và ra tay đi, Đấng Cứu Thế," Mydei gầm gừ bằng giọng trầm sau một lúc, và lần này khuôn mặt hắn không biểu lộ gì ngoài sự quyết tâm.

Đó là lúc Phainon biết gã có thể bắt đầu trận đấu. Và gã làm vậy.

Tất nhiên, cú đấm đầu tiên không trúng. Mydei đỡ nó bằng cánh tay và ngay lập tức đáp trả bằng một cú đấm ngược. Gã hiểu hắn đang muốn kết liễu ngay lập tức, không muốn để trận đấu kéo dài lâu hơn mức cần thiết. Đối với hắn, việc đánh bại Phainon trong thời gian ngắn nhất có thể sẽ là một tấm huy chương danh dự.

Nhưng Phainon sẽ không phải là đối thủ của hắn nếu gã dễ bị hạ gục như vậy. Có lẽ gã là chiến binh duy nhất có thể thực sự sánh ngang với kỹ năng của Mydei và mang đến cho hắn một trận chiến xứng tầm mà người thừa kế cũ của Kremnos thèm khát. Gã lùi lại, cú đấm của Mydei chỉ đánh phải không khí. Vương tử Kremnos thấy một nụ cười hài lòng nhỏ trên khuôn mặt đối thủ. Hắn hiểu.

"Suýt nữa thì," gã nói với vẻ thích thú.

"Câm miệng," Mydei đáp lại, mặc dù giọng hắn không còn hung hăng như trước. Hắn cũng đang vui vẻ lúc này.

Phainon quyết định tiếp tục với một cú diều hâu, nhưng Mydei chặn nó một cách gần như quá dễ dàng. Âm thanh da thịt va vào nhau vang lên trong không khí, và chẳng bao lâu sau cơ thể Phainon bắt đầu cảm thấy hơi đau. Chắc chắn tay chân gã sẽ xuất hiện vài vết bầm, nhưng không có gì là không thể lành lại theo thời gian. Mỗi lần gã thử một chiêu mới, Mydei đều đỡ được. Mỗi lần Mydei tấn công, Phainon cũng tìm được cách để bảo vệ mình.

Chắc chắn họ trông rất đẹp, chiến đấu cùng nhau như hai vũ công nhảy múa nhịp nhàng, vì Phainon nhận ra ngày càng nhiều người đang quan sát họ. Anh nhớ Aglaea đã nói rằng họ đang chiến đấu vì sự bình yên của cư dân Okhema, để họ không phải lo lắng về những mối đe dọa đang lơ lửng trên đầu. Đây là kiểu trận đấu mà người dân mong đợi từ họ: một cuộc đối đầu hữu nghị, không có gì hơn ngoài danh dự của chiến thắng và một phần thưởng nhỏ.

Cả hai dừng lại cùng một lúc. Sự mệt mỏi bắt đầu ảnh hưởng quá nhiều đến các động tác của Phainon. Mydei, chắc chắn cũng nhận thức được những ánh mắt đang dõi theo họ, vì hắn nói: "Trận đấu kết thúc rồi."

"Anh đồng ý hòa chứ, Mydei?"

"Chúng ta đâu phải là bán thần. Không có lý do gì để tiếp tục trận đấu khi rõ ràng cậu đã quá mệt mỏi để đấu nữa."

Đó là một điều mà Phainon thích ở Mydei. Hắn yêu thích chiến đấu và rất coi trọng vinh quang, nhưng hắn cũng biết khi nào nên dừng lại. Hắn đã phải nuốt lòng kiêu hãnh của mình ngày mà đội của hắn rời Kremnos vì không thể ở lại đây lâu hơn nữa. Hắn biết đôi khi, lựa chọn đúng đắn lại chính là điều tồi tệ nhất mà mình có thể làm.

Phainon bước đến gần Mydei và đưa tay ra. Mydei nắm lấy tay gã. Gã nghe thấy tiếng cổ vũ từ đám đông, và sự hứng khởi của họ vì trận đấu hay mà họ vừa chứng kiến.

Nhưng có một suy nghĩ vẫn cứ ám ảnh trong đầu gã, một suy nghĩ mà gã không thể gạt bỏ đi. Gã biết mình đã cống hiến hết mình, và mọi người đều hài lòng, khán giả đã chứng kiến một màn trình diễn ấn tượng và Mydei thì đã đứng vững trước một đối thủ ngang sức. Phainon, một người đàn ông luôn cố gắng trở thành phiên bản hoàn hảo nhất của chính mình, lẽ ra phải cảm thấy hài lòng với điều đó.

Vậy cảm giác muốn một điều gì đó khác biệt đến từ đâu?

Mydei nhẹ nhàng đấm vào tay gã, không mạnh, chỉ để khiến gã chú ý đến hắn một lần nữa. "Này, Đấng Cứu Thế, nếu cậu lơ đãng trên chiến trường như vậy, thì cậu sẽ chết chắc."

Phainon mỉm cười. "Anh nói đúng. Xin lỗi, Mydei. Cùng đi ăn không?"

Ánh mắt của Mydei giống như hai viên ngọc đang cháy, Phainon có thể thấy ngọn lửa trong mắt hắn dù họ cách nhau vài bước. "Chắc chắn rồi. Đoán chúng ta sẽ phải tự trả tiền cho bữa ăn của mình."

--

Nếu như ban đêm có tồn tại ở Okhema, mặt trăng sẽ chiếu sáng trên bầu trời khi Mydei và Phainon rời khỏi nhà hàng của Kyros. Thời gian trôi qua thật nhanh khi gã ở cùng bạn mình kẻ thù của mình, và chủ yếu là tiếng ngáp của gã mới tiết lộ thời gian thực. Cơ thể của Phainon vẫn là con người và cần phải nghỉ ngơi một chút.

Đó là một điều đáng tiếc, gã nghĩ khi nhìn về phía Mydei đang đi trước một bước, lưng trần quay lại, sẵn sàng bỏ đi. Phainon muốn dành nhiều thời gian hơn nữa với người đàn ông này. Điều đó làm trái tim gã đau đớn ngay lúc này.

Cuối cùng Mydei quay lại nhìn. "Cậu làm gì vậy, Đấng Cứu Thế?"

Phainon cười. Những suy nghĩ của gã đang đi theo một hướng hơi xấu hổ vào lúc này và gã không muốn để lộ ra. "Anh còn rảnh không?"

Mydei nhíu mày. "Tôi thì có, nhưng đã đến lúc đi ngủ rồi. Cậu trông mệt mỏi quá đó, Đấng Cứu Thế."

"Đó là vì anh đã không nương tay với tôi," Phainon nói, vẫn vui vẻ. Mydei thật đẹp, ngay lúc này. Trên má hắn có chút ửng đỏ nhẹ, đến từ rượu vang mà họ cùng uống, nhưng Phainon lại hy vọng rằng đó có thể là dấu hiệu của điều gì đó khác, một ngày nào đó. "Nhưng anh nói đúng, tôi thật sự mệt rồi. Tôi nên về nhà và nghỉ ngơi một chút."

"Tốt."

Nhưng cả hai đều không nhúc nhích.

Phainon không biết tại sao Mydei lại đứng yên trước mặt gã, hắn im lặng, nhưng gã chỉ không muốn phá vỡ khoảnh khắc này. Trước mặt là người mà gã thích nhất ở Okhema, một người mà gần đây dường như có thể làm tim gã đập nhanh hơn và khiến khuôn mặt gã đỏ bừng, và gã cứ như vậy mà bước đi sao? Gã không muốn điều đó xảy ra.

Phainon luôn kìm nén những khát khao của mình. Mọi cảm xúc liên quan đến những gì đã xảy ra với Aedes Elysiae đều bị làm dịu đi, mọi cảm giác có thể cản trở cuộc hành trình trở thành anh hùng hoàn hảo của gã đều bị xóa sạch như bảng đen của một học sinh. Nhưng bây giờ, nó lại cháy bùng lên trong một phần linh hồn mà gã đã quên mất. Nó cháy mạnh đến mức những suy nghĩ xấu hổ của gã chắc chắn đang hiện rõ trên khuôn mặt, và gã nhìn Mydei như thể hắn là mặt trời (và có lẽ là như vậy, vì trong mắt Phainon, hắn là một thực thể còn tỏa sáng rực rỡ hơn cả mặt trời thật ngoài kia).

Mydei thở dài. "Nghe này, Đấng Cứu Thế, tôi không thích khi cậu cứ vòng vo mãi như vậy."

Mydei tiến lại gần và nắm lấy khuôn mặt Phainon. Phainon chớp mắt, nhưng gã đã sẵn sàng khi cảm nhận được đôi môi của Mydei chạm vào môi gã. Mydei hôn theo cách hơi thô bạo, không dịu dàng, nhưng hắn không cần phải dịu dàng vì Phainon muốn một trải nghiệm thực sự. Gã muốn Mydei thật sự, người đàn ông sẽ không gục ngã trong vòng tay gã và sẽ ở bên gã cho đến khi gã có được Ngọn Lửa. Gã muốn tất cả những bóng tối trong quá khứ của hắn và những nụ cười hắn dành cho gã khi họ ăn tối cùng nhau. Gã muốn tất cả.

Mydei ngừng hôn và mỉm cười. "Tôi có ý với từng lời tôi nói, và tôi chỉ hôn người mà tôi có tình cảm. Cậu tốt hơn là hãy nhớ điều đó, Phainon của Aedes Elysiae."

Phainon sẽ nhớ. Đó có lẽ là điều duy nhất gã sẽ không bao giờ quên, dù cho có mất hết ký ức.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro