
Golden Locks & Hidden Keys
Tags: FWB, (Friends with benefits), HE, School AU, Nerd x Student Council, R18.
Summary:
Hãy tha thứ cho tôi, cho khao khát bất tận muốn có được em, cho nỗi sợ tỉnh giấc mà không còn thấy hình bóng em.
Tha thứ cho cơn cuồng si có níu lấy từng giây phút hạnh phúc, cho sự yếu đuối không đủ can đảm bước về phía em một cách đường hoàng.
Hãy tha thứ cho tình cảm này, thứ đã khắc sâu vào tận tủy, rồi cháy rụi thành tro bụi.
Work Text:
Chẳng mọi chuyện bắt đầu từ khi nào, cũng như chẳng ai biết mối quan hệ này cuối cùng sẽ ra sao.
Giữa đêm khuya, Phainon ngồi nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính trong căn phòng tối, ánh xanh lạnh lẽo hắt lên gương mặt tái nhợt.
Bất chợt, tiếng ổ khóa xoay vang lên. Một tia vui sướng nhỏ bùng lên trong lồng ngực. Phainon lập tức tắt máy, bật đèn ngủ nhỏ rồi tiến tới mở cửa đón vị khách không mời mà đến.
Kim đồng hồ vừa nhích qua Mười Hai giờ. Giờ này chỉ có duy nhất một người sẽ tìm đến đây: Mydeimos.
Phainon nhanh chóng đón lấy áo khoác mà Mydei ném cho rồi treo lên giá. Khóe mắt liếc nhìn chàng trai trước mặt: trông cậu mệt mỏi, cơ thể còn vương mùi rượu vang, khói thuốc và hương nước hoa thoang thoảng, lớp phấn đỏ dưới mi đã nhòe đi. Chắc Mydei vừa tham gia hoạt động của trường rồi đi thẳng tới đây.
Những buổi giao lưu, tiệc tùng nhạt nhẽo đó, Phainon chẳng tài nào hình dung nổi Mydei đã chịu đựng như thế nào, hơn nữa cậu còn phải xã giao. Những thứ ấy vốn chẳng dành cho Phainon. Chẳng ai mời một tên mọt sách như anh cả.
Nhưng Mydei... cậu sinh ra để thuộc về đám đông, kiểu người nổi bật trong mọi tình huống.
Có hàng trăm người muốn bám lấy cậu chỉ vì cậu đang làm hội trưởng hội học sinh, dù thực chất Mydei cũng chỉ bị Kremnos đẩy lên tranh cử và không ngờ lại thắng hơn phân nửa số phiếu. Thêm vào đó, cậu cao ráo, đẹp trai, nổi bật, nên dù có cố sống khép kín đi chăng nữa, cũng có người bị thu hút, thậm chí muốn bám lấy cậu.
Nhưng Mydei luôn từ chối tất cả, rồi lại tới đây. Nhà Phainon.
Chàng trai tóc vàng đá giày ra bằng một chân, kéo lỏng cà vạt rồi chân trần bước vào trong, tiện tay kéo Phainon theo. Cậu đã quá quen thuộc với nơi này, đi lại tự nhiên như chủ sở hữu thật sự. Và dĩ nhiên, căn phòng hai người dùng nhiều nhất chính là phòng ngủ.
Lần đầu tiên tới đây, Mydei còn đòi "hành sự" ngay giữa phòng khách, nhưng Phainon nói hàng xóm đối diện có thể nhìn thấy. Kể từ đó, hễ Mydei đến, cả hai đều ngầm hiểu hướng thẳng về phòng trong.
“Bồn tắm có nước nóng sẵn đấy,” Phainon nói. Là anh chuẩn bị cho Mydei, nhưng anh không muốn thừa nhận.
Vì những lần Mydei tới đều bất chợt, không có lịch trình cụ thể, nên Phainon thành thói quen sẽ chuẩn bị nước ngâm bồn mỗi tối, để lúc Mydei đến chỉ việc tắm. Cũng như một lời cầu nguyện mong rằng cậu sẽ đến. Có đêm linh nghiệm, có đêm lại không.
Hôm nay lời cầu ấy được đáp lại, nhưng nhìn thế nào đi nữa, Mydei cậu chẳng có ý định nghỉ xả hơi.
“Tôi bận lắm. Chút nữa còn có hẹn.” Đến khi Mydei mở miệng thì cả hai đã nằm trên giường. Mydei liếc đồng hồ, nói cậu chỉ còn chưa tới nửa tiếng, nên phải làm nhanh.
“Nếu anh vội thì... để lần tới cũng được…” Phainon lầm bầm nói, hơi phụng phịu nhưng vẫn để yên cho Mydei kéo phắt chiếc hoodie khỏi người rồi quăng vào góc phòng.
“Nói nhiều quá đấy. Hay tôi về nhé?” Mydei nheo mắt cảnh cáo, nhắc rằng họ đã bỏ phí mất một phút rồi.
“... Dù sao anh cũng đã tới rồi mà."
“Biết điều đấy.”
Phainon gượng cười, để mặc Mydei làm điều cậu muốn. Anh không suy nghĩ nhiều, cũng không thắc mắc cậu đã phải kiềm chế bao lâu mới gấp gáp gặp anh giữa lịch trình chằng chịt.
Mydei cần thứ gì, Phainon sẽ cho cậu cái nấy. Anh chưa bao giờ thắc mắc quá nhiều.
Đó luôn là cách mối quan hệ này vận hành, và đêm nay cũng vậy. Mydei đến đây là nhờ sự cho phép âm thầm của Phainon, và tất cả những gì Phainon làm đều nằm trong sự đồng thuận của Mydei.
Mydei tháo nút áo bằng một tay, quần tuột thẳng xuống mắt cá chân. Cậu bước đến giường, đầu gối ấn xuống mép nệm cạnh Phainon, đưa tay lấy gel trong hộc tủ. Cậu nhìn thẳng vào đôi mắt xanh của đối phương, bóp một lượng vừa đủ vào lòng bàn tay rồi vươn ra sau.
Phainon biết thời gian không còn nhiều, nên chẳng cần anh giúp đỡ Mydei vẫn có thể tự chuẩn bị được.
Những động tác mạnh bạo khiến chân mày Mydei nhíu lại, môi dưới bị cắn đến trắng bệch, một tiếng rên khó chịu phát ra.
“Để tôi giúp anh.” Phainon đẩy áo sơ mi đen của Mydei lên ngang ngực cậu bằng một tay, tay còn lại luồn vào quần mình để đeo bao, đồng thời ngậm lấy núm vú của Mydei, cắn nhẹ.
Mydei ngây người, hơi thở trở nên gấp gáp, tạo thành từng nhịp, tuôn ra thứ chất lỏng trắng đục bị kìm nén quá lâu. Cậu bắt đầu di chuyển ngón tay chậm lại, thả lỏng người, tìm điểm làm cậu sướng. Cơ thể cũng từ từ nhũn ra, vô thức nghiêng về phía Phainon.
Thấy cậu phản ứng, Phainon quay sang mút núm vú còn lại, liếm nhanh hơn, làm Mydei thở dốc không ngừng, tay cậu di chuyển nhanh hơn. Phainon kéo phăng quần lót Mydei xuống một cách thuần thục, dương vật Mydei cứng ngắc, bóng loáng dịch khi Phainon chạm vào.
“Đủ, rồi...” Mydei khó khăn nói.
Căn phòng lúc này tràn đầy ám muội và hơi thở nặng nề.
Hai đợt kích thích cùng lúc khiến Mydei run lên khi rút tay khỏi cơ thể mình, ngón tay còn vương chút gel, rồi cậu đẩy Phainon ngã xuống giường, tự hạ mình xuống, đút thứ của Phainon vào trong mình.
Phainon giữ lấy hông Mydei, giúp cậu điều chỉnh, di chuyển chậm rãi. Cũng như cách Mydei thuộc lòng căn hộ này, Phainon hiểu rõ cơ thể Mydei hơn cả chính chủ.
Những cú thúc vào điểm nhạy cảm khiến Mydei choáng váng, lập tức kéo cậu vào cơn khoái lạc. Một tay day đầu ngực đỏ ửng, bôi chút gel còn sót lên đó. Mydei mở mắt, đồng tử ngập lửa dục vọng, như thể thứ khắc sâu trong cậu vừa được thỏa mãn.
Cậu mới bước vào nhà chưa nổi mười phút. Nhưng hôm nay cậu đã gặp quá nhiều người, tiêu hao quá nhiều năng lượng. Chính vì thế giờ cậu chẳng có sức để động nữa.
“Mydei, nằm xuống đi. Hôm nay anh vất vả rồi.”
“Ừm..." Mydei ngoan ngoãn nằm sấp lên người anh, trán hai người chạm nhau, môi mớn trớn. “Ban đầu tôi không định đến... nhưng tôi, muốn làm tình với anh..." Hơi thở cậu phả lên môi Phainon khi nói nhỏ, thừa nhận.
Phainon đáp lại bằng chuyển động hông, khiến Mydei sướng, và cậu rên lên, hơi nóng phả lên mặt Phainon.
Phainon nhìn đôi môi đó, ngây người một lúc, nhưng cuối cùng vẫn kiềm lại, nghiêng đầu cắn nhẹ vành tai Mydei. Dù đang quấn lấy nhau giữa cơn dục có thể mất kiểm soát bất cứ lúc nào, anh vẫn nhớ rõ thỏa thuận ban đầu: chỉ là mối quan hệ thể xác, không cảm xúc.
Dù sao những lần họ gặp nhau cũng chỉ để làm chuyện này. Mydei muốn điều gì, Phainon sẽ cho cậu. Đôi bên đều được lợi.
Phainon tranh thủ đặt một nụ hôn lên đường hàm Mydei giữa cuộc ân ái. Mydei chẳng bận tâm. Cậu giờ ướt đẫm mồ hôi, cơ thể di chuyển vô thức, cậu nhỏ của cậu kẹp giữa bụng hai người, cọ xát lên bụng Phainon, để lại một vệt bóng nhầy, làm ga giường lộn xộn.
Dù ánh đèn mờ, Phainon vẫn nhớ rõ hoa văn xăm trên người Mydei. Anh lần theo trí nhớ, từ đùi lên hông, vòng ra sau lưng, dừng lại ở đốt sống thứ Mười. Ngón trỏ và ngón giữa ấn xuống, xoay nhẹ. Điều đó khiến lưng Mydei cong lên, đùi kẹp chặt Phainon. Giữa những tiếng rên đứt quãng, Phainon nghe lẫn đâu đó tên mình.
“Mydei... Mydei, anh muốn ra rồi sao?” Giọng hỏi nhẹ nhàng, nhưng gót chân anh đã ghì xuống nệm, Phainon dập thẳng vào bên trong Mydei, khiến cậu run rẩy.
“Mẹ kiếp, ức," Cú thúc sâu khiến Mydei vô thức cắn mạnh môi.
Nhưng Phainon không dừng lại, anh nắm lấy dương vật Mydei bằng tay, vuốt ve nó. Mydei gần như theo bản năng rướn người lên về phía anh, rên rỉ không ngừng. Dù thế nào, cậu cũng đang tuyệt vọng đuổi theo cực khoái.
“Bắn đi, Mydeimos.” Ngón tay Phainon siết lại đột ngột.
Mydei bấu chặt ga giường, ngón chân co quắp lại, bên trong cậu co giật liên tục, siết chặt lấy Phainon. Phainon biết hôm nay chỉ có thể làm một hiệp duy nhất, nên anh nén phần ham muốn của mình lại, nhẹ nhàng vuốt ve Mydei cho đến khi cậu đạt cực khoái.
Mydei run rẩy cho đến khi chẳng còn gì trào ra nữa, hơi thở cũng dần ổn định lại
Phainon rút ra, nhìn tóc mái ướt mồ hôi của cậu, anh gạt những lọn tóc ấy sang một bên, đầu ngón tay khẽ chạm mi mắt Mydei, dịu dàng như thể anh chưa từng "dập" Mydei tơi tả vài phút trước. Đây là khoảnh khắc mềm mại duy nhất giữa họ, khoảng thời gian rất ngắn để Phainon thể hiện sự dịu dàng.
Dư chấn chưa qua, ngực Mydei còn phập phồng. Dương vật Phainon đang tì vào đùi cậu, thật khó mà làm ngơ được.
Cậu đưa tay xuống. "Anh chưa ra mà."
“Không, không cần đâu, tôi sẽ tự giải quyết sau...” Phainon cười nhạt. Anh luôn ưu tiên Mydei trước, và mong muốn của anh là đảm bảo Mydei thoải mái.
Anh chỉ hy vọng Mydei không bao giờ nhận ra điều này.
“Tôi định đi tắm, anh muốn tắm chung không?”
“Thôi.”
Chỉ trong vài chữ ngắn ngủi đó, Mydei như tỉnh tái trở lại. Cậu cầm khăn giấy lau mình, rồi nhanh chóng đứng dậy mặc đồ, động tác dứt khoát như thể vài phút trước chưa từng có cuộc mặn nồng nào.
Phainon ngồi trên mép giường, nhìn cậu từ khỏa thân đến khi mặc đồ chỉnh tề.
“Ngủ ngon. Gặp anh sau.”
“Ừm, nhớ cầm áo khoác nhé.”
Cánh cửa khép lại kêu lách cách. Mydei đến nhanh như cơn gió và cũng nhanh chóng rời đi. Căn phòng lại chìm vào im lặng, chỉ còn Phainon và dục vọng bị dồn nén.
Khi chắc chắn Mydei đã hoàn toàn rời khỏi, Phainon tháo chiếc bao cao su ban nãy và vứt nó vào thùng rác. Tinh dịch của Mydei vẫn còn vương trên bụng anh, nửa khô và dính nhớp, nhưng chỉ riêng điều đó cũng đủ làm Phainon cương lên.
Anh đổ người xuống giường, tay vuốt nhẹ cậu nhỏ, di chuyển lên xuống một cách cuồng nhiệt. Đây không phải lần đầu Phainon thủ dâm khi nghĩ về Mydei.
Mydei đôi khi để lại quần áo ở nhà anh, có chủ ý hay không không quan trọng. Mùi hương còn sót lại trên vải trở thành "nguyên liệu" để Phainon tận hưởng.
Mỗi lần như vậy, Phainon lại vô tình bắn lên chúng, sau đó lại hối hận, anh giặt thật sạch và đem trả lại cho Mydei.
Thật kỳ lạ. Họ duy trì mối quan hệ thuần túy “bạn tình”, chia sẻ thân thể, nhưng Phainon chỉ có thể làm chính mình khi ở riêng. Có lẽ vì ở bên Mydei, anh sợ mình sẽ vượt quá giới hạn.
Nghĩ đến cảnh tưởng Mydei chìm trong cực khoái, cùng những tưởng tượng bẩn thỉu về những gì anh muốn làm với cậu: trói cậu lại, làm tình trong khi khen ngợi cơ thể cậu quyến rũ đến nhường nào cũng dễ dàng khiến anh hứng lên.
Tinh dịch anh bắn lên bụng, hòa lẫn với những gì Mydei để lại. Môi anh hé mở không phát ra âm thanh, mắt gần như thẫn thờ.
“Mydei... Mydeimos..."
Phainon mệt đến mức không thèm tắm.
Dù cơ thể đã được giải tỏa, bản thân anh lại trống rỗng, như một hố đen không đáy.
Số lần Mydei tìm đến càng tăng, nỗi khao khát của anh càng dâng cao. Không phải vì thời gian bên nhau khiến anh khó chịu, mà vì họ quá hợp nhau.
Mỗi lần Mydei gần như mất đi ý thức, gọi tên Phainon trong vô thức, anh cảm nhận được chút cảm xúc lẫn lộn xen trong đó. Nhưng rồi, sau mỗi lần như vậy, Mydei sẽ không ngủ lại, cả hai cũng không trò chuyện, tâm sự. Điều đó phá vỡ những ảo tưởng mong manh mà Phainon và liên tục nhắc nhở: anh có thể chạm vào cơ thể cậu, nhưng không phải trái tim.
Nếu có thể bắt đầu lại, có lẽ Phainon sẽ chọn cách khác: ngắm Mydei từ xa, thay vì nếm trải thứ vốn được định sẵn không thể chạm tới.
Nhưng dù thời gian có quay ngược bao nhiêu lần cũng vô ích; Phainon vẫn sẽ không thể lùi bước. Dù sao, không phải anh đề nghị họ trở thành bạn tình. Mà là Mydei. Anh sẽ không bao giờ quên cái đêm định mệnh ấy.
Như mọi khi, Phainon vừa tan làm và đi đường tắt về nhà như thường lệ. Anh bất ngờ bắt gặp Mydei, say xỉn và đang nôn mửa. Chàng trai tóc vàng ấy là một ngôi sao vô cùng nổi tiếng trong trường.
Phainon nhận ra ngay. Xuất phát từ lòng tốt, anh bước tới và nói: “Để tôi giúp anh,” anh kéo tay Mydei, giúp cậu đứng lên cho đến khi cậu cảm thấy khá hơn, rồi dẫn cậu ngồi lên ghế băng ở công viên ngay trước con hẻm.
“Đợi một chút. Tôi quay lại ngay.” Phainon tin chắc rằng Mydei vẫn đủ tỉnh táo để ngồi được.
Anh lao tới cửa hàng tiện lợi gần nhất mua nước và khăn ướt, rồi vội vã quay lại. Mydei chỉ dùng khăn lau sạch bản thân, không uống nước, rõ ràng vẫn còn rất cảnh giác. Phainon ngồi cách cậu một khoảng vừa phải, không quá gần, cũng không quá xa, nói rằng anh không có ý đồ nào khác.
Mydei liếc nhìn anh từ khóe mắt: áo hoodie, quần bò, gương mặt trông non nớt, đôi chút trẻ con. Có lẽ chỉ là một sinh viên nào đó.
Cậu thở phào. “Thứ lỗi cho tôi... Thật ra tôi bị dị ứng rượu nhẹ, nhưng hôm nay lại uống quá đà.”
Hai người ngồi trên băng ghế dài, gió thổi qua, và Phainon cảm nhận không khí giữa họ dịu hơn đôi chút.
Phainon không hiểu. Nếu vậy, tại sao cậu lại uống đến mức này? Nếu anh không tình cờ đi qua đúng lúc đó, Mydei có thể đã ngất đi mà không ai biết.
Anh nói: “Có lẽ anh nên tránh những nơi có rượu.” Nói xong, anh thấy mình nghe có vẻ giống như đang dạy đời, liền nói thêm: “Ừm... tôi chỉ nói vậy thôi. Quyết định phụ thuộc vào anh.”
“...Tôi không muốn, nhưng có một số thứ không muốn vẫn phải làm.” Mydei nhìn lên bầu trời, thở ra làn khói mỏng vào không trung.
Phainon chuẩn bị tinh thần cho việc cậu khó chịu với lời nói của mình, nhưng Mydei không phản đối, khiến anh không biết phải trả lời ra sao. Anh chưa bao giờ muốn "giảng đạo lý" cho người khác. Dẫu sao, Phainon cũng chỉ là một kẻ lạ mặt, quanh quẩn giữa học, công việc và về nhà, sở thích lớn nhất là chơi điện tử.
Giọng Mydei hơi buồn, bản năng anh mách bảo đây là lúc cần an ủi. Phainon cảm nhận rõ cơn thúc giục mơ hồ trong lồng ngực, anh nên làm gì đó. Nhưng anh không thể. Khoảng cách giữa hai người quá lớn. Bất cứ lời nào thốt ra cũng chỉ khiến tình hình tệ hơn.
Sau khi nghĩ đi nghĩ lại, Phainon chỉ có thể nói: “Anh vất vả rồi.”
Mydei im lặng, hai người cùng tận hưởng sự tĩnh lặng tránh xa đám đông ồn ào.
Phainon nhìn đồng hồ. Giờ đã gần nửa đêm, anh vẫn còn vài nhiệm vụ hằng ngày trong game chưa hoàn thành. Ở lại thêm chẳng phải điều tốt, và Mydei chắc cũng có kế hoạch riêng.
“Để tôi tiễn anh về, Mydei. Hay để tôi gọi taxi nhé?”
Câu nói này ngay lập tức khiến Mydei liếc nhìn Phainon đầy nghi ngờ. “Tôi không nhớ đã nói tên mình cho anh.”
...Phải rồi. Họ chưa trao đổi thông tin cá nhân vì chưa phải lúc phù hợp. Nhưng điều đó không quá quan trọng vì Phainon đã biết Mydei từ trước. Việc Mydei có biết anh hay không cũng không phải chuyện quá to tát.
“Ấy ấy, từ từ đã, đừng hiểu lầm. Ai cũng biết anh mà, Mydeimos của Kremnos.” Dù vậy, Phainon vẫn cố gắng giải thích, không muốn bị coi là kẻ bám đuôi đáng sợ. “Tôi vô tình đi qua đây thôi. Thật sự đó, tôi không có ý đồ gì khác. Tôi thề!”
Nhưng mặt Phainon đỏ bừng. Anh thậm chí không thể nhìn thẳng vào đôi mắt sắc như dao của Mydei. Ánh nhìn ấy đem lại cảm giác như bị bóc trần, mọi suy nghĩ bị phô bày. May mà Mydei cũng không ép buộc anh. Đồng tử giãn ra, dịu lại, và cậu hỏi tên Phainon bằng giọng nhẹ nhàng.
“Phainon. Của Aedes Elysiae... là một ngôi làng nhỏ. Khi tôi giới thiệu, hầu hết mọi người đều nói chưa từng nghe qua.” Giọng Phainon nhỏ dần khi anh liên tục vặn dây áo.
“Tôi sẽ ghi nhớ. Cảm ơn Phainon của Aedes Elysiae. Nếu tôi nhớ không nhầm, quê anh nổi tiếng với cánh đồng lúa mì. Mùa thu ở đó cũng rất đẹp."
Lời nói nhẹ nhàng của Mydei khiến Phainon như bị sét đánh. Nếu họ không phải đang ngồi chung, mặt đối mặt, Phainon sẽ nghĩ cậu đã tìm kiếm Aedes Elysiae trên điện thoại.
“Đúng vậy. Đây là lần đầu tiên có người biết về quê của tôi.”
“Vinh dự thật.” Mydei nói, “Nhà anh cách đây bao xa?”
“Cũng gần thôi, mất vài phút đi bộ ấy mà. Tôi sẽ tiễn anh ra taxi rồi về.”
Trong khoảnh khắc đó, Phainon sống qua chương kỳ lạ nhất cuộc đời mình: gặp gỡ Mydei, giúp cậu vượt qua cơn say, bị nghi ngờ vì lời nói và hành động, rồi nhận được lời cảm ơn chân thành cùng chút kiến thức về quê hương mình. Phainon cảm thấy ngày hôm nay thật tuyệt.
Khi họ rời đi, công viên sẽ đóng cửa. Dù có vui đến đâu, mọi thứ rồi sẽ trở lại bình thường như chưa từng có chuyện xảy ra.
Chỉ là cuộc nói chuyện phiếm với vương tử trong công viên. Người tầm thường như anh, Mydei sẽ không nhớ, và nếu có, cũng chẳng mang lại lợi ích gì. Dĩ nhiên, ai biết cách xã giao như Mydei có thể nhớ bất cứ ai cậu từng gặp một cách dễ dàng, nhưng ngay cả khi không phải Phainon, bất cứ ai đi qua hẻm cũng sẽ giúp khi thấy Mydei trong tình trạng đó, nên chẳng có gì đặc biệt.
Chẳng có gì đặc biệt.
Đáng lẽ mọi chuyện sẽ diễn ra như thế.
—
“Đưa tôi về nhà anh được không.” Sau khi nói ra câu đó, Mydei nhìn xuống mặt đất.
Phainon nghĩ mình nghe nhầm, liếc nhìn cậu rồi quay trái, phải. Nơi đây chỉ có hai người, không có kẻ thứ ba, nên Mydei chỉ có thể đang nói với anh
“Bị mèo cắn đứt lưỡi rồi sao? Phainon của Aedes Elysiae.”
“Ư... nhà anh có xa không?” Phainon mất một lúc mới tìm được câu trả lời, có lẽ cậu cần giải thích về ý định của Mydei.
Mydei nói căn hộ chỉ cách đây năm cây số gần trường, nhưng tối nay cậu không muốn về.
“Nhà tôi bừa bộn lắm. anh sẽ không muốn đến đâu.” Thật ra, Phainon mỗi ngày đều dọn dẹp, anh chỉ muốn lấy đó làm cái cớ.
Nhưng Mydei không bận tâm. “Thì sao? Tôi không quan tâm. Hay bạn gái anh ở nhà?”
Phainon vẫn độc thân, và nhà anh thực sự chẳng có gì đáng để đến ngắm. “Sao anh phải...”
“Chỉ vì tôi muốn thôi. Được không, hử, Phainon?” Mydei mỉm cười.
Phainon cảm giác nhịp tim mình đã vượt ngưỡng cho phép.
Anh từng đọc cách “Làm sao để không bị chơi xỏ". Nhưng tối nay, mọi thứ anh học đều vô dụng trước Mydei đang ngà say. Chỉ mới gặp nhau thôi, đừng để cậu ấy dụ dỗ. Hơn nữa khoảng cách giữa hai người quá lớn.
“...Anh suy nghĩ kĩ chưa?”
Khi đứng dậy, Phainon nhớ đến bài học quan trọng nhất: học cách từ chối. Có lẽ anh nên gọi taxi cho Mydei và rời đi. Anh lấy hết can đảm, mở miệng, nhìn thẳng vào mắt Mydei.
Lời nói vô thức bật ra khỏi môi: “Đi theo tôi nhé.”
Bỏ đi. Anh chỉ đơn giản là không thể từ chối Mydei. Quy tắc đó không tồn tại trong suy nghĩ của Phainon. Chuẩn bị tinh thần anh có thể tự nhủ đơn giản: đưa Mydei về nhà, ngủ trên sofa, để cậu nằm trên giường, có một đêm thoải mái, ngày mai như chưa có gì xảy ra.
—
Vậy nên khi Mydei ghì anh vào sofa, não Phainon ngay lập tức dừng hoạt động.
“T,tôi ngủ ở đây. Anh vào phòng tôi ngủ nhé.”
“Phainon.” Mặt Mydei hơi đỏ vì rượu, nghiêng sát lại Phainon.
Phainon theo phản xạ tránh đi. Chàng trai tóc vàng khẽ cười nhạt, hỏi anh từng quen đàn ông chưa. Phainon lắc đầu dữ dội, rồi nhận ra mình gần như chưa từng tiếp xúc nghiêm túc với phụ nữ, nhưng phải thừa nhận điều đó... có hơi xấu hổ. Anh chọn cách im lặng, không muốn Mydei biết.
“Nhưng anh cương rồi.”
Phainon tránh được nụ hôn nhưng không thoát được Mydei. Bàn tay cậu nhắm vào chỗ nhô lên của Phainon. Phainon nhanh chóng chui vào chăn.
“Anh ngại à? Nhìn tôi đi,"
Phainon có thể sẵn sàng làm theo lời cậu, nhưng nhìn Mydei, đặc biệt khi đang hưng phấn, là không thể. Nhất là khi người trước mắt đang kích thích anh.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên, kể cả khi cậu trông mệt mỏi nhất, Mydei vẫn không giấu được sức hút. Phainon cố gắng che giấu từ đầu, nhưng Mydei, vốn quen nhìn thấy người khác ngưỡng mộ mình, cậu nhận ra ngay việc Phainon có vẻ hứng thú với cậu.
Trước khi Phainon kịp nghĩ đến việc rút lui, Mydei đã cởi bỏ lớp đồ trên người. Đầu dương vật rỉ ra chút tinh dịch, dù cậu thậm chí còn chưa chạm vào.
“Sao phải ngủ riêng? Sofa đủ chỗ cho hai người mà.” Mydei lại cười, một nụ cười mê hoặc ấy tỏa sáng ngay cả trong ánh sáng yếu, khiến Phainon loạn nhịp.
Một đêm dài không có điểm dừng đang diễn ra trong chính phòng khách của Phainon. Không khí giữa hai người đầy ám muội. Cả hai đã tiến đến ranh giới mà chẳng ai còn có thể lùi lại nữa; và vào khoảnh khắc ấy, anh chỉ cần vươn tay là đủ để kéo Mydei hoàn toàn về phía mình
Trước khi ý chí cuối cùng biến mất, điều cuối cùng Phainon nghĩ đến là phòng khách không có rèm, cửa kính ban công nhìn thẳng sang nhà hàng xóm.
“Đừng làm ở đây... Chỗ này không được riêng tư. Vào phòng trong, nhé?” Anh còn chủ động nắm tay Mydei, dẫn cậu vào trong.
Phần còn lại không cần nói: Phainon chẳng có kinh nghiệm gì về chuyện giường chiếu, nên Mydei bất đắc dĩ trở thành "người hướng dẫn". Cậu ghì Phainon lên giường, cúi sát tai thì thầm nói thích được chiếm ưu thế, nhưng trước hết phải hướng dẫn anh từng bước.
Phainon hoang mang cực độ. Khi anh cởi đồ Mydei bằng cả hai tay, nhận ra nhà mình chẳng có dụng cụ nào, không gel bôi trơn hay bao cao su. Chắc chắn không thể làm tới bước cuối. Nhưng Mydei cũng không phàn nàn.
“Lần sau chuẩn bị, tôi sẽ dạy anh nhiều hơn.” Mydei nói.
“Lần sau” Là một lời hứa chăng?
Phainon háo hức chạm vào Mydei theo ý cậu muốn, dương vật hai người cọ vào nhau. Cho đến khi Phainon, vì lần đầu làm quá kích thích nên đã xuất tinh trước.
Mydei dùng tinh dịch làm gel bôi trơn, và cậu lại cương. Họ đổi tư thế, Mydei ngồi trên hông Phanon, hông cậu nhấp lên xuống. Đến hiệp thứ hai, Mydei tập trung vào tìm khoái cảm riêng hơn là "dạy học".
Phainon ôm lấy ngực Mydei, liếm mút núm vú cậu. Mydei thở dốc, chuyển động vô thức cho đến khi xuất tinh, tinh dịch phủ đầy trong lòng bàn tay Phainon. Cả hai quấn lấy nhau, mồ hôi nhễ nhại, phần dưới dính nhớp, trong vô thức vẫn cọ vào nhau.
Phainon không thể không nghĩ rằng họ là "người yêu", và đó chính là gốc rễ của mọi bi kịch.
Trước đây, khi Phainon nảy sinh tình cảm với một ai đó, anh luôn biết cách rút lui, không tự làm bản thân phải tổn thương, vì giữa họ và anh chưa có gì xảy ra. Anh có thể từ bỏ tình cảm ấy bất cứ lúc nào.
Nhưng trước khi Phainon phải lòng Mydei, anh đã thực sự "sở hữu" cậu, dù chỉ là đơn phương. Chứng kiến khoảnh khắc riêng tư nhất của cậu, biết điểm yếu của cậu, những điều tưởng trừng đơn giản đó đã chiếm lấy tâm trí Phainon.
Năm giờ sáng hôm sau, Phainon tỉnh dậy trên chiếc giường lộn xộn. Mydei đã biến mất. Người ta thường gọi những cuộc gặp gỡ này là "tình một đêm". Nhưng trời vẫn còn chưa sáng, đêm qua lại quá ngắn ngủi, cuộc ân ái hời hợt, chưa chuẩn bị kỹ.
Phainon đứng dậy, dọn sơ qua để quên đi Mydei. Nhưng khi anh nhắm mắt lại, hình ảnh Mydei lại hiện lên. Anh không tài nào ngủ nổi, đành đi lang thang trong căn hộ một cách vô định và buồn chán, bực bội dồn nén không nơi trút. Cuối cùng, anh tìm thấy thứ khiến sự bức bối ban nãy tan biến.
Trên tủ giày là một mảnh giấy Mydei để lại, viết: “Lần sau gặp lại.” cùng với số điện thoại và tên cậu phía sau tờ note.
Gọi nó là “thuốc giải” hay “thuốc độc” cũng được - dù là gì, Phainon vẫn sẽ chọn uống nó. Mỗi tin nhắn gửi đi như tự rót thêm độc vào người, chỉ để dập tắt cơn thèm muốn, và anh ngu ngốc hy vọng mọi chuyện sẽ không kết thúc tại đây.
Ngày thứ Nhất, không có hồi âm. Ngày thứ hai, rồi Ba, cũng không có câu trả lời. Một tuần, Hai tuần rồi một tháng trôi qua.
Phainon cũng không quên lời nói của Mydei: “Chuẩn bị kỹ. Lần sau gặp.”
Tháng đó, anh nghiên cứu đủ loại gel bôi trơn, mua vài loại dựa trên đánh giá, cất trong ngăn tủ cùng bao cao su, hy vọng sẽ có ngày cần dùng tới.
Nhưng Mydei không hề có dấu hiệu sẽ đáp lại anh.
Ngoài việc dùng một mình, những thứ anh đã mua không thể dùng với mục đích khác. Mydei biến mất như chưa từng tồn tại. Nếu không phải mảnh giấy trong kệ tủ giày do Mydei để lại trước đó, Phainon sẽ nghĩ tất cả chỉ là giấc mơ sống động.
Ngày nọ, trên đường vòng đến trường để tránh nơi có poster của hội trưởng hội học sinh - Mydei. Sau giờ làm, anh chọn đi đường vòng thay vì lối tắt như mọi lần. Phainon cẩn thận tránh mọi thứ liên quan Mydei, kể cả những phần làm anh hạnh phúc, vì ký ức nào cũng chỉ nhắc anh về thất vọng, tiếc nuối.
Không kỳ vọng nhiều sẽ không đem lại tổn thương. Phainon cố gắng chấp nhận hiện thực. Anh biết rõ vị trí của bản thân, chính vì vậy nếu ngưng mơ tưởng đến viễn cảnh xa vời, biết đâu nỗi đau sẽ bớt đi phần nào chăng? Vì vậy, Phainon bắt đầu tập trung vào sở thích.
Đêm đó, anh đang chìm trong thế giới ảo, sắp nhận được thành tựu mới. Bỗng tiếng chuông cửa vang lên liên hồi, khiến anh khó chịu. Có lẽ là họ nhầm địa chỉ chăng, vì giờ là nửa đêm rồi sao có người lại mò tới đây chứ?
Nhưng tiếng chuông vẫn reo lên liên tục. Như thế nếu anh không mở cửa, đối phương sẽ trực tiếp xông vào nhà anh. Nghĩ đến đây, Phainon vội đến mở cửa, người trước mắt hiện ra lại chính là Mydei.
Phainon chẳng nhận được thành tựu kia - cũng như cách Mydei thiếu kiên nhẫn đến mức không cho anh hé môi. Cậu mặc bộ đồ giống hệt lần đầu hai người gặp nhau, mang theo chút đỏ men trên gò má; nhưng khác với lần trước, lần này không phải do men rượu, mà là chút phấn hồng còn sót lại.
Câu đầu tiên Mydei nói chứa đầy sự bất mãn: “Sao anh không trả lời tin nhắn của tôi?”
Phainon bối rối. Chẳng phải anh mới là người nên nói câu đó sao?
Bực bội vì bị đối phương phớt lờ, anh rút điện thoại định dằn mặt Mydei, nhưng ngay giây sau anh nhận ra bản thân ngu ngốc đến thế nào.
Khoảng một năm trước, để tránh bị làm phiền, Phainon chỉ cho số trong danh bạ liên lạc. Anh lưu số Mydei nhưng vì lâu không thêm liên lạc mới, tất cả tin nhắn của Mydei đều bị đưa vào mục tin nhắn chờ, Phainon cũng chưa từng ngó đến. Tin nhắn đầu tiên của Mydei đã bị hệ thống tự động xóa. Phần còn lại Mydei nói muốn nói chuyện và hỏi tại sao anh lại phớt lờ cậu.
Nói cách khác, suốt một tháng qua Mydei đã tìm đến anh hết lần này đến lần khác, chỉ để bị chặn lại một cách vô tình và ngu ngốc. Phainon không hề hay biết mình đã gạt bỏ mọi liên lạc của cậu, cho đến lúc Mydei không chịu được nữa, cậu đích thân đập cửa nhà anh trong cơn bực tức.
Trước tình huống phi lý này, Phainon muốn giải thích, nhưng Mydei không cho anh cơ hội, cậu thô bạo kéo anh vào phòng ngủ và bắt đầu cởi đồ.
Trong khi vẫn tỉnh táo, Phainon mở tủ đầu giường, nói rằng anh đã chuẩn bị kỹ theo ý cậu muốn. Mydei túm lấy cả một dải bao cao su.
Cậu nhướn mày, nói: “Anh định vắt khô tôi à?”
“Chúng ta có thể làm từ từ... Ý tôi là, không cần phải dùng hết chúng đâu... Nhưng, đề phòng vẫn hơn, anh hiểu ý tôi mà..." Phainon lắp bắp, mắt dán vào Mydei khi đối phương cầm lấy một chiếc bao, dùng răng xé nó ra và đeo lên dương vật đang cương cứng của Phainon một cách thuần thục.
Phainon đã luôn mong ngóng điều này từ lần cuối họ gặp nhau. Và chỉ cần nhìn mặt Mydei thôi cũng đủ khiến anh bị kích thích.
“Tất cả đống này, là chuẩn bị cho tôi?” Mydei hỏi.
Phainon gật đầu lia lịa. Nhưng lời tiếp theo của Mydei khiến anh lạnh sống lưng.
“Đã làm đến nước này rồi, anh nghĩ chúng ta là mối quan hệ gì? Nói đi.”
Trong khi nói câu ấy, cả hai giờ đã trần trụi, không một mảnh vải che thân, tất cả vì khoái cảm trước mắt. Nhưng ngay trước khi nhập cuộc, Mydei lùi lại, phơi bày thực tế mà Phainon không muốn đối mặt: cậu cũng đang cương nhưng chỉ được một nửa.
Chàng trai tóc vàng không vội thúc giục câu trả lời, kiên nhẫn chờ Phainon nói ra.
Phainon có thể thú nhận: “Tôi có tình cảm với anh.” Nhưng đây mới chỉ là lần gặp thứ hai. Lần trước, họ chỉ chạm đến ranh giới mà không vượt qua. Tuy nhiên, chính sự ngu ngốc của anh đã khiến cả hai liểu lầm nhau, dẫn đến chia xa. Liệu anh có thể thành thật nói ra không?
Sau vài phút đấu tranh, dù Mydei rất táo bạo và chiều chuộng, Phainon vẫn chọn giữ lại mọi điều có thể xem là phù phiếm.
Vì thế, anh nói: “Tôi không biết.” Ánh mắt né tránh, đầy tội lỗi, anh không dám nhìn thẳng vào Mydei.
“Không biết?" Mydei nhắc lại lời Phainon nói. “Ý là anh muốn mối quan hệ này tiến triển từ từ?”
Phainon ngoan ngoãn gật đầu.
Những gì xảy ra giữa họ giống như việc một người mới bước vào thế giới rộng lớn nhưng chỉ được trang bị những công cụ thô sơ, rồi được thông báo: “Nhìn con rồng kia kìa, hãy tự mình đối mặt với nó”. Ngoài việc từng bước tiến lên, rèn giũa kỹ năng và kinh nghiệm, Phainon không còn lựa chọn nào khác.
“Mọi thứ luôn có lần đầu tiên. Tôi sẽ không trách, cũng không ép buộc anh. Khi anh hiểu được chính mình, hai ta sẽ đều nhận được điều mình mong muốn. Đôi bên đều có lợi.”
Phainon muốn nói gì đó, nhưng ngón trỏ của Mydei chạm vào môi anh, ra hiệu im lặng. “Không cần đau đầu làm gì. Thư giãn đi. Tôi không yêu cầu anh phải trung thành chỉ với một mình tôi. Hai ta đều bình đằng mà, đúng không?"
—
Mydei chỉ đưa ra ba yêu cầu về mối quan hệ này. Thứ nhất: Phainon phải đưa chìa khóa dự phòng để cậu có thể ra vào căn hộ bất kỳ lúc nào, tránh chuyện lần trước lặp lại. Thứ hai: chỉ là mối quan hệ thể xác, không ràng buộc.
Khi nói đến điều thứ ba, cậu nghiêng người gần đến mức Phainon theo phản xạ nhắm mắt lại, miệng lắp bắp.
Nhưng Mydei chỉ thì thầm vào tai anh: “Tôi sẽ không hôn bạn tình, nhớ nhé.” Rồi cậu hôn nhẹ dưới dái tai anh, khiến Phainon run rẩy.
“Ư-ừm, được, nhỉ...” Phainon nuốt khan, gật đầu đồng ý.
Phainon hối hận về lời hứa ấy. Thực chất, ngay trong đêm đó, anh cảm thấy mình đáng lẽ ra không nên dễ dàng nhượng bộ như vậy. Nó như một lời kết án, nói rằng mối quan hệ giữa hai người sẽ sớm bị dập tắt.
Dù giọng điệu của Mydei ngụ ý vô vàn khả năng khác, nhưng Phainon không ngốc đến mức bỏ qua sự thật rõ ràng: có không gian để thoải mái, nhưng với tư cách người trưởng thành, cảm xúc và hành động cần được tách bạch. Phainon muốn tránh tất cả những suy nghĩ tiêu cực ấy.
Lần trước vì chưa có kinh nghiệm, Mydei là người đã chỉ dẫn cho anh. Lần này, anh đã có nhiều "kinh nghiệm" hơn trước. Phainon dùng những bí kíp học được trên mạng khiến Mydei lên đỉnh liên tục, nước mắt trào ra vì bị khoái cảm cực độ.
Nhưng anh không có quyền được hôn, nên anh chuyển ham muốn bằng miệng sang nơi khác. Cắn, mút, nhưng vẫn không thay thế được sự thỏa mãn từ việc muốn hôn đôi môi kia.
—
Trong mơ, Phainon hôn Mydei say đắm, đằm chìm trong nụ hôn ngọt ngào, cảm nhận phản ứng, cả lời khen vô thực cậu dành cho anh. Mỗi lần như vậy, hình ảnh Mydei bị giữ lại ngoài cửa, nhìn Phainon nóng lòng mà liếm môi. Sau đó cậu quỳ xuống, "gần gũi" anh một cách khao khát, khiến Phainon bắn ra hai lần trước khi cả hai bước vào phòng ngủ.
Thời gian đó, Mydei nói rằng kỹ thuật của Phainon đã tiến bộ lên nhiều, mà không biết anh chỉ đang xả cơn thèm muốn bị dồn nén. Vì họ không thể chia sẻ tình cảm như hai người yêu, anh đẩy khoái cảm ấy tới giới hạn.
Nhiều lần Mydei bị hành tới khàn cả cổ họng vì rên quá lớn, đến mức không nói thành lời được. Phainon có thể hôn cậu ngay lúc ấy, nhưng anh không thể tưởng tượng được hậu quả nếu bản thân phá vỡ quy tắc. Nên chỉ ngậm ngùi hôn lên cổ tay Mydei, điều này thường xuyên lặp lại.
Mydei thường gọi anh là "good boy". Và Phainon chỉ muốn làm cún ngoan của riêng mình Mydei.
Mối liên kết giữa họ gần gũi nhưng mong manh, đã được định sẵn ngay từ đầu. Giống như học cách chạy trước khi biết đi: khi đã biết chạy, họ không còn cách nào khác ngoài tiến bước, không thể dừng lại. Họ lao vào nhau bằng thân thể, không hề chần chừ, bỏ qua mọi nghi thức: hẹn hò, tìm hiểu.
Phainon cũng chưa từng hỏi Mydei có muốn đi hẹn hò hay không. Căn hộ là nơi duy nhất họ có thể gặp nhau. Dù cố gắng đến đâu, họ vẫn chỉ có thể chạm vào nhau bằng thể xác, không phải bằng trái tim. Và cái giá? Mối quan hệ của họ bị kẹt lại, dừng ở hai chữ "thể xác". Không thể tiến triển.
—
Phainon nằm trên giường, hồi tưởng từng khoảnh khắc từ lần đầu gặp Mydei. Anh chưa bao giờ hối hận đã gặp được cậu vào ngày hôm ấy.
Tình cảm này khiến anh đau, nhưng rốt cuộc, đó là thứ duy nhất cho anh cảm giác bản thân có giá trị vào lúc này.
Kiệt sức, Phainon ngủ thiếp đi, không bận tâm đến chiếc chăn đã bị đá rơi xuống sàn, hoặc có nhưng không nhặt. Chính vì sự lười biếng ấy, anh ngay lập tức phải trả giá bằng đau bụng quằn quại, viêm dạ dày kéo theo cơn sốt vật vã.
Nguyên ngày hôm ấy, Phainon đi qua đi lại giữa phòng ngủ và nhà vệ sinh, anh ôm bồn cầu nôn thốc nôn tháo, rồi lại gục xuống giường. Điều này lặp lại cho tới chiều khi anh cuối cùng cũng cảm thấy khá hơn đôi chút.
Anh đặt đồ ăn mang về, định ăn để lấy sức rồi nhắn email cho giáo sư xin nghỉ. Cuối cùng, sau vài phút trằn trọc, anh phá lệ và nhắn tin cho Mydei.
Họ hiếm khi nhắn tin, nhưng Phainon cảm thấy nếu anh bệnh mà không báo, nếu Mydei đến sẽ vô ích. Hơn nữa, anh không muốn cậu tốn thời gian để đến đây rồi chẳng nhận được gì.
Xong xuôi, phần nào đó trong anh yên tâm hơn, và có thể chìm vào giấc ngủ. Phainon định ngủ một giấc thật sâu, sau đó sẽ ăn đồ anh vừa đặt - nếu cần thì hâm nóng lại. Nhắm mắt, Phainon chìm vào giấc mơ.
Đang ngủ ngon, giữa chừng anh bị đánh thức bởi người giao hàng, nói rằng đồ ăn đã được giao. Anh bảo họ để đồ ngoài cửa, sau đó tắt điện thoại, ngủ thêm. Nửa sau, Phainon chìm vào giấc mơ, anh ngửi thấy mùi hoa lựu, và liền nghĩ đến Mydei.
Giấc mơ luôn dịu dàng hơn hiện thực tàn khốc.
—
Phainon ước Mydei sẽ ở cạnh anh, và cậu thực sự đã xuất hiện, tay đặt lên trán anh kiểm tra thân nhiệt. Cậu trách anh tại sao bệnh mà lại đặt đồ ăn nhanh. Phainon không hiểu vì sao cậu biết anh lại ăn đồ bên ngoài.
Anh muốn nói, muốn van xin cậu đừng rời đi, nhưng lại không thể phát ra âm thanh. Vậy nên, anh chỉ có thể nắm chặt tay Mydei, không chịu buông.
Mydei trong mơ dịu dàng, chiều chuộng. Có khi, bà tiên đã thương lòng ban điều ước lớn nhất cho Phainon.
Nhận thấy Phainon lo lắng, Mydei nói anh không nên quá sức nếu không làm được. Và rằng cậu sẽ không bỏ đi đâu hết.
Nhưng khi giấc mơ kết thúc. Dù Phainon đã níu tay cậu thật chặt, không muốn buông tay, Mydei vẫn nói rằng cậu có việc gấp, phải rời đi sớm. Dù Phainon van xin thế nào, cậu vẫn bước đi, rời xa khỏi tầm mắt anh.
Phainon mơ màng nghe giọng ai đó gọi mình. Mắt anh từ từ mở ra, tinh thần cũng dần tỉnh táo lại. Mydei trong giấc mơ khi nãy bỗng nhiên được dịch chuyển tới trước mặt Phainon.
“Nồi cháo sắp trào ra rồi.” Mydei nói, dỗ dành: “Tôi sẽ quay lại ngay thôi, anh thả áo tôi ra đi, nhé?”
Phainon nhìn xuống, nhận ra bản thân đã vô thức đã nắm lấy vạt áo Mydei. Người trước mắt anh mặc chiếc tạp dề - chiếc màu vàng tím được giảm giá mà Phainon mua từ cửa hàng nhưng chưa có dịp dùng đến, giờ đang trên người Mydei.
Một hồi đờ đẫn, Phainon vẫn không thể phân biệt được đâu là mơ, đâu là thực. Nhưng vẫn ngoan ngoãn buông tay để đối phương rời đi.
Trong khoảnh khắc đó, anh cảm thấy trong người khỏe hơn đôi chút, cơ thể sạch sẽ. Khi nhấc chăn, thấy mình đã được thay đồ ngủ, vết bẩn đêm hôm trước đã được lau sạch. Và chỉ mình Mydei biết đống quần áo của Phainon đang ở đâu.
... Nhưng sao cậu lại ở đây?
Chẳng bao lâu sau, Mydei trở lại với bát súp, nhắc anh nên ăn nhanh kẻo nguội.
“Khi tôi bị bệnh hồi nhỏ, mẹ tôi đã nấu món này cho tôi. Ăn xong rồi uống thuốc, sau đó đi ngủ, anh sẽ thấy khá hơn đấy.” Kèm theo đó, Mydei rút hộp thuốc nhỏ từ túi. “... Khi nhận tin nhắn, tôi tìm được vài viên hạ sốt còn sót ở nhà nên mang đến đây.”
Thấy Phainon không động đậy, cậu thử nhiệt độ của bát súp, vừa đủ ấm để ăn mà không bỏng.
“Anh muốn tự ăn hay muốn tôi đút?”
Phainon nhìn chằm chằm cậu, môi mím lại, anh lắc đầu: “Anh thật sự không cần làm thế vì tôi.” Anh nhìn xuống, nghịch thìa. “Tôi không muốn... làm phiền đến anh.”
Chúng ta không phải mối quan hệ đó.
“Đừng suy nghĩ nhiều như thế," Mydei nói, gạt tay Phainon ra, múc một thìa súp đưa lên miệng anh. “Tôi đã nói chúng ta là mối quan hệ bình đẳng, hai bên đều có được điều mình muốn. Và rõ ràng lúc này anh cần tôi.”
Phainon lẩm bẩm, nói rằng anh có thể tự lo được, nhưng vẫn mở miệng ngoan ngoãn để Mydei đút cho. “Ưm... Mydei nấu ngon ghê,”
“Tất nhiên rồi. Đó là công thức của mẹ tôi, độc quyền đấy nhé.”
Cả ngày không có gì bỏ bụng, Phainon cầm nguyên bát lên, không dùng thìa rồi húp một hơi hết sạch. Mydei nói cậu nấu và vẫn còn dư nhiều. Nếu cần, anh có thể hâm nóng khi ăn.
“Mẹ anh chắc giỏi nấu ăn lắm.”
“Ừm, thay mặt mẹ tôi gửi lời cảm ơn. Tôi sẽ nói với bà ấy: 'Thưa Bà Gorgo, một chàng trai tên Phainon khen tài nấu ăn của tôi. Tất cả là nhờ công dạy bảo dỗ tuyệt vời của bà' ".
Phainon bật cười. “Khực, vậy, tôi có thể gọi anh là 'con trai của bà Gorgo' không?”
“Được thôi. Ở nhà, nếu họ quên tên tôi, họ sẽ gọi tôi như vậy.”
Giờ Phainon lại cảm thấy khó chịu trong lòng.
“Được rồi, không đùa nữa. Tôi đi dọn dẹp. Anh mau uống thuốc rồi nghỉ ngơi đi”
“...Còn anh?”
“Tôi sẽ ở lại đến khi anh ngủ rồi về.”
Mydei giữ lời hứa đó: cậu dọn bếp, cởi tạp dề, sau đó quay trở lại phòng Phainon, bật đèn ngủ.
“Nếu nắm tay tôi giúp anh thoải mái hơn, thì cứ nắm đi.”
“Tôi không muốn...” Phainon nói, cố phủ nhận dù trong lòng thực ra đang cảm thấy vô cùng sung sướng.
“Thế à? Nhưng lúc nãy anh bám tôi không chịu buông mà. Bám chặt ngay cả khi đang ngủ, còn gọi tên tôi nữa.” Mydei nghiêng người lại gần.
Phainon ngửi thấy mùi hoa lựu. Ký ức ban nãy ùa về trong tâm trí anh: Mydei đã đến nhà anh sau đó dùng chìa dự phòng và bước vào. Cậu kiểm tra nhiệt độ thân thể của Phainon. Không gạt anh ra dù bị nắm chặt, đồng ý với lời nài nỉ của anh, hứa sẽ không bỏ đi.
Phainon đỏ mặt ngượng ngùng, cố giấu vành tai ửng hồng dưới lớp chăn.
Tay Mydei lén luồn xuống dưới, bóp nhẹ, trêu chọc. “Ngủ ngon, Phainon.”
“...Tôi vừa có giấc mơ đẹp nhất từng có.”
“Kể cho tôi nghe đi, hử?”
“Anh cúi xuống chút đi.”
Mydei nghe vậy, nghiêng đầu về môi Phainon.
Anh mỉm cười nhẹ. “Bí mật.”
Thuốc hạ sốt dường như đã phát huy tác dụng. Phainon muốn tận hưởng từng giây phút bên cạnh Mydei, nhưng cơn buồn ngủ đã chiến thắng, kéo anh chìm vào giấc ngủ.
—
Phainon ngủ say. Và sau khi thức dậy thấy Mydei đã rời đi đúng như lời cậu nói.
Có lẽ cậu đã nhìn mặt Phainon khi ngủ nhiều lần, nhưng Phainon thì chưa - chưa một lần anh thấy mặt Mydei lúc cậu ngủ. Mydei để lại mảnh giấy bên cạnh tủ đầu giường, bên trên viết: “Ngủ ngon nhé.”
Phainon cẩn thận đặt nó bên cạnh mảnh giấy lần trước, trong lòng dâng lên cảm xúc khó tả. Có lẽ tâm trạng đã khá lên, hoặc do Mydei quá đáng yêu.
Họ từng có khoảnh khắc như thế trước kia. Bởi, họ luôn bận "âu yếm" nhau mỗi khi Mydei đến. Mối quan hệ này, cả hai chỉ là bạn tình của nhau. Dẫu vậy, Phainon vẫn thấy hạnh phúc khi được ở bên Mydei. Anh yêu Mydei, và điều đó sẽ không thay đổi. Nhưng khi thấy cậu cười, nói về chuyện gia đình, anh nhận ra điều bản thân thật sự chỉ mong muốn Mydei sống thật hạnh phúc, không bị cản trở, trói buộc bởi một người như anh.
Những lần gặp tiếp theo, Mydei luôn mang đồ ăn đến cho Phainon. Cậu không còn gấp gáp, chuẩn bị sẵn để có thể rời đi bất cứ lúc nào. Cậu không còn vội vàng, thậm chí còn ngồi lại ngắm Phainon ăn và nói chuyện phiếm cùng nhau. Đôi khi, khi Mydei đến, Phainon sẽ chủ động đón cậu, hỏi hôm nay cậu có mang đồ ăn ngon đến không. Khi đó, Mydei sẽ bật cười, bắt Phainon đoán. Nếu anh đoán đúng, cậu sẽ gật đầu đồng tình. Phainon luôn cố tình đoán sai, để rồi hò reo phấn khích khi hộp thức ăn được mở ra.
Mydei sẽ cầm món đó rồi đút cho Phainon ăn. Anh sẽ nhấm nháp, đưa ngón tay Mydei vào miệng, ánh mắt nhìn cậu như muốn nuốt trọn. Thật khó mà phân biệt được giữa "đói bụng" hay "dục vọng".
Phainon sốt ruột, muốn nhanh chóng vào phòng ngủ để làm tình. Chẳng bao lâu sau, tay Phainon luồn vào áo Mydei, và cả hai ân ái ngay lại phòng bếp.
Những lo lắng về hàng xóm có thể nhìn thấy? Phainon dường như quên sạch.
Thật lòng thì, không quan hệ cũng được. Nói vậy nghe có vẻ kỳ lạ vì vốn dĩ họ là "bạn tình". Nhưng gần đây Phainon thực sự cảm thấy rằng việc không làm gì, chỉ nằm dài trên sofa, xem phim, giết thời gian cùng Mydei - cực kỳ tuyệt vời. Đặc biệt là vào những lần Mydei về muộn sau sự kiện của trường: tuy không được hôn, nhưng anh có thể ôm cậu, nói cậu có thể gối đùi anh nghỉ ngơi. Anh khẽ xoa nhẹ mái tóc vàng ấy một cách vô ý và cả hai trò chuyện cho đến khi Mydei thấy khỏe hơn.
Không có quy tắc nào nói rằng quan hệ thể xác này phải theo một cách nhất định.
Phainon tự nhủ rằng ngay cả hạnh phúc không trọn vẹn, miễn là Mydei cho phép, cũng đủ để anh thấy mãn nguyện.
Từ dạo đó, Phainon bắt đầu tiễn đưa Mydei về, đi cùng cậu đến tận sảnh chờ. Khi Mydei bắt đầu kể về chuyện ở trường, cậu nói mãi không hết. Phainon luôn đi kề bên cạnh, lắng nghe cậu. Thời gian trôi nhanh khi cả hai ở bên nhau.
Giờ hai người đã đứng trước căn hộ của Mydei, nhưng chỉ cho đến khi Phainon nhắc, cậu mới nhận ra.
“Thời gian trôi nhanh thật. Tôi còn chưa nói xong.”
“Lần sau chúng ta tiếp tục nhé," Phainon mỉm cười “Tôi đưa anh đến đây thôi... Chúc anh ngủ ngon, Mydei."
“Vẫn chưa quá muộn. Anh có muốn lên nhà tôi chơi không?"
Tim Phainon như nhảy ra khỏi lồng ngực. Anh biết rõ rằng khi hai người ở trong nhà của Mydei, mọi hành động không chỉ dừng lại ở việc "ngồi".
Có lẽ sự thóai mái gần đây đã khiến Phainon dễ dãi hơn, cho phép bản thân tận hưởng những vùng xám trong quy tắc của họ, bỏ qua ranh giới giữa chúng. Hai người đứng một khoảng không quá xa, và đủ gần để Phainon nhìn thấy rõ những đường nét trên gương mặt Mydei. Cậu trung lập, thẳng thắn, lãnh đạm; đó là lời mời giản dị, không chứa hàm ý tán tỉnh, gạ gẫm.
Phainon nhớ lại lần đầu Mydei đề xuất đến nhà anh cũng theo cách đó. Lúc đó anh không thể từ chối, nhưng giờ mọi chuyện đã khác. Họ không còn là hai người xa lạ nữa. Và giờ Phainon phải vắt óc suy nghĩ xem Mydei đang đùa hay đang nói thật.
Một bảng lựa chọn hiện lên trong đầu Phainon. Lựa chọn một: triển khai kế hoạch, đến nhà Mydei, nhưng cũng đầy rủi ro. Lựa chọn hai: nói dối để về nhà, tuy không được cạnh Mydei, nhưng rất an toàn.
Phainon có muốn đến nhà Mydei không? Đương nhiên là muốn. Anh có thể từ chối Mydei không? Không.
Nhưng đối với việc bảo vệ những quy tắc tuyệt đối trong mối quan hệ của họ, mong muốn của Phainon là không quan trọng.
“Để lần sau nhé, Mydeimos. Hôm nay tôi mệt rồi,” Nói xong, Phainon rút lui một cách gấp gáp, sợ rằng chỉ thêm giây nữa anh sẽ lung lay mà đổi ý.
Mydei nhìn anh bỏ đi với ánh nhìn đầy phức tạp.
Nếu nói anh không có động cơ nào khác, có khi ngay cả trẻ lên ba cũng sẽ không tin. Nếu Phainon hoàn toàn chống lại lựa chọn đó, anh sẽ để Mydei tự về nhà thay vì đưa cậu về. Nhưng anh không làm vậy. Anh tự nhủ mình chỉ muốn đưa cậu về nhà, không có ý đồ nào khác.
Khi Mydei hỏi: “Muốn lên nhà tôi chơi không?” Phainon luôn trả lời rằng: “Để lần sau", "Khi khác". Lần sau là lúc nào chứ?
Mydei thông minh, chắc chắn cậu hiểu chiêu trò nhỏ của Phainon nhưng vẫn giữ im lặng, không nói ra.
Ai thừa nhận ranh giới trước, người ấy thua. Tất nhiên, cả hai đều không muốn thất bại, và Phainon cũng không muốn hơn thua với Mydei. Anh biết mối quan hệ này cuối cùng sẽ đến hồi kết. Không có được Mydei là một chuyện, nhưng để đánh mất cậu? Anh không thể tưởng tượng nổi, càng không thể nghĩ đến viễn cảnh những lần được ngắm nhìn, ôm ấp, nếm đồ ăn của Mydei, xoa đầu cậu trong những khoảnh khắc thân mật, nghe tiếng cười trầm trở nên khàn đặc - tất cả đều sẽ trở thành dĩ vãng nếu ranh giới giữa hai người bị phá bỏ.
Mỗi lần ép buộc bản thân phải kiềm chế, giữ khoảng cách, tâm trạng Phainon càng trở nên nặng nề.
Đi một mình trên cung đường tối đen, Phainon luôn cảm thấy mình đã quên mất điều gì quan trọng, nhưng lại không biết là gì. Khi đến cửa căn hộ, anh lục hết túi này đến túi khác. Lúc này anh mới nhớ ra chiếc chìa khóa nằm trong túi quần trong máy giặt.
Tuy vậy, ban quản lý tòa nhà đã đóng cửa, ra về hết. Hết cách, anh đành nhờ bảo vệ ở sảnh chính, nhưng bảo vệ nói không có chìa. Hoặc trả nhiều tiền cho thợ, hoặc ngủ khách sạn hoặc sang nhà bạn trú tạm một đêm. Mà anh thì đâu có bạn. Nhưng Phainon chỉ có mỗi điện thoại, không có ví. Rồi đột nhiên anh nhớ ra: chiếc chìa khóa dự phòng anh đưa cho Mydei trước kia.
Điều này chẳng hề mang lại cảm giác nhẹ nhõm. Phainon luôn né tránh đề cập đến chiếc chìa khóa đó, bởi miễn Mydei không trả nó, Phainon vẫn còn cơ hội để gặp cậu. Có lẽ tốt hơn là giữ khoảng cách lâu dài còn hơn để mọi chuyện vượt quá giới hạn.
Nhưng không có chìa thì đêm nay anh sẽ phải ngủ ngoài đường. Mùa hè anh còn có thể chịu được, nhưng cái rét của mùa đông? Ngay cả chuột cũng không thể ở quá mười phút.
Chỉ cần lấy chìa khóa và rời đi, không vấn đề gì to tát, anh sẽ đem trả Mydei sau. Với suy nghĩ đó, Phainon gọi cho Mydei. Sau nhiều lần thuê bao, cuối cùng, sau chục cuộc gọi, đầu dây bên kia bắt máy.
“Sao thế?”
“À, tôi quên chìa. Anh có thể cho tôi mượn chìa khóa được không? Tôi sẽ qua chỗ anh ngay.”
“Tôi đang tắm, không xuống được.”
Nếu nghe kỹ sẽ nghe thấy tiếng nước chảy, giọng Mydei vang lên.
“Thôi, anh đến đây đi. Tôi sẽ báo với lễ tân, anh nói quen tôi là được. Phòng hai sáu chín một.” Nói xong, cậu nhanh chóng cúp máy, không để Phainon kịp đáp lại.
Dù có chút do dự, không muốn làm phiền cậu. Nhưng nếu đi từ chỗ Mydei về rồi quay lại trong bộ đồ mỏng này, Phainon chắc chắn sẽ chết cóng. Anh chỉ muốn kết thúc ngày hôm nay nhanh chóng, tắm nước nóng, rồi đi ngủ một giấc. Vậy mà đến cuối lại dính vào mớ rắc rối khác.
Phainon hớt hải chạy đến căn hộ của Mydei. Anh bước vào sảnh, bên trong ấm áp hơn hẳn so với không khí bên ngoài.
Lễ tân nhìn thấy Phainon, ngay lập tức nhận ra. Cô hỏi: "Anh là người quen của cậu Mydeimos đúng không ạ?"
Phainon ngơ ngác gật đầu. “Nhưng sao cô biết... tôi?”
“Anh là bạn trai của cậu Mydeimos, đúng không? Cậu ấy hầu như ngày nào cũng đi với anh.” Cô mỉm cười.
Mặt Phainon đỏ ửng. Ngay cả bảo vệ cũng nhìn anh.
“Cảm ơn, nhưng... mọi chuyện phức tạp lắm.”
“Thứ lỗi cho tôi, tôi không có ý xúc phạm gì đâu! Chỉ là đây là lần đầu tôi thấy cậu Mydeimos dẫn ai đó về nhà đấy.” Cô mỉm cười, đặt thẻ thang máy màu đen lên quầy. “Đây là thẻ thang máy tạm thời, cậu Phainon. Chúc anh một tối vui vẻ.”
“Cảm ơn. Cô cũng vậy.” Phainon mỉm cười.
Anh chỉ đến lấy chìa khóa dự phòng thôi. Nhưng không thể phủ nhận lời nói của cô lễ tân khi nãy khiến tim anh rung động. Mydei chưa từng dẫn ai về nhà riêng sao? Điều đó có nghĩa rằng anh là người đặc biệt đối với Mydei? Không, có lẽ chỉ là lời nói xuông, không thật lòng. Phainon nhanh chóng lắc đầu để xua tan suy nghĩ ấy.
Thang máy kêu một tiếng "ding". Bảng số hiệu cửa nhà Mydei hiện lên ngay trước mắt. Phainon lấy hết dũng khí và bấm chuông, nhưng không thấy ai trả lời. Có khi cậu vẫn còn đang tắm. Chờ một lúc lâu sau vẫn không thấy phản hồi, Phainon chấp tay, lễ phép xin vào trong nhà. Anh đẩy nhẹ, và cửa mở ra một cách dễ dàng. Căn hộ được trang trí đơn giản, trống vắng, nếu không nói, anh sẽ nghĩ đây là căn hộ trống.
Phainon cởi giày, đi rón rén để không phát ra tiếng động lớn. Anh thấy chìa khóa được đặt trên bàn, rồi bỏ vào túi, định nhắn Mydei nói rằng anh sẽ trả cậu vào ngày mai.
“Vừa đến mà đã vội rời đi vậy sao? Người khác nhìn sẽ nghĩ anh là trộm mất.” Giọng Mydei vang phía sau, khiến Phainon giật mình.
Anh quay lại và thấy cậu đang khoanh tay dựa vào tường, mái tóc vàng vẫn còn ướt và rối, nước thấm vào áo choàng lụa đỏ mỏng, chỉ mặc nội y bên trong.
Phainon chưa từng thấy Mydei như vậy trước đây. Đầu óc bỗng trở nên trống rỗng, miệng hé ra không nói nên lời.
Mydei nhếch môi, trêu chọc: “Mèo cắn mất lưỡi anh rồi sao?”
... Không, không được. Phainon không đến để ngắm cậu vì cậu quá quyến rũ hay để làm tình. Anh phải về nhà.
Nhưng Mydei không vội để anh rời đi, cậu tiến đến chỗ Phainon đang đứng: “Anh lau tóc cho tôi đi.” Không thấy động tĩnh gì từ đối phương, cậu nói thêm: “Anh sợ à? Tôi đã làm gì đâu,”
“D,dạ...” Phainon lắp bắp, không chắc Mydei đang có ý đồ gì.
Phòng tắm đầy hơi nước nóng. Mydei đưa khăn cho Phainon. Anh ngoan ngoãn lau tóc cho Mydei, cố gắng che đi nét mặt mình.
Khi hoàn tất, Mydei nhìn vào gương phản chiếu, nói: “Anh không biết lau sao.”
Phainon càu nhàu, phụng phịu đáp: “Tôi chưa từng sấy tóc cho ai cả.”
Mydei không vội lấy máy sấy, cậu nhìn vào mắt Phainon trong gương, và anh cũng nhìn chằn chằm vào Mydei. Cậu xoay người, ném chiếc khăn kia đi, tay khoác lên vai Phainon.
“Hôm nay anh im lặng hơn thường lệ.”
Phainon nhắm mắt, cố tránh né ánh mắt xuyên thấu của Mydei. Nếu nhìn thêm nữa, anh biết bản thân sẽ không cầm cự được mất. Anh nhẹ nhàng rút tay ra, mắt hướng đi nơi khác.
“... Không sao, tôi phải đi rồi...”
“Để 'ngủ sớm’ à?” Mydei tiến gần lại gần.
Phainon lùi lại theo bản năng, lưng anh chạm vào bức tường phía sau. Mydei chống tay lên tường cạnh đầu Phainon.
Phainon bị dồn đến đường cùng, cuối cùng anh van xin: “Đừng... trêu tôi nữa mà, Mydei...” anh thút thít.
“Phainon, nhìn tôi đi.” Một tay Mydei vuốt gò má lạnh ngắt, ngón cái chạm hàng mi ướt của Phainon. “Sao anh lại khóc? Nói cho tôi biết đi."
Là vì em, vì tình cảm này, vì tất thảy mọi thứ.
Phainon cắn môi, cố kìm nước mắt. Nhưng càng giấu đi, anh lại càng để lộ nhiều hơn. Không gì có thể qua mắt được Mydei. Anh từng tưởng tượng kết thúc của họ nhiều lần, nhưng chưa bao giờ như thế này, trong khoảnh khắc đầy ám muội và dịu dàng. Trước khi chia tay, anh muốn thú nhận tình cảm, muốn hôn cậu.
“Nói gì đi, Phainon.” Giọng Mydei gần như khàn đặc, chứa đầy sự lo lắng.
Phainon cố gắng mở miệng, trái tim anh đau như bị bóp nghẹt, và anh vô thức bật khóc. Trong cơn choáng váng, tai dần ù đi, anh nghe thấy Mydei thúc giục anh, hỏi lý do vì sao anh khóc.
“Tôi, thực sự... tôi xin lỗi,”
Mydei không nói gì, lặng lẽ lau nước mắt cho Phainon.
“Tôi sẽ nói, mà... hức, nhưng… đừng rời bỏ tôi, nhé? Mydei, tôi...” Phainon còn không biết vì sao anh lại xin lỗi. Những câu anh nói trở nên rời rạc, khó nghe.
“Để tôi nói trước nhé? Anh bình tĩnh lại nào,” Mydei áp trán mình vào trán Phainon. “Dạo này anh không chạm tôi nữa... nên tôi hơi thắc mắc, anh chán tôi rồi sao?”
“...Gì chứ?”
Chán? Ai cơ? Mydei ư?
“Để tôi nói hết. Tôi cứ nghĩ là do bản thân nghĩ quá lên thôi, nhưng khi anh nói không muốn ở lại, tôi lại thấy khó chịu. Điều đó khiến tôi nghĩ anh thực sự chán tôi, và tôi ghét cảm giác bản thân mất tự chủ. Vậy nên... ” cậu ôm Phainon thật chặt, dụi mặt vào cổ anh, mái tóc ướt rũ xuống.
Người sợ mất đi đối phương lúc này không chỉ có mình Phainon.
“Ở bên anh đối với tôi chưa bao giờ là đủ cả... Thứ lỗi cho tôi, Mydeimos.”
—
Hãy tha thứ cho tôi, cho khao khát bất tận muốn có được em, cho nỗi sợ tỉnh giấc mà không còn thấy hình bóng em.
Tha thứ cho cơn cuồng si có níu lấy từng giây phút hạnh phúc, cho sự yếu đuối không đủ can đảm bước về phía em một cách đường hoàng.
Tha thứ cho tình cảm của tôi, thứ đã khắc ghi vào xương, và hóa thành tro bụi.
—
“Tôi yêu anh, Mydei, hức... nhưng tôi sợ nếu nói ra... hức," Nút thắt trong Phainon cuối cùng cũng được tháo gỡ. Anh ôm chặt cậu, tay luồn tóc Mydei, thì thầm nói lời yêu bất chấp Mydei có để ý hay không, bù đắp cho tất cả những gì chưa thể nói.
Mydei khẽ thở dài. “Đồ ngốc. Tôi không ngờ anh cứng đầu đến thế.” cậu cười nhẹ, nửa mặt áp vào má đầy nước mắt của đối phương. “Nhớ điều tôi từng nói chứ? Tôi sẽ không trách móc hay ép buộc. Cho đến khi anh tự hiểu ra, mỗi người chúng ta đều có được thứ mình muốn. Anh hiểu rồi nhưng không nói.”
“Tôi không biết đâu, hức, tôi yêu anh. Hic, khóc nhiều quá giờ đầu tôi đau quá, hức...”
“Nói bằng mồm thì giải quyết định gì? Anh chứng minh bằng hành động cho tôi đi." Mydei nằm cổ tay Phainon và hướng anh vào trong quần mình, bên dưới đã ướt đẫm từ khi nào.
"Trước khi anh tới... tôi đã nghĩ đến chuyện này.”
Tay trong tay, họ bước đến phòng ngủ Mydei, không khí ngào ngạt mùi cam và hoa lựu.
Phainon nhẹ đẩy cậu xuống, nhưng anh không gấp gáp, vội vàng. Anh muốn thưởng thức thật nhiều.
“Phainon...” Mydei gọi, giọng đầy thèm muốn.
“Hôm nay ta làm chậm thôi nhé.” Phainon nói, trong khi đang liếm mút ngực Mydei. Tay anh trượt xuống đùi cậu, tách hai chân ra, thì thầm: “Để tôi chăm sóc anh.” Anh mút núm vú qua áo choàng lụa, hơi ấm thấm qua vải, núm vú đỏ hồng bắt đầu lộ rõ. Trong khi đó, tay còn lại của Phainon lại mân mê bên còn lại, cảm nhận nó cứng lên.
“Đúng, rồi ức... Anh giỏi lắm.” Mydei nói, cậu thở dốc, chìm vào sự khoái cảm.
Phainon cắn hình xăm trên ngực, khiến Mydei rên khẽ.
“Đến đây nào.”
Phainon nghiêng người để Mydei ôm lấy. Anh hôn dọc từ trán Mydei đổ xuống, từng chút nhưng không hôn môi. Anh chưa thể từ bỏ thói quen, vì Mydei từng nói không hôn "bạn tình".
“Tôi muốn thấy mặt anh, được không?” Anh mút cổ Mydei, tay không ngừng mân mê điểm nhạy cảm của đối phương.
Mydei thở dốc, tay với lấy gối, ngập ngừng hỏi: “Còn gì nữa không? Nếu anh không nói thì tôi cũng không đáp ứng được.”
“Tôi muốn hôn.”
Trước khi kịp dứt lời, Mydei áp môi lên môi Phainon, đầy nóng bỏng, và gấp gáp. Họ đổi tư thế. Ban đầu chỉ là hôn nhẹ, sau đó lưỡi Mydei bắt đầu xâm nhập vào sâu hơn. Môi và răng họ hòa quyện. Phainon gần như bị nghẹt thở - dù sao thì đây cũng là lần đầu anh hôn ai đó. Anh lùi lại, thấy đôi mắt vàng kia đang nhìn mình.
"Sao anh căng thẳng thế.” Giọng đầy sự chiều chuộng.
“... Dù sao cũng là lần đầu tôi hôn mà,” Phainon lại tiếp tục hôn, không chút do dự.
Sau vài cử chỉ, lưỡi họ lại quấn lấy nhau. Những ngón tay đan trên ga giường. Bắp chân Mydei trượt vào giữa Phainon, đầu gối cọ đùi trong anh. Thế giới như thu hẹp lại, giờ đây chỉ còn hai người. Giường, cùng sự thân mật âm thầm nở rộ, độc nhất.
“Tôi yêu anh, chỉ mình anh thôi.” Phainon nói, giọng hơi run rẩy nhưng đầy chân thành.
“Không còn gì để nói nữa sao?” Mydei mỉm cười, tay nắm lấy dương vật Phainon đang cương cứng qua lớp quần mỏng, lần theo hình dáng. “Cứng lên chỉ vì một nụ hôn. Anh nghĩ gì trong đầu thế? Tối nay tôi còn muốn nghe anh nói nhiều hơn thế nữa.”
“Mydei, đừng khiêu khích tôi nữa...” Phainon nói, mặt đỏ bừng. Cuối cùng anh cởi quần, để cậu nhỏ bật ra.
Phainon từng xem khá nhiều phim người lớn để tự an ủi. Khi đó, anh nhìn họ như những sinh vật thuần khiết, không bị ràng buộc. Nhưng Mydei thì khác.
Dù tưởng tượng về Mydei khiến anh hứng lên. Nhưng thực tế Mydei lại cho anh nhiều hơn những gì anh nghĩ. Trước sự gợi cảm và dịu dàng ấy, Phainon chỉ muốn phục tùng, phục vụ cậu. So với sự ám ảnh của anh, dùng lời nói thôi là chưa đủ, không thể truyền đạt hết.
“...Bỏ đi, tôi không nói nữa đâu. Tôi đầu hàng.” Giọng Mydei khàn đặc, đầy ẩn ý.
“Chúng ta có thể làm chậm sau,” Mydei kéo quần lót xuống, dang chân, đầu gối uốn cong, mời gọi Phainon, để lộ hết da thịt.
Phainon thở gấp. Bản năng thôi thúc anh lao vào cậu như một con thú, nhưng theo thói quen, anh kiềm lại. Anh quay sang tìm trên tủ đầu giường của Mydei. Chỉ có vài cuốn sách rải rác, không có thứ anh mong muốn.
“Bao cao su... ở đâu thế?”
“Tôi không có.” Mydei dựa lưng lên đầu giường, giọng bình thản. “Vì tôi chưa từng dẫn ai về. Anh là người đầu tiên.” cậu nhún vai. “Không có thì chơi trần đi.”
Phainon đứng chết lặng, mắt mỏ to vì sốc. Người đầu tiên sao? Vậy lời lễ tân ban nãy nói phải dối trá. Anh thực sự là lần đầu của Mydei. Sự tin tưởng ấy làm Phainon rung động, run rẩy vì sướng.
Đầu gối đặt trên mép giường, tay anh run rẩy bám vào đùi Mydei. Mydei phát ra tiếng rên khẽ, đầy kích thích. Phainon lấy một lượng gel ra, xoa nhẹ trên dương vật. Anh nắm lấy eo Mydei, nhẹ nhàng chạm vào nơi ấm áp giữa hai chân cậu. Sự ẩm ướt ấy khiến Phainon gần như tan chảy.
Tay Mydei nắm lấy cổ tay Phainon, khớp tay trắng bệch. “Anh đanh nghĩ gì thế?” cậu hỏi, giọng ra lệnh, không cho Phainon lảng tránh.
“Bên trong chặt quá, sướng lắm... Mydei.” Mồ hôi lấm tấm trên trán Phainon, giọng khàn đặc, mỗi lần động đều khiến xương sống anh tê dại.
Tay Mydei siết chặt gần như làm anh gục ngã, nhưng Phainon vẫn kiềm chế, không vội vàng. “Haa, nói tiếp đi." cậu quấn chân vòng quanh eo anh, kéo sát đầy tham lam.
“Tôi yêu anh, Mydei… anh thật đẹp.”
“Đừng chỉ nói bằng lời thế.” Mydei thì thầm, tay luồn vào tóc Phainon, vỗ về chú cún con lo lắng. Hông cậu chuyển động theo nhịp với Phainon.
Phainon dường như buông lỏng, thì thầm không ngừng: “Anh không được ở bên người khác,” Tay anh siết chặt hơn, giọng nghèn nghẹn nhưng đầy chiếm hữu. “Anh là của tôi, Mydei.” Anh đâm sâu, khiến bụng Mydei nhô lên.
“Nhìn này, chỗ này nhô lên rồi.” Mydei đưa tay chạm vào chỗ căng lên.
Phainon nắm lấy tay cậu, hôn lên khớp ngón áp út. “Tôi muốn cưới anh... nhé? Mydei à...” anh buột miệng nói, cơ thể chuyển động táo bạo hơn, mắt ngấn lệ, hàng mi run rẩy.
Lời nói ấy đến đột ngột, nhưng đó là lời thật lòng, trân thành anh muốn dành tặng Mydei. Phainon ngay lập tức cảm nhận phản ứng từ Mydei: phía dưới siết chặt hơn, đồng tử giãn ra, hơi thở gấp gáp.
“Ừm, chắc chắn rồi.” Mydei mỉm cười, tay nắm vào hông Phainon, nói anh hãy thúc nhanh hơn. Cậu gần đạt cực khoái, và những lời van nài của Phainon là chất kích thích hoàn hảo.
“Anh chắc chứ? Đừng nói dối mà... tôi sẽ tin thật đó.”
“Làm cho tốt vào, anh sẽ có thưởng. Cho tôi thấy anh giỏi đến nhường, được chứ, hửm?”
Phainon cúi xuống hôn cậu, tim đập loạn như thủy triều dâng, mỗi cú thúc đều đâm vào điểm mẫn cảm của Mydei, khoái cảm trào dâng. Mydei lên đỉnh lúc nào không hay, dương vật xìu xuống, áp vào bụng, tay cậu bấu chặt vai Phainon, cổ ngửa ra sau. Còn Phainon thì chưa, vội vàng muốn rút ra, nhưng bị Mydei giữ chặt lại.
“Hức, tôi làm không tốt sao?”
Lại nữa rồi - Phainon luôn lo sợ rằng anh không làm đủ tốt cho Mydei. Dù ánh mắt đầy ham muốn nhưng vì lo sợ mà chần chừ. Mydei nghĩ. Có lẽ cậu cần dạy Phainon thêm vài "quy tắc", lần này với tư cách là bạn trai: tình yêu là gì, và cách yêu ra sao.
Phainon chẳng cần phải làm gì. Chỉ cần anh nói, Mydei sẽ hết mực chiều chuông, trao mọi thứ mình có cho anh. Cậu biết chú cún con của mình không thể thay đổi chỉ trong một đêm. Phainon cần khích lệ để đủ tự tin rằng mình làm tốt.
Cậu ôm mặt Phainon nhẹ nhàng, áp trán mình vào trán anh. “Phainon,” cơ thể cậu vẫn còn run rẩy vì cực khoái. “Anh giỏi lắm, anh đã làm rất tốt. Giờ tôi chỉ nghĩ đến mình anh thôi.”
Bên dưới đã trống rỗng, nhưng Mydei vẫn khao khát hơi ấm Phainon bên trong mình. “Đút vào trong đi, nếu không–”
Trước khi kịp nói hết câu, Phainon đã lật cậu lại.
"Nếu đau thì nói nhé," Từ phía sau, anh quàng chặt tay ôm lấy eo cậu, tay còn lại nâng bắp đùi rắn chắc kia lên cao rồi đẩy vào một lần nữa, ngực anh áp vào lưng Mydei.
Lúc này Phainon không chỉ muốn làm Mydei thỏa mãn, anh theo đuổi khoái cảm thuần túy của chính mình. Mydei hoàn toàn bị chiếm lĩnh, hơi nóng cuồn cuộn dâng trong bụng, đẩy cậu đến sát bờ vực khoái cảm. Cậu không nhịn được mà uốn lưng tựa vào vai Phainon, tầm nhìn trở nên trắng xóa, nhưng phía trước lại trống rỗng.
Phainon đưa tay định giúp nhưng anh bị Mydei gạt ra.
“Đừng, đừng chạm, tôi vẫn...”
Phainon hôn lên môi cậu, bắt đầu tăng tốc. Cậu trai tóc vàng cắn mạnh vào cổ anh, khiến Phainon ngay lập tức bắn ra.
Rất lâu sau, Mydei thả lỏng người, cậu liếm nhẹ vết hằn, mắt mơ màng vì dư âm mãnh liệt.
“Sướng lắm...” cậu thì thầm, rên khẽ khi Phainon rút ra.
“Tôi làm tốt chứ?” Phainon khẽ ngẩng đầu, mắt ướt đẫm đầy khát vọng và hy vọng trẻ con. Anh vuốt nhẹ lưng Mydei, tay lần theo đường cong cột sống.
“Ừm.” Mydei cười khẽ, nép mình lười biếng vào vòng tay Phainon, chân cậu giờ không nhấc nổi. “Hết sức rồi. Anh bế tôi vào phòng tắm đi.”
“Rất sẵn lòng, thưa điện hạ.”
The End
Note: Đây là lần đầu tiên tôi viết một fic người lớn, chính vì vậy từ ngữ sử dụng và diễn đạt còn chưa hay. Tôi mong mọi người có thể góp ý để tôi khắc phục. Cảm ơn vì đã đọc, chúc bạn 1 ngày vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro