Lợi dụng ham muốn của Thìn
Khi Vân từ đám hội họp Vespa trở về nhà thì thành phố đã lên đèn. Khu chung cư cao tầng chìm trong ánh sángcao áp tạo nên một vẻ ngăn nắp, đơn điệu nhưng thanh bình. Cô gửi xe rồi bấm nút gọi thang máy. Cánh cửa bóng loáng mở ra và cô hơi giật mình vì người đang ở trong đó. Gương mặt dài vô cảm, cặp mắt nhỏ nhìn suốt từ trên xuống chân cô không nói năng gì. Vân bước vào thang máy, bã́m nút đóng cửa lại rồi mới hỏi:
_"Anh có chìa khoá cơ mà, sao không vào nhà? Chờ em lâu chưa?"
_"Đứng ngoài mỏi chân định về đây. Chìa khoá để quên trong túi quần vứt trong máy giặt em đã chịu giặt cho đâu.
Cô ngẩng mặt nhìn lên dãy số sáng lần lượt trên bảng điều khiển thang máy, chán ngán nói với ông chồng hờ:
_"Anh mang về bảo gấu mẹ vĩ đại giặt đi. Em bận."
Gương mặt đàn ông kề sát vào mặt cô, giọng cười hề hà:
_"Lại ghen đấy à?"
_"Không." Cô nhích ra, tránh bàn tay đang định lên eo mình. Vừa lúc đóthang máy dừng, cánh cửa từ từ mở ra một hành lang vắng tanh, những cánh cửa gắn số đóng im ìm. Cô bước về phía căn hộ của mình, mở túi xách lấy chùm chìa khoá. Chưa kịp tra chìa vào ổ, cô đã giật thót người vì hai bàn tay từ phía sau vòng ra chộp lấy ngực mình. Thân thể đàn ông dường như ép cô vào cánh cửa, hơi thở mơn trớn nồng mùi rượu:
_"Để anh chờ lâu quá rồi đấy"
Vân mặc kệ những ngón tay bầu trên áo. Cô mở khóa cửa rồi co chân cởi sandal, cặp đùi săn chắc hằn lên sau làn váy mềm mại. Người đàn ông hấp tấp đẩy cô hẳn vào trong nhà. Không để Vân bật điện, anh ta kéo cô nằm dài trên tấm thẳm nỉ trải sàn phòng khách, bàn tay túm chặt bờ vai mịn, bàn chân đi giày da nghiến lấy vạt váy mỏng...
Bốn mươi tám tuổi, Thìn thừa thô bạo để làm cô đau đớn và mệt mỏi. Bất cứ lúc nào, nửa đêm hay sáng sớm, anh ta cũng có thể xuất hiện, tóm lấy người cô và thực hiện cái kiểu chiếm đoạt như thế này. Không hôn, không vuốt ve, không hỏi han dạo đầu, những cuộc ân ái vừa đơn điệu vừa chóng vánh khiến cô càng lúc càng ngán ngẩm. Đã một năm nay cô chịu đựng cuộc sống kiểu này. Thìn cung cấp cho cô tiền thuê nhà và tài khoản chi tiêu hàng tháng, đổi lại, cô có nghĩa vụ phải đáp ứng khi anh ta yêu cầu.
Đợi người đàn ông dừng lại và nằm vật ra thở, cô trở dậy nhặt váy áo đi vào phòng tắm với tâm trạng chán chường. Đây không phải là lần đầu Vân chung sống với người tình, cũng chẳng phải lần đầu cô biết tới sự nhạt nhẽo của cái người đời vẫn ca ngợi là men say mật ngọt. Trước Thìn, cô đã đi lại với những người thậm chí còn già và quái gở hơn. Nhưng không một ai làm cho cô cảm thấy ngán ngẩm và coi thường như anh ta. Hành động lờ hẳn cô ở tiệc cưới buổi trưa rồi buổi tối lại tìm đến đòi quan hệ chỉ là trong những biểu hiện đáng chán mà cô thấy ở Thìn.
Nhưng ngẫm ra thì cô có gì tử tế hơn anh ta. Nhờ lợi dụng ham muốn của anh ta đối với thân thể mình, cô đã có chỗ ở, có vật dụng đắt tiền, có tài khoản ngân hàng và có những ngày tháng không trống vắng... Ngâm mình trong bồn tắm, Vân thở dài, khép mắt, mặc kệ thời gian trôi. Nghĩ lại thì cô đâu có mất mát gì, có chăng chỉ là chút niềm tin vào đàn ông và hy vọng về cuộc sống gia đình, mà nhưng thứ ấy thì đã tiêu tan từ lâu lắm rồi, từ khi cô vừa bước chân về Hà Nội. Ngày ấy...̣
́
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro