Hạnh Phương con gái bà chủ
Sau bữa trưa với con bạn tốt số sắp lấy chồng giàu, Vân uể oải gửi xe rồi đi bộ dọc khu phố bán sách hạ giá. Nhà ở tận ngoài ô mà cô thì chưa muốn về rúc mình trong cái hộp đơn điệu ấy làm gì, nhất là lúc tâm trạng đang xao xác như thế này. Phải nói là cô đang cảm thấy ghen tỵ với Đan quá thể. Con bé quả là có quý nhân phù trợ. Tuy có chút bất hạnh vì mẹ mất sớm nhưng nó được bù đắp lại không biết bao nhiêu mà kể. Nào sắc đẹp, tài năng, tính cách, công việc... rồi bây giờ là chồng và tài sản nữa. Vân thở dài, cô cảm thấy mình thua kém bạn bè quá nhiều quá. Ngay cả thứ dễ dàng và... nhạt nhẽo nhất là một tấm chồng với đứa con cô cũng không có.
Đã hai mươi sáu tuổi, bảy, tám năm trời sống ở nơi thành thị bon chen, tất cả những gì cô có đều phù phiếm y như cuộc đời cô. Một công việc mà tiền kiếm được phụ thuộc vào thời vụ và tâm trạng của nhiều người, một địa chỉ không biết một vài tháng sau có còn là của mình hay không, một đống quần áo và đồ đạc lặt vặt đẹp đẽ nhưng vô dụng, hai chiếc xe máy, chiếc sành điệu thì quá đỏng đảnh, chiếc không đỏng đảnh thì quá cà tàng trong mắt tất cả mọi người. À, cả một người đàn ông nữa chứ nhỉ, một người cũng giống những người trước đó, lớn tuổi, đã hoặc đang có vợ, nhiều tiền và nhiều mối bận tâm, chẳng thiếu mỡ bụng vì những trận ăn nhậu ê hề và cũng thừa thất thỏm vì mối quan hệ không chính đáng!
Vân rẽ từ phố ngách nhỏ bán sách ra con phố lớn. Cô chợt nhớ́ ra là mình có gửi ảnh ở một photo gallery ở đây, đã vài tuần trôi qua, có lẽ mấy bức cô chụp hồi mùa hè trong chuyến đi Phù Lãng đã được ai đó mang đi với cái giá tàm tạm đủ để cô đổ xăng cho 'tình yêu' mấy bữa. Gallery chỉ bán ảnh, những bức ảnh chụp cuộc sống phong cảnh Việt Nam đẹp và có hồn. Vì thế mà cái cửa hiệu nhỏ xíu chẳng trang trí nội thất sang trọng lại khá nổi bật giữa đám gallery hào nhoáng, đầy những bức tranh khổ lớn vẽ mái ngói lô xô nhái phong cách Bùi Xuân Phái hoặc vẽ người đội nón ngoẹo mặt theo kiểu Thành Chương, trên cùng dãy phố.
Chỉ có một người khách du lịch mặc quần cộc đeo balô cao nghệu đang ngơ ngáo ngắm nghía. Những tấm ảnh lớn đóngq khung bày kín ba mặt tường còn trên kệ là hàng xấp ảnh nhỏ kiểu bưu thiếp. Vân liếc qua như để tìm xem ảnh của mình ở đâu rồi ngó qua bức bình phong nhìn vào gian trong. Ông chủ đi vắng, chỉ có cô nhân viên mặt mũi nhẹ nhõm đi ra tiếp cô. Nói chuyện với cô thì cũng dễ chịu đấy, nhưng cô thích tiền hơn. Hỏi han thêm vài câu xã giao nữa, cô bước ra vỉa hè.
Nắng trải trên những viên gạch đỏ kẻ chéo khấp khểnh. Sao một con đường phố trung tâm lại có thể lưu giữ những tàn dư của một thời Hà Nội buồn tẻ như những viên gạch này nhỉ? Vân còn đang oẳn tù tì lựa chọn giữa hai hiệu kem nổi tiếng chỉ cách nhau vài số nhà thì điện thoại của cô rung lên. Một số lạ nhưng đẹp dãy số tượng trưng cho hành động 'san bằng tất cả'!
_"Alô, Thái Vân nghe."
_"Bắt quả tang đi shopping một mình mà không gọi em
nhé!"
_"À, Phương hả?" _ Vân dao dác nhìn ngang dọc, cô gái đang gọi cho cô chắc phải ở đâu đó quanh đây. Chắc cô ta lại đi với một vệ tinh nào đấy và tiện tay dùng điện thoại của anh ta gọi trêu cô.
_"Hihi, em đang ở hàng kính cơ mà!"
Cô quay lại nhìn vào cửa hàng kính thời trang và thấy ngay Hạnh Phương, cô con gái bà chủ công ty cô, đang đứng tươi cười trong bộ váy yếm bó nhí nhảnh. Thấy Vân đã nhìn ra mình, Phương duyên dáng gỡ cặp kính màu hồng đang thử ra khỏi mắt và kéo tay người đứng cạnh. Vân không có ý định bước vào cản trở việc cô chủ làm điệu với... vệ tinh nên chỉ giơ tay chào và tỏ ra hết sức thân thiện, tươi tỉnh. Chợt nụ cười của cô kém rạng rỡ đi một chút khi ánh mắt cô sang anh chàng bên cạnh Phương. Anh chàng đầu đinh lúc sáng đang hết sức thân thiện và tươi tỉnh cười với cô.
Chỉ vào đồng hồ ra hiệu như mình có hẹn, Vân giơ tay vẫy vẫy chào Phương và cất bước sang bên kia đường. Cô lẩn vào đám người xếp hàng mua kem đông nghịt. Cô đã thừa kinh nghiệm với cái trò làm bộ làm tịch gọi người quen khi đang đi với đàn ông rồi! Chắc chắn người quen ấy sẽ đóng vai một mảnh vải xanh nhợt nhạt làm làm phông nền, tùy vào hoàn cảnh. Hoàn cảnh của cô lúc này, có lẽ là cái phông nhợt nhạt thôi. Lại còn cả gã vệ tinh của Phương nữa. Vân chẳng thấy thú vị gì khi phải gặp lại kẻ ngồi cạnh 'con chuột chết' cả buổi sáng ấy. Hẳn là cái gã non choẹt đó phải hãnh diện ghê gớm vì đã được người đẹp Hạnh Phương... hạnh tới.
Dẹp gã vệ tinh ra khỏi đầu, chống nạnh để ngăn đám người đang chen lấn lố không ụp thẳng những túi giấy đựng kem lên người mình, Vân len vào trước quầy. Cô dõng dạc nói với bà bán hàng :
_"Cho cháu một đậu xanh, một gốm!"
Cầm hai que kem lách ra khỏi đám đông, cô chậm rãi cắn lần lượt mỗi que một miếng, chẳng bận tâm đến chuyện kem rớt trên áo. Hôm nay cô mặc quần jeans với áo sơ mi carô cũ rộng thùng thình, đến cả đôi giày vải cũng bạc phếch.
Thong thả đi một vòng con phố với những tòa nhà bách hoá, cửa hiệu sách ngoại văn và gallery, cuối cùng Vân cũng thanh toán hết hai cây kem. Cô đứng lại chờ đèn xanh cho người đi bộ để sang đường. Chưa đến ba giờ chiều, ánh nắng tràn trên vỉa hè, dội lên đầu đám người dạo phố cuối tuần. Vân cảm thấy khá nóng nực.
Vân còn đang phân vân xem có nên phanh cúc chiếc áo sơ mi thì một đám con gái sành điệu bước qua chỗ cô đứng, mấy chiếc váy hai dây điệu đà phô những cặp vai trắng nõn và những đôi giày cao gót làm phần hông sau của các cô nâng lên đầy khiêu khích. Một nỗi ghen tỵ trào lên khiến cô bực bội. Cởi phăng chiếc áo carô buộc ngang người, mặc kệ ánh mắt của những người dừng đèn đo ̉đổ dồn về phía mình, cô hất mặt đi sang trong một bộ dạng khác hẳn. Vòng hông chao đảo nhịp nhàng theo những bước dứt khoát của đôi chân dài. Chiếc áo hai dây màu vàng đất hợp với mái tóc ngắn tỉa loe xoe nhuộm nâu của cô kinh khủng! Và chẳng cần đến đôi guốc gótnhọn dựng đứng như chiếc ghế đẩu kia, cô vẫn cao ngang mấy cô ả đang vênh váo đi phía trước; cuộc đời đẹp thế đấy! ̉
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro