chap 2:mở đầu của một kết thúc
''Nhìn này Fuyu,hoa cúc trắng nở rồi''
Trong khu vườn nhỏ tràn ngập hạnh phúc,những bông cúc nhỏ bé đã nở rộ,một màu trắng tinh khôi bao trùm mọi thứ.
''Đẹp nhỉ? Yuki từng nói với anh rằng hoa cúc trắng là biểu tượng lòng chân tình muôn màu''
''Ể ,muôn màu sao? Em tưởng chân tình chỉ có 1 màu trắng giống như hoa cúc thôi.
''Hề hề,thiên thần ngây thơ,trong sáng,ngu ngơ như em thì biết gì ?''
''Em cũng biết nhiều điều về nhân giới chứ bộ =3=''
''Tổng thống Mỹ tên gì em còn không biết nữa?''
''Em biết chứ bộ,là Hatsune Miku chứ ai!Miku là công chúa số một thế giới mà''
''Phụt''
''Em giỏi chưa?''
''Ừ ừ,giỏi lắm mà anh đói rồi ,giờ này chắc Yuki nấu xong cơm rồi''
Angel và Fuyu vui vẻ nói chuyện với nhau,cười đùa rất vui vẻ bên vườn cúc họa mi,sau khi đùa nghịch sau,hai người cùng vào trong nhà.
''Mấy bông hoa sao rồi''
Yuki thấy hai người vào liền hỏi
''Ổn hết rồi ạ''
Angel hớn hở
''Em toàn chơi chứ có làm gì đâu''
Fuyu vô vọng nhìn Angel,thở dài
''Em có làm một chút mà''
Angel bĩu môi,tỏ rõ vẻ oan ức.
''Thôi nào ăn cái đã''
Yuki nhìn 2 người,1 người thì gần 20 còn người kia thì đã hơn 182 tuổi mà nhìn chẳng khác gì 2 đứa trẻ 5 tuổi
''Vâng ạ''
Căn phòng nhỏ,rộng chưa đến 20m² tràn ngập những tiếng cười hạnh phúc.
''̉Quá khứ thật đẹp chẳng giống như bây giờ''
Chờ chút ta vừa nói được,không đùa chứ,t-ta chưa tan biến sao ?
''Nè,anh còn định ngủ tới bao giờ thế,dậy đi,trời sáng rồi''
Đứng trước ta bây giờ là 1 đứa bé nhỏ tầm 12 tuổi,có vẻ là con trai,nhìn không đặc biệt lắm chỉ có điều...cậu bé sao lại nhìn được ta...thứ nhất là ta đã biến mất,thứ hai nếu không có sự đồng ý của ta thì không phải ai cũng nhìn thấy được ta,thứ ba nếu như thấy được ta mà không có sự đồng ý của ta thì phải là thiên thần cấp cao,thứ tư cậu ta nhìn rất nhỏ,được 10 tuổi là cùng người này là thiên thần cấp cao??? Làm sao có thể chứ?!?
-O-n-i-i-c-h-a-n-d-ậ-y-đ-i-t-h-ô-i!!!
Tên này thật lắm mồm mà!
-Im lặng !
-Onii-chan này thật kỳ lạ nha,cứu người mà còn bị ăn chửi nữa,XÍ~
Gì mà onii-chan chứ tuy không thể nữ tính bằng Yuki...à đúng rồi,không biết hai người đó ra sao rồi ta đi rồi chắc họ hạnh phúc lắm....ta đúng là đồ ngu mà.
-N-Nè,Onii-chan đừng có khóc chứ,em không có ý gì đâu mà~
-C-Cậu kh-không hiểu được đ-đâu!Đây là chuyện riêng của tôi'
-Ừ đúng là như vậy nhưng em cứu Onii-chan nên em phải có trách nhiệm với Onii-chan.
-V-Vậy cậu c-có yêu ta không
Ta giương đôi mắt ngấn lệ nhìn cậu ta chờ đợi...Rốt cuộc là ta đang mong chờ cái gì ở một cậu nhóc cơ chứ!Ta chẳng lẽ đã thảm hại tới mức cầu xin tình yêu thương từ một đứa trẻ sao???
-Yêu
Hả ?
-Em yêu Onii-chan lắm đó,nếu không thì em sẽ không cứu Onii-chan,nếu không thì em sẽ không nói chuyện với Onii-chan,nếu không thì em cũng sẽ không nói yêu Onii-chan.
-T-Tại sao vậy?Chúng ta quen nhau sao?
-KHÔNG,nhưng không phải là chỉ người quen lâu năm mới yêu nhau được.Nếu Onii-chan không tin thì hẹn hò với em đi.
-Hả? Ta bao nhiêu tuổi rồi?
-Nếu xét ngoại hình thì 18.
-Vậy còn ngươi?
- MƯỜI LĂM.
-Nói dối
-Onii-chan không tin thì kệ.
Tên này luôn miệng gọi Onii-chan,Onii-chan chẳng lẽ ta là trai.
-giới tính của ta?
-Unknown.
-Vậy sao ngươi muốn hẹn hò với ta.
-Tại em yêu Onii-chan
Lâu lắm rồi mới có người nói câu này với ta có lẽ có thể tin tưởng người này 1 chút,dù sao cậu ta cũng chỉ là một đứa trẻ con.
-Vậy chúng ta đi chứ?
-Um,Onii-chan muốn đi đâu ?
-Đến 1 nơi yên tĩnh.
-Yên tĩnh...tức là Onii-chan muốn...( đen tối)
-Gì vậy ?
-Không Có Gì,đi thôi!
-Ừ
Nếu papa cho ta cơ hội được sống thêm 1 lần nữa thì ta sẽ cố mà hưởng thụ...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro