
6
Chương 6
🍂🍂🍂🍂🍂🍂🍂🍂
Tuy không bị trói buộc nhưng takemichi không thể chạy đi, chân tay rã rời làm gì còn cảm giác.
Đêm lại xuống, cơ thể em bị dày vò cả một ngày cuối cùng cũng được buông ra, bọn họ rời đi hết để em lại một mình không mảnh vải che thân. Đau quá.
Nghe vài tiếng bước chân lộp cộp đi đến, takemichi nhận ra không phải ba người bọn họ, kinh hãi tột độ. Mấy người đó nhìn em đầy vẻ bất ngờ, bây giờ cả người em đều thảm đến không nỡ nhìn, takemichi co người lại gục mặt xuống gối run rẩy sợ hãi. Nghe tiếng bọn họ lại gần lại nhớ đến nỗi ám ảnh phải trải qua, em dùng sức lực cạn kiệt cố đứng dậy chạy đi, được vài bước thì bị kéo lại.
Takemichi lập tức quay lại quỳ xụp xuống, giờ em mới bật khóc nức nở, miệng van xin họ tha cho em.
"Em có sao không?"
Ngước đôi mắt đẫm nước lên nhìn vào gương mặt xa lạ, người đó dùng ánh mắt lo lắng nhìn em rồi lại hỏi han xem em cần gì không. Một người khác đi đến khoác áo của mình vào cho em, có tiếng bước chân vội vã chạy đi, lúc sau quay lại đưa cho em bộ quần áo vừa người, còn mang cả đồ ăn đến.
Thấy thế nước mắt em lại chảy dài, thật may vì có những người vẫn lo lắng, ân cần với em thế này. Nhưng takemichi không muốn tin tưởng thêm nữa, dù không muốn phụ ý tốt của họ nhưng em vẫn chọn rời đi. Cảm ơn họ, nhận lấy quần áo mặc vào, mặc thêm áo khoác của người đó đưa cho, ngồi lại cạnh bọn họ ăn uống vào chút. Họ cũng chẳng nói gì, cũng không hỏi han em bị sao. Sau khi em ăn xong họ đưa em ra tận ngoài con hẻm tối, đến khi em đi một đoạn xa quay đầu lại vẫn thấy họ đứng đó nhìn em.
Lang thang trên đường một lúc thì có một chiếc xe ô tô đi đến cạnh em rồi dừng lại. Mikey mở cửa bước nhanh về phía em.
"Takemichi, em đi đâu vậy, tôi tìm em mãi. "
Thấy hắn em như thấy được tia sáng hi vọng, mừng rỡ trong đầu nghĩ mình đã được cứu rỗi. Đôi chân gắng gượng bấy lâu nay cuối cùng cũng không chống đỡ nữa, run rẩy ngã xuống. Em biết dù có ngã xuống ở đây Mikey hắn cũng chạy đến đỡ lấy, không để em ngã ra đâu. Takemichi tin tưởng Mikey hơn bất cứ ai mà.
Mắt thấy em run rẩy ngã về phía trước Mikey nhanh chân bước đến đỡ lấy em, nâng mặt takemichi lên thơm nhẹ lên sống mũi, cuối cùng takemichi cũng mỉm cười rồi.
Mikey đỡ em ôm chặt vào người cho thỏa nỗi nhớ. Sau một lúc hắn bế em, giữ hông đặt tay dưới mông bế lên như em bé. Dù sao cũng không để em bị bế kiểu công chúa, hắn biết em ghét như vậy mà.
Đặt em ngồi vào xe, hắn cũng ngồi xuống, bảo tài xế đi tiếp. Không hỏi han thêm gì nữa hắn lại tiếp tục động chạm thân mật như trước kia, tuy không quá giới hạn nhưng em vẫn thấy bài xích vì nỗi ám ảnh vừa mới đây thôi.
Thấy em bé cự tuyệt mình, Mikey nghi ngờ, trước giờ takemichi không vậy, hắn làm gì em cũng để hắn làm, giờ lại tránh đi, còn làm vẻ mặt sợ hãi thế kia. Mikey nổi cáu nhưng vẫn giữ bình tĩnh
"Takemichi, sao thế em? Đã xảy ra chuyện gì à? Nói anh nghe đ..."
Nghe giọng nói ân cần cùng ánh mắt dịu dàng, cử chỉ lo lắng cho mình. Takemichi mở lòng, chuẩn bị nói ra hết những chuyện em đã trải qua những ngày này...
Đột nhiên hắn ấn nút, tấm ngăn giữa tài xế và ghế sau hiện liên. Takemichi cứng họng, bắt đầu đổ mồ hôi hột. Trước giờ hắn muốn động tay động chân với em đều làm thế. Takemichi nhanh nhẹn muốn nói ra hết để hắn hiểu thì môi đã bị chặn, lại một trận dây dưa môi lưỡi nữa, hắn luồn tay vào trong áo em sờ soạng. Takemichi lại ấm ức sắp khóc, cắn môi hắn chảy máu rồi đẩy mạnh hắn ra.
Takemichi ấm ức kéo cổ áo lại che đi những dấu vết trên cổ, cả người lại run rẩy, em không dám nhìn lấy hi vọng của mình nữa rồi.
Thì ra hắn thấy những dấu trên cổ em rồi nên mới làm thế, takemichi mệt mỏi thở ra
"Cho em xuống..ở đây được rồi. "
Takemichi cố gắng nói ra từng chữ một khó khăn, bàn tay đặt lên cửa kính, dáng vẻ mệt mỏi cam chịu.
Trước giờ lời em nói Mikey đều làm theo, nhưng lần này thì không.
Hắn lại đè em ra, thô bạo chẳng khác gì những tên kia. Bàn tay thô bạo không còn dung túng cho em như trước kia nữa....
Hắn nổi điên, gân trán gân tay nổi lên, hắn gào ầm lên đổ cho em lỗi chạy ra ngoài ham chơi thành ra thế này. Rồi lại những hành động lột quần lột áo cắn xé người em như mấy tên kia nữa. Takemichi bất lực, còn sức đâu mà chống cự.
Thấy em cứ để mặc hắn làm gì thì làm, hắn lại càng nổi điên, tưởng em đã quen với chuyện này. Không thèm quan tâm trên người em đã có bao nhiêu vết đã bầm tím.
Đến khi hắn đẩy em xuống khỏi ghế ép em quỳ xuống trước mặt hắn, nắm đầu takemichi dí vào quần hắn, takemichi vẫn còn hoang mang chưa dám tin.
"Làm đi, em thích lắm mà"
Takemichi ngước mắt lên nhìn hắn,
...em lại khóc rồi. Em tưởng bản thân đã chịu đủ đau đớn, không thể rơi thêm nước mắt nữa cơ chứ.
Takemichi không thể làm gì ngoài khóc, lắc đầu ra hiệu cho hắn rằng em không thể, cổ họng em bây giờ không nói được nữa đâu, không thể cho vào nữa đâu mà...
Nhưng hắn vẫn lấy vật đã trướng to lên kia dúi vào miệng em, takemichi vẫn cố dùng ánh mắt đẫm nước ra hiệu rằng không thể đâu, tay trái cố gắng dù đã gần như mất cảm giác đỡ lấy tay hắn. Tay phải viết viết lên tay hắn rằng cổ họng em giờ không thể, nhưng hắn gạt mạnh tay em ra không thèm để chút nào vào đầu. Tay trái cuối cùng vẫn đau đến nhíu mày lại, tay phải bấu chặt vào quần hắn vì đau, vì kiềm chế không phát ra tiếng.
Hắn đưa tay nâng cằm em lên, trân trọng nhẹ nhàng giữ lấy, tay kia cầm dv của hắn để vào miệng em. Động tác tay như đang nắm một món đồ trân quý dễ vỡ rất quan trọng với hắn.
Nhưng động tác vô tình đẩy hết thứ to lớn kia vào trong miệng em, cắm sâu xuống cổ họng. Lại một lần nữa... cổ họng lại đau rát lên. Em bé dãy dụa kịch liệt nhưng không còn sức, hắn tiếp tục đâm rút cho đến khi xuất ra hết trong miệng em.
Xong xuôi hắn thả em ra, takemichi gục xuống họ sặc sụa. Em nhổ ra td của hắn cùng với chút máu, nhìn thấy chỗ máu cùng thứ đã khiến cho em ám ảnh, michi lại buồn nôn.
Nhưng nghĩ đến chỗ thức ăn mình vừa được cho em lại bịt miệng, cố gắng nuốt xuống không để nôn ra dù đã thấy quá kinh tởm vì thứ vừa ở trong miệng mình.
Máu nhiều thế này, cổ họng em chắc không dùng được nữa rồi...
Thấy em bé bịt miệng cố nuốt xuống dù chẳng biết là thứ gì, hắn vẫn lôi đầu em lên, lại cắm thứ đó vào trong miệng em bé.
Lần này takemichi dùng ánh mắt căm thù nhìn hắn. Mikey có chút giật mình, takemichi lại ra hiệu là không thể nữa. Nhưng hắn không nghe, vẫn tiếp tục cho đến khi xong việc.
Cả người không mảnh vải run rẩy lên vì lạnh, hắn đưa tay giữ lấy hai bên sườn em bé nhấc lên đặt takemichi vào lòng hắn.
Như sợ không đủ, Mikey lấy được cái còng tay từ đâu ra nâng niu đôi bàn tay takemichi nhưng lại tàn nhẫn khoá còng vào hai cổ tay em. Takemichi nhìn đến bất lực, không nói nổi.
Mikey móc còng tay lên trên nóc xe, giữ hai tay em bé trên đó, chưa gì còng sắt đã cọ tay em bé đến đỏ.
Hắn không nói không rằng cho luôn cái của hắn vào trong em, michi cũng không còn bất ngờ nữa. Máu chảy xuống, dần chảy dọc xuống đùi trong nhiều đến mức nhỏ xuống tận đầu gối, hắn ta vẫn không để ý mà vẫn như con thú không tính người.
Máu chảy nhiều đến mỗi em còn có thể cảm nhận được máu đang chảy, phải đến mức nào thì máu mới chảy nhiều đến thế này... takemichi em vẫn chưa muốn chết đâu, vẫn còn cần cái bụng này lắm.
Em bé rơi nước mắt thêm nữa, vỗ hắn ý bảo dừng lại nhưng vẫn thế, tuyệt vọng chỉ có thể gục đầu trên vai hắn thở gấp. Qua rất lâu vẫn không được thay đổi tư thế, cả người takemichi tê dại, không có một chút khoái cảm nào, toàn là thất vọng.
Ánh mắt em hiện lên vô cùng vẻ thất vọng, ầy... sau này không cần tin tưởng dựa dẫm thêm nữa, như vậy là đủ rồi.
Đến khi em mất hoàn toàn nhận thức, tỉnh lại thấy bản thân được mặc quần áo chỉnh tề, hắn để em gối đầu lên đùi hắn yên giấc, tay vẫn vuốt ve mái tóc vàng bồng bềnh của em.
Toàn thân em có vẻ đã được lau qua sạch sẽ, nhưng cảm giác đau nhói khắp toàn thân nhắc cho em nhớ bản thân vừa phải trải qua điều gì.
"Quần áo của em đâu?"
"Hử. Em lấy nó từ đâu ra?"
"Có người vừa cho em mượn quần áo của họ. "
"Cho em ăn không?"
Em bé gật nhẹ đầu.
"Quần áo tôi đã đốt hết rồi "
"... Anh"
"Không được gặp họ nữa, tôi mà biết là ai nhất định đập cho một trận. "
Nói rồi hắn đưa tay vào miệng em bé thọc sâu vào cổ họng khuấy đảo, michi có gắng chống cự đẩy tay hắn ra nhưng vô nghĩa. Cảm giác buồn nôn ập tới, em bé nôn hết ra những gì vừa ăn được, cảm giác trong bụng nay đã chống rỗng. Toàn thân Takemichi run rẩy, em còn không thể đền đáp ân tình của họ, mà giờ...
Takemichi đẩy hắn, mở của xe chạy chân trần ra ngoài, chạy chưa đc mấy bước chân hắn đã nhanh chóng giữ được em lại, giữ em vào lòng hắn.
"Không được đến gặp người đó nữa!"
Takemichi vùng vẫy chạy ra khỏi người hắn nhưng không thể, em gào khóc thảm thiết, chưa bao giờ thấy em khóc lại thống khổ như thế , thật sự như muốn xé nát tim gan ra rồi. Cảm giác như giữ em một lúc nữa thôi thì viên thủy tinh màu lam này sẽ vỡ vụn mất thôi. Trong mắt hắn hiện lên tia xót thương, hắn cũng đau lòng lắm.
Hắn mềm lòng rồi, cũng biết mình đã sai, muốn khuyên nhủ em đừng khóc nữa, sẽ để em đi nhưng giờ em bé không còn nghe lọt tai lời nào nữa rồi. Takemichi nhất quyết không thèm nhìn đến hắn nữa, cũng không nghe hắn nói nữa.
Hắn nhìn thấy em khóc đau khổ như vậy mà tim đau thắt lại, nhói lên từng đợt, thật sự rất xót xa, cuối cùng cũng buông em ra để em chạy đi. Nhìn bóng lưng nhỏ nhắn ấy chạy đi, chân chạy còn khập khiễng khó khăn nhưng nhìn như em đã được giải thoát vậy.
Hắn mím môi, thật sự không nên làm như vậy, nếu giờ càng giữ lại càng khiến em bé thêm căm ghét mình, thậm chí không thể vãn hồi.
Hắn quay người đi đến xe bước vào ngồi, xe chạy được một đoạn xa rồi nhưng trái tim hắn ta vẫn nhói lên từng nhịp. Nhớ lại tiếng khóc thảm thiết tuyệt vọng cùng gương mặt tiều tuỵ ấy khiến hắn không khỏi xót xa.
Hắn đã hối hận lắm rồi, đáng tiếc đã quá muộn, giờ Takemichi không thèm nhìn hắn nữa...
---
2182 từ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro