Chương 7
- Kim Trí Tú! Cậu rất kì lạ nha, trước đây không phải cậu phản đối mình đọc những loại sách này sao? Mình không đọc nữa, cậu cũng nói, thật không biết cậu đang nghĩ gì nữa - Lệ Sa hơi nhíu mày, Trí Tú thật là đáng ghét mà.
Trí Tú bị nghẹn, nhất thời nói không nên lời. Chỉ cảm thấy Lệ Sa thực sự là người không có lương tâm.
- Không phải là mình quan tâm cậu sao? Tuy rằng đúng là mình không thích cậu dùng toàn bộ thời gian trên đống sách này nhưng cậu đã dành thời gian năm năm. Lẽ nào năm năm qua là công cốc rồi sao? Mình chỉ sợ cậu nhất thời rung động...
" Cho nên nói tình cảm con người phức tạp nhất, rõ ràng không thích nhưng bởi vì hao tổn nhiều tâm huyết nên khi từ bỏ vẫn sẽ cảm thấy lãng phí" - Lệ Sa nghĩ thầm.
- Mình cũng không phải cậu, sẽ không nhất thời rung động, nóng đầu mà làm cái gì đó. Năm năm thời gian tính là gì, chẳng qua là giết thời gian thôi - cô thản nhiên nói.
Đối với dáng vẻ vân đạm phong khinh của Lệ Sa. Quả thực Trí Tú có cảm giác hoàng đế không vội mà thái giám đã gấp. Nha đầu này căn bản không thèm để ý, mình thay cậu ta lưu ý làm gì chứ, mình quả nhiên ăn no không có việc gì làm mà!
- Năm năm thời gian dùng để nghiên cứu vật lý chỉ là giết thời gian sao? Lạp Lệ Sa, rốt cuộc cậu buồn chán tới trình độ nào vậy?! - thật sự Lệ Sa chính là một kẻ lập dị không có thuốc nào cứu được.
Lệ Sa không trả lời.
- Mặc kệ cậu ở đó đi, mình tự đi ăn - Lệ Sa sẽ làm cô ăn không tiêu, cô cũng không phải mẹ của cậu ta. Thật sự cũng không cần phải quan tâm cậu ta. Rất nhanh thì Trí Tú đã điều chỉnh lại được tâm trạng. Mấy năm nay tinh thần của cô đã bị Lệ Sa rèn luyện đến đau thương bất nhập rồi.
Lệ Sa đem mấy cuốn sách vật lý nổi tiếng đều ném vào trong hòm, xong xuôi thì trên người đã phủ một lớp mồ hôi. Sau khi tắm rửa cô liền trèo lên giường nằm. Cô nằm trên giường liền nghĩ đến Chaeyoung. Hôm nay mẹ hỏi rất nhiều về cô, cô lại chỉ lo ăn và trả lời những câu hỏi của mẹ mà không hỏi những vấn đề liên quan đến mẹ. Nghĩ tới đây, Lệ Sa rất muốn bóp chết bản thân, cô cảm thấy sau khi mình biến thành người thì đầu óc cô càng lúc càng ngu ngốc. Nếu là trước đây cô sẽ không đem vấn đề quan trọng như vậy quên đi. Cô hẳn là phải hỏi một chút về nghề nghiệp của mẹ. Sau đó cô sẽ chọn một ngành học có liên quan đến công việc của mẹ. Như vậy có thể chia sẻ một ít với mẹ.
Trước kia công việc của Thái Anh rất bận rộn, bận đến nỗi có khi nàng sẽ quên mất Lệ Sa một thời gian rất dài. Khi đó Lệ Sa đã nghĩ nếu như cô có thể chia sẻ công việc cùng mẹ thì sẽ có càng nhiều thời gian bên cạnh cô hơn.
Thái Anh của hiện tại cùng Thái Anh của kiếp trước không giống nhau. Bởi vì nàng là Park Chaeyoung. Nàng không làm công việc giống như kiếp trước. Tuy rằng nàng xuất thân trong gia đình có nhiều quyền uy trong ngành sinh vật học nhưng nàng rất ghét khoa học. Nàng cảm thấy khoa học khiến người ta trở nên càng thêm tham lam và ích kỷ. Cho nên kiếp này nàng lựa chọn một công việc tương đối văn nhã, chính là không liên quan đến khoa học. Hơn nữa sau khi nàng sống lại, từ tuyệt đối tin tưởng chủ nghĩa duy vật của trước đây cũng biến thành người theo chủ nghĩa duy tâm. Nàng cảm thấy tất cả đều là thượng đế an bài, con người suy nghĩ thượng đế liền bật cười, không phải không có lý.
Nghề phiên dịch, công việc này đối với Park Chaeyoung mà nói vô cùng đơn giản. Cho nên nàng càng có nhiều thời gian hưởng thụ cuộc sống. So sánh với kiếp trước, nàng sống không bằng một con chó, sống chết làm việc, cống hiến cho con người. Ngay cả Lệ Sa là người thân duy nhất mà nàng cũng hủy diệt. Để rồi thành quả mà nàng vất vả đạt được hơn nửa đời người bị kẻ ác ý cướp đi. Kiếp trước đối với Chaeyoung mà nói quả thực là tồi tệ, thối nát đến nỗi khiến nàng của hiện tại nghĩ đến mà mệt mỏi.
Chaeyoung đắp mặt nạ xong thì lười biếng nằm trên sofa, nhớ đến chuyện điện thoại cho Lệ Sa. Bởi vì kiếp trước nàng thiếu nợ cô cho nên kiếp này nàng hận không thể lập tức bù đắp lại cho cô.
- Lệ Sa, chuẩn bị đi ngủ chưa? - nàng nhẹ giọng hỏi.
- Vẫn chưa, bây giờ không ngủ được - cô nhận được điện thoại của nàng, khóe miệng giương lên.
- Không lẽ bây giờ em vẫn giống như trước đây, phải nghe kể truyện trước khi ngủ sao? - Chaeyoung dùng ngữ khí vui đùa hỏi. Hiện tại nàng xem Lệ Sa như cô gái mười tám, mà không phải mười tuổi. Dù sao cô cũng đã là người rồi, tâm trí hẳn là đã phát triển. Hơn nữa bây giờ cô đã là một đại mỹ nhân trưởng thành còn hoàn hảo hơn nàng.
- Ưm - thật sự cô rất nhớ đến những lúc mẹ kể chuyện cổ tích cho cô nghe, giọng nói của mẹ rất êm tai giống như nước, ôn nhu, khiến trong lòng cô ấm áp.
Chaeyoung có chút kinh ngạc. Lẽ nào đứa trẻ này tâm trí một chút cũng không phát triển sao? Hay là đứa trẻ này vẫn hoài niệm chuyện năm đó. Nàng tự nhận bản thân không xứng làm mẹ, kể chuyện xưa cho đứa bé này nghe nhưng bản thân nàng lại thường bởi vì quá mệt mỏi mà kể đến một nửa liền ngủ. Đây là chuyện rất mất hứng đi, thật không biết có cái gì tốt đẹp để tưởng nhớ.
- Khi đó, kể đến cuối cùng tôi đều ngủ quên, em không khó chịu sao? - Chaeyoung áy náy hỏi.
Thật ra đối với truyện cổ tích Lệ Sa không có nhiều hứng thú. Chỉ là cô thích cảm giác có Thái Anh bên cạnh mình, công việc của nàng thật sự quá bận rộn. Có đôi khi từ phòng thí nghiệm đi ra trong mắt đều tràn đầy tơ máu. Chỉ có lúc ngủ quên khi kể chuyện cho cô nghe thì nàng ấy mới có thể ngủ lâu một chút. Nếu không luôn luôn qua loa ngủ một giấc sau đó lại đi vào phòng thí nghiệm.
- Sẽ không, con biết mẹ quá mệt mỏi thôi, cần phải ngủ - Lệ Sa vẫn không tự giác gọi mẹ, gọi xong mới nhớ đến mẹ không cho gọi nàng như vậy nữa.
Trong lòng Chaeyoung đóng băng, lẽ nào đứa bé này muốn nàng kể chuyện cổ tích cũng không phải vì bản thân mà vì muốn nàng thực sự nghỉ ngơi. Lúc này trong lòng Chaeyoung vô cùng khó chịu. Kiếp trước ngay cả cha nàng cũng lạnh nhạt với nàng, chỉ có một mình Lệ Sa là đối xử tốt với nàng, nhưng nàng lại nhẫn tâm đi hủy diệt cô bé.
Dừng lại hồi lâu, Lệ Sa cũng không thấy đối phương trả lời. Cô đang suy nghĩ có phải bản thân đã nói gì sai hay không, khiến mẹ mất hứng. Lệ Sa có chút thấp thỏm, có phải xưng hô như vậy khiến mẹ mất hứng hay không?.
- Chaeyoung... - cô có chút thận trọng hỏi, thật ra cô rất sợ mẹ không để ý đến cô.
Ngữ khí cẩn trọng của Lệ Sa khiến Chaeyoung càng đau lòng.
- Lệ Sa em không cần nghiêm túc như vậy. So với người khác, em đều có tư cách thẳng thắn với tôi. Sau này đối với tôi chỗ nào không thích có thể nói thẳng. Có thể giận dữ, thậm chí có thể mắng tôi - Chaeoung nghĩ, thật ra nàng chính là thiếu bị mắng, cô mắng nàng vài câu có thể sẽ làm trong lòng nàng dễ chịu hơn.
- Được - Lệ Sa ngẫm lại nếu như làm vậy khiến mẹ hài lòng, cô sẽ nghe theo.
Chaeyoung nghe cô thuận theo vô vùng bất đắc dĩ, cũng không biết nói gì mới tốt.
- Em muốn nghe chuyện cổ tích gì? - nàng nói sang chuyện khác.
- Chuyện gì cũng được- chỉ cần là nàng kể, cô đều muốn nghe.
Thật ra Lệ Sa muốn nghe giọng của nàng chứ không phải muốn nghe chuyện cổ tích. Chaeyoung âm thầm nghĩ, có một khoảng thời gian nàng thực sự bề bộn nhiều việc không rảnh kể chuyện cho Lệ Sa nghe. Chỉ trực tiếp truyền tải một ít chuyện cổ tích vào trong não của cô, thật ra chuyện cổ tích mà Lệ Sa biết còn nhiều hơn nàng.
END CHAP.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
Đột nhiên cũng muốn nghe kể chuyện cổ tích, ai đó kể cho ta nghe đi =))))) hí hí
VOTE đi ....lò vé tất cả ><
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro