Chương 8: có thai thì sinh, sinh ra tôi nuôi
Chương 8: Có thai thì sinh, sinh ra tôi nuôi
Khi biết cô một mình sang đây du học, quê nhà chỉ có bà nội đã già yếu, thậm chí học phí còn phải nhờ người tốt bụng tài trợ, Lục Nham đã bày tỏ sự cảm thông với cô.
"Một mình vật lộn nơi xứ người chắc vất vả lắm nhỉ."
Khương Nguyệt Trì nhấp một ngụm cà phê: "Lúc mới đến thì hơi khó khăn một chút, tiếng không ổn lắm, cũng chẳng quen biết ai. Thậm chí người tốt bụng đã tài trợ cho tôi đi học vì nhiều lý do cũng đã phá sản."
Thật đúng là họa vô đơn chí.
Trái tim Lục Nham không biết từ lúc nào đã đập mạnh.
Đối với một cô gái mới ra nước ngoài thì đây quả là một tin sét đánh. Nhưng khi cô nói về chuyện này, nỗi buồn lộ ra chỉ là vì lo lắng cho người tốt bụng đó.
Cô tuyệt đối không phải là người vong ân bội nghĩa, một nửa số tiền cô tiết kiệm được đã chuyển cho gia đình của người tốt bụng đó.
Tuy nhiên, cô lại không có cảm xúc gì quá lớn đối với bản thân mình, ngược lại còn cười khen rằng bánh canelé của cửa hàng này khá ngon.
Lục Nham suy nghĩ giây lát rồi vẫn hỏi: "Vậy sau này tiền học phí của cô được giải quyết như thế nào? Nếu thiếu tiền thì có thể đến cửa hàng của tôi để làm thêm, ông chủ là người Hoa, ông ấy rất sẵn lòng giúp đỡ đồng hương."
Khương Nguyệt Trì cảm ơn lòng tốt của anh ấy: "Tôi may mắn gặp được một người... ừm, rất tốt, anh ấy đã tài trợ tiền học phí còn lại cho tôi, còn cho tôi một cuộc sống mà trước đây tôi không dám mơ tới."
Lục Nham đã ở đây được vài năm, anh ấy đã gặp rất nhiều du học sinh xuất thân từ gia đình bình thường. Vì học phí cao và nhu cầu vật chất, một số người đã đi vào con đường sai trái. Anh ấy lo lắng rằng cuối cùng Khương Nguyệt Trì cũng sẽ chọn con đường này, anh ấy có chút tiếc nuối, vì thoạt nhìn cô như một cô gái rất chăm chỉ và nỗ lực.
Khương Nguyệt Trì đương nhiên đoán được suy nghĩ trong lòng anh ấy qua vẻ mặt đờ đẫn của anh ấy. Cô đặt tách cà phê xuống, giải đáp thắc mắc trong lòng anh ấy: "Là bạn trai tôi, chúng tôi quen nhau trong một buổi dạ hội. Tôi đã yêu anh ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên, mặc dù không biết anh ấy có nghĩ như vậy không, nhưng chúng tôi đã nhanh chóng ở bên nhau."
Lục Nham thở phào nhẹ nhõm, nếu là tình yêu bình thường thì không sao.
Khương Nguyệt Trì nhìn ra ngoài cửa sổ, sắp đến mùa hè rồi, ánh nắng có chút gay gắt.
Mặc dù đã là buổi trưa nhưng bãi cỏ xanh vẫn bị nắng thiêu đốt đến nóng bỏng.
Khương Nguyệt Trì thật ra hơi chột dạ, vì cô đã nói một lời nói dối kinh khủng.
Felix không phải là bạn trai của cô.
Thậm chí, cuộc sống hiện tại của cô thực sự giống hệt như những gì Lục Nham nghĩ.
Cô tự giễu nghĩ, tình trạng hiện tại của cô quả đúng là như vậy. Dựa vào tình yêu của người giàu có để duy trì cuộc sống. Nhưng điểm khác biệt duy nhất là cô may mắn hơn một chút. Cô không dựa vào một ông già da trắng béo phì mà là một chàng trai lai Mỹ đẹp trai, và cô cũng rất thích anh.
Tình cảm này là tình yêu nam nữ bình thường.
Lục Nham thấy khá tò mò về người bạn trai mà cô nhắc đến, anh ấy đã hỏi cô rất nhiều câu.
"Anh ấy là người Mỹ à?"
"Tính tình anh ấy thế nào?"
"Anh ấy bao nhiêu tuổi?"
Khương Nguyệt Trì cười trả lời từng câu: "Anh ấy là người Mỹ, nhưng mẹ anh ấy là người Trung Quốc, vì vậy anh ấy được coi là con lai Trung – Mỹ. Tính tình của anh ấy... khá tốt. Chỉ hơn tôi bốn tuổi."
Lục Nham gật đầu: "Tốt quá, còn rất trẻ."
Anh ấy cười nói với cô: "Vậy sau này cô có định ở lại đây không, vì bạn trai cô là người Mỹ mà, nếu cô kết hôn với anh ấy thì chắc chắn cũng phải ở lại đây chứ?"
Khương Nguyệt Trì lắc đầu: "Tôi sẽ không kết hôn với anh ấy."
"Tại sao?" Lục Nham có chút tò mò.
"Tôi muốn tìm một người chồng hiền lành, đảm đang, có thể nộp lương đầy đủ, một lòng một dạ và nghe lời tôi. Còn yêu hay không thì là chuyện thứ yếu."
Cô rất thành thật, không hề che giấu điều gì.
Không phải cô không có yêu cầu gì đối với hôn nhân, mà là cô tin chắc rằng sau khi trải qua một người đàn ông như Felix có sức hấp dẫn lớn đối với cô, cô sẽ rất khó để yêu những người khác ngoài anh.
Lục Nham không ngờ quan điểm chọn chồng của cô lại khác biệt đến vậy. Vì cô trông hiền lành, ngoan ngoãn, hẳn là mẫu phụ nữ Trung Quốc có tư tưởng truyền thống.
Thấy anh ấy im lặng, Khương Nguyệt Trì cười nói: "Anh có thấy yêu cầu của tôi hơi quá đáng không?"
Lục Nham lập tức lắc đầu: "Tất nhiên là không, đây chỉ là những điều kiện cơ bản. Chỉ là tôi thấy trong xã hội hiện đại này, tìm được người đàn ông đáp ứng những điều kiện này có lẽ rất khó."
"Đúng vậy." Khương Nguyệt Trì thở dài, cô đưa tay chống cằm, trên khuôn mặt trắng trẻo xinh xắn thoáng hiện chút buồn phiền, "Thật sự rất khó tìm."
Lục Nham nhìn gương mặt được ánh hoàng hôn chiếu rọi trước mắt.
Lúc này, cô như thể đang ở trong một bức tranh sơn dầu, đôi mi cong dài như được nhuộm vàng, độ tuổi đôi mươi còn rất trẻ, khuôn mặt đầy đủ collagen.
Xương mặt của cô tuy không sắc nét như người châu Âu nhưng cũng được coi là khuôn mặt trái xoan hoàn hảo, độ lồi lõm trên khuôn mặt rất cao.
Lục Nham nhìn khuôn mặt xinh đẹp đến khó quên này, đột nhiên cũng nảy sinh một chút may mắn.
Có lẽ người khác khó tìm, nhưng đối với những cô gái vừa xinh đẹp vừa có tính cách tốt, lại có kinh nghiệm du học nước ngoài như cô, sau khi về nước chắc chắn sẽ trở thành hàng hot trên thị trường mai mối.
Cô nhất định có thể tìm được người đàn ông đáp ứng những điều kiện này.
Lục Nham vừa định mở lời an ủi cô thì Khương Nguyệt Trì đã nói: "Nên tôi định tự nuôi một người, thực ra con người và thú cưng cũng không khác nhau lắm, anh cứ nuôi dạy đàng hoàng rồi sẽ trở nên vừa ý thôi."
Lời nói này của cô thực sự khiến Lục Nham giật mình, những lời định nói nghẹn lại trong cổ họng, anh ấy đổi giọng: "Con người và thú cưng không khác nhau lắm sao?"
Thấy anh ấy nghiêm túc như vậy, cô phì cười: "Tôi nói đùa thôi, tôi chỉ thấy hoàn cảnh xã hội hiện nay quá bất công với phụ nữ, đặc biệt là sau khi xem nhiều vụ ngoại tình, bạo hành gia đình, tôi thấy sợ hôn nhân, nhưng mặt khác tôi lại khao khát có một gia đình, nên tôi mong tìm được một người chồng tính tình ôn hòa."
Nghe cô nói xong, Lục Nham cũng thấy có lý.
Đến cả anh ấy là đàn ông còn thấy như vậy, huống chi là một cô gái nhỏ như Khương Nguyệt Trì.
"Dù sao thì cũng chúc cô may mắn."
Cô nở nụ cười dịu dàng: "Cảm ơn."
Bữa trà chiều hôm đó là do Lục Nham mời, Khương Nguyệt Trì nói lần sau đến lượt cô: "Tôi sẽ dẫn anh đến một nhà hàng Trung Quốc rất chính thống."
Anh ấy cười vẫy tay chào cô: "Vậy thì chờ ngày gặp lại nhé."
Dù sao thì hôm nay đối với Khương Nguyệt Trì cũng là một ngày rất trọn vẹn. Cô không chỉ gặp được đồng hương mà còn nói hết những lời thật lòng vẫn luôn giấu trong lòng.
Ở đây cô không có người bạn nào có thể tâm sự.
Miranda không tính, cô ấy là người Mỹ chính gốc, cô ấy sẽ không hiểu cô được.
Nhưng, ngay khi bước ra khỏi quán cà phê, nỗi ưu phiền của Khương Nguyệt Trì lại bắt đầu trào dâng.
Cô bật điện thoại lên, thấy trên màn hình có mấy cuộc gọi nhỡ và tin nhắn.
Không nghe điện thoại của tôi, không trả lời tin nhắn của tôi, Khương Nguyệt Trì, em giỏi lắm.
Câu nói này có hai nghĩa.
Một nghĩa là khen cô giỏi.
Nhưng rõ ràng, nếu câu này do Felix nói ra thì chắc chắn không phải là khen cô.
Chỉ còn nghĩa thứ hai.
Bình tĩnh đe dọa cô.
Khương Nguyệt Trì cúi đầu thở dài.
Hậu quả của việc tắt máy là đêm hôm đó mông của Khương Nguyệt Trì suýt bị đánh sưng, cô nằm úp mặt xuống chiếc chăn tơ tằm mềm mại. Felix không quan tâm đến cô, tự mình vào phòng tắm tắm rửa rồi đi ra.
Máy tính đang tổ chức một cuộc họp trực tuyến, giọng phát âm chuẩn kiểu Mỹ phát ra từ máy tính, Khương Nguyệt Trì chỉ nghe được sơ sơ.
Tỷ lệ cổ phần và việc mua lại công ty.
Khương Nguyệt Trì không còn tâm trí nào để tiếp tục nghe nữa, những chuyện đó không liên quan gì đến cô.
Cô luôn biết Felix là một người rất thông minh và có thủ đoạn. Nhưng lợi thế lớn nhất của anh chính là sự tàn nhẫn.
Anh quá tàn nhẫn, tàn nhẫn đến mức giết người không đổ máu.
Đối với cấp dưới của mình, anh là một ông chủ rất đáng để theo đuổi. Bởi vì anh có tham vọng, có tầm nhìn xa trông rộng, có mưu lược.
Một người như anh sẽ không bao giờ thất bại.
Anh coi thương trường như một trò chơi săn bắn, có lẽ anh không quá hứng thú với tiền, nhưng anh cần khiến bản thân mình vui vẻ từ đó.
Anh thích nhìn thấy những kẻ thất bại vật lộn, trong mắt anh họ thật nực cười và đáng thương.
Khương Nguyệt Trì nghĩ, Felix thực sự là một tên khốn nạn độc ác và đáng chết.
Một người như anh chắc chắn sẽ xuống địa ngục sau khi chết.
Chắc chắn rồi.
"So với việc lên thiên đường, có lẽ tôi thích xuống địa ngục hơn." Sau khi biết được suy nghĩ của Khương Nguyệt Trì, anh cười bế cô ngồi lên đùi mình.
Mông Khương Nguyệt Trì vẫn còn đau, lúc chạm thẳng vào quần tây của anh, cô khẽ kêu lên một tiếng, yếu ớt dựa vào vai anh.
Felix dùng một tay điều chỉnh tư thế của cô, để cô ngồi quay lưng lại với mình. Cơ thể cô trong khoảnh khắc đó run lên dữ dội vài lần.
Anh cười cười, bàn tay rộng lớn đặt lên tấm lưng mỏng manh của cô.
"Bây giờ mới biết đau à? Vừa nãy không phải còn sướng đến run người sao?"
"Tôi không có!" Cô đỏ mặt, giãy giụa muốn quay người lại.
"Xì." Hành động mạnh mẽ này của cô khiến anh suýt mất kiểm soát, anh ngửa cổ ra sau, yết hầu lăn lộn mấy lần.
Khương Nguyệt Trì vẫn còn hận anh vì những cái tát vào mông mình vừa nãy, nhưng nhìn thấy chiếc cổ dài nổi đầy gân xanh, đôi vai rộng hẹp gợi cảm, cơ ngực căng phồng và cánh tay rắn chắc của anh.
Cô thở dài trong lòng, chỉ biết trách vẻ đẹp làm hại người.
Mỗi lần cô thề thốt muốn ghét anh, nhưng ghét đến một nửa thì lại chẳng ghét nổi.
Truyền thuyết kể rằng yêu tinh thời xưa đều có thể hóa thành một bộ da đẹp đẽ để lừa phỉnh người phàm.
Khương Nguyệt Trì đột nhiên hiểu được suy nghĩ của những yêu quái đó.
Bởi vì bản thân cô cũng là một trong những người phàm nông cạn bị lừa.
May mà sau này cô sẽ về Trung Quốc, ở cách anh cả một đất nước. Nếu không, cô thực sự lo mình sẽ không cưỡng lại được cám dỗ và ngoại tình với anh.
Tam quan của Khương Nguyệt Trì và nền giáo dục truyền thống mà cô được tiếp nhận từ nhỏ khiến cô rất khinh thường loại chuyện này. Cô cho rằng con người phải chung thủy, phải có trách nhiệm với gia đình và chồng của mình.
Felix dùng một tay ôm cô.
Anh không chỉ kiểm soát cuộc sống của cô mà còn kiểm soát cả sự thăng trầm của cơ thể cô.
"Không chịu được nữa." Cô ngừng suy nghĩ lung tung, một tia sáng trắng vụt qua trước mắt, cô yếu ớt trốn trong vòng tay Felix run rẩy.
Cô muốn giãy giụa, nhưng anh lại ấn vai cô, để cô ngồi xuống hẳn.
Cô trừng mắt nhìn anh: "Anh lại không đeo bao sao?"
Anh nhún vai, không quan tâm: "Tôi đã nói rồi, có thai thì sinh, sinh ra tôi nuôi."
Cô không thể để mình mang thai đứa con của anh.
May mà cô vẫn luôn uống thuốc tránh thai, đây là loại thuốc điều hòa nội tiết tố, đồng thời cũng là thuốc tránh thai, không gây hại cho cơ thể.
Sau khi cơ thể dần ổn định lại, cô vào phòng tắm cẩn thận rửa sạch sẽ.
Cô mặc quần áo ngủ ra ngoài, Felix nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng.
Thấy cô ra ngoài, anh nhếch môi, cười giả tạo: "Sao vậy, lo sẽ mang thai con của tôi lắm à?"
Khương Nguyệt Trì không trả lời câu hỏi của anh, khéo léo chuyển chủ đề: "Tôi còn bài tập, anh có thể cho tôi mượn máy tính không?"
Anh không nói gì.
Dường như anh không có ý định nhường chỗ.
Khương Nguyệt Trì suy nghĩ một lúc, vẫn lấy thêm một cái ghế khác ngồi cạnh anh.
Cô đăng nhập tài khoản của mình, mở bài tập đã làm được một nửa.
Cô hối hận vì đã chọn kinh tế học, vì cô không hiểu gì về nó và cũng không nghe hiểu được.
Một tiếng cười khẩy trầm thấp vang lên bên cạnh.
Cô nắm chặt chuột, ngẩng đầu nhìn.
Felix không biết từ lúc nào đã mặc chiếc áo choàng ngủ đó, nhưng vẫn rộng thùng thình như trước. Cổ áo mở rộng, thậm chí có thể nhìn thấy rõ cả cơ ngực đầy vết xước. Những vết thương nghiêm trọng hơn bắt đầu rỉ máu, hệt như những sợi chỉ đỏ mảnh.
Như vậy, tâm trạng của Khương Nguyệt Trì mới cân bằng trở lại một chút.
"Anh cười cái gì?" Cô mím môi, ngón tay hơi bối rối cọ cọ trên chuột.
Felix hờ hững khuyên cô: "Thay vì cố gắng học trong lĩnh vực không phải sở trường, tốt hơn hết em nên nhận thức về bản thân mình sớm."
Bị dội một gáo nước lạnh vào đầu, Khương Nguyệt Trì cũng không nản lòng: "Trung Quốc có một câu nói cổ rằng 'khiếu cần năng bổ chuyết'*."
(*tương tự như câu 'có công mài sắt có ngày nên kim' hoặc 'cần cù bù thông minh' bên mình.)
Anh thờ ơ gật đầu: "Xem ra người Trung Quốc xưa đã nói rất nhiều lời vô nghĩa để tự lừa dối mình nhỉ."
Cô nghiêm mặt: "Tôi không cho phép anh hạ thấp tiền bối của tôi."
Felix nghiêng đầu nhìn cô một lúc rồi cười ôm cô vào lòng: "Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đáng yêu như vậy. Tôi không muốn chết trên người phụ nữ mà nguyên nhân cái chết là kiệt sức đâu."
Ban đầu Khương Nguyệt Trì định vùng vẫy, nhưng đột nhiên cô cảm thấy được anh ôm cũng khá ổn.
Đối xử với anh như một tên trai bao không cần tốn tiền, tâm trạng của cô cuối cùng cũng cân bằng.
Giỏi trên phương diện đó, đẹp trai, thân hình chuẩn, lại còn giàu có.
Tính cách tệ thì cứ tệ đi.
Cô vùi mặt vào ngực anh, cô nhớ Miranda từng dùng ánh mắt khao khát kể với cô rằng cơ ngực của giáo sư Felix hấp dẫn như thế nào. Ngay cả khi chỉ nhìn trộm một góc nhỏ qua khe hở giữa các cúc áo sơ mi cũng khiến họ nhớ mãi không quên.
Khương Nguyệt Trì cảm thấy tâm lý của mình bây giờ hơi đen tối. Cô không nên đắc chí vì điều này. Bởi vì những gì họ muốn nhìn mà không được nhìn, chính là thứ cô muốn chôn thì chôn, muốn bóp thì bóp, muốn liếm thì liếm.
Cô cảm thấy mình như bị Felix ảnh hưởng, tính cách cũng dần trở nên tệ hơn.
Đây là một biểu hiện rất không tốt, vì vậy cô thấy mình nên giữ khoảng cách với anh trước khi hoàn toàn trở thành người như vậy.
Thế là, cô trịnh trọng nói với anh: "Tôi sắp thi rồi, thế nên thời gian này tôi muốn học hành nghiêm túc, tôi không muốn suốt ngày đắm chìm trong chuyện này nữa. Tạm thời chúng ta đừng gặp nhau nữa được không?"
"Phải không?" Anh bình tĩnh nhắc nhở cô, "Trước khi nói những lời này, em có nên bỏ tay khỏi ngực tôi trước thì sẽ thuyết phục hơn không?"
Cô cúi đầu nhìn xuống, hóa ra cô đang vô thức xoa nắn.
"Xin lỗi, cảm giác quá tốt nên tôi nhất thời không nhịn được."
Anh nắm tay cô đặt lên lại: "Alice, tôi đã từng nói với em rồi phải không, nói dối trước mặt tôi không có tác dụng gì đâu."
Lời nói dối của cô trước mặt anh giống như cố gắng dùng giấy bọc lửa vậy.
Ngu ngốc và trẻ con.
Khương Nguyệt Trì đương nhiên hiểu đạo lý này, đùa giỡn với Felix chẳng khác nào tự tìm đường chết.
"Mặc dù đây không hẳn là lý do, nhưng tôi thực sự muốn học tập chăm chỉ. Ở Trung Quốc có một câu nói cổ, đó là 'sắc dục sẽ dẫn đến sự buông thả'."
Anh nhướn mày: "?"
Trình độ tiếng Trung của anh rất bình thường, chỉ biết một số câu giao tiếp đơn giản.
Khương Nguyệt Trì giải thích với anh: "Có nghĩa là muốn một người yêu mình hơn, trước tiên phải tránh xa người đó."
Anh thẳng thắn chỉ ra rằng: "Theo tôi thấy thì đây chỉ là cái cớ để em tránh gặp tôi."
"Không phải đâu, sao tôi có thể không muốn gặp anh chứ." Cô âu yếm dụi mặt mình vào mặt anh, "Anh là người tôi yêu nhất trên đời này, chỉ sau bà nội của tôi thôi."
Người đứng trước anh là bà nội cô.
Anh ngẩng đầu lên: "Bà lão khô quắt kia sao?"
Khương Nguyệt Trì đã từng cho anh xem ảnh cô và bà nội, bức ảnh được chụp vào thời cô học cấp hai, ở ngôi nhà cũ của họ.
Felix hỏi cô: "Đây là ảnh chụp ở di tích thắng cảnh nào vậy?"
Khương Nguyệt Trì nói: "Đây là nhà tôi."
Anh im lặng một lúc, lần đầu tiên anh xin lỗi cô.
"Xin lỗi, trông ngôi nhà như thể đã trải qua trận hồng thủy và phun trào núi lửa vậy."
Ngay cả khi xin lỗi cũng đầy mỉa mai châm chọc.
Khương Nguyệt Trì không quan tâm: "Dù sao thì nó cũng là ngôi nhà che mưa che nắng cho tôi và bà nội."
Lúc đó Felix đã phản ứng thế nào?
Anh có vẻ như chẳng có phản ứng gì, không đau lòng cũng không ghét bỏ.
Rõ ràng là anh không cần lãng phí những cảm xúc quý giá của mình vào Khương Nguyệt Trì.
Anh chỉ thân thiện đưa ra lời khuyên cho cô: "Tôi khuyên em nên nhanh chóng quyên góp ngôi nhà cổ này cho bảo tàng địa phương, vì trông nó có vẻ như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào. Tôi hy vọng em có thể chết một cách tử tế, chứ không phải bị đè bẹp thành một đống thịt nát."
–
Còn tưởng rằng anh không để tâm, không ngờ anh vẫn nhớ bức ảnh đó. Mặc dù điều đó không khiến cô cảm thấy anh quan tâm cô nhiều như vậy.
Cô muốn anh tôn trọng bà nội mình hơn một chút, nhưng lại nhớ đến việc anh cũng đối xử tệ bạc với bố mình. Anh không phải là không tôn trọng bà nội cô, anh chỉ xem thường mọi người một cách bình đẳng.
"Dù sao thì tôi cũng thực sự thích anh. Felix, anh phải tin vào tình yêu của tôi dành cho anh."
Câu nói của cô là thật lòng, Felix không thấy dấu hiệu nào của sự dối trá.
Đây cũng là lý do tại sao anh lại tha thứ cho cô hết lần này đến lần khác vì những lời nói dối vụng về của cô. Anh luôn có sự kiên nhẫn vô cùng lớn đối với cô, nếu là bất kỳ ai khác, ngay từ lần đầu tiên cô nói dối lừa anh, anh đã khiến người đó sống không bằng chết rồi.
Chỉ cần tình yêu của cô dành cho anh là thật, như vậy anh có thể kiểm soát cô tốt hơn. Kiểm soát cơ thể cô, kiểm soát suy nghĩ của cô, từ đó thao túng toàn bộ cuộc sống của cô. Tất nhiên anh cũng hy vọng sẽ biến cô thành một kẻ vô dụng, không có anh thì không thể sống được.
Như vậy, anh sẽ không phải lãng phí quá nhiều sức lực và thời gian cho cô.
Nhưng anh cũng hiểu rằng, nếu cô thực sự trở nên như vậy, bản thân anh sẽ nhanh chóng mất hứng thú với cô.
Con người vẫn phải có khuyết điểm mới có sức hấp dẫn.
Đặc biệt là Alice.
Ngực to não nhỏ, toàn nói dối, ngu ngốc nhưng lại tự cho mình là đúng.
Ngay ngày hôm sau cô trèo lên giường của anh, anh đã nhờ người điều tra về cô. Anh thậm chí còn tìm hiểu rõ ràng cả tổ tiên của cô.
Cô là người Trung Quốc, cha mẹ ly hôn, sau đó hai người họ cũng lần lượt qua đời. Cô được bà nội nuôi lớn. Gia cảnh của cô rất nghèo khó, nhờ vào chế độ giáo dục bắt buộc chín năm của Trung Quốc mà cô học hết cấp hai, đến cấp ba thì gặp được người tốt bụng tài trợ cho cô ra nước ngoài du học.
Chỉ tiếc là cô vừa ra nước ngoài chưa được hai tháng thì người tốt bụng kia bị bắt vào tù.
Sau đó, chỉ còn lại hai con đường cho cô.
Bỏ học về nước, mặc dù cô không đủ tiền mua vé máy bay về nước.
Ở lại, làm tình nhân cho những ông già da trắng thích phụ nữ châu Á.
Tuy nhiên, cô đã chọn con đường thứ ba không nằm trong bất kỳ lựa chọn nào ở trên.
Felix không ngại trở thành bàn đạp để cô ở lại, anh đánh giá cao sự thông minh tự phụ của cô.
Chính vì vậy, anh đã trở thành chỗ dựa duy nhất của cô ở đây.
Cô không thể mất anh, theo mọi nghĩa.
–
Mấy ngày hôm đó, Alice luôn ở đây bận rộn với bài tập cuối kỳ. Felix hiếm khi trở về, cô đơn độc trông giữ căn nhà trống trải và xa hoa. Việc ăn mặc, ở, đi lại đều có người làm riêng chăm sóc.
Một ngày nọ, nhà có khách đến. Đó là một mỹ nhân tóc dài màu vàng, cô ta có đôi mắt xanh rất đẹp.
Cô ta đứng ngoài cửa, trên tay cầm tấm thiệp mời.
Khi Khương Nguyệt Trì nhìn ra ngoài qua camera cửa thì vừa thấy cô ta đang lúng túng chỉnh trang phục.
Cô ta đẹp như nàng công chúa tóc dài trong truyện cổ tích. Ngay lần đầu gặp mặt, Khương Nguyệt Trì đã nghĩ vậy.
Người bố gần bảy mươi của Felix hoàn toàn không xứng với cô ta.
Cô mở cửa, mỹ nhân tóc vàng ngẩng đầu lên, sự e thẹn trên khuôn mặt trong khoảnh khắc nhìn thấy Khương Nguyệt Trì lập tức biến thành u ám và đố kỵ.
Khương Nguyệt Trì đã sớm nhìn thấu tâm tư của cô ta, lúc này cũng có chút ngượng ngùng. Cô sờ mũi, ân cần nói với cô ta: "Felix không có nhà."
Mỹ nhân tóc vàng trừng mắt nhìn cô, người đẹp thì ngay cả khi nổi giận cũng đẹp hút hồn.
Tên cô ta là Daisy, ngày hôm đó Khương Nguyệt Trì nghe thấy bố của Felix gọi cô ta như vậy lúc ở trên bàn ăn.
Một cái tên rất đẹp, cũng đẹp như con người cô ta.
Tên tiếng Anh của Khương Nguyệt Trì do cô tự đặt, cô chỉ biết đến tác phẩm "Alice ở xứ sở thần tiên", vì vậy đã mượn luôn tên của nữ chính.
"Tôi không đến tìm cô, tránh ra!" Cô ta ngạo mạn đẩy Khương Nguyệt Trì đang chắn đường rồi đi vào.
Khi cô ta lướt qua, Khương Nguyệt Trì ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên người cô ta. Rất dễ chịu, thanh thoát mà tao nhã.
Người làm pha xong cà phê mang ra, Daisy tiện tay nhận lấy, lịch sự cảm ơn đối phương.
Khương Nguyệt Trì liếc mắt nhìn tấm thiệp mời để trên bàn, nền đen xám dập nổi màu vàng, nhìn rất có chất lượng. Lờ mờ có thể thấy những chữ như "Tang lễ", "Cầu nguyện", "Viếng".
Nhớ lại cách đây không lâu mới cùng Felix đi dự tang lễ, không ngờ nhanh như vậy lại có người qua đời.
Xem ra gia tộc quá lớn cũng không tốt, cả năm có thể có không ít người chết.
Felix là người rất ghét cầu nguyện. Khương Nguyệt Trì nghĩ thầm, anh lại phải đau đầu rồi.
Daisy nhìn quanh, xem nhà của Felix như phòng triển lãm nghệ thuật để tham quan.
Khương Nguyệt Trì cũng không có tư cách ngăn cản, dù sao người trước mặt này cũng là mẹ kế của Felix.
Mặc dù họ chỉ cách nhau ba tuổi, nhưng cô ta dù sao cũng là trưởng bối của anh.
Khương Nguyệt Trì chỉ có thể đi theo sau cô.
Tham quan xong tầng một, Daisy đi lên tầng hai, khi cô ta đẩy cửa ban công, Khương Nguyệt Trì mới bàng hoàng nhớ ra điều gì đó.
Chỉ tiếc là đã quá muộn.
Ánh mắt Daisy dừng lại ở thùng rác bên cạnh. Trong đó không có rác gì khác, chỉ có mấy b ao c ao su đã qua sử dụng. Sau khi buộc chặt thì ném vào, bên trong căng phồng.
Không cần nhìn kỹ cũng biết đó là thứ gì.
Khương Nguyệt Trì đột nhiên cảm thấy xấu hổ bừng bừng.
Tối hôm qua Felix đã lâu không gặp đột nhiên trở về, anh bế cô từ trên giường ra ban công. Mãi đến mấy tiếng sau anh mới rời đi, như thể cố tình trở về chỉ vì chuyện này vậy.
Khương Nguyệt Trì lắp bắp bày tỏ lời xin lỗi: "Xin lỗi, tôi quên dọn rồi."
Daisy trừng mắt nhìn cô đầy oán hận: "Cô và Felix sẽ không thể đến được với nhau đâu!"
"Tôi biết." Cô cũng không nghĩ đến chuyện sẽ đi đến cuối cùng với anh.
"Cậu ấy sẽ còn rất nhiều phụ nữ, giống như bố của cậu ấy, giống như ông nội của cậu ấy! Gia tộc của cậu ấy là như vậy, mỗi người đàn ông đều có vô số phụ nữ."
Khương Nguyệt Trì chắc chắn rằng cô ta nói những lời này với mình không phải để nhắc nhở, mà là để cảnh cáo.
"Tôi biết."
Felix tuyệt đối không phải là người chung tình, thậm chí anh có thể không có tình cảm.
Ngược lại, sự điềm tĩnh và lý trí của Khương Nguyệt Trì trong mắt Daisy lại trở thành sự khiêu khích. Cô ta nghiến răng tuyên bố chủ quyền: "Chờ bố của Felix chết, tôi sẽ có cơ hội trở thành người tình của Felix!"
Khương Nguyệt Trì trợn tròn mắt không thể tin nổi. Cô luôn biết nước ngoài cởi mở, chỉ không ngờ lại cởi mở đến vậy.
Mẹ kế thích con riêng, thậm chí còn muốn trở thành người tình của con riêng.
Rõ ràng Daisy rất hài lòng với phản ứng của cô. Cô ta giống như một con mèo Ba Tư xinh đẹp: "Cô sẽ còn nhiều tình địch lắm, Felix sẽ không chỉ thuộc về cô."
Thực ra Khương Nguyệt Trì không muốn cô ta có ác cảm với mình, vì vậy cô đã thành thật bày tỏ suy nghĩ của mình.
"Cô yên tâm, tôi không định bám riết lấy anh ấy mãi, còn một năm nữa thôi, đợi tôi tốt nghiệp đại học là tôi sẽ về Trung Quốc."
Daisy sửng sốt, nhìn cô với ánh mắt nửa tin nửa ngờ: "Vậy thì cô còn quay lại không?"
Khương Nguyệt Trì lắc đầu: "Tôi sẽ về Trung Quốc làm việc, sau đó kết hôn."
"Felix có biết không?"
"Không biết, nhưng tôi nghĩ anh ấy sẽ không quan tâm. Như cô vừa nói, anh ấy sẽ còn nhiều phụ nữ khác."
Mặc dù lần đầu tiên của anh đã dành cho Khương Nguyệt Trì, nhưng Khương Nguyệt Trì không nghĩ rằng anh sẽ coi trọng đêm đầu tiên và sự 'trong trắng' của anh. Đối với anh, những thứ này chẳng khác gì bụi bẩn trên đôi giày da. Ngoài việc khiến anh khó chịu và ghê tởm thì không có tác dụng gì khác.
Bởi vì trong lần đầu tiên của đêm đầu tiên, anh chỉ trụ được vài phút.
Chưa từng dùng qua nên rất nhạy cảm, chỉ cần kích thích một chút là đầu hàng ngay.
Vì vậy, đối với Alice, Felix chỉ cảm thấy đó là lần đầu tiên đáng ghét. Anh sẽ không nhớ đến.
Giống như cô vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro