Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 49: Anh thậm chí còn đổi cả quốc tịch

Chương 49: Anh thậm chí còn đổi cả quốc tịch

Đó là một buổi tối dài đến khó tin, Felix ngồi trong xe, từ lúc hửng đông đến khi trời tối, rồi từ khi trời tối đến lúc hửng đông.

Ngón tay bị gãy đã được xử lý xong.
Khi trời sáng, anh lập tức đi tìm Alice.

Anh luôn làm việc với hiệu suất rất cao, vì vậy anh muốn nhanh chóng giải thích rõ ràng mọi chuyện.

Anh không hề muốn bà của cô phải đi tìm cái chết, anh chỉ đơn giản là phân tích mọi việc từ góc độ lý tính và hợp lý nhất.

Dù cho là một người trẻ tuổi khỏe mạnh cũng chưa chắc chịu nổi nỗi đau như vậy, huống chi là một người già đang đối mặt với tính mạng nguy hiểm

Nhưng khi Khương Nguyệt Trì vừa nhìn thấy anh, cô liền thở dốc.

"Không chỉ vì lý do này." Cô nắm chặt túi nilon trong tay, bên trong là bữa trưa hôm nay của cô.

Dường như cô có chút "sợ hãi" anh. Cúi đầu xuống, cô lùi lại rồi nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Felix nhíu mày từng chút một, anh nhìn bóng lưng của cô.

Một lát sau, hô hấp của anh cũng bắt đầu thở dồn dập.

Đây là lần anh cảm thấy bất lực nhất. Anh không còn cách nào với cô.

Anh thậm chí không thể dùng lời lẽ để chế nhạo cô (vì đó đã là cách nhẹ nhàng nhất mà anh có thể làm).

Felix đã trải qua một giai đoạn vô cùng dài, dài đến mức ngón tay anh gần như lành lại, nhưng Khương Nguyệt Trì vẫn đang trốn tránh anh.

Anh hiểu rằng, cô hiện tại không thể chịu thêm bất kỳ sự kích động nào.

Cô sắp mất đi người thân nương tựa duy nhất. Anh không hiểu được cảm giác đó, dù cho anh cũng đã từng mất đi người thân yêu. Đau khổ chắc chắn có, nhưng không nhiều đến thế.

"Sự ác liệt trong máu không cần phải kế thừa, nó đã tồn tại trong mạch máu của anh từ khi sinh ra. Anh ghét rất nhiều thứ. Vào sinh nhật năm anh năm tuổi, điều ước sinh nhật của anh là tất cả sinh vật trên thế giới này sẽ bị tiêu diệt.

Khi đó, có lẽ anh không thể tưởng tượng rằng, ngày mà anh ghét mọi sinh vật trên thế giới, bao gồm cả chính mình, sẽ đến. Và anh cũng không thể ngờ rằng sẽ có một ngày, anh sẽ dùng hết sức mình để cứu sống một sinh mạng nhỏ bé mà anh vốn coi là không đáng kể.

Tin tức về chuyến đi của anh đến Trung Quốc nhanh chóng lan truyền trong giới kinh doanh thượng lưu. Nhiều người muốn gặp anh.

Nhưng đã một thời gian dài trôi qua, không ai thấy được bóng dáng của anh và thông tin về anh cũng ngày càng ít. Nghe nói anh ở một thành phố nhỏ ở phía Bắc, giúp đỡ nơi đó phát triển ngành y tế, và các bác sĩ nước ngoài hàng đầu đã được điều đến, như thể họ là những món hàng bán sỉ. Vì thế, có người đồn rằng anh ta có lẽ muốn từ bỏ quốc tịch Mỹ và đổi lấy thẻ xanh Trung Quốc.

Felix hiểu rõ rằng Tiểu Nguyệt Lượng, người luôn hiền lành, sẽ lập tức biến thành một sợi dây thừng căng thẳng mỗi khi nhắc đến vấn đề của bà nội cô. Nếu thật sự bà nội cô không qua khỏi, cô sẽ hận anh suốt đời. Nếu điều đó xảy ra, mọi chuyện giữa anh và cô cũng sẽ kết thúc, hoàn toàn kết thúc. Mong muốn mãnh liệt của anh được gắn bó trọn đời với Khương Nguyệt Trì mạnh mẽ đến mức phải quyết tâm cứu sống bà nội cô cũng mạnh mẽ không kém.

May mắn thay, cứu sống một mạng người vẫn nằm trong khả năng của anh. Anh đã bắt đầu dấn thân vào ngành y từ trước, tài trợ cho nhiều viện nghiên cứu và phòng thí nghiệm. Việc kiếm tiền không phải là mục tiêu chính của anh, làm từ thiện cũng không phải điều anh quan tâm. Nguyên nhân thật sự chỉ anh là người rõ nhất. Những loại thuốc đó chưa được đưa ra thị trường, chỉ dành cho một số ít người.

Hiện tại, Felix gần như không hề do dự khi mang ra tất cả thành quả nghiên cứu của mình. Dĩ nhiên, Khương Nguyệt Trì không hề biết ơn điều đó. Cô chỉ biết rằng một thời gian trước, có rất nhiều bác sĩ nước ngoài đã đến bệnh viện. Mãi đến khi đèn phòng phẫu thuật tắt và bác sĩ mặc áo phẫu thuật bước ra, tháo khẩu trang và thông báo kết quả phẫu thuật, cảm xúc căng thẳng của Khương Nguyệt Trì mới hoàn toàn được giải tỏa. Cô như một cục đất sét mềm nhũn, mắt tối sầm và ngã quỵ xuống.

Đôi tay mạnh mẽ đã ôm lấy cô trước khi cô ngã xuống đất. Felix nhìn Khương Nguyệt Trì, người đã ngất lịm trong lòng mình, có chút đau lòng, anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô. Bao lâu rồi cô không nghỉ ngơi? Anh thu dọn một căn phòng bệnh, cởi áo khoác và quần của cô, rồi đặt cô lên giường. Đây là một phòng bệnh đặc biệt, giường đủ lớn để chứa cả hai người.

Felix ôm lấy cô, xoa nhẹ eo cô suốt đêm. Anh đã chuẩn bị một y tá cho cô, nhưng cô không cần điều đó, cứ khăng khăng tự mình làm mọi việc.

Cô nghĩ anh sẽ hại bà nội mình? Cô sợ anh sẽ lén lút g.iết bà cô mà không để lại đau đớn?

Thật ngu ngốc. Anh thở dài nhẹ nhàng trong lòng. Sợ áo vest sẽ làm cô khó chịu, anh cởi nút áo một cách cẩn thận, rồi từ từ cởi áo khoác. Khi cởi đến một nửa, anh nhíu mày. Từ bao giờ mà anh phải phục vụ người khác như thế này?

Thôi, dù sao thì hành động của anh vẫn rất chân thành. Anh cởi hết áo khoác, sau đó cởi nút tay áo và đồng hồ. Khi trợ lý bước vào, không ngờ thấy cảnh tượng như vậy, sợ hãi lùi ra ngoài, không quên khóa cửa cẩn thận, đợi "sự việc" nam & nữ bên trong kết thúc.

Bị hiểu lầm, Felix không thèm giải thích, chỉ cúi đầu nhìn người nằm trong lòng mình.

Họ đã ngủ chung nhiều lần, nên anh đã nhìn thấy gương mặt cô khi ngủ vô số lần. Cô thường xuyên kiệt sức, chẳng có sức lực gì, thường ngủ thiếp đi khi họ mới bắt đầu làm tình. Mỗi khi điều đó xảy ra, Felix thường vừa nhìn cô ngủ vừa tiếp tục.

Có những lúc cô sẽ hừ hừ hai tiếng lên như nói mơ, điều đó làm anh càng phấn khích. Anh cố tình tăng thêm lực đạo, khiến cô giật mình tỉnh giấc, với gương mặt hoang mang, khóc lóc và đẩy anh ra.

"Không được, không được, a ——"
Những lúc đó, bản tính ác liệt của anh mới thực sự được thỏa mãn.

Anh thở hổn hển, vỗ nhẹ vào mông cô: "Sướng đến vậy sao, hả?"

Cô không nói gì, thở dốc còn mạnh hơn cả anh. Khi cuối cùng cô cũng thở bình thường lại, cô mệt đến nỗi không còn sức nói chuyện, chỉ biết dụi đầu vào ngực anh: "Mệt quá, buông ra."

Anh cười khẩy, thả cô vào bồn tắm đầy nước để cô rửa sạch, dù rằng chính anh mới là người đã làm cô bẩn.

Có một cảm giác chậm rãi và trúc trắc, như thể từ đêm nào đó nhiều năm trước đến hiện tại, kéo dài cảm xúc của anh. Felix nhắm mắt lại, ôm chặt cô hơn.

Thanh âm khàn khàn phát ra từ cổ họng anh: "Ngủ đi, và mơ những giấc mơ đẹp, Alice."

Khi Khương Nguyệt Trì tỉnh dậy, cô phát hiện mình nằm trên giường bệnh, trên tay còn đường truyền glucose. Theo lời của y tá, cô đã ngất xỉu vì thiếu ngủ.

"Bà nội của cô đã thoát khỏi tình trạng nguy hiểm, chỉ cần quan sát vài ngày nữa là có thể chuyển sang phòng bệnh bình thường," y tá nói.

Cô đã ngủ một giấc suốt mười tám tiếng đồng hồ, đó là giấc ngủ sâu và đầy đủ nhất từ trước đến nay. Cô cảm thấy mọi mệt mỏi trong những ngày qua tan biến, cơ thể cô tràn đầy sức sống trở lại.

Còn về Felix, cô quả thật có một phần "sợ hãi" đối với anh. Nhưng đó là một nỗi sợ của sự không biết. Cô quá yếu ớt trước mặt anh, và anh có thể g.iết cô một cách dễ dàng. Càng ở gần anh, nỗi sợ hãi đó càng trở nên rõ ràng.

Nếu anh là một người tốt, có lẽ cô sẽ không sợ hãi đến vậy. Nhưng anh không phải là người tốt. Tuy nhiên, Khương Nguyệt Trì không giận dữ vì chuyện "ch.ết không đau" đó, cô không vô lý đến mức như vậy.

Ngày hôm đó, cô chỉ bị quá xúc động. Thành thật mà nói, cô còn cảm ơn ngày hôm đó. Nếu không có nó, họ sẽ không thể nói chuyện thẳng thắn và bắt đầu một cuộc sống mới, đặc biệt là cô.

Giữa cô và Felix luôn có sự khác biệt về giai cấp. Những khác biệt ấy quá nhiều khiến họ không thể hòa hợp.

Nhưng dù sao, cô vẫn thường xuyên gặp Felix tại bệnh viện. Anh rất trầm tĩnh, thỉnh thoảng đứng nghiêng người dựa vào khung cửa, lặng lẽ nhìn cô trong chốc lát.

Họ không quấy rầy nhau, có một sự bình thản kỳ lạ. Felix sẽ không ở lại lâu. Khi cô ngẩng đầu lên nhìn lần nữa, anh đã không còn đó. Chỉ còn lại lưu trong không khí mùi hương đặc trưng của anh, giống như mùi hương trầm trong giáo đường, lưu lại nhẹ nhàng, nhưng không thể hoàn toàn tan biến trong gió, ám vào khắp phòng bệnh, trên ghế sofa, rèm cửa, áo khoác của cô và tóc cô.

Cũng như chính anh, dấu vết của Felix luôn mạnh mẽ và bá đạo.

"Vừa rồi có phải ai đó đã tới không?"
Bà nội tỉnh dậy sau cơn mê man đứt quãng. Gần đây, bà ngủ rất nhiều, bác sĩ bảo đó là điều bình thường, ngủ nhiều sẽ giúp cơ thể bà phục hồi.

Khương Nguyệt Trì không muốn nói thẳng là cô không thích người đàn ông
lai ngoại quốc đó vừa ghé qua. Cô lắc đầu: "Không có ai tới cả, chỉ có cháu ở đây thôi."

Bà nội xoa cổ: "Vậy chắc là bà mơ thôi."

Khương Nguyệt Trì mỉm cười, đắp lại chăn cho bà nội: "Bà nằm thêm chút nữa đi. Khi mặt trời bớt nắng, cháu sẽ đưa bà xuống dưới dạo một chút."

Sau khi bà nội khỏe hơn, Khương Nguyệt Trì gọi điện cho cô ruột, hy vọng cô ấy có thể tạm thời tới chăm sóc bà nội một thời gian. Cô sắp nhận việc mới, và sau này có thể sẽ không có thời gian như trước nữa. Cô ruột nhận tiền của cô, chắc chắn sẽ hết lòng chăm sóc tốt cho bà.

Khương Nguyệt Trì thật ra không muốn phiền cô ruột, nhưng so với việc thuê người giúp việc, cô cảm thấy yên tâm hơn khi có người chăm sóc, dù cho mối quan hệ này không phải lúc nào cũng tốt đẹp.

Trẻ con nhà nghèo trưởng thành sớm, Khương Nguyệt Trì hiểu rằng không phải mối quan hệ nào, dù có ràng buộc máu mủ, cũng nhất định sẽ đối tốt với mình.

"Yêu" là một thứ rất hiếm hoi. Nếu có ai đó yêu bạn mà không mong cầu gì...

Thôi, Khương Nguyệt Trì nghĩ rằng tình yêu như vậy chắc chắn không tồn tại trên đời này.

Khi bà nội bị bệnh, cô ruột rất ít khi đến. Gần như tất cả gánh nặng đều đặt lên vai Khương Nguyệt Trì. Điều này đã góp phần làm cô suy sụp nhanh hơn.

Cô mới chỉ hơn hai mươi tuổi, nhưng lại phải đối mặt với gánh nặng gia đình một mình. Bao đêm dài cô phải tự chịu đựng. À, không hoàn toàn một mình, vì còn có Felix.

Anh luôn ở bên cạnh cô, một cách lặng lẽ, mà không cần cô đáp lại. Điều đó thực sự hiếm hoi.

Bỏ qua tính cách khó chịu, anh là một người đàn ông trưởng thành, ổn định và đáng tin cậy. Khi đối mặt với những vấn đề lớn, anh là người duy nhất chỉ cần hiện diện là có thể mang lại cho Khương Nguyệt Trì cảm giác an toàn.

Có lẽ vì nhận ra Khương Nguyệt Trì đang dần xa cách, Felix đã bỏ đi thái độ lạnh nhạt và tự cao của mình, anh sắp xếp mọi thứ một cách trật tự. Từ bác sĩ phẫu thuật, lịch trình thời gian, phục hồi sau phẫu thuật, đến việc thuê y tá chăm sóc bà nội. Ngay cả hệ thống điều chỉnh nhiệt độ trong phòng bệnh cũng do anh kiểm soát.

Thỉnh thoảng anh cũng đến thăm cô, nhưng rất ít khi nói chuyện.

Anh vẫn luôn ăn mặc chỉnh tề: sơ mi trắng, quần tây đen, áo khoác cầm tay, kẹp cà vạt màu bạc. Anh toát lên vẻ chín chắn, điềm tĩnh, đáng tin cậy – hình ảnh mà cô từng mơ về người bạn đời lý tưởng khi còn nhỏ.

Dù đứng hay ngồi, anh vẫn giữ nét mặt không cảm xúc, chỉ nhìn cô một cách điềm tĩnh.

Anh bất chợt nhớ về lần trước, khi anh thờ ơ nói rằng cô nên định cư sang Mỹ, rằng anh có thể đưa cả bà nội của cô đi cùng. Dù anh không thích bà, nhưng bà cũng chẳng sống được bao lâu nữa. Khi bà c.hết, trên thế giới này, cô sẽ chỉ còn lại anh. Cô sẽ mãi mãi ở lại Mỹ, ở bên anh. Lúc đó, tất cả cuộc đời, vận mệnh của cô sẽ nằm trong tay anh.

Anh coi thường tất cả sinh mệnh, đối với anh, con người và bà lão đều như nhau. Nhưng chính người bà lão hơi thở thoi thóp này là người duy nhất còn giữ cô lại trong thế giới này.

Có lẽ đối với cô, anh mới là không bằng bà lão đáng thương kia.

Mặt anh vẫn không đổi sắc, nhưng đôi mắt xanh biển sau cặp kính dần trở nên mờ nhạt, cuối cùng biến thành một sự hỗn độn khó hiểu. Felix bắt đầu nhận ra rằng Alice đã trải qua nhiều khổ cực hơn anh tưởng.

Trong khoảng thời gian này, ngoài cô ra, anh không hề thấy ai khác đến thăm. Cô chỉ thỉnh thoảng bớt chút thời gian để khóc, hoặc chạy ra sân thượng tìm sự yên tĩnh mà cầu nguyện. Anh nghe thấy tiếng cô nghẹn ngào trong tiếng khóc: "Ba ơi, phù hộ cho bà nội sống lâu trăm tuổi nhé."

Cô đang cầu nguyện, cầu xin người cha đã mất phù hộ cho người bà sắp mất. Felix không hiểu cảm xúc này. Anh vốn vô cảm, thậm chí không có tình cảm với chính người thân của mình, càng không nói đến thân nhân của người khác. Nhưng không biết vì sao, khoảnh khắc đó, anh lại cảm nhận được một chút đau lòng.

"Ca phẫu thuật thành công ngoài mong đợi, giờ chỉ cần nghỉ ngơi tốt là được."
Lời bác sĩ nói khiến Khương Nguyệt Trì cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Có cô ruột chăm sóc, giờ cô có thể yên tâm bắt đầu một giai đoạn mới của cuộc đời – cô đã nhận được một lời mời làm việc từ một doanh nghiệp nổi tiếng, công việc ở thành phố A. Khương Nguyệt Trì có thể tạm thời "xa rời" Felix.

Cuộc sống mới nhẹ nhàng hơn cô tưởng. Các đồng nghiệp đều thân thiện, dù vẫn có những người tò mò hỏi liệu cô đã có người yêu chưa. Một số người còn trêu chọc bằng cách chạm vai cô.

Cô nhẹ nhàng tránh đi, mỉm cười lịch sự: "Tôi từng quen một người, là con lai, nhưng anh ấy đã c.hết. Người xem tướng bảo rằng mệnh của tôi quá cứng, đã khắc ch.ết anh ấy. Tiếc thật, anh ấy c.hết rất thảm."

Nghe vậy, họ nhanh chóng lặng lẽ tránh xa cô.

Cuộc sống không còn Felix giống như hạ màn của một vở kịch xa hoa, long trọng. Người cô tiếp xúc giờ đây chỉ là những người bình thường, không còn những nhân vật thượng lưu với địa vị cao. Cuộc sống của cô trở lại với sự bình dị và yên ổn.

Vị lãnh đạo nghiêm khắc của cô mỗi khi mắng nhân viên thì như muốn hỏi thăm đến cả tổ tiên chín đời của họ. Khương Nguyệt Trì đứng im lặng cạnh trưởng phòng, chờ đợi trận mắng này kết thúc.

Sau khi rời khỏi văn phòng, trưởng phòng thở dài: "Alice, đây là thái độ bình thường, phải tập quen thôi."

_______

Ban đầu cô nghĩ rằng cái tên
"Alice" tiếng Anh này sau khi trở về nước sẽ bị lãng quên hoàn toàn, giống như mấy năm ở Mỹ. Không ngờ khi vào làm, tất cả đồng nghiệp đều gọi cô bằng tên tiếng Anh. Cô đã gặp ba người tên Alice, hai người tên Michelle, và một người tên Miranda.

Trong số các đồng nghiệp mới, có một người tên là Satan. Khi lần đầu tiên nghe thấy cái tên này, Khương Nguyệt Trì im lặng rất lâu, cuối cùng vẫn hỏi thăm tên tiếng Trung của anh ta. Tên tiếng Trung của anh ta hóa ra lại rất bình thường — Thẩm Kỳ.

Thẩm Kỳ giải thích với Khương Nguyệt Trì rằng anh chọn tên này vì cảm thấy nó rất "ngầu": "Em không thấy nó ngầu sao?"

Ừm... quả thật rất ngầu, nhưng không phù hợp với anh lắm, vì anh có một khuôn mặt vô cùng hiền hòa. Cô nghĩ rằng cái tên này sẽ hợp với người khác hơn.

Nghe nói gần đây có rất nhiều chuyện lớn xảy ra, không chỉ thị trường chứng khoán rung chuyển, mà nhiều nhà tư bản cũng không yên phận. Ngoài việc bị phát hiện hối lộ, trốn thuế và bị bắt, còn có cả vụ t.ự t.ử của một người do thua bạc ở nước ngoài.

Trong công ty, mọi người đều bàn tán về những sự kiện này. Vì là một công ty lớn, các doanh nghiệp thường chia sẻ tin tức với nhau. Một số thông tin nội bộ mà họ nói ra đều là những thứ người ngoài chưa biết. Chẳng hạn như, người t.ự t.ử là CEO của một khu nghỉ dưỡng, trước đó đã bị điều tra vì dính đến các giao dịch bất hợp pháp, nhưng cuối cùng lại được chứng minh trong sạch. Vụ việc hóa ra lại liên quan đến một khách hàng lâu năm của khu nghỉ dưỡng, người này mới là người có vấn đề, chứ không phải khu nghỉ dưỡng.

Tuy nhiên, từ vụ này đã dẫn đến nhiều chuyện khác, nhiều tầng lớp thượng lưu thường lui tới khu nghỉ dưỡng này, nơi được bảo vệ nghiêm ngặt đến mức chỉ có ruồi cũng khó mà lọt vào. Khách hàng đến đây phải trải qua các bước kiểm tra danh tính nghiêm ngặt và bị quét mắt trước khi vào trong. Mọi thiết bị điện tử cá nhân đều phải nộp lại để nhân viên bảo quản. Khu nghỉ dưỡng này từ lâu đã được xem là rất bí ẩn.

Vụ t.ự t.ử lần này cũng khiến nhiều người suy đoán rằng đây có thể là một âm mưu nào đó.

Những câu chuyện ngày càng trở nên mơ hồ. Ở bên cạnh Felix nhiều năm, Khương Nguyệt Trì đã chứng kiến vô số sự việc lớn, nên cô tin rằng lý do an ninh nghiêm ngặt như vậy chỉ là để bảo vệ t bí mật của các cuộc đàm phán kinh doanh. Rốt cuộc, nhiều dự án lớn không thể để lọt ra ngoài.

Nghe đến các từ khóa như "nước ngoài," "sòng bạc," và "nhảy lầu," đôi mắt của Khương Nguyệt Trì nheo lại. Trong đầu cô lập tức hiện ra hình ảnh của một người — một người phù hợp với cái tên Satan hơn cả Thẩm Kỳ.

Cô không ngờ rằng mình sẽ gặp "Satan" nhanh đến vậy. Với tư cách thực tập sinh, cô cùng vài đồng nghiệp đi công tác cùng đại BOSS ra nước ngoài, đến một khu nhà trên đảo nhỏ, thuộc một quốc gia độc lập với luật pháp riêng, xung quanh là biển cả. Bến tàu đã đóng và ba ngày nữa mới mở lại.

Khương Nguyệt Trì đã từng gặp qua những tình huống tương tự nhiều lần nên cô hiểu rằng nhiệm vụ của mình là đóng vai một người có thể "nghe mà không nói" và "nhìn mà không thấy." Cô chỉ cần hoàn thành công việc của mình là được.

Tuy nhiên, việc ông chủ lại đặc biệt coi trọng cô khiến Khương Nguyệt Trì có chút ngạc nhiên.

"Không có gì lạ đâu,"

Hàn Uyển Tuệ, đồng nghiệp cùng đi với cô, nói. "Mặc dù em mới vào công ty, nhưng tiếng Anh của em tốt, lại có kinh nghiệm du học, làm việc nghiêm túc và tính cách cũng tốt. So với mấy kẻ gian xảo, em tốt hơn nhiều."

Hàn Uyển Tuệ ngừng lại một chút rồi tiếp tục: "Hơn nữa, ấn tượng ban đầu rất quan trọng, mọi người thường có thiện cảm với những người ngoại hình xuất chúng hơn."

Dĩ nhiên, ý không phải là Khương Nguyệt Trì phải đi tiếp rượu hay bán thân. Trong công ty lớn, điều đó không đến mức xảy ra. Chỉ là cô sẽ đóng vai trò như "bộ mặt" của công ty mà thôi.

Khương Nguyệt Trì ngượng ngùng cười: "Em vẫn còn nhiều điều cần phải học."

Cuộc họp được lên lịch vào 8 giờ tối. Nghe nói sẽ có vài vị đại gia tham dự, nên họ cần cẩn trọng để không làm mất lòng ai.

Hàn Uyển Tuệ tò mò hỏi Khương Nguyệt Trì: "Lần trước nghe em nói với Potter, bạn trai cũ của em là người lai, bị em khắc mà ch.ết rồi, có thật không?"

Khương Nguyệt Trì thở dài nhẹ nhàng, gương mặt đầy tiếc nuối: "Ừ, đúng vậy."

Trong lòng cô, c.hết tạm thời cũng có thể coi như một dạng của cái ch.ết, vì vậy cô không nói dối.

"Chúc em gặp may mắn,"

Hàn Uyển Tuệ đột nhiên nắm tay cô, vẻ mặt chân thành, "Hy vọng bạn trai cũ của chị cũng sẽ bị chị khắc ch.ết."

"Chắc chắn rồi!" Khương Nguyệt Trì thật lòng chúc phúc cho cô ấy.

Nhưng sau khi nói lời này, Khương Nguyệt Trì không ngờ rằng chỉ ba tiếng sau, cô sẽ gặp lại "bạn trai cũ" — người mà cô đã "khắc ch.ết".

Và, đúng như vậy, anh ta vẫn đẹp trai như trước, đến mức khiến người khác phải sững sờ.

Cô không quá bất ngờ. Mặc dù Felix đã một thời gian không xuất hiện trước mặt cô, nhưng Khương Nguyệt Trì hiểu rằng anh sẽ không dễ dàng "buông tha" cho cô. Felix có sự chiếm hữu và kiểm soát mạnh mẽ đến mức thậm chí khi hôn cô, anh vẫn mở mắt ra.

Anh thích nhìn vẻ mặt ngây dại của Khương Nguyệt Trì khi bị hôn đến mất lý trí.

"Suy nghĩ gì thế?" Thấy cô lơ đãng, Hàn Uyển Tuệ nhỏ giọng hỏi.

Khương Nguyệt Trì lấy lại tinh thần, lắc đầu.

Cô không ngờ rằng địa điểm cuộc họp lại là ở một sòng bạc.

Căn phòng lớn với trần nhà mạ vàng và cửa kính trang trí hoa văn, các cô gái chia bài quyến rũ với nụ cười ngọt ngào, thậm chí có thể rót rượu cho khách từ miệng họ.

Sòng bạc này được trang hoàng giống như một nhà thờ, và ở giữa là bàn chơi với mức cược lớn nhất.

Khi nhìn thấy Felix, Khương Nguyệt Trì cảm thấy dự cảm rằng điều gì đó không tốt sắp xảy ra. Anh chơi lớn, và chơi rất tàn nhẫn. Felix không chỉ giỏi chơi bài mà còn rất am hiểu "giăng bẫy" người khác.

Người đàn ông này không chỉ có trái tim đen tối, mà máu trong người anh ta cũng đen.

Cô không thể chịu nổi khi phải nhìn thêm nữa. Cô có linh cảm rằng ông chủ của cô lần này sẽ rơi vào tình huống mất trắng như CEO của khu nghỉ dưỡng trước đó.

Nhưng rồi, những người có thể ngồi vào chiếc ghế đó đều là những nhà tư bản đáng sợ. Cô, một kẻ nhỏ bé trong công ty, không thể nào đau lòng thay họ được.

Cô bị Hàn Uyển Tuệ kéo đến một bàn khác để đánh vài ván nhỏ, và thật bất ngờ, cô thắng được vài ngàn đồng.

Cô cảm thấy có ai đó luôn theo dõi mình. Cảm giác này mạnh mẽ đến nỗi không thể bỏ qua, giống như có ai đó muốn mổ xẻ cô từ trong ra ngoài. Nó không giống như là ảo giác.

Cô quay đầu lại và bắt gặp một ánh nhìn lạnh lùng.

Felix dường như không có tâm trạng, và cũng chẳng có ý định làm hại ai. Suốt thời gian chơi bài, anh không bỏ một lá bài nào, như thể đang làm từ thiện, đưa tiền ra ngoài.

Thỉnh thoảng, anh ngước mắt lên nhìn về phía vị trí của Khương Nguyệt Trì, ánh mắt sâu thẳm, khó mà đoán được cảm xúc.

Cô không thể biết anh đang nghĩ gì

Bên cạnh anh, một người nào đó đã nhân cơ hội đưa cho anh một tài liệu: "Đây là tài liệu về dự án mà lần trước tôi đã nói với ngài. Tôi cùng đội ngũ đã thức nhiều đêm làm cho kịp. Tháng sau sẽ có một mảnh đất ở vùng ngoại ô được đấu giá công khai, ngài có thể cân nhắc đầu tư, tiềm năng lợi nhuận rất lớn."

Felix nghe xong chỉ nhếch môi cười nhẹ. Anh ta nhắc đến chuyện đầu tư như thể nói về việc đi uống trà, không bận tâm đến tiềm năng hay rủi ro.

Người đó hiện tại vô cùng khẩn thiết mong cầu Felix rót vốn.

Lần này Felix đến có thể xem như là hạ mình, vì đối phương đã cầu xin suốt hơn một tháng. Tuy nhiên, khi đó Felix đang ở bệnh viện chăm sóc Alice, thậm chí không xuất hiện lấy một lần.

Nếu không phải vì biết Alice nhận công việc tại công ty này, anh thậm chí còn lười để mắt đến. Công ty này không có tiềm năng, tầm nhìn hạn chế, mà ông chủ thì giống như một quả bóng bowling rỗng ruột.

Felix thật sự rất lo lắng cho tương lai của Khương Nguyệt Trì.

Đơn giản là nghĩ cứ thuận theo tình hình mà tiến tới, ít nhất để cô có thể phát triển trên con đường sự nghiệp lâu dài hơn một chút. Không đến mức chuyển sang chính thức chưa bao lâu đã chịu cảnh đau khổ công ty phải đóng cửa .

Không biết từ khi nào, thái độ của anh đối với Alice đã thay đổi, từ việc giữ cô ở bên mình, chuyển thành đẩy cô ấy đi xa hơn.

Felix nhận lá thư dự án kia, anh cố gắng giữ bình tĩnh, đọc lâu hơn một chút. Nhưng sự kiên nhẫn của anh chỉ kéo dài được khoảng hai giây, rồi môi anh nở một nụ cười khinh miệt.

"Tôi cứ tưởng đây là thứ rác rưởi mà mấy đội làm suốt đêm mới có thể tạo ra. Thật sự làm tôi phải nhìn lại. Có lẽ tôi cần xem xét lại chuyện hợp tác với anh, ông Tôn."

Người đối diện sững sờ, vội vàng cười gượng, nói rằng nếu có điểm nào không hài lòng thì sẽ chỉnh sửa lại.

Nhưng Felix rõ ràng trở nên lơ đãng, vì Khương Nguyệt Trì đã rời khỏi tầm mắt anh, trong lúc anh cúi xuống xem bản dự án ngớ ngẩn này.

Vài ngày trước, anh đã trở về Mỹ để xử lý một số việc cá nhân.

Người cha lớn tuổi của anh đã qua đời, cũng giống tình huống của bà nội Alice, bệnh tim. Nhưng ông ta chết vì dùng quá nhiều thuốc kích thích testosterone, dẫn đến cái ch.ết đột ngột.

Anh đã dành thời gian để hoàn thành tang lễ. Người mẹ kế trẻ tuổi mang theo luật sư, hống hách đến gặp anh, bụng cô ta đã hơi nhô lên.

Felix rít một hơi thuốc, qua làn khói xám trắng, anh nheo mắt nhìn xuống bụng nhỏ hơi nhô lên bên dưới chiếc váy của cô ta. Không có gì ngạc nhiên, cái t-ử cu-ng đã bị không biết bao nhiêu người tàn phá ấy, giờ đây đang mang trong mình một đứa bé cùng chảy dòng máu với anh – một người em trai cùng huyết thống.

"Felix, di chúc là do cha anh lập ra, được luật sư Mike đích thân soạn thảo, giấy trắng mực đen, có giá trị pháp lý."

Nhìn vẻ mặt đắc thắng của cô ta, Felix cảm thấy thương hại từ tận đáy lòng. Nếu cô ta thông minh hơn một chút, anh có thể đã tha thứ. Nhưng không thể, vì anh ghét kẻ ngu ngốc. Ghét đến mức chỉ muốn g.iết c.hết ngay khi nhìn thấy.

Anh mỉm cười ôn hòa, nhận lấy bản di chúc, thong thả đọc hết các điều khoản. Tang lễ vừa mới kết thúc, anh vẫn chưa kịp thay bộ vest đen trên người, và bông hoa trắng trên ngực như là chút dịu dàng điểm xuyết giữa cái lạnh lẽo.

Ánh mắt anh xuyên qua cặp kính, từ bản di chúc nhìn lên người mẹ kế trẻ tuổi kia. Trông anh lịch sự, dễ nói chuyện, nhất là sau khi vừa tham gia một tang lễ trang nghiêm và thánh thiện.

Nhưng người mẹ kế trẻ tuổi đó, khi bị ánh mắt anh nhìn chăm chú, cơ thể cô ta bắt đầu run rẩy, giống như cành liễu trong mưa. Trong lòng cô ta thầm khâm phục cô gái người Trung Quốc đã ở bên Felix nhiều năm. Hình như tên là Alice? Cô ta từng nghe Michelle nhắc đến.

Cô ta không hiểu sao một cô gái lại có thể ở bên cạnh con quỷ đáng sợ này lâu đến vậy!

Người đàn ông đứng dậy, ánh mắt cũng từ cái nhìn thẳng, chuyển thành nhìn xuống từ trên cao. Anh thờ ơ ném bản di chúc vào lò sưởi đang cháy.

Cười nhạt: "Thay vì hy vọng pháp luật sẽ chia tài sản, sao cô không nghĩ đến việc pháp luật có thể bảo vệ mạng sống của cô trước. Mẹ kế đáng thương của tôi, chúc cô may mắn."

Trước khi rời đi, anh đã đến Los Angeles bằng trực thăng để xử lý một số việc cần thiết.

Trương Thư Thanh dọn khỏi chung cư, gần đây vẫn ở lại đó. Hôm nay cũng vậy. Khi thấy Felix, anh cung kính chào: "Chào anh Aaron."

Felix ngồi vắt chân dài, một tay chống cằm, dáng ngồi thả lỏng, bộ vest ba mảnh trông thật thanh lịch trên người anh. Khi anh không nói, từ "quý ông" dường như là từ được tạo ra dành riêng cho anh.

Dù anh mở miệng, sự ôn hòa của anh vẫn không thể bắt bẻ. Anh từ tốn châm một điếu xì gà, trong khi đám tàn xì gà vẫn đang cháy trong chiếc gạt tàn bằng gỗ tuyết tùng. Người đàn ông tựa tay lên ghế, nhìn đối phương từ trên cao.

Anh cười nhẹ: "Cậu sắp về nước?"

Trương Thư Thanh gật đầu, giọng nói có chút căng thẳng: "Tháng sau, sau khi hoàn thành việc tốt nghiệp."

Felix phủi đi làn khói, hờ hững hỏi: "Tốt lắm. Cậu định về thành phố nào?"

Trương Thư Thanh không hiểu tại sao đột nhiên Felix lại quan tâm đến mình. Trước đây, dù gặp vài lần, người đàn ông này luôn kiêu ngạo và không nhớ bất kỳ ai ngoài người quan trọng. Huống chi là anh, một người vô danh.

"Chắc là thành phố A." Đô thị cấp 1, phát triển tốt, và người đó cũng ở đó. Dù Khương Nguyệt Trì không còn liên lạc với anh, nhưng anh biết qua bạn bè rằng cô ấy ở thành phố A.

"Thành phố A không thích hợp cho cậu." Một tiếng cười nhạt làm gián đoạn suy nghĩ của anh.

Trương Thư Thanh hơi ngạc nhiên: "Sao cơ?"

Felix cười ôn hòa, nhắc nhở thân thiện: "Đến thành phố A cậu sẽ gặp xui xẻo, đổi thành phố khác đi."

Nói xong lời cảnh báo nhẹ nhàng, anh khoác áo đứng dậy, cùng Tái Văn chào tạm biệt: "Tôi đi đây."

Bill chạy tới: "Bố nuôi, để con tiễn bố nuôi."

Felix cúi xuống, nhìn đứa bé đang ôm chân anh. Đứa trẻ đã lớn và cao hơn. Thật vậy, trẻ con chỉ dễ thương trong hai năm đầu, sau đó thì chỉ làm người ta bực mình.

Anh nhẹ nhàng đẩy cậu bé ra, cười nói: "Đi tìm ba của con đi."

Anh ở Mỹ thêm vài ngày nữa, giải quyết nốt những việc cần làm. Tiếp theo, anh cần xử lý vài việc quan trọng hơn.

_______

Khương Nguyệt Trì không hiểu chuyện gì đã dẫn đến tình huống này. Rõ ràng không lâu trước, cô còn đang vui vẻ chơi một ván cược nhỏ với Hàn Uyển Huệ trong sòng bạc.

Vậy mà bây giờ, cô lại ở cùng Felix trong một căn phòng.

Chính xác hơn, là phòng riêng trong sòng bạc.

Cô uống một chút rượu. Sòng bạc luôn có quầy bar và những tay pha chế khéo léo.

Cô cố gắng nhớ lại. À, nhớ rồi. Sau khi uống ly cocktail, đầu cô đau nhức, định đi vệ sinh rửa mặt, nhưng khi vừa bước ra thì lảo đảo, không đi nổi.

Có vẻ Felix đã đỡ cô vào đây.

Ừm... Có phải đây là cái mà người ta gọi là "nhặt của rơi" trên mạng không?

Cô nhìn về phía Felix. Quả nhiên, người đàn ông trước mặt gần như ngay lập tức hiểu được suy nghĩ của cô: "Hiện giờ em còn tỉnh táo, anh chỉ đỡ em một chút thôi."

Thôi được, đúng là cô không say đến mức mất kiểm soát, chỉ là hơi đau đầu thôi. Nhưng ý thức vẫn còn tỉnh táo.

Felix rót một ly nước ấm đưa cho cô, cô cúi xuống nhìn chiếc áo khoác khoác trên người mình. Là của anh. Bộ vest đen, đối với cô thì quá rộng. Áo còn mang theo hơi ấm của anh và một mùi hương nhè nhẹ.

Cô nhận ly nước, cảm ơn anh. Dù xa cách nhưng rất lịch sự, giống như đang đối xử với một người lạ mới gặp lần đầu.

"Anh thật là một quý ông."

Cô buông lời khen khách sáo khiến anh bật cười lạnh: "Thật là một lời khen sáo rỗng."

Cô đã quen với cách nói mỉa mai của anh.

Khương Nguyệt Trì uống hết nước, cổ họng khô rát cũng đỡ hơn, cô đứng dậy, cảm ơn anh thêm lần nữa: "Cảm ơn anh, và cả áo khoác nữa."

Felix thờ ơ, cúi đầu châm thuốc lá. Không buồn ngẩng đầu lên, như thể không nghe thấy lời cô nói.

Rất lạnh lùng.

Khương Nguyệt Trì không để ý đến sự lạnh nhạt của. Điều đó lại càng hợp ý cô hơn. Cô đã quyết định rằng sẽ không để bản thân vướng vào bất kỳ liên hệ nào với anh nữa.

Dùng từ " buông xuôi " có lẽ chính xác hơn cho cảm giác của cô lúc này. Có một câu nói thế này: "Nếu cuộc sống ép buộc bạn, vậy bạn hãy ép lại cuộc sống theo cách của mình"

"Vậy em đi trước."

Khương Nguyệt Trì nói, tháo chiếc áo khoác khỏi người và đặt lên ghế sofa. Đó là áo của Felix, cô không có ý định mang theo. Lần trước, cô tiện tay lấy áo khoác của anh và bán lên một trang web second-hand đồ cũ. Thật may mắn là anh chẳng để ý đến việc đó, nếu không cô đã phải đối mặt với một vụ kiện và số tiền bồi thường có lẽ sẽ đủ để cô dành cả mùa đông và hè trong đồn cảnh sát.

Khương Nguyệt Trì nghĩ đến điều đó, và chuẩn bị mở cửa ra đi. Nhưng ngay khoảnh khắc sau, cánh cửa đột ngột đóng lại và cô nghe thấy tiếng khóa chốt.

"?"

Cô có chút hồ nghi mà xoay người sang chỗ khác, chỉ để đối diện với ánh mắt xanh u ám của Felix.

Cảm xúc của anh rất khó đoán, đặc biệt là trong khoảnh khắc này. Cô có thể cảm nhận rõ ràng nhịp thở của anh trở nên dồn dập và nặng nề hơn. Mới một phút trước, anh vẫn còn phớt lờ cô, cúi đầu và hủy điếu thuốc lá. Anh không nói lời nào, nhưng bầu không khí tràn đầy năng lượng mạnh mẽ tỏa ra khiến Khương Nguyệt Trì cảm thấy bất an. Cô có cảm giác như một bức tường vô hình đang bao quanh mình, nhốt cô lại trong đó.

Cô suy nghĩ một chút rồi hỏi anh: "Anh có uống rượu sao ?"

"Không"

cuối cùng anh cũng mở miệng, giọng nói vẫn trầm thấp như thường lệ. "Anh rất tỉnh táo."

Chính bởi vì tỉnh táo mà anh mới cảm thấy mình không thể chịu đựng được nữa. Hơn một tháng qua, cô luôn giữ khoảng cách với anh, ánh mắt xa cách. Cô thật sự muốn cắt đứt hoàn toàn với anh sao? Hay còn lý do nào khác? Anh không dám chắc.

Cô có phần ngây thơ, dù trong những năm qua đã có tiến bộ. Có lẽ trong những người đồng trang lứa, cô được xem là thông minh và nổi bật. Nhưng đáng tiếc, đối thủ của cô lại ở một tầng lớp hoàn toàn khác. Anh nhìn cô như một đứa trẻ mới tập đi. Nhưng cô không hề che giấu sự ngây thơ đó. Cô thậm chí lừa dối cả bản thân mình trong những suy nghĩ của mình, và ngay cả khi viết nhật ký, cô cũng có chút giữ lại.

Cô quá nhỏ bé, quá yếu ớt, không thể so sánh với Felix. Nhưng điều duy nhất khiến anh yếu lòng lại chính là nhược điểm chí mạng này. Anh không thể sống thiếu cô. Càng lâu ngày, anh càng chắc chắn điều đó. Vì thế, anh chỉ có thể không ngừng theo sát những dấu chân lùi lại của cô để tiến gần hơn.

Thật bất ngờ, chính anh lại là người tỉnh táo trước khi bị cuốn vào cơn xoáy trầm luân. Quyền chủ động từ đầu đến cuối luôn nằm trong tay anh. Khương Nguyệt Trì không hề có khả năng phản kháng. Nhưng mỗi bước anh tiến đến gần cô, đều dựa trên mỗi bước cô lùi về phía sau.

Rốt cuộc là anh đang kìm nén bản thân, hay chính cô đang điều khiển dắt mũi anh vô hình?

Có lẽ từ lần đầu tiên anh vì cô mà đến Trung Quốc, chiếc vòng cổ vô hình đã được đặt lên cổ anh. Và chính anh là người tự tay đeo nó. Thậm chí, chỉ mới tháng trước thôi anh còn đổi cả quốc tịch,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro