Chương 42: Muốn ôm và xoa đầu cô
Chương 42 : Muốn ôm và xoa đầu cô
Khi Michelle tỉnh dậy, đã không ngừng hối hận khi nhớ lại tất cả mọi chuyện nhờ vào lời nhắc nhở của bạn thân.
Trời ơi, suýt chút nữa cô đã làm cháy rụi căn phòng nhỏ của phu nhân Daisy. Mặc dù từ khi phu nhân Daisy rời đi, nơi đó không có ai ở, nhưng đó vẫn là tài sản của gia đình Aaron.
"Coi như xong, tôi sẽ bị sa thải mất," cô bắt đầu rơi nước mắt.
Michelle rất cần công việc với mức lương cao này. Quê hương cô có quá nhiều người làm hầu gái, dường như ai cũng chuẩn bị sẵn sàng để trở thành hầu gái. Từ lúc sinh ra, họ đã là những người dự bị để làm người hầup.
Đương nhiên, đó chỉ là một cách nói đùa. Nhưng thực tế là những người như cô, không có học vấn hay xuất thân tốt, khó có thể tìm được công việc nào tốt hơn việc làm hầu gái cho những gia đình giàu có.
Hơn nữa, công việc ở đây không chỉ có lương cơ bản mà còn có rất nhiều khoản thưởng và hoa hồng khác.
Chẳng hạn, mỗi lần ông Aaron kết hôn, ông lại phát cho mọi người một phong bì tiền thưởng rất lớn. Hơn nữa, ông còn rất thích kết hôn.
Tuy nhiên, trông ông như thể không sống được bao lâu nữa, nên mọi người đều đang mong chờ đến lễ cưới của thiếu gia Felix. Felix giàu hơn ông Aaron rất nhiều, chắc chắn anh ta sẽ hào phóng hơn nhiều.
Gia đình Aaron chưa bao giờ có tiền lệ chỉ kết hôn một lần. Là quý tộc, họ sinh ra đã hưởng thụ địa vị cao quý nhất. Cuộc hôn nhân của họ cũng rất tự do, và lý do để ly hôn thường chỉ xoay quanh hai điều: ngủ chán và cảm thấy hết hứng thú.
Vì thế, một cuộc hôn nhân này nối tiếp một cuộc hôn nhân khác xuất hiện trong lý lịch của họ.
Felix, là con trưởng của gia tộc Aaron, đồng thời cũng là người xuất sắc và anh tuấn nhất trong số họ, hôn nhân của anh chắc chắn sẽ còn nổi bật hơn các bậc tiền bối của mình.
Nhưng giờ đây, Michelle thậm chí không thể đợi đến ngày thiếu gia Felix kết hôn.
Michelle ôm mặt khóc nức nở, khóc vì đã để tuột mất cơ hội nhận bao lì xì. Một người hầu gái đã gợi ý: "Có lẽ em nên cầu xin Alice giúp đỡ, chị nghĩ cô ấy có thể giúp được em."
Alice?
Michelle đương nhiên biết mối quan hệ giữa Alice và thiếu gia Felix nhưng cô cũng biết rằng trong mối quan hệ đó vị trí của Alice cũng không khác gì với mình. Alice là bạn của cô, và cô không thể hại Alice.
Người hầu gái kia không hiểu: "Chị nghĩ không phải như em tưởng đâu, thiếu gia Felix dường như rất quan tâm đến Alice."
Anh thậm chí còn chịu hôn cô ấy ngay sau khi cô vừa nôn mửa. Ngay cả chị cũng thấy ghê tởm, huống hồ gì Felix, người có tính sạch sẽ cực kỳ nghiêm trọng. Nếu không có tình cảm sâu đậm, thì không thể làm được điều đó.
Michelle cho rằng người bạn của mình chỉ đang an ủi cô, và cô lại tiếp tục nằm khóc. Felix thiếu gia có thể thích Alice, nhưng việc thích đó chẳng khác gì việc anh thích dành cho con ngựa trong chuồng.
Hôm nay bữa trưa là ăn món ăn Pháp, vì Khương Nguyệt Trì dậy quá muộn nên đã bỏ lỡ bữa sáng.
Cô vốn không định ở lại, nhưng mẹ kế mới của Felix tỏ ra rất nhiệt tình. Bà ấy niềm nở mời Khương Nguyệt Trì dùng bữa: "Ta nghe Áo Lan nói, cô là bạn gái của Felix?"
Áo Lan là một trong những người hầu trong nhà. Khương Nguyệt Trì theo bản năng nhìn Felix, anh ta vẫn thờ ơ, bình thản cắt gan ngỗng.
Khương Nguyệt Trì liền lắc đầu: "Chúng tôi đã chia tay."
Tiếng dao nĩa chạm mạnh vào đĩa vang lên chói tai, khiến tim cô như thắt lại một lúc. Mọi người đồng loạt nhìn về nơi phát ra âm thanh. Thủ phạm là Felix vẫn ung dung gọi người hầu: "Dao ăn bị cùn rồi, mang cho tôi bộ khác."
"Vâng,"
người hầu kính cẩn rời đi, nhanh chóng mang đến một bộ dao nĩa hoàn toàn mới, sạch sẽ.
Bộ đồ ăn của Felix luôn được chuẩn bị riêng biệt, thậm chí kể cả bát đũa cũng được gửi đi riêng biệt. Tính sạch sẽ của anh không phân biệt bất kỳ ai, giống như việc anh ghét tất cả mọi người như nhau.
Vì thế, Khương Nguyệt Trì luôn nói rằng ưu điểm lớn nhất của Felix chính là sự công bằng. Công bằng trong việc ghét tất cả mọi người.
Daniel, ngồi bên cạnh, bật cười chế nhạo cô. Giọng nói của anh ta hoàn toàn khác với Felix chói tai và sắc bén: "Chia tay? Cô rõ ràng bị anh Felix bỏ rơi mà thôi. Cô chẳng phải là bạn gái gì cả, cô chỉ là nhân tình, là bạn tình!"
Felix ngước mắt nhìn Daniel: "Nếu cậu nói thêm một câu nữa, tôi sẽ dùng cái nĩa này đâm xuyên lưỡi cậu."
Daniel lập tức cúi đầu sợ hãi. Khương Nguyệt Trì còn có chút tiếc nuối. Tại sao anh ta lại phải cảnh báo trước chứ? Sao không trực tiếp làm luôn?
Người mẹ kế xinh đẹp mỉm cười: "Daniel khác hẳn với anh trai, quả thật có chút trẻ con."
Mẹ kế đưa tay vuốt ve bụng nhỏ hơi nhô lên, "Hy vọng đứa bé trong bụng cũng có thể trở nên thông minh và quyết đoán như anh trai của nó."
"Anh trai?"
Felix cầm lấy khăn ăn, thong thả lau miệng. Cử chỉ của anh ưu nhã đến mức gần như có thể gọi là một cảnh đẹp, mặc dù anh ta chẳng lễ phép, chẳng có đạo đức, cũng chẳng có tư chất. Nhưng lễ nghi của anh ta hoàn hảo đến mức không ai có thể chỉ trích.
Người ta đồn rằng những quý tộc như Felix từ nhỏ đã có thầy dạy lễ nghi chuyên nghiệp hướng dẫn.
Điều này khiến Khương Nguyệt Trì thường sinh ra ảo giác rằng Felix là một quý ông nhã nhặn. Vì chỉ cần anh không để lộ bản tính ác độc, thì anh chính là một quý ông thực thụ.
Felix ném chiếc khăn ăn đã dùng vào thùng rác, giọng nói khinh thường nhưng nhẹ nhàng: "Chỉ mong đứa bé này khi sinh ra không có tóc xoăn ngắn và làn da ngăm đen. Nếu không, chắc chắn mọi người sẽ rất hứng thú với đột biến gien đó, và tôi cá rằng đám nghiên cứu sinh vật học kia sẽ lấy chủ đề cho luận văn tiếp theo của mình là: Hai người da trắng làm thế nào sinh ra một đứa bé da đen."
Nụ cười trên mặt của người mẹ kế xinh đẹp chợt cứng đờ, sắc mặt chuyển từ xanh sang trắng. Khương Nguyệt Trì nghĩ, cô ấy rõ ràng vẫn còn quá trẻ, và có lẽ do ít tiếp xúc với Felix nên chưa thể miễn dịch với những lời cay nghiệt của anh ta.
"Anh đang nói rằng đứa bé tôi đang mang không phải con của cha anh sao? Thượng đế có thể làm chứng, tôi chỉ có tình cảm chân thành với ông Aaron. Ngay từ lần đầu tiên gặp ông ấy, tôi đã bị sự dí dỏm và hài hước của ông ấy thu hút. Tôi đã thiếu tình thương của cha từ nhỏ, và chính ông ấy đã làm tôi cảm nhận được điều đó."
Khương Nguyệt Trì chỉ biết thầm nghĩ trong lòng, "Ông ấy thậm chí có thể là ông của cô."
Aaron tiên sinh dường như cũng muốn nói gì đó. Ông hiểu rất rõ tính cách của con trai mình, nhưng chưa kịp mở miệng thì Felix đã kéo ghế đứng dậy.
Với vóc dáng quá cao lớn và tỷ lệ hoàn hảo, anh trông cực kỳ thu hút, khiến người khác không thể không chú ý.
Felix thản nhiên gài lại chiếc cúc áo vest mà anh vừa tháo ra khi ngồi xuống: " Tôi chỉ đang chúc phúc cho cô. Hy vọng đứa bé sinh ra sẽ là một đứa trẻ da trắng, nếu không, ngay ngày đầu tiên, tôi sẽ cho người đưa nó đến bang Alabama. Dựa theo tính toán ngày sinh, vừa hay khi nó biết đi thì cũng là mùa bông ở đó."
Nói xong, anh ta rời khỏi, để lại người mẹ kế xinh đẹp đang khóc nức nở trong lòng ông Aaron.
Daniel im lặng không nói gì, chỉ có Khương Nguyệt Trì, người ngoài cuộc, được xem một màn cẩu huyết trong gia đình hào môn miễn phí.
Cô tự hỏi, liệu cha của Felix có thật sự tin rằng đứa bé trong bụng kia là con của ông không. Ông đã 70 tuổi, cô thậm chí còn nghi ngờ rằng thứ ông bắn ra là ti-nh trùng hay chỉ là nước tiểu.
Sau bữa ăn, Khương Nguyệt Trì đi tìm Felix, nhờ anh lái xe đưa cô về nhà. Anh vừa thay xong quần áo, chiếc áo sơ mi phẳng phiu không một nếp nhăn. Vạt áo được cẩn thận nhét vào quần và che kín bởi chiếc thắt lưng đen.
Lúc này, Felix đang đeo đồng hồ vào tay trái. Nghe thấy tiếng cửa mở, anh quay đầu liếc nhìn Khương Nguyệt Trì. Cô dựa vào khung cửa, chăm chú nhìn anh.
Cô có chút hối hận vì không vào sớm hơn, dù không thấy được cơ ngực của anh ta thì ít ra cũng có thể ngắm chân của anh ta.
Sau khi đeo đồng hồ xong, anh ta lại khoác áo vào và nói: "Muốn nhìn lén thì phải vào sớm hơn chứ, bây giờ thì muộn rồi."
Anh dường như đọc được suy nghĩ của cô, nhẹ nhàng mỉa mai. Khương Nguyệt Trì có thể cảm nhận được rằng anh đã nguôi giận, điều này thể hiện qua giọng điệu của anh.
Cô nói: "Anh đưa em về nhà."
Felix nhíu mày: " Anh là tài xế của em à?"
Khương Nguyệt Trì thản nhiên đáp: "Anh quên lời anh đã nói trên thuyền à?"
Felix thấy cô vẫn nhớ, thậm chí còn đặt lời nói đó trong lòng, liền cười: " Em đồng ý sao?"
Cô gật đầu: "Ừ, dm đồng ý."
Sau khi về nhà hôm đó, cô đã suy nghĩ rất nhiều. Dù sao thì thử một lần cũng chẳng thiệt hại gì.
Mặc dù không biết lời Felix nói có bao nhiêu phần đáng tin, nhưng đôi khi cô có thể thấy anh ta thật lòng. Vậy nên, thử xem sao.
Felix khẽ nhếch môi, nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn từ cô, thái độ của anh trở nên ôn hòa hơn: "Em đợi bên ngoài một lát, anh có cuộc gọi cần thực hiện."
"Ừ." Cô đóng cửa lại và bước ra ngoài.
Khi cô đang đợi, Michelle đi ngang qua và nói chuyện với cô vài câu. Nhưng khi Felix bước ra, Michelle lập tức rời đi, khiến Khương Nguyệt Trì cảm thấy khó hiểu.
Felix đã làm gì với Michelle sao?
Thông thường, khi Felix ra ngoài, anh luôn có tài xế riêng. Nhưng khi đưa đón Khương Nguyệt Trì, hầu hết thời gian anh đều tự lái.
Vừa lên xe, cô nhận được tin nhắn từ bạn cùng phòng, mời cô tham dự một buổi tiệc tối. Khương Nguyệt Trì không do dự, quyết định sẽ tham gia. Là một đầu bếp, nếu cô không tham gia, buổi tiệc sẽ rất khó thành công.
Bữa tiệc của sinh viên lưu học sinh thường khác với tiệc của người bản xứ. Họ chỉ tụ tập để nướng BBQ ở sân vườn, không phải những buổi tiệc thâu đêm với chất kích thích, hay kiểu gặp ai cũng làm tìn-h bừa sau khi đã phê thuốc. Những cảnh đó mới thực sự là hỗn loạn và bừa bãi.
Felix đang lái xe, nhưng vẫn nghe được âm thanh cô gõ chữ trên điện thoại, liền hỏi: "Ai nhắn tin cho em thế?"
Sau khi trả lời xong tin nhắn, cô cất điện thoại vào túi: "Không có ai quan trọng."
Cô không cần phải trả lời câu hỏi của anh
Felix không hỏi thêm, chỉ cười lạnh lùng.
Khi đến dưới khu chung cư, anh hạ cửa sổ xe, nhìn qua đám nhà cũ kỹ trước mắt. Khương Nguyệt Trì biết, trong lòng Felix chắc chắn đang chê bai khu "ổ chuột" này.
Nơi này chỉ hơi cũ, nhưng không phải tồi tàn. Tiền thuê vẫn rất cao.
Felix không thể áp dụng tiêu chuẩn của anh ta lên những người bình thường như họ. Rốt cuộc, tiền anh ta để lại tiền tip sau mỗi bữa ăn có thể bằng tiền thuê nhà cả tháng của cô.
Felix dường như có điều muốn nói, nhưng trước khi anh kịp mở miệng, Khương Nguyệt Trì đã bước vào tòa nhà.
Đó là điều anh vừa nói trên xe. Nếu muốn khiến một người đàn ông mê mẩn, đừng để họ có được mình quá dễ dàng. Dù Felix chỉ nói đùa, cô lại tin thật.
Anh bước ra khỏi xe, dựa vào thân xe và châm một điếu thuốc, ánh mắt anh không sai chút nào, dừng lại đúng ở căn hộ của cô. Cho đến khi đèn phòng cô bật sáng.
Đôi mắt anh nheo lại, môi khẽ nhếch lên một nụ cười đầy toan tính.
Alice, thật dễ để lừa.
Ai là thợ săn, ai là con mồi, đã rõ ràng chưa?
Siêu xe cùng vẻ ngoài điển trai của anh nhanh chóng thu hút ánh nhìn của nhiều người.
Lúc này, vài cô gái vừa đi mua nguyên liệu nấu ăn cho buổi tiệc cũng đã quay về. Hai cô gái liếc mắt nhau, trao đổi ánh mắt đầy ngầm hiểu.
— Có trai đẹp kìa.
— Thấy rồi, cậu qua xin WeChat đi.
— Hình như là người nước ngoài, biết đâu người ta không dùng WeChat.
— Vậy cậu thử hỏi tài khoản Instagram xem sao.
— Mình mắc chứng sợ trai đẹp.
— Trời, mình cũng vậy.
Vì thế buổi tối, các cô gái cảm thấy tiếc vì đã không dám tiến lên để xin thông tin liên lạc của Felix.
Khương Nguyệt Trì phụ trách nướng thịt, vì cô là người nấu ăn ngon nhất trong nhóm.
Trương Thư Thanh đến giúp và thậm chí còn cầm khăn giấy để lau mồ hôi cho cô.
Dù là động tác lau mồ hôi rất nhẹ nhàng, như là chuồn chuồn lướt nước, nhưng cảm giác lại có chút ngứa.
Trương Thư Thanh là người rất lịch sự và biết giữ khoảng cách đúng mực.
Khương Nguyệt Trì nói:" cảm ơn cậu"
anh chỉ lắc đầu, cẩn thận gấp khăn giấy lại rồi vứt vào thùng rác.
Sau đó, Trương Thư Thanh đi rửa tay sạch sẽ, rồi nhận lấy vị trí của cô, để cô có thể nghỉ ngơi.
Khương Nguyệt Trì không yên tâm lắm: " Cậu biết nướng như thế nào không?"
"Ừ, vừa rồi nhìn một lần đại khái đã biết."
"Oa, Cậu thật giỏi."
Cô thật sự khen ngợi từ tận đáy lòng vì chỉ nhìn một lần mà đã hiểu.
Có thể là do lời khen quá giá trị, hoặc có thể là do lửa quá nóng, mà Trương Thư Thanh cảm thấy tai mình có chút ngứa ngáy, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh.
Felix đã gọi cho cô tổng cộng bốn lần. Cuộc gọi đầu tiên là cách đây năm giờ, khi đó cô đang nướng cánh gà. Còn có một cuộc gọi cách đây mười phút. Họ vừa mới uống xong rượu.
Biết rằng Khương Nguyệt Trì không chịu được rượu, để chăm sóc cho cô, họ đã cho phép cô chỉ uống rượu trái cây với nồng độ thấp.
Mặc dù gọi là rượu trái cây, thực ra nó chẳng khác gì nước nho, với nồng độ cồn chỉ 10%. Nhưng cô vẫn cảm thấy hơi say, có thể là do mệt mỏi.
Cô được hai nữ sinh đỡ về phòng, họ thậm chí còn ân cần giúp cô trang điểm.
Điện thoại vẫn không ngừng reo trong túi xách của cô.
Khương Nguyệt Trì mãi đến sáng hôm sau mới thấy những cuộc gọi nhỡ đó. Cô ngồi trên giường hơn mười phút mới tin rằng đó là các cuộc gọi từ Felix.
Cô gọi lại lần đầu không ai nhận, lần thứ hai mới có giọng nam trầm ấm của anh.
" Anh còn tưởng rằng em đã c-hết rồi."
Khương Nguyệt Trì bị sự châm biếm lạnh lùng của anh làm cho hơi bất ngờ, sau đó nói: "Không chết, vẫn còn sống khỏe."
Anh hừ lạnh.
Khương Nguyệt Trì nhìn đồng hồ, vào phòng rửa mặt. Bình nóng lạnh ở đây không hiệu quả lắm, cần phải mở vòi nước một lúc mới có nước ấm.
Cô cũng thường dùng chậu rửa mặt để tiết kiệm nước.
Vì vậy cuộc gọi đầu tiên diễn ra trong tiếng nước chảy ồn ào.
"Có chuyện gì không, Felix?"
Bên kia thỉnh thoảng có tiếng nói chuyện, nghe có vẻ như anh đang ở xa, cô nghe được một số từ như Q2, báo cáo tài chính hàng năm, và chứng khoán. Cô đoán anh đang tham gia cuộc họp.
Thật không lịch sự khi nhận điện thoại trong cuộc họp.
Đầu sỏ gây chuyện không nhận ra rằng
mình đã không nghe cuộc gọi đầu tiên của cô. Chính vì cô kiên trì gọi lại mà cuộc gọi thứ hai mới được kết nối.
Nhưng nếu cô nghĩ lại, cô mới nhận ra rằng đây là điều trước đây không xảy ra.
Bởi vì Felix luôn coi công việc là quan trọng nhất, cảm xúc của anh rõ ràng không được đặt lên hàng đầu.
"Chiều nay em có rảnh không, anh muốn đưa em đi đâu đó."
Cô từ chối ngay: " Emkhông đi khách sạn tình yêu, cũng không đi rạp chiếu phim riêng tư đâu."
Giọng anh bên kia trở nên khó chịu và không kiên nhẫn: " Anh khi nào đưa em đến những nơi đó!"
Hừm... Thôi được, có vẻ như là vậy.
Anh ghét những nơi dơ bẩn, và anh cũng đã nói trước, không muốn phát sóng trực tiếp cuộc sống của mình.
Anh nói với Khương Nguyệt Trì rằng những nơi như vậy thường có camera và có thể phóng đại một số bộ phận. Hơn nữa, họ rất ít khi dọn dẹp cẩn thận, trên bề mặt có thể còn thấy bụi bẩn.
Sau khi nghe xong, Khương Nguyệt Trì cảm thấy sợ hãi và buồn nôn với những nơi như vậy.
Từ đó cô không còn muốn đến những nơi đó nữa.
Dù lần trước cô đã cùng Miranda đi xem The Titanic và sau đó ôm nhau khóc suốt nửa giờ, Cô nghĩ rằng nếu không phải là người biến thái, thì người ở bên kia camera chắc chắn sẽ không hứng thú với cảnh khóc lóc, nước mũi nước mắt giàn giụa như vậy.
Felix nhún vai: "Khó nói lắm, có người thực sự thích những thứ độc đáo. Nhìn thấy em khóc, có khi anh cũng cảm thấy chút gì đó."
"......"
Ký ức dừng lại ở đây, Khương Nguyệt Trì tiếp tục hỏi Felix muốn đưa cô đi đâu. Anh không trả lời thẳng, chỉ yêu cầu cô nhớ mang theo một ít đồ trang phục, tốt nhất là màu tối.
Khương Nguyệt Trì ban đầu không hiểu, cho đến khi tài xế của anh đến đón cô và đưa cô đến địa điểm.
Ừm...
Felix nói: "Chúc mừng em, Alice, đã trở về quê hương của em. Hôm trước không phải em còn nói muốn gặp đồng hương sao?"
"......" Cô sửa lại anh
" Em nói quê em là một thôn quê xinh đẹp, không phải là một khu ổ chuột nghèo!"
Đúng vậy, không sai. Họ hiện đang ở khu ổ chuột lớn nhất New York.
Xung quanh là vài chiếc lều, trên bàn bày đầy đủ các loại thực phẩm, đồ chơi và sách vở. Phía bên kia còn có cơm trưa miễn phí.
Rất phong phú, có nướng, bánh sandwich, khoai tây hấp gà, salad, và cá chiên tuyết. Cô thậm chí muốn xếp hàng lấy một phần, nếu không sợ Felix cười nhạo cô.
Nhìn phong phú hơn hẳn so với những gì cô thường ăn QWQ
Khương Nguyệt Trì nhìn đám người lang thang xếp hàng dài, bắt đầu nghi ngờ lý do Felix làm những việc này.
Anh không phải kiểu người làm từ thiện. Đáng ghét, liệu anh có phải đang nghiên cứu gì đó về con người không?
Felix hiếm khi không mặc đồ công sở, mà thay vào đó là một chiếc áo lông màu tối và áo khoác da, thậm chí cả quần cũng màu đen.
Khương Nguyệt Trì nghĩ, anh nhắc nhở cô mặc đồ tối màu có lẽ chỉ vì anh có thành kiến với người nghèo. Anh nghĩ rằng họ đều rất bẩn.
Mặc đồ tối màu ít nhất không dễ thấy những vết bẩn do mồ hôi để lại.
Lều có bảo vệ duy trì trật tự, nếu có người cố tình chen lấn hoặc xô đẩy, những người đàn ông to lớn sẽ đến ngay lập tức, trực tiếp kéo người đó ra khỏi hàng và ném xuống đất.
"......"
Khương Nguyệt Trì thấy cảnh này, hỏi anh: "Anh chắc chắn là đang làm từ thiện sao?"
Felix châm điếu thuốc, cười lạnh nói: "Thỉnh thoảng anh thật không hiểu cái nghèo khó đã mang đến cho em cái gì. Thử bước ra khỏi tháp ngà voi đi, Alice tiểu thư. Em biết không, những người lang thang ở New York là kiểu người nào không? Họ có ít nhất hai mươi lỗ kim trên tay. Người như vậy chẳng có việc gì mà họ không làm được."
Khương Nguyệt Trì nghe xong câu này, cảm thấy lạnh lẽo sau lưng.
Ở đây, hàng cấm được hợp pháp hóa, vì vậy thường xuyên thấy những người không còn tỉnh táo nằm bên đường. Đó cũng là lý do khiến cô không dám ra ngoài vào ban đêm.
"Vậy tại sao anh vẫn còn..." Cô định nói rồi lại thôi.
Felix thong thả phủi bụi: "Không phải em bảo anh không có lòng đồng cảm sao."
Nghe vậy, cô hơi ngạc nhiên. Không ngờ rằng anh thực sự nghe thấy những lời lảm nhảm của cô khi say.
Cô còn tưởng rằng anh đã trở nên có chút thiện lương, nhất là khi một đứa trẻ nhỏ cầm đồ chơi chạy đến cảm ơn anh. Tuy nhiên, anh vẫn nhíu mày và lùi lại, tránh xa đứa trẻ chỉ đưa tay về phía mình.
"Cút ngay." Anh nói với ánh mắt lạnh lùng.
Khương Nguyệt Trì: "......"
Thôi, cô nghĩ nhiều rồi.
Felix đã sớm nhận ra, dù Alice đã thay đổi thái độ đối với anh nhiều, bản chất của cô vẫn không thay đổi. Cô vẫn dịu dàng và hòa nhã.
Mối quan hệ này, tuy có vẻ như anh đang cố gắng nhượng bộ, nhưng thực ra người vẫn kiểm soát tình hình là anh.
Anh nắm quyền chủ động, và chỉ cần Alice vẫn ở bên anh, việc anh phải làm chỉ là hạ mình một chút và không phải việc khó.
Khương Nguyệt Trì tất nhiên không nghĩ nhiều như vậy.
Felix thực sự đã chỉ cho cô một số phương pháp để tự kiểm soát mình. Thậm chí vì cô quá ngốc, anh còn từng bước hướng dẫn cô cẩn thận.
Sau cơn nhiệt tình, sự lạnh nhạt lại trở về. Cô cũng có thể thực hiện một số thử nghiệm phục tùng hoặc PUA với anh.
Anh nói: "Em không phải rất giỏi cái này sao?"
Khương Nguyệt Trì đỏ mặt phản bác: "Mới không có!"
Tất nhiên, Felix chỉ tập trung vào hai từ "nhiệt tình."
Những thứ còn lại không quan trọng với anh. Quyền chủ động luôn nằm trong tay anh. Anh chỉ đang hạ mình để chơi trò trẻ con với cô.
Cuộc sống của anh không chỉ có việc thao túng người khác. Gần đây, vì công việc, anh đã phải làm việc mỗi ngày chỉ ngủ bốn tiếng. Hôm qua anh không ngủ cả đêm, hôm nay dành thời gian để "làm cho Alice vui vẻ" ở nơi này.
Anh thực sự ghét những nơi này, và không ngừng hút thuốc để kìm nén sự bực bội.
Nơi này thật bẩn thỉu, giống như một bãi rác lớn ngoài trời. Những người lang thang thực sự giống như rác thải di động.
Anh không có chút hứng thú với việc làm từ thiện. Nếu có thể, anh rất muốn đá những cái bàn đó.
Alice lại rất chăm chỉ, giúp phân phát thực phẩm và chăm sóc những bà mẹ đơn thân với con cái, làm cô cảm thấy yên tâm khi ăn cơm.
Felix mới hút xong điếu thuốc. Khương Nguyệt Trì nhẹ nhàng đẩy anh ra: "Đừng lại gần quá, người có mùi thuốc lá, đừng làm đứa trẻ bị sặc."
Anh điều chỉnh mùi thuốc lá để giảm bớt mùi, thậm chí còn có chút hương gỗ nhẹ.
Felix nhíu mày: "Mùi của họ còn khó chịu hơn."
Khương Nguyệt Trì không muốn anh lại gần đứa trẻ, chủ yếu vì lo lắng anh sẽ nói ra những lời ghét bỏ.
Cuối cùng, mẹ của đứa trẻ vẫn ở bên cạnh.
Cô ôm đứa trẻ với tư thế rất chuyên nghiệp, một tay bảo vệ đầu của nó—đứa trẻ còn rất yếu ớt.
Sau đó cô trò chuyện nhẹ nhàng với mẹ của đứa trẻ.
Người đó nói gì, cô nhẹ nhàng cười, rồi che miệng bằng tay, trông có vẻ ngượng ngùng.
Felix rất muốn nhắc nhở cô rằng người ở nơi này mang theo ít nhất một trăm loại virus. Cô như vậy, trực tiếp chạm vào môi, ngày hôm sau có thể vì vi khuẩn mà phải vào bệnh viện.
Nhưng khi nhìn thấy nụ cười của cô, anh lại bỏ qua ý nghĩ đó.
Ừm...
Anh không như trước đây quan sát cô cẩn thận. Nụ cười của cô khiến mắt anh hơi rũ xuống, khóe môi cong lên rất đẹp. Sự ngượng ngùng còn che khuất cả đôi mắt của cô.
Sau đó, cô ngượng ngùng nhấp môi.
Lúc này, thái độ và động tác của cô thật sự giống như một con hươu nhỏ.
Felix đột nhiên cảm thấy khát, không ngừng nuốt nước bọt.
Cơn khát này không phải chỉ ở cơ thể, mà là trong tâm lý, như có một ngọn lửa đốt cháy mọi hơi nước trên cơ thể anh. Anh đã nhiều lần cảm thấy khát khi không có Alice mặc quần áo.
Nhưng lần này khác.
Anh cảm nhận được điều khác biệt. Cơn khát không phải là muốn đẩy cô xuống hoặc làm tổn thương cô.
Anh chỉ cảm thấy... rất muốn ôm cô một cái, và vuốt ve đầu cô.
Điều này thật hiếm hoi, vì ngày thường anh chỉ muốn làm tìn-h với cô.
"Felix!" Cô gọi anh với giọng vui vẻ, vẫy tay về phía anh.
Đã giữa trưa, mặt trời đang ở trên đầu họ. May mắn thay, giờ đã là cuối chiều, chỉ có ấm áp chứ không nóng.
Ánh mặt trời vẫn dịu dàng, cô ôm đứa trẻ vẫy tay với anh, nụ cười rạng rỡ.
Felix đứng đó với vẻ mặt lạnh nhạt.
Như Khương Nguyệt Trì đã nói, hôm nay anh không hề có dáng vẻ của "Felix."
Trước đây, bất kể khi nào xuất hiện, anh luôn mang dáng vẻ cấm dục, ưu nhã, dù tính cách của anh không hoàn toàn phù hợp với mô tả này.
Nhưng không thể phủ nhận, ngoại hình của anh thực sự mang đến cho anh một lợi thế lớn.
Cuối cùng, ai nhìn thấy anh lần đầu tiên cũng sẽ không nghĩ anh là một người khiêm tốn nho nhã.
Nhưng bây giờ, anh giống như một bức tượng điêu khắc, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt lười biếng. Vẻ kiêu ngạo và sắc lạnh hiện tại dường như là một phần của anh.
Anh tỏa ra một thứ mùi hơi độc, vừa quyến rũ vừa nguy hiểm khiến người khác không dám lại gần.
Khương Nguyệt Trì thấy anh không phản ứng, liền tăng âm lượng gọi thêm vài lần.
Felix nhíu mày, cuối cùng vẫn đi qua.
Felix nhắc nhở cô: "Ngoài trừ trên giường ra, anh không muốn em cứ thường xuyên gọi tên anh như vậy, thực sự rất khó chịu."
Cô bĩu môi, không vừa ý với cách so đo của anh. Cô đưa đứa trẻ đến gần anh: "Nó cũng gọi là Felix, giống anh."
Anh cúi đầu nhìn đứa trẻ, nhíu mày sâu hơn. Rõ ràng, anh không cảm thấy vui vẻ, ngược lại còn cảm thấy chán ghét.
Khương Nguyệt Trì lại nói: "Nó đáng yêu lắm."
Anh đáp một cách không mấy nhiệt tình: "Rất đáng yêu, trông giống như một con tắc kè hoa."
"......"
Khương Nguyệt Trì yên lặng ôm đứa trẻ đi.
Họ cùng nhau trải qua cả ngày, mặc dù không hoàn toàn hòa hợp.
Anh luôn để lộ bản chất ác liệt của mình, vì vậy mọi người đều rất sợ anh.
Đến tối, Felix lái xe đưa cô từ một khu nghèo đến một "khu nghèo" khác.
Cô tháo dây an toàn chuẩn bị xuống xe, thì Felix khóa cửa lại.
Anh gõ gõ tay lên vô lăng: "Còn nhớ anh đã nói gì với em trong ngày không?"
Anh nói trước với sự nhiệt tình rồi lại lạnh lùng, kiểu đối xử này khiến người bình thường khó chịu.
Người như Felix, việc chơi trò chữ nghĩa và bẫy rập thực sự chỉ là trò vặt vãnh. Anh không biết đã phá hoại bao nhiêu doanh nghiệp và nhà đầu tư với những lỗ hổng hợp đồng của mình.
Những kẻ cáo già đó còn bị anh chơi đến mức xoay vòng, nói gì đến Alice, người ngu ngốc như cô.
Quả nhiên, sau khi suy nghĩ một hồi, cô lại ôm anh.
Cánh tay cô đặt trên eo anh, đầu tựa vào vai anh.
Anh hơi bất ngờ với cái ôm này. Anh nghĩ cô sẽ không chỉ làm thế, ít nhất cũng sẽ ngồi lên đùi anh và hôn anh nửa giờ.
Cô chỉ ôm anh.
Gần như chỉ là một cái ôm.
Rõ ràng anh không hài lòng với điều đó.
Nhưng khi Khương Nguyệt Trì ôm anh, sự ấm áp từ tay cô truyền qua lớp áo lông vào eo anh. Cô âm thầm nghĩ, ừ, cơ bắp của anh vẫn chắc chắn và mạnh mẽ như vậy. Dù bận rộn công việc, anh vẫn có thời gian tập thể hình, quả thực những người có tiền đều biết tự chăm sóc bản thân.
Cô dựa đầu lên vai anh, mỗi lần hít thở, hơi ấm từ miệng cô làm anh cảm thấy ngứa ở tai.
Cô luôn cảm thấy, ôm và hôn là những cách biểu đạt tình yêu nguyên thủy và trực tiếp nhất.
Felix vẫn giữ tay trên vô lăng, khi anh muốn buông tay để ôm cô thì cô đã buông ra.
Anh cảm thấy trống rỗng, lạc lõng sau cái ôm.
Anh nhìn cô qua cửa sổ xe, khi cô vào thang máy.
Họ đã cùng nhau trải qua nhiều tình huống kích thích, dù là trong lễ tang hay trong cuộc gọi điện thoại vừa rồi. Felix cảm thấy có khoái cảm cả về thể xác lẫn tinh thần.
Nhưng không giống như bây giờ.
Mặc dù anh cảm thấy thực sự không đáng, và không muốn thừa nhận, nhưng không thể phủ nhận rằng chỉ vì một cái ôm mà trái tim anh đập nhanh hơn, anh có phản ứng.
Cảm giác mềm mại từ người phụ nữ dường như vẫn còn lưu lại trong lòng anh.
Điều này không nên xảy ra, anh đã không còn tuổi 15-16 thanh niên nữa.
Khương Nguyệt Trì nghĩ rằng mối quan hệ của họ bắt đầu đã rất không bình thường, vì vậy cô muốn thử làm một số việc "bình thường" với Felix.
Họ sẽ hẹn hò trước, rồi nắm tay nhau, sau đó ôm và hôn nhau. Đây mới là quy trình tình yêu bình thường.
Cô không cần phải vội vàng đạt được mục đích, trước tiên cô nên sửa đổi một số khuyết điểm trong tính cách của anh. Yêu một người không nhất thiết phải lên giường với người đó, và ghét một người cũng không nhất thiết phải bức tử đối phương.
Anh quá cực đoan, không phải thế giới chỉ có đen và trắng. Mà là muốn biến thế giới này thành hoàn toàn đen tối.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro