chương 40: Mỗi lần đều có thể thấy hình dạng của ta.
chương 40: Mỗi lần đều có thể thấy hình dạng của ta.
Khi đối phương vừa ngẩng đầu ra khỏi chiếc váy, cô chủ động vươn tay kéo cà vạt của anh. Felix, hiếm khi lại có chút chật vật.
Khương Nguyệt Trì đã sớm quyết định làm vậy, từ đó nắm giữ quyền chủ động trong tay mình.
Tuy nhiên, cái " chật vật" này chỉ là vẻ ngoài, vì bộ vest và áo sơ mi của anh gần như đã ướt sũng.
Dù vậy, Felix vẫn giữ phong thái vô cùng ung dung, như thể những gì vừa xảy ra chẳng qua là do anh rộng lượng cho phép.
Felix duỗi tay chỉnh lại cà vạt, từ trên cao nhìn xuống với ánh mắt đầy ngạo mạn và tự tin.
Khương Nguyệt Trì cố gắng không để tâm đến vẻ cao ngạo của anh, ngón tay cô quấn lấy cà vạt, nhẹ nhàng kéo anh về phía mình. May mắn thay, Felix rất hợp tác, nên dù cô không cần dùng nhiều lực, vẫn kéo được anh đến gần.
Khương Nguyệt Trì nhẹ nhàng thổi một hơi vào tai anh, mặc dù trong lòng cô vẫn còn lo sợ. Cô cảm thấy rằng nếu không tỏ ra mạnh mẽ vào lúc này, cô sẽ mãi mãi ở thế yếu.
Cô không muốn như vậy.
Vì thế, cô cố gắng kiểm soát đôi tai đang đỏ ửng và nói ra một câu khiến bản thân cảm thấy xấu hổ.
Felix hơi nhướng mày, cảm thấy buồn cười nhưng vẫn nhịn lại. Anh rất hợp tác khi liếm nhẹ khóe môi và nói: "Tò mò vậy sao? Muốn nếm thử luôn không?"
Cô cau mày, lập tức lùi về sau. Felix cười, kéo cô vào lòng mình: " Của chính mình cũng ghét bỏ sao?"
Khương Nguyệt Trì vội vàng che miệng, sợ rằng anh ta thực sự sẽ hôn cô. Được rồi, cô thực sự có chút ghét bỏ, ngay cả bản thân mình cũng vậy.
Bất kể cô có muốn thừa nhận hay không, cô thực sự thích cảm giác vừa rồi. Dù vì bất kỳ lý do gì, cuối cùng, Felix quỳ gối trước mặt cô, dù cô không thể nhìn thấy. Nhưng cô có thể cảm nhận được.
Hơi thở của anh, cảm giác mái tóc của anh chạm vào da cô, cùng với ánh nhìn nóng rực của anh. Ngay cả bây giờ, khi hồi tưởng lại, cô vẫn cảm thấy mạch m-áu mình nhẹ nhàng sôi trào lên.
Felix đã bước vào phòng tắm. Anh đang tắm bên trong mà không đóng cửa, như thể cố ý để Khương Nguyệt Trì nhìn thấy.
Trên thực tế, Khương Nguyệt Trì không thể kìm được bản thân, liếc nhìn vào trong phòng vài lần.
Felix đứng dưới vòi sen, dòng nước ấm áp chảy dọc theo cơ thể anh, từ đường cong cổ xuống ngực và bụng. Một lớp sương mù mỏng không che đậy được gì nhiều, và cánh cửa phòng tắm lại mở.
Những gì cần nhìn và không nên nhìn, Khương Nguyệt Trì đều thấy rõ ràng.
Hình xăm nhỏ trên ngực Felix không đáng chú ý lắm, chỉ là một hình nhỏ ở một góc ngực. Các đường nét cơ bắp trên ngực của anh dường như còn trở nên to rõ ràng hơn, như thể chúng đang căng lên trong chốc lát.
Nhưng thứ nổi bật nhất lại là một nơi khác, nơi mà ở phía dưới tay Felix vừa cầm lên .
Khương Nguyệt Trì vội vàng rời mắt, cố gắng tập trung vào những thứ khác.
"Ừm... bức tường này thật thô, thật lớn,"
cô nghĩ thầm. "À không đúng... cái đèn bàn này thật cứng."
Bên trong phòng tắm, một tiếng cười khẽ vang lên: "Trốn cái gì? Không ai cấm em nhìn. Đứng ngay trước mặt anh mà nhìn cũng được."
"Em từ chối," Khương Nguyệt Trì cố gắng tỏ ra bình tĩnh, chỉnh lại trang phục của mình trước gương, rồi định rời đi.
Cô không muốn tiếp tục ở lại để "thưởng thức" cơ thể của Felix thêm nữa.
Trước khi rời khỏi phòng, cô nghe thấy tiếng nói trầm thấp của Felix vọng ra từ phòng tắm.
"Alice... Ừm... Alice của tôi, bên trong thật ấm áp."
Cô bịt tai lại, cố gắng không nghe thấy những lời anh ta đang nói, cô là đối tượng anh đang tưởng tượng bên trong
______
Hôm nay, Bill là nhân vật chính và được mọi người cưng chiều hết mực. Những người bạn thân của mẹ cậu bé giờ đây đều vây quanh Bill, cầm đồ chơi để dỗ dành và chọc cười cậu bé.
Buổi tiệc đã bắt đầu từ lâu, Khương Nguyệt Trì khoác lên mình chiếc váy Rococo lộng lẫy, nhưng thực sự nó khiến cô di chuyển không tiện. Cô đành phải tìm một chỗ ngồi xuống để nghỉ ngơi.
Váy nhiều lớp giúp che khuất tư thế đi có phần kỳ lạ của cô. Đôi chân cô vẫn còn mềm nhũn.
Ngồi xuống ở một góc khuất, Trương Thư Thanh nhanh chóng phát hiện ra cô. Anh mang đến cho cô một ít bánh ngọt: "Vừa rồi thấy cậu chưa ăn gì."
Ánh mắt anh dừng lại trên chiếc váy của cô vài giây, sau đó nhanh chóng nhìn đi chỗ khác.
Khương Nguyệt Trì cảm ơn anh, có chút bối rối, cô vươn tay kéo nhẹ lớp ren trên váy: "Trông khó coi sao ?"
Đây là lần đầu tiên cô mặc loại váy này. Chiếc váy Rococo lộng lẫy, lãng mạn này dường như chỉ phù hợp với những người phụ nữ quý tộc, vốn dĩ có thân phận cao quý.
Mặc trên người cô, nó mang lại một cảm giác không hài hòa, như thể phong cách của cô không thể hòa hợp với chiếc váy này, mặc dù nhà thiết kế đã nói rằng nó được làm riêng cho cô.
Mỗi mảnh vải, từng đường cắt, đều phục vụ cho cô một cách hoàn hảo. Xương cá thúc eo cũng ôm sát vòng eo của cô.
Trương Thư Thanh cúi đầu, khẽ xoay ly rượu trong tay, ánh mắt dừng lại trên sàn nhà dưới chân anh.
Khương Nguyệt Trì không rõ anh đang nhìn gì, nơi đó rõ ràng chẳng có gì cả.
"Không..." Giọng anh vốn đã nhẹ, nhưng giờ vì âm lượng đột nhiên hạ thấp, lời nói trở nên mơ hồ.
Điều đầu tiên Khương Nguyệt Trì chú ý là đôi tai của anh.
Ừm... Tai anh đỏ lắm, giống như đang sốt vậy.
Felix sau khi tắm xong, thay quần áo rồi bước ra, vừa vặn thấy cảnh tượng này.
Trong góc, một nam một nữ không biết đang nói chuyện gì, một người cúi đầu nhìn xuống chân, vẻ mặt ngượng ngùng. Người còn lại thì kéo nhẹ chiếc váy, trông như đang suy nghĩ điều gì đó.
Felix nhíu mày, trong lòng dấy lên một cơn tức giận không rõ từ đâu đến. Điếu thuốc trên tay đã cháy được hơn nửa, nhưng anh vẫn chưa hít một hơi nào.
Thật tốt, Alice.
Felix cười nhạt, nghiến răng. Điếu thuốc trong tay bị anh bóp nát thành vụn.
Nửa giờ trước, người phụ nữ này bị anh vừa liếm cho đến run rẩy, giờ đã quay lưng đi, đùa giỡn với người đàn ông khác.
___________
Con thuyền bắt đầu lắc lư khi chạm đến vùng gió to, và Khương Nguyệt Trì cuối cùng cũng rời ánh mắt khỏi mép váy của mình.
Cô cho rằng bản thân không cần quá bận tâm đến ánh mắt và suy nghĩ của người khác. Ở điểm này, cô nên học hỏi từ Felix nhiều hơn.
Trương Thư Thanh dường như không có ý định nhảy, ly rượu vang đỏ trong tay anh đã lắc lư hơn mười phút.
Việc lắc ly rượu nhằm làm rượu nhanh chóng "thức tỉnh," nhưng với cách anh lắc như vậy, dù trong rượu có một người ch-ết cũng sẽ tỉnh lại.
Có lẽ vì thấy một người đàn ông đứng gần Khương Nguyệt Trì, những ai có ý định mời cô nhảy cũng không dám tiến lại gần. Vì vậy, cả hai cứ thế đứng im lặng trong bầu không khí khó xử.
Cuối cùng, Khương Nguyệt Trì là người đầu tiên không chịu nổi sự im lặng này, thỉnh thoảng mở lời bằng vài câu chuyện nhạt nhẽo không liên quan. Mỗi lần cô nói, đối phương đều đáp lại, nhưng chỉ dừng ở mức vừa đủ.
Trương Thư Thanh thật sự quá nhạt nhòa. Anh giống như một ly nước ấm với nhiệt độ vừa phải, rất khó để tạo nên bất kỳ gợn sóng nào.
Để giảm bớt sự khó xử, Khương Nguyệt Trì tìm một lý do để tạm thời rời khỏi nơi đó. Cô nói: " Tôi đi tìm nhà vệ sinh."
Trương Thư Thanh gật đầu, liếc mắt nhìn chiếc váy lớn của cô: "Cần tooi đi cùng cậu không?"
Một lời đề nghị đầy lịch sự và chu đáo, nhưng Khương Nguyệt Trì mỉm cười từ chối. Cô nhấc chiếc váy lên để chứng tỏ rằng mình vẫn có khả năng tự lo liệu.
Vị trí nhà vệ sinh tương đối hẻo lánh và là các phòng riêng biệt thuộc về các căn suite.
Khương Nguyệt Trì không khỏi cảm thán về quyền lực của đồng tiền và thầm ngưỡng mộ Bill, còn nhỏ tuổi mà đã là chủ nhân của con tàu xa hoa này.
Do chiếc váy quá lớn và nặng, cô bước đi chậm chạp.
Bên ngoài là boong tàu, bước lên những bậc thang sẽ cho cô một tầm nhìn thoáng đãng, thu trọn cảnh biển đêm vào mắt. Tàu đã đi vào khu vực biển sâu, đêm trên biển hoàn toàn khác biệt so với ban ngày. Ngoài bầu trời đêm đẹp đẽ, hoàn toàn trái ngược mặt biển đen tối và nguy hiểm, chỉ còn lại những cơn sóng lớn dữ dội.
Khi Khương Nguyệt Trì vừa đẩy cánh cửa có ký hiệu dành cho nữ giới, chưa kịp bước vào, hai cãh tay mạnh mẽ đã kéo cô vào một căn phòng khác.
Cô muốn hét lên, tưởng rằng mình bị bắt gặp một tay buôn hàng cấm hoặc tệ hơn. Nhưng ngay giây tiếp theo, cô nhận ra khuôn mặt quen thuộc trước mắt mình - Felix.
Không biết Felix đã đứng đó bao lâu, cơ thể anh phảng phất mùi thuốc lá nồng đậm.
"Anh làm gì vậy?" Khương Nguyệt Trì cố gắng giãy ra, nhưng nhanh chóng bị anh kéo lại gần.
"Thật sự coi tôi như công cụ đồ chơi tình dụ-c, dùng xong rồi bỏ sao?" Felix cười, đưa tay sờ lên mặt cô.
Anh nhận thấy gan của cô đang ngày càng to dần, nhưng Felix lại chẳng thể làm gì cô.
Vì sao ư? Bởi vì giờ đây, Alice đã đủ mạnh mẽ để muốn bay thì bay, không còn như trước đây chỉ biết bám víu lấy anh, dựa vào anh để tồn tại.
Trước đây dù anh không thật sự quan tâm đến cô, cô chỉ dám giữ sự tức giận trong lòng, còn ngoài mặt thì vẫn phải tỏ ra ngoan ngoãn và phục tùng anh.
Hiện tại thì khác, bây giờ cô có thể trực tiếp thể hiện sự tức giận, thậm chí là tát anh nếu cần. Cô không còn phải cố gắng làm hòa hay nhẫn nhịn nữa.
Felix đóng cửa lại, ngăn cô trốn thoát. "Dù là công cụ tình dụ-c đi nữa, sau khi dùng xong cũng nên rửa sạch chứ?"
Khương Nguyệt Trì cảm thấy lời anh thật vô lý: "Chính anh đề nghị, không phải tôi yêu cầu anh làm vậy."
Cô cố gắng tránh xa anh, định rời đi. Nhưng hiệu quả cách âm của con tàu này rõ ràng không tốt lắm, vì cô nghe thấy những âm thanh lạ từ phòng bên cạnh.
Những tiếng đập mạnh vào tường khiến cô theo bản năng nhìn về phía Felix: "Các anh... có trói người trên tàu không?"
Anh cười nhàn nhạt mười phần thong dong: " Em có muốn nghe kỹ lại không?"
Có lẽ do hình ảnh của những kẻ xấu xa đã ăn sâu vào trí óc cô, nên cô luôn nghĩ theo hướng tiêu cực. Sau khi ngừng lại và lắng nghe cẩn thận, cô mới nhận ra âm thanh đó không phải là tiếng cầu cứu, mà là... âm thanh va chạm nhịp nhàng.
Âm thanh đó không còn xa lạ gì với cô, cô biết rõ chuyện gì đang diễn ra ở phòng bên cạnh. Cô chợt nghĩ đến việc rời khỏi đây, nhưng lại lo lắng nếu lỡ gặp phải tình huống không mong muốn thì phải làm sao.
Cô theo bản năng ngước mắt nhìn Felix, thấy quỷ tây đang bình thản châm một điếu thuốc mà không tỏ ra có bất kỳ cảm xúc nào.
" Anh không làm gì sao?" cô hỏi anh.
Anh ngước lên nhìn: "Làm gì? Tôi cũng tham gia vào sao?"
Khương Nguyệt Trì cau mày, biết rõ rằng cô không ám chỉ điều đó. "Đây là thuyền của anh, anh hẳn phải biết ngoài con đường này còn có lối ra khác chứ ."
Felix thong thả rít một hơi thuốc: "Đây là thuyền của Bill tôi đã tặng nó cho thằng bé. Em có thể gọi điện hỏi nó."
Khương Nguyệt Trì cắn chặt răng. Felix bị dáng vẻ như một con thỏ giãy giụa của cô làm cho bật cười.
Nhưng anh cũng không hẳn là vô tâm, vẫn phối hợp nhớ lại: " Tôi nhớ hình như có một lối khác."
Cô nhìn về phía anh, chờ đợi câu trả lời.
Felix đưa tay gạt tàn thuốc, phủi nhẹ tàn thuốc rồi chỉ tay ra ngoài cửa sổ mạn tàu: "Nhảy xuống đi, vận may tốt thì sẽ có thuyền cứu sinh cứu em. Vận may không tốt thì... cũng có thuyền vớt xác."
"..."
Thực ra, đợi một lát cũng không phải là không thể. Vấn đề là không gian này không đủ rộng, và không còn lối đi nào khác.
Hơn nữa, âm thanh từ phòng bên cạnh không chỉ không dừng lại mà còn trở nên dữ dội hơn.
Cô thậm chí không thể phân biệt được liệu thân tàu đang lắc lư vì sóng biển hay do hai người trong phòng kế bên.
Trong căn phòng này, bầu không khí đầy ám muội, khiến Khương Nguyệt Trì cảm thấy toàn thân như bị ma sát. Cô có thể cảm nhận được ánh mắt của Felix vẫn luôn dán chặt vào người mình, nóng bỏng như muốn thiêu đốt cô.
Cô chỉ có thể giả vờ cúi đầu kéo váy, cố gắng phớt lờ người đàn ông trong phòng và cũng như những suy nghĩ hỗn loạn đang trỗi dậy trong lòng.
Nhưng đối phương hiển nhiên không tiếp thu được việc mình bị xem nhẹ.
Anh đứng lên và đi đến phía sau cô. Khi cảm giác được tay anh chạm vào thắt lưng của mình, cô theo bản năng liền phải tránh ra. Nhưng anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.
"Thắt lưng lỏng." Anh nhẹ giọng nói.
Khương Nguyệt Trì ngẩn người, cúi đầu nhìn xuống, thấy rằng thắt lưng thêu thật sự lỏng lẻo và sắp tuột ra, may mà bị lớp váy rộng che đỡ, không rơi xuống đất.
Trước mặt có một chiếc gương toàn thân lớn, có lẽ để người ta chỉnh sửa trang phục.
Lúc này, Khương Nguyệt Trì có thể nhìn rõ hình ảnh của mình trong gương. Đôi giày cao gót trên chân làm giảm khoảng cách giữa cô và người đàn ông phía sau, anh chỉ cao hơn cô một cái đầu.
Anh cúi đầu, tay cầm thuốc lá, nét mặt mang theo vài phần nghiêm túc. Đôi mắt xanh thẳm của anh lần đầu tiên lộ ra vẻ biểu cảm như vậy.
Có lẽ anh đang nghiên cứu cách sửa lại đai lưng này cho hoàn hảo.
Cô dời mắt đi, không nhìn anh nữa.
Anh giống như mỗi lần làm tìn-h xong đều ném cô tren giường trong trạng thái trần chuồng, và nhiều lắm thì chỉ ôm cô đi tắm rửa.
Anh có thể cởi quần áo cho người khác rất thành thạo, nhưng việc sửa đồ cho người khác thì có vẻ không phải là sở trường của anh
Xem ra thượng đế cũng công bằng, anh không giỏi ở mọi thứ.
Khương Nguyệt Trì cảm thấy có một cảm giác ưu việt kỳ lạ, mặc dù cô không chịu thừa nhận mình đang cảm thấy đắc chí với điều đó.
"Trước tiên thắt vào với nhau, sau đó đưa phần dưới vào khe hở..."
Dưới sự chỉ dẫn của cô, thắt lưng được buộc lại một lần nữa.
Cô không có mỡ thừa, cơ thể thon gầy. Dù mặc lớp váy Rococo nhiều tầng, vòng eo của cô vẫn thon gọn, một tay có thể ôm hết.
Felix đưa tay ra, như thể đang đo đạc.
"Thực sự lo lắng em chế/t vì bị thiếu dinh dưỡng."
Một câu trào phúng nhẹ nhàng từ phía sau vang lên.
Khương Nguyệt Trì không quá bận tâm, đáp lại: " sau khi rời khỏi anh em tăng lên mười cân."
Cô nhìn qua gương về phía Felix, anh cũng nhìn cô qua gương.
Hai người đứng đối diện nhau qua gương.
Có lẽ do ánh sáng trong phòng và trang phục của hai người, gương toàn thân trở thành khung ảnh, còn họ thì là một phần của bức tranh.
Khương Nguyệt Trì tuy phủ nhận quan điểm và nội tâm của Felix, nhưng đối với ngoại hình của anh, cô thật sự không tìm ra điểm nào để chỉ trích. Có lẽ, thượng đế không công bằng; mọi thứ tốt đẹp đều thuộc về anh.
Cho dù anh sinh ra không có tiền không có điểm xuất phát cao, mà chỉ dựa vào việc tận dụng sắc đẹp cũng có thể trở thành người giàu có nhất.
Felix ôm cô từ phía sau, tay anh vòng qua eo cô, đầu anh chôn ở cổ cô.
Khi anh bế cô lên, cô cảm thấy tim mình đập nhanh hơn và cứng đờ một chút. Khương Nguyệt Trì cho rằng đây là phản ứng bình thường, bởi vì bất kỳ người đàn ông nào ôm cô như vậy, trái tim cô cũng sẽ đập nhanh.
Ừ, tốt thôi, cô rõ ràng sẽ không muốn để người khác ôm mình.
Anh cao lớn, đặc biệt là so với cô. Hai người có chiều cao cách biệt rõ rệt.
Anh có vai rộng và chân dài, ngay cả khi cô đi giày cao gót, vẫn cảm thấy như một đứa trẻ nghịch ngợm trong lòng anh.
"Ừ, hơi béo một chút. chỗ này lần trước thường xuyên không có thịt, mỗi lần đều có thể thấy rõ hình dáng của em." Anh sờ vào bụng cô qua lớp váy.
Anh cười nhẹ, hơi thở của anh phả vào tai cô, có chút ngứa. Cô không biết anh cố ý hay vô tình, nhưng khi nói chuyện, đôi môi lạnh của anh lướt qua tai cô.
Anh hôn nhẹ như một con chuồn chuồn lướt nước.
Khương Nguyệt Trì cảm thấy trái tim mình tê dại vì sự tiếp xúc này, nhưng cô vẫn lập tức đẩy anh ra. "Ghê tởm quá."
Cô khẩu thị tâm phi lặp lại lời mình trong cơn giận dữ, dùng tay lau sạch tai mình.
Khi cô rời khỏi lòng anh , Felix vẫn duy trì tư thế như vậy. Khương Nguyệt Trì nói làm anh hơi ngẩng đầu lên.
Ánh sáng từ bên ngoài làm khuôn mặt anh chìm trong bóng tối, khó có thể phân biệt cảm xúc. Nhưng điều đó không còn quan trọng với cô.
Cô không bận tâm xem anh đang vui hay giận. Anh hiện tại có c-hết cũng không liên quan đến cô.
Khương Nguyệt Trì cảm thấy không khí lúc này rất hợp để đi ra ngoài. Nhưng khi tay cô vừa chạm vào tay nắm cửa, âm thanh từ cách vách đột nhiên lớn lên.
"Seven, cố gắng lên, a."
Khương Nguyệt Trì dừng mở cửa đứng bất động ngay lập tức, không thể tin nhìn về phía Felix.
Anh đã từ vẻ căng thẳng chuyển sang thái độ bình thản như thường lệ: "Nhìn tôi làm gì? Cô ấy gọi là Seven, không phải Felix." =)))))
"Seven... tôi biết người này sao?"
Felix nhún vai, với giọng điệu không quan tâm: "Ai biết được, nếu em tò mò có thể tự mình đi kiểm tra, có thể họ còn nhiệt tình mời em tham gia."
Cô gần như kết luận rằng Seven là người mà cô biết. "Nhưng anh ta có vợ và con!" Cô hét lên.
"Thì sao?" Anh lại ngồi xuống, với vẻ thờ ơ.
Khương Nguyệt Trì cắn chặt răng, cảm thấy rằng quỷ tây này không chỉ không có đạo đức, mà còn không tuân thủ những nguyên tắc cơ bản nhất của hôn nhân.
Cô vô tình bắn phá thành công làm cho cảm xúc Felix dao động
Anh cau mày: "Bây giờ người làm những chuyện đó ở cách vách là tôi sao?"
Khương Nguyệt Trì nói: "Anh đã nói trước đó rằng, dù đã kết hôn cũng sẽ lén lút yêu đương."
"Em tin những gì tôi nói à?"
Anh cười lạnh, nhấn mạnh từng chữ, "Vậy em chắc cũng nhớ nửa câu sau của tôi."
Khương Nguyệt Trì tất nhiên nhớ rõ, anh không muốn cô kết hôn, để cô chờ đợi anh và lén lút yêu đương với cô.
"Những người xung quanh anh vốn không có tình cảm bình thường, mỗi mối quan hệ đều bẩn thỉu và không thể chấp nhận được, nên cảm xúc của anh cũng vậy!"
Felix liên tục hít thở sâu, Felix không ngừng hít sâu, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, giống như núi lửa phun trào.
Cuối cùng, anh lấy ra một điếu thuốc, nhưng tay anh run rẩy vì cơn xúc động mạnh mẽ, khiến cho việc châm thuốc trở nên khó khăn. Cho nên cuối cùng điếu thuốc kia vẫn chưa được châm lửa
Tốt, tốt thật sự! Con mẹ nó anh cảm thấy toàn thế giới yêu đương vụng trộm giờ đều đổ hết lên đầu anh. Felix mở cửa sổ, ánh mắt u ám nhìn ra ngoài bóng đêm khi hút thuốc.
Hơi thuốc trong phổi anh đi ra rồi lại vào, tạo thành một vòng tuần hoàn. Nếu có thể, anh thực sự muốn đẩy cô vào tường, cởi bỏ quần áo của cô và làm cho cô chỉ thở dốc mà không thể phát ra âm thanh khác.
Như vậy liền không cần nghe từ trong miệng cô nói ra những lời bực bội nói.
Khương Nguyệt Trì muốn rời đi, nhưng âm thanh từ bên cạnh quá xấu hổ. Dù cô không thích hành động của Seven, cô cũng không muốn xâm nhập vào cuộc sống riêng tư của người khác. Có lẽ Adele đã biết anh làm loạn bên ngoài nhưng vẫn vì gia đình và Bill mà cố nhắm mắt cho qua.
Felix hút xong thuốc, âm thanh từ bên cạnh vẫn không ngừng. Dường như họ còn muốn tiếp tục lâu dài.
Cảnh tượng dâ-m loạn này làm Khương Nguyệt Trì thất thần liên tục, luôn nhớ về những hình ảnh xấu xí. Felix... Ừ, trước đây họ cũng từng ở trong tình trạng tương tự. Cô cảm thấy đau ở lưng, và anh thường đặt một cái gối ở sau lưng cô để đỡ
Cô nghĩ đến Bill và Adele, cảm thấy không thoải mái.
Cô nghĩ rằng vật hợp theo loài, đặc biệt là sau khi xem qua đoạn băng ghi hình về việc Seven và Felix đánh nhau với lúc còn học, cô tin chắc rằng từ thời học sinh, Seven đã là một tay sai trung thành của Felix.
Nếu không phải vì tính cách của người này, anh ta sẽ không đồng ý làm người giám hộ của Bill.
Xem thái độ thường ngày Felix có vẻ như chỉ xem Bill như một thú cưng.
Anh đối xử với Bill như những con chó mà anh nuôi, chỉ quan tâm khi vui và sau đó ném đi khi chán. Khương Nguyệt Trì cảm thấy bị tổn thương và tức giận.
Khương Nguyệt Trì nhìn về phía anh, ánh mắt khiến anh nổi giận: "Mẹ nó, có phải tôi đã xui khiến anh ta đi người khác không?!"
Cô im lặng, cúi đầu chỉnh lại làn váy ren.
Cô không thực sự muốn chết. Hiện tại đang ở trên tàu, và bất kỳ ai cũng có thể " Trượt chân " rơi xuống biển nếu không cẩn thận.
Cô không muốn trở thành người xui xẻo đó. Âm thanh từ bên cạnh ngày càng dữ dội Khương Nguyệt Trì đành phải dùng tay bịt kín tai.
Có lẽ sự lạnh nhạt của cô trước đó và biểu hiện không che giấu sự ghét bỏ hiện tại đã khiến anh hoàn toàn đau đớn.
Felix đen mật tức giận mở cửa và bước ra ngoài. Cô chỉ cảm nhận được áp lực đè nén từ người anh.
Sau đó, cô nghe thấy cửa phòng bên cạnh bị đá văng, cùng với tiếng hét của người phụ nữ và tiếng hoảng loạn của người đàn ông. Felix quát lớn với một giọng đầy phẫn nộ.
" Làm xong rồi chưa? Xong rồi thì cút ngay đi!"
________
Giây phút này, ban nhạc từ Dresden biểu diễn bản "Thiên nga hồ" của Tchaikovsky.
Bên cạnh đó, Bill đang được các bà mẹ nuôi của cậu âu yếm ôm ấp, thậm chí Adele cũng đứng cạnh với vẻ mặt tươi cười. Toàn bộ cảnh tượng rất hài hòa.
Nhưng khi nghĩ về những gì vừa xảy ra, Khương Nguyệt Trì cảm thấy trong lòng có chút chua xót. Cô luôn nghĩ rằng hôn nhân nên là sự trung thành với một người. Nếu cô kết hôn, cô sẽ hoàn toàn tận tâm với chồng và gia đình.
Cô nghĩ rằng những người như quỷ tây Felix và nhóm của anh ta hoàn toàn không hiểu được điều này. Thực tế, hầu hết đàn ông đều như vậy, và đó là lý do cô muốn thuần phục anh ta. Nói cách khác, sau khi kết hôn, cô sẽ phải đối mặt với những tình địch tiểu tam tiểu tứ không ngừng.
Cô sợ rằng sẽ có nhiều tình địch đến mức không đếm xuể. Những kẻ giàu có đáng ghét có thể tìm tình nhân theo ý muốn.
Tái Văn ( Seven ) gần như đã nôn mửa khi sự việc bị gián đoạn đột ngột vào phút cuối. Phải mất một thời gian để bản thân chỉnh trang lại.
Hắn không hiểu tại sao Felix lại có thể hành xử như vậy. Anh là người có tâm trạng không ổn định, nhưng cảm xúc của anh rất ít khi thể hiện ra ngoài. Ít nhất, hôm nay anh không có bất kỳ dấu hiệu nào của việc nổi cơn tức giận
Bill vừa thấy anh liền chạy tới muốn ôm một cái. Tái Văn ( Seven ) ngồi xổm xuống ôm Bill vào lòng và hỏi: "Sao vẫn chưa đi ngủ?"
Bill lắc đầu và không nói gì, chỉ phát ra âm thanh nhỏ nhẹ.
Adele cũng đến gần và nói: "Để em ôm nó đi ngủ."
Tái Văn cúi đầu hôn nhẹ lên má Adele và nói: "Cảm ơn em sớm nghỉ ngơi nhé."
Tên Trung Quốc của Seven là Tái Văn
Adele với khuôn mặt tinh xảo của cô đang ửng đỏ lên nhiều, và Khương Nguyệt Trì nhìn cảnh này không khỏi cảm thấy buồn nôn khi liên tưởng đến một màn vừa rồi.
Dù Tái Văn có thể thích Adele, điều đó không ngăn cản anh ta F.u.c.k có những mối quan hệ khác.
Felix chắc chắn cũng thuộc loại người như vậy, và có thể anh ta còn không có cảm xúc như Tái Văn.
Nghĩ đến đây Khương Nguyệt Trì càng cảm thấy bất mãn
Mà người đang bị cô chửi thầm trong lòng, Felix, đang chán nản đến chế-t dựa vào quầy bar, vuốt ve cái bật lửa kim loại trong tay.
Cặp mặt xanh biển nhàn nhạt đang hướng nhìn về phía đương sự .
Theo những động tác của anh ánh sáng xanh lam của bật lửa lúc sáng lúc tắt.
Không biết là ai rớt cái khuyên tai ở bên chân anh. Và một người khác cúi xuống nhặt nó lên, mặc chiếc áo khoác rộng thùng thình và không có giày. Dù người đó đã tốn công như vậy, anh vẫn không thèm nhìn, chỉ nhấc chân dẫm lên chiếc khuyên tai.
"Nếu không đi ngay, thì tiếp theo bị dẫm là đến lượt cô"
Người kia ngay lập tức hiểu, nhìn chiếc khuyên tai bị dẫm nát rồi rời đi với vẻ mặt xám xịt.
Khương Nguyệt Trì vừa lúc nhìn thấy cảnh đó và nghĩ rằng Felix đúng là một người như vậy—không hơn không kém, là một kẻ hỗn đản. Dù là đàn ông, phụ nữ, người già hay trẻ con, người nghèo hay người giàu, anh ta đều đối xử ác liệt bình đẳng với tất cả.
Trương Thư Thanh rõ ràng đã nhận ra ánh mắt của cô. Từ lúc trước, cô luôn cố tình hoặc vô tình nhìn về phía đó. Anh ta đương nhiên biết bên đó có ai. Mặc dù có nhiều người khác, nhưng người cô đang nhìn rõ ràng là ai.
"Rượu ở đây có độ cồn thấp, hương vị cũng không quá nặng, cậu có thể thử xem."
Giọng nói Trương thư thanh đem kéo suy nghĩ của cô trở về.
Khương Nguyệt Trì thu hồi ánh mắt và lắc lắc ly rượu trong tay. Sau khi biết giá của loại rượu này, cô nhận ra rằng mình không trình độ để đánh giá chất lượng của loại rượu này
Felix có vài nơi sản xuất rượu riêng, thậm chí còn có một hầm rượu riêng ở nhà. Khương Nguyệt Trì đã uống vài lần, và chỉ cần nửa ly là đã say khướt.
Cô đặt ly rượu xuống và uống một ngụm nước ngọt để làm sạch miệng.
Sau khi thưởng thức hương vị trong miệng, Trương Thư Thanh hỏi: "Thế nào?"
Cô gật đầu, mắt sáng lên: "Ngon."
Trương Thư Thanh, vốn không có biểu cảm, hiếm khi lộ một nụ cười nhẹ. Anh ta cúi đầu, như thể ghi nhớ điều đó
Lần sau sẽ chuẩn bị nhiều chai rượu ngon hơn nếu cô thích.
Tuy nhiên, trong một buổi vũ hội, việc thưởng thức rượu không phải là điều quan trọng nhất. Trương Thư Thanh sau một chút im lặng, lịch sự đưa tay ra: "Có thể... mời cậu nhảy một điệu không?"
Anh ta nói rất nhẹ nhàng, không giống như những lần trước, không có cảm xúc nào trong giọng nói. Có một sự ngượng ngùng tinh tế ẩn chứa bên trong.
Khương Nguyệt Trì còn chưa kịp phản ứng, chưa kịp từ chối hay đồng ý, thì tay đã bị nắm lấy.
Toàn bộ đại sảnh ngay lập tức chìm vào bóng tối, ngay cả ban nhạc cũng ngừng chơi. Cúp điện. Vũ hội buộc phải ngừng lại.
Trên con thuyền này, có rất ít người có khả năng gây ra sự cố này. Không thể là Tái Văn, vì hắn không có lý do để làm như vậy.
Càng không thể là Bill, vì vóc dáng của cậu bé không thể với tới công tắc nguồn điện.
"Là anh làm sao?"
Khi Khương Nguyệt Trì hỏi câu này, đã là ba giờ sau.
Đa số người trên thuyền đã đi nghỉ, nhưng vẫn còn một số người đi qua lại trong quán rượu và những nơi giải trí.
Khương Nguyệt Trì không nghĩ rằng đây là để chuẩn bị cho sinh nhật Bill.
Bill còn ít tuộ không có cách nào để hưởng thụ những người mẫu đó.
Nửa giờ trước, Khương Nguyệt Trì vừa thấy một quý cô tao nhã ôm hai nam người mẫu cao gần 1m9 vào phòng.
Nàng tự nhiên nghĩ rằng việc chọn địa điểm cho con thuyền này có thể là vì khu vực biển này không chịu sự kiểm soát của pháp luật quốc gia. Dù họ làm gì trên đây, cũng sẽ không ai biết.
Felix nhìn Khương Nguyệt Trì, lúc này mặc một chiếc áo lông mỏng và quần dài. Trên boong tàu gió lạnh như vậy, cô có vẻ sắp bị thổi bay.
Anh nhả khói xì gà, cởi áo khoác của mình ra và ném về phía cô:. "Đừng lạnh chế-t trước mặt tôi đen đủi."
Anh ném rất chính xác, toàn bộ khuôn mặt cô bị áo khoác che kín. Trọng lượng nặng khiến cô cảm thấy hơi khó thở. Nhưng cô vẫn gỡ áo khoác xuống đi lên lan can và ném xuống biển.
" Ừm ... Dù là, làm vậy có thể vẫn gây ra nguy cơ ô nhiễm biển. Nhưng cô cảm thấy rằng áo lông dê này có thể tự phân hủy trong môi trường biển.
... " Có lẽ vậy ."
hành động của cô khiến Felix nhíu mày lại.
Cô ghét bỏ mà vỗ vỗ tóc và vai mình, dường như muốn phủi đi tất cả dấu vết tiếp xúc với chiếc áo khoác đó.
"Đen đủi!" Cô lặp lại hai chữ đó với hắn, quay người định bỏ đi.
Felix càng nhíu mày chặt hơn, bước dài hai bước đến bên cô, nắm chặt cánh tay cô: " Em nói cái gì?"
Nơi đây không thể so với những khu vực phồn hoa, bên cạnh đó là một cánh cửa dẫn vào kho hàng.
Hướng đi của Khương Nguyệt Trì hướng là thang máy đi lên tầng 3.
So với anh, thân hình nhỏ bé của cô lại tỏ ra vẻ khinh miệt và kiêu ngạo: "Tôi nói anh thực đen đủi, người đen đủi, quần áo cũng đen đủi, anh thật là..."
Felix ngay lập tức ấn cô vào tường, hung tợn cúi đầu hôn cô, đầu lưỡi không có tiết tấu thăm dò trong miệng cô khuấy đảo
Kỹ thuật hôn của anh vẫn luôn tốt. Nếu không phải vì tình huống và hoàn cảnh không thích hợp, cô sẽ rất vui khi nhắm mắt lại để thưởng thức nụ hôn này.
Cô đẩy anh ra, giơ tay lau môi mình.
Ánh mắt Felix ngày càng sâu, gần như hòa hợp với sự tối tăm phía sau biển khơi
Anh tiếp tục hung hăng cúi đầu hôn cô, dù Khương Trì Nguyệt mím chặt môi nhưng đầu lưỡi anh như chẻ tre mà đi vào.
Cô dùng sức cắn vào mặt trên, khoang miệng lập tức tràn ngập mùi máu tươi. Cô thừa nhận, cô thật sự mang theo một chút oán hận bên trong.
Quỷ tây đáng chết, mở mồm không nói được những lời nào dễ nghe
Anh hoàn toàn không thể kiểm soát được máu của mình, nó hòa lẫn vào nước bọt của cô và bị nuốt xuống.
Felix từ đầu đã phát ra tiếng rên khi bị cắn, nhưng anh không quan tâm, không chỉ không rút đầu lưỡi như Khương Nguyệt Trì mà còn hôn sâu hơn, hôn mạnh hơn.
Khương Nguyệt Trì cảm thấy miệng mình như bị anh nuốt vào bụng, thậm chí môi cũng bị hôn đến mức không cảm giác được.
Cô chỉ có thể dùng tay chống ngực anh, ngăn cản anh lại gần hơn, để ngăn anh có những động tác sâu hơn.
Cửa kho hàng được mở ra, một người đàn ông cơ bắp xuất hiện: "Aaron tiên sinh, bên trong người..."
"Cút đi!"
Felix tùy tay quơ chén rượu bên cạnh.
Khương Nguyệt Trì tìm đúng cơ hội rời khỏi lòng ngực anh.
Cô liên tục dùng tay áo lau miệng: "Ghê tởm."
Felix không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn cô.
Anh so với cô còn thảm hại hơn, môi sưng lên, khóe miệng còn dính máu, cánh tay và cổ đều có vết máu do cô cào.
Mỗi vết thương đều rất đáng sợ.
Cô cúi đầu nhìn, móng tay thậm chí còn dính chút da thịt.
—— đây là do cô mới vừa kéo dài ra.
Cô thực sự cảm thấy đau lòng.
Đương nhiên không phải đau lòng bộ mong đẹp, mà là đau lòng
cho Felix. Sẽ rất đau đi
"Có bao nhiêu ghê tởm?" Sau một thời gian im lặng, anh đột nhiên cười hỏi cô.
Khương Nguyệt Trì đáp: "Rất ghê tởm."
Anh gật đầu, nhưng lại cố gắng giữ nụ cười của mình.
Cũng không nói thêm lời nào, anh lại châm xì gà, đẩy cửa kho hàng ra, bước vào.
Có phải là ảo giác không?
Tại sao cảm thấy anh có vẻ cô đơn như vậy?
Thẳng đến khi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết từ trong kho hàng truyền ra không ngừng, cô mới tỉnh lại như trong mơ.
Quả nhiên chỉ là ảo giác, Felix là người ác, anh chỉ là kiêu ngạo mà thôi.
_________
Felix không ra tay động thủ, anh chỉ đứng bên cửa sổ tàu, lặng lẽ hút thuốc.
Walter lấy ra súng lục, bắn xuyên qua hai đùi và một cánh tay của đối phương. Người đó nằm sõng soài trên mặt đất, đau đớn kêu rên.
" Tôi nói! Tôi nói! Aaron tiên sinh, tôi sẽ khai hết mọi thứ."
Felix không quay lại, anh vẫn nhìn ra cảnh đêm ngoài qua cửa sổ tàu. Chỉ hơi nâng tay, ra hiệu cho Walter dừng lại.
Walter làm theo, đối phương nhổ ra miệng đầy máu tươi, sau đó bắt đầu chậm rãi nói ra tất cả những gì mình biết.
Sau khi nghe xong toàn bộ, Felix phủi bụi, nhẹ nhàng nói: "Ném xuống biển, khi nào chịu nói thật thì vớt lên."
Anh nói một cách nhạt nhẽo, như thể chỉ thông báo cho đối phương biết bữa tối hôm nay sẽ ăn gì.
Đối phương bắt đầu giãy giụa, khẳng định mình đã nói thật.
Walter tiến lên, nhẹ nhàng khống chế hắn.
Người nọ sợ hãi không thôi, không chỉ là vết thương trên người gặp nước biển sẽ phản ứng thế nào, mà vết thương chảy máu sẽ thu hút những con quái vật biển sâu, đủ để làm hắn bị tàn nhẫn xé nát.
Khương Nguyệt Trì chỉ trở về phòng mình.
Khi cô quay lại, phát hiện túi quần của mình trống rỗng, tìm khắp nơi cũng không thấy chìa khoá. Cuối cùng cô nhớ ra có thể là rơi ở đây khi bị Felix ấn lên tường và cưỡng hôn.
Cô nghĩ đây là khả năng rất lớn, vì vậy quay lại tìm.
Nhưng không ngờ lại chứng kiến một cảnh tượng tàn nhẫn và khủng khiếp như vậy.
Đầy đất máu tươi, tất cả đều từ người đàn ông bị nắm chặt mắt cá chân, hắn đang cầu xin bằng tiếng Pháp.
Khương Nguyệt Trì thực sự không hiểu tiếng Pháp, nhưng từ ánh mắt hoảng sợ và giọng cầu xin của hắn có thể đoán ra, hắn đang cầu xin Felix tha cho mình.
Người sau lại thờ ơ, ánh mắt xanh biển lạnh lùng nhìn hắn. Anh cao lớn đến mức khi nhìn người khác phải hơi cúi đầu.
Anh giống như đang xem một con chó hấp hối sắp ch-ết.
Không, ít nhất con chó còn là một sinh mạng.
Nhưng lúc này ánh mắt của anh lạnh lùng không giống như đang nhìn một sinh vật còn sống, mà như đang nhìn một đống bùn không còn sự sống.
Trên người anh, áo khoác đã sớm bị cởi đi và ném cho Khương Nguyệt Trì, dù sau đó lại bị cô ném xuống biển.
Lúc này anh chỉ còn một bộ âu phục đen và áo sơ mi màu xám, trang phục phác họa rõ vai rộng eo thon của anh. Tay áo đen cuộn lên trên cánh tay, xuyên qua áo sơ mi làm lộ rõ đường cong cơ bắp của cánh tay.
Người đàn ông đứng lưng về phía cô, xì gà kẹp giữa ngón tay dài, Khương Nguyệt Trì rõ ràng thấy sau thắt lưng anh, khẩu súng lục được cất trong lớp áo sơ mi và quần tây. Được dây lưng màu đen che đi hơn phân nửa.
Hừm... Cô thực sự trước tiên chú ý đến cơ thể quyến rũ của anh, thay vì cảm giác nguy hiểm và đầy máu.
Khương Nguyệt Trì, không thể như vậy. Anh không phải chó của cô, anh có thể bất cứ lúc nào dùng s/úng lục để bắn vào đầu cô.
Mặc dù anh rất xấu, hoàn toàn xấu xa. Khương Nguyệt Trì có thể khẳng định, trái tim và máu của anh đều đen tối.
Nhưng không thể không thừa nhận, việc thu phục một người xấu và khiến anh toàn tâm toàn ý yêu cô còn có cảm giác thành tựu hơn là yêu một người tốt.
Người thực lòng mới là thực sự chân thành.
Khương Nguyệt Trì không thể nói ra sự không thích của mình với loại người này. Dù quan hệ của họ không thuần khiết từ đầu, nhưng cô vẫn nói, anh có tình cảm sâu sắc với cô.
Có thể do sự nhạy bén của anh, hoặc có thể do mùi hương của cô quá quen thuộc.
Felix rất nhanh phát hiện sự tồn tại của cô.
Anh quay lại, nhìn thẳng vào mắt cô.
Khương Nguyệt Trì cảm thấy cổ họng khô khốc: "Anh... lại đang giế/t người sao?"
Felix nhíu mày.
Không có lệnh của Felix, tất cả mọi người đều dừng lại, bao gồm Walter đang chuẩn bị ném người cột dây thừng xuống biển.
Lúc này mọi ánh mắt đều dừng lại trên người cô, một người phụ nữ nhỏ nhắn của châu Á.
Cô trông yếu ớt như vậy, chỉ cần gió lớn hơn chút là có thể thổi bay cô.
Walter là thuộc hạ chân thành nhất của Felix, bất kể lời anh nói, hắn đều làm theo.
Cô, một người phụ nữ châu Á tự tiện vào đây, sẽ bị xử lý thế nào, hắn đang chờ lệnh của Felix.
giọng nói cô run rẩy nhẹ nhàng: "Cho nên tôi mới chán ghét anh, anh thực sự xứng đáng bị đày xuống địa ngục mười tám tầng!"
Trái tim người đàn ông đột nhiên bị một cái gì đó đâm vào, đồng tử mở to rồi nhanh chóng co lại.
Cho đến khi gió biển làm tắt xì gà, rơi xuống tay anh.
Anh bị bỏng và hoảng loạn, sau đó không chọn con đường mà chạy theo.
Anh không nói gì, dù sao trong lòng cô, hình ảnh của anh đã sớm gắn liền với bốn chữ vi phạm pháp luật.
Nhưng.
Đây là lần đầu tiên trong đời anh cảm nhận được cảm giác sợ hãi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro