Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 38: ngọt ngào dễ làm mềm lòng, dối trá dễ làm tổn thương sự kiêu ngạo

Chương 38: Nói lời ngọt ngào dễ làm mềm lòng, dối trá dễ làm tổn thương sự kiêu ngạo

Tốt thôi cô không biết nên nói những gì.

Vì thế cô quyết định nhắm mắt giả bộ ngủ.

Cô vốn tưởng rằng Felix sẽ lợi dụng cơ hội này để diệt khẩu. Cuối cùng, cảnh tượng d-âm loạn này vừa hay bị cô nhìn được.

Đối với quý tộc mà nói, đây có thể coi là một sự kiện gây tổn hại nghiêm trọng.

Có thể tưởng tượng được anh vừa rồi nói những lời đó, cùng với ánh mắt cười như không cười.

Cô mới hiểu ra

Felix không phải là loại người quan tâm đến danh tiếng anh chỉ cảm thấy Daniel cuối cùng đã có chút giống một con người

Daniel trước đây xương cốt mềm yếu như bị thoái hóa xương. Felix trời sinh đã ghét kẻ yếu, đó cũng là lý do anh luôn châm chọc Daniel

Nếu anh từ nhỏ đã hiểu rõ mình muốn gì và không màng tất cả để tranh thủ, có lẽ anh sẽ thiếu một số người cần thiết cho việc này.

Đồng thời, cô cũng có chút sợ hãi nếu thật sự chọc giận Felix, anh sẽ trực tiếp ấn cô vào trong xe và làm tìn-h một cách quyết liệt.

Nhưng khi nghĩ kỹ, có vẻ như cũng không có gì thiệt. Dù sao, anh là người có hàng to xài tốt, hai bên đều độc thân, thỉnh thoảng cùng nhau một lần cũng không có gì to tát.

Khương Nguyệt Trì thực sự rất vui vì chính mình đã lạc quan vỗ tay. Cuối cùng dù Felix không làm gì cả

lần gặp mặt này lại kết thúc trong không vui.

Nhưng rõ ràng, chỉ có Felix là không vui.

Felix không thể tiếp tục tác động đến tâm trạng của cô nhưng cô có vẻ dễ dàng ảnh hưởng đến cảm xúc của anh hơn trước.

Anh thả Khương Nguyệt Trì ra rồi mạnh mẽ đạp ga rời đi.

Động cơ siêu xe gầm rú vang, dường như cố ý phun khói vào mặt cô. Cô đối với Felix có thành kiến cực lớn, thậm chí nghĩ rằng ngay cả xe của anh cũng bị lây nhiễm sự kiêu ngạo và ác liệt.

Nhưng cô nghĩ như vậy hoàn toàn hợp lý, bởi vì tốc độ xe của anh đã sớm vượt qua hạn tốc cao nhất trên con đường này.

Nếu anh thực sự không có bất kỳ mối quan hệ nào với cảnh sát, với cách lái xe tùy hứng của anh, anh đã bị tịch thu bằng lái từ lâu rồi.
__________

Trong khoảng thời gian đó, cuộc sống của Khương Nguyệt Trì vô cùng phong phú vui vẻ hơn nhiều so với lần du học trước.

Cô không cần phải luôn mở chân để thỏa mãn nhu cầu quá mức của Felix. Cũng không cần cảm thấy xấu hổ khi bị anh đánh mông. Càng không cần trải qua những sự việc đáng sợ như "đái dầm" khi đã hai mươi mấy tuổi. ( Theo mình hiểu thì skill Felix tốt nên làm Khương Nguyệt Trì kích thích khoái cảm quá mức )

Cô ghét cảm giác ôm chặt hai chân của chính mình, và không muốn lại phải áp đùi vào bụng ( Ai hiểu tư thế này không chứ tôi là tôi nhận ra tư thế này rồi =))) )

Dù lúc đó cô thực sự cảm thấy sảng khoái, cái loại sảng khoái làm tê dại da đầu. Nhưng sau khi cảm giác đó đi qua, chỉ còn lại sự xấu hổ và nhục nhã. Nếu phải trải qua một lần như vậy nữa, cô hy vọng mình sẽ đắm chìm trong cảm giác lạc thú đó.

Trong thời gian này, cô đã học xong việc cắm hoa và làm đồ ngọt, bánh mì. Vì chung cư này chủ yếu là du học sinh châu Á, nên tần suất qua lại cũng nhiều.

Mỗi khi đến cuối tuần, nơi của Khương Nguyệt Trì trở thành địa điểm được hoan nghênh nhất.

Cô sẽ chuẩn bị tiệc trà buổi chiều đãi các bạn, rồi cả nhóm cùng nhau chơi game trên Switch.

Thỉnh thoảng, cô có thể thấy Trương Thư Thanh, người đang chăm chỉ học tập ở trường học ngành thương mại luôn xếp hạng trong top đầu.

Anh luôn trầm lặng ít nói, cảm xúc lạnh nhạt như một ly nước ấm.

Nhìn qua, anh có vẻ rất nghiêm túc nhưng khi chơi game thì rất giỏi. Khi tụ họp, họ cùng nhau chơi game rất vui.

Toàn trường có lẽ chỉ có Khương Nguyệt Trì là chơi game kém nhất. Cô thậm chí không biết di chuyển đi vào đâu, nhân vật chỉ biết nhìn xuống đất suốt cả thời gian.

Trong mắt mọi người, cô giống như một người ngốc nghếch, cúi đầu đi phía trước. Cảnh tượng đó thật sự rất buồn cười.

Có người chọc cô: "Trước đây bạn không chơi game sao? Vậy bạn đã sống qua thời gian du học sinh khô khan như thế nào?"

Cô bị hỏi và không biết trả lời thế nào.

Cô đã trải qua thời gian đó với Felix trên giường. Họ không nghiên cứu cách nhanh chóng đánh trúng mục tiêu trong game, mà là làm sao để đạt được khoái cảm cực độ nhiều lần.

Cô tự giễu trong lòng, dù kỹ năng chơi game của mình kém hơn so với họ, nhưng cô có thể tự hào về kinh nghiệm của mình trong lĩnh vực khác.

Cô cảm thấy thật đáng tiếc và không biết có gì để tự mãn. Cô cúi đầu, mỉm cười, không nói gì. Dù từ đầu đến cuối, tầm nhìn của cô không thay đổi, nhưng cô vẫn ở lại đến khi trò chơi kết thúc. Cô nghĩ mình thật may mắn khi viên đạn không bắn trúng nhân vật game của mình.

Không biết ai đó mỉm cười và nói: ''Qing luôn đứng sau bảo vệ bạn, nên đương nhiên không bị bắn trúng. Người ta từ trước đến nay là tuyển thủ chuyên nghiệp."

Khương Nguyệt Trì sửng sốt, ngước nhìn anh.

Qing đã đứng dậy, khoác áo vào và bỏ di động vào túi. Anh vẫn giữ vẻ mặt bình thản, với giọng điệu và ánh mắt rất điềm đạm: "Chiều nay tôi có lớp học, tôi đi trước."

Nếu yêu cầu phải cụ thể hóa tình cảm, Khương Nguyệt Trì cho rằng điều đó là một mức độ thấp hơn so với sự yêu thích. Nhưng trong lòng cô, tình cảm đó cũng không thể bị xem nhẹ.

Cô tự hỏi, tiêu chuẩn của cô để yêu một người là gì?

Là cảm giác hay điều kiện?

Cô không rõ ràng lắm, nhưng cô thực sự rất khó để động lòng với người khác. Tuy nhiên, không thể phủ nhận, cho đến giờ, người mà cô thật lòng yêu chỉ có Felix.

Cô thực sự là một người bạn rất tốt, dù đã chia tay, nhưng vẫn luôn ủng hộ và khích lệ đối phương mà không hề tiếc nuối

Felix, ngoài sự kiêu ngạo, khắc nghiệt và ác liệt của anh thì không có sự đồng cảm hay lòng đồng tình, luôn tự đại và làm theo ý mình.

Tuy nhiên, anh không có điểm nào khác là khuyết điểm.

Làm bạn gái của anh, người ta có thể cảm nhận được sự hào phóng, sự an toàn lớn lao, và dù có những vấn đề khó giải quyết, anh đều có thể xử lý nhẹ nhàng.

Giống như Emma Johnson trước đây.

Nhưng hiện tại có còn yêu không, cô cũng không rõ ràng lắm.

Có thể là còn yêu, nhưng như cô đã nói, tình yêu không quan trọng, thực sự không quan trọng.

Chỉ những người không phải lo lắng mới có thể vì tình yêu mà đau khổ.

Cô phải làm quá nhiều việc: học tập, kiếm tiền, và chăm sóc bà nội ốm yếu.

Thực ra, cô không phải là người có thể dành toàn bộ tâm huyết cho người khác, cô không thể thật sự mở lòng mình ra để cho người khác thấy.

Ngay cả với cô ruột cô cũng lo lắng rằng khi không ở Trung Quốc, cô ruột sẽ trở nên khắt khe với bà nội.

Cô có thể chắc chắn rằng, một khi mình cắt đứt nguồn tài chính gửi về, cô ruột sẽ rời bỏ bà nội mà không quay lại

Ôi. Tình cảm quả thật rất yếu ớt.

Cô từ nhỏ đã lớn lên trong hoàn cảnh như vậy sau khi cha mẹ qua đời, những người thân tuy có khóc lóc nói cô đáng thương nhưng ai cũng giữ khoảng cách, sợ bị lôi kéo vào rắc rối.

Khương Nguyệt Trì không nghĩ rằng việc tìm bạn đời của mình có vấn đề gì. Cô chỉ là đã trải qua quá nhiều tổn thương từ nhỏ, và không muốn phải trải qua thêm lần nữa.

_________

Lục Nham biết được cô đến Mỹ nên đã mời cô đến tiệm ăn cơm.

Không ngờ lại gặp nhau nhanh chóng như vậy.

Anh nghĩ rằng có lẽ sẽ phải đợi khi anh kiếm đủ tiền mua nhà ở trong nước rồi mới gặp lại cô.

Mặc dù hiện tại anh đã kiếm đủ tiền, nhưng anh vẫn muốn kiếm thêm một chút nữa.

Khương Nguyệt Trì chúc mừng anh, và Lục Nham cười nói: "Chúc mừng tôi rồi, còn khi nào đến lượt tôi chúc mừng cô ?"

Khương Nguyệt Trì không hiểu ý của anh. Lục Nham cười với ý nghĩa sâu xa: "Tìm được chó nghe lời chưa?"

Cô sửng sốt, rồi lộ ra vẻ mặt mệt mỏi, một tay chống mặt và bắt đầu thở dài. "Vốn dĩ gần thành công rồi, nhưng vẫn còn quá khó khăn."

Cô đùa giỡn nhìn anh, "Chó cứng đầu không dễ thuần phục, lại còn thích cắn người. Tôi suýt chút nữa đã bị cắn chết."

Lục Nham đã sớm nhận ra, dù cô ngoài mặt dịu dàng, thật ra cũng có phần bướng bỉnh và phản kháng, chỉ là chính cô cũng không dám đối mặt với điều đó, nên thường xuyên giấu mình đi.

"Vậy hiện tại cô tính đổi mục tiêu sao?"

Cô lắc đầu, không nói gì. Dù là không biết hay không có có lẽ chỉ mình cô trong lòng mới rõ ràng.

Tình yêu là một thứ rất khác nhau tùy theo từng người có người yêu nhau vì tình cảm, có người yêu nhau vì sự phù hợp.

Đơn giản là sự khác biệt giữa cảm tính và lý trí.

Khương Nguyệt Trì cho rằng cả hai cách tiếp cận đều không sai, miễn là không có hành vi gây tổn thương đến người khác là đủ rồi. Nếu cô đã quyết tâm cùng ai đó sống cả đời, cô nhất định sẽ không phản bội, và sẽ yêu người đó toàn tâm toàn ý.

Cô sẽ chọn người dựa trên cảm tình hay sự phù hợp thì vẫn còn chưa rõ, bởi vì ngay cả bản thân cô cũng không có câu trả lời.

Cô không nghĩ rằng mình và Felix lại gặp nhau nhanh như vậy. Việc gặp nhau sớm đến mức khiến cô nghi ngờ nước Mỹ thực sự nhỏ bé đến mức nào.

Gần đó có một buổi từ thiện đang tuyển người phục vụ với mức lương khá tốt.

Vì tất cả những người ứng tuyển đều là những nhân vật có bối cảnh đáng nể, nên đợt tuyển dụng này chỉ nhắm vào trong nội bộ.

Nếu không có những người đã từng làm việc kiêm chức trước đó, Khương Nguyệt Trì có thể đã không tìm thấy cơ hội tốt như vậy.

Tuy nhiên, nếu cô biết Felix cũng sẽ đến, có lẽ cô đã không tham gia ứng tuyển. Thực ra, khi biết rằng sự kiện từ thiện này có sự phân tầng, người đầu tiên cô nghĩ đến chính là Felix.

Nhưng cô cảm thấy anh không có vô duyên vô cớ liên quan gì đến từ thiện.

Anh chắc chắn không phải là người thích làm những công việc như vậy, và việc quyên tiền cho những người nghèo mà anh không thích thì anh còn chẳng muốn làm.

Buổi từ thiện không liên quan đến cô, cô đứng ngoài chờ buổi đấu giá kết thúc và sau đó còn có một buổi vũ hội.

Chỉ đến khi thấy chủ tịch từ thiện được người khác nâng ra khỏi bên trong, Khương Nguyệt Trì mới hiểu lý do tại sao Felix xuất hiện.

Chủ tịch từ thiện không ai khác chính là ông Aaron, cha của Felix. Thực sự là một cú sốc không thể ngờ tới.

Ông Aaron rõ ràng cũng nhận ra cô, bước chân dừng lại và cau mày. Ông chắc chắn đang nghĩ tại sao cô, một cô gái Châu Á mảnh khảnh, lại xuất hiện ở mọi nơi, và nghĩ rằng cô có thể là cố ý xuất hiện trước mặt Felix để thu hút sự chú ý của anh một lần nữa.

Mặc dù không nghe thấy suy nghĩ của ông, nhưng Khương Nguyệt Trì kết luận rằng ông chắc chắn đang nghĩ như vậy. Trước đó, ông đã nhiều lần thể hiện sự không hài lòng với cô và mối quan hệ của cô với Felix, nhưng lại không dám trực tiếp nói chuyện với con trai mình.

Chỉ có thể Khương Nguyệt Trì tìm cách đột phá. Khương Nguyệt Trì dù thế nào cũng không thể thay đổi sự chán ghét của mình đối với ông Aaron, dù cha Felix đã lớn tuổi. Hơn nữa, cô cũng có thể hiểu một phần suy nghĩ của ông ta

Mặc dù cô nghĩ Felix không xứng với mình, nhưng không thể nói rằng mình quá tự mãn. Mọi người đều muốn được yêu, nếu ngay cả bản thân mình cũng xem thường mình, thì ai còn tôn trọng bạn? Cô thật sự cảm thấy mình đáng được yêu.

Sự kiện từ thiện này áp dụng nguyên tắc bảo vệ môi trường, hầu như mọi thứ đều là phế liệu tái chế.

Khương Nguyệt Trì quan sát xung quanh và thấy một chiếc túi xách Hermes hoàn toàn mới đã bị "vứt bỏ", giờ được dùng làm vật trưng bày cho khách quý. Những viên ngọc trai trắng còn lại được xâu lại để làm trang trí, không nói đến những món đồ trang trí khác cũng đầy lôi cuốn.

Cô có thể chắc chắn rằng những món đồ này chắc chắn chưa bao giờ được sử dụng, mà chỉ đơn giản là được chuyển thành những phế phẩm có thể tái sử dụng.

"Không còn cách nào khác." Một nhân viên có kinh nghiệm đứng bên cạnh giải thích, "Những nhân vật quý tộc nổi tiếng đều rất khó tính. Nếu họ thấy tất cả đều là 'phế phẩm', họ thậm chí sẽ không nhận thiệp mời."

Khương Nguyệt Trì đứng mũi chịu sào nghĩ đến Felix. Đúng vậy, anh chính là người như vậy.

Felix đột nhiên cảm thấy vành tai hơi ngứa, nhưng chỉ trong chốc lát. Bill nói: " Bác ơi mẹ nói rằng lỗ tai ngứa là vì có người đang nói xấu về bác. Chắc chắn có người đang nói xấu về bác"

Felix không quan tâm, rũ mắt, đôi mắt màu xanh biển không có cảm xúc: "Là cháu à, kẻ phiền phức ngu ngốc."

Bill ngoan ngoãn muốn đến gần lồng ngực của Felix: "Bill thích nhất bác, thích cậu thứ hai."

Để tránh Bill thực sự bò đến gần mình, Felix giống như xách một con mèo già, nhấc Bill lên và đặt cậu bé ở một khoảng cách xa khỏi mình.

Anh thực sự ghét trẻ con, và thậm chí không chắc chắn liệu trong tương lai mình có con cái hay không, liệu anh có thể sẵn sàng dành một chút tình thương của cha cho đứa trẻ đó.

Anh nghĩ, có lẽ là không bhưng nếu đứa trẻ thực sự thông minh, ít nhất cũng không phải là một kẻ ngu ngốc, thì anh có lẽ sẽ không ghét đến mức đó.

Khi nghĩ đến trẻ con, anh lại nghĩ đến Khương Nguyệt Trì. Nghĩ đến kẻ ngu ngốc, anh cũng nghĩ đến Khương Nguyệt Trì.

Đáng ghét.

Anh đang ngồi trên ghế, nắm chặt tay vịn bằng tay trái. Thực sự là bóng ma không tan.

Nếu anh biết người mà anh đang suy nghĩ lúc này đang ở trong hội trường, không biết anh có nghĩ rằng nàng không chỉ là một bóng ma không tan.

Vũ hội bắt đầu, tháp champagne cao ngất, tại hiện trường có hơn mười pha chế rượu cao cấp và một đội nhạc công nổi tiếng thế giới. Sân nhảy nhanh chóng bị lấp đầy bởi các cặp đôi khiêu vũ.

Công việc Khương Nguyệt Trì cần làm là đứng bên bàn điểm tâm ngọt hoặc rót rượu . Cô thực sự rất muốn thử ly rượu nho trắng đó, chỉ cần ngửi mùi là biết rất ngon. Nhưng hôm nay cô đứng đây là nhân viên, không phải khách mời.

Vì vậy cô đứng yên ở đó, không động đậy.

Một người đàn ông trong bộ vest sáng màu xuất hiện trước mặt cô, có vẻ như anh ta đến để lấy rượu.

Khương Nguyệt Trì chỉ có thể thấy bóng dáng của anh ta, vóc dáng cao lớn và vai rộng, bộ vest rất phù hợp với anh ta.

"Đây không phải rượu nho trắng, đây là rượu sâm panh." Anh ta quay lại hỏi cô

"Cậu có muốn uống cái này không?"

Khương Nguyệt Trì hơi ngạc nhiên.

Trương Thư Thanh?

Dù tò mò tại sao anh lại xuất hiện ở đây, nhưng với cách ăn mặc của anh, rõ ràng là khách mời. Nghĩ một chút, nàng vẫn gật đầu.

Vì vậy, anh tìm một người và yêu cầu mang một chai rượu đến phòng nghỉ của anh: "Để ở phòng nghỉ của tôi là được, cảm ơn."

Anh nói chuyện và biểu hiện luôn giữ vẻ bình thản, nhưng rất lễ phép. Khương Nguyệt Trì không biết phải nói gì, chỉ cảm ơn anh.

Trương Thư Thanh không nói gì thêm, chỉ lắc đầu. Rất nhanh, sự chú ý của anh đã bị hướng sang nơi khác.

Bill nhìn thấy anh, vui vẻ lao tới: " Cậu Cậu!"

Người đàn ông quay lại ôm Bill, tay anh xoa xoa trên bụng cậu bé.

"Hôm nay có đi vệ sinh tốt không?" Giọng anh vẫn bình thản như thường lệ.

Bill lắc đầu.

Sau đó, người đàn ông ôm Bill đi vào nhà vệ sinh.

Khương Nguyệt Trì không hề nhận ra điều đó, vì cô đang chăm chú nhìn sân nhảy, nơi những người đang khiêu vũ có thể đang trải qua những khoảnh khắc lãng mạn hoặc cuồng nhiệt.

Mỗi biểu cảm trên gương mặt của họ, từ xấu hổ đến ngọt ngào, đều không thể che giấu được.

Khương Nguyệt Trì cảm thấy tiếc nuối vì ở tuổi thanh xuân của mình, cô thiếu đi những trải nghiệm tình yêu trong sáng và ngây thơ.

Nếu không phải cô đã "ký hợp đồng với ác ma", có lẽ cô cũng sẽ có những trải nghiệm tương tự.

Đột nhiên, một âm thanh vang lên bên cạnh, phá vỡ sự tĩnh lặng của cô. Giọng nói trầm thấp và có phần khàn khàn:

"Có muốn gia nhập cùng họ không?"

Khương Nguyệt Trì giật mình, cố gắng bình tĩnh lại.

Trước khi cô kịp mở miệng, Felix đã cười lạnh và nhắc nhở:

"Tôi nghĩ rằng trước tiên em nên thay đổi bản thân trước khi suy nghĩ về chuyện đó. Bây giờ em ăn mặc giống như một kẻ ăn mày, không ai muốn khiêu vũ với một kẻ ăn mày."

Khương Nguyệt Trì thở dài, đôi mắt nâu của cô trong ánh đèn giống như những viên pha lê lấp lánh, và sóng mắt cô không ngừng dao động. Dù mặc đồ nhân viên đơn giản, cô vẫn đẹp như một đóa hoa hồng.

"Tôi chỉ cảm thấy tiếc nuối vì không có trải qua một đoạn tình yêu phù hợp với lứa tuổi. Dù tôi đã vượt qua tuổi đó rồi."

Cô nghĩ về việc mình đã 25 tuổi. Dù còn trẻ, cô đã bỏ lỡ đi thời thanh xuân của mình.

Felix trông có vẻ khó chịu.

Dù Khương Nguyệt Trì không trực tiếp chỉ trích nhưng lời cô nói rõ ràng đang chế nhạo anh hoặc là chỉ trích việc anh đã khiến cô lãng phí thời thanh xuân, hoặc là chế nhạo tuổi tác của anh

Mặc dù những lời này không thể làm Felix tổn thương nghiêm trọng. Ví dụ như cảm giác cô đang nói về việc anh có đầu óc rỗng tuếch, hay việc cô cho rằng anh không có sự khéo léo trong lời nói.

Nhưng chúng vẫn khiến anh cảm thấy bực bội và muốn nói ra những lời châm chọc

Anh cười mỉa mai: " Em không nhận thấy sao? Hôm nay và ngày em lần đầu lên giường với tôi giống như nhau, đều là ở vũ hội, em vẫn mặc bộ dạng như một kẻ ăn mày. Nếu em muốn tôi có thể khiến em trở lại tuổi hai mươi."

Lời anh nói lúc nào cũng sắc bén như dao.

Khương Nguyệt Trì nghe xong không có cảm xúc gì đặc biệt.

"Nếu có thể lựa chọn, tôi thà cùng bạn đồng lứa đi dạo trong vườn trường, vô tình chạm mặt rồi đỏ mặt tim đập, chứ không phải cùng một người đàn ông có sở thích đặc biệt trong trạng thái kh-ỏa thân trên giường."

Nếu những lời này được nói bằng tiếng Trung, cô có thể sẽ cảm thấy xấu hổ và mặt đỏ bừng. Nhưng nói bằng tiếng Anh thì lại khác.

Nụ cười của anh dần tắt. Anh nhìn Khương Nguyệt Trì, hiểu rằng gần đây cô luôn đối kháng với anh. Mặc dù thái độ cô vẫn ôn hòa, nhưng dưới vẻ ôn hòa đó là những mũi dao sắc nhọn nhắm vào anh.

"Khương Nguyệt Trì."

Người đàn ông bước tới gần cô, đầu tiên anh nhìn thấy Felix đứng cạnh cô. Rõ ràng, anh nhận ra Felix. Khương Nguyệt Trì nhìn anh gật đầu với Felix, thể hiện sự kính trọng.

Bill buông tay và chạy tới chỗ bác Felix. Lần này Felix không đẩy cậu bé ra—anh căn bản không có tâm trạng để ý đến cậu. Vì vậy, cậu yên tâm ôm chặt chân của Felix.

Felix vẫn đứng yên, đôi mắt âm u nhìn hai người bên cạnh. Trương Thư Thanh hỏi Khương Nguyệt Trì: "Khi nào thì tan làm? Tôi có thể đợi và đi cùng cậu."

Vấn đề giải quyết nhanh chóng hơn cô tưởng tượng.

"Có làm phiền cậu không?" Cô vẫn lễ phép hỏi.

Trương Thư Thanh lắc đầu: "Không sao, hôm nay tôi cũng định về nhà."

Hai người trò chuyện không quá thân mật. Dựa vào sự hiểu biết của Felix về Khương Nguyệt Trì, rõ ràng cô vẫn chưa có cảm tình gì đặc biệt với người này. Nhưng anh nhận ra đây là _____em trai của Adele .

Người mà Alice tìm kiếm để làm bạn đời thật sự hoàn hảo và phù hợp."

Felix không sai khi đoán, người đó từ bất kỳ góc độ nào đều giống như được thần thánh tạo ra dành riêng cho Khương Nguyệt Trì.

Anh ấy có cảm xúc ổn định, nấu ăn ngon, làm việc nhà và rất thông minh.

Dù sự thông minh của anh ấy không thể so sánh với Felix, nhưng Khương Nguyệt Trì nghĩ rằng đó là điều không đáng phải so sánh.

Hơn nữa, anh ấy dường như rất chú ý đến những gì Khương Nguyệt Trì nói.

Một lần, cô chỉ thuận miệng nói rằng bánh quy sẽ ngon hơn nếu thêm chút mật ong, và anh ấy đã thật sự thêm mật ong vào bánh.

________

Khương Nguyệt Trì lại gặp Daniel lần nữa. Khi cô nghĩ rằng anh ta đến để trả thù mình, thì bất ngờ anh ta lại đưa sách giáo khoa cho cô, hy vọng cô có thể giúp anh ta học bù và trở thành gia sư của mình.

" Tôi có thể trả tiền thuê cô." Đó là những gì anh ta nói.

Phản ứng đầu tiên của cô tất nhiên là từ chối. Khương Nguyệt Trì vốn dĩ không có thiện cảm với Daniel, huống chi anh ta còn từng ngủ với chị họ của mình. Ai biết liệu anh ta có thể làm điều gì nữa không...

Cô có chút sợ hãi và nắm chặt áo khoác của mình.

Sau khi nhìn thấu ý định của cô, Daniel nhăn mày, trông như thể đang chịu một sự sỉ nhục lớn.

Anh ta lớn tiếng biện minh: " Tôi sẽ không có cái ý định xấu xa đó đâu! cô còn không khỏe mạnh bằng con cừu non mới sinh ra ở nông trại của tôi!"

Cô định nói rằng, anh trai anh đã nói với tôi rằng anh từng có hành động không đứng đắn với một con cừu, nhưng nhất thời không biết phải đối diện với tình huống xấu hổ đó như thế nào, vì vậy cô chọn cách im lặng.

Daniel dường như đã quyết tâm. Anh nhất định muốn cô giúp mình học bù và không chịu rời đi. Nụ cười mỉa mai của anh giống với anh trai của mình, nhưng thiếu đi cái vẻ quyến rũ khiến người khác dễ dàng bỏ qua những điều xấu xa của anh ta.

Vì vậy, trông anh ta thiếu sức hút hơn nhiều: " Cô yên tâm, tôi hoàn toàn không có hứng thú với cô. Tôi chắc chắn rằng Felix chỉ là bị cô mê hoặc. Bởi vì từ bất kỳ góc độ nào, cô cũng không xứng với anh tôi."

Khương Nguyệt Trì không muốn lãng phí lời nói với một kẻ mù quáng tôn thờ Felix như Daniel. Bọn họ dường như không thờ Thiên Chúa hay Chúa Cơ Đốc, mà thờ Felix.

Felix quả thực chính là vị thượng đế vĩ đại nhất trong lòng họ.

Khương Nguyệt Trì có lý do để nghi ngờ rằng Daniel đã mắc phải hội chứng Stockholm.

Bất kỳ hành động nào của Felix, dù đúng hay sai, đối với họ đều trở thành điều đúng đắn.

Thậm chí, nếu Felix có đánh anh ta, Daniel cũng sẽ tự kiểm điểm và nghĩ rằng lỗi là ở mình vì đã xúc phạm Felix.

Khương Nguyệt Trì sớm đã nhìn thấu ý định của Daniel: " Anh muốn tôi giúp học bù, có phải để dùng tôi nhằm lấy lòng anh trai anh không?"

Cô nhìn thấy ánh mắt của Daniel thoáng lóe lên. Cuối cùng, tuổi trẻ vẫn chưa biết cách che giấu cảm xúc.

Khương Nguyệt Trì, với kinh nghiệm và sự trưởng thành của mình, khuyên anh: "Rõ ràng anh không cần phải làm vậy. Tôi và anh trai anh đã chia tay lâu rồi. Anh ấy thực sự ghét tôi. Làm thế này chỉ làm ngược lại, khiến anh ta ghét lây sang anh."

Daniel cười lạnh, dường như tự tin rằng mình hiểu Felix hơn cô: "Felix thực sự ghét một người đến mức thậm chí sẽ không cho phép người đó xuất hiện trước mặt mình. Anh ấy hoàn toàn có thể đuổi mày về nước, chứ đừng nói đến việc chủ động đáp trả lời lại mày."

Đúng vậy, suýt chút nữa cô đã quên. Felix là người bá đạo, kiêu ngạo và vô cùng tự tin. Cách anh ta thể hiện sự ghét bỏ rất thẳng thắn, không vòng vo. Anh ta sẽ hủy diệt đối phương hoàn toàn, hủy diệt cuộc sống hoặc số phận của họ.

Như cha của Emma, Johnson, người hiện vẫn đang ngồi tù. Không có gì bất ngờ xảy ra, ông ta sẽ phải ở trong tù cho đến cuối đời.

Felix là người không chịu đựng sự xúc phạm, nhưng điều đó không có nghĩa là anh không dễ bị tổn thương. Cô đã từng dùng sự điềm tĩnh của mình khiến anh tức giận đến mức không thể kiềm chế được.

Daniel vẫn tiếp tục chê bai và chế giễu Khương Nguyệt Trì, nói rằng không hiểu sao Felix lại để ý đến cô. Đối với Daniel, đó là sự sỉ nhục lớn nhất trong cuộc đời anh ta.

Felix và Khương Nguyệt Trì dường như là hai cực đối lập hoàn toàn. Một người thì cứng rắn nhưng mềm lòng, người kia thì nói lời ngọt ngào nhưng lại tàn nhẫn.

Thượng đế thực sự công bằng. Mỗi kẻ ác đều sẽ gặp được khắc tinh của mình. Ngọt ngào sẽ khắc phục sự mềm lòng, và giả dối sẽ đánh bại sự kiêu ngạo.

Vấn đề chỉ là thời gian để điều đó xảy ra mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro