Chương 34: Đi lên nhà uống một ly cafe! Alice
Chương 34: Đi lên nhà uống một ly cafe! Alice
Bị cô đá một cái và thêm một cái tát, theo lý mà nói, anh nên tức giận.
Nhưng Felix trông qua cũng không có biểu hiện quá kịch liệt về mặt cảm xúc, chỉ là cầm lấy tay Khương Nguyệt Trì, người vừa đánh anh mà chưa kịp thu lại tay, rồi bình tĩnh nói: "Tôi nghĩ rằng chúng ta nên ưu tiên thảo luận một chút về nguồn gốc biệt danh này. Alice, cô đã từng nói rằng bốn chữ đó có nghĩa là " chế/t tiệt em rất yêu anh.'"
Khương Nguyệt Trì cố vùng vẫy nhưng không thể dễ dàng thoát ra, giữa họ không đơn giản chỉ là sự khác biệt về sức mạnh giữa nam và nữ.
Sức lực của Felix vượt trội hơn phần lớn đàn ông.
Không có gì để thảo luận thêm, trong lòng cô đã âm thầm chửi rủa anh ta suốt bốn năm.
"Tôi lừa anh đấy, quỷ tây ch/ết chính là quỷ tây ch/ết tiệt. Anh đi ch/ết đi, đồ quỷ tây !!!"
Cô thực sự không chịu nổi việc bản thân sẽ khóc mỗi khi cảm xúc trỗi dậy.
Vừa rồi lúc đánh anh ta, cô đã khóc, bây giờ mắng chửi anh ta, cô cũng khóc.
Nước mắt vẫn còn đọng trên mặt, rõ ràng cô là người đã ra tay, nhưng nhìn qua như thể cô vừa bị tát một cái.
Felix chỉ cảm thấy huyệt thái dương của mình từng đợt căng thẳng, đây là lần đầu tiên anh ta cảm thấy bất lực.
Anh ta rất giỏi khiến người khác phải quỳ xuống xin tha.
Nhưng trước cô thì lại khác, cô mỏng manh như một bông hoa pha lê.
Đánh vài cái là có thể khóc.
"Alice, cô như thế này thì chúng ta không thể nói chuyện một cách đàng hoàng được."
"Không có gì để nói cả." Cô càng khóc lớn hơn, thậm chí cúi đầu cắn vào tay anh ta, "Đáng ghét anh đáng ghét buông tôi ra!!!"
Anh nhíu mày, nắm lấy gáy cô như đang nắm một chú mèo con: "Cô mà còn cắn bậy bạ nữa thì tôi sẽ nhổ hết răng của cô đấy!"
Trước đây anh ta cũng đã từng nói những lời tương tự, khi hai người "thăm dò sự bí ẩn của sinh mệnh" với nhau.
—— tức là tư thế 69.
Cô giả vờ như không cẩn thận cắn anh ta. Felix khi đó cũng đã nói những lời tương tự.
"Nhổ hết răng của em đi, về sau không cần lo lắng cô lại cắn bậy bạ nữa, đồ con chó không nghe lời."
Lúc đó cô sợ đến mức phải ngậm miệng lại.
Nhưng hiện tại, cô vừa khóc sướt mướt vừa tiếp tục cắn.
Felix không có cách nào, chỉ đành gọi điện thoại cho bác sĩ, yêu cầu chuẩn bị một ít thuốc an thần để tiêm cho cô.
Khương Nguyệt Trì nghe xong, mặt tái mét: "Anh lạm dụng thuốc, tôi có thể kiện anh đấy."
"Đây là điều trị đúng bệnh, Alice. Cô yên tâm, bác sĩ đó có bằng cấp hợp pháp."
Biết rõ anh ta đang dọa mình, nhưng đồng thời cũng rất rõ ràng, nếu cô thực sự tiếp tục vùng vẫy, Felix hoàn toàn có thể làm ra việc này.
Thấy cô cuối cùng cũng thả lỏng chút, Felix cũng nhẹ nhõm thở ra một hơi.
Anh ta dùng tay còn lại xoa xoa mặt mình, nơi vừa bị cô đánh sưng: "Cô biết không, vừa rồi tôi suýt chút nữa là bị cô đánh gục."
Khương Nguyệt Trì nhìn anh ta với ánh mắt chán ghét, hạ tầm mắt, bộ vest đắt tiền không có độ co giãn, huống chi lại là đồ may đo riêng, mỗi chi tiết kích cỡ đều đặc biệt nghiêm ngặt.
Cô nghĩ rằng quần tây nên được chỉnh sửa một chút, đủ để chứa được cái thứ " rễ cây khổng lồ " đó có thể tùy ý phình to.
"Anh thật ghê tởm."
Trên môi cô vẫn còn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh ta cùng với cảm giác từ cánh tay rắn chắc của anh ta, nơi đó đang nóng lên.
Felix, với quần áo xộc xệch, cười nhưng rất thong dong: "Ghê tởm sao, ghê tởm mà cô trước đây còn sờ mó ngon lành đến vậy, trông cô sướng đến mức trợn trắng mắt,
Cô nghĩ rằng không có gì để nói thêm với anh ta, quay người muốn chạy.
Cánh cửa vừa mới kéo ra lại bị anh ta mạnh mẽ đóng lại lần nữa.
Anh ta vươn tay qua lớp áo lông dê mỏng manh của cô, cẩn thận vuốt ve xương sống mảnh khảnh của cô: "Alice, cô từ khi nào trở nên cứng rắn như vậy?"
Cô thậm chí có thể cảm nhận được những vết chai mỏng trên ngón tay anh ta, do việc vận động lâu ngày tạo thành.
Khương Nguyệt Trì thực sự có chút lo lắng, Felix mang đến một cảm giác áp bức lớn lao khó bỏ qua, giống như cái nắng gay gắt của mùa hè. Đủ để làm người ta đổ mồ hôi.
Nhưng cô vẫn cố gắng bình tĩnh lại.
Không có gì phải sợ, Khương Nguyệt Trì, bây giờ các người đều ở vị thế bình đẳng.
Felix không còn là người chu cấp cho cô, càng không phải là giáo sư của cô ở trường.
hai người không có bất kỳ mối quan hệ nào, anh ta chỉ hơn cô về địa vị và tuổi tác.
Ít nhất, anh ta là kẻ vô lễ và không có giáo dục, nên cô không cần phải tôn trọng anh ta chỉ vì anh ta hơn cô vài tuổi.
Phải biết rằng, anh ta gọi những người lớn tuổi hơn mình rất nhiều là lão bất tử, lão già.
"Cảm ơn anh, giáo sư Felix, rời xa anh, tôi mới phát hiện rằng không cần phải đối mặt với người mình ghét là một điều vô cùng vui sướng." Cô cố gắng giữ giọng nhẹ nhàng để nói lời cảm ơn.
Có lẽ từ "chán ghét" đã chạm vào nỗi đau của anh ta, ánh mắt thong dong của Felix thoáng qua một tia u ám không dễ nhận ra.
Nhưng rất nhanh đã biến mất.
Trên mặt anh ta lại hiện lên nụ cười thờ ơ: "Thật tiếc, Alice, nếu không phải cần dùng một tay để khống chế cô, tôi thật sự muốn vỗ tay vì cô. Nhưng tôi thật sự rất vinh hạnh, hóa ra không phải chỉ mỗi cô có thể làm cock tôi đang mềm trở nên cứng rắn ngẩng đầu, mà tôi cũng có thể làm cô trở nên cứng rắn."
Người này nói chuyện vẫn khó nghe như trước, Khương Nguyệt Trì cắn chặt răng: "Không có gì để nói, làm ơn buông tay ra."
"Nếu tôi không buông thì sao, muốn đá tôi một lần nữa, hay tát tôi thêm cái nữa?" Anh ta dùng đầu lưỡi chạm vào má bị cô đánh sưng, tựa như còn chưa đã, "Thật lòng mà nói, cảm giác cũng không tệ lắm, lần đầu bị đánh nhưng vừa rồi thật sướng."
"Nếu anh muốn tôi càng ghét anh hơn, thì anh cứ tiếp tục giữ chặt tay tôi."
Khương Nguyệt Trì không còn vùng vẫy nữa, cô dường như đã chấp nhận số phận, Felix đúng là một tên khốn nạn đến tận cùng.
Cô đánh giá xung quanh, nhưng cuối cùng vẫn không muốn nhìn anh ta.
Không hổ danh là câu lạc bộ tư nhân lớn nhất ở thành phố A , phòng nghỉ cũng được xây dựng sang trọng như vậy.
Tràn ngập khoa học kỹ thuật của tương lai.
Không biết lời nói nào của cô đã có tác dụng. Felix dù mặt không biểu cảm, nhưng vẫn làm theo ý cô.
Anh ta buông tay ra.
Thật may là anh ta không mở miệng nữa, nếu không Khương Nguyệt Trì thực sự không biết mình nên đáp trả thế nào.
Trong việc châm chọc người khác, cô hoàn toàn không phải là đối thủ của Felix.
Chiếc áo sơ mi trên người anh ta vẫn là cái áo bị chính anh ta xé rách, vài chiếc cúc áo bung ra hết, để lộ một cách tùy ý. Có thể rõ ràng thấy đường nét cơ bắp từ cổ đến bụng.
Ngày xưa, cơ ngực có sức hút trí mạng với cô, giờ đây cũng không còn tác dụng gì. Tốt thôi, vẫn có, nhưng...
Khương Nguyệt Trì chỉ nhìn thêm hai lần rồi chuyển ánh mắt đi nơi khác.
Một lần nhìn là về cơ ngực rắn chắc đầy quyến rũ, một lần nhìn là về hình xăm trăng khuyết nhỏ trên đó.
Người đàn ông đứng dựa lưng vào bếp, tư thế thoải mái, không bận tâm đến việc quần áo của mình đang xộc xệch. Anh ta lặng lẽ rít một hơi thuốc. Ánh sáng phân chia anh ta thành hai nửa, một nửa đen, một nửa trắng, trông vô cùng nghệ thuật.
Nếu lúc này có một người quay phim ở bên cạnh, chắc chắn họ sẽ phấn khích mà lấy camera ra để ghi lại khoảnh khắc này.
Nghĩ ngợi một chút, cô vẫn nói thêm một câu trước khi rời đi: "Xóa hình xăm đó đi, tôi hy vọng nó sẽ ở trên cơ thể người yêu tương lai của tôi, chứ không phải trên người tôi ghét."
Sau khi cô nói xong câu đó, bàn tay đang kẹp điếu thuốc của người đàn ông rõ ràng run lên một chút, tàn thuốc rơi xuống, vương trên đôi giày da màu đen thủ công.
Anh ta tiếp tục thản nhiên mà hút thuốc.
Tiếng cười lạnh cùng làn khói trắng xám bay ra từ khóe miệng anh ta.
Ngạo mạn, giống như chính con người anh ta.
"Phải không, Alice. Cô có vẻ rất tự tin rằng sau khi bị tôi chiếm đoạt, cô vẫn có thể động lòng với người khác."
Cô bình tĩnh gật đầu: "Tất nhiên là có thể, tôi vốn không thích người nước ngoài, tôi ghét cái cảm giác bị ép buộc tách mở thêm ba bốn ngón tay'."
Khương Nguyệt Trì rời đi.
Cô không quên lịch sự đóng cửa lại, không quay đầu nhìn biểu cảm của Felix lúc đó.
Cánh cửa đó đã hoàn toàn phân chia cô và Felix thành hai không gian khác nhau.
Cô dựa vào tường thở dốc, hai chân mềm nhũn.
Không thể phủ nhận rằng, vừa rồi cô thực sự đã phải gắng gượng rất nhiều, cô thực sự sợ chọc giận Felix.
Anh ta không chỉ là người có tính cách tồi tệ, mà đạo đức và ý thức pháp luật của anh ta gần như không tồn tại.
Chọc giận người khác có thể chỉ đổi lại một cái tát và một cú đá, nhưng Felix thì không như vậy.
Cô theo bản năng sờ sờ huyệt thái dương, nơi không có vết thương nào, và cổ vẫn nguyên vẹn của mình.
May mắn thay, cô vẫn bình an.
Sau những phút giây tim đập thình thịch vì lo sợ, lại có một cảm giác sung sướng liên tục dâng trào.
Cô cố gắng kiềm chế đôi tay đang run rẩy điên cuồng, không rõ là do sợ hãi hay quá mức phấn khích.
Well done, Khương Nguyệt Trì.
Cô đã làm rất tuyệt.
Khi quay lại sau nửa giờ, cô gặp chú Cố đang định đi tìm mình. Thấy cô bình yên vô sự xuất hiện, ông mới thở phào nhẹ nhõm.
"Sao đi lâu vậy?"
Không thể giải thích lý do thật sự, nên cô bịa ra một lý do rằng mình bị đau bụng.
Chú Cố bèn lấy ly rượu trước mặt cô đi: "Vậy hôm nay đừng uống rượu nữa."
Ông bảo phục vụ đưa cho cô một ly sữa bò nóng.
Brian ngước cổ tay lên xem giờ, nghĩ rằng hai người đã lâu không trở về, chắc chắn là đang ở đâu đó làm chuyện yêu đương.
Nhưng nhìn cô đi lại bình thường, hơn nữa thời gian chưa tới nửa giờ.
Hiển nhiên không thể có khả năng đó.
Felix dù chưa bao giờ tham gia vào những cuộc vui của họ.
—— người đàn ông này có một khuôn mặt không an phận. Trong việc quan hệ với phụ nữ, anh ta có một sự kiềm chế biến thái.
Nhưng anh ta lại có thiên phú ở phương diện đó.
Thật sự khiến người ta ghen tỵ, anh ta không chỉ đẹp trai mà còn có "vũ khí" lớn.
Vì vậy, Brian kết luận, chắc chắn Felix có một người tình giấu kín ở nhà. Chỉ có ăn no rồi mới không thèm muốn đồ ăn bên ngoài.
Rốt cuộc nhiều lần xuất hiện, cổ và cánh tay của anh ta đầy những dấu vết không rõ là của mèo hay vết cào của phụ nữ.
"Tôi còn tưởng các người đang tận hưởng một đêm lãng mạn, xem ra cô không gặp được bạn tôi." Anh ta cầm ly rượu, uống một ngụm cocktail.
Ánh mắt dừng lại trên người Khương Nguyệt Trì, mang theo chút tiếc nuối.
Đây chính là một cơ hội tốt, cô nên nắm lấy thật chặt. Cuối cùng, nếu cô đã thành công quyến rũ được Felix, dù cho hắn sẽ không cưới cô, nhưng ít nhất cô có thẻ thực hiện việc vượt qua giai cấp xã hội.
Nếu may mắn hơn một chút, cô có thể động tay động chân vào việc sử dụng bao c-ao s-u, mang thai con của hắn và trực tiếp trở thành người chiến thắng trong cuộc đời
Khương Nguyệt Trì cười nhẹ, không nói gì.
Trên người cô không có gì mang tính công kích, giống như một đóa hoa sơn trà mềm mại, bản thân là một cô gái tính cách ôn hòa.
Ôn hòa như một ly nước sôi để nguội.
Vì vậy, rất khó tưởng tượng rằng cô gái mềm mại như vậy, không lâu trước đây lại đối đầu gay gắt với người như Felix.
Hơn nữa, dường như cô còn thắng.
Nhưng cô cho rằng Felix xứng đáng.
Nếu không phải anh ta trước đó nói những lời khó nghe đến cay nghiệt, cô chắc chắn sẽ lịch sự chào hỏi anh ta.
Ly sữa bò nóng đi vào dạ dày, cảm giác ấm áp lan tỏa, cô thấy thoải mái hơn nhiều.
Không biết bao lâu trôi qua, cánh cửa bên cạnh cuối cùng cũng mở ra.
Là Felix, đã mặc lại đồ chỉnh tề.
Chiếc áo sơ mi bị anh ta xé rách trước đó cũng đã được thay mới.
Giờ đây, không có dấu hiệu gì khác thường trên người anh ta.
Khi không có biểu cảm gì, anh ta trông thanh lịch và quý phái. Cảm giác xa cách này khiến anh ta và người khác như bị chia cách bởi cả Thái Bình Dương.
Có lẽ điều này là do di truyền. Bản thân anh ta sinh ra đã thuộc về một gia đình quý tộc danh giá.
Tất nhiên, ngoại trừ vết bàn tay in trên mặt không thể che giấu, khiến anh ta có vẻ hơi chật vật.
Vết đỏ đó càng rõ ràng theo thời gian.
Brian đảo mắt, ngạc nhiên hồi lâu.
"Felix, mặt anh sao vậy...?"
Nếu nói anh ta biến mất lâu như vậy là để làm tì-nh với phụ nữ ở đâu đó, thì Brian cũng cảm thấy bình thường.
Nhưng kết quả này rõ ràng quá kỳ lạ, làm đảo lộn mọi hiểu biết trước đây của anh.
Phải biết rằng, từ khi anh quen biết Felix đến giờ, luôn luôn là Felix khi dễ người khác.
Xuất thân quý tộc và tính cách tồi tệ, hợp lại thành một tinh anh thượng lưu nhưng đầy khuyết điểm.
Người Trung Quốc có câu nói, " nhân chi sơ tính bản thiện." Felix thì khác, anh ta dường như đã mang sẵn cái xấu từ trong bụng mẹ.
Brian hỏi: "Mặt anh sao lại thế này?"
Felix bình thản ngồi xuống ghế sofa đối diện với Khương Nguyệt Trì.
"Anh không nhận ra sao? Tôi dùng mặt để tát vào tay người khác."
Khi anh ta nói câu này, ánh mắt rõ ràng đặt trên người Khương Nguyệt Trì. Một đôi mắt cười như không cười.
Kẻ gây ra chuyện làm như không thấy, cầm ly sữa bò lên nhấp từng ngụm nhỏ.
Chú Cố sao có thể không nhận ra rằng trong nửa giờ qua, cảm xúc của hai người rõ ràng đã thay đổi.
Đặc biệt là vị Aaron tiên sinh này, từ khi đến đây đến giờ, anh ta chưa từng nhìn ông vào mắt.
Sự ngạo mạn đã cắm rễ sâu trong xương cốt của anh ta, trong mắt anh ta, tất cả mọi người chỉ như rác rưởi đang chờ thu gom.
Đương nhiên, điểm ưu việt duy nhất có thể nói là sự đối xử bình đẳng. Ở đây, không có sự phân biệt đối xử nào, mọi người đều bị gọi chung là phế vật.
Dù anh Brian không biết tiếng Trung, nhưng may mắn là thái độ của anh ấy khá tốt, luôn nở nụ cười.
Chú Cố không yên tâm, hỏi Khương Nguyệt Trì: " Cậu ta... không làm gì với cháu chứ?"
Khương Nguyệt Trì đáp: " Cháu không sao cả, anh ấy không làm gì cả."
Ngược lại, chính cô là người đã tát anh ấy một cái.
Chú Cố nhẹ nhõm thở phào: "Không có việc gì thì tốt. Cháu nên tránh xa họ một chút, dù chú nghĩ nên hợp tác với họ, nhưng những người này... không phải là những người tốt."
Chú Cố không giải thích rõ ràng điều gì không tốt về họ.
Khương Nguyệt Trì vô thức liếc nhìn Felix.
Khi nghe thấy có người công khai bàn luận về mình, anh Felix dường như không có phản ứng gì.
Lúc này, anh ấy đang đọc sách, đeo kính vàng, một tay chống cằm, và trông rất tao nhã.
Ừm, rất tao nhã, nhưng cũng hơi phá cách.
Khương Nguyệt Trì rời mắt khỏi anh, có lẽ chú Cố vẫn chưa biết Felix có thể hiểu tiếng Trung. Để tránh việc ông cảm thấy không thoải mái, cô chuyển chủ đề: " Chú Cố vẫn nên tiếp tục công việc, đừng để đối phương phải chờ lâu."
Khi cô nhắc nhở, người đàn ông mới nhớ ra việc chính.
Có sự hiện diện của cô, cuộc trò chuyện có thể tiếp tục.
Khương Nguyệt Trì dịch lại, mặc dù trình độ dịch của cô không phải là chuyên nghiệp, nên nội dung không thể truyền tải chính xác hoàn toàn.
Felix cười nhạt và kịp thời nhắc nhở: "Là 5%. Ngu ngốc."
Cô dừng lại một chút, không để ý đến câu sau của anh, mà chỉ xin lỗi và sửa lại khẩu ngữ.
Brian cười và nói: "Không sao đâu, là tôi phát âm không chuẩn, thực ra tiếng Anh không phải là tiếng mẹ đẻ của tôi, tôi lớn lên ở Nga."
"Nga?" Khương Nguyệt Trì cảm thấy có chút quen thuộc, " quên tôi gần Nga."
Brian hứng thú, ngồi thẳng lên và nói tên một địa danh.
Cô gật đầu: "Đúng vậy, chính là nơi đó."
Brian cười: "Tôi đã từng qua nơi đó, có người dì của tôi đã kết hôn ở đó."
Có lẽ vì mối quan hệ này, Khương Nguyệt Trì cảm thấy không còn sự mâu thuẫn lễ phép như trước với anh.
Nhưng trước tiên, anh không cần phải luôn cúi gập người khi nói chuyện với cô.
Cô thực sự lo lắng anh sẽ để lộ phần cổ áo sơ mi. Cô thề, dù cô thích cơ bắp, nhưng không phải ai cũng vậy.
Ừm... Ít nhất thì cô không thích lông ngực.
Lông ngực thì không nói, ngủ trên đó cũng cảm thấy rối rắm.
Felix thì mềm mại và vừa phải, cơ bắp ngực của anh có kích thước và hình dạng vừa đúng như vai anh rộng, và kính nhỏ của anh cũng vừa vặn với tỷ lệ eo...
Ừm... Cô vẫn không nên suy nghĩ thêm. Felix thông minh như vậy, nếu cô tiếp tục suy nghĩ sâu hơn, anh chắc chắn sẽ nhận ra cơ thể d/âm đ-ãng của cô.
Rõ ràng là mới chỉ nửa giờ trước, cô đã tát anh một cái.
Cuộc trò chuyện ngày hôm đó không thể đi đến kết quả gì, vì chú Cố không chịu nổi rượu, sau hai ly đã bắt đầu say.
Đến tuổi này, không thể so với người trẻ tuổi.
Khương Nguyệt Trì định cùng anh ấy rời đi, nhưng bị Felix gọi lại trước: "Khương phiên dịch, tôi không có tài xế, lại uống một chút rượu, làm ơn đưa tôi một đoạn."
Chưa kịp phản đối, anh đã ném chìa khóa xe cho cô.
Khương Nguyệt Trì theo phản xạ tiếp nhận, chủ yếu lo lắng làm phiền mình.
Suy nghĩ một chút, cô đặt chìa khóa xe lên bàn: " Anh có thể gọi người lái xe thay tiện hơn."
Anh ấy với đôi mắt xanh lam đầy nụ cười: "Có tiện hơn gì đâu, có sẵn còn tiện hơn?"
"Tôi chưa từng lái xe, lần trước lái xe cũng chỉ là dạy học."
"Không sao đâu, xe của tôi có không gian lớn, hoàn toàn đủ để chứa cả quan tài."
"......"
Chưa kịp để Khương Nguyệt Trì nói thêm, anh tiếp tục đưa ra điều kiện mê hoặc: "Cô không phải còn đang cứu mạng với chú Cố sao? Tôi không phiền đâu."
Khương Nguyệt Trì im lặng.
Felix cười mà không cười, nhắm mắt lại.
Đối với anh Alice vẫn luôn là người thiện lương và có chút dễ lừa.
"Yên tâm, tôi sẽ không đối xử tệ với cô. Tiền tài xế tôi sẽ trả gấp mười lần."
Anh cầm lấy áo khoác trên ghế và tiến lại gần cô.
Khương Nguyệt Trì suy nghĩ, không ai lại từ chối tiền bạc. Hơn nữa, chú Cố đúng là rất tốt với cô.
Chỉ là việc lái xe đưa Felix về, cô không thấy gì là miễn cưỡng.
Cô lái xe qua nhà anh, ở phố sầm uất, anh không đến mức ép cô ở những nơi đó.
Ừm... Chắc là đi thôi.
Người này rõ ràng thích sự yên tĩnh, nhưng lại thích tụ tập ở những nơi náo nhiệt.
Felix lên xe không lâu thì ngủ gật.
Trong xe không bật đèn, rất tối, không thấy rõ gì. Hơn nữa, cô lái xe tập trung, chưa phát hiện người đang ông bên cạnh thực sự ngủ hay chỉ giả vờ.
Nhiệt độ hơi thấp, từ lòng bàn chân bắt đầu lạnh dần, cô theo bản năng dậm chân để giữ ấm cơ thể.
Cô chỉ lái chiếc Jetta cũ, lần đầu tiên tiếp xúc với loại xe siêu sang, không biết điều chỉnh nhiệt độ ở đâu.
Ngay sau đó, một bàn tay dài và rộng của nam nhân đưa đến, điểm vào màn hình điều khiển.
Nhiệt độ trong xe tăng lên một chút, ghế cũng ấm hơn.
Cô còn chưa kịp phản ứng.
Sau đó, trong bóng đêm, nam nhân cười nhẹ: "Dưới ghế có thảm lông, đừng ch-ết trên xe tôi."
"......" Cô vẫn giữ giọng điệu ôn hòa, nhưng có chút châm biếm, "Ừm, sẽ không đâu, anh yên tâm. Tôi không muốn ch-ết bên cạnh anh."
Trong đêm tối, Felix mở to mắt, đôi mắt xanh lam không rời cô.
Vừa qua một loạt cửa hàng, ánh sáng neon đa màu sắc chiếu sáng rõ nét khuôn mặt cô. Biểu cảm của cô vẫn dịu dàng, không có vẻ gì công kích.
Felix ngồi thẳng, mở cửa sổ xe, gió lạnh nhanh chóng tràn vào.
Hiện tại, anh yêu cầu sự bình tĩnh, và Khương Nguyệt Trì cũng vậy.
Anh cúi đầu thưởng thức chiếc bật lửa.
"Nếu có ai khác dám như cô mà nói chuyện với tôi như vậy, giờ đã là một gia đình ba người đoàn tụ cùng nhau."
Anh thêm vào: "Ở dưới địa ngục."
"Ừm... Có lẽ tôi nên cảm ơn anh? Nhưng anh Aaron, chính miệng anh nói rằng chúng ta không có bất kỳ quan hệ gì. Tôi không định tiếp tục làm phiền đến cuộc sống của anh, hôm nay chỉ là một tình huống ngoài ý muốn. Nếu tôi biết anh cũng ở đây, tôi nhất định sẽ tìm lý do để tránh gặp anh."
"Có vẻ như cô rất tự tin, chia tay tôi nhất định sẽ tìm được người thích hợp nuôi dưỡng thành cún ."
Cô nghĩ anh đang nói một cách khó nghe, nên sửa lại: "Không phải là người thích hợp mà là 'người yêu'."
"À?" Anh cười tỏ vẻ hứng thú, "Lấy người yêu mà nói là người thích hợp? Đây là lần đầu tiên tôi thấy. Tôi khuyên cô một câu, người và chó có cách sinh sản khác biệt, chúng có bệnh lý khác với con người. Cô có biết ở Boston mỗi năm có bao nhiêu trường hợp người và chó vào viện cùng một lúc không?"
Khương Nguyệt Trì dừng xe bên đường, tức giận nói lớn: "Đúng vậy, người và chó có cách sinh sản khác biệt, vì vậy tôi rất cần phải sớm tách ra với anh! Hơn nữa, theo tôi, tình yêu cần phải dựa trên sự tôn trọng lẫn nhau, đối tượng lý tưởng của tôi chưa bao giờ thay đổi, ít nhất người đó phải tôn trọng tôi! Felix, không phải ai cũng giống như anh, không coi ai ra gì."
Cô đột nhiên tăng giọng khiến anh phải ngừng bật lửa, ánh mắt anh lạnh lùng, đôi mắt xanh biển không mang theo cảm xúc: "Tôi là loại gì?"
"Ngạo mạn, máu lạnh, không có lòng đồng cảm và sự hiểu biết. Bà nội thật đúng là có lý khi không muốn chúng ta ở bên nhau. Tôi trước đây còn buồn rầu làm thế nào để bà nội chấp nhận anh."
Nghe xong nửa câu đầu của anh với vẻ thờ ơ, khi nghe câu cuối cùng, sự mỉa mai trong nụ cười của anh đêm tối càng thêm rõ ràng: "Cô nên cảm thấy may mắn vì tôi vẫn còn cần miệng cô để khẩu giao cho tôi, nếu không tôi đã sớm cắt lưỡi của cô rồi!"
Cô biết anh đang nói cô nói dối.
"Dù anh có tin hay không, tôi thực sự nghĩ vậy. Để bà nội chấp nhận anh."
Tình huống này thật sự buồn cười. Một cô gái Á Đông yếu ớt về sức lực và vóc dáng, đối đầu với một người đàn ông Mỹ to cao mạnh mẽ.
Một bên kích động, một bên bình tĩnh.
Có vẻ như cân bằng đã sớm không còn, rõ ràng cô gái Á Đông là người đang chiếm ưu thế.
Điều này rất rõ ràng, cô rõ ràng càng để ý hơn đến mối quan hệ này và sự hiện diện của người đàn ông trước mặt
Nhưng thực tế, chính cô là người thờ ơ.
Cô chỉ cảm thấy nếu không tăng âm lượng một chút, rất khó để duy trì khí thế trong cuộc tranh luận này.
Mặc dù đây là một điều không thể xảy ra.
Cô tiếp tục đáp trả một cách mỉa mai: "Trong bất hạnh lại có may mắn, tôi không thích anh, cũng không cần phải đau đầu vì điều này."
Anh nhăn mày, sự bình tĩnh của anh bị phá vỡ: "Alice, chúng ta còn phải tiếp tục đề tài vô nghĩa này bao lâu? Cô đã nói rất nhiều lần rồi, không cần phải lặp lại nữa."
Anh nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh, cười lạnh nói: "Cô cho rằng những lời này sẽ làm tôi tức giận sao?"
Bảo vệ đến gần, gõ cửa sổ xe, nhắc nhở rằng không được dừng xe ở đây, nếu không sẽ bị phạt tiền.
Khương Nguyệt Trì nhìn anh Felix, trong bóng tối này, cô vẫn không thấy rõ biểu cảm của anh.
Cô xin lỗi và lái xe rời khỏi khu vực này.
Dù ghét Felix, nhưng cô không đến mức bỏ lại anh một mình trong xe say rượu.
Người này khi điên lên thì không có lý trí, rất khó đảm bảo anh không thể bất chấp tất cả mà đạp ga mạnh.
Coi như vì lợi ích của đồng bào. Thực sự đáng ghét, quỷ tây chế-t tiệt căn bản không có ý thức pháp luật.
Khương Nguyệt Trì lái xe đến dưới nhà của anh, đỗ xe ở đây không cần phải đị vào, chìa khóa không cần lấy đi.
Đợi một lúc sẽ có quản gia giúp đỗ xe.
Cô cởi dây an toàn: "Chi phí lái xe thay tôi sẽ không lấy. Về chuyện của chú Cố ... Hy vọng anh có thể giữ lời hứa."
Anh không để ý đến cô, chỉ tiếp tục ngồi ở ghế phụ, hít thuốc.
Khương Nguyệt Trì nhìn anh một cái, thầm nghĩ, đợi xem, sớm muộn gì anh cũng sẽ chết vì ung thư phổi. Đến lúc đó chính là cái chế-t thực sự của quỷ tây.
Sau khi xuống xe, cô lấy điện thoại ra gọi xe.
Mười phút sau, xe đến.
Cô vừa định đi định vị ven đường, phía sau nghe thấy tiếng mở cửa xe và tiếng chân người. Khoảng cách thời gian quá ngắn, có vẻ là người xuống xe hành động hơi sốt ruột.
Cô đầu tiên cảm nhận được một mùi thuốc lá nhạt, sau đó toàn thân bị mùi thuốc lá bao vây.
Bầu trời và mặt đất bị che phủ, thấp kém và ôn hòa.
Người đàn ông có cánh tay rắn chắc, mạnh mẽ, từ phía sau ôm chặt lấy cô.
Cô cố gắng tránh né nhưng không thành công.
"Đi lên lầu uống một ly cà phê đi, Alice."
Giọng anh trầm thấp vang bên tai cô, tư thế này giống như bị người từ phía sau trói chặt.
Khương Nguyệt Trì không phòng bị, cố gắng giãy giụa nhưng không có sức lực, chỉ có thể cố gắng quay đầu sang một bên, cố tránh để anh không hôn vào môi và đầu lưỡi mình.
Nhưng rõ ràng người đàn ông không có ý định buông tha cô, anh ngậm lấy vành tai cô và bắt đầu mút nhẹ.
Cô mặt đỏ bừng: "Anh thật là dâ-m loạn!"
Anh từ liếm chuyển sang mút nhẹ, từng chút một, phát ra âm thanh "ba" nhẹ.
Giống như cá phun bong bóng.
□*□
Hơi thở của anh trở nên nặng nề.
"Alice, dù cô không chịu thừa nhận, nhưng đó là sự thật. Cô không thể quên được tôi, cả đời này cô sẽ không thể quên tôi.
Người đàn ông mà cô tưởng tượng còn thực tế hơn tôi, cô không có tiền, không có thế lực, không có bối cảnh, ngoài khuôn mặt xinh đẹp này ra, cô còn có gì có thể khiến người khác tự nguyện làm 'chó' cho cô?
Giả sử có người như vậy, nhưng cô có nhìn trúng họ không? Mỗi người đàn ông mà cô gặp trong tương lai, cô sẽ vô thức so sánh họ với tôi, rồi cô sẽ nhận ra, họ không bằng một sợi tóc của tôi. Cô dám đảm bảo rằng cô sẽ không cảm thấy sự khác biệt sao? Đến lúc cô muốn quay đầu tìm tôi thì có thể đã quá muộn rồi, Alice, cock tôi không chờ đợi được đâu."
Sau khi nói xong, anh thay đổi thái độ, nhẹ nhàng vén tóc dài của cô ra sau.
Anh cúi đầu hôn cổ cô, mềm mại và tinh tế như sữa bò.
Những nụ hôn dồn dập rơi xuống: "Về sự việc đó, tôi sai rồi, mặc dù không rõ ràng lắm là chuyện gì, nhưng dù sao cũng là lỗi của tôi. Alice, cô muốn gì tôi cũng có thể cho cô. Đi lên ngồi một lát đi, tôi có thể dùng miệng làm em sung sướng cả đêm cũng được, chỉ cần cô muốn."
Anh thực sự rất giỏi trong những thủ đoạn này, sau sự đe dọa lại tỏ ra nhượng bộ. Nhưng dù vậy, những gì cô thấy cũng chỉ là sự ban phát.
Khương Nguyệt Trì không thể chịu đựng được nữa: "Anh không thể làm được. Felix, như anh nói, tôi thiếu chỉ là một con chó nghe lời, sẵn sàng nằm xuống liếm giày cho tôi!!"
Tất nhiên, cô không thực sự nghĩ như vậy, như cô đã nói trước đó, cô chỉ muốn tìm một người chồng tôn trọng mình.
Mà không phải Felix, dù anh có nhượng bộ thì cũng chỉ như thế này, giữ thái độ cao ngạo.
Cuộc sống của anh quá thuận lợi, chưa từng gặp khó khăn.
Tất nhiên, anh không thiếu việc làm người khác phải chịu đựng khó khăn.
Khương Nguyệt Trì nói những điều này chỉ để chọc tức anh và thả lỏng bản thân.
Rõ ràng, cô đã đạt được mục đích.
Felix thở ra như một con rắn lạnh lẽo, lặng lẽ quấn quanh cổ cô.
"Babe, ở Trung Quốc có câu nói, lòng tham không đáy nuốt voi. Cô hẳn là hiểu rõ hơn tôi về ý nghĩa của câu này. Theo tôi, cô còn yếu đuối hơn cả một con kiến, cô không thể nuốt toàn bộ cock tôi, cô chắc chắn rằng cô có thể nuốt hết toàn bộ cock hạ thân dưới tôi sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro