chương 30: Học trưởng
Chương 30: Học Trưởng
Felix liếc mắt nhìn thấu tâm tư của cô ngay lập tức . Anh cười lạnh nói: "Nếu không có tôi, em còn còn có thể có ai khác? Hiện tại, ngoài tôi ra, em dám có thêm ai khác sao? Alice, tôi sẽ giết cả hai người gian phu - dâm phụ em và tên kia."
Lời nói kiểu này nếu là người khác, Khương Nguyệt Trì có thể nghĩ rằng đối phương chỉ đang ra vẻ doạ dẫm, nhưng Felix thì không phải vậy.
Có lúc, cô thật sự muốn dùng dao găm đâm vào cánh tay anh, xem mạch m/áu chảy ra có phải màu đen không.
Nhưng.
Cô nhìn vào vết thương trước ngực anh, vết thương mới vừa kết vảy lại bị trầy xước, má/u chảy ra có màu đỏ tươi.
Hơn nữa, màu đỏ vẫn còn tươi, cơ thể anh chắc chắn rất khỏe mạnh.
Cuối cùng, tàu thuỷ đã rời khỏi vùng sóng gió, không còn bị lay động. Khương Nguyệt Trì nằm trong lòng ngực anh, nói: "Không được sao? Vậy thì xăm một hình trăng nhỏ đi."
Cô vươn đầu lưỡi liếm liếm: " Ưm... Xăm ở chỗ này, em kéo áo sơ mi của anh lên là có thể thấy."
Anh một tay nhéo sau cổ cô, giống như xách một con mèo nhỏ, kéo cô ra khỏi lòng ngực của mình.
Cô gái nhỏ này luôn muốn tiến xa hơn một bước, lần trước bảo anh nhuộm tóc, lần này lại là xăm mình.
Lần sau thì sao?
Anh đưa ngón tay vào miệng cô, cười một cách tùy tiện: "Lần sau tôi có nên để cocks của tôi bắn vào trong miệng em không?"
"Không được, cái đó rất hại sức khỏe." Cô nghiêm túc phản bác.
Mặc dù cô thực sự nghĩ vậy, nhưng cũng rõ ràng rằng Felix sẽ không để cô thực hiện yêu cầu như thế.
Cô nhìn đồng hồ, đã 5 giờ, tàu còn phải đến bến cảng vài giờ nữa.
Rõ ràng, Felix hôm nay lên tàu chắc chắn còn có công việc riêng. Không thể nào dành toàn bộ thời gian để lêu lổng cùng cô.
Quả nhiên, khi cô nhắc nhở về thời gian, anh bắt đầu tháo dây lưng.
" Bám chặt eo của tôi, tôi sẽ giải quyết nhanh chóng chạy nước rút."
Khương Nguyệt Trì biết rõ việc giải quyết nhanh chóng không dễ dàng.
Felix thật sự có thể làm mọi thứ, ở mọi khía cạnh.
Nhưng cô vẫn phải làm theo lời anh.
Kể cả khi tàu trải qua đoạn đường gập ghềnh, cô cảm thấy nó còn rung lắc chao đảo đáng sợ hơn trước.
Khương Nguyệt Trì phối hợp với động tác, hít thở sâu.
"Anh , anh thật sự không xăm sao, anh hoàn toàn không để tâm đến em."
Felix không kiên nhẫn, vỗ mông cô: "Im miệng, nếu còn dám nhiều lời, tôi sẽ bắn vào miệng em!"
Cô không thích hương vị này, hơi tanh mặn.
Cô thực sự bị dọa, chỉ có thể giữ miệng và sợ anh thực sự bắn vào.
Anh lại vỗ cô vài cái, tiếng vang bạch bạch bạch.
Anh không dùng sức quá nhiều. Dù không thể thấy, nhưng cô biết, chắc chắn là đỏ.
Cô gái tội nghiệp vùi mặt vào gối đầu.
Felix từ phía sau nắm cằm cô, không cho cô che mặt: "Sao vậy, có đau không?"
Anh đưa tay xoa xoa cho cô.
Thực ra không đau lắm, trên mông có nhiều thịt hơn các vùng khác.
Hơn nữa, dù anh dùng sức nhiều, nhưng bàn tay hơi cong, nên không đau lắm.
Tuy nhiên, điều đó không ngăn cản cô tỏ ra đáng thương, nước mắt lưng tròng: "Ai lớn như vậy còn bị đánh mông, chỉ có những đứa trẻ không nghe lời mới bị như thế."
"Thật sao." Anh nhẹ nhàng nắm cằm cô, "Vậy sao chó cưng gọi tôi như thế nào?"
Cô tránh ánh mắt anh: "Em không phải là chó."
"Nói." Anh đưa tay lên, dường như nếu câu trả lời của cô không vừa ý anh một chút, bàn tay của anh sẽ không ngần ngại mà đánh xuống.
Khương Nguyệt Trì chỉ có thể nhỏ giọng gọi anh: "Daddy."
Felix hài lòng, ôm cô với lực đạo nhẹ nhàng hơn: "Good girl."
Như cô dự đoán, việc giải quyết nhanh chóng cũng phải đến hai giờ sau mới xong
Felix mặc đồ xong chuẩn bị rời đi, Khương Nguyệt Trì nằm trên giường, đắp chăn.
Cô nhìn lên anh và hỏi một cách nghịch ngợm: "Có phụ nữ không?"
"Đương nhiên có, nếu không tôi làm tì/nh với ai ?" Anh thay đổi quần áo, trước đó toàn bộ đều là dấu vết của cô, không thể tiếp mặc lại được nữa
Khương Nguyệt Trì với giọng điệu kỳ quặc: "Em thấy đàn ông sẽ càng phù hợp với anh, họ có cơ thể và sức chịu đựng tốt hơn."
Anh gật đầu: "Tôi có thể cân nhắc việc đưa em đi phẫu thuật chuyển giới."
Khương Nguyệt Trì chỉ có thể tiếp tục dùng miệng lưỡi nhanh chóng và nói những lời khiến anh khó chịu: "Không cần phiền phức như vậy, em nghĩ trên tàu sẽ có nhiều đàn ông vui vẻ vì anh cởi quần. Felix, anh chỉ cần ra ngoài nói anh là gay, chắc chắn sẽ có nhiều đàn ông, họ sẽ xếp hàng chờ anh. Nhưng em khuyên anh không nên làm vậy, vì anh sẽ bị lây bệnh!"
Cởi quần em vẫn thú vị hơn. Em có biết không, mỗi lần em tỏ ra e thẹn nhưng lại không thể kìm nén được, trông thật quyến rũ."
Felix đang thắt cà vạt thì dừng lại, tiến đến liếm tai cô, kéo cô ra khỏi chăn, ôm vào lòng, "Vừa nãy trên giường em nói gì nhỉ, thích gì ở anh?"
Dù chỉ ở mặt miệng lưỡi, cô cũng không thể chiếm ưu thế. Felix thật sự không có điểm yếu.
Lỗ tai có thể nói là tập trung toàn bộ dây thần kinh trên cơ thể, rất nhạy cảm, chỉ cần thổi nhẹ cũng có thể làm cô run rẩy, huống hồ là liếm láp tinh tế.
Khương Nguyệt Trì rên rỉ thoải mái, ôm eo anh: "Thích anh... Xăm tên của em trên người anh."
Cô thực sự biết cách gió chiều nào xoay chiều ấy, Felix cố tình cắn vành tai cô, lực đạo mạnh. Cô đau đến nhíu mày.
Felix không hài lòng với câu trả lời của cô, lại hỏi lần nữa: "Thích tôi cái gì?"
Sau khi bị giáo huấn, cô sửa lại câu trả lời: "Thích cocks anh."
"Tại sao thích?"
"Rất lớn, rất thoải mái."
dirty talk-s à =)))))
"Còn gì nữa?"
Cô dùng câu trả lời của anh để phản bác lại: "Bởi vì anh thật sự đáng ghét, cơ ngực và mông của anh đều rất đáng ghét."
Anh cười lạnh: "Thử lặp lại xem."
Người này thật sự hai mặt, anh có thể nói người khác đáng ghét, nhưng không ai được phép nói anh đáng ghét.
Tuy nhiên, Khương Nguyệt Trì thực sự biết cách gió chiều nào xoay chiều ấy là được, Felix chỉ cần có chút không vui là cô sẽ thu tay lại.
Đương nhiên, nếu anh không lộ vẻ không vui, có nghĩa là anh muốn cô tiếp tục.
Khương Nguyệt Trì kịp thời ngậm miệng, ôm anh và làm nũng: "Vừa rồi cơ ngực của người kia kém xa anh một trăm lần, quá khô quắt, như thịt bò phơi khô."
Felix nghe cô nhắc lại người kia, trên mặt không còn nụ cười, ánh mắt trở nên nghiêm nghị.
Anh đưa cà vạt xuống, như một cái xúc tua lạnh lẽo, dừng ngay trên ngực cô, chạm nhẹ.
" Anh cùng hắn không giống nhau, anh cơ ngực cảm giác rất tốt, mềm dẻo, tôi rất thích. Dù khi dùng sức cũng rất cứng, luôn làm tôi cảm thấy đau, nhưng tôi vẫn thích, thích anh..."
Cô chưa nói xong, miệng cô đã bị Felix dùng đầu lưỡi của mình cạy ra.
Khương Nguyệt Trì cảm thấy như miệng mình sắp nứt ra, anh hận không thể nhét cả lưỡi của mình vào.
Nước miếng từ khóe miệng cô chảy ra, cô vừa hổn hển hít thở, vừa nhận lấy toàn bộ nụ hôn của anh.
Dù chỉ là hôn môi, Felix cũng có thể làm cô trong thời gian ngắn nhất trở nên bủn rủn.
Thích anh, rất thích...
Thực sự rất thích...
Cô vài lần bị hôn đến suýt chút hít thở không thông, bởi vì thiếu oxy mà trợn trắng mắt, nhưng lại luyến tiếc không muốn đẩy anh ra.
Thật hy vọng đầu lưỡi của anh có thể vẫn luôn ở trong miệng của mình, nếu có thể tiếp tục cùng anh như vậy thì thật tuyệt.
Felix... Ưm ...
Đầu lưỡi của anh mềm mại, nóng quá, ướt át trơn trượt.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng cũng kết thúc.
Anh xoa xoa đầu cô: "Ở đây ngoan ngoãn chờ, tôi vội xong việc sẽ trở về."
Cô rời khỏi vai anh, nhìn thấy đôi mắt anh từ vẻ tìn-h dục nhanh chóng khôi phục bình tĩnh: "Vậy anh không được nói chuyện với phụ nữ khác."
"Không nói chuyện chỉ làm tìn/h thôi à ?"
Cô giận dỗi: "Vậy em sẽ không để ý đến anh."
A.
Anh cười khẽ.
" Tắm rửa sạch sẽ chờ tôi."
Felix đứng dậy mặc áo khoác.
"Vậy anh..." Khương Nguyệt Trì muốn nói lại thôi.
Felix mở cửa rời đi: "Yên tâm, không nói chuyện với phụ nữ."
Khương Nguyệt Trì thực ra muốn anh trở về và mang theo đồ ăn cho mình, hôn môi tiêu hao nhiệt lượng nhiều hơn là đi dạo.
Huống chi nửa giờ trước họ còn có một hồi vận động kéo dài hai giờ.
Felix rời đi, cô lùi về giường, đắp chăn lên mông, bắt đầu ngủ ngon.
Cô thực ra không quá để ý việc anh có nói chuyện với phụ nữ khác hay không.
Loại chuyện này rốt cuộc là không thể miễn cưỡng, nếu anh muốn tìm phụ nữ khác, cô cũng không thể ngăn cản.
Cái cô có thể làm chỉ là yêu cầu anh từ chối những thứ vượt quá giới hạn.
Cô rất yêu sự sạch sẽ.
Dù là đồ vật hay người.
Felix không phải kiểu có thể bị ràng buộc như chó.
Dù anh có là gì, cũng có thể cắn đ-ứt cổ chủ nhân như chó dữ.
Khương Nguyệt Trì không biết đã ngủ bao lâu, khi tỉnh dậy, Felix đã nằm cạnh cô.
Cô nhớ lại, phát hiện cánh tay anh đang ôm eo của mình.
Cô không thể động đậy, chỉ đơn giản là nằm trong lòng ngực anh.
Lông mi cô khẽ nâng, nhìn chằm chằm vào mặt anh. Anh ngủ trông rất ôn hòa, ấm áp và thoải mái, cánh tay chắc khỏe và mạnh mẽ.
Bị anh ôm như vậy, cô cảm thấy một sự an toàn nặng nề.
Cô cúi đầu ngửi ngửi, trên người anh không có mùi hương của phụ nữ nào.
Mùi hương này giống như hương thánh khiết của nhà thờ, phân biệt rõ sự đặc thù của anh.
nghe nói đó là hương liệu được một nhà điều hương pha chế riêng.
Felix không thích việc người khác dùng đồ vật giống, đó hoàn toàn là do sự kiêu ngạo của anh.
Tất nhiên, cũng có khả năng là anh cực kỳ kiêu ngạo. Anh cho rằng không ai xứng đáng dùng những đồ vật giống như mình.
Thật kỳ lạ, người như vậy lại thích những nơi ồn ào.
Khương Nguyệt Trì ngáp một cái, nằm trong lòng anh cảm thấy cơ thể đã hơi đau nhức vì ngủ không thoải mái.
Anh cảm nhận được, rất nhanh bị cô đánh thức.
Theo bản năng, anh duỗi tay vuốt ve lưng cô, mặc dù đôi mắt vẫn chưa mở: "Mơ ác mộng?"
Cô nghe thấy âm thanh từ đỉnh đầu, khàn khàn và trầm thấp.
Cô lắc đầu: "Không có. Thịnh Ngạo, anh ôm thật chặt làm eo em hơi bị đau."
Cô hy vọng anh hơi buông lỏng tay.
Anh không dao động, lại lần nữa nhắm mắt: "Vậy tiếp tục cảm thấy đau."
"......" Cô lại làm nũng và tỏ vẻ đáng thương, "Rất đau, anh ."
Felix mở mắt, dần dần khôi phục ánh mắt màu lam không tiếng động nhìn chăm chú vào cô.
Cuối cùng, anh vẫn như cô mong muốn buông lỏng tay ra.
Chỉ là lần này, tay anh đặt ở vị trí khác phía trên, tay áp lại, hai tay đầy đặn
"Ngày mai dọn về chỗ tôi? Trường học của em cũng gần chỗ tôi."
"Không cần, em hiện tại ở nơi này rất tốt."
Cô không muốn chuyển đến chỗ của Felix, như vậy có khác gì ở Mỹ? Ở nhà anh, có người giúp việc Philippine phục vụ, ăn những gì anh dùng, thỏa mãn nhu cầu sinh lý của anh bất cứ lúc nào?
Hơn nữa bà nội và cô ruột sắp đến đây cùng cô ăn Tết.
Suy nghĩ đến đây, cô cảm thấy hơi phiền muộn.
Bà nội tiếp thu rất kém, cô không chắc bà có thể thích Felix.
Phải nói rằng, bất kì ai có cái nhìn sâu sắc, những bậc trưởng bối như vậy sẽ không thích Felix.
Ai sẽ thích một người rõ ràng là đồ tồi tệ.
Felix từ trước đến nay không che giấu sự tồi tệ của mình, anh không cần dựa vào vẻ ngoài giả nhân giả nghĩa để đạt được lợi ích cho mình.
Anh đã sớm có tất cả mọi thứ.
Đương nhiên, điều này không ảnh hưởng đến vẻ ngoài ưu thế của anh, đôi khi cũng lộ ra vài phần ôn nhu và thanh nhã.
Nói như thế nào với bà nội đây, nói rằng họ chỉ là bạn bè?
Nhưng trong mắt Khương Nguyệt Trì, họ vẫn chưa tiến tới bước đó. Chỉ là thỏa mãn nhu cầu của nhau mà thôi.
Tính toán, càng nghĩ càng đau đầu, đến lúc đó rồi tính sau.
Cô dựa vào ngực anh —— trong mắt cô, có thể quên tất cả phiền muộn và tìm thấy "Chốn bồng lai."
"Anh , cơ ngực của anh thật lớn, chỉ là nhìn qua rất đơn điệu. Anh thật sự không đi xăm một hình trăng khuyết nhỏ sao, giống như em, đáng yêu nhỏ nhắn. Như vậy mỗi lần anh nghĩ đến em, có thể sờ sờ nó, như đang sờ em vậy."
"Câm miệng."
" Vâng ."
Sau một thời gian, Felix vẫn bận rộn với sự nghiệp của mình, còn Khương Nguyệt Trì tiếp tục chạy đi chạy lại giữa thư viện và phòng thí nghiệm.
Thỉnh thoảng cô còn giúp Tổng Lưu chạy việc.
Tổng Lưu, người trước đây gần như phá sản, giờ đã kéo vốn đầu tư về, gần đây vẻ mặt của ông ta luôn tươi sáng.
Ông ta cũng trở nên rộng rãi hơn với học sinh, thường tổ chức liên hoan, hoặc mời toàn bộ văn phòng uống trà.
Đồng nghiệp nữ nhỏ giọng hỏi Khương Nguyệt Trì: "Tổng Lưu chắc không phải là bị trúng tà đi?"
Trước đây, ông ta rất keo kiệt, giờ tự dưng trở nên rộng rãi như vậy.
Nhìn vẻ mặt đồng nghiệp nữ, có vẻ như cô ấy chưa hiểu chuyện, Khương Nguyệt Trì liền giống như tri kỷ giải thích: "Hình như cuối cùng ông ấy có được nguồn vốn đầu tư, công ty đã được cứu rồi."
Đồng nghiệp nữ nghe xong vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi: ""Lại còn có người đầu tư cho Lưu tổng, ông ta đúng là mấy hôm trước vẻ mặt đầy lo lắng. Người này thật sự tin tưởng ông ta như vậy sao?"
Khương Nguyệt Trì nghĩ đến Felix, người kiêu ngạo và cuồng vọng, cô tin chắc rằng anh không hề quan tâm đến công ty của Tổng Lưu.
Ngay cả trong mắt anh, công ty đó cũng chẳng khác gì một doanh nghiệp ven đường.
So với việc thu phí nhà vệ sinh công cộng, còn kém hàng trăm bậc.
Anh hoàn toàn không nghĩ rằng tiền bỏ ra sẽ có báo đaop. Như anh đã nói, việc tiêu tiền đi ăn uống, tiền boa, đều phải không ngừng chi tiền.
Khương Nguyệt Trì trong lòng cảm thấy chán ghét những kẻ có tiền, cô sớm hay muộn cũng muốn đạp họ dưới chân!
Cô không ngờ rằng Felix lại trực tiếp đến nhà cô, và cô chỉ mới không nhận cuộc gọi của anh một lần thôi.
Anh ngồi trên sô pha, mặc bộ đồ vest màu đen trang nhã, cà vạt màu sáng.
Với vẻ ngoài nghiêm túc và trang trọng như vậy, có thể dễ dàng nhận ra anh vừa từ một sự kiện quan trọng trở về.
Ngay cả nhà anh cũng không về, anh đã lái xe đến nhà cô.
Khương Nguyệt Trì nghĩ rằng, anh có thể làm ơn sau này cố định đi một chiếc xe đến thôi
Hôm nay là xe hơi hãng này, ngày mai là Ferrari hoặc Porsche, không lâu sẽ có người đồn thổi về cô.
"Đồn thổi cái gì?" Anh xem điện thoại của cô, ngoài cuộc gọi của anh ra, cô đều đã nhận, thậm chí còn tiêu tốn thời gian nhiều hơn.
"Sẽ có người nói em quen được người giàu có, hơn nữa không ngừng khoe khoang"
Khu vực này ít người trẻ tuổi, hầu hết là người già ở bản địa, tin đồn được lan truyền với tốc độ ánh sáng.
Khương Nguyệt Trì gần đây cảm thấy ánh mắt của mọi người nhìn cô ngày càng nhiều, ngay cả khi người sửa ống nước đến hôm qua cũng nhìn cô với vẻ muốn nói lại thôi.
Felix không thay đổi: "Trước đây có bị bàn tán không?"
"Không giống nhau, tôi không phải người Mỹ, họ bàn tán thì bàn tán, dù sao tôi cũng sẽ rời đi. Nhưng ở đây khác, tôi sẽ vẫn luôn ở đây."
"Ừ." Anh khóa màn hình điện thoại, tùy tay ném qua bên cạnh, tháo cà vạt, lấy ra một điếu thuốc và bật lửa, "Có câu nào nói sai không? Nếu không phải vì khoản tiền lớn của anh, thì học phí của em là ai trả? Những bộ quần áo của em là ai mua?"
Khương Nguyệt Trì nghe giọng điệu lạnh lùng của anh và biết ngay anh lại đang tức giận.
Mặc dù cô không nhận cuộc gọi của anh là rất không lịch sự.
Nhưng cô có lý do của mình.
Trong mắt Khương Nguyệt Trì, mối quan hệ của họ hiện tại chỉ dừng lại ở mức bạn tình. Gần đây cô không muốn làm người yêu.
Nếu chỉ là bạn tình, thì không cần lúc nào cũng đến, mối quan hệ của họ là bình đẳng.
"Gần đây em rất bận, anh có thấy em gầy đi không này." Cô duỗi tay véo nhẹ bụng nhỏ của mình.
Anh chỉ hút thuốc, không bật lửa, tay còn lại chơi đùa với bật lửa, khóe miệng cười lạnh: "À, bận rộn đến mức không có thời gian tiếp tôi."
" Ừ..." Cô không ngờ rằng anh sẽ vì chuyện này mà đến tìm cô, Khương Nguyệt Trì chỉ có thể đưa ra lý do, "Em cảm thấy khoảng cách sinh ra cảm xúc, gặp nhau nhiều quá sẽ làm cảm xúc phai nhạt. Em sợ anh không thích tôi."
Felix nhướng cằm, đôi mắt xanh biển mang theo sự khinh miệt, một vẻ mặt "Tôi xem em còn muốn diễn đến khi nào."
Khương Nguyệt Trì thực sự cho rằng tình cảm có kỳ hạn, gặp nhau nhiều lần sẽ trở nên nhạt dần.
Còn không bằng để lâu một chút rồi gặp lại.
Như vậy mỗi lần gặp mặt đều là những lúc tình yêu cuồng nhiệt. Tiểu biệt thẳng tân hôn
Nhưng Felix rõ ràng không nghĩ như vậy.
Anh là người luôn đứng trên đỉnh cao, không chịu nổi bị người làm lơ. Có lẽ trong mắt anh, Khương Nguyệt Trì nên luôn sẵn sàng cho anh.
Trên bàn là bưu phẩm cô đã mở mà quên cất đi
Trên mặt anh không có biểu hiện gì, rất bình tĩnh, và khi anh bỏ điếu thuốc ra, Khương Nguyệt Trì mới nhận ra đầu mẩu thuốc đã bị anh cắn nát nhừ.
Điều đó đủ để cho thấy tâm trạng anh không vui.
"Gần đây tôi đối với em quá dịu dàng, nên em cảm thấy tôi là người tốt sao, kẻ lừa đảo."
Anh giọng bình tĩnh, động tác thong thả.
Cầm kéo, một tay cắt ngang điếu thuốc.
Một nửa đưa cho Khương Nguyệt Trì, để cô cắn.
Cô không nhúc nhích, tay cuộn lại. Anh cười khẽ: "Nghe lời, đừng làm tôi nổi giận."
Khương Nguyệt Trì biết anh sẽ không thật sự làm gì mình, anh chỉ có thể làm cô khổ sở trên giường. Nhưng điều đó cũng đủ khiến cô chịu đựng.
Nếu anh để lại dấu hôn trên cổ cô, thì cô phải giải thích thế nào với bà nội và cô ruột ?
Đặc biệt là thời điểm nhạy cảm như vậy, càng phải cẩn thận. Hơn nữa anh biết chỗ cô ở, có thể sẽ đụng phải bất cứ lúc nào.
Nếu khi hai người làm tìn/h nửa chừng mà bà nội trở về, thì cô sẽ giải thích thế nào?
Nếu bà nội thấy cô trần truồng ngồi trên người một người đàn ông trần truồng, chắc chắn bà sẽ ngất đi.
Suy nghĩ đến đây, cô chỉ có thể ngoan ngoãn cắn lấy điếu thuốc.
Đưa thuốc lá đến gần lửa, trong miệng nhanh chóng kéo một hơi thật sâu, đầy khói dày đặc
Khói thuốc nhanh chóng xông vào miệng, khiến cô ho khan.
Khói thuốc chưa kịp tan, Felix ôm chặt cô, dùng đầu lưỡi mạnh mẽ lấp kín miệng cô, khiến cô nuốt vào.
Không biết qua bao lâu, anh mới chịu buông tay.
"Thế nào, hương vị tốt không?" Anh mặt vô cảm, cười lạnh.
Cô sặc, ngoài việc sặc ra, không cảm thấy gì khác.
Trước đó, vì tò mò, cô đã thử một ngụm thuốc lá của anh, hương vị không tồi, cô không phân biệt được nhiều.
Không quá tốt, cũng không phải là tồi.
Khương Nguyệt Trì lại cố gắng để nước mắt mình rơi, làm bộ bị tổn thương lớn.
Felix nhìn cô, thực sự cảm thấy buồn cười.
Quay đầu lại, tiếp tục diễn.
Anh thật sự đã cho cô cơ hội, đó là trở thành sinh viên học viện đào tạo diễn viên cao cấp nhất trong nước, với tư cách là học sinh năng khiếu
Cho dù là sở trường đặc biệt gì, chỉ cần có đủ tiền, ngay cả việc ăn cơm cũng có thể trở thành một loại sở trường đặc biệt
"Sau này phải nhận điện thoại của tôi ?"
Rõ ràng vừa rồi anh còn nghiêm khắc, chớp mắt đã ôm Khương Nguyệt Trì vào lòng.
Khương Nguyệt Trì lung tung gật đầu.
Felix đương nhiên biết, lời cô nói giống như đánh rắm vậy.
Người này thực sự là 90% chân thành và 10% nói dối.
Nhưng cô chân thành thực sự rất nhiều.
Alice.
Anh Alice.
Anh cúi đầu, si mê mà từ phía sau ôm cô: "Nghe thấy không âm thanh phát ra từ cơ thể của em."
Mang theo nụ cười ác thú, anh ghé sát vào tai cô, "So với âm thanh phát ra từ miệng em khi làm anh tức giận, âm thanh này dễ nghe hơn nhiều."
Cô không nói gì, mặt vùi vào gối đầu, bị những lời cợt nhả của anh làm cho mặt đỏ bừng.
Felix không m ở đây lâu, giữa trưa đến bốn giờ buổi chiều thì rời đi.
Bốn giờ này không có một phút nào là lãng phí.
Rõ ràng là đến để tính sổ với cô, nhưng từ khoảnh khắc anh bắt đầu làm tì-nh trên người cô, khí thế của anh dường như đã hoàn toàn biến mất.
Khương Nguyệt Trì vào phòng tắm để tắm rửa, chống tường đi vào.
Nhớ lại ngày hôm qua còn rất khí thế, thề rằng nhất định phải đạp lên kẻ có tiền.
Hiện giờ thực ra lại khó khăn... Nếu có đủ tiền, có lẽ còn có thể nói.
________
Mùa đông đã đến, lúc này đã có ánh chiều mờ nhạt.
Dưới lầu, hoạt động của cư dân ngày càng nhiều.
Cô ruột cầm điện thoại, dựa theo địa chỉ Khương Nguyệt Trì gửi cho, rẽ trái rẽ phải cuối cùng cũng tìm được địa điểm, bà nội chống gậy, đi rất chậm.
Từ khi bị ngã vào năm ngoái, chân bà đã có chút vấn đề, dễ bị run rẩy. Bác sĩ khuyên bà nên đi lại nhiều, nếu không, sau này có thể phải dùng xe lăn để di chuyển.
Cô ruột oán trách : "Mẹ còn không cho con gọi điện thoại cho Tiểu Nguyệt, nơi này thật khó tìm."
Họ thay đổi vé tàu cao tốc, đã vào hai ngày trước.
Bà nội nói: " Tiểu Nguyệt học tập bận rộn, ngày thường còn phải làm thêm việc, việc nhỏ này không cần phiền phức đến nó."
Cô ruột tiến lên đỡ bà: "Mẹ đi chậm một chút, đừng vội vã."
Bà nội cười nói: "Chắc là con lây bệnh Tiểu Nguyệt rồi, cái bộ xươ-ng già này của mẹ còn không đến mức vô dụng như vậy."
Cô ruột cười mắng: " Tiểu Nguyệt yêu quý mẹ như vậy, nếu mẹ bị va chạm dưới mí mắt của con, con bé ấy lại trách con cả đời "
Bà nội mắng cô ruột nói nhiều như trẻ con, nhưng ánh mắt cười của bà không thể nào giả vờ được.
Không biết Tiểu Nguyệt ở đây như thế nào, nha đầu này từ nhỏ đã là người chỉ nói chuyện tốt, không bao giờ nói chuyện xấu ra.
Hai người mới vừa đi gần sân hiên, liền nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đi ra từ chỗ ngoặt phía trước.
Dáng người thẳng thắn, ánh mắt lạnh lùng làm anh ta trông rất khó tiếp cận, đặc biệt là cặp mắt màu xanh lam của anh, tạo cho người ta một cảm giác lạnh lẽo.
Anh ta lớn lên thật sự rất ấn tượng, trong bộ vest thẳng thắn thanh lịch.
Tuổi tác và khí chất của anh ta hoàn toàn không phù hợp với nhau.
Đi về phía họ, vẻ mặt anh ta có thể nói là lạnh lùng đến cực điểm, cố tình tránh xa họ, rõ ràng không muốn bị dính chút hơi thở nào từ họ.
Anh ta đi qua, không nhìn lại mà tiếp tục đi thẳng.
Cô ruột cúi đầu ngửi ngửi, đi đường xa, trên người quả thực có chút mùi khó chịu, không trách người khác ghét bỏ.
Đợi người đi xa, cô ruột vẫn ngoái đầu nhìn lại: "Thật đẹp trai, giống như những diễn viên nổi tiếng trên TV. Dáng người cao, chân anh ta thậm chí còn cao hơn cả ngực chúng ta. Quả nhiên là thành phố lớn, khắp nơi đều có soái ca. Nếu là ở trấn chúng ta, chắc chắn các tiểu cô nương sẽ xô đẩy để có được."
Bà nội chống gậy đi chậm về phía trước, có ý chỉ: "Lớn lên đẹp trai có ích lợi gì, tính cách quan trọng hơn."
Cô ruột biết bà nội đang nói đến người chồng không tốt của mình, chỉ có thể xấu hổ chuyển sang chủ đề khác: " Mẹ không biết, những tiểu cô nương thích kiểu người như vậy. Đàn ông đẹp trai rất nổi tiếng."
Bà nội lắc đầu: " Tiểu Nguyệt không thể tìm loại người như vậy, nó tính tình mềm yếu, sẽ bị bắt nạt."
Khương Nguyệt Trì cũng chỉ sau này mới biết bà nội đã gặp Felix, ngay vào ngày đầu tiên họ đến thành phố A.
Hơn nữa, ấn tượng đầu tiên của bà nội đối với anh rất không tốt. Thực ra cũng bình thường, rất ít trưởng bối có ấn tượng tốt với anh.
Người thích anh hầu như đều là người trẻ tuổi, cả nam lẫn nữ. Hoặc là những người đam mê thể hình của anh.
Anh là một người cực đoan, yêu người thì yêu đến tận cùng, ghét người thì ghét đến tận cùng.
Không có giá trị trung gian.
Cô không dám để bà nội biết mối quan hệ của cô với Felix.
Ít nhất là hiện tại không dám.
Nếu bà nội biết, chắc chắn sẽ yêu cầu cô chia tay.
Nếu đây là một đề bài lựa chọn, thì chắc chắn bà nội sẽ vứt bỏ Felix mà không chút do dự.
Cô thực sự thích Felix, nhưng cô cũng đã nói nhiều lần rằng sự yêu thích của cô không quan trọng.
Felix còn kém xa so với một sợi tóc của bà nội.
Nhưng mà... Ai.
Cô thực sự không nỡ chia tay với Felix.
Những ngày này cô vẫn xin nghỉ ở nhà chăm sóc bà nội và cô ruột
Dượng thỉnh thoảng gọi điện thoại, mỗi lần cô ruột tiếp xong đều có vẻ mặt không vui.
Hỏi bà nội mới biết được là có chuyện lục đục ly hôn.
Bà nội chống gậy thở dài, giọng điệu đầy đau lòng: "Lúc trước không cho cô lấy là không nghe, chỉ bị một cái mã đẹp lừa, ngày thường chỉ biết chơi bời lêu lổng, chỉ biết dựa vào người phụ nữ để sống."
Khương Nguyệt Trì nghĩ đến Felix.
Anh cũng có một bộ dạng đẹp, nhưng nội tâm cũng ác liệt không kém.
Nhưng so với dượng, anh đẹp trai không ở cùng một cấp độ. Dượng cao 1m78, vẻ ngoài chỉ có thể gọi là tuấn tú ở trấn nhỏ, hơn nữa lười biếng không tiến tới, chơi bời lêu lổng, còn đánh đập phụ nữ.
Felix có vẻ ngoài hoàn hảo, có thể khiến người ta quên đi nội tâm ác liệt của anh.
Anh có tham vọng và sự quyết tâm đáng sợ.
Dù có đôi khi cũng đánh cô.
—— chỉ là đánh mông cô trên giường.
Khương Nguyệt Trì may mắn nghĩ, có lẽ...... Có lẽ...... Vạn nhất......
Bà nội có thể không ghét Felix như dượng?
Khi cô định mở miệng thì nghe thấy cuộc trò chuyện giữa bà nội và cô ruột
"Mẹ đã sớm nói rồi, tên gọi là Kiệt, Ngạo, hay Thịnh đều không tốt, người thì nóng nảy lại tự phụ" =))))) Felix dính cả hai
Bà nội thời trẻ đã từng xem bói cho người ta, hiểu biết rất nhiều về vấn đề này.
Dượng họ Triệu, tên là Thịnh. Ác liệt như vậy, tên cũng chỉ có một chữ như vậy.
Còn người kia đến từ Hợp chúng quốc Hoa Kỳ hơn nữa là con lai dòng má/u hỗn tạp......
Hoàn toàn là loại người mà bà nội ghét.
Khương Nguyệt Trì lập tức thu lại ý định thẳng thắn nói với bà nội.
Tính, thuận theo tự nhiên
__________
Trong khoảng thời gian này, Felix đi công việc ở Paris.
Vẫn chưa trở về, hai người liên lạc duy nhất là qua video.
Bên anh vẫn là ban ngày, còn cô thì đã là đêm khuya.
Có lẽ vì nhàm chán, anh mở video để cô dùng tay chơi cho anh xem.
Anh chơi đến hoa mắt, cô cũng vậy, Khương Nguyệt Trì nói: "Khi tôi học tiểu học đã nghe những lời tuyên truyền rằng con gái phải biết bảo vệ bản thân."
Felix không để bụng, cười lạnh một tiếng, camera hướng về phía mình, bắt đầu tháo dây lưng.
Anh không tránh né ánh mắt của mình.
Khương Nguyệt Trì nhìn không chớp mắt hơn nửa giờ, nhìn thấy cả yết hầu của anh.
Cuối cùng, màn hình tối sầm, anh thở mạnh
Khương Nguyệt Trì liếm môi, hỏi anh: "Khi nào thì anh trở về? Tối nay có thể đến gặp em không?"
Anh bình thản chỉnh lại trang phục: "Nơi này là Paris, không phải nhà của em dưới lầu chợ bán thức ăn."
Nhìn anh, rõ ràng là ở trong xe, có lẽ là đang ở ngoài, kính xe mơ hồ có thể thấy thỉnh thoảng có người đi qua.
Khương Nguyệt Trì cảm thấy anh dùng tay chơi như vậy thực sự kích thích, cũng không sợ bị người khác nhìn thấy.
Cô còn tưởng rằng anh sẽ muốn cô làm tiếp tục, kết quả Felix nâng cổ tay xem giờ, nói có công việc cần làm, nhanh chóng rút khỏi tình d-ục, tắt video.
Anh luôn phân chia rõ ràng công việc và những chuyện này, dù n/hu cầu lớn đến đâu cũng không ảnh hưởng đến công việc chính.
Hôm nay anh tham gia một buổi đấu giá từ thiện, anh không có hứng thú với từ thiện, nhưng lại cảm thấy hứng thú với những món đồ trong buổi đấu giá.
Gần đây anh đang thực hiện một dự án, cần một mảnh đất thích hợp.
Anh không ngồi ở đại sảnh đấu giá mà là một mình ở phòng nghỉ, ăn mặc trang phục màu đen, rượu vang đỏ trong ly khẽ lay động. Anh ngồi lười biếng, một tay chống cằm, mắt hờ hững nhìn về phía trước.
Anh cảm thấy chán ngán khi phải chờ đợi những món đồ đó đi qua.
Toàn bộ đều là những món đồ nhỏ nhặt, như nhẫn kim cương 40 cara, vòng tay phỉ thúy, nhẫn lê hình màu hồng.
Cùng với một vòng cổ ngọc trai có lịch sử hơn 500 năm.
Người dẫn chương trình đấu giá đang giải thích về vòng cổ, cùng với các đá quý và kim cương khắc trên đó.
Felix hơi ngồi thẳng người.
Nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Khương Nguyệt Trì, cô mang trên cổ một vòng cổ ngọc trai.
Vòng cổ giá rẻ đó đã bắt đầu xuống cấp.
Anh còn nhớ rõ lần đó xong việc, anh đã đùa bỡn cô như một con chó con, đưa tay nhéo cái vòng cổ giá rẻ đó: 'So với việc đeo cái vòng rách nát này, thà đeo một cái xích chó, còn làm cho em quyến rũ hơn. So với hàng giả, tôi thích chó hơn.'
Cô đỏ mặt, không nói lời nào, cảm thấy xấu hổ. Khi còn nhỏ, cô cảm thấy thẹn thùng đến mức đó.
Nhớ lại những lần bị cười nhạo vì nghèo khó. Tất nhiên, nỗi đau này anh có lẽ sẽ không bao giờ trải qua.
Khương Nguyệt Trì cũng chỉ biết tin tức qua mạng, vòng cổ ngọc trai mà cô chỉ thấy trong sách lại xuất hiện trong buổi đấu giá, hơn nữa cuối cùng được mua với giá 20 triệu đô la Mỹ.
Cô rất thích ngọc trai, khi còn nhỏ không mua nổi, chỉ có thể tích góp tiền mua đồ giả.
Nhưng đồ giả vẫn chỉ là giả.
Cô không dám mang ra ngoài nữa.
Hiện tại có khả năng, cô tự mua cho mình một ngăn kéo ngọc trai.
Tuy nhiên, vẫn chưa thể mua được món tốt này.
Cô thở dài, bắt đầu ghen tỵ với những người giàu có, có thể mua bất kỳ món đồ mình thích mà không cần lo lắng về giá cả.
Cùng lúc đó, điện thoại của cô nhận được một tin nhắn, cô cúi đầu xem qua, là học trưởng gửi đến.
Một người chị trong trường sắp đính hôn, Khương Nguyệt Trì không thể đi, vì vậy học trưởng mang kẹo mừng về giúp cô.
Cô nhìn tin nhắn trên điện thoại, trầm mặc vài giây.
Không hiểu tại sao kẹo mừng lại phải đưa riêng, đặt ở bàn của cô cũng được mà.
Nhưng người đã đến, cô chỉ có thể khoác áo xuống.
Học trưởng đang đợi dưới lầu. Một con mèo hoang không biết từ đâu xuất hiện đang nằm sưởi ấm bên chân anh ta,
anh ta dịu dàng cúi xuống, không chê bẩn, đưa tay sờ: "Thật tiếc không mang theo thức ăn cho mèo, lần sau anh sẽ mang theo cho em."
Khương Nguyệt Trì thấy, sợ làm mèo sợ hãi, đi chậm lại.
Xung quanh có rất nhiều mèo hoang, mùa xuân chúng sinh sôi nảy nở điên cuồng, đến mùa đông lại chết đi, dường như tạo thành một vòng tuần hoàn. Khương Nguyệt Trì tự chi tiền giúp rất nhiều mèo hoang đã được triệt sản, như vậy có thể giảm bớt rất nhiều mèo hoang vô tội lưu lạc
" Học trưởng." Cô đến trước mặt hắn, lễ phép chào.
Người đàn ông ngẩng đầu, cười với cô, đưa món quà trong tay: "Lạnh không?"
Cô lắc đầu: "Cảm ơn học trưởng. Thực ra để ở bàn của em cũng được, không cần phải đưa tận nơi."
Sư huynh mỉm cười dịu dàng: "Không phiền, tôi cũng có chút ý đồ riêng."
Khương Nguyệt Trì nhìn thấy mèo bên chân sư huynh: "Sư huynh thích mèo ở đây à?"
Sư huynh hơi ngạc nhiên, rồi lại cười: "Ừ, thích mèo ở đây..."
Cái từ "mèo" được nói rất nhẹ, như cố tình bỏ qua. Nhưng Khương Nguyệt Trì vẫn nghe thấy, cô cũng rất vui: "Anh có thể nhận nuôi một con, chúng sẽ không có chỗ để đi vào mùa đông. Nếu em không bị dị ứng với lông mèo, em cũng muốn nhận nuôi."
Sư huynh cảm thấy ý kiến của cô hợp lý, liền ôm con mèo bên chân lên.
Cô không ở lại dưới lầu tiếp tục trò chuyện với học trưởng, vì trời quá lạnh.
Sau khi nói lời tạm biệt, cô khoác áo lên lầu. Bà nội vừa lúc ra ban công thu quần áo, thấy cảnh tượng lúc nãy, hỏi cô: "Người đàn ông đang nói chuyện với cháu dưới lầu là ai?"
Khương Nguyệt Trì thay giày, rồi cởi áo khoác ra: "À, là học trưởng trong trường, mang kẹo mừng giúp cháu, vì chị trong trường sắp đính hôn."
Cửa bị gõ, Khương Nguyệt Trì tò mò mở cửa, không biết ai lại đến vào giờ này.
Là học trưởng, anh ta do dự một lúc, cuối cùng quyết định mang món quà đến cho cô.
— Một chiếc vòng cổ ngọc trai, đặt trong hộp nhung màu xanh lam.
Anh ta biết cô thích ngọc trai, vì vậy đặc biệt mua một cái cho cô.
Anh ta cúi đầu: "Cái này anh quên đưa cho em."
Khương Nguyệt Trì ngạc nhiên, khó hiểu nói: "Quà cưới sao lại đưa cái này?"
Anh ta dừng một lát: "Đúng vậy, là quà của phù dâu."
Bà nội từ phía sau lên tiếng: "Có khách đến sao?"
Khương Nguyệt Trì cầm vòng cổ và giới thiệu: " Học trưởng trong trường ạ."
Học trưởng lễ phép chào bà: "Chào bà, xin lỗi vì cháu làm phiền."
Bà nội cười hòa nhã, trách Khương Nguyệt Trì không biết cách tiếp khách, bảo khách ngồi vào.
Khi biết học trưởng cùng trường, bà nhiệt tình mời: "Đồ ăn đã sẵn sàng cháu vào cùng ăn đi."
Khương Nguyệt Trì thực sự không nghĩ đến việc mời học trưởng vào, vì cô luôn sống một mình, cảm giác an toàn phòng bị khá mạnh.
Ngoài Felix và người quản lý toà nhà, cô chưa bao giờ mời người khác giới vào nhà.
Nghe bà nội nói, cô đành lùi bước, để học trưởng vào.
Người vốn định từ chối, nhưng sau khi nhìn cô, vẫn gật đầu cảm ơn: "Xin lỗi vì đã làm phiền."
Trong phòng khách, bốn người ngồi cùng một bàn ăn. Bà nội liên tục gắp món ăn cho anh ta, nói anh ta quá gầy, nên ăn nhiều một chút.
Cuối cùng, đến lượt Khương Nguyệt Trì: " Tiểu Nguyệt của chúng tôi cũng vậy, từ nhỏ đã kén ăn."
Khương Nguyệt Trì im lặng cúi đầu ăn, như để chứng minh mình đã sửa đổi thói quen đó.
Học trưởng giữ nét mặt mặt bình tĩnh, nhưng đáy mắt lại chứa đầy ý cười, không nói gì mà chỉ nhìn cô.
Trong phòng, điện thoại vẫn liên tục gọi đến, và cuối cùng vì không ai nghe máy lâu quá, chúng biến thành các cuộc gọi nhỡ trên màn hình.
— Tôi đã về nước, có chuyện gì muốn nói không?
— ?
— Tại sao không nghe điện thoại?
— Em tốt nhất là vì đã ch/ết nên mới không nghe được điện thoại của tôi. Nếu để tôi biết em cố ý không nghe, tôi nhất định sẽ làm tì-nh em ch/ết lần nữa.
— Tôi hiện tại đã về nước. Khương Nguyệt Trì, em còn thời gian cuối cùng để biện minh lý do.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro