chương 27: Anh à, em muốn được vuốt ve nhiều hơn, thật sự nó rất lớn
chương 27: Anh à, em muốn được vuốt ve nhiều hơn, thật sự nó rất lớn
Felix tưởng tượng về cô thật tốt đẹp, điều này khiến Khương Nguyệt Trì cảm thấy rất bất ngờ.
Có lẽ nội tâm anh không nghĩ như vậy.
Vốn dĩ anh không phải là người dễ dàng mềm lòng hay tốt bụng, hơn nữa cô nói dối vụng về và lộ liễu.
Ngay cả cha anh cũng nói rằng anh có bản tính ác liệt, trong xương tủy đã chảy dòng máu đen. Anh không quan tâm đến sự sống chết của người khác, luôn theo đuổi lợi ích cá nhân.
Không đúng, Khương Nguyệt Trì cảm thấy anh không chỉ ích kỷ mà là còn không màng đến sự sống chết của mọi người, bao gồm cả chính bản thân mình.
Khi mới ở cùng anh, vào một buổi tối cô đã khóc khi gặp ác mộng. Cô nghĩ đến bà và cũng nghĩ về quê nhà.
Ở bên này bơ vơ không nơi nương tựa, cô chỉ có thể gọi điện cho Felix, người mà cô chỉ mới quen biết. Cô khóc sướt mướt, nhưng nhận được câu lạnh lùng cảnh cáo từ anh: "Nếu em ch-ết sẽ có người phát hiện, đừng tới làm phiền tôi!"
Lúc ấy cô khóc lóc nghĩ, với người như Felix, trông chờ anh mềm lòng còn không bằng trông chờ bầu trời nắng có mưa, hoặc đêm tối có mặt trời.
Thực tế, trời đâu có mưa, đêm cũng không có mặt trời.
Nhưng, thật sự đã xảy ra kỳ tích.
Vào ban đêm, khi cô không thể nghỉ ngơi, Felix đã ôm cô và đặt cô lên eo của anh, ngồi xuống ôm vào trong
_____
Cô đã khóc cả đêm.
Cô sợ bạn tốt nghe thấy, nên miệng cắn chặt đến mức chảy máu.
Anh còn cố ý tăng thêm lực.
Khiến cô vài lần phát ra âm thanh.
Thoải mái thì thực sự thoải mái, nhưng... sợ hãi cũng thực sự sợ hãi.
Ngày hôm sau khi ăn sáng, cô lo lắng dò hỏi bạn tốt xem có nghe thấy âm thanh gì hôm qua không.
Bạn tốt lắc đầu mang theo thuốc ngủ, vì lo lắng sáng nay không dậy nổi để đi làm, nên đã uống một viên.
Nghĩ đến đây, Khương Nguyệt Trì đau lòng mà thêm vài miếng thịt vào bát bạn tốt.
Mới chia tay, bạn tốt còn chưa kịp thương tâm đã phải lo lắng về công việc.
"Đôi mắt của cậu sao lại như thế, đỏ như vậy, không ngủ một đêm sao?"
Khương Nguyệt Trì cảm thấy bất an và cũng có chút thất bại. Chỗ bên dưới rất nhạy cảm, chỉ cần hơi chạm vào là có thể chảy nước.
Cô vừa xem qua thấy sưng lên.
Khó mà tưởng tượng một đêm như vậy đã khiến bên dưới yếu ớt và mềm mại bị đối xử mạnh bạo như thế nào.
"Không..." Cô lắc đầu, không dám nói với bạn tốt rằng cô thật sự đã không ngủ cả đêm. Thậm chí nửa giờ trước mới kết thúc cuộc vui sướng đó.
Nhưng cô đã dùng mọi cách để giải thích với Felix về tình trạng cắt giảm biên chế của bạn tốt.
Anh lúc đó đã nói gì?
— "Danh sách giảm biên chế là do tôi tự xác nhận, có thể xuất hiện trong đó đều là phế vật."
Khương Nguyệt Trì vội vàng bênh vực bạn tốt " Cậu ấy thực sự đã nỗ lực!"
"Ừ." Anh cười lạnh, kèm theo một chút chế giễu, "Nỗ lực của phế vật."
Còn phần sau ra sao, anh nói chỉ cần cô làm cho anh vui vẻ, anh sẽ xem xét.
Trên giường, anh thật sự rất dễ dàng làm cô thoải mái, vì thân thể của bọn họ thực sự rất hợp nhau.
Vì vậy Khương Nguyệt Trì đã thành công.
Khi nói cho bạn tốt tin tốt này, cô hưng phấn đến mức hoàn toàn quên đi nỗi đau ngày hôm qua.
So với công việc, đàn ông có gì quan trọng.
Chó má không phải!
Khương Nguyệt Trì rất vui mừng: "Đúng vậy, đàn ông vốn dĩ không quan trọng."
"Vậy à, em vừa rồi trên giường không phải nói như vậy." Một giọng nói mang theo sự khinh miệt cắt đứt cuộc trò chuyện của bọn họ.
Là Felix, mặc quần áo chỉnh tề xuất hiện ở ngoài cửa phòng.
Anh một tay chống vào khung cửa, dựa vào đó, với vẻ mặt lười biếng.
Mặt anh mang theo nụ cười nhàn nhạt lúc này nhìn cô
Khương Nguyệt Trì không thể không cảm thán trong lòng, năng lượng và thể lực của anh thật sự khác người thường.
Em đã nói gì trên giường? Có lẽ là: "Anh là người quan trọng nhất trong thế giới của tôi, ngoài bà nội ra, không có anh em không sống nổi."
Áo sơ mi của anh vẫn chưa được giặt, trên đó còn vết nước không rõ . Nhưng nếp nhăn vẫn còn. Sau một đêm, chắc chắn mùi hương không thể dễ ngửi.
Đặc biệt là ở vùng eo.
May mắn là anh nói bằng tiếng Anh, bạn tốt chắc hẳn không hiểu nhiều.
"Ngoài anh ra, những người đàn ông khác đều không giống như vậy, anh rất đặc biệt, anh là người đàn ông Mỹ đẹp trai nhất mà em từng thấy." Cô ca ngợi anh không ngớt.
Ngốc nghếch.
Felix cười lạnh, kéo cửa phòng tắm và bước vào.
Không lâu sau, tiếng nước từ bên trong truyền ra.
Khương Nguyệt Trì thở phào. Cô biết rằng cách giải thích này chắc chắn không lừa được Felix.
Nhưng anh có vẻ không có ý định truy cứu.
Khi cô quay đầu, thấy bạn tốt đang nhìn cô với đôi mắt đầy nghi ngờ.
Biết bạn tốt muốn hỏi về mối quan hệ giữa cô và Felix nhưng không biết mở lời thế nào, Khương Nguyệt Trì chủ động giải thích.
" Cậu cũng biết lúc mình mới sang Mỹ, gặp chuyện khó khăn, anh ấy đã giúp tớ. Tớ nghĩ rằng sau khi tốt nghiệp về nước bọn tớ sẽ không còn liên quan gì đến nhau, không ngờ lại tình cờ gặp lại như vậy..."
Cô nói không hẳn hoàn toàn là sự thật, chỉ là bỏ qua một số chi tiết quan trọng.
Bạn tốt cũng ngạc nhiên; "Quá tình cờ, như trong phim thần tượng vậy. Mình nghe nói thân phận của anh ấy rất đáng sợ, chúng ta ở tầng lớp này cơ bản không có cơ hội tiếp xúc. Cậu gặp anh ấy trong hoàn cảnh nào?"
Bạn tốt thật sự tò mò.
Thực sự là tình cờ, nhưng không phải hoàn toàn như vậy. Cũng đúng là tầng lớp của họ không thể tiếp xúc được, nhưng...
Sự thành công thuộc về người có tâm.
Xem đi, với bọn họ tầng lớp Felix thì giống như vũ trụ mênh mông, xa vời, không thể nhìn thấy hay sờ thấy. Nhưng cuối cùng không những được vuốt ve, mà còn được kéo xuống dưới.
Khương Nguyệt Trì uống cà phê, tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, không lâu sau, người đàn ông từ bên trong bước ra.
Tóc ướt sũng, áo sơ mi nhăn nhúm.
Từ vẻ mặt nhíu mày của anh có thể thấy được, anh đã đến mức cực hạn chịu đựng.
Cũng không thể trách anh, một người có thói quen sạch sẽ, lại phải mặc áo sơ mi này, bị cô làm bẩn.
Có lẽ vì lý do đó, bây giờ anh trông rất căng thẳng, như sắp bùng nổ bất cứ lúc nào.
Anh nghiến răng, quay về phòng.
Bạn tốt chỉ hỏi khi nghe thấy tiếng cửa đóng: "Anh ấy thường đối xử với cậu thái độ như vậy sao?"
Khương Nguyệt Trì khôi phục bộ dáng trả lời : " Thái độ nào ?"
"Thái độ lạnh lùng, xa cách."
Lạnh lùng, xa cách?
Khương Nguyệt Trì nhớ lại những cử chỉ nóng bỏng và vội vã của anh đêm qua.
Ừm... chắc không phải.
Lạnh lùng? Anh rất nóng.
Xa cách? Khoảng cách giữa bọn họ gần như chưa tới hai mươi mét.
"Anh ấy thật ra rất nhiệt tình và tốt bụng, chỉ là không biết cách thể hiện." Khương Nguyệt Trì cố gắng bảo vệ một chút hình ảnh của anh.
Bạn tốt nghi ngờ nhìn cô.
Có lẽ là cách thể hiện không tốt, có thể chính anh cũng không nhận ra mình có một mặt nhiệt tình và tốt bụng.
Bạn tốt bảo vệ giữ lại được công việc cũng coi như là nhờ họa được phúc.
Gần đây thấy cô có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp, Khương Nguyệt Trì nhẹ nhàng thở ra.
------
Từ đêm hôm đó, cô đã có một khoảng thời gian không liên lạc với Felix.
Trên đường đi, anh đã gọi điện cho cô rất nhiều lần, nhưng Khương Nguyệt Trì bận rộn nên chọn cách không nghe máy.
Lúc đó cô đang dùng máy tính để nghiên cứu cách tránh những con zombie đó ăn luôn chính mình, một cây đậu Hà Lan bắn đạn
Cô cũng không phải cố ý lừa anh, mà là hiểu rõ khoảng cách sinh ra lý do.
Cảm tình có số lần, thấy nhiều thì sẽ giảm bớt.
Cô cắn môi, tay ấn con chuột thu thập các thông tin mới.
Tốt rồi, cũng không phải là đầy đủ.
Cô gần đây thực sự rất vội. Ngoài việc vội học tập, cô còn bận rộn dọn dẹp phòng, chuẩn bị một số món ăn mà bà cô thích, cũng như chuẩn bị ghế nằm phù hợp cho người già. Bà cô và cô ruột sẽ đến thăm.
Hiện tại, cô hiếm khi có thời gian rảnh.
Cùng Felix bên nhau thì còn có chuyện gì? Cũng không phải là không biết ngày đêm làm tìn/h.
Cô cảm thấy mỗi lần thời gian đều rất dài, hơn nữa lại mệt mỏi. Sau khi kết thúc, xương cốt đều bị đau nhức.
Nói cho cùng, vẫn là nhờ vào Felix, những lý do này đều là học được từ anh.
Anh chưa bao giờ bị sắc đẹp làm chậm trễ, công việc luôn là số một.
Lúc cần mới có thể đến tìm cô, chỉ đơn giản là cô là một người phụ nữ đáp ứng nhu cầu sinh lý của anh.
Thậm chí việc làm này cũng không được phép làm chậm trễ công việc của anh.
Rốt cuộc một khi bắt đầu thì rất khó kết thúc, vì không làm chậm trễ công việc, lần đó thực sự trong lúc đó anh vừa là-m tình với cô vừa giải quyết công việc qua điện thoại , Khương Nguyệt Trì sợ đến mức toàn thân căng cứng, thiếu chút nữa khiến anh tước vũ khí.
Như một hình phạt, cô bị đánh vào mông đỏ: "Mông của em không được vặn vẹo !"
Cô uất ức, nước mắt lưng tròng, quay đầu nhìn anh: "Là anh đột nhiên nhận điện thoại."
Anh nhẹ nhàng an ủi: "Yên tâm, bên kia không nghe thấy."
Nhưng Khương Nguyệt Trì dám cam đoan, người bên kia điện thoại nhất định nghe thấy.
Anh cầm điện thoại nghe đối phương trình bày phương án mới, giao dịch tương đối khẩn cấp, cho nên không thể trì hoãn.
Felix gật đầu, tự mình xem xét, giá cả không thể giảm thêm, nếu không được thì bọn họ tìm người thay thế khác
Anh không phải kiểu người sẽ nhượng bộ, thái độ kiên quyết đến mức chẳng chừa đường sống cho ai, chẳng sợ việc kinh doanh không thành cũng không sao cả.
Khương Nguyệt Trì trong lòng mỉa mai anh, đồng thời cảm nhận có một bàn tay ấm áp rộng lớn đặt sau lưng mình, dọc theo xương sống vuốt ve.
"Quá gầy, có phải không ăn uống tốt không?" Anh gần gũi, giọng nói ôn hòa, thực sự giống như đang quan tâm đến một người nhỏ tuổi.
Khương Nguyệt Trì rất khó không nghi ngờ, anh làm sao có thể vừa xử lua công việc vừa tán tỉnh cô.
Vừa muốn mở miệng, âm thanh bị kêu lên vỡ vụn.
"Sẽ...... Sẽ bị nghe thấy." Cô ôm cổ anh làm nũng, "Không cần như vậy, Felix."
Anh cúi đầu liếm hôn môi cô, giọng nói khàn khàn: "Gọi anh là gì?"
" Fe...... Lix."
Lại là một cái tét mạnh, đánh vào mông cô: "Sai rồi, gọi đúng tên."
Lực đánh vào là đột ngột, cô bắt đầu thất thanh kêu lên: "Da...... daddy!"
Có lẽ điện thoại chưa cắt đứt, có lẽ bên kia người có thể nghe rõ. Nhưng lúc đó Alice hoàn toàn không thể nghĩ tới điều gì khác, toàn thân nhập tâm vào trò chơi "nhân vật" này.
Nghĩ đến đây, hiện giờ Khương Nguyệt Trì cảm thấy mặt đỏ tới mang tai.
Đáng ghét Felix, đáng ghét ngạo mạn, quỷ tây đáng ghét!
Anh rốt cuộc là từ đâu mà có đam mê, thích để người khác trên giường gọi anh là daddy .
____
Tổng giám đốc Lưu đi ra, nhìn quanh văn phòng, đưa hợp đồng cho Khương Nguyệt Trì.
"Đem cái này đưa đến văn phòng Felix."
Khương Nguyệt Trì nghe rõ tên, trong lòng lo lắng, mặt lộ vẻ khó xử: "Vì sao là tôi?"
Tổng giám đốc Lưu nói: "Chỉ có cô là rảnh. Mau đi, anh ấy sửa xong danh sách thì trả lại cho tôi."
Vốn dĩ là ông tự đi, nhưng không biết vì sao, Felix từ chối. Nói trực tiếp đưa hợp đồng đến văn phòng của anh là được, không cần gặp mặt hiện tại, nếu có vấn đề thì có thể hẹn thời gian khác.
Không có cách nào, Khương Nguyệt Trì chỉ có thể nghe theo.
Đã gần nửa tháng chưa gặp anh.
Vì sau ngày hôm đó anh trở về Mỹ, chỉ năm ngày đã trở lại.
Anh có máy bay riêng đi lại, có đường bay riêng, xuống máy bay việc đầu tiên là gọi điện cho Khương Nguyệt Trì.
Nhưng cô không nghe máy, cũng đã tắt máy.
Tính đến nửa tháng không gặp, ngẫu nhiên nghe tin tức về anh vẫn từ bạn bè và những người học cùng trường.
Tin tức về danh phận của anh trên diễn đàn trường học công bố nhiều lần, làm cho anh trở nên thần bí, ngược lại làm người ta tò mò.
Cùng khuyên mọi người nhanh chóng ôm lấy chân anh
Khương Nguyệt Trì thở dài, cô khuyên là, đừng ôm, ôm sẽ xui xẻo cả đời.
Thậm chí cả đồng nghiệp nữ đều nói, vị giáo sư mới đến đến đó có vẻ tính tình không tốt lắm, luôn có vẻ mặt lạnh lùng, ghét ai tiếp xúc gần, sau giờ học thì không ai được bén mảng đến. Thi thoảng bất chợt nghỉ dạy tiết
Lúc tan học, bãi đỗ xe có không ít siêu xe, nhưng chiếc Bugatti của anh thì dễ thấy, tốn thời gian 5 năm mới đặt hàng, toàn cầu chỉ có một chiếc, lại dừng ở gara trường học của họ.
Khương Nguyệt Trì nghĩ rằng điều này vẫn còn quá nhẹ nhàng, bản tính của Felix còn phô trương ác liệt hơn nhiều.
Nhưng, vẻ ngoài hoàn hảo của anh đã bù đắp cho điểm này.
Khương Nguyệt Trì không dám gõ cửa, lén đứng bên ngoài. Cô đang nghĩ có cách nào đứng bên ngoài nhưng vẫn có thể giao hợp đồng hoàn hảo vào tay anh.
Suy nghĩ quá nghiêm túc, cửa mở cũng không biết. Cô giống như bị nắm lấy vận mệnh.
giọng anh trầm thấp hơi mang từ tính từ trên đỉnh đầu cô truyền đến: "Không phải nói Trung Quốc rất an toàn sao, sao ban ngày lại như gặp phải trộm?"
Cô ngước mắt nhìn anh.
Felix không mặc áo khoác, áo sơ mi trắng với áo vest đen, cổ tay áo xắn lên, lộ ra vòng eo thon gọn và cánh tay cơ bắp.
Khương Nguyệt Trì cắn môi: "Anh dọa người."
"A." Anh cười lạnh một tiếng, một tay xách cô vào trong, lười cùng cô tiêu tốn cảm xúc.
Sau đó mạnh mẽ đóng sầm cửa lại.
Nghe thấy bên tai một tiếng "Phanh" lớn, cô cảm thấy cả bức tường đều đang rung rinh.
Anh đứng trước mặt cô, cúi đầu nhìn cô, sắc mặt âm u. Vừa rồi nụ cười đã biến mất hoàn toàn.
Thành thật mà nói, cảm giác áp bách và sợ hãi này hoàn toàn chân thực.
Cô không phải là chưa thấy anh đánh người bao giờ
Nhưng cô là người thông minh, chủ động vòng tay ôm lấy eo anh, cố gắng làm ra vẻ như không cảm thấy khác biệt .
"Anh đã ăn cơm chưa? Trường học gần đây mới mở một quán lẩu cay, em mời anh nhé." Giọng nói mềm mại, có phần giả dối.
Tay cô đặt ở lưng anh, nhẹ nhàng vuốt ve như để kiểm tra có phải anh đang cầm súng lục.
Cô chỉ sờ vào cơ bắp rắn chắc của anh và mông anh, không sờ vào những chỗ khác. Cô thở phào nhẹ nhõm, có chút luyến tiếc mà tiếp tục đặt tay trên mông anh.
Ừ, rất gợi cảm, cảm giác khi sờ vào cũng rất tốt.
Người đàn ông có thân hình đẹp thường phải mặc nhiều bộ đồ tây, đặc biệt là loại cảm giác tốt này, với những bộ đồ cắt may cao cấp.
Áo tây trang và áo cao cổ màu đen chính là trang phục của một người đàn ông cực kỳ quyến rũ.
Felix mặc đồ tây trang, trong mắt cô quả thực là hình mẫu của sự quyến rũ.
Không có việc gì, sao không chờ bị cô sờ soạng?
Tất nhiên, những ý nghĩ này chỉ tồn tại trong đầu cô.
Cô không cần lo lắng về việc đầu bị đánh bầm tím, còn chiếm được lợi ích, cô nói chuyện với giọng điệu vui vẻ hơn: "Em biết anh chưa ăn món này bao giờ, không thử thì làm sao biết được. Đồ ăn Trung Quốc ở nước ngoài không giống như đồ ăn Trung Quốc chính gốc, ăn thử có thể làm anh tỉnh ngộ về một nửa dòng máu Trung Quốc trong cơ thể mình."
"Thật sao." Felix cười nhạt, ánh mắt sâu thẳm không có chút cảm xúc nào.
Điều này khiến Khương Nguyệt Trì cảm thấy sợ hãi.
Cô nghĩ rằng không bằng anh đừng cười thì hơn.
Cô rất thông minh, thấy anh sắp nổi giận liền chủ động nhận thua: "Anh không muốn ăn thì thôi, em mới nhận lương, có một ngàn đồng."
Anh giơ tay khóa cửa lại, không để ý đến chủ đề của cô: "Sao không tiếp tục trốn nữa? Không phải không muốn thấy anh sao?"
Khó trách gần đây anh luôn tỏ ra táo bạo, không hề cẩn trọng.
Hóa ra là thật sự tức giận.
"Không phải, sao có thể, mấy ngày nay em thật sự rất bận." Cô duỗi tay chỉnh lại cà vạt của anh.
Tay bị anh đánh bay đi.
"Hả?" Trên mặt anh hiện rõ vẻ cười nhạt, "Nếu anh nhớ không nhầm, anh đã nói 'chỉ cần đưa hợp đồng đến là được', sao, tiếng Trung của anh kém đến mức vậy sao? Nghe thành 'vội'?"
Khương Nguyệt Trì trong lòng nghiến răng.
Ừ, thực sự tốt, cái tên quỷ tây đáng ghét quả nhiên không thay đổi.
Cô khéo léo ngụy trang vẫn không thể qua mắt anh.
Cô thậm chí nghi ngờ anh có phải có khả năng dự đoán tương lai, dù thông minh cũng không thể tính toán mọi việc chuẩn xác đến thế.
Ánh mắt anh híp lại, đôi mắt sâu thẳm trở nên nguy hiểm, tay anh đặt trên eo cô, bắt đầu thăm dò xuống.
"Để anh đoán xem, em có cảm thấy thường xuyên gặp nhau sẽ làm mất đi cảm giác mới mẻ, thỉnh thoảng vắng mặt sẽ khiến đối phương cảm thấy bí ẩn, đồng thời còn khiến đối phương tự nghi ngờ ' tôi đã làm sai cái gì, sao cô ấy không để ý đến tôi?'" Anh dừng lại một chút, giọng nói trở nên lười biếng, "Hoặc là, em nghĩ rằng bằng cách này làm đối phương lo lắng, tự ti và đa nghi?"
Cô có vẻ bị oan ức: "Em không có, anh lại nghĩ xấu về em. Anh luôn nghĩ em rất tệ."
Anh cười nhạt, tay không yên ổn cuối cùng cũng tìm được phía bên dưới lối vào ấm áp, nhưng vì chật hẹp chỉ đủ để một ngón tay, anh kiên nhẫn chờ đợi chỗ đó co dãn có thể chứa thêm ba bốn ngón tay đi vào
"Lừa dối người khác có lẽ sẽ thành công, Alice." Anh cúi đầu, vặn mặt cô và hôn môi cô, "Đây là trò xiếc mà anh không chơi từ khi tám tuổi."
Hôn bắt đầu từ từ, nhưng sau đó trở nên táo bạo hơn nhiều. Anh hôn từ môi trên đến môi dưới, dùng lực liếm láp, hai cánh môi hung hăng ngậm lấy nhau.
Cô chỉ có thể ngửa đầu tiếp nhận nụ hôn đầy tức giận của anh.
Cảm giác thật sự như thế nào, làm sao mà đoán được ý định của cô, kết quả vẫn khiến cô khí thế bừng bừng.
Cô rất hiểu chuyện, chủ động mở miệng để lưỡi anh vào.
Như một con rắn linh hoạt, nhưng con rắn này ngày càng ướt và nóng, quấn lấy lưỡi cô để liếm mút.
Cô nghe thấy tiếng thở dốc trầm thấp và tiếng nuốt nước miếng.
Nước miếng có vị ngọt nhẹ.
"Lưỡi anh, ừ... Mềm mại quá." Cô không phân biệt được là vì thiếu oxy hay thật sự quá thoải mái.
Felix dường như có tài năng thiên bẩm trong lĩnh vực này.
Cô không chịu nổi, chủ động đưa lưỡi vào miệng anh. Cô không kiềm chế được mà phun đầu lưỡi ra.
Ăn đi, anh , hãy ăn em đi.
Điện thoại của Tổng giám đốc Lưu gọi đến, hỏi anh về hợp đồng có vấn đề gì không, nếu có thì có thể sửa đề xuất.
Felix cúi đầu: "Không có vấn đề gì."
Lưỡi anh có việc quan trọng hơn phải làm, nên giọng nói của anh có chút khác thường.
Felix ngước mắt, nhìn Khương Nguyệt Trì đang cắn môi nhẫn nại. Tay cô bị cà vạt của anh trói lại.
Anh tỏ vẻ bất đắc dĩ, đưa tay cho cô nắm, cô cắn vào tay anh để không phát ra âm thanh.
Tổng giám đốc Lưu cảm thấy có điều bất thường: "Felix... Anh đang ăn cái gì sao?"
"Ừm."
Đang ăn sinh viên của ông
"Vậy à. Vậy tôi không quấy rầy nữa, hôm nào có thời gian lại hẹn." Khương Nguyệt Trì mơ hồ nghe thấy, khi anh cắt đứt điện thoại, trong miệng thầm thì một câu, "Khương Nguyệt Trì, người đâu mãi vẫn không thấy đưa hợp đồng."
Cô nghĩ, xong rồi. Với tính cách của Tổng giám đốc Lưu, chắc chắn sẽ nhắc nhở cô rất lâu.
Không biết bao lâu sau, bên ngoài trời đã tối, Khương Nguyệt Trì ngồi trên đùi Felix, nghiêm túc chỉnh cà vạt cho anh: "Em học lại một số kiểu thắt mới."
"Thật sao." Anh vừa mới tắm trong phòng vệ sinh, trên tóc ẩm ướt, đeo kính lại, trở về với vẻ lạnh lùng thường ngày.
"Có phải lại học thắt cho tên con trai khác?"
Cô lẩm bẩm phản bác: "Mới không có, em chỉ học vì anh."
"Em nghĩ rằng anh sẽ tin sao?" Anh nhẹ nhàng nghiêng đầu, đặt tay lên má, ánh mắt không chút quan tâm, nhìn cô chỉnh cà vạt của anh.
Động tác vụng về.
Anh khẽ nhíu mày, không thể nhịn được, chỉ đạo: "Quấn vòng một vòng quanh cổ, từ phía sau kéo lại, hơi siết chặt, đẩy lên trên. Đúng rồi."
Khương Nguyệt Trì làm theo chỉ dẫn của anh, hoàn thành một cái cà vạt đẹp và hoàn chỉnh.
Cô hài lòng nhìn lại.
Cảm giác này thật sự giống như các cặp đôi bình thường sau khi làm xong việc, ấm áp và thân mật.
Có vẻ... ấm áp kỳ lạ?
**Ánh mắt Felix vốn dĩ sâu thẳm và sắc bén, đẹp là một chuyện,
Hiện tại cảm giác này thật sự rất giống như đôi tình nhân bình thường sau khi vừa xong việc ân ái.
Có điểm... quái dị ấm áp?
Ánh mắt của Felix vốn đã thâm thúy và sắc bén, đẹp là một chuyện, còn khiến người sợ hãi là chuyện khác.
Có lẽ do làm nhiều việc xấu, ánh mắt cũng có sự thay đổi?
Cô đột nhiên nhớ tới mấy ngày trước ở thương trường nhìn thấy một quảng cáo xa xỉ, nam người mẫu cũng có đôi mắt xanh huyết thống. Tóc vàng, trông không hợp với anh, thậm chí làm anh trông còn rõ nét hơn.
Cô nhìn Felix, cảm thấy anh có vẻ phù hợp hơn với kiểu sắc thái này. Đôi mắt, như đại dương sâu thẳm xanh thẫm khó đoán, cấu trúc xương rõ nét, nhưng ngũ quan lại có vẻ nhu hòa hơn.
Cô nghĩ, dù chưa thấy ảnh chụp, nhưng anh chắc chắn giống mẹ anh hơn. Bởi vì ngoài đôi mắt xanh, anh không có đặc điểm ngoại quốc rõ ràng.
Màu tóc bạch kim chắc chắn sẽ làm giảm bớt sự sắc bén và áp lực từ gương mặt anh.
Cô không thể nhịn được, đưa tay vuốt ve đầu anh, trong lòng thỏa mãn nghĩ: "Ngoan lắm, thật ngoan. Lại đáng yêu, không tìm thấy ai đáng yêu hơn anh."
Cô gọi anh là " anh trai."
" Anh trai , anh có muốn nhuộm tóc không?"
Felix nhíu mày tránh tay cô.
Rõ ràng, anh không thích động tác này. Với anh, đây là kiểu âu yếm với thú cưng. Anh thích vuốt đầu cô, bởi vì cô như một chú chim hoàng yến của anh.
Nhưng cô không được.
Cô không miễn cưỡng, rút tay về, đặt mặt vào ngực anh.
Áo sơ mi của anh mở ra nửa kín nửa hở, chỉ có vài cúc chưa cài, để lộ cơ ngực hấp dẫn.
Cô cảm nhận được mùi hương thanh khiết như nhà thờ từ cơ thể anh, cùng với nhiệt độ ấm áp của anh, và cảm giác mềm mại của cơ ngực chưa hoàn toàn bị kích thích.
"Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em. Anh có muốn nhuộm tóc không?"
"Không." Anh kéo ngăn kéo, lấy ra hộp xì gà và bật lửa, chuẩn bị châm lửa. Nhưng khi nghe câu hỏi tiếp theo của cô, anh nói, "Vì sao?"
"Không có lý do gì, chỉ là không thích." Anh ngậm xì gà, giọng điệu bình thản.
Anh không thích điều gì thì sẽ không làm.
Cô nhìn chằm chằm vào xì gà chưa cháy của anh một lát: "Vậy nếu anh thử một lần thì sao, màu bạch kim, chắc chắn rất hợp với anh. Sau khi nhuộm xong, em sẽ càng thích anh hơn."
Nửa câu đầu là yêu cầu, nửa câu sau như lợi thế.
Anh gỡ xì gà ra, cười lạnh: "Vậy thì tôi sẽ nhuộm lông toàn thân em thành bạch kim trước."
Anh sao có thể không biết suy nghĩ của cô. Cô nghĩ rằng việc anh làm những điều mình không thích là bước đầu của sự vâng lời.
Trò chơi nhỏ này vẫn chưa kết thúc đâu.
"Không cần phiền phức vậy đâu, so với nhuộm tóc, tôi ghét bị ép buộc hơn." Anh kéo cổ áo cô xuống, "Em có thể cưỡng gian tôi ngay tại đây, dễ hơn nhiều so với nhuộm tóc."
Cô vội vã mặc lại quần áo: " Em không nghĩ vậy."
Nơi đây là văn phòng, các đồng nghiệp thường xuyên đi qua đây. Cô thậm chí có thể nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài.
Cô không dám làm thế dù có mười lá gan.
"À, đúng vậy." Anh lại cười lạnh, "Ai là người vừa rồi lè lưỡi trợn mắt, biểu cảm như vậy?"
Cô đỏ mặt, không nói gì. Cô ngại anh đã nói quá rõ ràng. Dù cô đã ở Mỹ nhiều năm, nhưng trong xương cốt vẫn là bảo thủ.
Cô vẫn không bỏ cuộc, ngón tay dọc theo cơ bắp của anh vuốt ve: "Anh thật sự không muốn nhuộm sao? Thử một lần thì cũng được em muốn xem. Em sẽ càng thích anh hơn, em sẽ thích anh nhiều hơn ở hiện tại."
Anh giễu cợt: "Thật vinh hạnh của tôi, đáng viết vào bia mộ của tôi, để hậu thế ghi nhớ."
"Nhưng..." Cô vẫn muốn thuyết phục anh.
Cuối cùng xì gà của anh đã cháy, mùi hương tuyết tùng thực nhạt, cô nghe thấy mùi thơm nhẹ.
Anh thong thả rít một hơi, khói nhanh chóng lan ra.
"Khương Nguyệt Trì, em thật sự không sợ tôi sẽ khiến em ch/ết sao?"
Thực sự, Khương Nguyệt Trì sợ hãi.
Cô nghĩ, từ khi sinh ra đến giờ, chưa bao giờ có người dám ép buộc anh làm những việc anh rõ ràng không thích.
Hành động của cô rõ ràng là đang rút lông của hổ.
Khương Nguyệt Trì thành thật im lặng, không ở lại lâu,cô phải trở về vì đã muộn
Sửa sang lại quần áo, xác nhận không có ai xung quanh, cô mới rời đi.
Felix ngồi trên ghế, vừa hút thuốc vừa nhìn cô rón rén chuẩn bị rời đi như một tiểu tam vừa mới lén lút.
Yêu đương vụng trộm, tiểu tam.
Nghĩ vậy, huyệt thái dương của anh đập nhanh.
Còn rất kích thích.
Trước khi hoàn thành nhiệm vụ, Felix đã nhìn thấu cô như vậy, anh chắc chắn biết cô đang nghĩ gì.
Thật khó khăn.
Ngày đó sau đó, cô không gặp Felix khoảng hai ngày, điều này thật bình thường.
Felix bận rộn hơn cô tưởng tượng nhiều, anh đảm nhiệm chức vụ giáo sư, tuy thường xuyên trốn dạy, nhưng thỉnh thoảng vẫn phải đến công ty một chuyến.
Công ty trong nước đang chờ anh để điều hành tình hình, còn có các công ty ở Mỹ và các quốc gia khác, những việc nhỏ không cần hỏi đến anh, nhưng các vấn đề lớn vẫn cần sự đồng ý của anh.
Mỗi ngày đều có hội họp không dứt, điện thoại liên tục đổ chuông.
Bạn tốt trong điện thoại nói với cô: "BOSS gần đây công việc bận rộn quá, một đêm bạc trắng tóc."
Một đêm bạc trắng tóc, cô chỉ thấy trên TV.
Vừa định mở miệng, cô đột nhiên nhận ra điều gì.
" Cậu xác định là tóc bạc?"
Bạn tốt ấp úng, không quá chắc chắn: "Tôi nghe người khác nói, ngươi cũng biết, trong công ty tin đồn như một chuỗi dài, truyền miệng mãi thành thật."
Khương Nguyệt Trì nghĩ rằng tỷ lệ tóc bạc của Felix vì công việc bận rộn là rất thấp. Đối với anh, hiện tại khối lượng công việc thật sự không phải là gì to tát.
Khi ở Mỹ, anh thường xuyên thức suốt vài đêm, thậm chí có thời gian còn về nhà để thăm cô. Sau đó tắm rửa một cái, mặc quần áo và tiếp tục công việc.
Vậy mà không thấy anh có một sợi tóc bạc, hiện tại sao lại có thể như vậy?
Nghĩ đến đây, cô cảm thấy vẫn là rất cần thiết phải tự mình đi xem.
Biết cô muốn đến, bạn tốt khuyên cô nên chọn thời gian khác: "Hiện tại công ty đang rối loạn, BOSS có thể đang gặp khó khăn, trước đó có một nhân viên vì sai lầm đã lên tầng cao nhất công ty đe dọa tự tử, cảnh sát đã tới."
Khương Nguyệt Trì nghĩ, việc dùng cách tự tử để ép buộc Felix, và lại là nhảy lầu, thật sự là quá dại dột, chỉ có mất nhiều hơn được.
Người này khi nghĩ đến chuyện nhảy lầu, Felix sẽ là người bước lên và đá họ xuống, không chút do dự.
Mặc dù Khương Nguyệt Trì không trực tiếp thấy qua, nhưng cô tin chắc rằng không ít người đã từng bị Felix đá xuống.
Người đó ch-ết chắc chắn sẽ xuống địa ngục.
"Không sao, tớ đã gọi xe rồi. Cậu muốn ăn gì không, mình mang cho cậu luôn."
"Dưới lầu có quán trứng gà."
"OK."
Ngồi xe đi khoảng nửa giờ, cô vừa đến liền thấy một màn hỗn loạn.
Một chiếc Bugatti màu đen vừa mới xuất hiện, chưa kịp sử dụng, một đứa trẻ đã nằm dưới bánh xe.
May mắn là xe dừng kịp, không bị cán qua.
Nhìn là có người kích động, nếu không thì đứa trẻ này biết cái gì?
Khương Nguyệt Trì nhìn xung quanh, quả nhiên thấy một người phụ nữ đứng bên cạnh, chăm chú nhìn tất cả những gì đang xảy ra.
Cô có đôi mắt đỏ bừng, đáy mắt đầy oán hận.
Khương Nguyệt Trì thở dài, dù không rõ ràng lắm mục đích của người phụ nữ này có phải là để ép buộc Felix hay không, nhưng cô rất muốn khuyên một câu. Nhưng cũng vô dụng, người trên xe đó chỉ thích mềm không thích cứng, nếu cứ tiếp tục gây rối, khả năng cao là Felix sẽ hoàn thành mục tiêu của các người, nhét cả gia đình các người vào thùng xi măng.
Đặc biệt là cô còn nghe bạn tốt nói, lỗi hoàn toàn từ người phụ nữ kia cô ta xứng đáng bị như vậy.
Khương Nguyệt Trì thực sự muốn khuyên cô, nhưng chưa kịp mở miệng, cửa xe Bugatti đã mở ra.
Người đàn ông trong bộ đồ và giày da từ trên xe bước xuống, tóc màu bạch kim có vẻ như đã nhuộm qua một lần, đang bắt đầu phai màu, thậm chí có thể mơ hồ thấy màu tóc cũ.
Anh không nói gì, cúi đầu nhìn đứa trẻ nằm trước bánh xe.
Anh dùng chân nhẹ nhàng đá đá đứa trẻ: "Dậy đi, đừng nằm ở đây."
Đứa trẻ lườm anh, nói: " Tây chêt/t tiệt cút ra khỏi Trung Quốc, ông không được đuổi ba ba của tôi!"
Khương Nguyệt Trì trong lòng lo lắng. Đúng là dũng cảm.
Felix ghét nhất là cách gọi " Tây ch/ết tiệt," anh học tiếng Trung sau này, cô cũng không dám trực tiếp gọi như vậy, chỉ có thể âm thầm phê phán trong lòng.
Đứa trẻ này.....
Khương Nguyệt Trì vốn đang do dự không biết có nên giúp đỡ không, nhưng thấy Felix như thể vứt rác , trực tiếp một tay xách đứa trẻ ném sang một bên.
Sau đó anh lái xe rời đi.
Còn lại là đứa trẻ khóc lóc và người phụ nữ đứng sững sờ.
Cùng với khói từ chiếc siêu xe thể thao mà Khương Nguyệt Trì ngồi.
......
" Anh trai, nhẹ một chút."
Khương Nguyệt Trì không rõ ràng lắm làm sao hai người bọn họ đang từ ở công ty anh, hiện tại giờ lại có mặt trên chiếc du thuyền này.
Bên ngoài mọi người tham gia vũ hội, uống rượu, đánh bạc, và bơi lội ở hồ bơi ngoài trời.
Khương Nguyệt Trì tựa vào ngực trần của
Nửa giờ trước, anh hỏi cô muốn uống gì.
— bạch quả nho hay rượu vang đỏ?
Cô cảm thấy rượu dễ làm loạn nên hơi rụt rè hỏi anh: "Sữa bò có được không?"
Anh gật đầu: "Tôi sẽ mang cho em."
"......" Nghe ra âm điệu kỳ quái của anh, cô nói, "Bạch quả nho, cảm ơn!"
Cuối cùng anh vẫn đưa cho cô "sữa bò."
Cô đưa tay vuốt tóc anh: "Không ngờ anh thực sự nhuộm tóc, em rất vui."
"Vui thì vui sớm, dùng một lần."
"Dùng một lần cũng không sao, chứng tỏ anh có nghĩ đến tôi."
Felix cười, nói việc nhuộm tóc chính là vì cô.
Anh đứng dậy tính đi tắm.
Khương Nguyệt Trì nhìn vết thương trên người anh, cảm thấy không đành lòng. Đặc biệt là vết răng trên vai trái vẫn còn rõ ràng, chỉ mới bắt đầu đóng vảy, có lẽ tạm thời không nên chạm vào.
Thời gian lại trôi đi, người phụ nữ cuối cùng đã hồi phục tinh thần và vội vàng bế đứa trẻ ra khỏi ranh giới xanh. Đứa trẻ nhìn cũng không nhỏ, khoảng sáu bảy tuổi.
May là không bị cán qua, chỉ bị sốc, vẫn đang khóc.
Khương Nguyệt Trì định đến xem vì lòng nhân đạo, kiểm tra đứa trẻ có bị thương không. Dù sao, Felix là "thủ phạm chính."
Nếu có gì không ổn, cuối cùng cũng là tìm Felix phiền phức.
Kết quả là khi cô đến gần, đứa trẻ liền ném một viên đá về phía cô.
Đáng ghét, đứa trẻ hung hãn!!
Khương Nguyệt Trì gọi điện cho Felix, vốn định nhờ anh quay lại để trả thù.
Nhưng điện thoại vừa chuyển qua, cô bắt đầu cảm thấy tủi thân và rơi lệ, gọi "anh anh anh" nửa ngày, nói rằng mình bị bắt nạt.
Chiếc Bugatti màu đen khi quay lại, thì mẹ con họ đã đi rồi. Chỉ còn Khương Nguyệt Trì ngồi đó, vẻ mặt tủi thân.
Felix nghe xong, cười vài phút: "Có vẻ như Trung Quốc cũng có Maria của riêng mình."
Cô hiểu rằng anh đang chế nhạo mình.
Cô dựa vào lòng anh, tận dụng cơ hội để chiếm tiện nghi, nói rằng toàn thân đau, muốn được vuốt ve cơ ngực mới cảm thấy tốt hơn.
Sau đó anh mang cô đến nơi này.
Khương Nguyệt Trì biết chủ nhân của du thuyền tên là gì, có chút ngạc nhiên: "Hắn rất nổi tiếng, mở vài công ty giải trí, hiện tại là diễn viên chính tài nguyên đang được săn đón ."
" Tài nguyên đang được săn đón." Anh lặp lại tên này, ngước mắt, " Em thích hắn?"
Ân... điều quan trọng không phải là cái này.
"Cũng tạm, anh ta mặc dù không phải phong cách của em, nhưng kỹ thuật diễn xuất rất tốt."
Anh không biểu lộ cảm xúc, nhưng ánh mắt trở nên âm trầm: "Vậy, em thích hắn?"
Câu "xuất phát từ việc xem xét diễn viên" bị cô nuốt lại.
Cô dựa vào lòng anh.
"Không thích. Tôi đã nói rồi, nếu anh nhuộm tóc thành màu bạch kim em sẽ càng thích anh hơn. em chỉ thích một mình anh, Felix."
Trước kia cô sợ anh, nghĩ rằng anh có tính cách nóng nảy, độc ác, không có việc ác nào mà anh không làm, và anh có những thủ đoạn âm ngoan.
Tâm anh đen, tâm địa độc ác.
Nhưng anh lại quá đẹp.
Thực sự là, quá đẹp.
Anh thực sự nguy hiểm, và cũng thực sự mê hoặc.
Giống như một con rắn độc xinh đẹp, trong đêm tối nhìn chằm chằm vào con mồi, phun ra lưỡi rắn.
Nhưng, cô sẽ không thể cưỡng lại được mà tiến lên, muốn hôn môi anh.
Vì vậy, trước mặt anh, dù có bao nhiêu người khác tỏa sáng cũng sẽ mờ nhạt. Trong mắt cô chỉ có thể nhìn thấy duy nhất anh.
Cô nói: "Ngủ thêm một lát nữa đi, Anh à, em muốn được vuốt ve nhiều hơn, thật sự nó rất lớn."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro