Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 26: Felix thích cô như vậy sao

chương 26: Felix thích cô như vậy sao

Khương Nguyệt Trì thật ra không nghĩ lại dám trả lời cuộc điện thoại này, cô có thể cảm nhận được sự phẫn nộ của Felix.

Anh đương nhiên tức giận.

Anh cũng nên tức giận.

Nếu trong mối quan hệ này anh luôn và bình tĩnh và cho là hiển nhiên, thì điều đó thật không công bằng với cô.

"Làm sao bây giờ, Nguyệt Trì, anh ấy giống như đang rất tức giận." Bạn thân của cô trong lòng cô  khóc không ngừng

Ở đây, "anh" chính là bạn trai của bạn thân Khương Nguyệt Trì.

Không, hiện tại hẳn là bạn trai cũ.

Loại đàn ông này chính là trời sinh không nói đạo lý, tự cho mình được phép ngoại tình, thế nhưng còn có thể tìm được lý do chỉ trích người khác.

— Tôi chỉ là phạm sai lầm mà mọi người đàn ông đều phạm phải.

Khương Nguyệt Trì sau khi nghe xong chỉ còn thở dài, bởi vì không thể cùng hai người bọn họ tranh luận đạo lý.

Bọn họ sẽ phá vỡ mọi thứ , sẽ động tay chân, thậm chí còn đánh nhau.

Cho nên cô mới hy vọng có thể tìm được một người đàn ông biết nghe lời làm chồng.

"Không sao, các cậu đã chia tay rồi. Chuyện này là anh ấy sai."

"Nhưng anh ấy sẽ không để yên như vậy."

Khương Nguyệt Trì nghĩ, không cần sợ hãi.

Cô nhìn đồng hồ, từ nhà đến đây cũng chỉ 30 phút lái xe.

Với tốc độ siêu xe của Felix, có lẽ anh đã tới nơi.

"Không sao đâu, đừng lo lắng." Cô nhẹ nhàng trấn an bạn thân.

Câu trấn an này có căn cứ.

Với tính chiếm hữu biến thái của Felix, anh không thể để cô có cơ hội với người đàn ông khác.

Nửa năm cô về Trung Quốc, mỗi khi có ý định yêu đương, đều bị dập tắt từ trong trứng nước.

Bạn thân ngạc nhiên với sự thay đổi của cô mấy năm nay, cô chín chắn hơn nhiều, trước khi ra nước ngoài cô vẫn là người dễ khóc. Nhưng giờ đây cô đã chững chạc và có thể an ủi lại mình.

Khi họ đang nói chuyện, người yêu cũ của bạn tốt cô đã tới, trang phục thiếu thẩm mỹ của anh ta càng làm nổi bật dáng người thấp bé của mình.

Vóc dáng giống như con gà luộc, hơi mảnh khảnh.

Nhưng dù anh ta gầy, sức lực nam nữ vẫn có khoảng cách chênh lệch.

"Mẹ kiếp, cô thật sự muốn chia tay tôi?" Anh ta chất vấn.

Bạn thân đỏ mắt: "Là anh ngoại tình trước!"

Vẻ mặt anh ta hung ác: "Nếu cô còn dám nhắc đến chia tay, tôi sẽ giết chết cô! Tôi đã giải thích rồi, tôi với cô gái kia chỉ là bạn, cô ta uống say, tôi cũng say."

"Đúng vậy, sau khi say, anh đã không cẩn thận làm chuyện bậy bạ."

Đàn ông là vậy, luôn tìm được lý do cho bản thân, cuối cùng lại đổ lỗi cho người khác.

Khương Nguyệt Trì muốn kéo bạn thân ra khỏi cảm xúc kích động, vì lo lắng tên kia sẽ động tay chân.

Đến khi cô ngửi thấy mùi hương quen thuộc, động tác ngưng lại.

Cái loại khí chất thánh khiết, không thuộc về nơi này.

Xung quanh chỉ tràn ngập mùi mồ hôi khó ngửi và mùi nước hoa rẻ tiền.

Cô quay đầu lại nhìn thoáng qua, chính xác không nhầm lẫn tìm được anh trong đám người.

Vừa nhìn người đàn ông thấp bé xấu xí, rồi nhìn anh, đôi mắt như được gột rửa.

Người đàn ông cao 1m9 trong đám người như hạc giữa bầy gà, mặc bộ vest màu thẫm, một tay để trong túi.

Chiếc siêu xe thể thao vừa mới đến, tóc anh bị gió thổi rối, anh vuốt tóc ra sau đầu, lộ rõ gương mặt m sâu thẳm.

Tự nhiên thanh cao.

Anh nhìn Khương Nguyệt Trì, ánh mắt không chút giận dữ, thậm chí mang ý cười châm biếm.

Hiển nhiên, anh không định hỗ trợ. Thậm chí quyết định xem kịch hay.

Nam nữ cãi nhau vì tình cảm là chuyện thú vị, giống như đoàn xiếc tranh luận ai mũi đỏ hơn.

Đều là hề, có gì để tranh.

Cơn giận của anh đã nguôi.

Nếu Alice đến nơi này, không cần lo lắng.

Anh nghĩ công ty không khác gì nhà vệ sinh công cộng thu phí bên đường.

Người nơi này cũng không khác kẻ lưu lạc ở New York.

Alice sẽ yêu kẻ lưu lạc sao?

Hiển nhiên sẽ không.

Cô ngưỡng mộ kẻ mạnh.

Thích tiền, thích đẹp, thích cơ bắp cường tráng.

Người ở nơi này thật buồn cười, nghèo mà trọng hình thức, dù nam hay nữ đều trang điểm kỹ, toàn thân đều là hàng giả, lộ rõ logo.

Toàn thế giới chỉ có ba cái đồng hồ, ở đây đã thấy tám cái.

Phải biết rằng một trong số đó nằm trong cửa hàng của anh.

Khương Nguyệt Trì đến, năn nỉ anh giúp đỡ.

Trên khuôn mặt anh tuấn anh lộ ra nụ cười bất lực: "Giúp thế nào, ở đây play em sao? Không mang dụng cụ."

"Anh biết em không nói cái đó."

Anh giả ngu: " Em không nói sao tôi biết."

Khương Nguyệt Trì biết anh cố ý.
Anh vĩnh viễn có cách để chiếm ưu thế trong những cuộc đấu tranh này, và thực sự rất dễ dàng.

Chỉ cần anh nghĩ đến, anh có thể dễ dàng chiếm ưu thế hơn bất kỳ ai.

Cô chỉ có thể hạ thấp tư thế: "Bạn của em, bạn trai của cô ấy thực sự rất hung dữ, em sợ hắn ta sẽ động tay, anh mau giúp đỡ, kéo hắn ta ra."

Thấy cô sắp khóc, đôi mắt đỏ như thỏ con tội nghiệp.

Felix đau lòng vuốt mặt cô: "Đừng khóc, bảo bối, đến lúc đó tôi có thể lái xe đưa bạn của em đi bệnh viện. Xe thể thao chắc chắn nhanh hơn xe cứu thương."

..... Đáng ghét.

Anh nhất định vẫn đang ghi hận chuyện vừa rồi.

Cuối cùng, cách anh giải quyết vấn đề này, Khương Nguyệt Trì cảm thấy mình có thể đã say, nên ký ức bắt đầu trở nên mơ hồ.

Cô nhớ mang máng rằng người đàn ông đó đã định đánh cô.

Nhưng tay của anh ta không thể đánh trúng, vì đã bị người khác chặn lại. Felix nắm cổ tay của anh ta, nhẹ nhàng vặn gãy. Khi đối phương ôm tay bị gãy và kêu đau, tay anh tùy tiện vơ lấy một gạt tàn thuốc gần đó và từng chút một ném vào đầu tên đó, bình tĩnh như thể đang cắt dưa hấu.

Những động tác đánh người của anh đều rất đẹp mắt.

"Không đánh bạn gái của mình, lại đánh bạn gái của người khác?"

Khi anh cô nói những lời này, mặc dù anh ta nói với nụ cười, nhưng giọng nói có chút âm trầm.

May thay, người đó không bị đánh đến mức nặng nề, chỉ bị chấn thương não và xuất huyết, vết thương trên miệng thì có mười mấy mũi khâu.

Trong phòng khách, bạn thân của cô khóc không ngừng, liên tục xin lỗi Khương Nguyệt Trì.

Khương Nguyệt Trì lắc đầu, nói không sao, cậu hãy đi tắm rửa trước, rồi ngủ một giấc thật ngon.

Sau khi sắp xếp xong, cô đứng ngoài cửa do dự, không biết có nên kéo cửa ra hay không.

Felix sẽ ngủ lại tại chỗ cô tối nay.

Cô đã cảm nhận được điều gì đó sẽ xảy ra.

Khương Nguyệt Trì thở dài, chuẩn bị tâm lý rồi mở cửa vào phòng.

Trong phòng chỉ có một chiếc đèn đọc sách, ánh sáng ấm áp. Felix đã tắm xong, lúc này không mặc đồ, nằm trên giường, chỉ có chăn phủ đến eo.

Anh ta đã dính máu lên bộ vest, Khương Nguyệt Trì cầm đi giặt sạch.

Anh đang cầm máy tính của mình, tay lướt qua giao diện, không biết anh đang xem cái gì.

Những ánh sáng loé lên chiếu sáng mặt anh.

Khương Nguyệt Trì trong lòng thầm cầu nguyện, đừng có là luận văn của cô.

Rõ ràng hiện tại anh không còn là giáo viên của cô, nhưng trong x-ương tủy vẫn còn cảm giác sợ hãi.

Khương Nguyệt Trì có chút do dự, không dám tiến lên: "Hôm nay... cảm ơn anh."

"Ừ." Anh trả lời với giọng điệu thật nhạt, vẫn chưa ngước mắt lên nhìn cô, chỉ đơn giản nói hai chữ, "Lại đây."

Không phải ra lệnh, nhưng cũng không được từ chối.

Sự bình tĩnh sau cơn giông bão mới là đáng sợ nhất, Khương Nguyệt Trì thậm chí hy vọng anh có thể nổi giận với mình.

Cô hít một hơi sâu, lại gần anh và làm quen: "Anh đang xem gì vậy?"

Đây là điều cô thường làm nhất và am hiểu nhất, chủ động nhận thua.

Cô ôm eo anh, cúi đầu, mái tóc dài nhẹ nhàng quét qua tay anh.

Anh hơi dịch màn hình máy tính về phía cô, lấy kính ra: "Xem cái này."

Khương Nguyệt Trì cảm thấy dần dần ổn định lại: "Anh làm sao..."

Felix hài lòng với biểu hiện hiện tại của cô, bàn tay ấm áp vuốt nhẹ sau cổ cô, như đang an ủi một con mèo nhỏ, cúi xuống liếm tai cô và hôn nhẹ: "Từ đâu ra có bộ phim này ? Có nhiều tư thế ở đây mà tôi không thể tưởng tượng nổi."

Anh nói với giọng thấp, âm thanh gần như tràn ra từ lồng ngực, ấm áp và quyến rũ.

Không khí trong căn phòng đã bắt đầu trở nên tăng cao từ khi nào không biết, cảm giác này vừa nóng bỏng vừa say đắm giống như nụ hôn người đàn ông

Hơi thở của anh luôn vội vàng, đầu lưỡi không buông tha bất kỳ góc nào trong khoang miệng, hận không thể nuốt cả đầu lưỡi của cô vào trong, làm nhiễm mùi vị của mình rồi nhổ ra.

Hầu hết đàn ông đều có sự chiếm hữu rất mạnh mẽ, giống như những con chó nhỏ, thích đánh dấu và để lại mùi hương của riêng mình trên những thứ thuộc về mình.

Felix cũng là đàn ông, anh không thể tránh khỏi quy luật này.

"Em biết cách làm thế nào để một người nhanh chóng bị nhiễm mùi hương của mình không?"

Anh đặt tay lên chiếc váy ngủ mỏng manh của cô, đầu ngón tay ấm áp từ từ vẽ hình dáng xương quai xanh của cô, "Xoay quanh, đảo lộn, đảo sâu, đảo ra nước... Em run rẩy cái gì?"

Anh cười nhẹ nhàng.

Video là do một người bạn mạng nhiều năm của cô chia sẻ, nói rằng đã bỏ ra số tiền lớn để mua, không nhiều người chia sẻ ra ngoài, rất tiếc về số tiền đó.

Khương Nguyệt Trì chỉ xem qua một lần, vẫn là vì quá tò mò.

Ngay khi mở đầu, cô đã đóng lại, đối với cô mà nói vẫn là quá kích thích.

Dự cảm về những gì sẽ xảy ra tiếp theo, cô muốn chạy trốn, nhưng thủ đoạn của Felix nhẹ nhàng giữ lấy cô.

"Đừng làm gì cả." Anh ôm cô từ phía sau, hơi ấm của cơ thể đàn ông bao phủ lấy cô, "Em rõ ràng cũng rất mong đợi."

Bị nhìn thấu tâm tư, tai của Khương Nguyệt Trì hơi nóng lên.

Thực ra, cô hơi sợ hãi.

Sợ hãi không biết sẽ xảy ra những gì tiếp theo. Cô rõ ràng biết Felix vẫn còn đang giận cô.

Những cơn kích thích tiếp theo được giải tỏa trên cơ thể cô bằng một phương thức khác.

Anh muốn khiến Khương Nguyệt Trì hiểu được cảm giác của việc gieo gió gặt bão.

Khương Nguyệt Trì chỉ có thể chấp nhận số phận, nếu có thể sử dụng keo 502 thì tốt rồi, cô muốn dính vào miệng mình.

Cô sợ bị phát hiện, sự nhẫn nại của mình cũng là một loại tra tấn.

Bạn tốt của cô vẫn đang nghỉ ngơi ở phòng bên cạnh.

Trong phòng khách yên tĩnh vào ban đêm.

Qua bức tường ngăn cách bên trong, Khương Nguyệt Trì vẫn luôn khóc, vẫn luôn cầu xin.

"Anh, em muốn nghỉ một lát..."

Vô dụng. Sau khi nam nhân đầy sung sức dồn lực vào cơ thể, cánh tay siết chặt đến mức không thể thoát ra, ngăn chặn tất cả khả năng của cô.

Cô cảm thấy như bị một khối đá ôm chặt.

"Thực sự không được, em cảm thấy như muốn ch-ết." Cô rớt nước mắt trên người anh.

Họ giống như đang thảo luận một bữa tối hoàn hảo.

"Anh, ăn no rồi, không ăn được nữa."

"Nghe lời." Giọng nói của anh mềm mại không phù hợp với hành động, "Không ăn được thì từ từ ăn, đừng lãng phí."

Anh nhìn cô đang nước mắt giàn giụa, cảm xúc dịu dàng hôn lên đôi môi cô.

Mềm mại, ướt át, cũng là điều anh thích.

Anh dừng lại, khi cô nghĩ rằng anh sẽ làm gì đó, anh không làm gì cả.

Gần như chỉ cúi đầu, tai áp vào ngực cô.

Khương Nguyệt Trì hơi ngạc nhiên, đã quên đi sự đau đớn, cũng quên việc giãy giụa.

Felix duỗi tay, đan mười ngón tay cô vào tay anh, sau đó đưa đôi tay lên cao qua đầu cô, giữ chặt trên gối mềm mại.

"Khương Nguyệt Trì, tim em đập thật nhanh." Anh cười nhẹ, giọng nói hài lòng.

Khương Nguyệt Trì nghĩ đây là ảo giác của mình, vì điều này quá khác biệt với "Felix".

Nhưng nụ cười đó biến mất rất nhanh, anh tiếp tục những việc trước đó.

Khương Nguyệt Trì tin rằng đây thực sự là ảo giác của mình.

Bạn tốt bị đói giữa đêm, mở cửa ra và chỉ nghe thấy tiếng khóc thảm thiết: "A!!!"

Từ phòng của Khương Nguyệt Trì truyền ra.

Cô bạn vội vàng gõ cửa: "Có chuyện gì vậy?"

Một lúc lâu sau, bên trong mới truyền ra âm thanh hơi mơ hồ: "Không có gì, mình chỉ đang xem TV."

Bạn tốt thở phào nhẹ nhõm: " Tớ nấu mì, cậu có ăn không?"

"Ừ."

Không lâu sau, bên trong truyền ra âm thanh mặc quần áo xột xạc.

Sau đó, là Khương Nguyệt Trì lảo đảo bước ra từ bên trong. Cô đi với tư thế rất lạ, hai chân gần như không thể đứng vững. May mắn là vẫn còn mặc váy.

Bạn tốt nấu mì xong, thấy cô còn làm điều thừa thãi, quấn khăn quàng cổ quanh mình.

" Cậu mang khăn quàng cổ làm gì vậy?"

Trong nhà đã bật điều hòa.

Khương Nguyệt Trì sắc mặt né tránh: "Cổ có hơi lạnh."

May mắn là bạn tốt không tiếp tục hỏi thêm, hai người ngồi xuống sofa, bạn tốt thở dài, kéo tay áo cô: "Vậy..."

Khương Nguyệt Trì đáp lại một tiếng, cơ thể theo bản năng né tránh.

Âm thanh có chút lạ, bạn tốt ngạc nhiên: "Có chuyện gì vậy?"

Cô biết mặt mình chắc chắn đỏ ửng.

Thân thể của cô vẫn còn lưu lại mùi vị, nhạy cảm đến mức đau đớn, như một quả đào chín mọng, bất cứ chỗ nào chạm vào cũng có thể tiết ra nước.

Cô lại mắng Felix trong lòng.

Mặt cô vẫn rất bình tĩnh, cô đưa tay chỉnh sửa tóc: "Có thể là lúc ngủ không cẩn thận làm như vậy."

"Không có việc gì thì tốt." Bạn tốt thở phào, lại bắt đầu xin lỗi vì những chuyện vừa rồi, nếu không phải vì cô, thì Khương Nguyệt Tri đã không gặp phải những rắc rối như vậy.

Khương Nguyệt Trì cười để trấn an bạn tốt: "Không sao, giúp đỡ nhau là điều đương nhiên. Hơn nữa rắc rối không phải do tớ."

Mà là do Felix.

Bạn tốt có chút khó xử: " Mình nên xin lỗi cả bạn trai cậu nữa, vì mình mà anh ấy phải chịu sự rắc rối, nghiêm trọng đến mức có thể ngồi tù."

Khương Nguyệt Trì vốn định nói gì đó, Felix là người như vậy, luôn có cách làm cho mình trở thành kẻ phạm tội.

Cô không còn lo lắng về việc anh có thể kiện hay ngồi tù nữa, mà lại lo lắng ngày mai ăn gì.

Bạn tốt là người bạn cô đã biết nhiều năm, từ nhỏ đã quen biết. Khi đó Khương Nguyệt Trì vẫn là một cô gái nghèo bị bắt nạt. Bởi vì quần áo không vừa, quần có vá, và chỉ có thể ăn bánh bao.

Những người đó bắt đầu mắng cô, thậm chí còn ném đá vào cô.

Cô gái nhỏ không khóc, một mình im lặng đứng dậy, phủi bụi trên người, chạy đến một nơi không ai biết, rồi yên lặng khóc.

Do dinh dưỡng không đầy đủ mà tóc dài của cô bị khô và chia thành nhiều nhánh, bị buộc thành đuôi ngựa bằng một sợi dây đơn giản.

"Sau này tớ sẽ bảo vệ cậu." Chính vào lúc đó, như một vị cứu tinh, bạn tốt xuất hiện trước mặt cô. Mặc dù trên mặt đầy bụi bặm, khóe miệng còn có vết thương, nhưng cô ấy vẫn tươi cười sáng lạn, nói với cô, "Những người đó đều đã bị tớ đánh bại, sau này không ai dám bắt nạt cậu nữa."

Nhưng cô ấy lại rất dễ dàng bị u mê trong một mối tình và sau đó bị lừa dối. Những người đó lợi dụng điểm yếu của bạn tốt để liên tục thao túng tâm lý của cô ấy

Khương Nguyệt Trì đưa khăn giấy cho cô ấy lau nước mắt: " không phải đã nói sao, đàn ông chính là hai cái chân và một cái đuôi, có ở khắp nơi. Đàn ông không khác gì chó cả, đối xử với đàn ông như đối xử với chó vậy, mặc dù chó... Chó thì đáng yêu hơn và trung thành hơn đàn ông

Bạn tốt bật cười, nói: "Không thể tưởng được lời này lại có thể từ miệng cậu nói ra."

Rõ ràng chỉ là một cô gái yếu đuối, tay chân không quen việc. Ai ngờ lại nói ra những lời khiến người khác phải chú ý.

Thực tế, tiểu Nguyệt so với chính mình lớn lên còn giống như một người dễ bị lừa, dễ bị yêu thương làm tổn thương.

Khương Nguyệt Trì cũng cảm thấy hơi ngượng ngùng, mặt nàng đỏ lên: " Tớ chỉ là... Hy vọng cậu hiểu ra, không cần vì một người đàn ông mà từ bỏ tất cả. Nói những lời ngọt làm cho tâm hồn cô gái không bị tổn thương, cậu hiểu không? Tình cảm của con gái lúc nào cũng là bên yếu. Nếu cậu muốn làm cho người đàn ông trở thành đồ chơi, có thể bất cứ lúc nào vứt bỏ."

" Cậu cũng nghĩ như vậy sao?"

"Đương nhiên rồi."

"Nếu cậu gặp được một người thực sự yêu thích, nhưng bà cậu lại kiên quyết phản đối thì sao?"

Cô gần như không do dự một giây nào; " Mình sẽ chia tay với anh ta."

"Vì sao, cậu không quan tâm chút nào sao?" Bạn thân vừa hỏi vừa nhìn cô với vẻ ngưỡng mộ.

"Có quan tâm chứ, đương nhiên là có. Nhưng thế giới này có rất nhiều điều tốt đẹp hơn tình yêu. Ví dụ như bà nội, cô ruột mình, như cậu, như những món ăn ngon ở trường học, ví dụ như còn có những con mèo con cún đáng yêu bên đường, ví dụ như ly cà fê bên đường. Tất cả những điều đó đều tốt hơn tình yêu."

Cô nói rất nhiều, bạn tốt bỗng nhìn về một nơi nào đó, đưa tay kéo tay áo nàng.

Khương Nguyệt Trì không thể không dừng lại, nhìn theo hướng ánh mắt của cô

Sau đó, trước mắt cô tối sầm lại.

Cô không biết Felix từ khi nào đã ra ngoài, và đã nghe được bao nhiêu.

Anh mặc một bộ đồ đen, trên người đã có nhiều nếp nhăn, và áo sơ mi có dấu vết chất lỏng rõ rệt.

Theo thói quen trước đây của anh, anh thà trần trụi còn hơn mặc bộ đồ này.

Có lẽ vì hôm nay có người ở đây, nên anh cố gắng mặc vào.

Lúc này, anh đứng ở cửa phòng hút thuốc, ánh mắt xanh biển nhìn cô một cách bình thản.

Khương Nguyệt Trì cảm thấy hơi lúng túng, chỉ lo an ủi bạn tốt, lại quên mất Felix vẫn đang ở đây.

Và bạn tốt cuối cùng cũng nhận ra rõ ràng người đàn ông trước mặt trông như thế nào, trước đây cô ấy chỉ có thể thấy được hình dáng mơ hồ khi say rượu hoặc khi trời tối.

Chỉ biết anh ta rất cao, dáng người rất đẹp, chắc chắn là một soái ca.

Không thể tưởng tượng được, anh lại là...

Thông tin này quá lớn khiến cô ấy khó tiếp nhận.

Bạn thân kinh ngạc đứng dậy, lưng hơi cong hạ xuống.

"Thịnh... Thịnh tổng, chào buổi tối."

Cô run rẩy chào anh.

Người đàn ông không để ý cô gái, ánh mắt vẫn dừng lại trên người Khương Nguyệt Trì.  Anh cười lạnh lùng, nụ cười khiến người ta cảm thấy sợ hãi: "Tình cảm không tồi, đàn ông dù đối xử với phụ nữ như thế nào, vẫn là xếp hạng sau ly cà phê rẻ tiền."

Vì đã theo bên anh nhiều năm, Khương Nguyệt Trì biết rõ câu nào anh nói thật lòng và câu nào là châm biếm.

Cô không dám nói gì, tin chắc anh đã nghe được toàn bộ.

" Em... em chỉ là để an ủi bạn thân mới nói vậy."

Cô cúi đầu, lúng túng giải thích.

Mặc dù bạn tốt tò mò về mối quan hệ của hai người và kinh ngạc khi biết Khương Nguyệt Trì quen biết BOSS, nhưng cô ấy hiểu rằng không khí hiện tại không thích hợp để ở lại.

Bạn thân vỗ vỗ vai Khương Nguyệt Trì, động viên rồi quay về phòng.

Felix cũng mở cửa đi vào, anh cởi áo sơ mi và đăng nhập vào máy tính của cô.

Anh vừa mới ngủ một lát, bị đồng hồ báo thức đánh thức, phải tham gia một cuộc họp quốc tế lúc 3 giờ sáng.

Những ngày ở Trung Quốc, anh đã bỏ lỡ nhiều việc.

Anh đeo kính lên, nằm nửa người trên giường, máy tính đặt một bên.

Trong phòng không bật đèn, ánh sáng mờ từ máy tính khiến Khương Nguyệt Trì có thể nhìn thấy anh.

Gương mặt anh không biểu cảm.

Anh không mặc quần áo, cũng không mở video.

So với sự tùy ý của anh, những người khác trên màn hình đều mặc vest và giày da.

Cô không hiểu tiếng Pháp, chỉ có thể nghe những người khác thao thao bất tuyệt, còn Felix thì ngắn gọn đáp lại và kết luận.

Anh hẳn là người đưa ra quyết định, những người khác chỉ báo cáo công việc cho anh.

Mỗi phút trôi qua đều rất khó khăn, cô không rõ cuộc họp này còn kéo dài bao lâu. Cô thậm chí đã bắt đầu cảm thấy mệt mỏi.

Chỉ có mình chịu đựng sự tra tấn này.

Felix thực sự rất nghiêm túc.

Tiếng Pháp ngắt quãng, cuối cùng có ngôn ngữ mà cô có thể hiểu được.

Người đàn ông dùng phát âm chuẩn mực hỏi khi nào anh về nước.

"Felix, anh cần phải chú ý đến em."

Người đàn ông cuối cùng chịu quay mắt về phía cô, đôi mắt xanh biển mang theo chút buồn ngủ, dường như không còn tinh thần cho mọi thứ. Anh tháo kính xuống, ngáp dài: " Ngày mai tôi xử lý xong công việc bên này rồi."

" Được, tôi chờ anh."

Cuộc họp kết thúc, anh đóng máy tính lại, đặt một bên.

Anh nằm trở lại trên giường, chuẩn bị ngủ.

Khương Nguyệt Trì do dự bước lại gần.

Anh nói với giọng không nhẹ không nặng: "Giữ khoảng cách mười cm, nếu dám đụng chạm vào tôi em sẽ phải chịu đựng đau khổ."

Được rồi, có vẻ như anh thật sự giận.

"Thực xin lỗi." Em chỉ có thể dừng lại, hơi lúng túng ngồi lên giường.

" Ừ nói xong rồi thì im lặng." Giọng anh rất lạnh.

"......." Cô nhấp môi, "Anh phải về phải không?"

Anh im lặng và kiên nhẫn dường như đã hết, không trả lời câu hỏi của cô

Khương Nguyệt Trì dĩ nhiên không muốn anh về, nếu là hai ngày trước, cô đã cầu xin còn không được anh đi

Nhưng hiện tại...

Cô thật lòng hy vọng anh có thể ở lại.

"Nếu vì những lời của em vừa rồi mà anh quyết định về, em xin lỗi, em..."

Anh ngồi dậy, nhìn cô cười lạnh: " Em có phải là quá đề cao bản thân chính mình không. Alice, tôi đã nói rồi, tôi không có khả năng chỉ có một người phụ nữ, khi ngủ với em chán rồi thì sẽ thay đổi người."

( note: Cái mỏ hỗn xứng đáng bị nữ 9 bỏ về quê nhà cho ở một mình bên Mẽo không oan mà. Cái tâm con tốt nhưng cái mỏ hỗn con không ai yêu thương nổi )

"Vậy thì..." Cô hỏi thật cẩn thận, "Anh hiện tại có ngủ với ai không?"

"Không có." Hắn động tác buông tay, nhéo cằm cô, "Thực sự rất khó tìm thấy người tốt hơn em."

Khương Nguyệt Trì cúi đầu, không nói gì thêm.

Sau đó cô nhẹ nhàng chớp mắt, những giọt nước mắt ấm áp rơi trên mu bàn tay anh

Felix nhăn mày: " Em khóc cái gì vậy?"

Cô vội vàng lau đi; "Không có gì, em chỉ là... Có lẽ mắt hơi đau."

Cô lùi về trong chăn, quay lưng về phía anh, bắt đầu giả vờ ngủ.

Nhưng vai cô run rẩy mạnh mẽ, khóc đến toàn thân đều run rẩy.

Giống như một đứa trẻ nhỏ, cô không thể ngừng khóc.

Oa oa oa.

Cô dùng tay che miệng nhưng vẫn có khe hở giữa các ngón tay.

Felix càng ngày càng nhíu mày: "Dậy!"

Cô không nhúc nhích.

Anh trực tiếp kéo chăn lên, mạnh mẽ kéo cô dậy.

Khương Nguyệt Trì trong tay anh nhẹ như một tờ giấy, không còn sức lực để giãy giụa.

Mắt cô đỏ, mũi đỏ, cả mặt cũng đỏ lên.

Cô nhìn anh với vẻ mặt tội nghiệp. Có vẻ như những lời anh nói vừa rồi đã làm cô đau lòng.

Felix thực sự muốn trực tiếp trừng phạt cô.
Anh luôn nói chuyện một cách sắc bén và có phần vũ nhục. Khương Nguyệt Trì, với tính cách bảo thủ của mình, không tránh khỏi cảm thấy không thích ứng.

Cô duỗi tay, xé xé các ngón tay, âm thanh trở nên trầm thấp hơn nhiều, đầu cũng cúi xuống, tóc dài phủ che mặt nàng, chỉ có thể thấy môi cô đang mím chặt.

"Những gì em nói trước đó là thật, hơn nữa... Em không hề lừa dối người khác."

"Hả?" Anh cười lạnh, "Có phải tôi nên cảm ơn em vì chỉ lừa dối một mình tôi không?"

Khương Nguyệt Trì cúi đầu nặng nề, không nói thêm gì nữa. Cô từ từ chui lại vào chăn, lại từ từ lau đi nước mắt.

Cô nằm nghiêng, thân hình nhỏ bé không chiếm nhiều chỗ. Anh đã yêu cầu cô giữ khoảng cách mười cm, cô cũng thành thật làm theo.

Felix không nói lời nào, nhìn cơ thể gầy yếu của cô nằm khuất trong chăn,

Thỉnh thoảng cô ho khan vài tiếng, toàn thân run rẩy. Felix chỉ có thể quay đi, chọn cách làm ngơ.

Cô thật sự gầy yếu đến mức có thể ch-ết bất cứ lúc nào, điều này khiến anh cảm thấy rất khó hiểu. Làm sao lại có người yếu ớt như vậy? Trong tự nhiên, những sinh vật yếu ớt thường bị đào thải ngay.

Cô rốt cuộc như thế nào sống được đến giờ?

Khương Nguyệt Trì lại ho, rồi trở về sự im lặng.

Ngay khi ngọn lửa trong lòng cô sắp tắt, anh tắt đèn, nằm nghiêng.

Trong sự yên tĩnh của ban đêm, không biết qua bao lâu, cô nghe thấy âm thanh trầm thấp, mang theo chút bực bội, vang lên bên tai.

" Tôi đi rồi sẽ lại trở về."

Nàng dừng lại một chút, từ từ gật đầu.

" Ừ ."

Trong đêm đen, nàng giống như một con mèo nhỏ, lặng lẽ trở mình.

Đáp lại cô là hơi thở đều đặn của anh.

Nghĩ một lúc, cô ôm anh từ phía sau. Cơ thể dày rộng của anh mang lại cho cô cảm giác an toàn, cô thích mùi hương từ cơ thể anh.

Mặt cô chôn vào ngực anh, tham lam hít thở.

" Em hình như không ngủ được, em có thể... dựa vào ngực anh để ngủ không?"

Anh cười lạnh: "Không tiếp tục đóng kịch sao?"

Khương Nguyệt Trì có chút chột dạ, nhưng cô biết, tâm trạng của Felix đã dịu lại.

Dù anh rất táo bạo, và có vẻ như chỉ táo bạo trong những tình huống như thế này, nhưng anh thực sự rất dễ dãi.

Cô nhận ra quy luật. Nếu thuận theo ý anh, chịu thua, và giả vờ đáng thương, anh sẽ dịu dàng hơn.

Dù anh đã nhìn thấy toàn bộ quá trình, cô vẫn không hiểu sao anh lại thông minh đến vậy, ngay cả khi cô ho cũng có thể nhận ra.

Biết cô đang đóng kịch khóc lóc, biết cô giả vờ ốm đau, và biết cô giả vờ đáng thương. Anh rõ ràng biết tất cả, nhưng vẫn...

Felix, sao anh lại thích cô như vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro