Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 23: Anh thật sự cũng rất nhớ em, đúng không?

chương 23: Anh thật sự cũng rất nhớ em, đúng không?

Đưa bạn thân đi ăn xong bữa ăn khuya, cô bắt chuyến xe cuối cùng về nhà. Thành phố A đã bắt đầu vào mùa đông, nhưng do ảnh hưởng của biến đổi khí hậu toàn cầu, năm nay không lạnh như năm trước. Ngay cả tuyết đầu mùa cũng không thấy bóng dáng, chỉ có từng cơn gió mạnh lùa qua

**"Cơn gió mang theo cái lạnh thấu xương. Khương Nguyệt Trì quấn chặt chiếc áo choàng trên người. Cô khẽ nghiêng đầu, dựa vào tấm kính cửa sổ đã phủ một lớp sương mù.

—— Felix.

Cô không biết tại sao đột nhiên nhớ đến anh. Có lẽ là do vừa rồi cô tình cờ nhìn thấy hình ảnh của người phát ngôn trong một quảng cáo xa xôi, người có nét gì đó giống anh. Cả hai đều có gương mặt sâu thẳm. Nhưng khi so sánh với Felix, người đó thực sự không có gì nổi bật.

Không phải là anh ta xấu, chỉ là do so sánh sai đối tượng. Nếu có thể trở thành người phát ngôn toàn cầu của một thương hiệu nổi tiếng, ngoại hình chắc chắn phải là một trong số ít những người nổi bật.

Lần gặp Felix gần đây có liên quan đến một vụ khủng bố mạng mà cô từng gặp phải từ lâu, ít nhất là ba tháng trước.

Lúc đó, Khương Nguyệt Trì có quan hệ khá thân thiết với một học trưởng ở trường, người này có tính cách dịu dàng và mềm mỏng. Mỗi lần nhìn thấy anh ta, cô đều nghĩ đến một chú chó nhỏ hiền lành ở quê nhà Trung Quốc, sau khi hoàn thành bài tập xong cô đều nán lại chơi đùa với nó một chút.

Bất kể  cô nói gì, chú chó đều ngoan ngoãn nghe theo, bảo nó nằm sấp thì nó nằm sấp, bảo nó ngồi thì nó ngồi. Khi cô tan học về nhà, chú chó luôn chạy từ xa đến để đón cô

Giữa cô và học chỉ là giai đoạn chào hỏi và quan tâm lẫn nhau, chưa có ý định phát triển mối quan hệ xa hơn.

**"Đêm hôm đó, Khương Nguyệt Trì mơ thấy Felix. Đối với cô vào thời điểm đó, việc mơ thấy Felix không có gì lạ. Ít nhất trong một tháng, cô mơ thấy anh ta khoảng mười lần. Trong đó, tám lần là ác mộng, còn hai lần là mộng xuân.

Anh ta hoặc là dùng súng bắn vào đầu cô, hoặc là đè cô xuống giường, thực hiện những hành động tàn bạo. Mỗi lần như vậy, Khương Nguyệt Trì đều đột ngột tỉnh giấc. Đêm đó, sau khi bị ác mộng làm tỉnh giấc, cô không dám ngủ tiếp, mà mở mạng xã hội lên. Cô cập nhật trạng thái: 'Lại gặp ác mộng.'

Tài khoản này cô lập sau khi về nước, giống như một cuốn nhật ký, mỗi ngày ghi lại cảm xúc của mình. Chỉ ít lâu sau khi đăng, đã có người bấm thích bài viết của cô. Cô nhận ra ID quen thuộc, một dãy ký tự loạn mã. Người này dường như là một "fan" cực kỳ trung thành nhưng ít nói, luôn là người đầu tiên bấm thích mỗi bài đăng của cô.

Có lẽ do ác mộng quá đáng sợ, cô bắt đầu có ý muốn tìm người trò chuyện. Dù biết rằng đối phương có lẽ sẽ không trả lời, nhưng cô vẫn quyết định thử gửi một tin nhắn.

Ngoài dự đoán của cô, đối phương đã trả lời, hơn nữa rất nhanh chóng.

——?

Cô không rõ quốc tịch của đối phương, nhưng vẫn sử dụng tiếng Trung để nhắn: 'Chào buổi tối.'

Đối phương cũng đáp lại: 'Chào buổi tối.'

Nếu biết tiếng Trung, dù không phải người Trung Quốc thì có lẽ cũng là Hoa kiều.

【Moon Late】—— Đã trễ thế này, bạn cũng mất ngủ sao?

Tin nhắn phản hồi đến hơi chậm, khoảng hơn mười phút sau mới trả lời.

—— Không, ban ngày.

【Moon Late】—— Xin lỗi, nếu bạn đang bận thì không cần phải đáp lại.

—— Không sao.

Khương Nguyệt Trì thở phào nhẹ nhõm.

Thành thật mà nói, con người vào ban đêm thường trở nên rất nhạy cảm, đặc biệt là sau một cơn ác mộng. Khương Nguyệt Trì lúc này rất cần một bác sĩ tâm lý hoặc một người bạn thân để an ủi mình. Nhưng rõ ràng, cả hai đều không khả thi. Lúc này đã là 3 giờ sáng, ngay cả chó cũng đã ngủ. Cô không dám làm phiền ai, chỉ có thể tìm đến người bạn trên mạng ở bên kia đại dương.

【Moon Late】—— Vậy... Chúng ta có thể tâm sự không?

—— Ừ.

Đối phương luôn trả lời rất ngắn gọn.

【Moon Late】—— bạn có nói tiếng Trung trôi chảy không?

—— Cũng tạm.

【Moon Late】—— mình có thể dạy bạn.

—— Được.

【Moon Late】—— bạn có gì không hiểu có thể hỏi mình

—— Ừ.

Số lượng từ của đối phương so với cô khiến cô cảm thấy như mình đang cố gắng giao tiếp với một người không hứng thú. Cảm giác muốn trò chuyện ngay lập tức biến mất, cô ném điện thoại sang một bên và bắt đầu tìm melatonin.

Melatonin chưa tìm thấy, điện thoại đã rung lên.

Cô đứng dậy kiểm tra.

Là tin nhắn từ đối phương, lần này rất ngắn gọn, có lẽ là một lời giới thiệu về bản thân.

—— Mỹ.

Vì lịch sự, cô cũng báo lại cho đối phương.

【Moon Late】—— Trung Quốc.

—— Biết rồi.

【Moon Late】—— Trước đây mình từng du học ở Mỹ, bên đó có một nhà hàng Trung Quốc rất ngon. Bạn có thích đồ ăn Trung Quốc không? Nếu thích, mình có thể gửi cho bạn địa chỉ.

—— Có thể.

Giữa người với người, việc kéo gần khoảng cách khi gặp mặt trực tiếp rất khó, nhưng trên mạng thì dường như dễ dàng hơn. Vì não bộ sẽ tự động dựng lên một hình ảnh mơ hồ dựa trên những điều đã biết và sở thích cá nhân.

Trong đầu Khương Nguyệt Trì, đối phương là một đứa trẻ ngoại quốc với nhiều tàn nhang, làn da trắng và mái tóc hơi xoăn tự nhiên.

Cô đã gửi địa chỉ cho đối phương, người kia đáp lại một câu cảm ơn.

Khi cô nghĩ rằng cuộc trò chuyện đã kết thúc với lời cảm ơn đó, đối phương lại chủ động nhắn thêm.

—— Gặp ác mộng, tiện để nói không?

Cô nhanh chóng hiểu ý của đối phương. Anh ta đang hỏi liệu cô có tiện để kể về ác mộng không.

Tiện sao? Không có gì là không tiện, chỉ là cô hơi ngượng ngùng. Rốt cuộc, nguồn gốc của ác mộng chính là từ cô.

Những lời tàn nhẫn mà Felix nói trong giấc mơ vẫn còn văng vẳng bên tai cô. Anh ta nói muốn giết chết cô.

Thực sự, nếu anh ta muốn, anh ta thậm chí không cần phải tốn nhiều sức để làm điều đó, giống như giết chết một con kiến.

Nhưng cô không còn lựa chọn nào khác. Cô không thể ở lại Mỹ, nơi đó không phải là nơi cô thuộc về, và Felix cũng không phải.

Cô rất rõ về kế hoạch tương lai của mình, bao gồm cả quyết tâm tham gia buổi dạ hội trước đây.

Cô không thể bỏ cuộc giữa chừng, cô sẽ tiếp tục hoàn thành việc học của mình, sau đó ở bên cạnh bà nội, hoàn thành ước mơ đồng thời chăm sóc bà đến cuối đời.

【Moon Late】—— Mình mơ thấy một người đàn ông rất đáng sợ, anh ta liên tục đuổi theo giết mình trong giấc mơ.

—— Tại sao?

【Moon Late】—— Có lẽ vì anh ta ghét mình.

Cô không định kể quá chi tiết với đối phương, những chuyện như thế này không phải là điều hay ho.

—— Vậy sao.

Ánh sáng trong phòng không quá rực rỡ, cô chỉ bật đèn tường, ánh sáng ấm áp như hoàng hôn, khiến cô buồn ngủ dần. Cuộc trò chuyện tạm thời kết thúc tại đây.

Cô chào tạm biệt anh ta, cũng lịch sự giới thiệu về bản thân.

【Moon Late】—— Đúng rồi, bạn tên là gì? Mình là Khương Nguyệt Trì, tiếng Anh là Alice.

Tin nhắn hồi đáp chậm rãi, và khi cô định buông điện thoại xuống giường, thì có một tin nhắn ngắn gọn cùng với rung động của điện thoại.

—— Felix Thịnh Ngạo.

A!

Cô hét lên một tiếng kỳ quặc, ném điện thoại và co rúm lại trong góc phòng run rẩy.

Chắc chắn cô vẫn còn đang ở trong ác mộng mà chưa tỉnh!

Không, điều này còn đáng sợ hơn cả ác mộng!

Tin nhắn tiếp theo thậm chí còn đáng sợ hơn một bộ phim kinh dị.

——Tôi vẫn luôn đang nhìn em , Alice.

Tôi vẫn luôn đang nhìn em.

Tôi vẫn luôn đang nhìn em.

Nhìn từ đâu chứ?"**

Cô thậm chí có thể tưởng tượng được vẻ mặt Felix chắc chắn là mặt không biểu cảm nhưng khóe môi lại nhếch lên, ánh mắt màu xanh biển sâu thẳm lại lóe lên chút âm thầm bày mưu lập kế.

Anh thực sự rất am hiểu cách làm cho một người phát điên, Khương Nguyệt Trì biết rõ, anh chắc chắn sẽ không bỏ qua cô.
Cô sợ hãi đến mức phải trốn khỏi bạn bè.
Bạn bè hỏi cô đã xảy ra chuyện gì, cô không dám nói. Đó cũng không phải một đoạn quá khứ sáng rọi
Cô không thể nói cho bất kỳ ai biết cô đã hoàn thành việc học ở nước Mỹ như thế nào.
Cũng giống như cô hoàn toàn không thể tham gia vào những chủ đề mà bạn bè nhiệt tình thảo luận.

Cô sợ hãi sẽ liên lụy đến Felix.
Hiện nay, ở nước ngoài, danh tiếng của những người đàn ông có tiền (sugar daddy) ở quốc nội rất xấu, tuy rằng Khương Nguyệt Trì cũng không cho rằng cô và Felix có quan hệ kiểu như vậy.
Nhưng ý nghĩa có vẻ là tương đồng.
Họ thảo luận liệu có giống như những video diễn ra kiểu này không.
Khương Nguyệt Trì trong lòng yên lặng gật đầu, có thể.

Điều kiện tiên quyết là người đàn ông trong vấn đề kia rất mạnh, kéo dài.
Các phương diện đều mạnh, điều kiện bẩm sinh mạnh, kinh nghiệm thực tiễn mạnh.
Họ lại đàm luận về thời gian một giờ bình thường cho một lần l-à-m t-ì-n-h , vì trong tiểu thuyết thường viết vậy, nhưng thực tế không quá nửa giờ.
Cô vẫn yên lặng gật đầu trong lòng, có thể, nhưng chắc chắn là rất ít thấy.
Felix thì nằm trong nhóm hiếm gặp đó.
Đề tài lại chuyển đến: Nghe nói người nước ngoài có ưu thế tự nhiên, có đúng không?

Cô chỉ thử qua người nước ngoài, không có sự so sánh.

Nhưng......
Cô thực sự sợ kích cỡ đó.

"Cơ ngực thật sự mềm sao, tôi còn chưa sờ qua, bạn trai cũ của tôi đều là xương sườn."

Nói chuyện liên tục đến giờ, Khương Nguyệt Trì là lần đầu tiên lên tiếng. Cô vốn định giữ im lặng đến kết thúc, nhưng khi người khác bàn về chủ đề mà cô cảm thấy hứng thú, thật khó để duy trì sự im lặng hoàn toàn.

"Trong tình huống không có kích thích, cơ ngực thực sự mềm, nhưng không hoàn toàn mềm, sẽ hơi có tính dai, cảm giác thực không tồi."

Cô bưng ly cà phê uống một ngụm, mỉm cười chân thành khuyên, "Tôi nghĩ mọi người nên thử trải nghiệm kết giao với những người đàn ông có cơ thể nam tính, vì thực sự rất tuyệt."

Cô không thể ngăn mình nhớ đến Felix. Trước đây cô thích dựa vào ngực anh để ngủ, dù anh luôn ghét bỏ và cảnh cáo cô: "Nếu em dám để nước miếng tích lại trên người tôi khi ngủ, tôi chắc chắn sẽ b/ăm rớ-t đầu em đi đấy!"

Khương Nguyệt Trì đôi khi chảy nước miếng khi ngủ, có lẽ là di truyền, rất khó để sửa, dù sao cũng là vô thức.

Nhưng cô đầu vẫn giữ nguyên trên cổ cô. Vì vậy cô còn hỏi Felix: "Em nghĩ anh thật sự sẽ b/ăm r-ớt đầu em."

Anh cười lạnh: "Đầu? Ở đâu? Là chỉ cái u kỳ quái trên đỉnh cổ em sao?"

...... Quỷ tây chết tiệt.

Sau nửa năm cuộc sống bình yên, bão tố cuối cùng cũng kéo màn ra. Mấy ngày gần đây, bạn tốt của cô luôn lo lắng về việc giảm biên chế.

Khương Nguyệt Trì ngoài việc an ủi bạn còn lên mạng tìm kiếm thông tin về vị CEO mới.

Ngoài một bức ảnh màu đen cắt hình, không có gì khác.Thực ra không thể nhìn rõ gì, chỉ có thể từ đường cong mơ hồ nhận ra mũi cao thẳng, xương gò má nổi bật, và đôi môi vừa dày vừa mỏng.
Nhưng cô bắt đầu cảm thấy một sự quen thuộc không rõ lý do.

Có lẽ...... Sẽ không khéo như vậy

Cô thầm hy vọng.

Felix luôn hướng sự nghiệp của mình về phía Tây, anh gần như không đến Châu Á.

Nghĩ đến đây, Khương Nguyệt Trì mở mạng xã hội của Felix. Anh rất ít cập nhật trạng thái.

Trạng thái cuối cùng dừng lại từ ba năm trước, chỉ có một bức ảnh. Màu sắc rất tối, Rõ ràng bức ảnh được chụp trong phòng tối, không bật đèn. Trong ảnh, có thể thấy rõ bàn tay nam tính, với các đường gân nổi rõ, bàn tay to rộng và ngón tay thon dài. Bàn tay này đang đặt trên vòng eo mảnh mai của một người phụ nữ, có thể hoàn toàn bao trùm bằng một tay. Sự đối lập giữa sức mạnh và sự mềm mại tạo nên một ấn tượng mạnh mẽ, may mắn là tài khoản cá nhân của anh không có nhiều người biết đến.

Khương Nguyệt Trì chăm chú nhìn vào vòng eo mảnh mai bị anh ấn xuống, bên cạnh có một vết nhỏ khó nhận diện, nhưng người quen biết cô có thể nhận ra trên cơ thể cô cũng có một vết tương tự. Cô không nhớ rõ anh chụp bức ảnh này vào lúc nào, nhưng chắc chắn lúc đó cô đã tỉnh táo và cũng ngầm đồng ý với hành động của anh. May mắn là anh không dịch chuyển máy ảnh thêm nữa, nếu không có lẽ sẽ chụp được những khu vực nhạy cảm.

Cô tiếp tục lướt xuống và thấy một bài đăng khác từ ba năm trước, trong đó anh ôm một người phụ nữ và hôn cô ấy. Khuôn mặt anh trong bức ảnh này hoàn toàn khớp với bức ảnh tối hôm trước...

Trong phòng yên tĩnh, Khương Nguyệt Trì cảm thấy hơi thở của mình trở nên nặng nề, như bị đè nén. Felix đã đến tìm cô...

Cùng lúc đó, điện thoại của cô nhận được một tin nhắn từ một số lạ. Đó là một bức ảnh chụp từ khoảng cách hai con phố từ nơi cô sống. Cô nhận ra vị trí trong ảnh, nơi cô đã từng đi nhờ xe buýt.

Bạn bè cô nhận thấy gần đây cô trông ngày càng mệt mỏi và lo lắng, hỏi cô có chuyện gì không ổn. Cô miễn cưỡng cười và nói: "Không có gì, có thể là do dạo này tôi không ngủ ngon."

Sao có thể ngủ ngon khi mỗi ngày cô đều nhận được một bức ảnh, và khoảng cách ngày càng gần. Ngày hôm qua, cô nhận thấy bức ảnh đã chụp đến bãi đỗ xe đối diện nhà cô. Thậm chí, chỉ cần đi thêm 300 mét nữa, là có thể đến dưới lầu nhà cô.

Cô xem qua những câu chuyện ma quái tương tự, và kết thúc của chúng thường là nhân vật chính tận mắt thấy những thứ kinh khủng sau cánh cửa. Cô không xác định được người chụp những bức ảnh là ai, thậm chí đã theo dõi cả tháng qua nhưng không phát hiện gì bất thường.

Nhân viên quản lý khu phố khuyên cô nên báo cảnh sát, nhưng cô từ chối lời khuyên đó. Cô không dám báo cảnh sát, vì nếu đúng là Felix thì...

Cô không dám tưởng tượng hậu quả của việc báo cảnh sát sẽ là gì. Dù sợ hãi đến cực điểm, cô vẫn không quên mắng thầm một câu.

"Nếu cảm thấy không thoải mái, hãy xin nghỉ vài ngày ở nhà."

Lưu tổng là giáo viên của họ và cũng là người sáng lập công ty, vì vậy họ thường gọi ông là Lưu tổng. Dĩ nhiên, đây chỉ là cách gọi lén lút, còn gặp mặt trực tiếp thì không dám nói vậy.

Cô lắc đầu, nâng ly cà phê lên để tinh thần hơn: "Tôi không sao."

Thay vì nghỉ ngơi ở nhà, cô cảm thấy ở trường học sẽ an toàn hơn, ít nhất có nhiều người ở đây, không phải lo lắng về việc có ai đó đột nhiên xông vào bóp cổ cô hoặc tấn công cô.

Cô vào toilet. Cảm giác lo lắng khiến dạ dày cô co thắt, làm cô cảm thấy buồn nôn. Nước lạnh trên mặt làm giảm bớt phần nào cảm giác căng thẳng.

Cô thậm chí mong rằng anh sẽ xuất hiện ngay trước mặt cô, và chỉ cần một cú đánh vào thái dương cũng sẽ dễ chịu hơn việc chờ đợi này.

Felix quá am hiểu việc làm người khác cảm thấy khó chịu. Anh phá hủy phòng tuyến tâm lý của người khác, rồi từ từ tra tấn. Cô do dự rất lâu, cuối cùng lấy điện thoại ra và nhập số điện thoại của anh từ Mỹ vào, dự định trực tiếp cầu xin tha thứ.

Felix không chấp nhận những lời đe dọa, anh chỉ chấp nhận sự mềm mỏng. Cô càng cứng rắn, anh càng tàn nhẫn. Có thể dùng lời lẽ mềm mỏng sẽ có cơ hội sống sót.

Khi trước cô đã quyết định vứt bỏ điện thoại vào thùng rác, nhưng giờ đây cô không ngờ có ngày này.

Điện thoại không có người nghe máy. Cô gọi lại, nhưng vẫn không có ai bắt máy. Cô gọi thêm lần nữa, nhưng điện thoại đã tắt.

Trong mấy ngày qua, Khương Nguyệt Trì không dám về nhà, mà ở lại ký túc xá cùng các bạn học. Những bạn học đó rất tốt bụng, cho cô ở lại mà không tính tiền.

Cô cảm thấy có lỗi nên đã mời mọi người ăn sáng và liên tục cảm thấy ngượng ngùng.

Sáng hôm đó, khi cô thức dậy, thấy có người cầm điện thoại khóa lớp học, nghe nói hôm nay có một giáo viên nước ngoài từ Cambridge đến giảng bài, còn trẻ mà đã đạt được thành tựu cao trong ngành. Đây là một sự kiện rất được hoan nghênh tại trường.

Cô cũng tham dự buổi học, vì không có việc gì làm và có thể tranh thủ học thêm.

Thực ra, cô nên sớm nhận ra manh mối. Một người nước ngoài, tốt nghiệp Cambridge, còn trẻ.

Cô nhìn thấy người đàn ông đứng trước bục giảng, mặc bộ đồ đen, sơ mi chỉnh tề, tóc có vẻ dài hơn một chút so với lần trước, với dáng vẻ đầy thần bí và cặp mắt xanh biển.

Nhìn anh trông như một quý ông lịch lãm. Cô đứng sững ở đó, không nhúc nhích, chỉ nhìn anh.

Người đàn ông đặt máy tính xuống, xắn tay áo lên, lộ ra đường cong cánh tay cơ bắp. Anh có vẻ rất siêng năng tập thể dục.

Kính mạ vàng trên mặt anh làm anh trông có phần nghiêm nghị và lạnh lùng, như một loài hoa cao quý. Nếu anh mặc áo đen và cầm một quyển Kinh Thánh, cô tin rằng sẽ có nhiều người thành tâm cầu nguyện với anh.

Mọi người xung quanh thì thầm bàn tán về ngoại hình của giáo viên.

"Bạn nghĩ anh ta là người nơi nào?"

"không phải người nước ngoài thường rất phóng khoáng sao?"

"Tôi cảm giác anh ta không khác chúng ta lắm, chỉ có đặc điểm ngũ quan và đôi mắt màu xanh."

"Có thể là người lai, tóc của anh ta là đen."

"Người nước ngoài có nhiều kiểu tóc. Hơn nữa, anh ta cao, chắc khoảng 1m9, vai cũng rộng."

"Tôi hy vọng anh ta là người như vậy, tất cả các soái ca đều phải như thế, dù tôi không có cơ hội, ít nhất người khác cũng không xứng."

Khương Nguyệt Trì nắm chặt cây bút, cô đột nhiên cảm thấy hình ảnh này có chút quen thuộc. Giống như không lâu trước đây cô ở trên lớp học nghe Miranda và các bạn thảo luận về giáo sư Felix

Lúc ấy cô đã đánh giá như thế nào?

—— "Anh rất điềm đạm và kính cẩn, giống như một động cơ mạnh mẽ, cũng giống như một con chó hoang không thỏa mãn. Anh có giọng nói rất dễ nghe, mặc dù anh không thường phát ra tiếng thở dốc, nhưng thi thoảng một hai tiếng cũng khiến người khác không thể ngừng lại được."

Cô cúi đầu, trong lòng lặng lẽ thêm một câu.
—— Anh đã không còn như vậy nữa, đầu của anh có lẽ đã bị mài mòn.

Máy móc sử dụng nhiều sẽ bị mài mòn, huống chi là cơ thể con người. Vì hôm nay lớp học có nhiều học sinh, chỉ dựa vào âm thanh không thể truyền khắp phòng học, nên anh đeo tai nghe. Âm thanh truyền qua âm hưởng có chút sai lệch, nhưng vẫn dễ nghe, trầm thấp và đầy từ tính.

Khi tình trạng này xảy ra, Khương Nguyệt Trì chỉ có thể cố gắng làm cho mình trở nên ít bị chú ý nhất có thể. Cô nghĩ rằng ánh mắt của anh sẽ như dao sắc bén cứa về phía cô. Nhưng không, khi mới vào lớp học, anh chỉ lướt qua cô một cái rồi rất nhanh chuyển đi, dường như không để ý đến sự tồn tại của cô.

Anh giảng bài bằng tiếng Trung, hoàn toàn không có chút nước ngoài nào, phát âm rất chuẩn. Khương Nguyệt Trì nghĩ, tiếng Trung của anh chắc chắn đã qua một kỳ thi cao cấp. Rõ ràng lần trước khi trò chuyện trên mạng xã hội, tiếng Trung của anh chỉ ở mức cơ bản.

Thế giới này quả thực không công bằng, có người chỉ mất chưa đến nửa năm đã thành thạo một ngôn ngữ khó nhất, trong khi có người sống ở nước ngoài bốn năm mà tiếng Anh vẫn không đạt yêu cầu.

Người đàn ông cao lớn và điển trai khi giảng bài nhiều khi phải nới lỏng cà vạt. Khi có học sinh giơ tay hỏi, anh cũng kiên nhẫn giải đáp.

Khương Nguyệt Trì cảm thấy bớt lo lắng phần nào, có lẽ là do nhập gia tùy tục, Felix đến Trung Quốc sau này rõ ràng đã kiềm chế tính cách nhiều hơn.

Khi giảng bài đến khi cổ họng khô, anh cầm ly nước uống, trong khi đó không chút để ý mà cúi đầu xem di động.

Hầu như ngay khi anh buông di động ra, di động của Khương Nguyệt Trì bắt đầu rung lên. Cô rất rõ ràng biết nguồn gốc của sự rung động đó.

Quả nhiên, màn hình sáng lên.

Cô nhìn thấy dãy số lạ và vài bức ảnh, cảm giác như có điều gì không ổn. Những lời nhắn xuất hiện trên điện thoại của cô, đầy sự đe dọa và khiến cô cảm thấy lạnh gáy.

—— "Bảo bối, tôi đã nói rồi, tôi sẽ không tha cho em."

Cô ngẩng đầu, có lẽ là ảo giác, nhưng có vẻ như trên gương mặt không cảm xúc của anh hiện lên một nụ cười dữ tợn, tuy nhiên nó nhanh chóng biến mất.

Giáo sư Felix tiếp tục giảng bài về chương trình học trước đó với sự điềm tĩnh. Giọng nói của anh vẫn trầm thấp và không hề có dấu hiệu của sự thù hận. Khương Nguyệt Trì nắm chặt điện thoại, đầu óc đầy lo lắng.

Cô biết mình cần phải chủ động tìm anh sau giờ học. Dù biết rằng đây không phải là thời điểm tốt để ở một mình với Felix, nhưng đây là cơ hội cuối cùng. Cô hiểu rằng anh đang ra tín hiệu cho cô, yêu cầu cô chủ động tìm anh.

Cô nhận ra những manh mối về sự xuất hiện của anh trong cuộc sống của cô: các bức ảnh gần gũi và sự xuất hiện của CEO mới nhậm chức trong công ty trong công ty bạn của cô. Tất cả đều dường như là sự sắp đặt của anh, mặc dù mỗi bước đều dừng lại một cách đột ngột.

Felix là người rất ưu tú, và anh có thể thu hút sự chú ý ở bất cứ nơi nào. Nhưng điều khiến Khương Nguyệt Trì cảm thấy hấp dẫn không phải chỉ là vẻ ngoài hoàn hảo hay vóc dáng gợi cảm của anh. Cô thậm chí hy vọng rằng anh không phải là một bình hoa, mà có năng lực thực sự.

Cô theo sau anh ra ngoài, nhưng rất không may, bên cạnh Felix còn có một người khác, một viện sĩ của trường học, người có vóc dáng nhỏ gầy. Khương Nguyệt Trì không dám quấy rầy, chỉ có thể lặng lẽ theo sau.

Viện sĩ và Felix nói chuyện bằng tiếng Anh, và họ gọi nhau là Felix, một cách khá thân mật. Sau đó, viện sĩ mời Felix đi ăn tối, và anh đồng ý. Khương Nguyệt Trì biết rằng anh chắc chắn sẽ không đi, vì anh ghét những món đồ ăn đã qua sử dụng và coi đó là sự phiền phức.

Khi viện sĩ rời đi, Felix cuối cùng đã chú ý đến cô. Anh quay lại, với dáng vẻ cao lớn ngăn cản gió, vai rộng và eo thon tạo nên một hình ảnh thanh lãnh nhưng gợi cảm.

Cô cảm nhận được sự áp bức mạnh mẽ từ anh và chú ý đến làn da trên cơ thể anh. Anh rút ra bật lửa và hộp thuốc lá, không châm thuốc ngay lập tức mà đưa bật lửa cho cô.

Khương Nguyệt Trì hiểu rằng anh muốn cô giúp anh châm thuốc. Cô cảm thấy bất an, nhưng vẫn cố gắng làm theo. Khi lửa được châm, anh hơi nghiêng đầu tránh khói. Anh dẫn cô ra sân thể dục, nơi có vài ánh mắt đang nhìn về phía họ.

Cô không dám làm phiền anh, chỉ có thể tiếp tục châm thuốc cho anh, ngửi thấy mùi thuốc lá và hương trầm.

Anh nói, " Tôi biết em rất ghét tôi, điều đó thật bình thường, là tôi đã quá đáng."

Cô lùi lại một bước, xin lỗi với giọng rất nhẹ, không dám nhìn thẳng vào anh. Bật lửa vẫn nằm trong tay cô, còn nóng từ lần châm thuốc trước.

Anh đứng trước mặt cô, như một con thú dữ, và ánh mắt của anh đầy sự khinh bỉ. "Bảo bối, tôi nghĩ rằng nửa năm không gặp, kỹ thuật diễn của em có thể đã tiến bộ."

Cô đáp, " Em không có... Felix, những ngày qua em thật sự... rất sợ."

Ngắn ngủi nửa tháng, cô đã gầy đi vài cân, thật ra có thể dễ dàng nhận ra. Cô gầy đi rõ rệt, áo lông trên người có vẻ trống rỗng. Không ngủ đủ giấc khiến quầng thâm mắt làm cô trông rất tiều tụy. Làn da trắng vốn dĩ càng thêm nhợt nhạt, không còn chút sức sống.

Vừa rồi, đứng trên bục giảng anh đã nhìn thấy rõ, cô thực sự đang run rẩy. Ngay cả tiết học cũng nghe không rõ. Kiểu đe dọa trẻ con này thiếu chút nữa đã khiến cô sợ chết khiếp, còn tưởng rằng cô có bao nhiêu dũng cảm.

Nếu tôi thật sự làm điều đó, chẳng phải em sẽ ngay lập tức t-ự v/ẫ/n trong đêm?

Anh cười nhạo một cách khẽ khàng, tàn thuốc rơi xuống, vừa lúc rơi trên mu bàn tay của cô. Cô vẫn luôn run rẩy, không biết là vì sợ hay vì lạnh. Tay bị tàn thuốc làm bỏng nhưng cô cũng không dám động đậy.

Lúc này lưng cô hơi cong. Có thể thấy rõ xương sống lộ ra dưới cổ áo. Vùng xương này của cô luôn rõ ràng, thậm chí có thể đếm được bao nhiêu đốt ngón tay đặt trên đó. Bây giờ nhìn qua một lần là có thể đếm được.

"Rời xa tôi rồi, em đã tìm được người khác hợp ý hơn sao?"

Anh đưa tay bóp cằm em, nhẹ nhàng siết, khiến cô đau đớn mở miệng. Khương Nguyệt Trì không dám động đậy, mặc cho anh quét đầu mẩu thuốc lá vừa được anh nhả ra trên lưỡi của cô.

"Em chưa bao giờ nghĩ như vậy."

"Thật không." Anh cười nhạt nhìn cô, sau đó lại ngậm điếu thuốc trở lại miệng mình.

Không nghi ngờ gì, Khương Nguyệt Trì là người ngu ngốc nhất mà anh từng gặp.

Anh từng nói anh thích sự không an phận trên người cô, nhưng bây giờ anh đã thay đổi ý kiến, anh ghét sự không an phận đó.

Cô luôn bày ra những lời nói dối mà chỉ cần một cái liếc mắt là anh có thể nhìn thấu,

Tôi đã nhiều lần cảnh cáo em, đừng trông chờ vào những kỹ thuật diễn xuất vụng về của em có thể lừa dối tôi.

Nhưng em dường như không có đầu óc, những lời của tôi nói từ tai trái lọt qua tai phải, không còn gì trong đầu.

Anh rút thuốc, giọng lạnh lùng chế giễu: " Tôi khuyên em đi chơi SM, họ rất trung thành, không chỉ sẵn lòng làm chó, còn có thể bò lăn trên đất trần trụi."

Cô bị lời nói của anh làm tổn thương: "Em không nghĩ như vậy."

Felix nhìn thấy môi cô mím lại vì ủy khuất, lạnh lùng hừ một tiếng, rời mắt tiếp tục hút thuốc.

Khương Nguyệt Trì rất lạnh.

Ở trong phòng học, cô thấy nóng nên cởi áo khoác. Vừa rồi khi ra ngoài quá vội, cô sợ rằng sẽ bị bắt gặp Felix. Gió lạnh thổi vào áo lông khiến cô rùng mình.

Felix cười lạnh: "Phía dưới có đang nhảy nhót à? Run rẩy đến mức này."

Cô không dám nói gì, sợ làm anh giận. Nhưng sự im lặng của cô lại khiến tâm trạng của anh không tốt hơn, mà ngược lại càng thêm bực bội.

Lông mày anh nhíu chặt. Khi Khương Nguyệt Trì vô tình chạm phải ánh mắt anh, tim cô chợt đập mạnh. Cô có cảm giác rằng, chỉ cần thêm một giây nữa, anh sẽ nhét cô vào thùng xi măng và ném xuống biển.

Sau đó, mắt cô tối sầm lại khi một chiếc áo khoác nặng trĩu được phủ lên đầu cô. Không chỉ nặng, mà nó còn mang theo hơi ấm của anh và mùi hương quen thuộc.

Felix nghiến răng nghiến lợi, gương mặt hắc ám: "Mặc vào, đừng để tôi phải g iết em vì em đã chết trước khi bị bệnh."

Cô chậm rãi mặc áo vào: "Em cứ nghĩ rằng... anh sẽ trả thù em."

Anh cười lạnh với điếu thuốc trong miệng, giọng điệu đầy trào phúng: "Em nghĩ tôi sẽ trả thù em thế nào? Phá hủy cái bằng thạc sĩ hạng bét của em à? Hay là mua lại căn phòng thuê rẻ tiền của em? Cưng à, tiền tôi thưởng cho phục vụ mỗi bữa ăn còn nhiều hơn mấy thứ đó."

Khương Nguyệt Trì ngượng ngùng: "Em tưởng anh sẽ tức giận."

"Giận vì em lừa tôi à? Alice, không thành vấn đề. Tôi đã nói tôi sẽ trả thù em, tôi sẽ g/iế-t em, nhưng không phải bây giờ. em chết rồi thì tôi sẽ là-m tìn/h với ai?" Những lời này anh nói bằng tiếng Anh, làm cho mức độ sát thương giảm đi đôi chút, thậm chí vì giọng điệu lười biếng của anh mà trở nên có phần tán tỉnh.

Cô cúi đầu: "Anh nói chuyện lúc nào cũng khiến người khác tổn thương."

"Lừa tôi mà còn muốn tôi nói những lời ngọt ngào sao?" Anh gật đầu, phủi đi đám tàn thuốc, rồi bắt đầu khen ngợi cô theo đúng ý muốn của cô: "Em là người giỏi nhất trong số những kẻ tôi đã chơi, giỏi nhất trong việc kêu la. Hài lòng chưa?"

Cô bịt tai lại, chỉ có thể nhìn thấy sự lạnh lùng trong ánh mắt anh.

Sau đó, cô khẽ nhấp môi, ánh mắt đầy đau khổ.

Anh vừa nói có từ "nhất," điều đó có nghĩa là còn có những người khác?

"Thế nào?" Anh cau mày, trong mắt chỉ còn lại sự giận dữ, "Lừa tôi mà còn tưởng tôi sẽ giữ t/rin/h cho em? Ăn vài lần rồi mà còn nghĩ rằng nó là của em à?"

Cô cắn môi, cố không để nước mắt rơi xuống. Đôi mắt Felix híp lại, nếu là bình thường, anh có thể sẽ bình luận về diễn xuất vụng về của cô.

Nhưng bây giờ, anh chỉ còn lại sự bực bội.

Nửa năm qua, lần đầu tiên gặp lại anh, cô đã khóc. Cô còn mặt mũi nào mà tỏ ra tội nghiệp trước mặt anh nữa?

"Em biết anh hận em." Giọng cô nghẹn ngào, "Nếu điều này có thể khiến anh hả giận, em sẵn sàng làm."

Cô rút từ trong túi ra một con dao, lấy lưỡi dao ra, định r/ạc/h lên cánh tay mình.

Nhưng may mắn, Felix đã kịp thời ngăn lại.

Anh nắm chặt cổ tay cô, mạnh đến mức đau điếng. Làn da xung quanh trở nên trắng bệch vì máu không lưu thông.

Anh hoàn toàn không còn chút bình tĩnh nào như lúc trước, trong mắt chỉ còn lại sự phẫn nộ: " em có bệnh à? Dù tôi muốn giết em, tôi cũng sẽ tự tay làm điều đó!"

Cô thật sự không có ý định làm vậy, chỉ là muốn diễn một chút khổ nhục kế.

Nhân cơ hội này, cô trút hết nước mắt ra ngoài.

Cô thật sự rất sợ Felix, anh đáng sợ đến mức cô biết anh có thể làm bất cứ điều gì. Cô thậm chí còn nghi ngờ rằng anh đang giấu một khẩu súng sau lưng.

Felix ném lưỡi dao đi, không nói gì nữa, chỉ đứng bên cạnh và tiếp tục hút thuốc.

Anh hút rất mạnh, nếu trước đó chỉ là hút thuốc, thì bây giờ càng giống như đang phát tiết.

Khương Nguyệt Trì nhìn thấy dấu cấm hút thuốc trên tường.

Anh thật đúng là lúc nào cũng phạm luật.

Hai người đứng cách nhau không xa, không ai nói một lời.

Khương Nguyệt Trì hít đủ khói thuốc của anh, trên mặt đầy vẻ tội nghiệp, trong lòng lại không ngừng mắng anh là tên quỷ dương.

Vừa rồi anh khuyên cô đi chơi SM, cô thật sự muốn chơi với anh, để có thể lợi dụng trò chơi này mà hả giận lên anh.

Cô biết mình sai, và cô cũng không dám đắc tội với Felix.

Vì vậy, cô chủ động làm hòa, đưa tay kéo tay áo anh: "Chuyện đó là lỗi của em, em xin lỗi anh."

Thuốc lá cháy tạo ra làn khói xám mỏng manh, mờ ảo trôi lơ lửng. Trong làn khói ấy, đôi mắt màu xanh lam dưới ánh sáng trở nên sắc bén với một độ cong đầy nguy hiểm: "Buông tay."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro