Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17: Thả lỏng đây chỉ là mát xa bình thường thôi

Chương 17: Thả lỏng đây chỉ là mát xa bình thường thôi

Khương Nguyệt Trì vẫn chưa kịp ngủ thì Felix đã về. Anh vẫn mặc bộ đồ như trong ảnh, chắc là từ bữa tiệc đi thẳng đến đây.

Khương Nguyệt Trì dụi mắt, tưởng mình quá mệt mà sinh ra ảo giác: "Sao anh về rồi, không phải anh đang dự tiệc mừng công sao?"

Anh cởi áo khoác, tự nhiên tiến lại ôm cô: "Không phải em bảo tôi về sao? Em sốt đến năm mươi độ cơ mà, Tiểu Nguyệt Lượng của chúng ta thật là đáng thương."

Anh nhẹ nhàng vạch trần lời nói dối vụng về về nhiệt độ năm mươi độ này của cô.

Anh biết cô đang nói dối, cô biết anh biết cô đang nói dối, anh đương nhiên cũng biết cô biết anh biết cô đang nói dối.

"Vừa hay tôi lại muốn thử cảm giác cơ thể năm mươi độ." Anh cười trêu chọc.

Khương Nguyệt Trì tiếp tục giả vờ ngây thơ. Cô ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng trên người anh, đoán anh chắc hẳn đã uống không ít.

"Chẳng phải em nhớ tôi à, nhớ thế nào?" Felix "gặm" vai cô, "Cố tình nhắn tin như vậy, đợi tôi xem xong rồi thu hồi, Alice, em hư quá."

Cô biết anh có thể đoán được tâm tư của mình, nhưng không ngờ anh đoán chuẩn đến vậy.

Cô cố tình ngượng ngùng mím môi.

Nhận ra sự khác thường của cô, Felix dựa vào vai cô cười: "Mấy hôm nay để Tiểu Nguyệt Lượng của chúng ta buồn rồi, đợi tôi tắm rửa xong sẽ thỏa mãn em nhé."

Tuy nhiên.

Khương Nguyệt Trì hỏi anh: "Anh cứ thế mà về sao?"

Anh phản bác: "Tôi cần phải báo trước với giới truyền thông à?"

"Không phải, ý em là, hôm nay là tiệc mừng công của anh. Anh cứ thế mà bỏ đi sao?"

Anh cười, đưa tay véo đôi môi mềm mại của cô: "Tiệc mừng công thì thế nào, dù hôm nay là đám tang bố tôi, chỉ cần Tiểu Nguyệt Lượng muốn gặp tôi, tôi có thể bỏ cả quan tài của ông ấy bất cứ lúc nào để đến tìm em."

Khương Nguyệt Trì không cảm thấy mình đặc biệt hơn vì câu nói này của anh, cô cau mày: "Anh không thể như vậy được."

Lúc này cô trông rất đáng yêu, giống như một chú thỏ lông xù có chút tính khí của riêng mình.

Anh cười gật đầu: "Biết rồi, phải tôn trọng người lớn tuổi."

Người Trung Quốc coi trọng chữ hiếu nhất, điều này thể hiện rõ ràng trên người Alice.

Nhưng anh không có thứ tình cảm thừa thãi đó.

-

Anh tắm xong ra ngoài, Khương Nguyệt Trì ngồi xếp bằng trên giường, đang gọi video với ai đó.

Anh đương nhiên biết là ai.

Felix vốn đã dừng bước, nhưng nghĩ lại, anh cong môi cười hờ hững, giả vờ lấy thứ gì đó sau lưng cô, chỉ có cánh tay lọt vào ống kính.

Nhưng cánh tay rắn chắc nửa chừng đó đủ chứng minh giới tính của anh rồi.

Nhận ra điều này, Khương Nguyệt Trì vội lấy tay che ống kính.

Đúng lúc đó, anh lại hỏi một câu không đúng lúc: "Có thấy áo sơ mi của tôi đâu không?"

Anh nói bằng tiếng Anh, giọng nói trầm ấm này còn có sức thuyết phục hơn cánh tay rắn chắc rằng anh là đàn ông.

Tim Khương Nguyệt Trì hoàn toàn ngừng đập.

Thấy cô tái mặt nhìn mình, anh vô tội nhún vai, im lặng bày tỏ sự xin lỗi với cô. Cô nhận ra câu nói của anh từ cử động miệng của anh.

"Xin lỗi, tôi không biết em đang gọi điện."

Kẻ lừa đảo, làm sao có thể không biết chứ.

Cuối cùng, Khương Nguyệt Trì đã dành nửa tiếng đồng hồ để giải thích với người ở đầu dây bên kia.

"Là bạn trai, vâng, chính là anh chàng lai Tây mà cháu đã nói với bà dạo trước."

"Anh ấy rất tốt, chúng cháu.... chúng cháu không sống chung, chỉ là hôm nay cháu hơi khó chịu nên anh ấy đến chăm sóc cháu thôi."

"Không sao, chỉ là cảm lạnh nhẹ thôi ạ."

"Ngày nào đó cháu sẽ dẫn anh ấy về để bà gặp."

"Cháu biết mà, bà không cần phải lo lắng."

......

Mãi mới dỗ dành được bà nội yên tâm.

Có chỗ nào đó đã xung huyết đến đau nhức, Felix cứ thế mà chịu đựng, ở bên cạnh đợi cô nửa tiếng đồng hồ.

Sau khi cô cúp máy, anh không muốn nhịn thêm nữa, thẳng thừng ôm cô vào lòng.

Khương Nguyệt Trì không vui lắm: "Vừa rồi anh cố ý đúng không?"

Câu trần thuật.

Felix vô tội: "Tôi thật sự không biết em đang gọi điện, tôi vừa mới đi tắm xong."

"Nhưng... nhưng em đang cầm điện thoại trên tay!" Cô nhấn mạnh.

Anh cười nói: "Em chơi game cũng cầm điện thoại trên tay mà."

"Không giống vậy."

"Phải không?" So với sự tức giận của cô thì anh có vẻ thoải mái hơn nhiều. Kể cả có đúng như anh nói, có chỗ nào đó sắp bùng nổ, nhưng anh vẫn bình tĩnh ngồi xuống và nói chuyện tử tế với cô.

"Khác ở chỗ nào? Lần duy nhất em không cầm điện thoại trên tay là khi em khỏa thân nói chuyện với tôi."

Đó thực sự là một ký ức xa xôi, bây giờ nghĩ lại Felix thậm chí còn có chút hoài niệm. Lúc đó cô sợ anh không cần mình, nên luôn đáp ứng mọi yêu cầu biến thái của anh. Anh đang làm việc ở nước ngoài, nửa đêm nổi hứng nên đã gọi điện video cho cô, bảo cô cởi đồ và hướng ống kính về phía mình.

Mặt cô đỏ bừng, chần chừ giây lát nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn làm theo.

Anh cứ thế nhìn cô trong màn hình, sau đó tự dùng tay an ủi mình.

Nhưng bây giờ thì khác rồi, bây giờ khi anh nhắc đến những chuyện này, cô sẽ che tai lại.

"Anh đừng nói những chuyện này nữa được không, em không muốn nghe!"

Xem ra là thật sự tức giận rồi.

Tính tình cô rất tốt, trước mặt anh lại ngoan ngoãn, rất ít khi nổi nóng.

Felix lại thích thấy cô như vậy.

Có chút tính khí cũng tốt, càng đáng yêu hơn.

"Được rồi, được rồi, tôi xin lỗi em, là lỗi của tôi."

Cô đứng bên giường, váy ngủ hai dây treo trên vai, vạt váy che nửa cẳng chân, đi đôi dép thỏ trắng lông xù, mái tóc dài đen mềm mại xõa sau lưng.

Cô không phải là kiểu chị đại xinh đẹp rực rỡ, cũng không thực sự phù hợp với thẩm mỹ của anh. Nhưng nhìn mãi lại thấy khuôn mặt này thật dễ chịu.

Anh ngồi bên giường, một người đứng một người ngồi, anh không đứng dậy mà cứ thế ôm lấy eo cô, cằm tựa vào ngực cô, khóe môi nở nụ cười nhàn nhạt, đôi mắt xanh thẳm cũng vậy.

Bàn tay anh rất to, đặc biệt là so với vòng eo thon thả đến mức không thể nắm chặt của cô, chỉ cần một tay là có thể phủ hết một nửa.

Sự chênh lệch về thể hình của hai người càng lớn. Nhưng lúc này, bất kể hành động hay ánh mắt nhìn từ dưới lên, anh hiếm khi đặt mình vào vị trí yếu thế như vậy.

"Đều là lỗi của tôi, đừng giận tôi nữa được không?"

Nũng nịu có vẻ không phù hợp với tính cách của anh, nhưng khi anh làm thì lại thấy... không hề gượng ép chút nào.

Khương Nguyệt Trì có chút ngượng ngùng dời mắt đi: "Anh..."

Anh cười hỏi: "Tôi thế nào?"

Giọng cô dần nhỏ lại, khí thế cũng yếu hơn hẳn so với lúc nãy.

"Lần sau anh đừng như vậy nữa, bà sẽ lo lắng cho em. Bà vốn đã sợ em ở nước ngoài bị lừa rồi."

"Được, tôi nghe lời Tiểu Nguyệt Lượng của chúng ta." Anh vừa gật đầu vừa ôm cô đặt lên đùi mình, giọng đầy đau lòng, "Nửa tháng nay tôi bận rộn công việc nên tích tụ rất nhiều. Phải làm sao đây, chắc sẽ làm Tiểu Nguyệt Lượng của chúng ta chết mất."

Khương Nguyệt Trì lập tức hiểu ý anh, cúi đầu không nói gì.

Anh cười cười, đưa tay mở ngăn kéo, lấy ra một thứ nhỏ hình bầu dục.

Rất nhỏ, thậm chí còn chưa bằng lòng bàn tay của anh.

Khương Nguyệt Trì lập tức hiểu anh muốn làm gì, cô cố gắng rời khỏi giường: "Em vừa nhớ ra hình như em còn phải làm việc..."

Anh kéo cô trở lại, ôm cô từ phía sau.

Cùng lúc đó, anh dùng tay còn lại mở một lọ tinh dầu đổ lên thứ nhỏ bé kia: "Thư giãn nào, đây chỉ là máy mát-xa thông thường, dùng để thông huyệt đạo cho em thôi."

Cô nói: "Em không cần mát-xa, cũng không cần thông huyệt đạo."

"Có đấy." Anh đau lòng nhéo vai cô, "Em xem vai và cánh tay của em xem. Toàn thân em căng cứng hết cả rồi, cần phải thả lỏng ra một chút, nếu không sẽ đau lắm đấy. Ngoan, đừng nhúc nhích."

Anh cúi đầu cắn vành tai cô, đầu lưỡi liếm láp vành tai cô: "Anh trai sẽ mát-xa cho em thật tốt."

-

Khi Khương Nguyệt Trì mở mắt ra thì trời đã xế chiều.

Miranda đã gọi cho cô mấy cuộc nhưng đều không có ai bắt máy, cuộc gọi cuối cùng hiển thị đã nói chuyện mười giây. Sau đó đối phương không gọi lại nữa. (Tất nhiên, Miranda ở đây là Miranda trong cùng công ty)

Khương Nguyệt Trì đầu óc hỗn loạn, còn tưởng là mình đã nghe trong lúc đang mơ ngủ. Mãi cho đến khi Felix rửa mặt xong mở cửa bước vào, cô mới giật mình.

"Điện thoại của em là anh nghe à?"

"Ừ." Anh không giấu giếm, "Kêu suốt, ồn quá."

"Vậy thì....." Cô có một linh cảm không lành.

Felix đeo đồng hồ vào tay: "Tôi xin phép cho em nghỉ rồi."

"Cô ấy sẽ không nhận ra anh chứ?"

Đeo đồng hồ xong, anh lại lấy áo khoác trong tủ quần áo ra thay: "Ai mà biết được." Giọng điệu nhẹ nhàng.

Khương Nguyệt Trì thầm chửi anh. Lại may mắn nghĩ rằng, theo như Miranda nói thì cô ta chỉ gặp Felix có ba lần, trong đó có hai lần là trên ti vi. Cho nên chắc chắn cô ta sẽ không nghe ra giọng anh.

Hơn nữa âm thanh qua ống nghe điện thoại cũng sẽ bị méo tiếng một chút.

Sau khi tự an ủi bản thân, cô lại nằm xuống giường.

Mệt, đau, nhức.

Cả người như bị xe cán qua cả đêm. Và Felix chính là cái xe chết tiệt đó.

"Đúng rồi." Cô nhìn bóng lưng anh thay quần áo, muốn nói lại thôi hỏi anh, "Bình thường anh không đến công ty sao?"

"Đến chứ." Anh chỉnh lại cà vạt trước gương, "Sao tự nhiên lại hỏi thế?"

"Vậy sao em chưa bao giờ thấy anh?" Khương Nguyệt Trì tò mò.

Felix dừng lại vài giây, sau đó quay người cười: "Ý em nói chỗ thực tập của em à? Trong mắt tôi thì đó chỉ là một cái nhà vệ sinh công cộng có thu phí, tôi đến đó làm gì."

"Cái gì cơ?" Cô khó hiểu.

Vẻ mặt và giọng điệu của Felix đều rất nghiêm túc: "Nơi không kiếm được tiền thì khác gì nhà vệ sinh công cộng."

Câu nói này rõ ràng là một đòn giáng mạnh vào Khương Nguyệt Trì - một người mới bắt đầu thực tập.

Đó là một công ty lớn đứng đầu ngành đấy!

Bao nhiêu sinh viên mới ra trường muốn chen chân vào mà không được, thế mà anh lại nói một cách không ra gì như vậy.

Đối với Khương Nguyệt Trì còn trong sáng và lý tưởng như vậy thì đây chẳng khác nào một đả kích lớn.

-

Lại một ngày lặp lại ở công ty chẳng khác gì ngày thường, cô trở về nhà, trong phòng khách chỉ có mấy cô giúp việc đang lau dọn vệ sinh. Những chiếc bình hoa và đèn trang trí rườm rà kia mỗi ngày đều phải lau, phải dùng bàn chải cẩn thận chà từng chút một, dọc theo đường gờ tinh xảo, lau từ trên xuống dưới.

Nghe có vẻ đơn giản, nhưng thực ra lại là một công trình lớn. Mỗi ngày họ đều lãng phí phần lớn thời gian vào việc này. Cũng hết cách rồi, tại chủ nhà là người mắc chứng sạch sẽ, không thể nhìn thấy một chút bụi bẩn nào.

Cô thay giày, mắt liếc nhìn tủ giày. Đôi dép lê của Felix để ở trên đó. Hôm nay anh hẳn lại không về.

Cô giúp việc Michelle cầm một bưu kiện đến, nói là hôm nay nhận được ở cửa, không ghi người gửi, nhưng trên đó có ghi tên cô.

Lúc đầu Khương Nguyệt Trì còn tưởng là thứ gì đó đáng sợ, không dám mở. Dù sao thì loại bưu kiện không rõ nguồn gốc này, ai mà biết được bên trong có gì. Lỡ như là một quả bom hẹn giờ thì sao.

Michelle rất gan dạ, thấy cô không dám mở nên cô ấy tự mình mở ra.

Bao bì rất cẩn thận, bên ngoài còn bọc một lớp đệm bóng khí chống hư hỏng.

Nhưng nhìn thấy đồ bên trong, Michelle hơi tiếc nuối.

Không có gì đáng sợ, chỉ là một hộp băng video mà thôi.

Khương Nguyệt Trì đưa tay nhận lấy, thời buổi này vẫn còn người dùng băng video sao? Đây đúng là đồ cổ rồi.

Cô tò mò lật qua lật lại, ở mặt sau nhìn thấy một hàng chữ.

- Video tốt nghiệp trung học của Felix·Aaron.

Tại sao video tốt nghiệp của Felix lại được gửi đến cho cô?

"Có lẽ là cậu chủ muốn tặng cô một bất ngờ." Michelle rất hay nói chuyện và thích tưởng tượng, "Chắc chắn là ngài ấy muốn cô nhìn thấy ngài ấy hồi thiếu niên đẹp trai thế nào."

Khương Nguyệt Trì bị lời cô ấy làm cho buồn cười: "Thế thì anh ấy đúng là tự cao."

"Tự cao một chút cũng tốt, bình thường nhìn ngài ấy dữ dằn lắm." Michelle thì thầm với cô, rồi hai người cùng cười.

Cuối cùng, cô ấy đến kho tìm cho Khương Nguyệt Trì một món đồ cổ.

Một thứ trông giống như di vật của thế kỷ trước.

- Máy chiếu cổ.

Sau khi lắp xong, Michelle đi làm việc, không ở lại xem cùng cô. Cô ấy còn rất nhiều việc phải làm. Nhưng cô ấy dặn Khương Nguyệt Trì là lát nữa cho cô ấy biết nội dung băng video là gì, bởi vì cô ấy rất tò mò.

-

Ban đầu Khương Nguyệt Trì đã chuẩn bị sẵn sàng để được xem Felix hồi trung học đẹp trai phong độ trong băng video.

Dù sao thì trước đó ở nhà anh cô đã thấy ảnh, thực sự rất đẹp trai, rất có cảm giác thiếu niên, mặc dù không biểu lộ cảm xúc nhưng vẫn có thể nhận ra khí chất đặc biệt của tuổi trẻ.

Nhưng video trong một khoảng thời gian dài toàn là màn hình đen. Chỉ có một chút tiếng ồn chứng minh rằng đây không phải là một băng video đã hỏng.

Rõ ràng là người quay video tay không được vững, đến khi có hình ảnh xuất hiện, ống kính cũng vẫn cứ rung lắc.

Khương Nguyệt Trì nhìn chằm chằm vào màn hình tivi, cảm thấy hơi choáng váng. Cảm giác choáng váng không nhìn rõ hình ảnh này còn kèm theo tiếng cầu xin tha thứ.

Người cầu xin tha thứ chính là người quay video. Hình như anh ta bị ai đó ép buộc cầm máy quay. Bản thân anh ta đang trong trạng thái cực kỳ sợ hãi, nên tay mới run như vậy.

Không biết bao lâu sau, ống kính cuối cùng cũng ngừng rung, cô cũng có thể nhìn rõ người trên màn hình.

Chàng trai trông không lớn lắm, khoảng mười bảy mười tám tuổi.

Đồng phục của trường quý tộc, kiểu đồng phục màu xanh lam đậm mặc lên người anh trông rất sang trọng, trên ngực trái của áo khoác có thêu huy hiệu của trường.

Chiều cao lúc đó đã rất lý tưởng, ước chừng từ 1m84 đến 1m86.

Hoàn toàn giống như Khương Nguyệt Trì tưởng tượng. Vai rộng eo hẹp, khí chất hơn người.

Felix năm mười tám tuổi đích thực là con cưng của trời.

Thanh cao tao nhã, đẹp trai phong độ.

Nếu không phải vì cảnh tiếp theo, Khương Nguyệt Trì thực sự sẽ nghĩ anh là một chàng trai quý tộc tao nhã.

Anh thỉnh thoảng tung quả bóng gôn trên tay lên, rồi lại bắt lấy một cách vững vàng, lặp lại động tác này nhiều lần.

Tiếng quả bóng gôn rơi vào lòng bàn tay và tiếng tim đập của người quay phim như hòa vào nhau.

Cùng lúc đó, anh thong thả bước đến trước ống kính, nhìn xuống ống kính từ trên cao.

Khương Nguyệt Trì nhìn qua camera đối diện với anh.

Cô biết rõ, anh không phải nhìn vào cô bên ngoài tivi, mà là đang nhìn người quay video.

Anh mỉm cười nói với anh ta: "Edward, làm sai thì phải chịu phạt, bây giờ cầu xin tha thứ cũng vô ích."

Hình ảnh dừng lại ở khoảnh khắc đó, vì màn hình đã bị đen.

Cô nhìn chiếc chân nến bị mắc kẹt ở giữa màn hình, điểm chịu lực lan ra các vết nứt xung quanh, khói đen bốc ra.

Cô ngửi thấy mùi khét của thiết bị điện bị hỏng.

Thật khó tưởng tượng, phải dùng lực lớn đến mức nào mới có thể đập thủng được cả tivi chứ?

Nhưng thủ phạm thì lại tỏ ra thản nhiên, bình tĩnh lau sạch nến trên cổ tay, bình tĩnh như thể giá nến đập vỡ tivi không phải do anh ném vậy.

Ngược lại còn quan tâm hỏi cô: "Em ăn cơm chưa?"

Khương Nguyệt Trì chưa kịp phản ứng lại, trong đầu cô vẫn là hình ảnh vừa rồi.

Chàng trai thanh cao Felix đó lại mang một nụ cười méo mó và dữ tợn, hoàn toàn không phù hợp với vẻ ngoài và khí chất của anh.

Không hề khoa trương khi nói rằng dù chỉ ở phía bên kia màn hình nhưng cô vẫn cảm thấy lạnh lẽo khiến tay chân lạnh buốt.

Đó..... Thực sự là Felix sao?

Cho đến bây giờ, lưng cô vẫn còn nổi da gà.

Cô lại nhìn vào mu bàn tay bị nến nóng làm đỏ của anh: "Đoạn băng ghi hình đó..."

"Giả, ghép."

Felix cười ngắt lời cô, bước đến trước máy chiếu, nhấn công tắc. Băng ghi hình bên trong bật ra. Anh thò tay vào, mặt không đổi sắc kéo băng từ đen trong băng ghi hình ra rồi thản nhiên dùng bật lửa đốt.

Khương Nguyệt Trì ngửi thấy mùi khét khó chịu, cô nhận ra giọng mình đang run: "Thật sự... là giả sao?"

Anh cười hỏi ngược lại cô: "Em cho là thật à?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro