Chương 15: Sẽ chuẩn bị kẹo cho em
Chương 15: Sẽ chuẩn bị kẹo cho em
Khương Nguyệt Trì không những không nghe lời anh mà còn nắm chặt quần mình.
Anh không có chút liêm sỉ nào cả.
"Anh không thể nhịn được sao, con người chứ có phải động vật đâu."
Anh đưa tay cởi áo khoác, sau đó bắt đầu tháo cà vạt: "Tôi đã nhịn rất lâu rồi."
Khương Nguyệt Trì hít một hơi thật sâu. Ánh mắt cô lướt qua anh, nhìn về phía cánh cửa sau lưng anh. Ngôi nhà này vừa nhìn đã biết có lịch sử lâu đời, đương nhiên hiệu quả cách âm cũng kém.
Anh mất kiên nhẫn, giọng điệu hờ hững đe dọa cô: "Không cởi thì tôi giúp em cởi nhé, xé rách rồi em sẽ trần truồng về nhà đấy."
Anh có vẻ như cố tình kéo dài thời gian với cô, thậm chí còn thong thả châm một điếu thuốc. Chiếc bật lửa kim loại quay đi quay lại một cách thành thạo trên đầu ngón tay anh.
Khương Nguyệt Trì nhìn anh đứng đó với chiếc áo sơ mi mở rộng, đèn phòng ngủ hơi tối, anh lại vừa đứng ở nơi ngược sáng, thế nên cả người trông có vẻ hơi mơ hồ.
Anh rất cao, cơ bắp săn chắc, nhưng may là không đến mức khoa trương mà Khương Nguyệt Trì không thể chấp nhận được.
Đường nét cơ bắp của anh rất đẹp, khiến người ta khó có thể rời mắt. Đặc biệt là khi sung huyết phát lực, những đường nét rõ ràng đó sẽ khiến người ta không kìm lòng được muốn đưa tay lên vuốt ve.
Khương Nguyệt Trì thở dài, cuối cùng vẫn thỏa hiệp. Trong lòng cô thầm mắng mình một câu, đúng là không có khí phách gì cả. Một chút sắc đẹp là đã dụ dỗ được bản thân.
Felix nhếch môi nở một nụ cười không mấy ngạc nhiên. Anh ngậm điếu thuốc đi về phía cô.
–
Không biết bao lâu sau, tiếng động bên trong cuối cùng cũng dừng lại, Felix tắm xong đi ra, quấn khăn tắm màu trắng quanh eo, bên trên không mặc gì cả, cơ bắp vẫn đang trong trạng thái sung huyết hơi căng cứng.
Những đường nét gợi cảm mạnh mẽ, đặc biệt là dưới ánh đèn không mấy sáng sủa, cái bóng của chúng lại được tăng thêm rất nhiều lần. Thậm chí còn có vết hôn và vết cào màu đỏ tươi rõ ràng, những chỗ nghiêm trọng hơn còn rỉ máu.
Felix mở tủ lạnh, lấy một chai nước rồi vặn ra uống.
Daisy đi tới, có chút bối rối hỏi: "Felix, cậu đói không? Tôi đi làm chút đồ ăn đêm cho cậu nhé?"
Anh dừng động tác lại, liếc nhìn cô ta, ánh mắt bình tĩnh, không nói gì.
Khương Nguyệt Trì vừa dọn dẹp xong cũng từ bên trong vịn tường đi ra, cô đi hơi loạng choạng, nhìn kỹ còn có thể thấy hai chân cô hơi run.
Từ lúc cô đi ra, ánh mắt của Felix đã đặt trên người cô, bao gồm cả đôi chân run rẩy của cô. Thế nhưng tên đầu sỏ gây chuyện này hoàn toàn không cảm thấy áy náy: "Đói không?"
Khương Nguyệt Trì vốn định gật đầu, nhưng lại nhìn thấy Daisy đang đứng bên cạnh anh, trong nháy mắt đã sợ đến không dám lên tiếng.
Daisy đang dùng ánh mắt thù địch nhìn cô. Phải công nhận rằng cô ta thực sự rất đẹp, giống như công chúa của Disney vậy. Mái tóc vàng đó khiến Khương Nguyệt Trì ghen tị, nếu có thể, cô rất muốn hỏi cô ta rằng rốt cuộc là cô ta đã chăm sóc chúng như thế nào.
Nhưng cô tin chắc rằng bây giờ mình mà hỏi cô ta, chắc chắn cô ta sẽ trả lời là: "Hàng ngày tôi dùng axit sunfuric để gội đầu."
Khương Nguyệt Trì vẫn không nói gì, Felix bèn tự ý quyết định thay cô, anh dặn dò Daisy: "Làm cho cô ấy chút đồ ăn đi."
Trong ánh mắt căm phẫn của Daisy, Khương Nguyệt Trì hơi ngượng ngùng giải thích với Felix: "Có lẽ cô ấy muốn nấu ăn cho anh đấy."
Chứ không phải cho cô.
Felix đóng cửa tủ lạnh lại, giọng điệu rất nhạt: "Vậy sao? Xem ra nên đổi một nhóm người giúp việc nghe lời hơn rồi."
Khương Nguyệt Trì lặng lẽ nhắm mắt lại, không đành lòng nhìn Daisy nữa.
Không những trở thành mẹ kế của người yêu mà thậm chí còn bị nhận nhầm thành người giúp việc.
Haiz.
Nhưng hoàn cảnh hiện tại rõ ràng không đến lượt cô quan tâm đến người khác.
Felix uống hết nước rồi lại khoác vai cô đi vào trong.
Sau khi nghỉ giữa hiệp lại bắt đầu hiệp thứ hai. Thể lực của Felix mãi mãi là một điều bí ẩn.
Khương Nguyệt Trì cảm thấy mình sắp chết đến nơi rồi.
"Sớm muộn gì anh cũng chết trên giường thôi." Cô nguyền rủa anh.
"Đó là cách chết rất hợp với tôi." Felix chỉ cần một tay là có thể dễ dàng nắm trọn cả vòng eo của cô, tay kia thì xoa nắn cái lưỡi đang thè ra bên ngoài của cô.
—
Khương Nguyệt Trì ngủ mê mệt, cô cảm thấy dạo gần đây thể lực và sức khỏe của mình đã tăng lên không ít. Có lẽ còn phải cảm ơn Felix nữa.
Anh tắm xong đi ra, Khương Nguyệt Trì nằm im trên giường, Felix dùng chân đẩy đẩy cô: "Đi tắm đi."
Cô không nhúc nhích: "Em buồn ngủ lắm."
Giọng anh hơi khinh khỉnh: "Trên người toàn mùi tanh thôi, mau đi tắm đi."
Cô hậm hực quay đầu trừng mắt với anh: "Mùi tanh này là của ai? Em đã bảo anh đừng để dính lên người em rồi mà, anh cố ý đúng không? Anh đúng là đồ khốn!"
Felix nheo mắt, cúi xuống véo mặt cô, giọng trầm trầm: "Ừm, lại chửi người đấy à?"
Anh không dùng nhiều sức, chỉ dọa cô thôi. Khương Nguyệt Trì cảm thấy bây giờ mình to gan như vậy hoàn toàn là do sự tức giận tích tụ từ trước. Cô cúi đầu cắn tay anh: "Đồ khốn, đồ khốn, đồ khốn!"
"Đừng cắn nữa." Anh thở dài, đe dọa cô, "Cắn mà có phản ứng thì hôm nay em đừng hòng ngủ."
Cô lập tức nhả miệng ra: "......."
Đồ ngựa đực chết tiệt.
Cô giả vờ không nghe thấy, buông tay rồi lại nằm trở về giường.
Khương Nguyệt Trì nhanh chóng ngủ thiếp đi, nhưng cô vẫn hơi có ý thức, nhận ra có người bế cô vào phòng tắm tắm rửa rồi lại đổi sang phòng khác.
Chiếc giường trước đó đã bị làm cho bừa bộn, với tính sạch sẽ của Felix thì chắc chắn anh sẽ không muốn nằm lên đó nữa.
Sáng sớm cô bị tiếng gà gáy đánh thức, tiếng gà gáy rất rõ ràng và chói tai. Khương Nguyệt Trì dụi mắt: "Gà ở đâu ra thế?"
Đến khi cô ngồi dậy mới phát hiện ra Felix không biết từ lúc nào cũng đã tỉnh. Lúc này sắc mặt anh không được đẹp cho lắm. Mái tóc ngủ rối bù cũng chẳng buồn chải.
Khương Nguyệt Trì nghĩ, chắc anh cũng bị tiếng gà gáy kia đánh thức nhỉ.
Cô rúc đầu vào trong chăn, lén cười một lúc, nhưng chăn đã bị vén lên, cô bị anh kéo ra ngoài bằng một tay.
Felix nheo mắt: "Em hả hê lắm à?"
Cô rất biết thức thời, dựa vào lòng anh cọ loạn xạ một hồi: "Đâu có đâu, em thấy anh lúc sáng sớm đẹp trai lắm."
Tiếng thở gấp bực bội của Felix có vẻ đã dịu xuống đôi chút.
Anh nhét cô vào trong chăn, hơi mở rộng chân ra.
"Mau giúp tôi b ắ n ra đi, lát nữa tôi còn phải họp video."
......
–
Thời gian ăn sáng cố định là tám giờ.
Những người khác trong nhà hiển nhiên đều đã quen với việc sáng sáu giờ bị tiếng gà gáy đánh thức. Nghe nói con gà đó là do bố của Felix nuôi.
Trên bàn ăn chỉ có bốn người.
Bố của Felix, em trai anh, còn có Daisy.
Còn lại..... đương nhiên là Khương Nguyệt Trì rồi.
Bản thân Felix thì một tiếng trước đã vào phòng sách, bây giờ vẫn chưa ra.
Những người ngồi đây cũng chỉ có bố của Felix là tương đối hòa nhã.
"Tính cách của Felix có thể khiến người bình thường khó chịu. Đây là lần đầu tiên nó đưa bạn về nhà."
Khương Nguyệt Trì đột nhiên liên tưởng đến một số bộ phim thần tượng của Trung Quốc. Quản gia vô cùng ngạc nhiên nói, đây là lần đầu tiên cậu chủ đối xử đặc biệt với một người phụ nữ như vậy.
Không ngờ cốt truyện sáo rỗng như thế lại xảy ra với cô.
Khương Nguyệt Trì có chút ngượng ngùng, không biết nên nói gì.
Bố của Felix lộ vẻ tiếc nuối: "Tôi tưởng ít nhất cũng là một cô gái tử tế."
"...." Khương Nguyệt Trì chỉ có thể tự an ủi mình rằng chỉ là thẩm mỹ khác nhau mà thôi, không phải là cô không tốt.
Daisy và Daniel đứng bên cạnh đều nở nụ cười hài lòng và có chút chế giễu.
Khương Nguyệt Trì đã hiểu ra, cả gia đình này đều là người hâm mộ cuồng nhiệt của Felix. Cô lặng lẽ cúi đầu, ăn đĩa salad trước mặt. Trong lòng thầm cầu nguyện Felix nhanh chóng xuất hiện.
Đáng tiếc, mãi đến trưa anh mới ra ngoài.
Rõ ràng cuộc họp đó rất quan trọng đối với anh, vì anh sẵn sàng dành một nửa thời gian trong ngày cho nó.
Ăn xong, Khương Nguyệt Trì trở về phòng ngủ trưa một giấc.
Cô không dám đi lại ở tầng dưới, dù là ai cô cũng không thể đối phó được.
Khi Felix bước vào, cô vẫn còn trong trạng thái nửa mơ nửa tỉnh.
Cô nheo mắt lại: "Cuối cùng anh cũng họp xong rồi".
"Ừ." Anh đi tới, nhìn rõ tia máu trong mắt cô, "Mệt lắm à?"
"Vẫn ổn." Cô ngồi dậy, dụi mắt, vừa ngáp vừa dựa vào ngực anh, "Anh còn phải họp nữa không?"
"Ừ." Anh liếc nhìn cổ áo mở rộng của cô, từ góc độ của anh có thể nhìn thấy rõ ràng mọi thứ.
Anh bình tĩnh sờ mó lung tung: "Không chắc khi nào kết thúc được. Em ăn cơm xong thì về phòng đợi tôi, nếu thấy chán thì tôi sẽ bảo người đưa em ra nông trường phía sau dạo chơi."
Cô vô cùng ngạc nhiên: "Nhà anh còn có nông trường sao?"
Thấy vẻ ngây thơ của cô, anh không kìm lòng được mà cúi xuống hôn cô: "Còn có cả trang trại, đợi lần sau có thời gian tôi sẽ đưa em đi cưỡi ngựa."
Dưới sự trêu chọc điêu luyện của anh, Khương Nguyệt Trì đã sớm mềm nhũn như nước.
Giác quan thứ sáu không được chuẩn lắm của cô luôn khiến cô có một linh cảm không tốt. Gần đây Felix bận rộn khác thường. Mặc dù cô vẫn luôn biết rằng ngành anh tham gia không chỉ có tài chính. Anh coi việc kiếm tiền như thú vui săn bắn, một phố Wall không thể thỏa mãn anh.
Nhưng Khương Nguyệt Trì cũng hiểu rõ thân phận của mình, nên chưa bao giờ hỏi đến.
Song gần đây cô luôn cảm thấy......
Cô muốn nói lại thôi, vẫn hỏi: "Anh sẽ không... làm loại công việc đó chứ?"
Felix dừng động tác trên tay, ánh mắt phức tạp nhìn cô.
Trung Quốc quả là quốc gia cấm ma túy lớn nhất, ngay cả cô không quan tâm đến chính trị cũng để tâm đến như vậy.
"Ý em là NARCOTIC?" Anh cười cười, "Yên tâm, tôi không đụng đến ma túy, chỉ là một chút công việc nhỏ thôi."
Cô truy hỏi: "Không phạm pháp chứ?"
"Ừ, không phạm pháp." Anh bị cô hỏi đến mất hứng thú, giúp cô mặc lại quần áo.
Khương Nguyệt Trì nghi ngờ ba chữ "không phạm pháp" trong miệng anh. Cô nói: "Anh đã có nhiều tiền không tiêu hết rồi, không cần phải... như vậy nữa."
Giọng nói càng về sau càng yếu ớt.
Là vì nhìn thấy vẻ mặt của anh dần thay đổi. Từ nụ cười không có nhiệt độ ban đầu đến cuối cùng nụ cười này cũng hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại sự lạnh nhạt trống rỗng.
"Tôi đã nói là không phạm pháp rồi, sao em không tin thế nhỉ? Hơn nữa ai lại chê tiền nhiều chứ. Alice, tôi là người làm ăn, việc tôi kinh doanh cũng bình thường như em đi học vậy. Em xem, tôi cũng đâu có yêu cầu em đừng đi học nữa." Anh ôm cô, giọng điệu nhẹ nhàng, "Alice của chúng ta sau này còn muốn học lên cao học đúng không?"
Cô bị anh ôm từ phía sau, nhưng lại không cảm thấy chút ấm áp nào, chỉ có sự lạnh lẽo vô tận.
Cô cố gắng hết sức để kiềm chế đôi bàn tay đang run rẩy.
Cảm giác giống như cô bị một con sói đơn độc tàn bạo và khát máu ôm chặt từ phía sau vậy. Nó có thể cắn đứt cổ cô bất cứ lúc nào. Mà cô lại không có khả năng chống cự.
Cô nghe thấy tiếng thở dài của "con sói đơn độc" sau lưng.
Anh đưa tay nắm lấy đôi bàn tay không ngừng run rẩy của cô: "Em chỉ cần nhớ rằng, mọi điều tôi làm đều là đúng đắn."
Cô gật đầu, không nói gì.
Giọng anh càng trở nên bất lực.
Đáng lẽ không nên để cô nhận ra manh mối.
Giờ thì tốt rồi, sợ đến thế này.
Anh quyết định gác lại chuyện giao dịch, trước tiên phải xoa dịu con nai nhỏ đang hoảng sợ này.
Anh nhét cà vạt vào trong áo sơ mi, kéo cô đến bên mép giường, bản thân thì nửa quỳ xuống, một tay bóp eo cô, một tay chống lên mép giường, cúi đầu xuống.
"Việc công ty không vội, dỗ dành Tiểu Nguyệt Lượng của chúng ta trước đã."
—
Có lẽ vì chuyện vừa rồi nên cuộc họp video buổi chiều của Felix kết thúc sớm. Anh đi ra khỏi phòng làm việc vào đúng giờ ăn tối. Động tác tự nhiên kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Khương Nguyệt Trì.
Khương Nguyệt Trì nhìn vào bát canh gà to đùng trên bàn, rồi nhìn sang người bố mặt buồn rười rượi của Felix. Lại liên tưởng đến việc sáng nay Felix bị tiếng gà gáy đánh thức.
"..."
Quả nhiên là một tên khốn nạn.
Nỗi buồn vì chú gà trống yêu quý qua đời không kéo dài được bao lâu, bố của Felix vẫn không quên chuyện chính. Ông ấy thở dài, lại lo lắng đến chuyện đại sự cả đời của anh: "Con thực sự nên cân nhắc rồi đấy."
Lần này thái độ của anh không tệ như lần trước, chỉ là giọng điệu rất nhạt: "Chưa đến lúc, đợi thêm đi."
Khương Nguyệt Trì không hiểu họ đang nói gì, cúi đầu chuyên tâm uống canh gà.
Nhưng sau khi anh nói ra lời này, cả bàn ăn chìm vào im lặng chết chóc.
Cô ngẩng đầu lên đầy nghi hoặc, phát hiện ra rằng ngoại trừ Felix thì tất cả mọi người đều đang nhìn cô.
"?" Cô vô cùng bối rối, chẳng lẽ vừa rồi khi uống canh cô phát ra tiếng động sao?
Không có mà, cô rất chú ý và cẩn thận, thậm chí cô còn không dám chạm răng vào thìa nữa.
Bố của Felix không biết nên vui hay nên buồn.
Lần trả lời này của Felix hoàn toàn khác với lần trước, mặc dù không đồng ý nhưng ít nhất cũng chứng tỏ anh thực sự đã động lòng muốn kết hôn.
Chỉ là......
Người đàn ông liếc nhìn cô gái Trung Quốc tóc đen mắt đen kia, ông ấy vẫn hy vọng con trai mình có thể cưới một người phụ nữ có địa vị ngang bằng, chứ không phải một cô gái nghèo khổ chẳng có gì.
Điều này thực sự rất tệ. Từ đầu đến chân cô, tất cả mọi thứ của cô đều là tiền của Felix mua. Có khi nào học phí của cô cũng là Felix tài trợ không?
"Có vẻ bố anh không thích em thì phải?" Sau bữa tối, Khương Nguyệt Trì ấp úng hỏi Felix.
"Tôi còn tưởng em đã biết từ lâu rồi chứ."
"......" Khương Nguyệt Trì cẩn thận nhớ lại, hình như cô chưa từng làm gì đắc tội với bố anh, "Vì em là người châu Á ư? Nhưng mẹ anh cũng thế mà."
"Ông ấy chỉ không thích em thôi." Anh nói.
"......" Cô ghét cay ghét đắng cách nói chuyện thẳng thắn của người nước ngoài, có thể vòng vo một chút được không!
Thấy sắc mặt cô thay đổi, anh cúi đầu cười: "Em để ý làm gì chứ, chỉ cần tôi thích em là đủ rồi."
Anh thực sự không phải là người để ý đến những chuyện như thế này.
Khương Nguyệt Trì quả thật rất hâm mộ, người như anh tuyệt đối sẽ không tự làm khổ mình. Bởi vì anh chỉ biết tìm vấn đề từ người khác.
Trong thế giới của anh, anh chính là chuẩn mực duy nhất.
Buổi tối bắt đầu có tuyết rơi, khiến ngôi nhà cổ kính này trông có vẻ bí ẩn kỳ lạ.
Khương Nguyệt Trì cho rằng, nếu không dựng một tấm biển ở bên ngoài ghi rõ "Nhà riêng, không được vào nếu không có lời mời" thì ắt hẳn sẽ có rất nhiều người coi đây là điểm tham quan, cầm máy ảnh vào chụp ảnh.
Cô theo lệ thường xuống tầng gọi video cho bà, ở nhà đã bắt đầu gói sủi cảo, từ sáng sớm người cô đã ra chợ mua thịt lợn rồi.
Lúc này, một người băm nhân, một người cán bột, phối hợp rất ăn ý.
Khương Nguyệt Trì nũng nịu qua điện thoại: "Cháu cũng muốn ăn sủi cảo do bà gói."
Bà cười đến mức không khép miệng lại được: "Đợi sang năm cháu về, muốn ăn bao nhiêu cũng được."
Đúng vậy, chỉ trong chớp mắt là đến Tết rồi. Còn nửa năm nữa thôi, nửa năm cuối cùng.
Vì sợ Felix nghe được những điều không nên nghe nên cô mới gọi video ở bên ngoài. Mặc dù tiếng Trung của anh không tốt, nhưng anh quá thông minh, cô thậm chí còn không chắc anh có học tiếng Trung trong thời gian ngắn không.
Nếu để anh biết được suy nghĩ của mình, anh nhất định sẽ trói cô bên cạnh.
Bà hỏi cô năm nay định đón Tết ở Mỹ như thế nào, cô suy nghĩ một lát: "Có lẽ sẽ ở nhà, ngồi bên lò sưởi để sưởi ấm, rồi ném vài củ khoai lang nướng vào đó, vừa ăn vừa đọc sách."
Người cô cười nói chen vào: "Bây giờ Nguyệt Trì sắp trở thành một người nước ngoài chính hiệu rồi nhỉ."
Cô đỏ mặt: "Đâu có ạ, chỉ là không biết nên làm gì thôi."
Người cô tiếp tục trêu cô: "Nguyệt Trì ở bên đó không gặp được người mình thích sao, nghe nói bên đó có rất nhiều du học sinh Trung Quốc."
Khương Nguyệt Trì chống cằm: "Người cháu thích thì có một, nhưng anh ấy không phải người Trung Quốc, là con lai Trung – Mỹ."
"Con lai à." Người cô tỏ vẻ rất mới lạ, "Cô nghe nói con lai đều rất đẹp trai."
"Đúng vậy." Cô cười hì hì trả lời, "Anh ấy cũng rất đẹp trai."
"Hôm nào dẫn cậu ấy về đây nhé, để cô và bà nội cháu gặp mặt."
Người cô và bà nội lo lắng cô sẽ tìm một ông chồng người Mỹ, nhưng lại không phản đối việc cô yêu một chàng trai lai mang nửa dòng máu Trung Quốc. Dù sao thì một nửa gốc gác của anh cũng ở Trung Quốc, biết đâu sau này anh có thể quay về Trung Quốc phát triển.
Nhưng khi nghĩ đến Felix, Khương Nguyệt Trì vẫn lắc đầu. Cô đương nhiên không thể đưa anh về, để anh ở lại đây làm hại người dân của anh là đủ rồi.
Cô không muốn ra nước ngoài du học rồi lại mang về nhà một quả bom hẹn giờ.
"Cháu chỉ thầm thương trộm nhớ thôi, anh ấy không thích cháu ạ."
Nghe vậy, bà nội sợ cô buồn nên an ủi: "Cậu ấy không thích thì thôi. Bà sẽ bảo anh họ để ý thêm cho cháu, Nguyệt Trì nhà ta ưu tú như vậy, chắc chắn sẽ có nhiều người thích."
Khương Nguyệt Trì nhìn vào màn hình điện thoại nhỏ hẹp, thấy người cô và bà nội ngồi cạnh nhau, phía sau là bức tường hơi loang lổ, đó là dấu vết của việc bị dầu mỡ ăn mòn lâu năm.
Rèm cửa buộc lại có màu đỏ, chú mèo nhỏ được vẽ trên đó chắc chắn sẽ không bị xóa đi.
— là tác phẩm của Khương Nguyệt Trì năm mười hai tuổi.
Bà nội không mắng cô vẽ bậy mà cứ gặp khách lại khoe: "Đây là tranh của Nguyệt Trì nhà tôi vẽ vào năm mười hai tuổi đấy, dễ thương không?"
Đôi mắt Khương Nguyệt Trì đột nhiên ươn ướt.
Cô muốn về nhà.
Rất, rất muốn về nhà!
Tình yêu với Felix so với nỗi nhớ nhung cấp bách này thì chẳng đáng là bao, không đáng nhắc đến.
Video kết thúc, cô bước ra khỏi ngôi nhà nhỏ, định quay về phòng khách.
Nhưng khi đi đến khu vườn rải sỏi, cô nhìn thấy người đàn ông đang đứng trên ban công tầng ba hút thuốc. Ban công đó rất cao, cao tới ba mét, có hình bán nguyệt. Hai bên có cột uốn cong lên trên, tạo thành hình bán vòm.
Thời tiết lạnh như thế này mà Felix chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng tang. Anh dường như không cảm thấy lạnh.
Bóng đêm khiến mọi thứ trở nên kỳ lạ, tất cả đèn ở đây đều rất mờ.
Có lẽ vì chúng đã quá cũ. Mặc dù chúng đắt tiền, có giá trị sưu tầm, nhưng tính thực dụng thì gần như bằng không.
Anh dựa nửa người vào lan can sắt, không biết ánh mắt nhìn về đâu.
Anh hút gần hết điếu thuốc, tuyết rơi trên vai anh.
Lúc này, anh cảm thấy một cảm giác lạnh lẽo và cô đơn, như thể mình không phải đang ở ngoài ban công mà là trong một thánh đường vậy. Và thứ trên tay anh không phải là thuốc lá, mà là cuốn kinh thánh chờ anh cầu nguyện.
Felix.
Cô dừng bước, ngẩng đầu nhìn anh trong cơn gió tuyết.
Có lẽ ngay cả bản thân anh cũng không biết, thỉnh thoảng anh sẽ lộ ra vẻ mặt như vậy: Chán ghét mọi thứ, mất hết hứng thú, thậm chí còn hy vọng ngày tận thế sẽ đến vào giây tiếp theo.
Rõ ràng anh sở hữu một thế giới tinh thần rộng lớn, tham vọng của anh hoàn toàn bộc lộ, thậm chí có thể bao phủ cả Trái đất. Nhưng anh vẫn thấy chưa đủ, vẫn chưa đủ, còn lâu mới đủ.
Tâm hồn anh không được an ủi.
Vì vậy, anh kiếm nhiều tiền hơn, làm nhiều việc mạo hiểm hơn.
Nhưng vẫn chưa đủ.
Anh bực bội hút thuốc, bực bội giơ tay lên, bực bội cởi cúc áo sơ mi.
Nhưng cảm giác ngột ngạt đè nén anh vẫn không được giải tỏa.
Anh chỉ có thể châm điếu thuốc thứ hai.
Khương Nguyệt Trì đi tới từ phía sau anh, vì lòng tốt mà nhắc nhở anh: "Hút nhiều thuốc dễ bị liệt dương lắm đấy."
Động tác của anh dừng lại, sự xuất hiện của cô khiến hơi thở căng thẳng của anh được thả lỏng. Anh không chút biểu cảm phủi phủi tàn thuốc: "Yên tâm, hút nhiều thế nào cũng thỏa mãn được em thôi."
Cô nhìn thấy chiếc áo sơ mi trên người anh: "Không lạnh à, sao anh chỉ mặc ít thế này."
"Lạnh chứ."
Anh ngậm điếu thuốc, dang tay ra với cô: "Sưởi ấm cho tôi đi."
Khương Nguyệt Trì ngoan ngoãn nhào vào lòng anh, ôm lấy eo anh.
"Ấm hơn chưa?"
Anh đưa tay kéo cổ áo cô, bên trong áo khoác có tới mấy chiếc áo len, anh nhíu mày chê bai: "Mặc nhiều thế này, bảo sao đi lại như chim cánh cụt."
"Chim cánh cụt dễ thương lắm mà." Đầu cô tựa vào ngực anh, dụi dụi thật mạnh: "Sắp đến lễ Halloween rồi, anh có thường đón lễ này không?"
"Không." Đây là câu trả lời nằm trong dự đoán, anh dừng lại một chút, thấy cô bị khói thuốc sặc vào mũi thì lập tức buông tay dập tắt điếu thuốc rồi ném vào gạt tàn: "Nhưng thỉnh thoảng sẽ có mấy đứa trẻ đáng ghét đến gõ cửa."
Xin kẹo là phong tục của lễ Halloween.
"Thế anh có cho không?"
Anh gật đầu: "Có, nhưng chỉ cho một đứa thôi. Tôi tin rằng chúng sẽ đánh nhau để giành giật những viên kẹo đó."
"..." Thật là một kẻ xấu xa.
"Thế năm nay anh có thể chuẩn bị kẹo cho em không?" Ánh mắt cô đầy sự mong đợi.
Anh cười khẩy: "Em là trẻ con à?"
Cô lý sự: "Tất nhiên rồi."
"Ừm." Giọng điệu của anh pha lẫn vẻ chế giễu, "Một đứa trẻ ở độ tuổi đôi mươi."
Trước sự từ chối khéo léo của anh, cô buồn bã: "Mặc dù Trung Quốc cũng có lễ Halloween, nhưng đối với vùng nông thôn thì đây không được coi là một ngày lễ. Sau khi đến Mỹ, em đều là người tặng kẹo cho những đứa trẻ hàng xóm, nhưng em chưa từng nhận được lần nào."
"Em cũng có thể đến gõ cửa nhà hàng xóm, nói rằng trí thông minh của em chỉ bằng một đứa trẻ ba tuổi, tôi tin rằng họ sẽ cho em."
Thật là một ý kiến rất hay!
Khương Nguyệt Trì thầm nghiến răng.
Đồ quỷ Tây đáng chết.
Rõ ràng là anh vẫn chưa có ý định vào trong, cái lạnh bên ngoài có thể làm giảm bớt phần nào sự bực bội trong lòng anh.
Ngay cả bản thân Felix cũng không rõ sự bực bội này từ đâu mà có.
Anh giơ tay xoa xoa giữa hai lông mày.
Khương Nguyệt Trì luôn có thể hiểu sai một cách chính xác, cô hiểu sự bất thường của Felix lúc này là do ham muốn tình dục, cô vô cùng kinh ngạc, khuyên anh: "Anh lại muốn nữa sao? Felix, sức khỏe là quan trọng nhất. Cho dù là động cơ công suất lớn đến đâu cũng không thể hoạt động với tần suất cao như vậy được."
"......."
Thấy anh dần cau mày, Khương Nguyệt Trì cảm thấy mình có thể đã đoán sai rồi.
Cô chủ động nhận lỗi, kiễng chân đưa mình đến trước mặt anh: "Vậy, anh muốn hôn không?"
Anh không hề lay động.
Khương Nguyệt Trì liền để lại một nụ hôn hờ hững trên mặt anh: "Em luôn cho rằng hôn và ôm là cách thể hiện tình yêu tốt nhất. Khi làm tình dòng suy nghĩ sẽ bị chi phối bởi cảm xúc của cơ thể, những lời thích trên giường đều không phải là thích thật."
"Felix, em thích hôn anh, vì em thích anh."
Thực ra cô không nên nói những điều này. Dù sao cũng sắp phải rời đi, nói nhiều hơn nữa cũng chỉ trở thành gánh nặng khi cô rời đi. Nhưng cô và Felix khác nhau, cách thể hiện của cô luôn rất thẳng thắn.
Nếu suy nghĩ của anh là một mê cung phức tạp, thì cô chính là một đường thẳng nối lối vào và lối ra.
Vì chỉ còn nửa năm cuối nên cô muốn kể nhiều hơn, đòi hỏi nhiều hơn.
Để trút hết cảm xúc của mình và yêu cầu sự dịu dàng của anh.
Đáng tiếc là Felix vốn dĩ không có lúc nào dịu dàng.
Anh thực sự rất xấu xa, xấu xa theo nghĩa đen.
Vậy tại sao cô lại thích anh, chỉ đơn giản là duy trì mối quan hệ mờ ám này với anh không tốt sao?
Cô đã tự tưởng tượng ra rất nhiều thứ, nhưng người mà cô bày tỏ tình cảm lại không hề đáp lại.
Cô nghi hoặc ngẩng đầu lên, muốn xem anh có thực sự không để tâm không.
Kết quả là giây tiếp theo, đôi mắt cô bị một đôi bàn tay ấm áp che lại.
Sau đó, là nụ hôn lạnh lẽo nhưng mềm mại.
Đây là lần đầu tiên anh hôn tỉ mỉ như vậy, hình như chạm vào môi cô rồi lại nhẹ nhàng cắn mút. Cuối cùng từ từ ngậm lấy môi dưới của cô, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua. Cô cảm thấy hơi ngứa, tim như tê dại.
Cô đợi anh tiến sâu hơn nhưng anh đã bỏ đi. Đôi môi vốn đã mất đi sự thoải mái của cô bắt đầu cảm thấy có chút trống rỗng, cô vô thức kiễng chân lên.
Đôi mắt không nhìn thấy gì, nhưng thính giác dường như trở nên nhạy bén hơn.
Tiếng cười khẽ khàng không thể nhận ra được đó vẫn bị đôi tai cô bắt được.
Lần này, anh đã thỏa mãn cô.
Nụ hôn đó lại được tiếp tục, nhưng anh vẫn hôn một cách dịu dàng. Không mạnh mẽ tách đôi môi cô ra, mà từng chút một dùng đầu lưỡi vuốt ve răng cô.
Cô thở hổn hển, để nó vươn vào trong.
Vòm miệng bị liếm đến tê dại, cô không kìm được mà ôm lấy eo anh.
Thực ra, cô rất muốn xem biểu cảm của anh lúc này.
Là dịu dàng hay là vô cảm.
Nhưng cô nghĩ, có lẽ là không có biểu cảm gì.
Một người như anh, chắc chắn sẽ không có duyên với sự dịu dàng.
Đó là nụ hôn trong sáng nhất mà họ từng trao nhau. Anh không có ý định đi sâu hơn, tay cũng không tùy tiện đi khắp người cô.
Anh buông tay che mắt cô ra, xoa đầu cô. Sau đó ôm cô vào lòng.
Có lẽ gió đêm đông quá lạnh, giọng nói của anh lại có chút ấm áp.
"Sẽ chuẩn bị kẹo cho em, cô Alice ạ."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro