Chương 14: Mẹ kế của anh có thể đang ở bên ngoài đấy
Chương 14: Mẹ kế của anh có thể đang ở bên ngoài đấy
Khương Nguyệt Trì bị kỹ thuật hôn siêu đỉnh của anh trêu chọc, thế nên khi anh đột ngột rút lui cô có chút không thỏa mãn, quấn lấy anh đòi hôn tiếp.
Cô rên rỉ chủ động đưa mình lên: "Anh yêu, anh yêu......"
Felix bình tĩnh nhìn dáng lẳng lơ của cô, không hề lay động. Anh vỗ mông cô: "Lặp lại lời vừa nói, không thì không hôn nữa."
Cô bị đánh đau, tủi thân dựa vào vai anh: "Em nói em muốn ở bên anh cả đời."
"Anh yêu..." Cô nước mắt lưng tròng, dùng mặt cọ vào mặt anh, "Em yêu anh lắm, ưm....."
"Mẹ kiếp, đừng có rên rỉ kiểu dam-dang nữa."
Anh tách môi cô ra rồi thè lưỡi vào trong, nụ hôn mạnh và sâu hơn nụ hôn trước đó.
Khương Nguyệt Trì trợn tròn mắt, có một cảm giác sung sướng đến nghẹt thở: "Ưm... ha ha...."
Cô cảm thấy mình như được đưa thẳng lên mây, thật sự rất thoải mái. Chỉ mới hôn môi thôi mà đã thoải mái thế này rồi.
Ừm....cô rất yêu, cũng rất thích.
Thích đến chết đi được, Felix giỏi quá.
-
Khương Nguyệt Trì tỉnh dậy vì khát, cô không biết bây giờ là mấy giờ, nhưng chắc chắn là rất muộn rồi, bởi vì trời vẫn chưa sáng.
Felix đang quay lưng về phía cô mặc quần áo, cô nheo mắt, toàn thân đau nhức: "Anh định đi ra ngoài sao?"
Dường như không ngờ cô sẽ tỉnh, động tác của Felix dừng lại trong chốc lát.
"Ừ." Anh tiếp tục động tác vừa rồi, mặc xong áo sơ mi lại đi đến tủ lấy áo vest.
Mắt Khương Nguyệt Trì nhìn chằm chằm vào anh.
Hôm nay anh mặc bộ vest ba món chỉnh tề, rất hợp với anh, làm tôn lên vóc dáng hoàn hảo của anh. Từ đầu đến chân, thậm chí cả sợi tóc của anh cũng không có gì khuyết điểm.
Cô nghĩ trong lòng, bây giờ anh thực sự rất giống một quý ông chính hiệu, khắp người toát lên vẻ nho nhã và ôn hòa. Nhưng tiền đề là phải bỏ qua bản chất của anh.
Cô vùi mặt vào gối, vì vậy giọng nói nghe có vẻ hơi ấm ớ.
"Anh định đi là-m t/ình với người khác sao?"
Felix cau mày, đôi lúc anh thực sự không hiểu nổi mạch não của cô, anh nhấn mạnh: "Chỉ đi ăn thôi."
Cô lại hỏi: "Vậy có phụ nữ không?"
Anh không giấu giếm: "Có."
"Vậy nên...." Cô hít mũi, "Nửa đêm anh đi đến nơi có phụ nữ để ăn cơm, còn không dẫn em theo?"
"....."
"Vậy là anh sẽ yêu người phụ nữ khác, sau đó l-àm tình với cô ta sao?"
Anh đã có chút mất kiên nhẫn: "Hôm nay tôi đã làm với em rồi."
Cô vẫn không chịu buông tha: "Không ai quy định một ngày chỉ được làm với một người."
Giọng điệu của Felix dần trở nên khó chịu: "Tôi đã b ắ n hết cho em rồi, không còn dư để cho người khác nữa, như vậy đã hài lòng chưa?"
Ngay từ đầu anh đã không định dẫn cô đi. Một là anh biết cô không thích những dịp như thế này. Cô quá bảo thủ, không trách cô được, chỉ có thể nói là do giáo dục từ nhỏ khác nhau. Cô thậm chí còn thấy không ổn khi nhìn thấy phụ nữ mặc quần áo cọ vào người đàn ông.
Thứ hai là cũng do sự cân nhắc của bản thân anh. Anh không muốn dẫn cô đi.
Khương Nguyệt Trì không nói gì nữa, lật người chui vào trong chăn.
Căn phòng bỗng chốc yên tĩnh, Felix giơ tay xoa xoa giữa hai lông mày. Anh đi đến bên giường, ngồi xuống, giọng điệu đã dịu dàng hơn rất nhiều: "Ngủ rồi sao?"
Cô nhắm mắt, không nói gì.
"Tôi thấy đã hơi muộn rồi. Hơn nữa em sẽ không thích những dịp như vậy. Tôi đến đó chỉ để bàn chuyện làm ăn thôi, em biết mà, nhiều chuyện làm ăn chỉ có thể bàn ở những nơi như vậy. Tôi là đang làm việc." Anh thực sự kiên nhẫn, thế mà lại dài dòng giải thích với cô. Điều này khiến chính anh cũng hơi ngạc nhiên.
"Em biết." Cô vẫn nhắm mắt, "Là do em không hiểu chuyện, anh đi đi, em hơi buồn ngủ rồi."
"Em muốn ăn gì không, lúc nào về tôi sẽ mua cho em." Anh đắp chăn cho cô, nhẹ nhàng vỗ vai cô.
Có lẽ là để xin lỗi vì đã nặng lời.
"Không cần đâu." Cô vùi đầu vào chăn.
Bên cạnh một hồi lâu không có động tĩnh gì, cô đoán có lẽ Felix vẫn chưa đi.
Đợi rất lâu mới nghe thấy tiếng mở cửa rồi đóng cửa.
Lúc này cô mới thò đầu ra. Cô chỉ muốn tìm cách chọc tức anh một chút thôi. Để trả thù việc anh vừa nãy cắn và cào cô.
Rất đau đấy.
-
Đã ba giờ sáng, nhưng cuộc sống về đêm ở đây mới chỉ bắt đầu.
Khách sạn này rõ ràng có tính chất mờ ám nhưng lại được xây dựng công khai ở một nơi đông đúc, hiển nhiên là không sợ bị kiểm tra.
Trên tường khách sạn treo đầy tranh sơn dầu, cũng không biết là của họa sĩ nào. Chúng kéo dài từ cửa ra vào đến bên trong, nội dung của những bức tranh sơn dầu này cũng có chút khác biệt: Một thiếu nữ ăn mặc giản dị nhưng dung mạo xinh đẹp được đưa vào một bữa tiệc xa hoa, thay một chiếc váy lộng lẫy, sau đó nội dung tiếp theo thì không cần phải nói cũng biết.
Nhìn chung giống như một bộ truyện tranh không thể tả nổi.
Có lẽ những kẻ lắm tiền tệ bạc này đều có một căn bệnh chung, đó là ép người lương thiện vào con đường mạ-i dâ/m, lấy việc hành hạ người khác làm thú vui.
Bên trong rất náo nhiệt, tháp sâm panh được xếp rất cao, một nhóm người ngồi chơi trò cởi đồ, thua thì phải cởi đồ. Có người thua đến mức chỉ còn mặc một chiếc quần lót. Trong chớp mắt, cô ta đã không thấy đâu nữa. Cùng biến mất với cô ta còn có một người đàn ông cùng chơi trò chơi. Không cần nghĩ cũng biết là đi đâu, chắc chắn là đi đâu đó để làm chuyện ấy.
Leo đích thân rót rượu cho Felix: "Đây là rượu tôi thắng được ở sòng bạc, của một người được cho là hậu duệ hoàng gia, anh ta đào được từ hầm rượu, được cho là bảo vật gia truyền do tổ tiên anh chôn."
Felix không để tâm uống một ngụm, thuận miệng khen: "Hiếu thuận quá nhỉ."
Leo ngẩng đầu lên: "Phải không?"
Anh chế nhạo: "Tôi nói là tổ tiên của anh ta."
Chôn rượu trước, để đời sau đào lên đánh bạc.
Leo lắc ly rượu, nhận ra có điều khác thường: "Tâm trạng không tốt à?"
"Hả?" Felix đặt ly rượu xuống, ngước mắt lên.
"Từ lúc vào đến giờ anh cứ lơ đễnh, trước đây chưa từng như vậy." Leo nói thẳng.
Felix lười biếng ngồi trở lại ghế sofa, anh đã cởi áo khoác từ lâu, lúc này trên người chỉ mặc một chiếc áo ghi lê kẻ caro đen trắng và một chiếc áo sơ mi xám đậm. Những đường nét cơ bắp như ẩn như hiện.
Trông anh chẳng có hứng thú gì với mọi thứ ở đây.
"Vậy sao? Có lẽ là do buồn ngủ."
Leo cười: "Trên cổ anh còn có vết dâu tây mới, cả môi cũng sưng húp, tôi nhớ là anh không ăn được cay, nếu không phải bị cay làm sưng thì chỉ có thể là do phụ nữ mút thôi. Sao thế, tâm trí anh không yên là vì đang nghĩ đến chuyện đó sao? Trước đây anh không như vậy."
Anh ta và Felix quen nhau đã lâu, Felix giống như một vị vua tối cao vậy. Bất kể là ai thì trong mắt anh đều không đáng nhắc đến.
Tất nhiên, Leo rất tự biết mình, anh ta cũng vậy.
Nhưng việc Felix sẵn sàng thỉnh thoảng duy trì liên lạc với anh ta cho thấy ở anh ta vẫn còn điều gì đó đáng để anh lợi dụng.
Leo thậm chí còn có chút đắc ý vì điều này.
Đây chẳng phải là một sự công nhận đến từ Felix sao?
Điều này đáng tin hơn vô số giải thưởng.
"Ở đây có rất nhiều phụ nữ, người mẫu quốc tế và hoa hậu thế giới đều có, nếu anh cởi quần ra, tôi tin rằng họ sẽ rất sẵn lòng phục vụ anh."
Felix nhướng mày.
Quả nhiên, những người chơi trò chơi trước đó luôn cố ý vô tình để mắt đến anh.
Lúc anh liếc mắt nhìn qua, từng người hít thở sâu, có chút căng thẳng cười với anh.
Dường như hy vọng mình được chú ý.
Thật sự rất đẹp, vóc dáng cũng rất đẹp.
Đây là lợi thế tự nhiên của người Châu Âu, vóc dáng cao ráo.
Anh dời tầm mắt, lại uống một ngụm rượu, không nói gì. Nhưng khuôn mặt không biểu cảm của anh chắc chắn đang nói rằng anh không hứng thú.
Leo nhún vai: "Nhìn mà không thích sao? Vậy thì tôi thực sự tò mò không biết người phụ nữ để lại dấu hôn trên người anh là ai đấy."
Felix dừng rót rượu, biểu cảm trên khuôn mặt cuối cùng cũng có chút thay đổi vì câu nói này của anh ta.
Sự bực bội bắt đầu từ não, sau đó lan ra toàn thân. Anh lại nghĩ đến Khương Nguyệt Trì. Quả nhiên vẫn nên đưa cô đi phẫu thuật thẩm mỹ toàn bộ, chỉnh sửa lại đôi mắt và đôi môi lẳng lơ đó. Nếu không, sớm muộn gì cô cũng sẽ ra ngoài làm bậy với người khác.
Mặc dù cô không thể có gan như vậy, nhưng nếu bị anh phát hiện, anh nhất định sẽ khiến đôi cẩu nam nữ này sống không bằng chết!
Felix thường xuyên kiểm tra điện thoại của Khương Nguyệt Trì. Anh không hề khoan nhượng với sự phản bội, cho dù là tình cảm hay sự nghiệp.
Trước đây cũng có một vài kẻ không sợ chết đã làm như vậy.
Nhưng kết cục thì không có gì khác ngoài một.
Alice cũng vậy, nếu cô dám phản bội anh......
Có lần anh nhìn thấy trong điện thoại của cô lưu ảnh của những người đàn ông khác, thế là anh đã cho người đi điều tra. Cuối cùng phát hiện ra đó là một diễn viên.
Cô chỉ vì thấy người khác đẹp trai nên đã lưu ảnh của họ. Nhưng nếu người thật xuất hiện trước mặt cô thì sao? E rằng cô sẽ cởi quần nhanh hơn bất kỳ ai.
Có thể xóa ảnh, có thể cấm diễn viên. Còn bản chất xảo quyệt của cô thì sao?
Mặc dù cô đã giải thích với anh về nguồn gốc của bức ảnh. Là bạn gửi cho cô, cô không hề quen biết diễn viên trong ảnh.
"Tôi không hứng thú với người nước ngoài thuần chủng, dù là người da trắng hay da đen. Kiểu người như anh mới phù hợp nhất."
Anh có nên mừng vì mình là người lai không? Tiện thể dập đầu cảm ơn cô vì đã ban ân cho mình không?
Khương Nguyệt Trì nghe anh nói mà có chút ngượng ngùng, nhẹ nhàng ho khan: "Dập đầu thì không cần, chỉ cần anh ghi nhớ trong lòng những điều tốt đẹp mà tôi dành cho anh là đủ rồi."
"Hừ." Anh cười lạnh không chút biểu cảm.
Felix thích những người không an phận, nhưng sự xảo quyệt của Khương Nguyệt Trì gần đây đã dần vượt quá ngưỡng chịu đựng của anh. Anh đã sớm nghĩ kỹ, nếu cô tiếp tục như vậy, có lẽ anh cần phải cho cô một bài học nhớ đời.
Nghĩ đến đây, sự bực bội của anh tăng lên gấp bội.
Anh lại nhìn Leo. Người đàn ông này có sáu bảy phần giống với tên nghệ sĩ kia.
Mẹ kiếp!
Anh tức giận mặc áo khoác đứng dậy bỏ đi.
Nếu cô nhìn thấy anh ta, chắc chắn cô sẽ muốn lên giường với anh ta ngay!
-
Khương Nguyệt Trì đang ngủ ở nhà không biết chuyện gì xảy ra, trời vừa tờ mờ sáng thì Felix đã trở về, người nồng nặc mùi rượu.
Anh tắm trong phòng tắm, cửa không đóng, Khương Nguyệt Trì nghe thấy tiếng nước.
Có lẽ cô bị tiếng nước tắm đánh thức.
Đôi mắt cô thậm chí còn chưa mở to, giơ tay xoa xoa, hoàn toàn dựa vào trực giác tìm dép đi vào rồi lê bước vào phòng tắm.
Người đàn ông đang tắm nhìn thấy cô thì giơ tay tắt vòi hoa sen. Phòng tắm trong nháy mắt trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại hơi nóng mỏng manh bao quanh.
"Muốn đi vệ sinh thì ra nhà vệ sinh." Anh nhíu mày khinh thường.
Khương Nguyệt Trì lắc đầu: "Em muốn kiểm tra một chút."
"Kiểm tra cái gì?"
"Kiểm tra xem anh có ngủ với người phụ nữ khác không."
Trong lúc anh cau mày, "ủy viên giám sát" Khương Nguyệt Trì ngáp dài mắt nhắm mắt mở đi vào.
Trời đã sáng rõ.
Từ lúc tờ mờ sáng đến khi mặt trời mọc mới kết thúc.
Khương Nguyệt Trì nửa mơ nửa tỉnh đi vào, sau đó lại thở hổn hển vịn tường đi ra, lúc đi hai chân đều run rẩy.
Kẻ lừa đảo, trước khi ra ngoài còn nói đã bắn hết cho cô, không còn dư nữa.
Cô vừa nằm xuống thì lập tức ngủ thiếp đi. Cảm giác này giống như đã làm việc dưới đất cả ngày vậy.
Chẳng trách người ta nói làm chuyện này có thể giảm cân.
-
Sự vô lý của cô tối hôm đó cuối cùng cũng trở thành một hòn đá đập vào chính mình.
Kể từ đó, ngoài công việc ra, Felix đi đâu cũng đều đưa cô theo.
Cô đã nhiều lần bóng gió rằng không cần phải nghiêm ngặt như vậy.
Anh cười khẩy: "Không phải sợ tôi ngủ với người khác sao, không nghiêm ngặt chút thì sao được."
Khương Nguyệt Trì không biết phải giải thích thế nào, hôm đó cô chỉ muốn tìm cách chọc tức anh mà thôi. Nếu anh thực sự ra ngoài làm chuyện đó với người khác, thì dù cô có biết, dù có khó chịu trong lòng, cô cũng chẳng làm được gì.
Cô khá tự nhận thức trong mối quan hệ có thể kết thúc bất cứ lúc nào này, Felix chính là vị thần thống trị mọi thứ.
"Nhưng nghiêm ngặt đến thế....." Cô dừng lại một chút, "Anh đi vệ sinh thì không cần phải dẫn em theo chứ."
Cô tận mắt nhìn thấy anh cởi khóa quần, có chút ngượng ngùng dời mắt đi.
Anh cười nói: "Em hẳn là rất quen thuộc với nó chứ, có gì mà không dám nhìn."
"...... Em vẫn ra ngoài đợi vậy."
Cô vừa quay người định rời đi thì bị anh nắm lấy cổ tay kéo lại.
"Ở ngay đây, không được đi đâu hết."
Khương Nguyệt Trì nghiến răng, giọng điệu có chút gay gắt: "Thế cần em giúp anh cầm luôn không?!"
Anh cũng không khách sáo: "Được thôi, tiện thể giúp tôi lôi ra luôn đi."
Cô tức giận mở cửa đi ra ngoài.
Cô hối hận vì đã nói những lời đó vào hôm đó, rõ ràng cô biết Felix là người như thế nào.
Nếu bạn khiến anh ấy thấy khó chịu, có thể anh ấy sẽ trả lại gấp trăm lần gấp nghìn lần.
Khương Nguyệt Trì đã thấm thía điều này rồi.
Kể từ lần trước đi dự đám tang cùng anh, ăn một bữa cơm ở nhà anh, cô đã không thể thích nghi được với không khí gia đình kỳ lạ của anh.
Còn đang mừng thầm vì may là Felix không có quan niệm gì về gia đình, bản thân cô sau này cũng không cần phải gặp lại họ nữa.
Không ngờ rằng lại bị vả mặt nhanh đến vậy.
Anh lái xe đưa cô đến đó: "Ngày mai là ngày giỗ mẹ tôi, đúng ra không nên đưa em đi, nhưng để phòng ngừa em suy nghĩ lung tung rằng tôi sẽ cùng người khác làm bậy trước mộ mẹ tôi, tôi vẫn..."
Cô bịt chặt tai.
Felix cười cười, không nói tiếp nữa.
Đến nơi, anh không có chút ý thức công cộng nào, đỗ xe xiên trước cổng sắt. Cũng không quan tâm xem đỗ đúng chỗ hay không, có cản đường người khác hay không, cứ thế tháo dây an toàn xuống xe.
Khương Nguyệt Trì liếc nhìn: "Sẽ cản đường người khác mất, bất kể là đi vào hay đi ra."
Anh không coi ra gì: "Cản đường ai được, ở đây bao gồm cả vùng xung quanh mấy trăm km đều là nhà của tôi."
"Hả?" Cô há hốc mồm.
Thảo nào lúc nãy đi đến không thấy có người khác trên đường.
Anh đặt chìa khóa xe lên nắp capo: "Yên tâm, lát nữa sẽ có người đến giúp đỗ xe."
Trách nhiệm của Khương Nguyệt Trì thường khiến cô thấy phiền phức.
Không khí hôm nay cũng không khác gì lần trước đến.
Daisy ngồi trong phòng khách, mấy người làm vây quanh cô ta, phân công rõ ràng. Người thì chăm sóc da mặt, người thì chăm sóc tay, thậm chí còn có người chải tóc xoăn cho cô ta.
Thấy Felix đến, cô ta rõ ràng ngẩn người: "Không phải nói là nửa tiếng nữa mới đến sao?"
Mặt nạ trên mặt còn quên không gỡ.
Felix thay giày, cũng không nhìn cô ta lấy một cái, như thể không nghe thấy cô ta nói gì.
Thực ra anh đúng là không nghe thấy. Mà cũng có thể là đã nghe thấy, nhưng đôi tai của anh dường như có chức năng bẩm sinh là ngăn chặn những lời vô nghĩa.
"Phòng ngoài cùng bên trái ở tầng ba, tôi đi gọi điện thoại." Anh nói với Khương Nguyệt Trì.
Khương Nguyệt Trì nhìn Daisy bị bỏ rơi mà lộ vẻ buồn bã, quả nhiên là người đẹp buồn cũng khiến người ta thương cảm.
Cô bỗng nhiên thấy hơi không đành lòng.
Cô lại liếc nhìn Felix.
Người này đã cầm điện thoại đi ra ngoài. Anh chắc chắn không có cảm giác này, anh chính là một phần trăm loài người và chín mươi chín phần trăm máu lạnh.
Sau khi Felix đi, Daisy vừa rồi còn đáng thương đã trừng mắt nhìn Khương Nguyệt Trì đầy căm hận.
Khương Nguyệt Trì: "......"
Được rồi, rõ ràng là người ta không cần cô thương hại.
Đây là lần đầu tiên cô đến phòng của Felix, căn phòng có vẻ hơi trống trải, hẳn là đã lâu không có người ở. Nhưng được dọn dẹp rất sạch sẽ, không có chút bụi nào.
Lần trước đến đây, cô nghe bố của Felix kể rằng anh đã sớm tự lập, một mình ra ngoài ở từ lâu.
Những thứ còn sót lại ở đây có lẽ là dấu vết trước khi anh mười mấy tuổi.
Cô đưa tay mở ngăn kéo, bên trong có một khẩu súng lục màu đen.
Cô hơi hoảng hốt, vội vàng đóng lại.
Để chuyển sự chú ý, cô lại đi xem những nơi khác.
Những tấm huy chương, cúp và giấy chứng nhận gần như chiếm trọn cả tủ trưng bày.
Anh trong ảnh có đôi mắt thờ ơ, những người xung quanh đều cười, còn anh đạt giải nhất lại không có biểu cảm gì. Xem ra tính cách của người này từ nhỏ đến lớn vẫn không thay đổi.
Nhưng mà...
Cô lấy khung ảnh ra.
Ít nhất thì lúc đó trên người anh vẫn còn cảm giác thiếu niên.
Mặc dù tất cả những điều này đều là giả tượng. Con người của Felix không hề có cảm giác bồng bột nào.
Còn chí tiến thủ thì ngược lại không hề giả vờ. Có lẽ tham vọng của anh đã lớn đến mức cả vũ trụ cũng không thể chứa được.
Ngón tay cô nhẹ nhàng vuốt ve anh trong khung ảnh.
Trong bức ảnh có rất nhiều người, nhưng anh là người nổi bật nhất. Cô tin rằng những người nhìn thấy bức ảnh này, dù có quen biết anh hay không thì cũng sẽ nhìn anh đầu tiên.
Dáng người thon dài thẳng như cây thông, đôi mắt lạnh lùng.
"Hừ." Một tiếng cười khẩy trầm thấp vang lên phía sau đỉnh đầu làm cô giật cả mình.
Khung ảnh trên tay cô suýt chút nữa là rơi xuống.
"Sao anh đi không có tiếng động thế." Cô bối rối phàn nàn.
Anh cởi áo khoác chuẩn bị đi tắm.
"Rõ ràng là do em mải mê ngắm quá, đến cả tôi vào cũng không biết."
Cô càng bối rối hơn: "Em chỉ lau bụi trên khung ảnh thôi mà."
"Thật sao, vậy thì cảm ơn em nhé. Tôi có cần trả tiền vệ sinh cho em không?"
Cô bị lời nói mỉa mai của anh chọc cho mặt đỏ bừng.
Felix thành thạo lấy quần áo thay từ trong tủ ra. Xem ra anh cũng không phải chưa từng quay về đây. Có lẽ anh cũng thỉnh thoảng về đây ở.
Khương Nguyệt Trì lại cúi đầu nhìn cậu thiếu niên trong ảnh, tò mò hỏi: "Lúc này anh bao nhiêu lớn?"
"Không đo, chắc nhỏ hơn bây giờ một chút."
"..... Em hỏi tuổi."
Thực ra anh cũng không nhớ rõ lắm: "Mười lăm mười sáu tuổi gì đó."
Cô mở to mắt: "Mới mười lăm mười sáu tuổi thôi sao?"
Mặc dù nhìn mặt rất trẻ, thậm chí còn có chút non nớt, đường nét khuôn mặt rõ ràng cũng mềm mại hơn bây giờ rất nhiều. Nhưng chiều cao này thì thật quá đáng.
Song khi nghĩ đến chiều cao hiện tại của anh, cô lại thấy mọi thứ đều hợp lý.
"Cho nên." Anh cười nhẹ, lại có chút trêu chọc, "Thu lại ánh mắt si mê của em đi."
Cô muốn phản bác, nhưng lại không tìm được lời nào thích hợp để phản bác.
Cô chỉ cảm thấy...... nếu như thời học sinh của mình gặp được một đàn anh như vậy, cô nhất định sẽ ở độ tuổi mới biết yêu dùng tình cảm ngây thơ nhất để thầm thương trộm nhớ anh.
Cảm giác này rất trong sáng và thuần khiết, hoàn toàn khác với mối quan hệ hiện tại của họ.
-
Felix tắm xong đi ra, trên người còn mang theo hơi ấm của phòng tắm, lúc này đang cầm một chiếc khăn khô lau tóc ướt. Ánh mắt dừng lại trên người Khương Nguyệt Trì.
Rõ ràng cô vừa mới từ bên ngoài vào, lưng dựa vào cửa phòng, trong lòng còn sợ hãi.
Cô nói: "Em trai anh hình như không thích em."
Lần trước đến đã đưa ra kết luận, lần này chỉ là làm sâu sắc thêm kết luận này mà thôi.
Cô vốn chỉ muốn ra ngoài rót một cốc nước, vừa xuống đã gặp cậu thiếu niên kia.
Không giống Felix, cậu ta thể hiện sự ghét bỏ rất trực tiếp, dùng lời lẽ cay nghiệt để mắng cô.
Felix ngồi trên giường, hai chân hơi dang ra: "Nếu em không ưa nó thì có thể đánh nó."
"Sao được chứ." Cô nói.
"Sao lại không được, tôi ngày nào mà chả đánh nó."
"Hả?"
Felix buông chiếc khăn trên tay xuống, kéo cô lại, cúi đầu ngửi ngửi trên người cô.
May mà vẫn sạch sẽ.
Anh đưa tay cởi cúc áo khoác của cô: "Thấy vết thương trên trán nó không, năm nó mười hai tuổi tôi đã dùng gạch đập nó đấy."
Khương Nguyệt Trì hoàn toàn không nhận ra động tác lúc này của anh, ngược lại còn rất kinh ngạc: "Tại sao anh lại đánh nó?"
Giọng anh tùy ý, nhún vai: "Quên rồi, có lẽ nó đáng bị đánh."
Cô hỏi: "Không thể là do anh sao?"
"Không thể."
"Tại sao lại khẳng định như vậy, anh không nhớ rồi."
Anh cười, lý lẽ hùng hồn nói: "Tôi không thể sai được."
Áo khoác đã được cởi ra, anh nhìn chiếc áo len lông cừu bên trong của cô, không biết nên bắt đầu từ đâu.
Khương Nguyệt Trì nghi ngờ hỏi: "Sau này anh sẽ không bạo hành gia đình chứ?"
Anh bật cười vì câu nói của cô: "Ngoài những lúc trên giường đánh vào mông em ra thì tôi đã bao giờ đánh em chưa? Hơn nữa, khi tôi đánh em, em cũng rất thích mà phải không?"
"......"
"Được rồi." Anh cũng lười nói nhảm với cô, cầm điều khiển kéo rèm cửa lại.
Khương Nguyệt Trì cuối cùng cũng hiểu ý định của anh, cô lùi lại: "Mẹ kế của anh có thể đang ở bên ngoài đấy."
Anh đứng bên giường, nhìn cô từ trên cao xuống: "Không phải em nói cô ta có ý với tôi sao? Vừa hay để cô ta nghe thấy, có thể dập tắt ý định đó."
Khương Nguyệt Trì rõ ràng vẫn còn điều muốn nói.
Anh nhíu mày không kiên nhẫn: "Mở chân ra, tự ôm lấy nào."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro