Chương 13: Bẩn muốn chết
Chương 13: Bẩn muốn chết
Khi Khương Nguyệt Trì tỉnh lại, bên cạnh đã không còn ai, cô đi đến phòng làm việc xem nhưng cũng chẳng có ai cả.
Cô biết, Felix hẳn đã ra ngoài từ lâu rồi.
Cô định đi tắm trước, sau khi cởi quần áo mới phát hiện trên xương sườn và vai đều được bôi thuốc tan máu bầm.
Cô ngây ra một lúc rồi đi hỏi dì giúp việc: "Là dì bôi thuốc giúp tôi sao?"
Dì giúp việc ngơ ngác: "Thuốc gì cơ?"
Lúc này, trong lòng Khương Nguyệt Trì đã có đáp án. Cô thực sự không thể tưởng tượng nổi cảnh Felix bôi thuốc cho mình.
Là nghiêm túc hay là ghét bỏ?
Hay là... cũng sẽ đau lòng vì cô?
Thôi bỏ đi, Khương Nguyệt Trì cảm thấy khả năng cuối cùng là không thể.
Cô thay quần áo rồi ra ngoài, không ăn sáng.
Trước khi vào lớp một tiếng đã đến trường.
-
Emma bỗng hét lớn một tiếng, tức giận mắng: "Là ai đã bỏ con chuột chết vào ngăn kéo của tôi!"
Lúc đó Khương Nguyệt Trì đang chăm chú nghe giảng.
Vừa tan học, Emma đã xông vào, tức giận tra hỏi cô: "Là cô phải không, là cô bỏ con chuột chết vào ngăn kéo của tôi phải không?"
Vì tiếng hét của cô ta, ánh mắt của mọi người trong lớp đều hướng về phía này. Bao gồm cả giáo sư Alger vẫn chưa kịp rời đi.
Khương Nguyệt Trì hơi khựng lại: "Tôi nghĩ cô nên đi xem camera trước, chứ không phải đi vu khống người khác mà không có bằng chứng như thế này."
Emma nghiến răng: "Cô tưởng tôi chưa xem sao, camera hôm nay đã bị người ta xóa sạch rồi!"
Khương Nguyệt Trì thở dài: "Tôi biết cô có thành kiến với tôi, nhưng cô không thể vu oan cho tôi vô cớ như vậy được."
"Đúng vậy!" Miranda xông tới, "Cô tưởng ai cũng bẩn thỉu như cô sao, sẽ làm ra loại chuyện này sao?"
Nghe cô ấy nói vậy, Khương Nguyệt Trì đột nhiên cảm thấy mặt mình hơi đau.
Emma trừng mắt nhìn Khương Nguyệt Trì đầy căm phẫn, bảo cô chờ đó.
"Tôi sẽ khiến cô gặp xui xẻo!"
Sau khi cô ta rời đi, khí thế của Miranda lập tức biến mất: "Alice, tớ nghĩ bây giờ cậu nên có chút cảm giác khủng hoảng đi, bởi vì thân phận của bố cô ta thực sự rất đáng sợ."
Nghe cô ấy nói vậy, Khương Nguyệt Trì cũng có chút lo lắng.
Đừng nói là ở nơi đất khách quê người, ngay cả ở Trung Quốc thì cô cũng chỉ là một đứa trẻ nông thôn nghèo khó.
"Nhưng không sao, bây giờ là xã hội pháp quyền mà, cô ta không dám làm gì đâu." Miranda an ủi cô.
Xã hội pháp quyền sao?
Khương Nguyệt Trì nghĩ đến những con nghiện nằm la liệt trên phố Nipocor.
Thôi bỏ đi, trước khi mọi chuyện xảy ra, nghĩ nhiều cũng chỉ thêm phiền thôi.
Cô hỏi Miranda về tiến độ thực tập: "Khi nào thì cậu bắt đầu thực tập?"
"Tuần sau, chắc là tuần sau. Bên phía anh trai tớ cần một chút thời gian để điều động nhân sự. Còn cậu thì sao, Alice, cậu đã tìm được chưa?"
"Tìm thì đã tìm được rồi." Giọng cô có chút khó xử.
Là công ty của Felix, cô thực sự sợ anh sẽ bảo cô vào văn phòng để PLAY với anh.
Đây là một cơn ác mộng đối với cô.
Phải biết là đối với phụ nữ thì tin đồn có ở khắp mọi nơi. Chỉ cần cô ở trong văn phòng của anh quá 10 phút, chắc chắn sẽ có lời đàm tiếu truyền ra.
Huống hồ, một khi anh đã bắt đầu thì chưa tới 3 tiếng sẽ không kết thúc được.
Miranda thấy cô lộ ra vẻ mặt này, bèn hỏi: "Công ty thực tập của cậu nhỏ lắm sao?"
"Không, rất lớn, lớn lắm."
Rất nhiều sinh viên trong trường đều muốn được thực tập ở công ty của giáo sư Felix, dù chỉ là công ty con cũng được. Nhưng chỉ riêng điều kiện về trình độ học vấn đã bị loại rồi.
Vì điều này mà Miranda đã buồn một thời gian. Cô ấy vẫn luôn nhung nhớ giáo sư Felix.
Khương Nguyệt Trì không biết có nên nói với cô ấy hay không. Mặc dù không cho rằng Miranda sẽ vì chuyện này mà tình bạn của hai người rạn nứt. Nhưng cô vẫn cảm thấy không cần thiết vì sự tồn tại của Felix mà khiến giữa cô và Miranda có thêm một lý do ngăn cách.
Khương Nguyệt Trì đương nhiên yêu Felix, điều này không cần nghi ngờ.
Chỉ là cô cảm thấy cuộc đời con người có rất nhiều thứ đáng trân trọng.
Tình yêu không thể xếp ở vị trí đầu tiên.
Cô sẽ có việc học, sự nghiệp, gia đình và tình bạn của riêng mình.
Xếp ở vị trí đầu tiên đương nhiên là bà, sau đó là tương lai, bạn bè... vân vân. Cuối cùng mới là tình yêu có cũng được mà không có cũng chẳng sao kia. Tình yêu là thứ mơ hồ, hư ảo. Chỉ khi sở hữu nó mới thấy đẹp đẽ thôi.
Dù sao cũng sẽ mất đi, nên khi sở hữu thì hãy cố gắng tận hưởng, mất đi rồi thỉnh thoảng hồi tưởng cũng rất tốt.
-
Những ngày đó trôi qua bình an vô sự, Emma và những người khác cũng không đến tìm cô gây chuyện nữa.
Khương Nguyệt Trì còn tưởng là do con chuột chết mà cô thả ra đã phát huy tác dụng.
Cho đến một ngày, Miranda thì thầm nói với cô: "Bố của Emma bị người ta nặc danh tố cáo nên thất thế rồi, bây giờ đã vào tù, nghe nói tòa án vẫn chưa mở phiên xét xử chỉ vì tội danh quá nhiều, vẫn đang trong quá trình tính toán sổ sách."
Khương Nguyệt Trì có chút ngạc nhiên: "Hả?"
Miranda thoạt nhìn cũng cảm thấy kỳ lạ.
Cô ấy không biết nên hả hê hay nên thương cảm, tóm lại Emma cũng rất đáng thương, vì chuyện của bố cô ta mà toàn bộ tài sản của gia đình đều bị thanh lý. Thậm chí những tài sản muốn tìm cách chuyển nhượng trước hạn trước đó cũng đều bị tịch thu hết.
"Nghe nói là đắc tội với người ta." Miranda cảm thán rằng 'núi cao còn có núi cao hơn', bố của Emma là người có địa vị và quyền thế như thế nhưng vẫn bị quật ngã.
Có thể dễ dàng quyết định sự sống chết của ông ta như vậy chỉ có thể là người còn ghê gớm hơn. Thật sự khó mà tưởng tượng được người có thể làm ra chuyện như thế rốt cuộc là ai.
Buổi chiều, Khương Nguyệt Trì nghe được tin Emma chuyển trường. Nghe nói là một sinh viên nghe được từ văn phòng của giáo sư.
Tiết bóng chuyền cuối cùng vào thứ Tư, Khương Nguyệt Trì không thấy bạn nữ học cùng lớp trước đây từng cùng Emma bắt nạt cô nữa.
Ngược lại khi đi vệ sinh thì tình cờ gặp.
Tay cô ta bó bột thạch cao, trên mặt có vài chỗ thâm tím. Thấy Khương Nguyệt Trì thì né tránh.
Sự dự cảm quanh quẩn trong lòng cô vào buổi sáng dường như dần được chứng thực.
Tối hôm đó Felix vẫn không về, Khương Nguyệt Trì bực bội chơi game một lúc, chơi đến mệt mới ngủ.
Cô không thánh thiện đến mức đi thương hại những kẻ từng bắt nạt mình. Nhưng cô cảm thấy cách xử lý này có phần nghiêm trọng quá.
Cô ngủ mơ mơ màng màng, khi tỉnh dậy thì trời đã sáng.
Cô liếc nhìn chiếc đồng hồ đầu giường.
Mới 7 giờ.
Cô rời khỏi giường đi đánh răng rửa mặt, thay quần áo rồi xuống lầu. Không ngờ lại thấy một người đã nhiều ngày không gặp trong phòng khách.
Felix đang ngồi trên ghế sofa đọc báo.
Áo sơ mi của anh hơi mở rộng, có vài chiếc cúc không cài, tư thế ngồi trên ghế sofa có phần lười biếng: Khuỷu tay chống lên tay vịn ghế sofa, mu bàn tay chống lên bên má.
Thoạt nhìn có vẻ quá nhàn rỗi và tùy tiện.
Vì cúi đầu nên nửa khuôn mặt của anh chìm trong bóng tối, hốc mắt càng sâu.
Khương Nguyệt Trì dừng bước, do dự một lúc.
Sau đó cô mới đi về phía anh: "Anh chưa ngủ hay mới ngủ dậy thế?"
Giọng nói mềm mại của người phụ nữ khiến đôi mắt mệt mỏi của anh có chút tỉnh táo. Anh giơ tay tháo kính, xoa xoa giữa hai lông mày, đặt kính và tờ báo lên bàn.
"Chưa ngủ, mới về tới." Anh đưa tay về phía cô.
Thậm chí không cần anh nói, Khương Nguyệt Trì đã biết động tác này của anh có ý nghĩa gì.
Cô ngồi lên đùi anh, chui vào lòng anh.
Felix ôm chặt lấy vòng eo thon thả của cô, vùi mặt vào vai cô, hít thật mạnh. Vừa mới tắm xong nên trên người cô thoang thoảng mùi tinh dầu hoa hồng.
Anh ôm cô một lúc, sau đó nghe thấy anh khàn giọng hỏi cô: "Vết thương trên người đỡ hơn chưa?"
Cô ngẩn người, rõ ràng không ngờ anh lại hỏi như vậy.
"Đỡ nhiều rồi."
Nghĩ một lúc, cô cố tình hỏi: "Thuốc là anh bôi giúp tôi sao?"
"Ừm." Anh thừa nhận rất thẳng thắn.
Cô xoa đầu anh, hơi đau lòng: "Mệt lắm không?"
"Cũng ổn."
Cô ôm chặt lấy anh. Đối với cô, thân hình cao lớn của anh mang lại cảm giác áp bức vô cùng. Trong vòng tay anh, cô như một con búp bê vải mỏng manh. Sức mạnh của anh luôn làm cô cảm thấy mình yếu đuối. Chỉ cần anh muốn, anh thậm chí có thể dễ dàng bóp chết cô.
Vì vậy, Khương Nguyệt Trì rất thích những khoảnh khắc yếu đuối mà anh thỉnh thoảng bộc lộ trước mặt cô.
Tất nhiên là điều này rất hiếm, chỉ xuất hiện khi anh quá mệt mỏi. Ví dụ như lúc này.
Cô vuốt tóc anh, sau đó xoa bóp vai và cổ anh: "Anh có muốn ngủ một lát không, em không làm phiền anh đâu."
Anh không nói gì, hơi thở của anh trở nên đều đặn.
Ánh mắt của Khương Nguyệt Trì cũng dịu dàng hơn nhiều. Anh đã ngủ rồi.
Cô rất thích khoảnh khắc này, sự gần gũi giữa họ không nhiễm dục vọng. Giống như họ chỉ là một cặp đôi bình thường vậy.
Thực ra, Khương Nguyệt Trì luôn thích ôm hơn hôn. Đây hẳn là hành động có thể thể hiện tình yêu thương nhất trên thế giới.
Cô lại liếc nhìn thời gian, đã 8 giờ rồi.
Cô luôn tin rằng nguyên nhân cái chết cuối cùng của Felix chắc chắn là do đột tử.
Bản thân anh dường như cũng rất mong muốn kết thúc như vậy.
Khương Nguyệt Trì thở dài, quả nhiên thiên tài và kẻ điên chỉ cách nhau một bước. Còn Felix, anh luôn dao động giữa thiên tài và kẻ điên. Có thể nói không chắc một ngày nào đó anh sẽ trở thành một kẻ điên hoàn toàn.
Nhưng đến lúc đó, cô hẳn đã ổn định trong nước, có gia đình riêng.
Thế nên, những chuyện tương lai không liên quan đến cô. Cô chỉ cần tận hưởng tốt hiện tại là được.
Địa vị cao quý của anh, tính cách kiêu ngạo của anh, thân hình trẻ trung và cường tráng của anh. Vào lúc này, tất cả đều chỉ thuộc về một mình cô.
Cô đã rất mãn nguyện rồi, tuổi từ 24 đến 27 của anh, những năm tháng đẹp nhất này của anh chỉ thuộc về một mình cô.
-
Felix chỉ ngủ nửa tiếng thì tỉnh dậy, anh rời khỏi vai cô, giơ cổ tay lên nhìn thời gian.
Chiếc đồng hồ cổ chỉ có một chiếc trên toàn thế giới, trị giá ba trăm triệu.
Mặc dù đã ở bên anh ba năm, nhưng Khương Nguyệt Trì vẫn bị sốc trước quan điểm tiêu dùng của những con người hàng đầu trong xã hội thượng lưu này.
Việc anh bỏ ra ba trăm triệu để mua chiếc đồng hồ này trong phiên đấu giá cũng giống như việc Khương Nguyệt Trì ra vỉa hè mua một chiếc túi xách vậy.
Và chiếc túi 30 đô la đó, cô cũng sẽ cố gắng mặc cả.
Felix bế cô từ trên đùi mình xuống, anh đứng dậy, một tay chống lên vai, xoa xoa vai và cổ hơi nhức mỏi. Vì tình trạng mệt mỏi kéo dài nên cơ bắp của anh không được thư giãn, trông có vẻ hơi căng.
Bụng của Khương Nguyệt Trì không đúng lúc kêu ùng ục hai tiếng.
"Em đói rồi." Cô nhìn anh nói.
Cô rất biết nũng nịu, Felix cũng rất thích điều này.
Anh cởi áo sơ mi, tùy tiện mặc một chiếc áo len cổ lọ màu đen. Tóc anh hơi rối, nhưng anh cũng không quan tâm lắm, chỉ tập trung xắn tay áo lên một chút. Cô có thể nhìn rõ những đường nét cơ bắp trên cánh tay của anh.
Phải nói rằng áo len cổ lọ màu đen thực sự là một loại trang phục có thể khiến đàn ông trở nên "gợi cảm".
Chỉ để lộ một nửa cổ, yết hầu bị cổ áo cao che khuất.
Vai rộng và eo hẹp lộ rõ, thân hình tam giác vàng của anh khiến chiếc áo này phát huy hết mức độ lẳng lơ.
Khương Nguyệt Trì dời mắt đi, giả vờ nhìn những đám mây bên ngoài cửa sổ để chuyển hướng sự chú ý.
Hôm nay trời thật trong xanh.
Sau khi thay quần áo xong, Felix mở tủ lạnh nhìn qua: "Em muốn ăn gì?"
Hôm nay sao lại dễ nói chuyện vậy?
Khương Nguyệt Trì hơi bất ngờ, cô rất nghi ngờ vết thương trên người mình có tác dụng.
Vậy ra bây giờ cô được hưởng đặc quyền của bệnh nhân sao?
Felix đã vào bếp. Những người mắc chứng sạch sẽ chắc chắn sẽ vệ sinh nửa tiếng đồng hồ trước khi nấu ăn.
Cô vòng tay ôm lấy eo anh từ phía sau, áp mặt vào lưng anh: "Gì cũng được, miễn là do anh làm."
Động tác của anh khựng lại, không cần quay lại cũng biết cô không đi dép: "Đi dép vào."
Cô nói: "Không sao, không lạnh."
"Đi vào."
Hai chữ đơn giản đã hoàn toàn khống chế cô.
Cô đành ngoan ngoãn quay lại phòng khách, đi đôi dép lê để quên bên cạnh ghế sofa.
Felix làm cho cô một đĩa sườn nướng và salad.
Khương Nguyệt Trì háo hức ăn miếng đầu tiên, im lặng một lúc, cô hỏi anh: "Anh đã từng ăn đồ mình nấu chưa?"
"Chưa." Anh bắt chéo chân, cầm lại tờ báo, trả lời rất thản nhiên: "Tôi biết sẽ rất khó ăn."
"..."
Cô sớm nên biết, người như anh có lẽ cả đời chưa từng vào bếp.
Đây chắc hẳn là lần đầu tiên.
Cô không biết nên cảm thấy vinh dự hay nên thở dài nữa, một thứ khó ăn như vậy mà cô lại ăn được.
Cô vừa định lén nhả miếng thịt lợn nướng khó ăn trong miệng ra thì Felix đã cảnh cáo cô, mặc dù anh không hề ngẩng đầu lên: "Nếu em dám nhả ra, lát nữa tôi sẽ nướng luôn cả em."
Đúng là tự rước họa vào thân mà. Tại sao cô lại phải nhiều lời nói muốn ăn đồ do anh làm chứ.
Khương Nguyệt Trì chỉ đành khóc không ra nước mắt mà ăn hết phần thịt lợn nướng khó ăn đó cùng với món salad vô cùng khó nuốt.
Mặc dù khó ăn nhưng sạch sẽ. Ít nhất là không phải lo bị tiêu chảy.
Cô liên tục uống mấy ngụm nước lớn mới có thể đè nén được cơn buồn nôn không ngừng trào lên từ dạ dày.
Cô đặt cốc xuống, trong khoảnh khắc ngẩng đầu lên đã nhìn rõ nội dung tờ báo trên tay Felix.
Jim Johnson. Bên trên là bức ảnh ông ta bị bắt giữ, trông vô cùng tiều tụy, bên cạnh là tội danh của ông ta được viết bằng phông chữ phóng to và in đậm.
Johnson...
Bố của Emma Johnson ư?
Cô do dự rất lâu mới cất giọng thăm dò: "Là... anh làm sao?"
Tất nhiên Felix biết cô hỏi gì.
Anh gấp tờ báo lại, tiện tay đặt lại chỗ cũ. Ánh mắt lướt qua hai chiếc đĩa trống trên bàn, sau khi xác định cô đã ăn hết, anh ngả người ra sau, lại ngồi thụp xuống sofa.
"Ông ta là một con chó khá tốt, nghe lời lại không tốn công, cứ thế mà giết chết ông ta thì thật đáng tiếc." Cuối cùng anh cũng nhận ra mái tóc lộn xộn của mình, thuận tay vuốt vuốt, "Nhưng mà..."
Lời anh dừng lại, ánh mắt nhìn về phía Khương Nguyệt Trì.
Sau đó hỏi cô: "Còn buồn không?"
"Hả?" Khương Nguyệt Trì ngơ ngác một lúc mới hiểu anh hỏi gì.
Thực ra từ lúc cô đặt con chuột chết vào ngăn kéo của Emma, cô đã cho rằng chuyện này đã hòa nhau.
Nhưng Felix rất ít khi quan tâm đến cô một cách thẳng thắn như vậy.
Điều này làm cô hài lòng đôi chút.
Cô mím môi, không trả lời trực tiếp mà hỏi ngược lại anh: "Vậy hôm nay em có thể gối lên tay anh ngủ không?"
"Ừm." Anh đồng ý, còn ân cần hỏi thêm một câu: "Em muốn tôi làm em thoải mái không?"
Câu hỏi của anh quá trực tiếp.
Khương Nguyệt Trì đỏ mặt, làm gì có ai trực tiếp hỏi như vậy chứ: "Không cần."
Suy nghĩ một lúc, cô lại nhỏ giọng đổi ý: "Hay là... cứ làm một lát nhỉ."
Anh cười đầy ẩn ý: "Lẳng lơ thật đấy."
Điện thoại đổ chuông, anh ra ngoài nghe điện thoại, lúc quay lại thì thấy Khương Nguyệt Trì đang cầm tờ báo đó xem.
Thấy Felix quay lại, cô ấp úng mở lời: "Thực ra... không cần phải làm quá thế đâu."
Felix không thích nói lý với cô, vì anh biết với dung lượng não của cô thì không thể hiểu được hết.
Anh luôn cảm thấy cô không thông minh, có lẽ là do gen di truyền, không thể trách cô được. Nhưng may mắn là cô có một số phẩm chất tốt. Chẳng hạn như đạo đức, luân lý và sự ràng buộc của lương tâm.
Người Trung Quốc dường như đã nhận được kiểu giáo dục này từ khi còn nhỏ. Felix lại nghĩ điều này hoàn toàn không cần thiết. Mọi người nên phát triển tự do để có nhiều khả năng hơn. Chỉ những sản phẩm tương tự mới có thể được sản xuất dưới cùng một khuôn.
Có lẽ ở Trung Quốc, những người như Alice ở khắp mọi nơi.
"Tôi làm việc không bao giờ chừa đường lui." Anh nói với cô, "Alice, khi em quyết định hủy hoại một người, em nên nghĩ đến mọi khả năng. Chỉ có người chết và người tàn phế mới là người ngoan ngoãn nhất."
Mặc dù giọng điệu của anh khá ôn hòa, biểu cảm cũng rất bình tĩnh, nhưng không hiểu sao Khương Nguyệt Trì lại có chút căng thẳng.
Sau này... anh cũng sẽ đối xử với cô như vậy sao?
"Sao thế?" Anh cười khẽ, híp mắt, trong mắt mang theo vài phần dò xét, "Có phải em đang nghĩ sau này tôi cũng sẽ đối xử với em theo cách này không?"
Khương Nguyệt Trì hít một hơi thật sâu.
"Không." Tay chân cô lạnh ngắt.
"Yên tâm, tôi là người rất ghét phản bội. Cho dù em có giết người thì tôi cũng sẽ giúp em xóa hiện trường." Anh đặt tay lên cổ cô, dùng bụng ngón tay vuốt ve cổ cô, "Nhưng trước tiên em phải là người của tôi. Alice, em hiểu ý tôi chứ?"
"Em hiểu." Cô gật đầu.
Anh buông tay, cúi đầu ngửi cổ cô, mùi tinh dầu hoa hồng thoang thoảng vẫn còn đó.
Khương Nguyệt Trì rất giỏi nịnh nọt, cô tỏ lòng trung thành với anh: "Em thực sự yêu anh nhất, dù người khác cho rằng anh rất nóng tính nhưng em không nghĩ vậy."
"Felix, em rất thích anh như thế này. Mặc dù đôi khi cũng rất sợ, nhưng em biết anh sẽ không làm tổn thương em."
Cô dụi đầu vào cổ anh như một chú chó nhỏ: "Từ lần đầu tiên gặp anh, em đã thích anh rồi. Lúc đó em còn nghĩ, nếu em có thể có mối liên hệ nào đó với anh, ngay cả khi để em mất mười năm tuổi thọ thì em cũng nguyện ý."
Felix cười khẩy: "Em tưởng nói vài lời hay ho là có thể khiến tôi vui sao? Cái bộ mặt nịnh nọt của em thật là xấu xí."
Anh không thèm tin.
"Trước đây anh còn nói anh thích nhất bộ mặt nịnh nọt này của em mà."
Cô ậm ừ làm nũng trong ngực anh: "Thật đấy, Felix, nếu anh không tin thì đợi em chết rồi mổ tim em ra, chắc chắn trên đó sẽ khắc đầy tên anh, khắc đầy Khương Nguyệt Trì yêu Felix."
Felix tỏ vẻ vô cảm, mặt không biểu cảm nhìn cô.
Nhưng Khương Nguyệt Trì rõ ràng cảm thấy tim anh đập nhanh hơn nhiều.
Là ảo giác sao?
Cô nghĩ chắc là ảo giác. Suy cho cùng, với một người như anh, có thể khiến anh tim đập nhanh và máu sôi sục có lẽ chỉ có lúc anh giết "con mồi" trên "khu vực săn bắn" của mình thôi.
"Đã yêu tôi như vậy thì..." Anh vuốt tóc cô, tiện tay châm một điếu thuốc, "Vậy thì đổi quốc tịch đi."
Khương Nguyệt Trì sợ hãi, vội vàng rời khỏi ngực anh: "Không được."
Anh nheo mắt trong làn khói thuốc: "Vừa rồi không phải nói yêu tôi đến chết đi sống lại sao?"
"Phải đợi đến khi bà em mất đã, em phải đưa tiễn bà em đến nơi đến chốn, bà ấy chỉ có một đứa cháu gái là em, em là người thân duy nhất của bà ấy."
Chuyện này rất dễ giải quyết: "Vậy thì đưa cả bà ấy đến đây."
"Không được. Người già cũng giống như cây cối yếu ớt, rời xa đất đai nhất định sẽ nhanh chóng chết đi." Nói đến chuyện này cô lại có chút buồn, nước mắt cũng bất giác rơi xuống, "Em không nỡ xa bà em, em muốn bà ở bên em thêm một thời gian nữa. Anh và bà đều là những người quan trọng nhất của em trên thế giới này, em đều không thể rời xa được."
Felix cau mày, nhìn thấy cô khóc mà anh cũng có chút không vui.
Anh lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô: "Vậy thì đợi bà ấy chết rồi hãy nói."
Dù sao cũng là một bà lão sống không được bao lâu nữa, chắc không cần đợi lâu đâu.
Cô khóc sướt mướt, nức nở lao vào lòng anh tìm sự an ủi.
Ánh mắt anh tối sầm lại, nhìn người phụ nữ mong manh tựa như quả đào đẫm sương đang dựa vào lòng mình.
Sau đó bóp cằm cô, hôn thẳng xuống.
Lưỡi anh đảo lung tung trong miệng cô, như một chiếc máy ép nước trái cây công suất lớn kích thích cô chảy nước miếng không ngừng, nhỏ hết lên quần anh.
Anh vừa nhíu mày ghét bỏ: "Bẩn chết đi được."
Lại vừa mê mẩn liếm sạch nước bọt còn sót lại trên môi cô, như thể ăn mãi không đủ.
Anh dùng lưỡi đẩy mạnh, cố gắng lấy thêm nhiều hơn. Cô trợn mắt khóc lóc cầu xin: "Thở... thở không nổi..."
Cô nghe thấy tiếng anh không ngừng nuốt nước bọt. Cô nhắm mắt lại, cảm thấy nụ hôn này rất thoải mái.
"Felix...anh yêu, em thích lắm... ưm... Em muốn ở bên anh cả đời." Đôi tay mảnh khảnh của cô ôm chặt lấy cổ anh.
Anh thè lưỡi ra, thở hổn hển nói: "Em vừa nói gì cơ, nói lại lần nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro