CHAP 50
Hiểu Hiểu kiên quyết nhìn Hách vân sanh, dùng sức lắc đầu: "Không có! Chủ nhân, người đó không có hôn !Hiểu Hiểu không cho ngài ấy hôn!"
Hách vân sanh nhướng mi: "Hửm? Vậy anh ta ghé vào người của cậu không phải hôn cậu, đó là đang làm cái gì?"
Hiểu Hiểu im lặng, bị người ta hôn là sự thật, nhưng mà cậu thật sự không để người khác hôn đến miệng của cậu.
Nhưng đối mặt với Hách Vân Sanh cưỡng từ đoạt lý, Hiểu Hiểu chỉ có thể cúi đầu xuống, trầm mặc.
Những phản ứng này của Hiểu Hiểu ở trong mắt Hách Vân Sanh lại là một chuyện khác. Tuy Hách Vân Sanh nói như vậy, nhưng trong lòng anh vẫn hi vọng Hiểu Hiểu đứng ra phản bác, thế nhưng Hiểu Hiểu lại lựa chọn im lặng, việc này khiến anh mặc định chính là cam chịu!
Hách Vân Sanh vốn dễ nóng nảy, một ít tức giận nguyên bản đã đè xuống lại vì phản ứng không nể tình của Hiểu Hiểu mà một lần nữa dâng lên, anh nghiến răng nghiến lợi hỏi Hiểu Hiểu: "Cậu có biết, trong khoảng thời gian này, tôi đã làm gì không?"
Hách Vân Sanh không cần Hiểu Hiểu trả lời, thừa lúc cậu hé miệng liền đặt ngón tay trên môi Hiểu Hiểu, thành công ngăn chặn lời nói của cậu. Anh nói tiếp: "Hơn nửa tháng ở bên đó, tôi không cần biết ngày đêm công tác như điên, chính là vì sớm ngày đem việc trong một năm đều hoàn thành, rồi mới tới gặp cậu. Vì lần này cùng cậu gặp mặt, vì lần trước cậu cự tuyệt, vì đoạn thời gian chúng ta ở chung kia. Tôi và cậu tuy chỉ ở bên nhau không bao lâu nhưng xác thực có tồn tại mâu thuẫn, tôi biết rõ cậu không cách nào thay đổi lối suy nghĩ kia, đối với cậu mà nói nó là tư tưởng đã từ lâu ăn sâu vào đầu cậu, cho nên tôi muốn thay đổi! Tôi đã bắt đầu tìm hiểu cái gọi là vòng nô lệ, tôi học tập những kỹ xảo để có thể làm cho cậu SM khoái hoạt , tôi ... tôi vậy mà thích một người đàn ông, hơn nữa còn chuẩn bị tốt cùng cậu cả đời !"
"Chính là như vậy!"- Hách Vân Sanh kích động khiến hốc mắt đỏ lên, bộ dạng hung ác cho dù ai nhìn cũng phải kinh sợ, anh nhìn đôi mắt Hiểu Hiểu ướt át nhưng không có tránh né, từng chữ từng chữ nói: " Nhưng những việc này, cậu, không, xứng, để, có!"
Hiểu Hiểu nghe mọi lời Hách Vân Sanh nói lúc nãy mà toàn thân cậu gần như mềm nhũn ra, nhưng câu nói cuối cùng của Hách Vân Sanh đã đẩy cậu vào hầm băng, cậu nhìn Hách Vân Sanh thống khổ, trong nháy mắt đó cậu mới hiểu được, đến cùng cậu đã bỏ lỡ cái gì ...
Cậu vốn có thể đạt được hạnh phúc, lại do cậu kiên trì muốn hiến dâng thân xác cho chủ nhân thật sự của mình – một người đàn ông khác mà cự tuyệt Hách vân sanh.
Từ đầu anh có thể sinh hoạt như người bình thường , vì tư tưởng nô tính ngoan cố của cậu mà không thành.
Ban đầu cậu có lẽ giữ được một người đàn ông ôn hòa mà cậu yêu thích, nhưng ... có lẽ tựa hồ cậu đã tự tay đem nó đẩy ra xa...
Hiểu Hiểu lắc đầu, cảm thấy cổ họng mình đắng chát, cậu muốn nói với Hách Vân Sanh chút ít gì đó, nhưng trên đầu lưỡi cậu mang theo mùi thuốc lá cay nồng do ngón tay thô ráp còn đặt tại đó. Hiểu Hiểu rốt cuộc không chịu được quá nhiều như vậy, cậu duỗi ra hai tay có ý định muốn đem ngón tay Hách Vân Sanh trong miệng rút ra ngoài.
"Hư ..." – Hách Vân Sanh đột nhiên nở nụ cười, anh hạ giọng nói: "Ngoan, hiện tại tôi tuyệt đối không muốn nghe cậu nói chuyện, nếu cậu nói chỉ càng làm cho tôi thêm chán ghét mà thôi. Vì vậy, cậu nên nghe tôi nói, đừng nói lại một chữ!"
Thái độ Hách Vân Sanh chuyển biến khác thường, tuy nhiên anh lại biểu lộ vẻ nhu hòa không một chút dữ tợn, nhưng Hiểu Hiểu vẫn nhịn không được mà rùng mình một cái.
Tuy vậy, Hiểu Hiểu không lùi bước, nhất quyết cũng sẽ không lùi bước, bởi vì cuối cùng cậu mới hiểu được một việc ... chỉ có Hách Vân Sanh mới chính là cứu tinh của cậu ở kiếp này. Bây giờ điều cậu có khả năng làm là dùng hết toàn lực nắm góc áo Hách Vân Sanh, khẩn cầu Hách Vân Sanh quay đầu lại nhìn về cậu, mà không phải vĩnh viễn bỏ quên cậu tại nơi đen tối hẻo lánh này.
Hiểu Hiểu rủ mí mắt xuống nhu thuận gật đầu, bộ dạng e lệ thuận theo Hách Vân Sanh giống như khi còn ở nhà.
Hách Vân Sanh đè thân thể Hiểu Hiểu nằm xuống, ở bên tai thổi hơi, mang theo ngữ khí y hệt đầu độc nói: "Vậy cậu có muốn nếm thử một chút kỹ xảo SM gần đây tôi học được không?"
Hiểu Hiểu gật đầu.
Khóe miệng Hách Vân Sanh chậm rãi hướng lên, câu dẫn: "Hừm ... không cho cậu nói lời nào !!!! Nếu tôi nghe thấy cậu nói một chữ nào, tôi lập tức rời đi."
Hiểu Hiểu lại gật đầu. Hách Vân Sanh chậm rãi đứng thẳng người, anh ôn nhu kéo Hiểu Hiểu lên ghế sô pha, hướng mặt cậu về phía dưới rồi để cho thân thể Hiểu Hiểu bị anh áp lên.
Một tay anh trực tiếp tìm được vật thể mềm mại ở giữa hai chân của Hiểu Hiểu, mà nơi đó không có che dấu cái gì, nhẹ nhàng vuốt ve bên trên, tay kia đang mở quần Hiểu Hiểu, làm lộ ra cái mông rất tròn, không mang theo sự lưu luyến gì, dời đến bên trên bờ môi nhạt sắc như trước, lần nữa đem ngón tay đâm vào trong miệng Hiểu Hiểu.
Có cảm giác Hiểu hiểu bởi vì anh đụng vào mà bắt đầu đứng thẳng, chỗ đó cũng theo động tác lướt qua trước ngực phải của Hiểu Hiểu mà đứng thẳng nhô lên, do anh có chút nảy sinh ác độc khiến nó dậy, lát sau chợt nghe trong cổ họng Hiểu Hiểu phát ra tiếng rên rỉ thảm thiết.
Khóe miệng Hách Vân Sanh nhếch lên, nhưng trong ánh mắt tối như mực không nhìn thấy một tia cười, anh hỏi: "Thoải mái sao? Nghe vui vẻ nhỉ."
Hiểu Hiểu nhắm mắt lại, một dòng nước mắt dọc theo đôi má chảy xuống, cậu gật đầu, đầu lưỡi ra sức liếm ngón tay Hách Vân Sanh.
Hách Vân Sanh ở phía sau Hiểu Hiểu, tuy anh không nhìn thấy vẻ mặt cậu, nhưng ở trên lưng anh cũng có thể cảm nhận có cái gì ướt át chảy xuôi đến tay anh, tại vị trí miệng kia tuyệt đối là nhận đủ rồi.
Ngón trỏ cùng ngón giữa của Hách Vân Sanh ở trong miệng Hiểu Hiểu dùng sức quấy loạn, giống như muốn cắm thẳng vào cổ họng Hiểu Hiểu, dẫn tới Hiểu Hiểu nôn khan một hồi, lại vẫn muốn ra sức nịnh nọt anh.
"Khóc cái gì? Tôi đùa bỡn cậu làm cậu rất khó chịu sao? Tôi nghe Nghiêm Quân nói, ở bên cạnh cậu trong năm sáu năm, số lần cậu ta thấy cậu khóc cũng có thể đếm trên đầu ngón tay, còn trước mặt tôi cậu đã khóc biết bao nhiêu lần? Tại sao chứ?" – Hách Vân Sanh âm thanh sâu kín: " Có phải, khóc ... cũng là một loại thủ đoạn cậu dùng đối phó với tôi?"
Hiểu Hiểu lắc đầu, dốc sức liều mạng lắc đầu.
Miệng của cậu bị ngăn chặn, cậu không thể nói chuyện,ngay chính cậu có chút ít phân biệt không rõ cậu lắc đầu rốt cuộc là phản bác lời Hách Vân Sanh "Khó chịu " hay là không đồng ý loại âm thanh "Thủ đoạn" nữa.
Hách Vân Sanh hiển nhiên không có ý định tìm hiểu ý tứ cái lắc đầu của Hiểu Hiểu, một bên anh nắm chặt chẽ quả hồng anh đào trước ngực Hiểu Hiểu, một bên đem ngón tay dính đầy nướt bọt Hiểu Hiểu dời xuống, cắm vào chỗ mật huyệt mà lâu rồi chưa có người thăm dò, không mang theo bất luận thương tiếc, thẳng đến nếp uốn cúc huyệt bất mãn bị căng ra đến một mức độ nhất định, anh không hề báo hiệu Hiểu Hiểu, dục vọng cực đại sắp bạo nổ cắm vào trong đó, tiến thẳng thật sâu.
Lúc Hách Vân Sanh hung hăng cắm vào, thân thể Hiểu Hiểu không khỏi cứng lại, nhưng cậu rất nhanh liền khiến cho mình trầm tĩnh để Hách Vân Sanh có thể tiến vào càng sâu.Yết hầu Hách Vân Sanh bởi vì thoải mái nên hạ xuống, thở dài ra một hơi sâu, mới buông ngực Hiểu Hiểu ra, chuyển thành cầm chặt thanh mầm mỏ Hiểu Hiểu, thời gian dần qua lần đến giữa thân eo.
Cổ Hiểu Hiểu giơ lên, tinh tế cảm thụ luật động của Hách Vân Sanh, nước mắt lại một lần nữa như vỡ đê.
Hiểu Hiểu thật không biết Hách Vân Sanh là thích bản thân cậu hay chỉ đơn giản là muốn chiếm hữu cậu.
Nhưng mà lần này...
Trong đó hàm ẩn ý tứ gì Hiểu Hiểu không muốn cũng không dám muốn, cậu chỉ có thể ra lệnh cho mình nhớ kỹ cảm giác Hách Vân Sanh ở bên trong thân thể của cậu vào lúc này ...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro