Q3 Chương 89
Quyển III Tiêu Hà
Chương 89 Đệ thật sự biết đệ rất có tiền sao?
.
Mặc dù Tiêu Thần nói khiến người tức giận vô cùng, nhưng Đỗ Tử Đằng quả thật không thể phản bác.
Nếu không phải ngày ấy bị mẹ chồng nàng dâu Trương gia uy hiếp may vá thành thạo với hoa văn hoa cả mắt tra tấn đến mức ấn tượng quá sâu sắc, khi khổ sở suy tư biện pháp giải quyết Huyết Nô tàn thứ phẩm, cậu một nam tử, làm sao có thể nghĩ được việc thêu phù chú nhiễu loạn Huyết Nô lên quần áo?
Mà sau lưng những trận đại thắng khiến bá tánh vui mừng khôn xiết, liên tiếp tòng quân kia, trong lòng chủ soái Hoa Tú Quân lại rất bất an, khác với bá tánh phàm tục cho rằng có thể đánh bại những giáp sắt vệ kia là có thể thắng được sinh hoạt hạnh phúc mỹ mãn cho họ, Tống Minh Quân xuất thân An Vương phủ hiểu rất rõ, yêu đạo có thể đầu độc đế vương chém giết huynh đệ ruột kia độc ác như thế nào, sau luân phiên đại bại, Tống Minh Quân cơ hồ có thể ngửi được lửa giận của tên quốc sư đó, chỉ sợ không bao lâu sau, họ sẽ nghênh đón kẻ địch đáng sợ hơn.
Khi yêu đạo kia vào thủ đô Nguyên Quốc, Tống Minh Quân còn ở An Vương phủ, tận mắt nhìn thấy những pháp thuật hoặc khiến người kinh thán tán thưởng, hoặc khiến người không rét mà run của yêu đạo đó, dùng trực giác của người luyện võ, hắn ta biết có lẽ yêu đạo đó không hề nói dối, mấy thứ đó có lẽ thật sự không phải vật của phàm tục trần thế.
Sau đó hắn ta ở trong quân phía nam, tận mắt thấy toàn bộ Nguyên Quốc từng bước một rơi vào vực sâu vạn trượng, khiến bá tánh thống khổ như thế nào, hắn ta càng nhận thức đầy đủ sự tà dị của giáp sắt vệ kia, nhưng hiện tại...... Ngón tay Tống Minh Quân không tự giác túm quần áo thêu hoa dưới giáp trụ của mình, dùng một bộ hoa văn thêu hoa đã có thể khắc chế sự tà dị kia...... làm sao là người thường?
Tiêu công tử cao thâm khó đoán kia, kết hợp tin tức tìm hiểu được từ chỗ Trương gia, Tống Minh Quân vốn cho rằng có lẽ là hậu nhân được truyền y bát của tuyệt thế cao thủ ẩn nấp núi sâu, nhưng hiện tại, sau khi hiểu biết được bản lĩnh của vị Tiêu nương nương và năng lực của Tiêu công tử kia, Tống Minh Quân đã có thể khẳng định, có lẽ cái gọi là tuyệt thế cao thủ đã không đủ để hình dung lai lịch bọn họ, chẳng lẽ trên đời này thật sự có tiên nhân?
Tống Minh Quân cảm thấy đã hưng phấn lại ngơ ngẩn, lúc An Vương còn trên đời, thường thường nói bệ hạ bị yêu đạo làm mê mẩn mất tâm chí, chỉ biết theo đuổi phương pháp tu tiên chẳng biết là gì kia —— nhưng nếu trên đời này thật sự có tiên nhân thì sao?
Tống Minh Quân chung quy là người thiết thực, đặc biệt là sau khi một thân vệ vội vàng xông vào chủ trướng bám bên tai hắn ta bẩm báo một tin tức, Tống Minh Quân đã hoàn toàn phục hồi tinh thần lại từ trong sự suy nghĩ sâu xa kia, chuyện xấu mà hắn ta đoán trước đã xuất hiện. Thám tử mà hắn ta rải trong đô thành truyền đến mật báo, Nguyên quân đã điều động Kinh doanh —— đó chính là quân thủ vệ đế đô!
Trong đầu Tống Minh Quân lập tức trống rỗng, sau đó cười khổ, yêu đạo kia thật sự là giết gà dùng dao mổ trâu mà!
Thế mà điều động quân đội bảo vệ đế đô, nơi mà thanh tráng cả nước có thiếu người thì chúng cũng không thiếu như vậy tới tiêu diệt nhánh quân đội lùm cỏ bọn họ, không biết yêu đạo kia rốt cuộc hạ mê hồn dược gì cho hoàng đế, hoàng đế vậy mà sẽ cho phép.
Nhánh quân đội này chính là sư đoàn tháo vát điêu luyện, trước nay đều do tướng quân mà đế vương tín nhiệm nhất cũng có khả năng nhất suất lĩnh, tuyệt đối không dễ đối phó, càng không xong chính là, nhánh Hoa Tú Quân bọn họ bởi vì ưu thế hoa thêu mà áp đảo giáp sắt vệ, khi đối đầu quân đội hoàn toàn do người sống tạo thành đó, hoàn toàn mất đi ưu thế này.
Nếu chỉ dùng tố chất quân đội mà nói, bọn họ chẳng qua chỉ do bình dân lùm cỏ tạo thành, đối phương lại là sư đoàn tinh nhuệ...... Quả thực không thể so sánh.
Một khi đối đầu, cho dù là thống soái, Tống Minh Quân cũng cho rằng thắng bại hoàn toàn không có gì hồi hộp.
Tống Minh Quân có chút nôn nóng đi qua đi lại, nơi này cách kinh sư không xa, một khi Kinh doanh xuất phát, cách nơi này cũng chỉ mấy ngày, không thể kéo dài tiếp!
Trong ánh mắt lo lắng của thế tử An Vương, hắn ta lại lộ ra một nụ cười trấn an, hắn ta với thế tử mang danh chủ tớ, nhưng từ sau khi phụ thân vì cứu An Vương mà chết, hắn ta liền lấy danh thị vệ tùy thân, cùng lớn lên với thế tử, ngoại trừ tôn ti trên danh phận, bất kể là sư thừa hay áo cơm, hắn ta đều giống hệt thế tử.
Đại ân dưỡng dục của An Vương, hắn ta không có gì báo đáp, hắn ta đã sớm nghĩ rõ ràng: Điều mà hắn ta có thể làm chính là lấy lại công đạo thay Vương gia, cướp lấy thiên hạ này cho thế tử, loại bỏ yêu đạo khiến thiên hạ khôi phục thái bình thịnh thế.
Mà trước mắt, không nói đến đại kế thiên thu non sông vạn dặm, hiện tại, việc cấp bách của họ là sống sót, không rơi vào tay Nguyên quân!
Nhìn Tống Minh Quân ở trước mặt trận đồ quân lược ngưng thần vắt óc suy nghĩ, thế tử nhịn không được đưa lương khô tới trong tầm tay hắn ta, nếu không ăn nữa sẽ bỏ qua giờ cơm quá hại thân, Tống Minh Quân đều vô tri giác tiếp nhận, không nhìn tới đã nhét vào miệng.
Dựa vào lộ tuyến khả năng tiến lên của Kinh doanh mà xem, bất kể từ bên nào, một khi đối đầu chính diện, kết quả của họ đều không lạc quan, binh do mình dẫn dắt thì bản thân rõ ràng nhất. Nhánh quân lữ này quá trẻ tuổi, không phải sư đoàn trải qua trăm trận chiến, khi xuôi gió xuôi nước thì tất cả còn tốt, nhưng một khi thất bại, hậu quả chỉ sợ khó có thể tưởng tượng.
Cho nên, bọn họ chỉ còn lại một con đường —— trốn.
Chạy trốn tới ngày mà họ đủ mạnh để có thể nghênh địch chính diện, Tống Minh Quân đã bắt đầu quy hoạch việc vừa trốn vừa lung lạc nhân tài, để phát triển lớn mạnh bộ lữ.
Nói về việc di chuyển, nhân não Tống Minh Quân cũng rất đau, lương thảo quân nhu còn có phụ nữ trẻ em nên làm thế nào cho phải.
Đại quân chưa động lương thảo đi trước, có thể thấy được tầm quan trọng của tiếp viện với quân đội.
Gạo thóc mà hiện tại bọn họ tiêu hao cơ bản đến từ bá tánh hương thân giúp đỡ, nguyên nhân trong đó, một là An Vương xưa nay nhân nghĩa được bá tánh kính yêu, trên đất phong An Vương, bá tánh không ai không hoài niệm vị Vương gia tốt này, cờ hiệu mà quân đội hắn ta dựng lên chính là thế tử, đương nhiên được bá tánh hương thân ủng hộ; thứ hai bọn họ quả thật cũng là sư đoàn đại nghĩa, pháp lệnh trong quân Tống Minh Quân nghiêm minh, không đụng đến một cọng lông của bá tánh, còn mấy lần đánh lui giáp sắt vệ tà ác, uy danh lan xa, bá tánh xung quanh được bọn họ phù hộ mà miễn gặp phải vận rủi như bá tánh địa phương khác, dưới sự cảm kích, giúp đỡ chưa bao giờ ngừng.
Nhưng một khi đề cập đến việc di động đại quân...... Dù hắn ta có thể gom góp được gạo thóc, nhưng ngựa có hạn, làm sao chở đi đều là vấn đề.
Còn có phụ nữ trẻ em...... Chiến sĩ mới chiêu nạp trong quân hắn ta đều xuất từ bá tánh xung quanh, một sớm bỏ chạy nếu để lại phụ nữ trẻ em bị liên lụy......
Dù người làm việc lớn không câu nệ tiểu tiết, nhưng loại tin tức này làm sao có thể giấu được? Một khi giấu không được, tướng sĩ biết mình chinh chiến bên ngoài mà người nhà lại bởi vì mình mà bị liên lụy qua đời...... Đó chắc chắn là việc lớn nổ doanh.
Tống Minh Quân khó xử khổ sở suy xét, lại vẫn không có kết quả.
Thế tử An Vương thấy hắn ta nghi nan rối rắm đến mức ngay cả cơm cũng ăn không vô như vậy, nhịn không được nói: "Gặp phải chỗ quan ngại gì sao?"
Tống Minh Quân nghe tiếng ngẩng đầu, thấy ánh mắt quan tâm của thế tử, nhịn không được thở dài: "Thành công quả thực không dễ."
Thế tử An Vương thành khẩn nói: "Ta tuy bất tài, nhưng nguyện chia sẻ một chút với Tống thị vệ."
Tống Minh Quân ấm áp trong lòng, nhưng biết nan đề như vậy dù nói ra cũng chỉ tăng phiền não cho thế tử, thiếu niên mảnh khảnh trước mắt cách quý công tử ngượng ngùng thẹn thùng trong phủ An Vương kia đã quá xa quá xa, hắn ta lại nguyện một vai gánh vác những gian nan hiểm trở kia, ít nhất dựng lên một vòm trời an tĩnh cho thiếu niên trước mắt, để cậu có thể an an tĩnh tĩnh làm việc mình thích.
Vì thế, hắn ta ngược lại nói đến những chuyện thú vị trong quân sùng kính Tiêu nương nương.
Thế tử thấy thế, biết hắn ta muốn khiến mình vui vẻ, không đi nhọc lòng những việc phiền lòng kia, sau một lúc lâu thế tử không khỏi cúi đầu nói: "Ta biết mình từ nhỏ vụng về, chuyện gì cũng làm không tốt bằng người khác, cho nên chẳng sợ gặp khó khăn ngươi cũng không muốn nói với ta, vì ta ngốc, dù nói cho ta, cũng chỉ thêm một người sốt ruột, việc gì cũng không giúp được."
Tống Minh Quân cuống quít tiến lên nói: "Làm sao......"
Thế tử lắc đầu, nhìn thẳng đôi mắt hắn ta, nói: "Minh Quân, ta biết ngươi thường muốn làm tất cả đến tốt nhất, chẳng qua, có đôi khi chỉ dựa vào một mình ngươi thì tuyệt đối không có khả năng."
Trong lòng Tống Minh Quân đã vui mừng lại nhịn không được muốn phản bác, vui mừng là bởi vì bắt đầu từ ngày cậu được thụ phong thế tử, đã lâu rồi không còn nghe thấy được xưng hô thân mật kia nữa, muốn phản bác là bởi vì những câu cậu nói rằng mình không thể được việc, ít nhất đến bây giờ, hắn ta tự nhận bản thân có thể làm được rất tốt.
Thế tử hoàn toàn không cho hắn ta cơ hội phản bác, nghiêm túc nói: "Ta tuy ngốc, nhưng biết vị Tiêu công tử với Tiêu phu nhân kia không phải phàm nhân, phụ vương thường nói, thiện dùng hiền năng mới có thể được việc, ta thấy hai vợ chồng đó chính là thật lòng tương trợ...... Hoang mang trong lòng ngươi, sao không thỉnh giáo bọn họ?"
Tống Minh Quân tức khắc ấp úng không cách nào nói thành lời.
Hắn ta đương nhiên biết người Tiêu thị phi thường, cũng bởi vì như thế, hắn ta mới có sự kiêng kị nói không nên lời, hiện nay uy vọng của hai người đó ở trong quân, đặc biệt là nương tử Tiêu gia kia, đã mơ hồ không thua vị thống soái như hắn ta và vị chủ thượng như thế tử, nếu hắn ta lại bị hai người kia chi phối......
Thế tử lớn lên cùng hắn ta, đương nhiên biết sự khúc mắc của hắn, thế tử tiến lên cầm vai hắn nói: "Minh Quân, 'hươu chạy hoang dã, ưng kích trời cao'. Với con hươu mà nói, mặt cỏ trước mắt chính là nơi cần chạy tung hoành trong cuộc đời này, nhưng với chim ưng mà nói, trời cao mênh mông mới là nơi hướng tới suốt đời, nếu lấy chí hướng của hươu đi phỏng đoán chim ưng, ngươi ta lại có gì khác kẻ tiểu nhân chứ?"
Trong lòng Tống Minh Quân ngẩn ra, vậy mà cảm thấy những câu này của thế tử rất có đạo lý.
Sau đó hắn ta đột nhiên phản ứng lại, ngẩng đầu nhìn thiếu niên trước mắt, ánh mắt sáng ngời, biểu cảm chân thành tha thiết, vẫn là bộ dáng ngây thơ trong viện cũ vương phủ, nhưng giữa mày đã dần dần trầm ngưng, phen khuyên nhủ đối người đối việc này, cậu đã giấu trong lòng bao lâu?
Khi mình đang khổ sở cân nhắc bước đường ra tiếp theo, cậu lại phỏng đoán sự buồn khổ của mình bao lâu?
Nếu không, thiếu niên ngây thơ nhu hòa ngày xưa làm sao có thể nói ra được những lời rõ ràng đã được suy nghĩ cặn kẽ như vậy?
Trong nháy mắt này, Tống Minh Quân thậm chí cảm thấy mình lại mơ hồ gặp được vị trưởng giả cao quý dày rộng nhân nghĩa đặt khó khăn của bá tánh trong trái tim kia, cũng thẳng đến giờ khắc này, Tống Minh Quân mới phát giác không chỉ có mình đang nỗ lực, thế tử trong bất tri bất giác cũng đang có sự đảm đương của quân vương, tuệ nhãn thức người, chỉ một điều này, đó là tài năng của bất thế minh quân.
Hóa ra, không chỉ có hắn đang cố gắng dựng lên một vùng trời vì người trước mắt, đối phương cũng đang cố gắng trưởng thành thành một cây cổ mộc che trời, để sóng vai cùng hắn.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Tống Minh Quân trở nên mềm mại, gật đầu ôn nhu nói: "Được, ta sẽ đi tìm Tiêu công tử thương nghị."
Đương nhiên, hai vấn đề thực sầu não trong mắt Tống Minh Quân, điều thứ nhất trong mắt Tiêu Thần xem ra hoàn toàn không phải vấn đề, không gian Giới Tử của Tu Chân Giới có thể dung nạp vạn vật, tuy không đến mức khoa trương như vậy, nhưng mang chút quân nhu lương thảo hoàn toàn không phải vấn đề.
Chẳng qua, dựa vào thái độ làm người của Tiêu Thần đương nhiên sẽ không đồng ý ôm đồm nhiều việc như vậy, chỉ tùy ý cười nói: "Thống soái lần này tới còn có chuyện khác đúng chứ?"
Tống Minh Quân cung kính nói: "Tiêu tiên sinh liệu sự như thần...... Trước kia tiên sinh từng nói, chuyện dàn xếp phụ nữ trẻ em cần cẩn thận cân nhắc...... Tiểu tử bất tài, suy nghĩ thật lâu, thật sự không có thượng sách gì."
Tiêu Thần cơ bản tán thành quyết sách dời quân đội đi của Tống Minh Quân lần này, ban đầu vì thử phù chú hoa bào, hắn yêu cầu Tống Minh Quân ở lại, nhưng trước khác nay khác, Nguyên quân lần này đến, mang theo nhiều tinh nhuệ như vậy, người tới không có ý tốt, nhóm thế tử mới khởi sự, nhà nhỏ nghiệp nhỏ, không đáng góp nhiều mạng người như vậy cứng đối cứng với Nguyên quân.
Tiêu Thần trầm ngâm nói: "Trên trấn này...... có lẽ đã không nên có hộ gia đình ở lại."
Tống Minh Quân trầm mặc, sau đó lại không thể không thừa nhận suy đoán của Tiêu Thần hoàn toàn chính xác.
Trấn nhỏ này là địa điểm bọn họ khởi sự, mỗi nhà mỗi hộ đều có quan hệ không cạn với Hoa Tú Quân bọn họ, nếu Nguyên quân đột kích, bất kể là vì trút giận hay vì răn đe cảnh cáo, có lẽ nơi đây tuyệt đối sẽ không để lại một người sống.
Nhưng nhiều người như vậy muốn theo đại quân di động...... trong lòng Tống Minh Quân thật sự khó xử.
Tiêu Thần nói: "Phụ nữ trẻ em trên trấn khác ở lại cũng không quá đáng ngại, dựa vào sức lực Nguyên quân, có lẽ cũng không có khả năng liên lụy rộng như thế, đợi tiếng gió qua đi, bọn họ đương nhiên cũng có thể tiếp tục sinh hoạt."
Tống Minh Quân thở dài nói: "Phải, nhưng khó xử chính là trên trấn hiện tại, nếu chúng ta mang theo phụ nữ trẻ em cùng đường, tốc độ hành quân khó tránh khỏi......"
Một thanh âm khinh thường nói: "Vậy mà cũng coi là chuyện?!"
Tống Minh Quân quay đầu nhìn, thế mà là người nổi nhất trong quân...... Tiêu nương nương giá lâm.
Hắn ta vội vàng đứng dậy: "Bái kiến Tiêu...... Khụ, phu nhân."
Nhưng mà, hắn ta kịp thời sửa miệng cũng không thể khiến sắc mặt vị Tiêu nương nương này đẹp một chút.
Nếu không phải tên khốn Tiêu Thần kia nhiều lần giải thích khiến cậu không được bại lộ thân phận trước tiên dẫn tới Huyết Lục Môn, mà Tiêu nào đó có đôi khi thật sự quá hung tàn khó có thể đối phó, Đỗ Tử Đằng rất muốn hiện tại kéo quần áo ra: Tiểu gia hoàn toàn là đại lão gia được không! Còn phu nhân! Cả nhà ngươi đều là phu nhân!
Không biết vì sao sắc mặt Tiêu nương nương khó coi như thế, Tống Minh Quân thật cẩn thận nói: "Vừa rồi, tại hạ đang thỉnh giáo Tiêu tiên sinh......"
Đỗ Tử Đằng giơ tay không kiên nhẫn nói: "Không cần lắm lời, ta đã nghe nói. Còn không phải là di chuyển mấy trăm phụ nữ trẻ em thôi sao, không tính là chuyện lớn gì."
Sau đó Đỗ Tử Đằng không chút do dự ném ánh mắt khinh bỉ lên mặt người nào đó: "Ta không giống người nào đó, không giải quyết được vấn đề còn thích làm màu."
Tống Minh Quân nghe vậy, trán đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, hắn ta hoàn toàn không dám tiếp lời này nha! Cái gì gọi là thần tiên đánh nhau phàm nhân chịu trận, là đây! Trong lòng hắn ta kêu khổ không ngừng, phu thê các người cãi nhau đầu giường ồn cuối giường hòa, ta kẹp ở giữa tính là gì, quay đầu lại hai người hòa hảo, ta còn ở giữa không trung không xuống được...... Thật sự là không chọn đúng thời cơ tới mà.
Tiêu Thần lại chỉ nhướng nhướng chân mày, giống như không đặt lời Đỗ Tử Đằng trong lòng.
Mỗi lần Đỗ tiểu gia muốn vả mặt đương nhiên không hàm hồ, cậu lấy ra một món đồ từ trong lòng ngực, dào dạt đắc ý nói: "Thế nào? Tiểu...... Khụ, ta cũng không khoác lác, có những phù chú này, bảo đảm mấy người muốn di chuyển bao nhiêu người cũng được!"
Tống Minh Quân nhìn xấp giấy kia với Đỗ Tử Đằng mang vẻ kiêu ngạo đắc ý, trong lòng thế mà cảm thấy rất chần chừ: Vị Tiêu nương nương này rốt cuộc có đáng tin cậy không đây? Lúc này hắn ta nhớ tới, ban đầu khi mày mò hoa thêu kia thì Tiêu nương nương cũng gây ra mấy trận ô long...... Nhưng lần này Kinh doanh tập kích không thể so với chuyện khác, cần phải có sách lược tuyệt đối không sai sót mới được.
Giống như nhìn ra được sự chần chừ trong lòng Tống Minh Quân, hai mắt Đỗ Tử Đằng trừng Tiêu Thần vẫn luôn trầm mặc bên cạnh: "Này, huynh nói gì đi! Chẳng lẽ huynh cũng không có kiến thức như phàm nhân này?!"
Kỳ thật, Đỗ Tử Đằng hiểu lầm, Tiêu Thần...... Khụ, Tiêu Thần thân là thủ tịch chân truyền Hoành Tiêu kiếm phái đệ nhất đại phái Tu Chân Giới chẳng qua chỉ bị xấp giấy kia, ách, chói đến mức có chút choáng.
Hắn nhịn không được đỡ đỡ trán: "Đệ đó là......?"
Đỗ Tử Đằng mang vẻ kinh ngạc: "Thần Hành Phù nha, huynh không biết? Chính là có thể khiến tốc độ người ta nhanh hơn......"
Tiêu Thần có chút không thể nhịn được nữa, gân xanh trên trán giật nhảy: "Không, ta là hỏi đệ dùng cái gì vẽ phù?"
Đỗ Tử Đằng cười ha ha trong lòng, rốt cuộc đã đến suất diễn của tiểu gia rồi!
Cậu nhẹ nhàng bâng quơ vung tay lên: "Ha, chỉ là một ít Tinh Tinh Trần Quang mà thôi."
Tiêu Thần lần đầu tiên trong cuộc đời bị chặn họng đến mức không lời gì để nói:......
Tinh Tinh Trần Quang giá trị liên thành, thậm chí sau lần này Phá Hiểu bí cảnh đóng cửa không còn sản xuất nữa, giá trị chắc chắn sẽ còn tăng điên cuồng, thậm chí có thể dự kiến được chắc chắn sẽ khiến các đại tu sĩ ra tay khuấy động huyết vũ tinh phong, cứ như vậy bị người ta mài thành bột dán thi thể lên trang giấy làm thành phù chú (PS: vật phẩm tiêu hao dùng một lần), còn "một ít Tinh Tinh Trần Quang" mà thôi?!
Tiểu tử này rốt cuộc có biết ý nghĩa chân thật của Tinh Tinh Trần Quang hay không? Cậu rốt cuộc có biết đó không chỉ là linh thạch, càng có nghĩa là cơ duyên vô thượng mà một bộ phận người ở đỉnh kim tự tháp Tu Chân Giới tha thiết ước mơ nhất hay không?!
Tiêu Thần nhìn thoáng qua người nào đó ra vẻ hờ hững nhưng trong mắt tràn đầy đắc ý càn rỡ, sau đó, hắn bi ai phát hiện, được rồi, hiện tại có thể xác định, dựa vào tính cách tham tiền của tên nhóc này, cậu nhất định không biết món đồ mà mình tiêu xài rốt cuộc giá trị bao nhiêu.
Vì thế, Tiêu Thần "ha" một tiếng tán dương: "Nương tử quả nhiên không tầm thường, giá trị chế tạo một tấm phù này đại khái cũng chỉ có trăm vạn linh thạch mà thôi nhỉ."
Sau đó, Đỗ tiểu gia phịch một tiếng té ngã, khó có thể tin run giọng hỏi: "Huynh...... huynh nói bao nhiêu?!"
======================================================
Giờ này khắc này, ngoài mấy trăm dặm, một tướng lãnh lưng hùm vai gấu đang khen tặng một người khóa toàn thân trong giáp sắt: "...... Dựa vào kiến thức của đám dân đen lùm cỏ bọn chúng, chắc chắn không thể tưởng được quân sư ngài thần cơ diệu toán xuất kỳ bất ý như vậy, bọn chúng nhất định còn tưởng rằng chúng ta chỉ suất lĩnh Kinh doanh xuất kích, ha ha!"
Một thanh âm truyền ra từ trong giáp sắt: "Lần này môn phái cho mượn thần giáp vệ mới hoàn thành, nhất định có thể tóm gọn những kẻ phản nghịch đó, đến lúc đó luận công ban thưởng chắc chắn không thể thiếu tướng quân...... Đối với người một lòng hướng đạo, thành kính dụng công, bọn ta tuyệt đối sẽ không tiếc rẻ cơ hội."
Tướng quân kia vui mừng khôn xiết, cuống quít mừng như điên nói: "Đa tạ quốc sư dìu dắt!"
"Ha ha ha ha, tướng quân, nỗ lực làm! San bằng nơi hẻo lánh thô tục đó cho ta, bầm thây vạn đoạn nghiền xương thành tro những kẻ phản nghịch đó để trút sự phẫn nộ trong lòng bổn tiên, bổn tiên bảo đảm cho ngươi gia nhập bọn ta!"
Không đợi tướng quân kia tỏ lòng trung thành thêm, không biết là lời nói nào xúc động cái gì, ngực quốc sư vậy mà truyền đến một tiếng gào rống cực kỳ khủng bố, thanh âm đó hung lệ đến cực điểm, tàn bạo đến cực điểm, cho dù cách giáp sắt ngộp truyền ra, cũng khiến tướng quân từng trải trăm trận chiến cả đời cũng phải run rẩy hai chân, không cách nào lại nói ra lời nịnh nọt kia nữa.
Quốc sư lại khẽ vuốt ngực, cũng không biết tiếng động khủng bố đó làm gã nghĩ tới cảnh tượng sung sướng gì, gã cười vô cùng vui vẻ, cuối cùng vui sướng lớn tiếng bật cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro