Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Q3 Chương 77



Chương 77 Biến chuyển thần kỳ không thể bỏ qua

Đỗ Tử Đằng hoàn toàn không biết tà môn kia một lòng muốn bắt lấy mình là vì chuyện gì, cho dù sau khi đi ra từ bí cảnh, cậu cũng chỉ mới Luyện Khí tầng tám, có tài đức gì, có thể khiến đối phương bày ra ba tầng bẫy liên hoàn để bắt cậu?

Nhưng mà, không đợi Đỗ Tử Đằng thám thính tỉ mi cân nhắc từ bên, cậu ở trong đó chợt cảm thấy một luồng gió tanh phất qua, kế đó trước mắt tối sầm, không còn biết thân ở nơi nào nữa.

Mà bọn họ vừa rời đi không bao lâu, một thân ảnh trăng sáng đã như sấm đánh điện chớp, trong chớp mắt đã tới trên không vùng hoang dã này, thần thức hắn đảo qua dấu vết xung quanh, thầm nghĩ: Không xong, tới chậm một bước! Truyền Tống Phù của tiểu tử kia rõ ràng đã mất đi hiệu lực, làm sao vẫn truyền tống được bản thân tới nơi này? Cuối cùng khiến tên ngu xuẩn thông đồng với tà môn kia thực hiện được!

Sự việc đã có biến, thân ảnh đó cũng không dừng lại, chỉ phân biệt phương hướng rồi nhanh chóng đuổi theo.

Đỗ Tử Đằng trong lúc trời đất tối tăm chỉ cảm thấy xung quanh rất ồn ào.

"Lão tổ, không cần chờ trở lại môn phái rồi tiến hành nghi thức sao? Trong Tây Hoang này dù sao cũng hoang dã, xung quanh thiếu thốn linh khí cực kỳ, ngộ nhỡ có sơ suất......"

"Cạc cạc, cứ ở chỗ này, để tránh đêm dài lắm mộng! Lần trước cũng như vậy mới khiến Tiêu nhãi con kia cướp người đi! Lần này chắc chắn không thể chờ tiếp! Bổn tọa chờ hôm nay đã đủ lâu rồi, trước thì có ả Kim Linh Nhi liều mạng với ta, sau lại có tiểu tử đáng giận họ Tiêu kia ngăn cản trên đường, về sau tiểu tử kia lại ở lân cận Vân Hoành Phong ...... Chờ sau khi chuyện của bổn tọa thành công, nhất định phải đòi lại từng món nợ một! Hừ! Ngươi nhanh chóng chuẩn bị đủ đồ đạc, còn không mau đi?!"

Tiếng thô khàn đó đến cuối cùng đã không kiên nhẫn đến cực điểm, người dò hỏi lúc trước cũng run giọng đáp liên tục: "Vâng vâng vâng......"

Lúc trước có đồng môn cũng vì không có ánh mắt thoáng không chú ý đã bị lão tổ hút thành thây khô, gã làm sao còn dám kéo dài.

Đỗ Tử Đằng trong lúc mơ mơ màng màng chỉ cảm thấy nóng, rất nóng, cơn nóng này không giống như chỉ đến từ bên ngoài, trong thân thể cậu như cũng muốn sôi trào theo, tất cả linh lực trong kinh mạch đều đang cuồn cuộn mãnh liệt, nhưng ý thức của cậu không tỉnh táo lắm, vẫn luôn hỗn loạn, bất cứ lúc nào cũng có khả năng tiếp tục khôi phục trạng thái vô tri vô giác trước đó.

Đỗ Tử Đằng trong tiềm thức biết rằng, nguy hiểm! Nhất định có nguy hiểm cực lớn!!! Tuyệt đối không thể mặc kệ bản thân tiếp tục mê man nữa!

Ý niệm này vừa mới lướt qua trong óc, Đỗ Tử Đằng chợt cảm thấy trong ý thức tối tăm của mình như có một tia chớp màu tím bỗng nhiên đánh xuống, chiếu sáng không gian ý thức của cậu, loại đau đớn trong thần hồn đó khiến cậu nháy mắt tỉnh táo lại.

Trong nháy mắt tỉnh táo lại thấy rõ xung quanh, Đỗ Tử Đằng lập tức khóc không ra nước mắt: Ta đệt cả nhà mi, hóa ra trăm cay ngàn đắng bắt tiểu gia tới như vậy chính là vì để hầm!!!

Khi phát hiện bản thân vậy mà ngủ cùng một đống gia vị lung tung lộn xộn (các "gia vị":...... ) trong một cái nồi, hơn nữa mình còn bị những tên tà môn yêu pháp kia giày vò không thể nhúc nhích, có thể hiểu được sự buồn bực trong lòng Đỗ Tử Đằng.

Vốn dĩ cậu cho rằng đối phương hao hết tâm cơ như vậy, có lẽ có quan hệ đến những quá khứ đã bị quên mất của mình, Đỗ Tử Đằng thậm chí từng suy đoán, chẳng lẽ quá khứ cậu có một thân phận khó lường trong tà môn, cho nên đối phương không dám đả thương cậu, chỉ có thể bắt sống, nhưng mà, khụ, thế sự khó liệu, làm nửa ngày, người ta bắt sống cậu chỉ vì để bảo đảm nguyên liệu nấu ăn tươi mới ╮(╯-╰)╭

Giờ khắc này, Đỗ Tử Đằng đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó chính là tức giận, rất tức giận: Đậu má, vậy mà muốn hầm Đỗ tiểu gia, các ngươi có nghĩ tới hậu quả chưa!!!

Không đợi Đỗ Tử Đằng trong nồi nổi trận lôi đình, nhiệt độ xung quanh đã tăng lên, Đỗ Tử Đằng cũng cảm nhận thấy nước dần dần tràn qua miệng mũi, tuy nói đã tới Luyện Khí tầng tám, nội tức có thể dùng duy trì được lâu hơn phàm nhân, nhưng nước kia rất quỷ dị, mang theo một loại cay xé tanh hôi nồng nặc, còn không ngừng chui vào thất khiếu, Đỗ Tử Đằng không còn cách nào, chỉ đành mở thực quản, an ủi mình, đi vào từ miệng so ra tốt hơn mắt tai mũi nhỉ.

Cũng không biết nước kia như thế nào, từ miệng thẳng vào đan điền, khiến đan điền nóng bỏng muốn sôi, thiếu chút nữa đã khiến Đỗ Tử Đằng kêu ra tiếng.

Đáng thương lúc này Đỗ Tử Đằng không thể nói cũng không thể động, chỉ có thể trơ mắt cảm nhận chất lỏng sôi sùng sục kia như dung nham không ngừng xung kích đan điền, dường như muốn hòa tan hết thảy hơi thở trong đan điền của cậu. Trong ý thức của cậu, chỉ có thể miễn cưỡng cảm ứng được Tiểu Mộc Bổng bất an phẫn nộ —— Hang ổ sắp bị người xấu hủy sụp rồi, mẹ nó còn là cưỡng chế hủy đó! Ai không tức giận!

Khóe miệng Đỗ Tử Đằng khẽ giật, nhưng nghĩ đến tia chớp màu tím đánh thức mình vừa rồi, tiện đà nghĩ đến: Tốt xấu cũng là pháp khí bản mạng, chữa ngựa chết như ngựa sống đi......

Vì thế, cậu câu thông Tiểu Mộc Bổng, vầng sáng màu tím phẫn nộ mang theo hoa lửa màu tím nho nhỏ dâng lên từ trong đan điền, từng bước một bức chất lỏng không biết là gì kia ra bên ngoài cơ thể.

Đỗ Tử Đằng chấn động, cây củi nát này ngày thường nửa chết nửa sống, dù cho ăn nhiều thiên tài địa bảo của cậu như vậy cũng chỉ thêm một ít công năng râu ria mà thôi, không ngờ, khi người khác bắt nạt tới cửa, vậy mà biểu hiện lợi hại như vậy?

Cậu cho rằng đều phế như cậu sao?!

Đỗ Tử Đằng:......

Lúc này, dưới sự tâm thần tương liên, nương tầm nhìn của Tiểu Mộc Bổng, Đỗ Tử Đằng cũng "thấy" rõ được yêu pháp tà môn khiến cậu không thể nói không thể động: Đó là một loại thuật trói, đỏ như máu, tầng tầng sợi dây đỏ vây cậu vào trong, thậm chí ngay cả miệng cũng không bỏ qua, "bó" cậu như cái bánh chưng.

Đỗ Tử Đằng giận cực, nương sức lực thế như chẻ tre của Tiểu Mộc Bổng, điều động vầng sáng màu tím của nhóc ta, tức giận đến mức hoàn toàn chẳng hề phân biệt phương thức lộ tuyến trói buộc, chỉ va chạm qua một đường, hóa giải bạo lực, sau đó như bẻ gãy nghiền nát, hoặc vừa vặn tương khắc, nơi ánh sáng tím đi đến, sợi dây đỏ theo tiếng đứt đoạn, Đỗ Tử Đằng cảm nhận thấy mình dần dần có thể nhúc nhích rồi!

Lúc này, ở ngoài đan đỉnh, Huyết Lục lão tổ ngồi xếp bằng giữa không trung, nôn nóng lại chờ đợi mà nhìn chằm chằm đan đỉnh, vừa rồi bên trên đã hiện lên một luồng quang mang màu máu, cách đan thành đã tiến thêm được một bước rồi!

Không uổng công lão chờ đợi lâu như thế, vì bắt tiểu tử này mà phí bao nhiêu công sức! Nghĩ đến đan dược kia, trong lòng Huyết Lục lão tổ nóng rực, chỉ cần ăn vào đan dược đó, lão nhất định có thể thuận lợi Kết Anh, dù cho Hóa Thần cũng không phải việc gì xa xôi không thể với tới, tới lúc đó, lão nhất định phải khiến những tên tu sĩ chính phái kia đẹp mặt, cạc cạc!

Nghĩ đến chỗ hưng phấn, Huyết Lục lão tổ ngửa mặt lên trời cười quỷ dị, như quạ đen quác quác, cú đêm u u, khiến người ta sởn tóc gáy.

Nhưng mà, lão vui sướng chưa tới hai giây, một thanh âm thanh nhã lạnh băng như nhỏ nhẹ vang lên bên tai lão: "Dám can đảm bắt cướp đệ tử phái ta, không biết sống chết!"

Tiếng cười của Huyết Lục mắc nghẹn trong cổ họng, giờ phút này lão vừa kinh vừa giận, trên khuôn mặt nhìn không ra hình người kia dưới cảm xúc mãnh liệt bực này xoắn xuýt mấp máy như một nắm giẻ: "Tiêu oắt con!"

Không biết khi nào Tiêu Thần đã mò đến cửa, nơi đây chính là nơi ở tạm thời của Huyết Lục Môn, đương nhiên cũng không cách nào chú ý được pháp trận nghiêm ngặt, nhưng thế mà không có một đệ tử nào báo động trước, khiến Huyết Lục lão tổ làm sao không giận!

Hơn nữa, sớm không đến muộn không đến, cố tình đến vào lúc mấu chốt: Nếu Tiêu Thần đuổi kịp sớm một bước, nghi thức luyện đan chưa bắt đầu, Huyết Lục lão tổ chắc chắn sẽ trực tiếp hút khô tiểu tử kia, dù cho "dược hiệu" suy giảm mạnh cũng tuyệt đối không để bị Tiêu Thần cắt ngang; nếu Tiêu Thần đến muộn một bước, đan dược chắc chắn đã đại thành, lão nuốt ăn xong há sợ Tiêu Thần.

Cố tình vào ngay lúc này, đan dược mới nấu được đến một nửa, Huyết Lục lão tổ không tránh lui được, làm sao lão không tức!

Lúc này Huyết Lục đã sớm tức giận đến mức hận không thể hút khô bộ túi da anh tuấn trước mặt: "Ngươi dám can đảm lại làm hư chuyện tốt của ta! Ngươi chẳng qua chỉ Kim Đan sơ kỳ, còn bổn tọa cao hơn ngươi hai tầng cảnh giới!"

Nhưng mà chút cảm xúc đó của lão, đối phương hoàn toàn không đặt trong mắt, không đợi lão dậm chân biểu đạt thêm sự phẫn nộ, một đạo kiếm ý chi phối sinh sát dồi dào to lớn không thể địch nổi buông xuống, không chút do dự chém thẳng xuống đầu Huyết Lục.

Huyết Lục lão tổ nếu có thể phát triển Huyết Lục Môn lớn mạnh dưới sự vây truy chặn đường của danh môn đại phái thì cũng có chút bản lĩnh, dưới kiếm ý bá đạo bực này của Tiêu Thần, Huyết Lục lão tổ gọi ra một chiếc hộp xương trắng nho nhỏ, trong phút chốc vô số tiếng trẻ sơ sinh khóc nỉ non vang lên, kiếm ý vốn túc sát uy nghiêm lại cứng lại, chợt thấy vô số bóng đen nho nhỏ xuyên qua trong đó, rậm rạp đếm không hết, vô số bóng đen trẻ con vững vàng chặn lại kiếm ý vàng kim chém xuống ngay đầu kia.

Huyết Lục lão tổ khặc khặc cười quái dị: "Đây là do sinh hồn của 9999 trẻ sơ sinh nung chế thành, bổn tọa thật muốn xem danh môn chính phái các ngươi trách trời thương dân như thế nào đây?"

Lão cười quái dị duy trì không quá một giây, phía trên kiếm ý vàng kim kia, quang mang rực rỡ, sát khí càng sâu —— "Thập Sát Vô Sinh!"

Nhưng trong chốn Thập Sát Vô Sinh này, rõ ràng là sát ý ngập trời rồi lại mang theo sự thương xót thật thật sự sự nhè nhẹ: Không phải vì giết mà giết, chỉ vì ngăn chặn tất cả tội ác tại lần giết chóc này.

Những bóng đen nhỏ bé đó như tuyết đọng gặp phải ánh mặt trời, dần dần tan rã dưới kim quang, cuối cùng hóa thành từng điểm ánh kim vĩnh viễn tiêu tán giữa đất trời, chỉ còn lại trường kiếm vàng kim giữa không trung, trấn định, vĩnh viễn không chuyển dời như từ xa xưa tới nay vẫn vậy!

Huyết Lục lão tổ ở một bên cứng họng: "Này...... Ngươi dám tạo 9999 sát nghiệt!" Lại còn tạo một cách hoàn toàn không chần chừ như thế, còn dứt khoát hơn cả tu sĩ tà môn bọn lão!

Nếu là đệ tử chính phái bình thường, nhìn thấy 9999 mạng người đó, còn đều là trẻ sơ sinh nho nhỏ, tuy không nói thủ hạ lưu tình, nhưng chắc chắn sẽ chần chừ, khi chém xuống, đó là sát sinh, còn là giết trẻ sơ sinh, cũng không dễ qua được điểm mấu chốt trong lòng.

Huyết Lục lão tổ lại đã quên, kiếm tu Hoành Tiêu kiếm phái dựa vào tâm tính kiên định vang danh thiên hạ, Tiêu Thần thân là lãnh tụ của một chúng đệ tử, tâm tính lại há có thể hoài nghi, những đứa trẻ sơ sinh kia sớm đã đoạn tuyệt sinh cơ, tàn hồn còn giữ lại chẳng qua chỉ tiếp tục làm ác thay Huyết Lục Môn. Con trẻ có tội gì, sinh ra vốn như giấy trắng thuần khiết ngây thơ, thay vì tiếp tay cho giặc dưới pháp môn tà ác của Huyết Lục Môn, còn không bằng biến mất như vậy, bình ổn tất cả tội ác.

Sau đó, sát khí trong kiếm ý vàng kim kia càng rực, chỉ thẳng nguồn gốc của tất cả tội ác.

Không có Huyết Lục lão tổ thì làm sao có việc bi thảm sát nghiệt bực này, một trong những quy củ chém giết yêu tà của Hoành Tiêu kiếm phái đó là: Diệt cỏ tận gốc!

Huyết Lục lão tổ hú lên quái dị, quanh thân tràn ngập huyết khí, ánh kim bổ xuống đầu kia, như liệt hỏa sí viêm, khiến khối huyết khí kia phát ra một thanh âm "xùy", bốc lên một luồng khói xanh, huyết khí kia rút nhỏ đi không ít mà mắt thường có thể thấy được.

Lúc này Huyết Lục lão tổ thật sự hận cực, Sinh Diệt kiếm ý của Tiêu Thần và Huyết Lục đại pháp của lão vừa vặn tương khắc, Huyết Lục đại pháp chẳng qua chỉ là một đạo nhỏ trong muôn vàn đại đạo, dùng sự giết chóc huyết tinh làm Đạo, Sinh Diệt kiếm ý của Tiêu Thần là đại đạo lập ý cao hơn, thẳng chỉ căn nguyên tất cả quyền sinh sát trong tay. Vì vậy, Khí Huyết Lục đánh trận nào thắng trận đó của Huyết Lục mỗi khi gặp phải kiếm ý của Tiêu Thần đều sẽ tan rã như băng tuyết, khiến Huyết Lục buồn bực đến cực điểm. Nếu không ngày đó cũng sẽ không xảy ra chuyện một tu sĩ Trúc Cơ như Tiêu Thần tuy trọng thương nhưng cũng chạy thoát được từ trên tay Huyết Lục lão tổ, Tiêu Thần lúc này Kim Đan đã thành, lưỡng cực kiếm ý càng trọn vẹn một khối, Sinh Diệt đều ở trong một lòng của hắn, Huyết Lục lão tổ càng cảm thấy khó có thể đối phó.

Tiêu Thần lại hoàn toàn không cho lão cơ hội né tránh, trong kiếm ý vàng kim, sinh cơ khó liệu, sát ý ào ào, chỉ thẳng chân thân Huyết Lục lão tổ!

Lúc này, trong đan đỉnh đột nhiên rực rỡ ánh sáng tím, Huyết Lục chỉ cho rằng đó là biểu hiện khi đan dược sắp đại thành, cố tình Tiêu Thần trước mắt không thuận theo không buông tha, cuốn lấy lão hoàn toàn không cách nào thoát thân.

Huyết Lục lão tổ giận tím mặt: "Tiêu oắt con ngươi tự tìm đường chết!"

Dứt lời, Huyết Lục lão tổ đột nhiên tung ra một lệnh bài, lệnh bài màu đen lớn bằng bàn tay đó khi rơi xuống đất đã hóa thành một cánh cổng đồng thau lớn, trên cửa có khắc vô số mặt quỷ, hoặc là chiên rán chảo dầu, hoặc là núi đao biển lửa —— cuối cùng là cảnh Cửu U luyện ngục, đáng sợ hơn chính là, Tiêu Thần rõ ràng cảm nhận thấy được, cảnh tượng được khắc trên cửa đó cũng không phải vẽ không không, biểu cảm thê lương của ác quỷ sinh động như thật, cuối cùng như cảnh Cửu U trải qua thời gian lắng đọng tạo thành, sự rét lạnh u minh đó, dựa vào tu vi Kim Đan của hắn thế mà cũng cảm thấy như bị kim đâm đầu óc choáng váng!

Huyết Lục lão tổ nhìn thấy cánh cổng đó cũng không tự giác rùng mình, kế đó, miệng lão lẩm bẩm đọc cái gì đó, một luồng khí Huyết Lục phóng về phía cánh cổng.

Tiêu Thần thoáng hoa mắt, chợt thấy một con ác quỷ trên cánh cổng đó nhảy dựng lên cắn nuốt huyết khí kia, sau đó, một tiếng hừ lạnh âm hàn dường như vang lên phía sau bọn họ, trong lòng Huyết Lục lão tổ cũng kinh sợ, xoay người đánh giá, phía sau lão lại trống rỗng.

Thần sắc Tiêu Thần ngưng trọng, Huyết Lục lão tổ này chẳng qua chỉ là một trong số chúng tu sĩ tà phái, mấy chục năm trước cơ duyên kết được Kim Đan liền tác oai tác quái ở tà môn tự xưng lão tổ gì đó, Tiêu Thần Trúc Cơ Kỳ cũng dám chống lại, lúc này đương nhiên càng sẽ không đặt lão trong lòng, nhưng cánh cổng đồng thau trước mắt rõ ràng hàm chứa hơi thở cực kỳ khủng bố, sâu thẳm, thâm ráp, u tối rét lạnh...... không giống như là vật của Tu Chân Giới này, dường như thật sự tới từ Cửu U.

Nhưng ở ngoài Tu Chân Giới rốt cuộc có thứ gì?

Vấn đề này đừng nói Tiêu Thần kết đan chưa lâu không cách nào trả lời, dù là Trường Tiêu chân nhân, chỉ sợ cũng phải suy xét vấn đề này mới có thể nói được một chút.

Nhưng Huyết Lục mà rõ ràng hắn không đặt trong mắt kia lại không biết lấy được vật đó từ chỗ nào, rõ ràng chính lão cũng không biết chi tiết về vật đó, còn dám lớn mật dùng khí Huyết Lục hiến tế như vậy, Tiêu Thần cảm thấy tên này đã dại dột hết thuốc chữa rồi.

Tiêu Thần không dám sơ suất, ấn kiếm quyết, gọi ra một thanh trường kiếm vàng kim, ý Sinh Diệt trên thân kiếm càng tinh thuần ngưng thực —— rõ ràng là phi kiếm bản mạng của hắn "Trục Uyên".

Lúc này, Trục Uyên như cảm ứng được cánh cổng đồng thau kia không tầm thường, không cần Tiêu Thần điều khiển, kiếm mang sáng lên, đột nhiên phát ra một trận tiếng reo cảnh báo "ong ong", Tiêu Thần và Huyết Lục đều là tu sĩ Kim Đan, lúc này đồng thời lui một bước, kế đó đều phát hiện, không biết khi nào cánh cổng đồng thau đó đã mở ra một khe, luồng khí u hàn âm minh kia tức khắc tăng mạnh, sau khe cửa đó, Tiêu Thần nhìn thấy một đôi mắt máu tanh không phải của con người đang nhìn trộm.

Tiêu Thần đối diện với nó lại không hề sợ hãi, Trục Uyên càng không đợi chủ nhân sử dụng đã bay nhanh qua, tựa tia chớp vàng kim xé rách trời cao, theo một tiếng gào rống chịu đau khủng bố, cánh cổng đồng thau đó bị va chạm đến mức chấn động không thôi, Huyết Lục ngưng thần nhìn, trường kiếm vàng kim xuyên qua một tròng mắt màu máu, nó bị trường kiếm đâm thủng mà vẫn còn đang chuyển động không thôi, dường như muốn tránh thoát, lại như muốn nạp tất cả xung quanh vào trong mắt.

Trục Uyên trở lại trong tay Tiêu Thần phát ra một tiếng ngâm nhẹ, Tiêu Thần thoáng phun linh lực, tròng mắt màu máu kia phát ra một tiếng rít nhỏ, kế đó kiếm khí xuyên qua, tức khắc hóa thành một bãi thịt vụn rơi xuống mặt đất, nơi bãi thịt vụn đó đi đến, mặt đất phát ra tiếng "xùy xùy" bỏng cháy, bị đốt xuyên mấy lỗ lớn.

Không biết lai lịch đôi mắt máu đó ra sao, hóa thành thịt vụn mà cũng khiến người ta sợ hãi như vậy, về phần thanh phi kiếm xuyên thủng đôi mắt máu kia...... Huyết Lục nhìn thấy phi kiếm trong tay Tiêu Thần có uy năng như vậy, trong lòng không khỏi kinh sợ, kế đó run giọng nói: "...... Kiếm linh......"

Tiêu Thần chỉ xoay người liếc mắt nhìn lão, không có phản ứng, mà trầm ngâm nhìn sự biến hóa của cánh cổng đồng thau kia, nếu cửa này do Huyết Lục gọi ra, chỗ quỷ dị trong đó rất nhiều, Tiêu Thần trong chốc lát còn chưa tính toán kết liễu lão, tạm thời giữ lão một mạng cũng miễn cho cánh cổng này xảy ra biến cố không thể đoán trước được nào đó.

Trong lòng Huyết Lục lại run rẩy, sinh linh trên kiếm...... Đó là kiếm cảnh mà kiếm tu Nguyên Anh cũng chưa chắc có thể đạt tới, năm nay Tiêu Thần này mới bao nhiêu tuổi, chưa đến trăm tuổi mà thành tựu trên kiếm đạo đã khiến người ta tuyệt vọng như thế, nếu cho hắn thêm thời gian......

Lúc này, Tiêu Thần đưa lưng về phía Huyết Lục trầm ngâm đánh giá cánh cổng đồng thau kia, như phát hiện được manh mối nào đó, nhíu mày suy tư.

Nhưng mà, hai vị tu sĩ Kim Đan ở đây đều bị cánh cổng đồng thau kia và đôi bên hấp dẫn tuyệt đại bộ phận lực chú ý, lại không ai để ý, đan đỉnh bị che sau cánh cổng đồng thau, lúc này quang mang màu tím lưu chuyển lên xuống càng lúc càng nhanh, cuối cùng, ánh tím rắn điện bò trườn như đã điên rồi, nắp đỉnh dưới sự bò trườn của ánh tím lại càng lung lay sắp đổ, bất cứ lúc nào cũng có khả năng bị đánh văng ra.

Huyết Lục thấy Tiêu Thần như hoàn toàn không phòng bị, cắn răng một cái trong lòng, đột nhiên huyết quang quanh thân rực lên.

Tiêu Thần không quay đầu lại, chỉ vung lên Trục Uyên trong tay: "Muốn chết!"

Nhưng huyết quang cuồn cuộn đó không phải xông thẳng đến Tiêu Thần, vậy mà toàn bộ quăng về phía cánh cổng đồng thau kia!

Sắc mặt Tiêu Thần đại biến, vội triệu Trục Uyên cũng đã quá trễ!

Huyết Lục lại lần nữa khặc khặc cười điên cuồng: "Bổn tọa thật muốn xem, đồ đệ chưởng môn Hoành Tiêu kiếm phái như ngươi, có thể có năng lực gì, ha ha ha ha......"

Một thân tu vi của Huyết Lục đều ở trên khí Huyết Lục kia, không biết đã hấp thu tinh huyết của bao nhiêu tu sĩ biến thành, lúc này trong khe cửa cánh cổng kia hình như có một cái miệng khổng lồ như bồn máu thôn tính cắn nuốt hết tất cả huyết khí đó, sau một tiếng "két" rõ ràng, khe cửa cánh cổng đồng thau kia lại mở ra thêm một ít, lần này Tiêu Thần thấy được ở cạnh cửa đó có một bàn tay, hoặc nên nói là một móng vuốt, móng vuốt đó lớn vô cùng, năm ngón tay như người lại sắc bén như dao, phủ đầy vảy xanh, móng vuốt đó như dùng sức muốn kéo ra hoàn toàn cánh cổng đồng thau kia —— chủ nhân sau móng vuốt khổng lồ đó chắc chắn đến không có ý tốt, Tiêu Thần không chút do dự thúc giục phi kiếm chém tới móng vuốt đó.

Chính vào lúc này, Huyết Lục cười lạnh một tiếng, một cây gậy xương trắng dài đã được nắm trong tay lão mang theo tiếng gào thê lương chém thẳng xuống Tiêu Thần!

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Trục Uyên như cảm ứng được nguy cơ của chủ nhân, vẽ ra một hình cung tròn sắc bén tới cực hạn trên không trung quay đầu xông thẳng đến Huyết Lục, một tiếng "coong" vang lớn, tòa núi non nơi ở tạm thời của Huyết Lục Môn này đều bắt đầu đong đưa.

Lúc này huyết quang trong mắt Huyết Lục đại thịnh, trong tiếng vang ô ô của pháp khí bản mạng không ngừng nghỉ đập về phía Tiêu Thần, sắc mặt Tiêu Thần lại trầm nặng trang nghiêm, tuyệt đối không thể dễ dàng đụng chạm pháp khí bản mạng của Huyết Lục, nếu không hút khô tinh huyết người cũng chỉ là chuyện trong giây lát, trên thân Trục Uyên cũng bùng cháy kim quang, thỉnh thoảng chém ra dấu vết sâu mấy trượng trên mặt đất, tức khắc, trong thiên địa đất đá bay mù trời, huyết quang kim mang đan chéo chém giết nhau, âm quỷ gào khóc mang theo kiếm ý ngập trời khiến toàn bộ đệ tử Huyết Lục Môn cả nơi dừng chân đều ngã xuống đất trong sự đất rung núi chuyển, hoàn toàn không cách nào đứng dậy.

Đột nhiên, một trận thanh âm đá mài chói tai vang lên, Tiêu Thần phân tâm thoáng nhìn, tức khắc trong lòng chấn động, cửa đá kia thế mà lại mở thêm khoảng một lóng tay! Hơn nữa vuốt tay vảy xanh kia đã lộ ra toàn bộ, Tiêu Thần thậm chí đã có thể nhìn thấy được gai ngược khủng bố sinh trưởng nơi phần cổ tay —— rõ ràng là vật chưa từng xuất hiện trong Tu Chân Giới, nhất định không phải kẻ lương thiện gì!

Lúc này, cho dù là Tiêu Thần cũng không thể không ứng phó toàn lực, hắn thét dài một tiếng réo rắt, trên kim kiếm Trục Uyên chấn động khẽ một trận, kế đó Trục Uyên nhẹ nhàng di chuyển, đánh thẳng tới đầu Huyết Lục, nhưng Huyết Lục rõ ràng nhìn thấy Trục Uyên còn để lại một đạo kiếm thể nửa trong suốt giống nhau như đúc tại chỗ cũ.

Trong kiếm thể trong suốt đó kim quang trầm tĩnh, lại linh tính mười phần, không đợi Tiêu Thần ra lệnh đã dậy lên kiếm ý cuộn trào lao thẳng tới phía móng vuốt vảy xanh khổng lồ kia.

Trong lòng Huyết Lục lại lần nữa chấn động, Tiêu Thần thế mà có thể dùng ra Kiếm Linh Nhị Phân!

Sau đó, tinh thần lão tức khắc rung lên, lúc này kiếm linh trên phi kiếm bản mạng của Tiêu Thần đã ly thể, chính là lúc uy lực suy giảm mạnh, yếu ớt nhất! Hiện tại không giết thì còn đợi khi nào.

Huyết Lục phun một ngụm tinh huyết lên gậy xương trắng, chút tinh huyết đó như nhuộm ra từng đóa mai đỏ trên đó, huyết quang đại thịnh xưa nay chưa từng có, Huyết Lục sau khi cười quỷ quyệt, không ngờ lại phun ra mấy ngụm tinh huyết nữa, gậy xương trắng kia cuối cùng được nhuộm thành màu máu đỏ rực, trên đó còn dần dần vờn quanh sự tinh phong huyết vũ giống như diệt thế phóng về phía Tiêu Thần!

Mà đầu kia, mơ hồ có thể thấy được hoa văn dữ tợn trên móng vuốt vảy xanh kia, có thể thấy được đối phương cũng đang toàn lực ứng phó kéo cánh cổng ra, kiếm linh vàng kim không chút do dự trực tiếp chém xuống, lại chỉ nghe thấy một tiếng vang sắt đá giao nhau.

Sau một tiếng rít gào khủng bố, Tiêu Thần trong lúc kích đấu rút ra tinh thần nhìn, một kích toàn lực của kiếm linh thế mà chỉ rạch ra được miệng vết thương rất nhỏ trên cổ tay đối phương, máu tươi u lam nhè nhẹ chảy ra —— lại không thể thấy hiệu quả, ngược lại đã chọc tức quái vật không biết rốt cuộc bản thể là gì phía sau, móng vuốt vảy xanh bỗng nhiên thu chặt, bấu vào cánh cổng đồng thau ba phần, hiển thị đang dùng hết toàn lực mở cửa, mà tiếng đá mài chói tai càng thêm dày đặc, sau cánh cổng đồng thau kia đã mơ hồ có thể thấy được một thân ảnh khủng bố!

Đồng tử Tiêu Thần co rút lại, kiếm linh vội vàng bay ra, Huyết Lục lại hoàn toàn không cho hắn phân tâm thở dốc, cười quái dị thúc giục gậy xương máu đến mức không lộ chút sơ hở, bức thẳng đến đan điền Tiêu Thần —— không chỉ muốn giết Tiêu Thần, càng muốn hút hết một thân tinh huyết của hắn!

Lúc này Tiêu Thần đã không thể lui, hắn đột nhiên ngừng bước chân, quanh thân đột nhiên rực cháy kim viêm, kiếm linh và bản thể Trục Uyên trong tay hắn đều có quang hoa vàng kim lưu chuyển qua, kim hoa trên kiếm linh càng ngưng trọng có thực thể, kiếm linh cũng phát ra một tiếng rít nhỏ, ngưng tụ thành uy thế vô thượng chém xuống móng vuốt khổng lồ kia!

Đầu này Huyết Lục cảm thấy Tiêu Thần chắc chắn đã điên rồi, vậy mà dùng ra phương pháp thiêu đốt đan lực bực này, dưới công kích khủng bố của Trục Uyên, lão gào rống nói: "Ngươi là kẻ điên...... Ngươi không sợ Kim Đan vỡ vụn sao!!!!"

Trả lời Huyết Lục là chém giết như có thể chi phối tất cả sự Sinh Diệt dưới kiếm của Trục Uyên!

Kiếm linh chém xuống, theo một tiếng gào rống đau đớn, trên móng vuốt khổng lồ kia đã bị chém lộ ra xương trắng lành lạnh, không còn chỗ dùng lực được nữa, nhưng bên trong tiếng gào rống đó mang theo sự bạo nộ không cam lòng vô hạn, máu tươi màu lam của móng vuốt vảy xanh lưu lại dấu vết uốn lượn trên cánh cổng đồng thau, dẫn tới chúng quỷ cướp ăn, cùng gào dài, chủ nhân của móng vuốt khổng lồ kia dưới sự phẫn nộ thế mà bắt đầu va chạm ầm ầm dày đặc khủng bố, cánh cổng đồng thau vẫn luôn kiên cố không vỡ đã bắt đầu run rẩy lung lay sắp đổ!

Lúc này Huyết Lục đã không còn đường lui, cuối cùng liều mạng chịu một sát chiêu của Trục Uyên, chống thương thế cơ hồ xé rách nửa người lấy ra một cái chai từ trong lòng ngực uống một hơi cạn sạch, huyết khí u u lại lần nữa đại thịnh, trong mắt hình như có quỷ hỏa trùng trùng, lão rít lên thê lương: "Tiêu oắt con, ngươi dám liều mạng, bổn tọa phụng bồi!"

Sắc mặt Tiêu Thần ngưng trọng, lúc này dưới sự thiêu đốt đan lực một lòng hai việc, hai bên đều không thể có sai lầm, nếu không chỉ cần một bên có biến, chính là tai họa ngập đầu, nhưng lúc này cánh cổng đồng thau kia và Huyết Lục lão tổ mạnh mẽ cắn nuốt lượng lớn tinh huyết trước mắt đều nguy hiểm đến cực điểm, bên môi Tiêu Thần đã loang lổ vết máu, không biết còn có thể duy trì được bao lâu.

Nhưng lúc này hắn đã sớm không để ý sự sinh tử, ngưng tụ pháp lực toàn thân ngoan cường liều mạng với Huyết Lục lão tổ!

Mắt thấy cánh cổng đồng thau kia sắp ầm ầm mở rộng ra, Huyết Lục lão tổ vừa vặn đánh tới, Tiêu Thần đã quyết tâm ứng phó toàn lực đồng quy vu tận, thì đột nhiên trong tiếng vang lớn ầm ầm, dường như có thứ gì đó bay đến vách tường lại bật rơi xuống, một tiếng cười to đắc ý đến cực điểm vang lên: "Ha ha ha ha, các ngươi cho rằng ngăn được tiểu gia sao!!!!!!"

Sau đó một cây Tiểu Mộc Bổng cực kỳ phẫn nộ mang theo tia chớp màu tím khủng bố mơ hồ kèm theo khí thế giông tố bay thẳng đến, "Phốc" một tiếng, cánh cổng đồng thau lung lay sắp đổ kia thế mà hệt như giấy, bị chọc ra một lỗ, móng vuốt khổng lồ kia vừa vặn bị xuyên thủng lần hai bất đắc dĩ buông tay......

Sự biến chuyển thần kỳ này khiến kiếm linh đã ngưng tụ uy thế chuẩn bị một kích toàn lực lấy thân tuẫn táng chợt choáng váng sững sờ giữa không trung, sau đó trơ mắt nhìn cây Tiểu Mộc Bổng tả tơi kia xông tới, va vào mình.

Giây tiếp theo, Tiểu Mộc Bổng mờ mịt xoay vòng trên không trung, hử, vừa rồi hình như đã va vào thứ gì đó, có chút no......

Ợ ~

Lạch cạch một tiếng, Tiểu Mộc Bổng no đến mức không thể động đậy rơi xuống mặt đất, cánh cổng đồng thau ầm ầm sụp xuống, cái gì mà khí u minh cũng trong nháy mắt này tan thành mây khói, chỉ còn đầy đất lộn xộn cùng một tiểu tu sĩ xui xẻo bị pháp bảo bản mạng của mình làm cho no đến ngất xỉu nằm ngã xuống đất.

.

.

.

.

Khúc cuối có hơi khó hiểu xíu, nói chung là cái đồ dạ dày vương, ăn mất luôn kiếm linh của anh công rồi -_-

Khúc trên có nhắc đến 1 người, Kim Linh Nhi, mọi người hãy nhớ cái tên này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro