Q3 Chương 76
Chương 76 Ngàn chuyển trăm hồi
Nháy mắt khi vầng sáng màu tím đó xuất hiện, Tiểu Mộc Bổng không cần Đỗ Tử Đằng động thủ, đã chủ động trượt xuống khỏi quặng Tinh Tinh Trần Quang, sắc mặt khó coi của Đỗ Tử Đằng hòa hoãn một chút, cũng không tệ lắm, coi như có chút quy củ.
Nhưng mà, không đợi Đỗ Tử Đằng chuẩn bị làm gì, Tiểu Mộc Bổng đã xông thẳng trở về đan điền Đỗ Tử Đằng, khiến một phen uy hiếp của cậu lại lần nữa mắc nghẹn. Ngay sau đó một luồng hơi thở ấm áp dồi dào bốc lên từ đan điền, chậm rãi len lỏi dọc theo kinh mạch, khiến Đỗ Tử Đằng nhịn không được thoải mái nheo nheo mắt, hơi thở ấm áp đó sau khi vận chuyển ba vòng trong cơ thể, mới lại lần nữa trở về đan điền, khiến Đỗ Tử Đằng cảm thấy mình như trở nên ấm áp có sức sống hơn không ít.
Sau đó, trên mặt Đỗ Tử Đằng hiện một hồi biểu cảm cổ quái, ấm áp có sức sống...... dường như không phải ảo giác của cậu......
Kế đó cậu vận chuyển linh lực, 《 Dẫn Khí Quyết 》từ Luyện Khí tầng năm xông về phía tầng thứ sáu, tầng thứ bảy không hề trở ngại, thẳng đến tầng thứ tám mới vừa vặn có vẻ vận chuyển bất lực.
Trong lúc nhất thời, Đỗ Tử Đằng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, lúc trước dù cho biết rõ trong Phá Hiểu bí cảnh nguy hiểm trùng trùng, mình vẫn không chùn bước đi vào, chính vì suối Linh Tủy trên quyển sách kia có công hiệu tăng lên tu vi, ai ngờ cuối cùng trải qua hiểm trở, cái gọi là suối Linh Tủy chẳng qua chỉ là một cạm bẫy, buồn cười bản thân luôn để tâm tới, tự xưng thông minh một đời lại không thể nhìn thấu.
Sau khi kích đấu với Cảnh Hoa một hồi tìm được đường sống trong chỗ chết tiến vào không gian kỳ dị này, rõ ràng mình đã buông chuyện tu vi, chỉ muốn tháo bỏ những câu đố kia, tìm kiếm đường đi ra ngoài, ai biết không ngờ phát hiện quặng Tinh Tinh Trần Quang, cuối cùng lại bởi vì cây pháp khí bản mạng lai lịch không rõ, công hiệu không rõ này nhất thời "tham ăn" mà tu vi thăng cấp, vượt liên tiếp ba cấp đến Luyện Khí tầng tám......
Rõ ràng là việc mà mình mong đợi nhất, nhưng lúc này khi thật sự xảy ra, Đỗ Tử Đằng lại trăm mối cảm xúc ngổn ngang, chợt cảm thấy thế sự đa biến, trăm chuyển ngàn hồi, cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.
Cũng thẳng đến giờ phút này, Đỗ Tử Đằng mới hiểu rõ được sâu sắc hàm nghĩa phía sau bốn chữ "pháp bảo bản mạng", tâm thần tương thông, vui buồn tương quan. Vừa mới hấp thu Tinh Tinh Trần Quang hiển nhiên đối với Tiểu Mộc Bổng mà nói, cũng là một lần thăng cấp quan trọng, mới có thể khiến mình thân là chủ nhân cũng lập tức bước vào Luyện Khí tầng tám.
Đỗ Tử Đằng gọi Tiểu Mộc Bổng ra, lúc này, Tiểu Mộc Bổng đã dần dần rút đi bộ dáng đen sì kia, mang theo một chút ánh tím, nhìn qua như có một chút bóng dáng cao thâm khó đoán, Đỗ Tử Đằng gật đầu: "Được rồi, xem ra mi cũng không phải cái gì cũng tệ, tiểu gia miễn cưỡng......"
Nhưng mà, ba chữ "tha thứ mi" chưa ra khỏi miệng, Đỗ Tử Đằng giương mắt nhìn thấy một mặt tường hoàn toàn ảm đạm không ánh sáng chẳng khác gì đá kia, đột nhiên bi thương cực kỳ, dù tu vi thăng liền ba tầng cũng không thể đền bù được sự bi thương khi túi tiền của mình xẹp một khối lớn như vậy!
Hơn nữa, Đỗ Tử Đằng phản ứng lại, nổi trận lôi đình nói: "Đậu má! Số quặng Tinh Tinh Trần Quang đó có thể đổi được mấy chục tỷ linh thạch được chưa! Mấy chục tỷ linh thạch...... dù đi chợ đêm mua Trúc Cơ đan, tiểu gia cũng có thể vừa ăn vừa vứt ăn thẳng đến Trúc Cơ! Mi mẹ nó vậy mà chỉ khiến tiểu gia đến Luyện Khí tầng tám!!!!"
Sau đó cậu rơi lệ đầy mặt nói: "Đậu má...... Vẫn lỗ rồi...... Ô ô......"
Đỗ Tử Đằng chỉ hận mình lúc ấy tay chậm phản ứng chậm, sớm nên nhổ cây củi khốn đó xuống, nhiều tiểu bảo bối đáng yêu như vậy...... Cứ như vậy cứ như vậy...... Chỉ đổi được tu vi ba tầng Luyện Khí kỳ /(ㄒoㄒ)/~~
Lau khô nước mắt, nếu đã ăn xong hết rồi, xem chừng tên nhóc này cũng không có khả năng sẽ nhổ ra, Đỗ Tử Đằng chỉ có thể nuốt xuống cục tức này, nói với mình lần thứ một ngàn: Nếu thứ đó mẹ nó không phải pháp bảo bản mạng của mình, tiểu gia nhất định thiêu rụi sạch sẽ!
Lúc này Tiểu Mộc Bổng cảm thấy mỹ mãn ra vẻ rượu đủ cơm no cuộc đời này đã đủ rồi, tùy ý Đỗ Tử Đằng nghiến răng nghiến lợi thế nào cũng chỉ nhởn nhơ dạo qua một vòng, giống như đang tiêu thực.
Đỗ Tử Đằng liếc mắt thoáng thấy một màn này, đột nhiên ngẩn ra, sau đó cậu lại nhìn kỹ, này...... pháp bảo bản mạng nhà ai sẽ tự mình động như vậy sao?
Tên ngố Tu Chân gãi gãi cằm, có lẽ pháp bảo bản mạng đều như vậy, nhỉ?
Thôi đi, nhìn thoáng chút đi, nếu tu vi của mình một mực không thay đổi, vậy thì nhiều quặng Tinh Tinh Trần Quang như vậy không phải coi như tổn thất uổng công sao...... Hiện tại, coi như mình tiêu giá cao đổi lấy mấy tầng tu vi đi, chẳng qua cái giá này quả thật có chút cao, Đỗ Tử Đằng tuôn trào lệ nghĩ......
Không được, nếu ăn nhiều Tinh Tinh Trần Quang như vậy rồi, nhất định phải khai quật ra đầy đủ giá trị mới được! Có một phần ít nhất hồi được một phần vốn nha!
Đỗ Tử Đằng siết chặt Tiểu Mộc Bổng, nếu đã ăn no, đương nhiên phải thành thành thật thật làm việc cho tiểu gia! Nếu để ta biết mi ăn nhiều như vậy mà ngoại trừ cho tiểu gia ba tầng tu vi còn bản lĩnh khác không tiến bộ, thì tiểu gia thực sự sẽ phải suy xét việc nhốt mi lại vĩnh vĩnh viễn viễn!
Đỗ Tử Đằng hung tợn túm Tiểu Mộc Bổng qua, nó cũng không phản kháng, xem ra ăn no cũng tương đối dễ nói chuyện, Đỗ Tử Đằng do dự một chút, vẫn lấy một hộp mực phù với giấy phù ra, trong mực trộn Tinh Tinh Trần Quang, Đỗ Tử Đằng lại lần nữa chấm chấm Tiểu Mộc Bổng lên mực phù...... Sau đó chuyện gì cũng không xảy ra, cây gậy này hệt như một nhánh cây bình bình thường thường, không còn nuốt ăn mực phù nữa, mà chỉ dính một chút, Đỗ Tử Đằng thoáng kinh ngạc, ngay sau đó phản ứng lại, hóa ra lúc trước là bụng đói ăn quàng nha ta đệt!
Đỗ Tử Đằng một bên nôn máng một bên nâng cây gậy, tâm thần tương liên, kế đó vẽ một tấm phù.
Nhưng tấm phù này cũng không thể được vẽ xong.
Bắt đầu tính từ lúc nghiền ngẫm phù chú ở Cảnh gia, khi đó thậm chí ngay cả chất lỏng tàn dư của Hòa Hòa Thảo mà cậu cũng có thể miễn miễn cưỡng cưỡng dùng vẽ ra phù chú, sau lại tới Vân Hoành Phong, bút phù mực phù đầy đủ mọi thứ, Đỗ Tử Đằng càng như phóng thích toàn bộ sự nhiệt tình khát vọng của mình đối với phù chú mà liều mạng vẽ phù, cho dù là khi Tiểu Mộc Bổng vừa mới nhận chủ, lúc tuyệt vọng nhất vì cậu không thể thành công vẽ ra phù chú cho rằng phù đạo của mình đã đoạn tuyệt, Đỗ Tử Đằng cũng chưa từng giống như lần này, vậy mà nhấc bút lên không vẽ xong được một tấm phù.
Mà nguyên nhân, trong nháy mắt khi tâm thần Đỗ Tử Đằng tương thông với Tiểu Mộc Bổng, khi bút hạ trên giấy, cảnh tượng xuất hiện trước mắt đã khiến cậu quên mất tất cả xung quanh, thậm chí quên mất phù đạo mà cậu kiên trì chí ái, chỉ có thể ngơ ngác nhìn tất cả xuất hiện trước mắt, không thể nói càng không thể động.
Trong tầm nhìn của cậu, con sông màu bạc trên đỉnh đầu nơi nào là con sông gì, đó rõ ràng là một khe cửa của một cánh cửa được đẩy hờ ra, ở bên trong khe cửa đó có thể thấy được mơ hồ thế giới phía sau, vô số sao trời lộng lẫy lặp đi lặp lại xoay chuyển dọc theo quỹ đạo huyền ảo, trên mỗi một ngôi sao như đều có quang mang vạn trượng, sinh linh vô số, theo thời gian trôi qua, mệnh số nhấp nhô của những chủng tộc, vui buồn tan hợp tỏ bất tận...... Nhưng mà, so sánh với thế giới mênh mông phía sau cửa, những sự vui buồn tan hợp đó cũng chỉ là muối bỏ biển thoáng qua rồi mất, mơ hồ cỡ nào!
Trong nháy mắt này, thế giới mênh mông, thời gian vắt ngang, Đỗ Tử Đằng trở nên ngẩn ngơ, so sánh với sự bát ngát của trời đất này, sự tồn tại của cậu mong manh hèn mọn cỡ nào, sự thất vọng trong đó, khó tỏ khó tường.
Chính vào lúc này, trong những ngôi sao kia, sâu bên trong trời cao, một vành đai ánh sáng hoa mỹ lộng lẫy uyển chuyển ưu nhã rải ra từng vệt quang hoa vàng kim, những quang hoa đó như quấn lên rất nhiều ngôi sao, dẫn quỹ đạo chư thiên sao trời tạo thành tuyến đường cho xa giá, lực lượng khống chế thiên địa bực đó khiến người ta kính sợ khó diễn tả.
Cuối vành đai ánh sáng đó càng lấp lánh không thể nhìn thẳng, ánh sáng vàng kim nhấp nháy như đang di động lại như thiêu đốt, bảo vệ xung quanh nơi một khối rực rỡ, giữa lúc vành đai ánh sáng ưu nhã đung đưa chậm rãi lộ ra một tòa cung điện nổi lơ lửng, tường vàng thềm ngọc, cầu kiều như lụa, một góc một mái đều tinh xảo bắt mắt, đắm chìm trong quang mang lộng lẫy đó chỉ cảm thấy uy nghiêm và trang nhã hòa trộn không hề không hài hòa...... Sợ rằng chỉ có tạo vật trời cao bực này mới có thể đoạt thiên địa tạo hóa như vậy nhỉ.
Cung điện tinh xảo hoa mỹ bực này tuyệt đối không thể là vật nhân gian, Đỗ Tử Đằng càng tuyệt đối không có khả năng từng gặp qua, nhưng cậu lại cảm thấy quen thuộc khó diễn tả, thậm chí trong trực giác của cậu biết, cung điện này không phải hình thành tự nhiên, vốn chính là tạo vật của sinh linh.
Đó là sinh linh thế nào? Có thể mạnh mẽ đến mức khống chế sao trời? Xây cung điện của mình trên chư thiên sao trời?
Nghĩ đến đây, Đỗ Tử Đằng có chút run rẩy, tựa hưng phấn lại như sợ hãi.
Bộ dáng cung điện đó như đã từng quen biết, sau đó một cái tên như hoàn toàn không liên quan gì đến lại nảy lên đầu lưỡi: "Tiêu Thần!"
Trong phút chốc, quang mang đó nhanh chóng lui về phía sau kế đó tan biến, thế giới trong khe cửa dần dần đi xa tựa như người canh giữ ý thức được rằng có người đang nhìn trộm, cánh cổng đó ầm ầm đóng lại, trước mắt Đỗ Tử Đằng chỉ còn lại con sông màu bạc nơi đỉnh đầu và tấm phù chú mở màn bút đầu tiên chỉ vẽ được một nét chưa xong trước mắt.
Trong lúc nhất thời, Đỗ Tử Đằng chợt cảm thấy đầu choáng váng, cậu không thể phân rõ được vừa rồi là mộng, hay hiện tại còn đang trong mộng.
Sau đó cậu bóp mình một chút, mới phản ứng lại hiện giờ mình quả thật vẫn đang ở trong không gian quỷ dị kia, một mặt vách tường ảm đạm bên tay trái và mặt vách tường sáng rực bên tay phải đối lập cũng như đang nói cho cậu: Cậu đích xác không phải ở trong mộng.
Vậy tất cả những thứ cậu thấy vừa rồi đâu?
Thế giới mênh mông hào hùng phía sau cánh cửa đâu?
Là thật hay ảo?
Cậu lại lần nữa ngưng thần nhìn con sông không cách nào đụng vào nơi đỉnh đầu, nếu nói con sông nơi đỉnh đầu này chỉ là hư ảnh, chỉ một hư ảnh đã có thể khiến không gian Phá Hiểu bí cảnh điên đảo, vậy bản thể của nó phải mạnh mẽ cỡ nào đây!
Còn có cái tên cuối cùng khiến cậu bừng tỉnh từ trong tất cả sự hùng vĩ kia, vì sao mình sẽ đột nhiên nghĩ đến Tiêu Thần?
Đột nhiên, Đỗ Tử Đằng hồi tưởng lại, lúc Tiêu Thần kết đan, ngân hà trào dâng chảy ngược xuống nơi đỉnh đầu, còn có tòa cung điện nơi đầu nguồn ngân hà —— không phải chính là tòa mà cậu nhìn thấy mới vừa rồi kia sao?!
Nhưng ngay sau đó cậu lại bắt đầu mờ mịt, đối với một tên ngố Tu Chân mà nói, Kết Đan đối với cậu quá xa xôi, cậu cũng chưa từng cố tình đi thu thập hoặc hỏi thăm tin tức tương quan, hiện tượng thiên văn Kết Đan và thế giới sau con sông nơi đỉnh đầu hô ứng lẫn nhau rốt cuộc có nghĩa là gì, đối với một tiểu tu sĩ mà nói, ngoại trừ vò đầu bứt tai chỉ tăng phiền não thì cũng không còn ích lợi nào nữa, bởi vậy, Đỗ Tử Đằng sau khi nhận thấy được tin tức của mình quá ít không cách nào phân tích được bản chất của sự việc, chỉ ghi tạc chặt chẽ tất cả trong lòng, rồi quăng qua bên.
Bằng không còn có thể làm gì? Rối rắm những việc không thực tế đó, chưa bao giờ là phong cách của Đỗ tiểu gia —— Nghĩ nhiều như vậy làm gì, suy nghĩ lại không ai cho linh thạch, không có lời bao nhiêu nha!
Nhưng kinh hồng thoáng qua vừa rồi cũng nói rõ một việc, Đỗ Tử Đằng nâng tay lên, nheo mắt lại nghiêm túc đánh giá cây Tiểu Mộc Bổng không bắt mắt trên tay, thứ này dường như ngoại trừ vẽ phù, còn có thể làm việc khác?
Lần trước mơ hồ nhìn trộm đến đại trận sau Ma Kiếm Nhai, sau khi tiến vào bí cảnh cảm nhận được cửa sổ truyền tống tùy cơ xuất hiện, vừa rồi lại có thể nhìn thấy thế giới sau con sông màu bạc kia, đều nhờ tầm nhìn độc đáo do Tiểu Mộc Bổng mang đến.
Hơn nữa, tựa hồ sau khi hấp thu nhiều quặng Tinh Tinh Trần Quang như vậy, năng lực của nó quả thật đã tăng cường.
Nếu không, dựa vào cường độ trước đó để tính ra, cậu nhìn rõ một cửa sổ truyền tống thôi đã cảm thấy có chút cật lực rồi, nếu muốn nhìn trộm thế giới không biết, mênh mông đồ sộ sau con sông kia, cho dù tu vi tăng ba bậc, khẳng định cũng vẫn sẽ rút cạn cậu, nhưng hiện tại, cậu cũng chỉ cảm thấy có chút choáng váng mà thôi.
Cho nên, đây rốt cuộc có ích lợi gì nha!
Đỗ Tử Đằng phỉ nhổ liếc nhìn Tiểu Mộc Bổng, công năng này hiển nhiên chỉ có cậu có thể sử dụng, lại không thể dựa vào việc cho người khác thuê mở rộng tầm mắt để kiếm linh thạch, thật sự là tiêu nhiều quặng Tinh Tinh Trần Quang như vậy uổng công rồi mà [sương mù đầy trời......]
Tiểu Mộc Bổng:......
Thật sự là oan đến mức không chỗ để nói mà.
Chỉ muốn thông qua vẽ tấm phù để nghiên cứu đặc tính khoáng thạch Tinh Tinh Trần Quang mà thôi, vậy mà năm lần bảy lượt bị cắt ngang, Đỗ Tử Đằng nâng Tiểu Mộc Bổng lên, rất tức giận mà vẽ tấm Thần Hành Phù, lúc này dưới sự tăng phúc của linh lực Luyện Khí tầng tám, khi Đỗ Tử Đằng vẽ phù, linh lực nhập vào xuất ra càng trở nên tự nhiên, sau đó trong nháy mắt thành phù, thậm chí còn có màu cầu vồng nhè nhẹ lóe sáng qua.
Tinh thần Đỗ Tử Đằng rung lên, dị tượng bực này chưa từng có, cậu không chút do dự trực tiếp kích hoạt tấm phù chú này, đứng dậy thử phù, sau đó —— "Uỳnh" một tiếng, Đỗ tiểu gia ấn thành một chữ "đại" (大) trọn vẹn trên tường.
Sau khi trượt xuống đất từ trên vách tường, thật vất vả mới bò dậy được thoát khỏi choáng váng, Đỗ Tử Đằng ngậm lệ nóng sờ tấm Thần Hành Phù trên người mình: Thật sự con mẹ nó nhanh, không hổ là vật liệu tốt, quả nhiên là phù tốt! Nhưng ĐCM có thể nói trước một tiếng không!!!
Đỗ Tử Đằng mang theo dấu tích đầy đầu lại lần nữa bắt đầu vẽ phù, đủ loại phù chú đều trộn quặng Tinh Tinh Trần Quang vẽ một lần, không phải cậu không tiếc chi phí, sau khi quặng Trần Quang bị Tiểu Mộc Bổng ăn nhiều như vậy, cậu vẫn đau lòng nhịn không được, chẳng qua, khi Đỗ Tử Đằng tiến hành thăm dò nghiên cứu thì xưa nay luôn cho rằng nghiên cứu phát minh đều là chi phí, tiêu mới có thể kiếm được.
Chẳng qua, lần này cậu đã định trước phải mất trắng.
Ngoại trừ tấm Thần Hành Phù trộn quặng Tinh Tinh Trần Quang ban đầu có sự tăng phúc cường lực, phù chú khác, cái gì mà Hỏa Cầu Phù, Viêm Bạo Phù, Băng Tiễn Phù, Thanh Tuyền Phù, đều không hề khác nhau, khi phù thành thì loại dị tượng cầu vồng kia đều không hề xuất hiện.
Đỗ Tử Đằng có chút khó hiểu, chỉ có thể tăng phúc cho Thần Hành Phù sao? Hay do tu vi mình mới tăng lên tạo thành? Chẳng lẽ chỉ là ngẫu nhiên?
Thực tiễn ra nhận thức chính xác, Đỗ Tử Đằng không do dự đi suy tư nữa, mà nhấc bút lên, lại lần nữa vẽ một tấm Thần Hành Phù, cầu vồng lại lần nữa chợt lóe qua.
Quả nhiên là vấn đề chủng loại phù chú, không phải do tu vi cậu tăng lên tạo nên.
Lúc này đây, Đỗ Tử Đằng nhìn rõ tỉ mỉ quang mang kia, hình như sặc sỡ đến mức có chút quen mắt nhỉ?
Không biết Đỗ Tử Đằng nhớ tới gì, vỗ đầu cái bốp, lật Lan Chu ra, phun linh lực thúc giục Lan Chu, tức khắc, quang mang sặc sỡ quen mắt kia lại lần nữa sáng lên, chẳng qua năm vết rạch bên trên có chút chướng mắt.
Lúc này Đỗ Tử Đằng cũng không thèm để ý chút việc nhỏ không đáng kể đó, cậu chống nạnh cười điên cuồng: "Ha ha ha ha ha ha ha ha...... Mình rốt cuộc đã biết rồi!!!"
Vì sao tốc độ của Lan Chu kinh người như vậy? Vì sao quặng Tinh Tinh Trần Quang chỉ có thể hữu hiệu với Thần Hành Phù?
Giờ khắc này Đỗ Tử Đằng cười đến mức như một đứa trẻ, chỉ vui vẻ thuần túy vì đã hiểu rõ được câu đố làm khó dễ bấy lâu.
Sớm ở trên Vân Hoành Phong cậu đã suy đoán về nguyên nhân vì sao tốc độ của Lan Chu sẽ nhanh, cuối cùng chỉ tới cửa ải 'vật liệu bên ngoài Lan Chu' rồi rốt cuộc không cách nào tiến hành tiếp được nữa, hiện tại chí ít cậu đã biết rồi, Tinh Tinh Trần Quang! Ha!
Khó trách Lan Chu mắc như vậy, từ giá cả đổi của môn phái mà xem, giá trị chế tạo của Lan Chu rất cao, ít nhất một nửa chi phí đều bởi vì quặng Tinh Tinh Trần Quang này nhỉ.
Vì tiến thêm một bước nghiệm chứng suy đoán của mình, Đỗ Tử Đằng lấy ra một ít công cụ nhỏ mà Thiết Vạn Lí để lại cho cậu trước đó, lấy ra một cái bàn chải nhỏ, trộn đều Tinh Tinh Trần Quang với một ít vật liệu dán sau đó bôi lên năm vết rạch kia, đợi sau khi vật liệu mới được thêm hòa hợp dính sát với hoa văn của Lan Chu, Đỗ Tử Đằng lại lần nữa đưa linh lực vào, lần này, con thuyền ánh sáng sặc sỡ hoàn mỹ quả nhiên lại xuất hiện, nếu không phải không có không gian xê dịch, Đỗ Tử Đằng thật sự rất muốn thử xem.
Sau khi cởi bỏ một câu đố trong lòng mình, Đỗ Tử Đằng rất vui, kế đó lại nhíu mày, cậu vẫn luôn không có đáp án vì sao tốc độ Lan Chu cực nhanh, hiện tại Tinh Tinh Trần Quang xuất hiện khiến cậu xem như miễn cưỡng có được câu giải thích, nhưng vì sao quặng Tinh Tinh Trần Quang có thể khiến Lan Chu nhanh như vậy?
Hiện tại Đỗ Tử Đằng cũng không có thủ đoạn khác, chỉ có thể miễn cưỡng phỏng đoán, có lẽ có quan hệ đến việc sau khi quặng Tinh Tinh Trần Quang kích hoạt có thể khiến tính ổn định của không gian hạ thấp.
Nếu là như vậy, Đỗ Tử Đằng bỗng nhiên cảm thấy, chìa khóa để cậu đi ra ngoài trong bất tri bất giác đã tới trong tầm tay!
Nhưng Đỗ Tử Đằng lại không sốt ruột tiếp tục thăm dò đường đi ra ngoài, cậu nhìn hành lang thật dài xung quanh, tuy rằng Tiểu Mộc Bổng phá sản nuốt ăn không ít quặng Tinh Tinh Trần Quang, nhưng khoáng sản nơi này to lớn, quả thực hãi người, trữ lượng còn lại cũng đủ để Đỗ tiểu gia tiếp tục mộng tưởng giàu ngang Tu Chân Giới.
Nếu sau khi ra ngoài mà không thể trở về được...... Vậy thì quá khôi hài rồi, nhiều quặng như vậy mà cậu không thể mang ra, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình từ giàu ngang Tu Chân Giới lại lần nữa nghèo về một tiểu tu sĩ.
Bởi vậy, đường đi ra ngoài này cần phải cẩn thận thận trọng, giữ lại lối đi cho sau này trở về.
Hơn nữa, Đỗ Tử Đằng phỏng chừng, nếu trực giác của cậu không sai, quặng Tinh Tinh Trần Quang khổng lồ như vậy tất nhiên là vì hoàn cảnh trong bí cảnh tích lũy tạo nên, nếu khai thác thỏa đáng, thậm chí quặng này còn có thể liên tục sinh trưởng tiếp nữa đó [Này! Cậu cho rằng đang trồng củ cải trắng sao!]
Đỗ Tử Đằng chống cằm bắt đầu nhíu mày vắt óc suy nghĩ, sau đó tay cậu cầm Tiểu Mộc Bổng, đi một vòng trong hành lang này.
Quả nhiên, bước chân Đỗ Tử Đằng ngừng ở một chỗ, có vẻ rất do dự giãy giụa.
Trong tầm nhìn của thế giới thăm dò của Tiểu Mộc Bổng, nơi này chính là điểm yếu nhất trong toàn bộ hành lang, Đỗ Tử Đằng có bảy tám phần nắm chắc nương Lan Chu là có thể bình yên đi ra ngoài, nhưng làm sao để trở về...... đó thật sự là một vấn đề hay.
Nếu một đi không trở về, vậy lần này cậu tới chính vì để cây củi nát trong tay ăn bữa cơm no thôi sao?!
Nhưng loại nguy hiểm này xác xác thực thực tồn tại, cậu cũng không thể khẳng định nơi đi ra ngoài sẽ ở đâu, làm sao mới có thể tìm được đường trở về.
Vấn đề này đối với Đỗ Tử Đằng mà nói là vấn đề cực kỳ nghiêm túc, bởi vậy, trong lúc tìm kiếm phương án giải quyết, Đỗ Tử Đằng lo lắng cho mình một đi không trở về, dùng Tiểu Mộc Bổng vẽ một xấp Thần Hành Phù cực dày, cậu chỉ nghĩ, ừ, nếu tiểu gia không thể trở về, ít nhất xấp Thần Hành Phù bản cực mạnh này cũng có thể đổi được không ít linh thạch, xem như giữ một kỷ niệm......
Nghĩ tới nghĩ lui phương án chỉ có một loại, Đỗ Tử Đằng lấy ra món đạo cụ nào đó bị đứt thành hai đoạn trong lòng ngực, rõ ràng là tấm Truyền Tống Phù hố người mất đi hiệu lực kia, lúc trước dưới hoàn cảnh mạo hiểm vạn phần như vậy, thứ này vậy mà hoàn toàn vô dụng, có thể thấy được không đáng tin cậy cho lắm.
Nhưng nếu căn cứ theo lời nói của sư huynh phát Truyền Tống Phù của kiếm phái ngày đó mà xem, tấm Truyền Tống Phù này chắc hẳn sẽ truyền tống các đệ tử đến cùng một nơi, bởi vậy, bên trong chắc hẳn có tin tức đánh dấu về địa điểm đó và kết cấu thực hiện truyền tống.
Đỗ Tử Đằng thúc giục linh lực, quả nhiên, trên Truyền Tống Phù này cũng có cầu vồng sặc sỡ, aiz, quả nhiên, kiếm phái cũng bỏ vốn gốc nha.
Chỉ tiếc, cửa vào bên ngoài bí cảnh sụp đổ, lại có các loại cửa sổ truyền tống thỉnh thoảng xuất hiện, Truyền Tống Phù này đã mất đi hiệu lực, thật ra có thể tham khảo nguyên lý trong đó.
Nhưng hiệu quả tham khảo sẽ như thế nào...... trong lòng Đỗ Tử Đằng cũng không chắc ăn.
Ngày trở về cứ bị kéo dài, Đỗ Tử Đằng canh giữ hành lang quặng Tinh Tinh Trần Quang thật sự cảm thấy khó bỏ khó rời.
Đỗ Tử Đằng suy nghĩ mấy loại phương pháp để đánh dấu không gian này, nhưng mà, loại nào cậu cũng chưa nắm chắc, việc này đề cập đến truyền tống định vị...... Thật sự là nội dung cao cấp, thật không phải điều mà Đỗ Tử Đằng giai đoạn hiện tại có thể phỏng đoán, hơn nữa, cậu cũng không có cơ hội thực tiễn nào để thử OTZ
Chỉ có thể xem như miễn cưỡng phân tích được đại khái Truyền Tống Phù của Hoành Tiêu kiếm phái kia, miễn cưỡng biết tác dụng của các kết cấu rồi tăng thêm ứng dụng, nhưng hiệu quả sau khi dùng như thế nào, Đỗ Tử Đằng thật sự không nắm chắc.
Cậu làm hai loại truyền tống, một loại là từ không gian kỳ dị này đến chỗ kiếm phái chỉ định tập hợp, một loại khác là từ Tu Chân Giới bên ngoài bí cảnh trở lại không gian kỳ dị này, muốn nghiệm chứng loại trước thật ra bất cứ lúc nào cũng có thể, chẳng qua ngộ nhỡ nghiệm chứng thành công, cậu ở bên ngoài muốn về thì cần phải quyết định bởi khả năng thành công của tấm sau.
Khi mực phù, giấy phù, thậm chí đồ ăn nước uống trên người Đỗ Tử Đằng đều sắp thấy đáy, cậu rốt cuộc không thể không đứng dậy, lưu luyến không rời nhìn quặng Tinh Tinh Trần Quang đầy cả hành lang này: "Các tiểu bảo bối, ta ra ngoài nhất định sẽ nhớ bọn mi lắm đó ~"
Nắm Tiểu Mộc Bổng đi đến chỗ tiết điểm mỏng yếu nhất của hành lang, Đỗ Tử Đằng lấy ra tấm Truyền Tống Phù đầu tiên mà mình làm, hít sâu một hơi, kích phát tấm phù chú này, trong nháy mắt nhắm mắt, lòng cậu thấp thỏm, đã hy vọng tấm Truyền Tống Phù này thành công, lại không hy vọng nó thành công, trong lòng nhất thời rối rắm không thôi.
Nhưng mà, giây tiếp theo, một thanh âm vui mừng cực kỳ thô khàn như vang lên bên tai cậu: "Cạc cạc, cuối cùng cũng chờ được rồi! Mau tới đây để bổn tọa xem!"
Đỗ Tử Đằng chợt cảm thấy trong óc chợt lạnh, cả người bủn rủn không thể động đậy, giây tiếp theo, cậu đã bị nhét vào trong một thứ gì đó, bị xách đến trước mặt một đôi mắt thú màu máu trong bóng đêm.
Sau đó thanh âm thô khàn đó lại cười ré lên ha ha: "Tốt tốt tốt tốt! Không uổng công bổn tọa canh lâu như vậy!"
Một giọng nam lạnh băng khác nói: "Được rồi, hiện nay đã chứng minh lời nói của ta không phải giả, nơi này chính là chỗ truyền tống của đệ tử Hoành Tiêu kiếm phái —— tiểu tử này coi như đã được thành công đưa đến trên tay ngươi, nên là lúc ngươi chứng minh thành ý rồi nhỉ?"
Tiếng thô khàn kia như chờ đợi rất lâu cuối cùng cũng được thỏa mãn nguyện vọng, trong đó đều là sự vui thích, cố tình thanh âm lại chói tai như đá và kim loại ma sát, nghe mà chỉ khiến người ta sởn tóc gáy: "Cạc cạc, ngươi yên tâm đi, lần sau ta chắc chắn sẽ giao ra tánh mạng của tên nhóc họ Tiêu kia, còn lần này sao...... Nha!"
Không biết người này tung ra một món đồ gì, người đối diện vung tay áo tiếp nhận nhét vào trong lòng ngực.
"Cạc cạc, đây chính là thứ tốt, ngươi không ngại cẩn thận nghiên cứu kỹ, cạc cạc. Đúng rồi, đệ tử bảo bối kia của ngươi, ta có cần giữ lại không?"
Người đối diện cũng không biết có nghe thấy không, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu đi, chỉ để lại Đỗ Tử Đằng tại chỗ, trong lòng nặng nề lạnh lẽo, cậu không ngờ mình tính toán muôn vàn xuất hết tất cả thủ đoạn, cuối cùng vẫn khiến bản thân rơi vào hoàn cảnh không biết kết cục như thế nào này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro