Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Q2 Chương 67


Chương 67 Đại điển Kim Đan bắt đầu

Mục thứ nhất cải tạo Lan Chu của Đỗ Tử Đằng: Lợi dụng linh thạch làm nguồn năng lượng. Bởi vì không tiến hành thay đổi lớn đối với kết cấu bản chất của Lan Chu, dưới sự tiến hành cẩn thận mật run tim kinh tay run chân rẩy của Thiết Vạn Lí, cơ hồ không có trở ngại gì đã hoàn thành.

Nhưng mục thứ hai: Thay đổi hào quang bên ngoài của Lan Chu, việc vui thì to lắm nha. Đây là đặc tính đặt tên của người ta, Đỗ Tử Đằng còn chưa hiểu rõ được nguyên lý của hào quang đó, đã thuận miệng nói muốn cho Thiết Vạn Lí dùng nhiều kết cấu ẩn khí để che phủ, Lan Chu người ta lại không phải tấm giấy nhà Đỗ Tử Đằng cậu muốn tùy tiện vẽ chỗ nào thì vẽ chỗ đó.

Thiết Vạn Lí tận tình khuyên bảo không được, cực kỳ bất đắc dĩ sửa xong, Đỗ Tử Đằng vừa thúc giục Lan Chu thì thấy, bật thốt kinh hô: "Ai nha, làm sao thành chó đốm rồi!"

Người ta đường đường một chiếc Lan Chu, vốn dĩ sắc thái sặc sỡ, mi nằng nặc đòi biến thành cái quỷ gì mà "Chạy trốn từ đây không cần sầu", thêm những kết cấu từa lưa kia, thấy chưa, chơi quá trớn rồi nhỉ? Những nơi thêm vào kết cấu ẩn khí, đương nhiên có thể che lấp hào quang, nhưng kết cấu ẩn khí lại không phải sơn, có thể quét khắp toàn thân thuyền, đương nhiên chỗ có kết cấu thì không có hào quang, dựa theo thiết kế của Đỗ Tử Đằng, cuối cùng không phải thành chó đốm rồi sao?

Chó đốm? Thiết Vạn Lí bất đắc dĩ cười khổ, tiểu tử này tinh ranh cổ quái có không ít ý tưởng, đặt tên cũng khá chính xác.

Chẳng qua, đường đường món đồ giá chín trăm vạn linh thạch bị đạp hư thành như vậy, Thiết Vạn Lí có chút băn khoăn, Đỗ Tử Đằng thì lại không có gì buồn bực, cậu chỉ chuyên chú nhìn chằm chằm kết cấu xung quanh Lan Chu, càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái, Lan Chu này, có lẽ còn có chỗ cổ quái khác, nếu không, dựa vào thiết kế của cậu, nhiều kết cấu ẩn khí như vậy đáng lý sẽ hô ứng nhau, không nên "mỗi người một chiến" như cuối cùng, lưu lạc thành tạo hình như con chó đốm vầy......

Thiết Vạn Lí nhìn bộ dáng của Đỗ Tử Đằng, thì biết tiểu tử này là lại suy nghĩ nhập thần rồi, nhưng lần này hắn ta cảm thấy không có hy vọng gì quá lớn, đây là việc làm ăn mà Lan Chu Minh người ta dùng để sinh sống, Đỗ Tử Đằng dù là kỳ tài ngút trời thế nào đi nữa thì dưới tình huống không có bản vẽ, không có thiết kế sư bên cạnh giải thích, trong khoảng thời gian ngắn làm sao có thể phá giải? Phải biết rằng, trong lịch sử Tu Chân Giới có không ít tuyệt thế anh tài, nhưng Lan Chu Minh vẫn dựa vào Lan Chu sống tốt đẹp.

Thời gian mấy ngày cứ vội vàng trôi qua như vậy, sáng sớm hôm nay, Đỗ Tử Đằng còn chưa chân chính sắp xếp ra được manh mối gì từ trong kết cấu của Lan Chu, nhưng dưới sự hiệp trợ của Thiết Vạn Lí, độ nắm giữ Lan Chu của Đỗ Tử Đằng đã tăng lên một tầng cao mới, lại thấy Phương Bình bỗng nhiên đẩy cửa vào: "Mau, đi thôi!"

Trong sự bừa bãi đầy đất, đủ loại nguyên liệu, lò luyện khí tứ tung ngang dọc rải mọi nơi, Đỗ Tử Đằng và Thiết Vạn Lí đều mang vẻ mặt mờ mịt hai mắt không có tiêu điểm ngẩng đầu: "???"

Phương Bình vừa thấy vậy là biết lại đang giày vò thứ gì mới rồi, hắn ta có chút dở khóc dở cười: "Đại điển Kim Đan!"

Đỗ sư đệ không đáng tin cậy còn chưa tính, Thiết sư huynh làm sao cũng thành như vậy rồi!

Thiết Vạn Lí bỗng nhiên vỗ ót nhảy bật lên: "Ai nha!"

Hắn ta vậy mà quên béng mất chuyện lớn như vậy! Đây là ngày trọng đại của thủ tịch chân truyền! Thật sự quá không nên rồi!

Kỳ thật không trách Thiết Vạn Lí, mặc cho ai đứng dưới sự tra tấn của đủ loại suy nghĩ kỳ lạ, ra bài hoàn toàn không dựa theo kịch bản của Đỗ Tử Đằng, lại lúc nào cũng gặp phải sự vô tri không sợ của tên ngố Tu Chân tới khiêu chiến thường thức Tu Chân Giới của ngươi, đều sẽ cả ngày sứt đầu mẻ trán lòng nóng như lửa đốt vắt hết óc như Thiết Vạn Lí, cuối cùng tinh thần lơ mơ tâm thần ngẩn ngơ, sao còn chừa óc ra được để nhớ ngày quan trọng của thần tượng chứ?

Thiết Vạn Lí sau khi đứng dậy, vội vàng nói: "Vậy nhanh lên!"

Phương Bình đang muốn nhắc nhở Thiết Vạn Lí chỉnh chu lại bản thân một chút, lại thấy Thiết Vạn Lí đã ra (chạy) cửa (trốn) như gió, hắn ta không khỏi trợn mắt há hốc mồm, quay đầu nhìn Đỗ Tử Đằng: "Đệ đã làm gì Thiết sư huynh rồi!"

Một hán tử nội môn làm bằng sắt như vậy cũng sợ trốn không kịp...... Thật không biết Đỗ Tử Đằng rốt cuộc lại tạo nghiệt gì.

Đỗ Tử Đằng lại khoanh chân ngồi chính giữa một đống nguyên liệu lung tung lộn xộn kia, nhắm mắt vắt óc suy nghĩ, giống như vốn dĩ không nghe thấy câu hỏi của Phương Bình.

Phương Bình không thể nhịn được nữa tiến lên rống lớn: "Nhanh đi tham gia đại điển Kim Đan!!!"

Đỗ Tử Đằng phục hồi tinh thần lại: "Đại điển Kim Đan? Không đi!"

Không đi?! Vậy đệ cực cực khổ khổ xông vào Thượng tam Viện như vậy rốt cuộc vì điều gì nha tôi ngã!

Phương Bình giận cực, không nói hai lời, trực tiếp tiến lên xách cổ áo của tên nhóc khốn đó kéo ra ngoài cửa. Đỗ Tử Đằng cứ như vậy trơ mắt nhìn hai chân mình kéo ra một quỹ đạo trên mặt đất bị chất đống lung tung lộn xộn......

Sau đó, cậu mới chú ý, không chỉ Phương Bình, dù là Mạnh Lâm ngày thường lôi thôi lếch thếch nhất cũng thay một bộ linh bào chữ "Thần", chỉnh chu sạch sẽ thỏa đáng, ngay cả hán tử hào sảng như Thiết Vạn Lí vừa rồi sau khi chạy vội tới trong viện bị mọi người cười nhạo một hồi, đều đã nhanh chóng chỉnh chu lại bản thân, cạo râu rửa mặt thì khỏi phải nói, thậm chí còn đặc biệt treo một ngọc bội bên hông, cài chiếc trâm ngọc trên đầu.

Đỗ Tử Đằng:......

ĐCM rốt cuộc đây là ngày lành của Tiêu Thần, hay là ngày lành của mấy người? Có cần long trọng như vậy không nha tui ngã!

Nhưng mà, Đỗ Tử Đằng hoàn toàn không có cơ hội giãy giụa, mấy người còn lại liếc nhau, biết nhất định tiểu tử này đang giày vò món đồ gì mới khiến bản thân nhập thần rồi, sau đó bọn họ cười hắc hắc, trong tiếng kêu oai oái của Đỗ Tử Đằng, trực tiếp thay cho cậu từ đầu đến chân một bộ quần áo mới tinh, ừ, đều là Thần Tự Trang.

Hơn nữa, Đỗ Tử Đằng chính là người làm ra sản phẩm, hiện tại cúi đầu đánh giá, liền biết bộ Thần Tự Trang này nhất định là tinh phẩm trong tinh phẩm, không chỉ tận lực theo đuổi trình độ phỏng chế cao có thể lấy giả tráo thật, lại càng theo đuổi sự trác tuyệt trên công năng thực dụng, tỷ như phòng ngự, bộ quần áo này có thể chống được một kích toàn lực của tu sĩ Trúc Cơ mà bình yên vô sự...... Mà giá cả, có thể biết được rằng tuyệt đối sẽ không rẻ.

Chẳng qua bản thân Đỗ Tử Đằng, sau khi có hai tên nhà giàu ăn linh thạch Tiểu Mộc Bổng và Lan Chu, vì chuẩn bị chuyện đi Phá Hiểu bí cảnh, đã không hạ thủ được mua cho bản thân một bộ như vậy.

Trong lúc suy nghĩ lướt nhanh, Đỗ Tử Đằng ngẩng đầu nhìn thấy gương mặt mỉm cười dưới nắng sớm của các vị sư huynh, ngơ ngẩn.

Phương Bình vừa lòng gật gật đầu: "Tiểu tử đệ trang điểm một chút, cũng ra dáng đấy chứ."

Lúc này một vành mặt trời mới mọc rực rỡ như khay vàng, đã chậm rãi ló đầu ra khỏi Vân Hoành Phong, mây mù bao phủ quanh năm đã lui bước một ít, khiến ánh ban mai như mũi tên vàng có thể xuyên qua cả sân viện, ánh lên gương mặt như bạch ngọc của Đỗ Tử Đằng thành diện mạo kim ngọc thiên nhiên sinh thành, mặc cho ai nhìn thấy đều sẽ khen một tiếng "Tiểu ca nhà ai thật tuấn tú!" Ách, đương nhiên, đây là dưới tiền đề không quen biết Đỗ Tử Đằng, nhưng lúc này, Đỗ Tử Đằng cũng thu liễm đi tính tình không đàng hoàng hiếm thấy, nhìn các vị sư huynh có chút ngốc lăng.

Mấy vị sư huynh cũng không có tiệm linh vật Giản Thị dưới núi chống đỡ như Đỗ Tử Đằng, tuy trong chuyện đổi điểm công tích lần trước, Đỗ Tử Đằng tranh thủ được một ít phúc lợi cho họ, nhưng thân là phù tu, trên tay họ cũng không tính đặc biệt dư dả, lại vẫn mua bộ này cho cậu......

Nhìn thấy gương mặt đáng yêu bởi vì phát ngốc mà hiện ra vài phần tính trẻ con của Đỗ Tử Đằng, Mạnh Lâm lúc này mới cảm thấy, tiểu sư đệ này của mình xem như cũng có chút dáng vẻ mà tuổi này nên có, gã cười ha ha tiến lên vỗ Đỗ Tử Đằng, khí phách vung tay lên nói: "Được rồi, hiện tại các sư huynh của đệ không thiếu linh thạch đâu, ha ha ha ha!"

Đàm Anh làm mặt quỷ: "Ai da, bộ trang phục này của đệ nha, người nào đó cũng có phần đó."

Lâm Tùng hừ lạnh, nói: "Thu lại biểu cảm buồn nôn của ngươi đi, bộ tàn tạ này vốn không tiêu mất mấy đồng, mấy tấm phù đã đổi lại được rồi."

Thiết Vạn Lí ở một bên mỉm cười, cảm thấy vui mừng, bộ dáng vốn dĩ của Phi Hào Viện là gì, hắn ta lúc ấy vì chuyện Trúc Cơ nên chưa từng gặp qua, nhưng có nghe qua không ít, hiện giờ có thể như vậy, cuối cùng cũng không uổng công Đỗ sư đệ vất vả bận rộn một hồi như thế, tất cả những việc cậu làm đều sẽ có người tiếp nhận sau đó nguyện ý cảm ơn, nguyện ý đáp lại, quả thực khiến người ta khó có thể tưởng tượng, nơi hòa thuận vui vẻ này sẽ là Phi Hào Viện trong lời đồn.

Đỗ Tử Đằng nghe vậy quay đầu mang vẻ nịnh nọt: "Các vị sư huynh không thiếu linh thạch, có thể đổi bộ này thành linh thạch rồi hẵng cho đệ không?"

Lâm Tùng:......

Mạnh Lâm:......

Thiết Vạn Lí nhịn không được cười ha ha, nhìn tiểu tử dưới nắng ban mai vàng kim cố ý làm ra sắc mặt nịnh nọt phá hư mất diện mạo tuấn tú kia, có lẽ cũng chỉ có tiểu tử không đàng hoàng như vậy mới có thể có ma lực như thế, khiến Phi Hào Viện tỏa sáng sinh khí, thay đổi dung mạo cũ nhỉ!

Mấy người còn lại đã sớm cười lăn lộn, chen vào mấy câu bông đùa, mấy người nói nói cười cười đi về phía quảng trường.

Bước chân dưới ánh bình minh rực rỡ ở Vân Hoành Phong, cuối cùng Đỗ Tử Đằng không nhắc lại mấy câu không đi đại điển Kim Đan trở về nghiên cứu Lan Chu nữa, lần đầu tiên trong cuộc đời cậu đột nhiên cảm thấy, trong Tu Chân Giới lạnh băng này, so với trời đất huyền bí phù văn ảo diệu, cũng có những thứ khác ấm áp mềm mại khiến người ta nhịn không được lưu luyến.

Trên Luyện Kiếm Bình quanh năm kiếm khí lạnh thấu xương bức lui mây mù, hôm nay cuối cùng cũng thu liễm kiếm khí, được ánh ban mai chiếu lên ánh vàng nhu hòa, lần đầu tiên có sắc màu ấm.

Khi mấy người đến quảng trường, vô số đệ tử kiếm tu mặc Thần Tự Trang đã chờ xuất phát, không bao lâu sau, Tiền trưởng lão ho khan một tiếng: "Canh giờ đã đến, khởi hành!"

Trưởng lão Kim Đan phất tay áo, một chúng đệ tử liền phát hiện bản thân đã bước lên một cái...... bàn tính ánh vàng rực rỡ.

Đỗ Tử Đằng:...... Tiền trưởng lão ông rốt cuộc yêu tiền bao nhiêu nha a a a vậy mà ngay cả pháp bảo cũng là hình bàn tính!

Như nghe thấy được Đỗ Tử Đằng đang điên cuồng độc thoại nội tâm, Tiền Hữu Tài quăng đến một ánh nhìn xa xăm, Đỗ Tử Đằng ho khan một tiếng, vội vàng quăng tầm mắt xuống Vân Hoành Phong dưới bàn tính, giả như nghiêm túc thưởng thức kỳ cảnh mây tan sương tạnh đương thời, móc mất Lan Chu từ trong tay tu sĩ Kim Đan...... Đỗ Tử Đằng vẫn có chút chột dạ.

Sau đó một thanh âm lạnh lùng đột nhiên nói: "Đỗ sư đệ, đa tạ!"

Cậu quay đầu lại nhìn, hóa ra là Thôi Tuyệt Trần nhiều ngày không gặp.

Mấy người Phương Bình khi thấy Thôi Tuyệt Trần từ xa lại đây có việc tìm Đỗ Tử Đằng, đã hiểu chuyện thối lui.

Mà lúc này Thôi Tuyệt Trần đang nghiêm túc hành lễ Chấp Kiếm với Đỗ Tử Đằng —— cho dù là tên ngố Tu Chân, dưới sự mưa dầm thấm đất ở Hoành Tiêu kiếm phái, Đỗ Tử Đằng cũng phản ứng lại, đây chính là lễ tiết cao nhất của kiếm tu. Cậu vội vàng nghiêng người tránh đi, đáp lễ nói: "Thôi sư huynh, chiết sát tiểu đệ rồi!"

Trong lòng Đỗ Tử Đằng nghĩ, xem ra vị Thôi sư huynh này đã biết chi tiết giao dịch của mình và Lưu Sơ Dương.

Quả nhiên, Thôi Tuyệt Trần nói: "Ta đã nghe Lưu sư đệ nói, việc ngày đó đều do Đỗ sư đệ chu toàn."

Đỗ Tử Đằng lắc đầu cười nói: "Thôi sư huynh không cần như thế, dưới hoàn cảnh như vậy, ngài và đông đảo các sư huynh đệ kiếm tu dù có lối tắt mà vẫn đi đường ngay, trên cảnh giới, tiểu đệ đã sớm thua tâm phục khẩu phục, dù vô lại thế nào, tiểu đệ cũng không đến mức dùng thủ đoạn bực đó thắng tỷ thí, Quỳnh Anh Viện danh xứng với thực, Thôi sư huynh không cần như thế."

Thôi Tuyệt Trần nhìn thẳng hai mắt Đỗ Tử Đằng, nói: "Ngày đó quy tắc tỷ thí cũng chưa nói rõ không thể dùng việc đổi để thu hoạch điểm công tích, Đỗ sư đệ thắng chính là thắng —— Lễ này của Thôi mỗ không phải vì chuyện Đỗ sư đệ làm, mà vì ngày đó sư đệ đã bảo toàn danh dự của kiếm tu Hoành Tiêu kiếm phái."

Cậu để ta thắng, nhưng ta cho rằng dưới quy tắc, nghĩ được biện pháp như vậy, nên cậu thắng chính là cậu thắng, ta cũng không cảm kích việc cậu làm. Lại chỉ cảm tạ cậu, không khiến danh dự của kiếm tu kiếm phái vì ta mà hổ thẹn.

Đỗ Tử Đằng ngẩn ra, ngay sau đó cười, bản tính như vậy, chắc hẳn kiếm của Thôi sư huynh cũng thẳng tiến không lùi nhỉ. Cậu đột nhiên có chút tò mò hỏi: "Thôi sư huynh, tình hình đệ tử Quỳnh Anh Viện xông lạch ngày đó như thế nào?"

Đỗ Tử Đằng vốn muốn hỏi thăm, có đệ tử khác nhìn thấy dị tượng mà ngày đó cậu nhìn thấy hay không. Dù sao hiện tại xem ra, Tiểu Mộc Bổng biết ị ị của cậu có thể có chút lai lịch, ngay cả Tiền trưởng lão cũng nhìn không thấu, bởi vậy, cậu cũng hy vọng hỏi thăm được một chút từ chỗ những người khác.

Thôi Tuyệt Trần lắc đầu nói: "Cũng không thế nào, đệ tử thành công thì trong mười không có một, đến nay vẫn có ba phần đệ tử còn trên vách đá, còn chưa hoàn thành xông lạch."

Đỗ Tử Đằng chảy mồ hôi như thác, này này này này...... Sự sùng bái đối với Tiêu Thần của kiếm tu Hoành Tiêu kiếm phái, cậu sớm đã có nhận thức, đến bây giờ cũng chưa xuống còn đang xông lạch...... "Vậy chẳng phải sẽ bỏ qua đại điển Kim Đan?"

Khẩu khí của Thôi Tuyệt Trần cũng có chút tiếc nuối: "Đúng vậy."

Đỗ Tử Đằng:...... Các người không phải điên cuồng sùng bái Tiêu Thần đều là fan não tàn của hắn sao sao sao?! Sẽ không tự động bỏ quyền để tham gia đại điển Kim Đan trước sao sao sao sao!!! Vì sao Thôi sư huynh huynh còn mang vẻ mặt bình tĩnh tuy rằng tiếc nuối nhưng vốn nên như thế!!!

Nhưng mà, như vậy cũng sẽ không phải là kiếm tu của Hoành Tiêu kiếm phái, Đỗ Tử Đằng hoàn toàn chịu phục.

Thôi Tuyệt Trần ngay sau đó hỏi: "Sư đệ sẽ đi Phá Hiểu bí cảnh?"

Đỗ Tử Đằng gật đầu.

Thôi Tuyệt Trần đưa qua một thứ hình tấm phù, nói: "Nếu như thế, vậy gặp lại ở bí cảnh."

Đỗ Tử Đằng nhận lấy nhìn, chỉ thấy tấm phù đó được vẽ vô cùng thô sơ, hoa văn đơn giản là hình thanh kiếm nhỏ, đường nét lại sắc bén đến mức khiến người ta thở không nổi, mơ hồ có thể cảm nhận thấy năng lượng kinh tâm động phách bên trong.

Một thanh âm tản mạn nói: "Được rồi, thu lại đi, đó là Phù Bảo, phong ấn một công kích có uy lực lớn nhất của kiếm tu. Chậc, một tấm Phù Bảo đổi lấy vị trí đệ nhất viện ngoại môn, ta thấy thủ đoạn làm ăn của con lừa mọi rợ đó cũng không dưới tiểu tử ngươi đâu."

Đỗ Tử Đằng mỉm cười chắp tay: "Cát công tử."

Cậu cũng không dám nói lời gì mà "nhiều ngày không gặp", quá chọc tim người khác nha —— Ngày đó Đan Gia Viện phong bế cổng viện thẳng đến khi Phi Hào Viện bắt đầu nhận đổi, việc này bị rất nhiều người nói xấu sau lưng.

Hơn nữa, Cát Lân vậy mà cũng mặc một bộ Thần Trang, chẳng lẽ chỗ Giản Trạch hạ giá đẩy mạnh tiêu thụ, làm sao mà Thần Tự Trang cứ như không cần tiền nơi nào cũng có.

Đỗ Tử Đằng vừa âm thầm ghen ghét sức kêu gọi to lớn của Tiêu Thần, vừa lén lút chà chà tay đếm xem lại có bao nhiêu linh thạch chảy vào hầu bao của cậu.

Cát Lân thoạt nhìn tuy là cậu ấm, nhưng đều có trí tuệ khí độ của đệ tử thế gia: "Ta nói tiểu tử ngươi cố ý đúng không? Cố ý để con lừa mọi rợ kia thắng ta một bậc?"

Đỗ Tử Đằng cười cười, trong lòng biết, lời này của Cát Lân cũng không có ý trách cứ.

Cát Lân quả thật cũng chịu phục với thủ đoạn của Đỗ Tử Đằng, hơn nữa y biết, ngày đó nếu không phải y dễ dàng khơi mào trận chiến đổi điểm, tiếp sau đó sẽ không có phong ba lớn như vậy, hơn nữa, mấy hành động cuối cùng của Đỗ Tử Đằng, bất kể là ba linh thạch một linh châu thu mua hay tiếp nhận điểm công tích trong tay Lưu Sơ Dương đều đã bù đắp được cực lớn hậu quả xấu mà việc đó tạo thành, nếu không, nếu không có Đỗ Tử Đằng, dựa vào việc y làm ra, bất kể như thế nào lão nhân nhà y cũng sẽ cấm túc y năm mươi năm, lần này vậy mà chỉ kêu đến mắng một trận rồi thôi.

Hai người nói chuyện phiếm mấy câu, bàn tính đã đâm vào một ngọn núi.

"Chậc, quá huyền ảo rồi, tiểu tử, mở to hai mắt mà nhìn Hoành Tiêu kiếm phái ta đi."

Nghe nói đại điển Kim Đan được cử hành tại đại điện Tàng Kiếm nội môn —— các thánh địa nội môn như Yên Ba Các, Phòng Truyền Công đều ở nơi đó.

Không cần Cát Lân đặc biệt nhắc nhở, Đỗ Tử Đằng cũng tính nghiêm túc xem xem, Yên Ba Các kia, cậu thật sự đã oán niệm rất lâu rồi, Yên Ba Các ngoại môn quá hố, cũng không biết Yên Ba Các chân chính trông thế nào.

Ngay trong nháy mắt này, lời Cát Lân vừa dứt, ngọn núi kia thế mà như thác nước, trào lên mấy gợn sóng đã bị bàn tính xuyên qua.

Sau đó, trước mắt xuất hiện cảnh tượng mà cuộc đời này Đỗ Tử Đằng vĩnh viễn sẽ không quên.

Giữa đất trời, sóng mây như bàn tay khổng lồ kéo tràn phấp phới, giữa lúc biến ảo lộ ra từng ngọn núi xoay quanh bồng bềnh trong đó, dưới ánh nắng thấp thoáng rực rỡ, những ngọn núi đó lúc rõ lúc mờ sáng tối không chừng, lại mơ hồ có thể thấy được trong đó, hoặc là sông rộng suối chảy róc rách không dứt, hoặc là nửa tuyết nửa diễm băng hỏa giao hòa, hoặc là núi bạc trắng xóa mênh mông tuyết lớn, hoặc là hồ tĩnh như gương linh thú chơi đùa, mỗi một ngọn núi như một thế giới, không chỉ địa hình, ngay cả thời tiết cũng không tương đồng.

Bàn tính linh hoạt bay đến một ngọn núi bồng bềnh, xem ra là muốn xuyên qua mây mù, sau đó nháy mắt tiếp theo, chúng đệ tử đồng thời phát ra tiếng kêu kinh hoảng thất thố, mây che sương phủ giữa những ngọn núi, ai ngờ dưới sự che giấu của mây mù, vẫn là thể núi to lớn, mắt thấy bàn tính sắp đâm đầu vào, ai biết thể núi đó nhìn xa như nhỏ kỳ thật rất lớn, tới gần mới thấy sự xoay tròn lơ lửng như chậm hóa ra lại cực nhanh, chờ khi bàn tính thực sự đến phụ cận, thể núi sớm đã nhẹ nhàng xoay ra, bọn họ suýt soát xuyên qua một dòng thác nước trên thể núi, dòng nước reo mừng đó thấm ướt quần áo không ít người, Đỗ Tử Đằng thậm chí còn nghe thấy rõ ràng tiếng hót dễ nghe của một con linh cầm ngay bên tai, nhìn thấy lông vũ trắng phau của đối phương xõa tung, linh hoạt tránh đi đàn khách không mời mà đến bọn họ.

Sau đó, một quảng trường to lớn và nhóm kiến trúc cung điện liền nhau được xây tựa núi lẳng lặng lơ lửng trước mắt. Đỗ Tử Đằng giương mắt nhìn qua, những thể núi to lớn mà vừa rồi họ đi ngang qua vờn quanh như chư thiên sao trời, như bao bọc, lại như vây quanh.

Đây chính là đại điện Tàng Kiếm.

Chờ sau khi họ đến phụ cận, mới cảm thấy quảng trường này lớn đến mức khủng bố, dựa vào thị lực của tu sĩ, vừa rồi thấy trên quảng trường có vô số hạt cát cực nhỏ, đợi đến hiện tại nhìn lại, hóa ra là một đám tu sĩ!

Sau khi hạ cánh xuống đất, càng cảm thấy như đang đứng trên một cánh đồng bát ngát, rộng lớn vô ngần.

Lúc này không ít đệ tử các môn phái đã trình diện, đệ tử ngoại môn bọn họ so sánh ra cũng không tính đặc biệt nhiều, lại thắng ở chỗ không hẹn mà cùng ăn mặc thống nhất, mấy nghìn người cùng nhất trí mặc quần áo màu trăng sáng, trên quảng trường to lớn này cũng là một phong cảnh khác.

Hơn nữa Đỗ Tử Đằng quẫn bách phát hiện, hình như trên quảng trường đã có rất nhiều đệ tử mặc Thần Tự Trang —— nếu không phải ngoại môn, hơn phân nửa chính là nội môn...... Được rồi, hôm nay môn phái nhận người không cần phát sầu, chỉ nhìn đúng Thần Tự Trang, đồng phục Hoành Tiêu kiếm phái, ngươi đáng giá có được......

Đệ tử ngoại môn tự động xếp hàng đứng, Tiền Hữu Tài vừa thấy các đệ tử nhà mình ăn mặc chỉnh tề, vừa lòng gật gật đầu, tựa như nông dân trồng dưa nhìn thấy mấy mầm dưa chỉnh tề nhà mình, tràn đầy vui mừng nói: "Đại điển sắp bắt đầu, các ngươi xem lễ tại chỗ, chớ có làm mất phong phạm của Hoành Tiêu kiếm phái ta."

Một chúng đệ tử tán đồng chỉnh tề.

Tiền trưởng lão vừa lòng bước lên bàn tính của ông bay thẳng đến đại điện trên ngọn núi phía trên quảng trường.

Lúc này, một thanh âm như ù ù vang lên từ phía chân trời: "Hạ Hầu Dục Minh và các đệ tử Xuân Sơn Trì chúc mừng Tiêu chân nhân Hoành Tiêu kiếm phái Kết Đan!"

Trên quảng trường tức khắc cuộn lên một đợt sóng triều ào ào, Đỗ Tử Đằng lại mang vẻ mờ mịt, cậu quen rất nhiều người của Xuân Sơn Trì nha, có Tân Thu Bình gì kia, cậu còn từng làm ăn với Lăng Kiệt nữa, Hạ Hầu Dục Minh này lại là ai?

Mạnh Lâm bên cạnh lập tức phổ cập khoa học cho tên ngố Tu Chân Giới này: "Đó là Hạ Hầu chưởng môn của Xuân Sơn Trì, tên húy trên Dục dưới Minh, chậc chậc, lại là chưởng môn một phái tự mình tới, Đại sư huynh......"

Những câu tiếp theo ở bên tai Đỗ Tử Đằng chính là blablabla vô nghĩa ......

Cậu ngẩng đầu nhìn lên, chợt thấy một thanh kiếm hỏa diễm khổng lồ như xé rách xuyên qua những thể núi lơ lửng kia, mà Hoành Tiêu kiếm phái bên này sớm đã có đại tu sĩ đi đến đón chào.

Một giọng nữ băng hàn trong lành véo von như sông băng nước tuyết trút xuống đầu: "Vân Hàn của Vân Hoa sơn trang đã tới."

Thanh âm này không chỉ lạnh, hơn nữa nghe ra dùng từ cũng...... ách, ngắn gọn?

Phương Bình hít một hơi, nói: "Này này này, Vân Hàn tiên tử thế mà cũng tự mình tới! Nghe nói nàng ta chấp chưởng Vân Hoa sơn trang tới nay, đã rất lâu rồi chưa từng rời đi, lần này thế mà cũng đích thân đến......"

Trên quảng trường sôi trào lên nho nhỏ, không bởi gì khác, bởi vì Vân Hoa sơn trang đều là một chúng nữ đệ tử, Vân Hàn tiên tử chính là tu sĩ Nguyên Anh, không dám nhìn thẳng dung nhan, nhưng lại có thể thấy mơ hồ dáng người thướt tha của nữ đệ tử khác —— Tu Chân Giới vẫn luôn dương thịnh âm suy, nhiều nữ tu với giá trị nhan sắc cao như vậy đồng thời xuất hiện cũng chỉ có dưới loại tình hình này.

"Tư Thiếu Văn, Hoàng Bình, Kỷ Phùng Xuân, Lôi Sơn của Lan Chu Minh đến chúc mừng!"

"Công Dương Viêm Quang và các đệ tử Diệu Tư thư viện đã đến, chúc mừng Tiêu chân nhân Kết Đan mừng vui, đại đạo lại tinh tiến!"

Lúc này đám người đã hoàn toàn sôi trào, các vị minh chủ, phó minh chủ của Lan Chu Minh đều đến đông đủ hết, mà ngay cả sơn trưởng của Diệu Tư thư viện cũng đích thân đến! Bảy đại môn phái đã có hơn một nửa chưởng môn tới rồi.

Vừa dứt lời, trên bầu trời lướt qua vô số dải màu sặc sỡ, như sao băng nguyệt hạ, rất động lòng người, khóe miệng Đỗ Tử Đằng giật giật, không cần phải nói, đây nhất định là Lan Chu Minh, vậy mà toàn bộ ngồi Lan Chu ra sân, thật là...... XX khiến người ta ghen ghét nha.

Sau đó mấy món vật phẩm thư phòng như giấy bút mực vân vân, tất cả đều hiện ra, Đỗ Tử Đằng thậm chí còn nhìn thấy một cái sọt giấy vụn...... Ách, xem ra, cho dù là trong thư viện cũng có kỳ hoa.

Sau đó là Bích Nguyệt Thành chỉ có một mình phó thành chủ Vu Thận, đám người liền thiếu hứng thú.

Đại Tuyết Cung tuy chỉ có phó cung chủ tới cuối cùng, nhưng lại gây ra oanh động không nhỏ. Bởi vì tất cả những đệ tử của Đại Tuyết Cung đều lộ tay chân trần, hình thể uy vũ của nam tử được bày ra không thể nghi ngờ, nữ tử cũng là chân ngọc tuyết trắng bước giữa không trung, quần áo tướng mạo khác hẳn với những môn phái khác, những phong tục kỳ dị và truyền thuyết khủng bố của Đại Tuyết Cung lại lần nữa được truyền lưu trong đám người.

Từ xa nhìn về phía đại điện, đệ tử các điện mỗi người một vẻ, khiến người ta khó có thể quên, về phần chủ nhà Hoành Tiêu kiếm phái —— sau ba tiếng chuông vang coong coong coong, vô số đệ tử kiếm tu lưng đeo trường kiếm một thân áo trắng nghiêm nghị kết đội đứng, kiếm khí đã không tự giác ép tới mức toàn trường tĩnh lặng, không cần nhiều lời, khí tượng Hoành Tiêu kiếm phái sừng sững đã được bày ra vô cùng nhuần nhuyễn.

Sau đó, một thanh âm ôn hòa trong suốt tràn trề nói: "Sự quá bộ của chư vị đạo hữu, trên dưới Hoành Tiêu kiếm phái lấy làm vinh dự, không khỏi hân hoan. Đại điển Kim Đan của tiểu đồ......"

Nghe đến đó, Đỗ Tử Đằng mới phát hiện, người nói chuyện thế mà chính là chưởng môn trong truyền thuyết của Hoành Tiêu kiếm phái, thanh âm này nho nhã khiêm khiêm, chênh lệch xa vạn dặm với sự lãnh khốc của kiếm tu trong ấn tượng của Đỗ Tử Đằng, lại không hiểu sao khiến cậu cảm thấy phong phạm mênh mông khí thế đường hoàng.

Đỗ Tử Đằng cố căng thị lực nhìn lên đại điện, cũng chỉ có thể nhìn thấy một thân ảnh tao nhã hào quang mơ hồ, sớm đã nghe nói tu vi của chưởng môn sâu không lường được, quả nhiên không phải người mà tiểu tu sĩ như cậu có thể nhìn thẳng, trong nháy mắt này, Đỗ Tử Đằng chợt cảm thấy 'Cao sơn ngưỡng chỉ, Cảnh hành hành chỉ'. (Núi cao, tỉ dụ đức hạnh cao thượng. Cảnh hành, đại lộ, tỉ dụ hành vi chính đại quang minh.)

"...... Bắt đầu."

Trong nháy mắt này, chưởng môn vừa dứt câu đại điển Kim Đan bắt đầu, vạn dặm trời cao trên đỉnh đầu ầm ầm tiếng sấm nổ, cuồng phong đột nhiên cuồn cuộn, trong đất trời cát bay đá chạy một vùng u tối, Đỗ Tử Đằng hãi hùng khiếp vía ngẩng đầu nhìn lên, chợt thấy giữa thể núi to lớn có vô số tia chớp như mãng xà điên cuồng nhấm nuốt, đánh xuống mấy khối thể núi to lớn, sắp đập đến phía trên quảng trường thương vong vô số!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro