Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Q2 Chương 57



Chương 57 Vân Hoành Phong Cảnh

Lúc này, trước cửa tiệm linh vật Giản thị người đến người đi, các vị tu sĩ đang khoanh tay xem náo nhiệt.

"Giản Linh Nhi! Còn không xuống cho huynh!" Gân xanh nhảy thình thịch trên trán Giản Trạch, nhiều khách ở đây như vậy, hắn ta còn có việc phải nhanh chóng đi xử lý, tiểu nha đầu này quả thực lúc nào cũng thêm phiền!

Giản Linh Nhi bĩu môi, mặc Giản Trạch tức giận thế nào đi nữa cũng ôm chặt lấy đùi hắn ta không buông.

Trong đám người nhất thời có tu sĩ cười nói: "Thiếu đông gia, ta thấy lệnh muội đáng yêu vô cùng, mang theo cô nhóc cũng không sao đâu nhỉ?"

Giản Trạch nhìn, đối phương là tu sĩ ngoại phái, trong khoảng thời gian này thường xuyên qua lại cũng coi như khách quen, chỉ bất đắc dĩ chắp tay nói: "Xá muội không ngoan, chê cười rồi."

Ngay sau đó cúi đầu sầm mặt, nói: "Giản Linh Nhi, muội cứ tiếp tục làm càn như vậy, huynh sẽ tức giận!"

Giản Linh Nhi ngẩng đầu lên, có thể thấy được khuôn mặt trầm tuấn của Giản Trạch, là giận thật sự, chậm rãi buông tay ra, vành mắt đỏ lên, cuối cùng nước mắt vẫn không nhịn được, chảy xuống.

Giản Trạch nhất thời thở thật dài, gần đây rối ren như vậy, hôm nay là ngày Đỗ Tử Đằng không dễ dàng mới xuống núi một chuyến, hẹn mặt mấy đại nhân vật ở đại thành trì tu chân khác đến, hắn ta thật vất vả mới có được cơ hội mở mang kiến thức một chút như vậy......

Ngay lúc này, cố tình tiểu nha đầu này lại cáu kỉnh, Giản Trạch nhất thời cũng bất chấp việc mình đến trễ, vội vàng thay em gái lau nước mắt dỗ dành: "Được rồi, đại ca gần đây bận bịu, lát nữa trở về nhất định mang đồ chơi thú vị cho muội được không?"

Giản Linh Nhi khụt khịt nói: "Muội mới không thèm đâu!" Trong lòng Giản Trạch phiền loạn, đang muốn mắng cô nhóc không hiểu chuyện, lại nghe cô nhóc đáng thương vô cùng nói: "Huynh đã lâu rồi không về nhà, tổ phụ lại bế quan, ô ô ô ô......"

Giản Trạch ngẩn ra, từ sau khi Đỗ Tử Đằng giao Liên Hương Đằng cho tổ phụ, tuy nói tổ tôn bọn họ kiên quyết không nhận, nhưng nếu một khi Đỗ Tử Đằng bắt đầu cố chấp thì ai cũng không ngăn được, lúc ấy cậu ta đã nói, nếu trấn trưởng không thu thì quăng tấm Hỏa Cầu Phù thiêu hủy luôn.

Như vậy, tổ phụ vì phải luyện hóa Liên Hương Đằng, không thể không bế quan. Bản thân hắn ta thì càng vì cảm kích một phen ân nghĩa của Đỗ Tử Đằng, tất nhiên tận lực thành tâm cống hiến sức lực, như thế lại xem nhẹ nha đầu này, hai thân nhân duy nhất trên đời không ở bên cạnh, tiểu nha đầu đương nhiên sợ hãi.

Giản Trạch sờ sờ mái tóc mềm của em gái, rồi bế cô nhóc lên đi đến chỗ hẹn, thấp giọng nói: "Đợi lát nữa tới nơi đó phải ngoan ngoãn nghe lời, ngàn vạn lần đừng thêm phiền, biết không?"

Giản Linh Nhi chưa khô nước mắt, chỉ ôm chặt cổ Giản Trạch gật gật đầu, hắn ta thấy vậy có chút đau lòng.

Hai huynh muội xuyên qua Tiên Duyên Trấn, hiện tại trên Tiên Duyên Trấn sớm đã không còn là diện mạo năm rồi, đám đông tới tới lui lui như dệt, hai huynh muội từ nhỏ lớn lên ở đây đều không thấy được mấy gương mặt quen thuộc, thỉnh thoảng có tu sĩ áo trắng với khuôn mặt lạnh nhạt trang nghiêm, toàn thân lạnh thấu xương xuyên qua trong đó, đám người đều sẽ tự động tránh đường cho những tu sĩ đó, cũng mang theo ánh mắt kính sợ hâm mộ.

Giản Trạch thấy một màn như vậy cảm thấy có chút buồn cười, những tu sĩ áo trắng đó đều là đệ tử Hoành Tiêu kiếm phái nhận nhiệm vụ đệ tử phụng lệnh giữ gìn trật tự tại đây, tu sĩ ngoại lai chỉ nhận hai điểm: quần áo trắng tuyết + hơi thở lạnh nhạt trang nghiêm, hơi thở thì cũng thôi, quần áo trắng tuyết kia chính là hệ liệt chữ "Thần" do tiệm linh vật Giản thị sản xuất.

Dựa theo sự phân phó trước đây của Đỗ Tử Đằng, bộ phận sản phẩm hệ liệt Thần Tự này chỉ bán trên Vân Hoành Phong, tuyệt đối không thấy được ở gian ngoài, Đỗ Tử Đằng gọi cái này là "cung cấp đặc biệt".

Trước kia đệ tử tuần trấn chỉ có năm sáu phần tự phát mặc bộ quần áo này, về sau khi tu sĩ ngoại phái đều nhận biết nó, những đệ tử khác không có bộ quần áo này, mấy lần xử lý sự vụ thậm chí đều sẽ bị nghi ngờ thân phận...... Ngươi nói Vân Giai Lệnh? Tán tu bên ngoài lại không phải xuất thân danh môn đại phái nào ai biết Vân Giai Lệnh chứ, nhưng bộ quần áo màu trắng tuyết kia bởi vì nguyên nhân nào đó mà danh dương toàn bộ Tu Chân Giới, đệ tử tuần trấn không có cách nào, chỉ đành thay hết bộ quần áo đó, hiện giờ ngược lại thành cách ăn mặc mang tính tiêu chí của Hoành Tiêu kiếm phái.

"......《Vân Hoành phong cảnh》 tháng này có hàng rồi! 《 Vân Hoành thủ tịch truyện 》 kỳ thứ chín nối tiếp tháng này, muốn biết Tiêu chân nhân gia nhập Hoành Tiêu kiếm phái như thế nào, nhanh tới mua nha ~~"

"Aiz, lại hết rồi." Trong tiệm trà nhỏ bên đường, một tu sĩ trung niên lật xong 《 Vân Hoành phong cảnh 》, rầu rĩ không vui.

"Hử, lão Chử, ngươi làm sao còn đang xem 'Phong Cảnh Chí' bản nối tiếp?" Một tu sĩ đầu trọc khác kinh ngạc nói.

Tu sĩ trung niên càng kinh ngạc: "Minh Cường huynh, nhiều năm không gặp! Cuối cùng lại tương phùng dưới Vân Hoành Phong ha ha ha ha......"

Tu sĩ đầu trọc cười nói: "Tới tới tới, bạn cũ tương phùng, chỗ ta vừa vặn có toàn quyển《 Vân Hoành thủ tịch truyện 》nè ha ha ha ha...... Xem ra lão Chử ngươi mới đến Tiên Duyên Trấn, nếu tới sớm, đã sớm có một quyển trong tay rồi ha ha......"

Tu sĩ trung niên bừng tỉnh: "Ai nha, thế mà đã kết thúc rồi, vậy thật sự tốt quá! Nhưng đã kết thúc, làm sao Minh Cường huynh còn mua Phong Cảnh Chí?"

Tu sĩ đầu trọc tức khắc thích thú: "Ai nha, chỉ mới một linh châu, trên trấn này ai mà không mua kỳ nào chứ, nơi này, ' Nhóm phó thành chủ Bích Nguyệt Thành Vu Thận đến Vân Hoành Phong hôm qua, đây là lần đầu Vu phó thành chủ xuất ngoại đến Vân Hoành Phong, trên tiệc tẩy trần, Vu phó thành chủ đại biểu Bích Nguyệt Thành biểu đạt sự chúc mừng chân thành đến đại điển Kim Đan của Tiêu chân nhân, cầu chúc đại điển Kim Đan lần này thành công viên mãn...... Về càng nhiều cội (yêu) nguồn (hận) lịch (tình) sử (thù) giữa Bích Nguyệt Thành và Hoành Tiêu kiếm phái, xin dời bước đến Bát Quái Bản của bản tạp chí.' Yếu Văn Bản thì nói nhảm hết câu này đến câu khác, tin tức quan trọng phải xem nơi này, nha, đây mới là Bát Quái Bản!!!!"

Lúc này đầu trọc hưng phấn đến mức da đầu đều đang tỏa sáng lấp lánh: "Lão Chử ngươi không biết đúng không, vốn dĩ nha, Bích Nguyệt thành chủ tiền nhiệm đã từng có lục đục với Hoành Tiêu kiếm phái, chẳng qua, ngươi cũng biết đó," đầu trọc chỉ chỉ phía trên: "chuyện bực này cũng không thể nói quá rõ, ngươi xem cả Bát Quái Bản đều viết 'XX nói ', 'tục truyền nghe' thì biết, nhưng tin tức bực này ai còn có thể đoán không ra chứ, Bích Nguyệt thành chủ kia mơ ước chức khôi thủ chính đạo cũng không phải một ngày hai ngày, việc này ở Bích Nguyệt Thành, mỗi người đều biết......"

Tu sĩ trung niên kia cũng xem đến say sưa: "Chậc, ta vừa rồi chỉ xem phần nối tiếp phía sau, thiếu chút nữa đã bỏ lỡ. Nhưng nói đi phải nói lại, Phong Cảnh Chí mà ta mua được ở Giang Hạ Thành, không có nội dung phía trước này, giá cả cũng mắc hơn rất nhiều, ước chừng phải mười linh châu đó. Như vậy mà còn hết hàng, Minh Cường huynh, nói thật, nếu không vì phần nối tiếp này, ta cũng lười chạy xa như vậy......"

Huynh muội Giản Trạch đi đến xa hơn, đầu trọc hưng phấn khoa tay múa chân cái gì đó, dựa vào nhĩ lực của tu sĩ trong đám đông ồn ào hiện tại cũng nghe không rõ.

Mà Giản Trạch cảm thấy một trận ngẩn ngơ, ngày đó Đỗ Tử Đằng đưa ra Phong Cảnh Chí, hắn ta còn run sợ trong lòng muốn ngăn cản, trắng trợn phát hành hành tung của các đại tu sĩ cho thiên hạ như vậy...... Đây là cử chỉ cả gan làm loạn cỡ nào, kết quả Đỗ Tử Đằng lại cười ha ha, chỉ bỏ thêm một hàng chữ nhỏ bên cạnh năm chữ to "Vân Hoành Phong Cảnh Chí" nét mực đầm đìa trên mặt bìa: "Kính tạ Thiết Hạo Nhiên chân nhân đề tự".

Tiểu tử này quá gian xảo, sợ những tiểu tu sĩ kia vốn không biết tên họ của đại tu sĩ địa vị cao thượng bực này, lại tuyệt bút vung lên viết thêm hàng ngũ ủy ban biên tập:

Thủ tịch cố vấn - chưởng điện Thiết Cung Hoành Tiêu kiếm phái - Thiết Hạo Nhiên chân nhân

Cố vấn kỹ thuật - trưởng lão Chấp Sự Đường ngoại môn Hoành Tiêu kiếm phái - Chiêm Vô Kỷ chân nhân

Chủ biên - trưởng lão Chấp Sự Đường ngoại môn Hoành Tiêu kiếm phái - Tiền Hữu Tài chân nhân

Phó chủ biên - Phi Hào Viện ngoại môn Hoành Tiêu kiếm phái - Đỗ Tử Đằng

......

Phương thức sắp xếp giữa một hàng "Hoành Tiêu kiếm phái + chân nhân" kẹp một "Đỗ Tử Đằng" khiến Giản Trạch cảm thấy tim đập điên loạn, trời đất quay cuồng.

Trước mặt đội hình mạnh mẽ chói mù mắt người đó, một tu sĩ Luyện Khí tầng bảy nho nhỏ như hắn ta thực sự không có, cũng không dám có lý do gì phản đối mãnh liệt......

Lúc ấy, Đỗ Tử Đằng còn quay đầu lại hỏi hắn ta: "Giản huynh, ta thấy chức vị của huynh đặt thành giám đốc bộ phát hành thì thế nào?"

Giản Trạch còn chưa kịp mở miệng hỏi "giám đốc bộ phát hành" là thứ gì, đã trơ mắt nhìn thấy Đỗ Tử Đằng nâng bút cũng muốn kẹp hắn ta vào một hàng "Hoành Tiêu kiếm phái + chân nhân" kia, hắn ta sợ tới mức vội vàng ôm lấy cánh tay Đỗ Tử Đằng, mồ hôi lạnh đầy đầu nói: "Đỗ huynh đệ, cậu nói cái gì thì là cái đó đi, ta nhất định đứng ở bên cậu, không bao giờ nêu ý kiến phản đối, ta...... không cần lưu lại tên họ đâu nhỉ?"

Giản huynh là người thành thật, không muốn nổi danh đại khái vì muốn bảo trì sự 'thấp giọng', thật là một đồng chí tốt mà ← đây là phán đoán của Đỗ nào đó với hành vi của Giản Trạch [không phải mỗi người đều to gan lớn mật da mặt cực dày như cậu được chưa!!!!]

Trong cảm nhận của Đỗ Tử Đằng, một hàng tổ hợp "Hoành Tiêu kiếm phái + chân nhân" kia đã phát huy tài nguyên của cậu ở Vân Hoành Phong tới cực hạn, Đỗ Tử Đằng thậm chí còn mặt dày đi hỏi người thân của Cát Lân ở nội môn rốt cuộc là vị chân nhân nào, có thể cũng đề tên cho đủ số không [Này, tiết tháo đâu rồi!]

Kết quả đương nhiên bị Cát Lân run rẩy mặt mày lấy lý do điểm công tích của hai viện tồn tại quan hệ cạnh tranh y tuyệt đối sẽ không nhược trí đến mức trợ giúp đối thủ cạnh tranh nghĩa chính từ nghiêm cự tuyệt, huống chi Kim Đan chân nhân nào phải a miêu a cẩu mà ngươi muốn nói giúp là giúp được sao?

Đỗ Tử Đằng: Đối với việc quý thân bỏ lỡ chuyện tốt đẹp danh dương thiên hạ như vậy ta chỉ có thể đại biểu bản tạp chí tỏ vẻ tiếc nuối chân thành thôi ╮(╯-╰)╭

Sau đó, Đỗ Tử Đằng cảm thấy, nếu hàng ngũ Kim Đan chân nhân mà mình đã quy hoạch trước đó thiếu một vị như vậy (Cát Lân:...... ), vậy chỉ có thể tìm người khác góp cho đủ số.

Vì thế, cậu nâng tay nhỏ tuyệt bút vung lên, ở vị trí phía dưới rất nhiều chủ biên, phóng viên, bỏ thêm một hàng:

Đặc biệt tỏ ý cảm ơn Đấu Huy Điện Hoành Tiêu kiếm phái - Tiêu Thần chân nhân

Đỗ tiểu gia nhìn trái nhìn phải vừa lòng gật đầu, ừ, như thế, đã gom đủ đầu người rồi.

Ách, ngươi hỏi ý kiến của bản thân Tiêu chân nhân? Dù sao từ thoại bản đến sản phẩm hệ liệt Thần Tự, nếu đã trao quyền hết rồi, thì đặc biệt tỏ ý cảm ơn đơn vị cũng không có gì nhỉ, Đỗ tiểu gia bình tĩnh nghĩ, dù sao rận nhiều không sợ ngứa.

Về phần vì sao là "Đặc biệt tỏ ý cảm ơn"......

Đỗ tiểu gia mang vẻ kinh ngạc: Vai chính của《 Vân Hoành thủ tịch truyện 》bản nối tiếp chính là tên "Tiêu Thần". Một người có thể đem tên của mình cho một quyển tập san mượn sử dụng lâu dài không ràng buộc như thế, đây là tinh thần cỡ nào, đây là tinh thần cao thượng phụng hiến vô tư! Chẳng lẽ không nên nghiêm túc cảm tạ?

Không chỉ cần đặc biệt tỏ ý cảm ơn, còn cần bảo đảm tần suất xuất hiện của tên này đứng đầu tập san, không ai có thể vượt qua, cần làm đến mức khiến Tu Chân giới nhà nhà đều biết tên này, cần bảo đảm tất cả tu sĩ quen thuộc cuộc đời sự tích của hắn như lòng bàn tay, như vậy mới có thể nhất trí với giá trị quan "có qua có lại tuyệt đối không nợ người" của Đỗ tiểu gia nha.

Giản Trạch...... Giản Trạch ở trước mặt lý do mạnh mẽ như vậy chỉ có thể ngã xuống đất hộc máu, hoàn toàn không dám đặt câu hỏi tiếp.

Mà Đỗ Tử Đằng lại làm Giản Trạch chấn động trên việc định giá, một linh châu, sách báo này tốn rất nhiều tâm huyết, một linh châu trừ đi phí tổn in ấn thì hoàn toàn không lời được gì! Lần này, Giản Trạch không dám hỏi nữa, chỉ dùng ánh mắt thật cẩn thận nhìn đơn vị phía sau định giá, hoài nghi có phải Đỗ Tử Đằng viết sai một chữ hay không.

Đỗ Tử Đằng lại cười thần bí: "Yên tâm đi, bản sách báo này gánh vác sứ mệnh thần thánh vĩ đại, có nó, Tu Chân giới sẽ tiến vào thời đại mới! Có nó, các tu sĩ có tương lai mới! Có nó, linh thạch toàn Tu Chân giới sẽ cuồn cuộn không dứt vào trong túi tiểu gia, muah ha ha ha ha!"

Giản Trạch:......

Nhưng mà cho đến ngày nay, Giản Trạch đã chân chính hiểu rõ được hàm nghĩa những câu nói đó của Đỗ Tử Đằng, Tiên Duyên Trấn xưa nay quạnh quẽ cho dù vào lúc náo nhiệt nhất cũng không có khả năng như hiện tại, khuếch trương toàn bộ diện tích thị trấn lên gấp trăm lần không thôi, biến hóa diện mạo thành một tòa thành trì khác. Chỉ nội tiền thuê và phí bảo hộ, không, thuế thu của những cửa hàng nhỏ ven phố không thôi đã có thể khiến Hoành Tiêu kiếm phái, Đỗ Tử Đằng, tiệm linh vật Giản thị hốt bạc mỗi ngày.

Lượng người chính là nguồn gốc lớn nhất của việc làm ăn, phán đoán suy luận của Đỗ Tử Đằng trước nay chưa từng xuất hiện sai lầm, nếu không có 《 Vân Hoành Phong Cảnh Chí 》một linh châu kia lăng xê đoạn mở đầu đại điển Kim Đan đến rực rỡ, thì sẽ không có trường hợp các tu sĩ từ trời nam biển bắc tề tụ một trấn long trọng như hiện giờ.

Tuy rằng việc này mang đến áp lực cực lớn cho công tác tuần trấn, nhưng ở trước mặt tiền lời cực lớn đến khủng bố, ngoại môn Hoành Tiêu kiếm phái không hề kêu một tiếng khổ, càng không kêu một tiếng mệt, tu sĩ sẵn lòng tuần trấn càng ngày càng nhiều...... Hiện tại nhiệm vụ đệ tử tuần trấn đã cung không đủ cầu.

Nếu không phải Đỗ Tử Đằng đã sớm có quy hoạch, vận động đầy đủ lợi nhuận của sản phẩm hệ liệt Thần Tự trước đây, xây dựng Tiên Duyên Trấn với diện mạo mới hiện giờ, thì chỉ dựa vào bộ dáng Tiên Duyên Trấn ban đầu, dù 《 Vân Hoành Phong Cảnh Chí 》 nói tốt đẹp thế nào đi nữa, Tiên Duyên Trấn cũng không có khả năng chứa được nhiều tu sĩ như vậy.

Dù vậy, dần dần đi đến rìa Tiên Duyên Trấn mới, Giản Trạch cũng vẫn thấy được thỉnh thoảng có tu sĩ thúc giục pháp bảo đang xây cất lầu gác mới, thấy huynh muội Giản gia còn sẽ dừng lại chào hỏi —— đó đều là tu sĩ được mời tới với danh nghĩa của trấn trưởng, nhưng người người đều biết trả lương chính là tiệm linh vật Giản thị.

Theo thời gian gần kề của đại điển và sự truyền bá của《 Vân Hoành Phong Cảnh Chí 》, vẫn có tu sĩ cuồn cuộn không ngừng tới từ bốn phương tám hướng, địa điểm gặp mặt hôm nay được đặt ở vùng đất trống hơn mười dặm ngoài trấn, trên đường đi thỉnh thoảng có thể thấy được dấu vết có tu sĩ lên đường trên bầu trời.

Đỗ Tử Đằng truyền tin chỉ nói vị trí đại khái, chưa nói ở nơi nào, nhưng có một câu thuyết minh: Yên tâm đi, huynh tuyệt đối sẽ không bỏ sót nó.

Mà Giản Trạch quả nhiên không có cách nào nhận sai, đó là một thanh kiếm khổng lồ, hiện tại lại trải trên đất hoang giống tấm vải bàn ăn, linh quang lấp lánh, ngoài mười dặm đã có thể thấy, quả thật không có khả năng bỏ sót.

Lúc này màn trời bàn kiếm, linh tửu không ngừng, Giản Trạch nhìn từ xa, chỉ từ hơi thở đã suy đoán được đương trường ít nhất có bảy, tám tu sĩ Trúc Cơ, Đỗ Tử Đằng rõ ràng là người có tu vi thấp nhất trong cả nhóm, mới Luyện Khí tầng năm, uy áp của một chúng tu sĩ cấp cao đều có thể đè cậu thành thịt nát, cậu lại cố tình ngồi ở ghế chủ nhân với một tu sĩ Trúc Cơ khác và Thiết Vạn Lí cũng đã là Trúc Cơ, cùng đông đảo tu sĩ cấp cao, nói nói cười cười.

"...... Đỗ lão đệ, Hoành Tiêu kiếm phái của các đệ thật sự danh bất hư truyền, ngay cả đãi khách cũng sáng tạo độc đáo như vậy, khỏi nói, lão Liên ta là lần đầu dự tiệc trên phi kiếm đó, ha ha ha ha......"

"Aiz, Liên lão ca có điều không biết, bọn ta cũng có nỗi khổ không nói nên lời, Hoành Tiêu kiếm phái bọn ta không có cách nào, cái gì cũng thiếu, chỉ có phi kiếm là không," Đỗ Tử Đằng trong lúc nói cười bình thường, đã khiến biểu cảm của tu sĩ hào phóng tự xưng "lão Liên" vừa rồi biến đổi, sau đó Đỗ Tử Đằng chuyển đề tài: "...... nhưng lại không so được với Lan Chu Minh của Liên lão ca các vị, danh tiếng của tuệ chất Lan Chu, thiên hạ đều biết!"

Lan Chu Minh này chính là môn phái ở nơi cực xa phía Đông Bắc Vân Hoành Phong, nói là môn phái, lại do mấy chục thế gia tu chân lớn lớn bé bé liên hợp với nhau tập kết thành, chức chưởng môn do mấy đại thế gia thay phiên chấp chưởng.

Mà Lan Chu là sản phẩm địa phương, pháp bảo nổi tiếng hậu thế, nghe đồn cứng vượt sắt thép, nhanh vượt sấm sét, chính là pháp bảo nhất đẳng đương thời. Nghe đồn chế tạo Lan Chu cực kỳ không dễ sản lượng thưa thớt, mấy đại thế gia trong minh lần lượt nắm một bộ phận cơ mật, nhà ai cũng không thể chế tác đơn độc, Lan Chu Minh cũng dựa vào nó mà đặt tên, tuy rằng áp đáy, nhưng cũng là một trong bảy đại môn phái chính đạo Tu Chân Giới.

Tu sĩ họ Liên kia cười ha ha, liên tục nâng chén: "Cảm tạ Đỗ huynh đệ để mắt, lão ca bất tài, lần này tới Vân Hoành Phong cũng mang theo mấy chiếc Lan Chu, không biết ý của Đỗ huynh đệ thế nào?"

Không chỉ Đỗ Tử Đằng, rất nhiều tu sĩ ở đây đều chấn động trong lòng, Liên Bình Giang này thật sự ra tay thật lớn, ngay cả Lan Chu cũng mang tới!

Đỗ Tử Đằng nhíu mày, lời này thực không dễ đáp, trong bài tập trước đó cậu học tuy rằng không nói đến ích lợi gút mắt sau lưng Lan Chu, nhưng vẫn có thể nghĩ đến được, pháp bảo chỉ lưu chuyển giữa bảy đại môn phái như vậy, ích lợi đề cập sau lưng nó phức tạp cỡ nào.

Lúc này, một thanh âm hồn hậu khàn khàn khác bên cạnh cậu cười nói: "Liên huynh thật đúng là tục nhân, Hòa Hòa Tửu trăm năm này chính là chí ái trong lòng rất nhiều trưởng lão Kim Đan kiếm phái ta, huynh không tận tình hưởng thụ, thật sự là phí phạm của trời, chậc, sớm biết vậy, ta với Đỗ huynh đệ cũng không mặt dày cầu lấy nó!"

Liên Bình Giang cười ha ha: "Hổ huynh nói có lý, ta đáng phạt, tới, tự phạt ba ly thế nào?"

Mọi người đều cười mắng Liên Bình Giang dựa bậc thang leo xuống, còn nói cái gì tự phạt, rõ ràng là tham uống rượu ngon mà.

Giữa hội nghị này, có tu sĩ phụ trách việc mua sắm của các phái, cũng có người kinh doanh hô mưa gọi gió ở các phái, rất nhiều người đó, tuy thoạt nhìn chỉ có bảy tám tu sĩ, nhưng mỗi người đều biết rõ, nếu thực sự đánh nhau, chỉ sợ bọn họ cộng lại cũng không bằng vị kiếm tu họ Thiết ngồi không uống rượu bên cạnh tiểu tử họ Đỗ kia.

Bởi vậy, sau mấy câu trêu ghẹo của Vương Hổ, Liên Bình Giang cũng chỉ cười ha ha xuống bậc thang.

Đỗ Tử Đằng bị đùa cợt một phen như vậy, trong lòng cũng không để ý lắm, cậu đương nhiên biết, trong những người này, luận thân phận, luận tu vi, cậu đều thấp kém nhất, có thể ngồi ở đây như vậy, một là bởi vì ba chữ "Đỗ Tử Đằng" của cậu hiện giờ cùng đồng thời xuất hiện với tên họ của một chúng chân nhân trong 《 Vân Hoành phong cảnh 》, hai là, Đỗ Tử Đằng ung dung thản nhiên nâng chén với tu sĩ mặt trắng đang cười tủm tỉm bên cạnh mình, xem như nhận ân tình này của Vương Hổ.

Trong toàn bộ kế hoạch lăng xê nổi Tiên Duyên Trấn, kinh doanh sống lực ảnh hưởng của Vân Hoành Phong trên toàn Tu Chân Giới lần này, ngoại trừ sự hỗ trợ có thù lao của chư vị trưởng lão ngoại môn (Đỗ đồng hài vì thế mà trả cái giá đắt tim như bị dao cắt, 'nhảy sạp' không dễ ứng phó như vậy đâu a ha ha ha), và sự tương trợ to lớn của Thiết Vạn Lí, có thể nhanh chóng tụ tập nhiều tầng chấp hành vận tác thương vụ của các đại môn phái trong cùng một nơi như vậy, không thể không kể công của Vương Hổ.

Về phần thời cơ mà Vương Hổ dựa lên khi toàn bộ kế hoạch này đang lăn lộn, chậc, thật sự không phục EQ của người ta cũng không được, đầu tiên oán trách Đỗ Tử Đằng đã tới Vân Hoành Phong tại sao không đến chào hỏi, Cảnh gia quả thật vong ân phụ nghĩa cũng khiến ông ta đầy bụng lửa giận, lại nói đến hành động lần này của Đỗ Tử Đằng ở chỗ Tiền trưởng lão, hai người trò chuyện với nhau cực hợp, trong lúc nói cười, trong mắt đôi bên đều biết đối phương bởi vì ích lợi cộng đồng lúc này mới khoác một tầng da, chẳng qua cũng không sao cả, cuối cùng khi làm xong mọi chuyện ích lợi tới tay, các trưởng lão bên trên vừa lòng là được rồi.

Tình hình các phái đều không khác mấy, các trưởng lão cao cao tại thượng chỉ để ý đến hướng đi lớn, mà ở phía dưới làm việc thì đều là đám tu sĩ trước mắt Đỗ Tử Đằng kia, gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói tiếng quỷ, đối trên cần cù chăm chỉ đối dưới áp bức bóc lột, thời gian quanh năm suốt tháng tiêu tốn trên việc nói dối còn hơn xa tốn trên việc tu hành chính thức.

Không sai, Đỗ Tử Đằng nhấp một ngụm Hòa Hòa Tửu chí ái, khẽ nheo mắt, không sai, đám đầu trâu mặt ngựa trước mắt cũng là tu sĩ nha.

.

.

Nhắc cho ai chưa rõ, Vương Hổ là Vương đại nhân mà nhà Cảnh gia leo được quan hệ từng được nhắc khá nhiều lần ở đầu truyện

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro