Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Q2 Chương 52



Chương 52 Là một phù tu, đến từ Phi Hào Viện

Loại cảm giác triệu hoán đó thật sự quá vi diệu, vi diệu đến mức Đỗ Tử Đằng chưa bao giờ thể nghiệm qua, không cách nào hình dung, tò mò như Đỗ tiểu gia, đương nhiên quyết định: Bất kể trong đó có gì, cậu đều muốn đích thân dò xét đến cùng!

Không đợi đệ tử thủ lạch giao phó gì nữa, Đỗ Tử Đằng sau khi thoáng điều tức thì lại lần nữa nhảy về phía Ma Kiếm Nhai.

Ba trăm bước đầu không nguy không hiểm đi qua, các loại kiếm khí như mang theo sinh mệnh kia lại lần nữa đột kích, đã có một lần kinh nghiệm, lần này Đỗ Tử Đằng tiến vào trạng thái càng nhanh, cậu chỉ xem kiếm khí trước mắt như một đám đối thủ xông tới trong dòng thác thiên quân vạn mã, trong chiến trận, nhạy bén quyết đoán quyết tâm dũng khí, thiếu một thứ cũng không được, nếu nói trong đặc huấn trước đó, Đỗ Tử Đằng chỉ tổng kết phương án ứng đối dưới mỗi loại hoàn cảnh, bởi vậy phản ứng của cậu còn mang theo vài phần trì trệ trúc trắc, thì lúc này đây, cậu đã hoàn toàn thông hiểu đạo lí ứng chiến của phù chú, ứng đối càng thành thạo trôi chảy.

Dưới Ma Kiếm Nhai, đệ tử thủ lạch nhìn lên thác linh khí, lần đầu tiên nhìn thấy rõ ràng hoàn chỉnh chiến pháp phù đạo của Đỗ Tử Đằng, trong lòng dậy lên sóng to gió lớn.

Hắn ta thủ lạch nhiều năm, từng gặp qua những đệ tử từ lúc đầu kiếm đạo lơ mơ đến khi xông qua kiếm đạo mới thành, tựa như từng khối đá thô được mài giũa ra góc cạnh thuộc về bản thân, mà ngày nay, hắn ta lại chứng kiến được một khối đá cứng không giống bình thường, từ khi mới bắt đầu đã huyên náo bản thân không bình thường, nở rộ ra quang hoa lộng lẫy như thế nào.

Đệ tử thủ lạch nghỉ chân quan sát thật lâu, khiến một ít đệ tử xông lạch thất bại có chút tò mò, tất cả mọi người đều hiểu biết về người thủ lạch này, chắc hẳn đã sớm nhìn quen việc xông lạch mới phải, ngày thường đa phần đều duy trì trật tự, rất ít thấy hắn ta dừng bước lâu, chuyên chú quan sát như vậy, chẳng lẽ, lại có vị kỳ tài ngút trời nào đó đang xông lạch?

Dần dần, cho dù từ xa dưới đáy Ma Kiếm Nhai nhìn lên, không ai chỉ ra, cũng sẽ không ai nhận sai người mà đệ tử thủ lạch đang chú ý là đệ tử xông lạch nào —— càng ngày càng nhiều ánh mắt chuyên chú lên người Đỗ Tử Đằng sắp xông qua cửa khẩu sáu trăm bước, mà một khi ánh mắt chuyên chú thì sẽ giống như đệ tử thủ lạch, khó dời đi được nữa.

Nguyên nhân thật sự quá đơn giản, khi những kiếm tu khác leo lên, đều lấy kiếm chiêu ứng đối kiếm khí trong thác linh, cho nên, khi kiếm khí giao hội kích lên thác linh khí như từng đóa hoa sóng nho nhỏ, hoặc lớn hoặc nhỏ, tóm lại vẫn là một thể với thác linh khí, nhưng mà, lại có một người kỳ quái như vậy, khi thì hỏa cầu nổ mạnh phá thác linh khí ra một lỗ hổng ngắn ngủi sau đó nhân cơ hội leo lên, khi thì hóa ra một bức tường đất ngăn chặn thác linh khí, khi thì thân hình mượn sức gió biến ảo lừa dối dời đi phương hướng công kích của thác linh khí......

Trong đông đảo hoa sóng nhỏ hài hòa, Đỗ Tử Đằng thình lình chính là ước số không hài hòa nhất. Nếu nói phong cảnh người khác xông lạch đều tương đối ổn định, cũng tương đối đơn điệu, vậy thì không hề nghi ngờ phong cảnh Đỗ Tử Đằng xông lạch chính là chiếc kính vạn hoa, thiên biến vạn hóa, khiến người ta tò mò rốt cuộc bước tiếp theo cậu sẽ dùng ra thủ đoạn không thể tưởng tượng nào để ứng đối kiếm khí.

"Đó...... không phải kiếm tu đúng không?"

"Đương nhiên không phải, xem bộ dáng kia, hình như là pháp tu?"

"Vậy vậy vậy, vậy cũng được?! Vừa rồi các ngươi có thấy không, có phải cậu ta đã tạo ra một trái cầu bao bản thân lại cách trở kiếm khí?"

"Ta cũng thấy, vừa rồi dưới kiếm khí kích phát có xuất hiện một trái cầu, đó là pháp quyết gì, tuy rằng chỉ cản trở một hơi, nhưng cũng thật lợi hại nha!"

"Từ từ, pháp quyết mà pháp tu phóng ra trong thác linh khí có thể ứng đối được thần tốc như vậy?"

"Ầy, tại hạ bất tài, chính là pháp tu, linh khí trong thác linh cuồng bạo như vậy, tại hạ đã từng thử qua, một hai trăm bước đầu còn có thể nỗ lực thi quyết, nhưng muốn giống như vị bên trên kia thì không có khả năng, trừ phi là tu sĩ Kim Đan, nếu không thì tiêu hao như vậy trong linh khí cuồng bạo thế kia, đã sớm khô kiệt linh khí mà chết rồi."

Pháp tu nói chuyện không phải đệ tử Hoành Tiêu kiếm phái, gần đây Ma Kiếm Nhai được mở ra cho đông đảo tu sĩ chính phái, khiến đệ tử Hoành Tiêu Kiếm suy đoán nhao nhao, không biết có nên tin gã hay không.

"Mau nhìn mau nhìn! Sắp sáu trăm bước rồi!!!" Có người kích động cắt ngang việc suy luận kỹ thuật này, trực tiếp hét lên.

Trong lúc nhất thời, tu sĩ quan sát không rảnh phân tâm đi thảo luận rốt cuộc Đỗ Tử Đằng đã dùng thủ pháp nào nữa, đều tập trung tinh thần nhìn chăm chú vào chỗ mấu chốt sáu trăm bước vô hình trên Ma Kiếm Nhai kia: Đây chính là vị không phải kiếm tu đầu tiên sắp xông đến cửa khẩu sáu trăm bước, cậu ta rốt cuộc có qua được không?

Sáu trăm bước sở dĩ khiến người ta chú ý như thế, đơn giản vì đó là một đường ranh giới cực kỳ quan trọng trên Ma Kiếm Nhai, ý nghĩa cách thành công chỉ còn vài bước! Cho dù thất bại ở đó, đối với kiếm tu mà nói cũng có nghĩa ngươi đã mài giũa ra được kiếm nguyên của bản thân, có nghĩa ngươi đã là người xông lạch chân chính, mà không phải người tới tham dự cho vui.

Phóng mắt nhìn khắp Ma Kiếm Nhai là biết, sáu trăm bước là một sự tồn tại thế nào: Sự phân bố từ trên xuống dưới của những tu sĩ xông lạch, hệt như có người đổ hạt mè từ phía trên, càng đến phía dưới càng nhiều, đặc biệt là ở chỗ vừa mới khởi bước, đã nhiều đến mức chất chồng lên nhau, mà trên sáu trăm bước, chỉ treo mấy viên lẻ loi, rất lạ kỳ.

Dưới sự chú mục của bao đôi mắt, Đỗ Tử Đằng đã dùng các loại phương thức ứng đối khiến người ta hoa cả mắt, nhưng chính cậu thì hoàn toàn định liệu trước, từng bước một vượt qua cửa khẩu sáu trăm bước.

Dưới Ma Kiếm Nhai đồng thời vang lên tiếng hít không khí thật dài: "Shr! Qua rồi!"

"Này...... Thật sự có đệ tử không phải kiếm tu có thể xông lạch chân chính......"

"Hóa ra còn có thể vận dụng pháp quyết như vậy để xông lạch, tại hạ nhất định phải thử lại!"

"Thoạt nhìn pháp tu cũng có kẻ mạnh, không kém gì kiếm tu chúng ta nha."

"Không biết vị đồng môn kia rốt cuộc là đệ tử Cảnh Hiểu Viện hay Huyền Đạt Viện, hình như pháp tu ngoại môn đều trong hai viện này nhỉ? Thật muốn lãnh giáo với cậu ta một chút, thật sự quá ghê gớm!"

Trong một chúng kinh ngạc cảm thán hâm mộ, đệ tử thủ lạch nhìn thấy Đỗ Tử Đằng cứ như vậy xông qua sáu trăm bước còn đang leo lên tiếp, thậm chí leo càng thêm xuất sắc —— tiết tấu kích phát các loại hiệu quả pháp thuật thần kỳ ban đầu thình lình nhanh hơn, biến hóa đa dạng không ngừng nghỉ hệt như pháo hoa, đệ tử thủ lạch thầm than một tiếng, có thể kinh động rất nhiều danh binh trong Kiếm Các, Đỗ Tử Đằng xông lạch đương nhiên bất phàm.

Trong đông đảo suy đoán nghị luận, tu sĩ thủ lạch lại mở miệng nói: "Vừa rồi xông qua sáu trăm bước...... Là một phù tu, đến từ Phi Hào Viện."

Lời này như một tảng đá lớn bị ném vào hồ, kích lên ngàn tầng sóng.

"Chuyện...... Chuyện...... Chuyện này không có khả năng! Phù tu sao có thể xông lạch!"

"Phi Hào Viện, nơi lụi bại đó còn có người sống? Sao có thể có người tới xông lạch!"

"Sấc, lời của thủ lạch sư huynh, sao có thể giả? Lại nói, xếp hạng của Phi Hào Viện còn ở trên quảng trường kìa, ta thấy còn cao hơn Chuy Lạc Viện các ngươi nữa kìa, đừng ở đây chua lòm, chẳng qua, bọn họ vậy mà có đệ tử dám đến xông lạch? Ta nhớ hình như Phi Hào Viện bọn họ ngay cả Trúc Cơ Kỳ cũng không có......"

"Đừng nói bậy, chưa Trúc Cơ sao có thể leo được sáu trăm bước?"

"Phù tu?" Những đệ tử môn phái khác tiếp thu tin tức này lại có vẻ ít đi một số cái nhìn phiến diện, đa phần bừng tỉnh ngộ ra: "Khó trách! Pháp tu sao có thể sử dụng pháp thuật được mau lẹ như thế, có linh lực dư thừa như vậy! Nếu phù tu vậy thì thuyết phục được rồi, chỉ cần phù chú đầy đủ......" "Vậy cũng không dễ! Ngươi cũng xông qua rồi, kiếm khí trong đó biến ảo vô thường, cần chuẩn bị bao nhiêu phù chú mới coi như đầy đủ?" "Điều này cũng đúng." "Hoành Tiêu kiếm phái quả thực không hổ là danh môn nhất đẳng đương thời, nghe nói kiếm tu mới là sở trường của họ, phù tu mà cũng lợi hại như vậy, khiến người ta cam bái hạ phong." "Thật vậy thật vậy."

Trong tiếng nghị luận ồn ào huyên náo, một chúng tu sĩ hô bằng dẫn bạn, càng ngày càng nhiều người đến vây xem hình thức "xông lạch phi thường quy" này, chẳng qua mặc cho phía dưới nghị luận sôi nổi như thế nào, Đỗ Tử Đằng xông lạch còn đang gian nan leo từng bước lên trên.

Sáu trăm bước hướng lên tiếp...... Theo rất nhiều đồng môn từng đi qua nói rằng, leo tiếp một bước lên trên đều đã trở nên càng gian nan, mỗi khi lên một bước đều là tiến bộ ghê gớm, chỉ cần thêm một bước thì cho dù thất bại cũng coi như thắng. Rất nhiều tu sĩ nhìn lên đồng môn dùng thủ pháp xông lạch không tầm thường kia, tuy không biết cậu ta có thể đạt đến bước nào, nhưng có thể đích thân nhìn thấy một màn thần kỳ đó, cũng kích phát sự nhiệt tình của rất nhiều người: "Phù tu cũng có thể xông lạch đến mức như vậy? Sau này sợ rằng đệ tử kiếm tu chúng ta phải tinh tiến hơn nữa mới không bị bỏ lại phía sau rồi nha......" "Tu vi phù tu Phi Hào Viện thấp như vậy còn có thể làm được, đan tu / pháp tu / trận tu / khí tu chúng ta tất nhiên cũng có thể làm được!"

Trong lúc nhất thời, hiện trường càng ngày càng có nhiều đệ tử được khích lệ đến mức đầu nhập vào sự nghiệp xông lạch như cái động không đáy này đây.

Mà giữa không trung phía trên sáu trăm bước, Đỗ Tử Đằng xông lạch lại là một bộ cảnh tượng khác, hoàn toàn không có thỏa thuê đắc ý, hào hùng đầy lòng như người vây xem phía dưới tưởng tượng, Đỗ tiểu gia dùng tốc độ kích phát phù chú điên cuồng trước nay chưa từng có, có khi không phải một tấm, mà là ba năm tấm đồng thời phối hợp sử dụng mới có thể khó khăn ứng đối được thế công dày đặc phía trên sáu trăm bước này.

Mà biểu cảm trên mặt Đỗ Tử Đằng lại vô cùng dữ tợn, còn nghiến răng nghiến lợi vừa móc phù chú vừa mắng: "Cho mi vây công! Cho mi lấy nhiều khi ít!"

Lúc này, trong tầm nhìn của cậu, trước đó dù kẻ địch thiên quân vạn mã, tuy không biết xấu hổ chơi đánh luân phiên, nhưng ít nhất còn có điểm đạo đức cơ bản là xếp đội xông lên từng nhóm —— những kiếm khí đó, hoặc nói là phi kiếm trong Kiếm Các, tốt xấu gì một lần cũng chỉ có một cây / một thanh; mà sau khi qua đường ranh giới sáu trăm bước, mẹ nó, thực sự đcm hoàn toàn không phải cùng một phong cách, vậy mà không biết xấu hổ kết bè kết đội quần công, khiến Đỗ tiểu gia tức đến mức mặt tím tái!

Ngoài nghề xem náo nhiệt, trong nghề xem môn đạo.

Phương Bình, Mạnh Lâm nghe tin tới, hai mặt nhìn nhau, lần này Đỗ Tử Đằng đến đây có nói 'không thành công thì thành nhân (成人)' [Không đánh chữ sai, Đỗ tiểu gia chính là ý này muah ha ha ha], chết sống không cho bọn họ tới, tin tức xông qua sáu trăm bước vừa được truyền đến, mấy người thật sự nhịn không được chạy tới, chẳng qua cảnh tượng phía trên sáu trăm bước lại khiến tim Phương Bình đập gia tốc.

(từ 'thành nhân' câu gốc là '成仁' có nghĩa 'hy sinh', 'không thành công thì hy sinh', đằng này bạn thụ chơi từ 'thành nhân' (成人) có nghĩa 'thành người', 'không thành công thì thành người'=))) )

Trong mắt tu sĩ khác, chỉ cảm thấy sau sáu trăm bước, hiệu quả của những thuật pháp kia càng sáng lạn đẹp đẽ, tiết tấu càng lúc càng nhanh. Nhưng trong mắt mấy phù tu ở đây, một màn trước mắt thật sự quá điên cuồng, thế mà một lần kích phát nhiều phù chú như vậy, thậm chí còn kích phát không ngừng nghỉ...... Này này này......

Mạnh Lâm nhịn không được hơi thở có chút suy yếu: "Lúc đối chiến với Thiết sư huynh, đệ ấy có dùng ra chiêu này không?"

Chân Phương Bình cũng có chút nhũn ra nhìn Đỗ Tử Đằng phía trên trời cao: "...... Không có, ít nhất ta chưa từng thấy......"

Hai mắt Đàm Anh cũng có chút đăm đăm: "Chẳng lẽ tiểu tử này sau khi tới sáu trăm bước, bị buộc nóng nảy?"

Sắc mặt mấy người đều có chút trắng bệch, trong lòng khó nói là kiêu ngạo tự hào hay chấn kinh quá độ, tim treo giữa không trung vuốt mồ hôi.

Lúc này một giọng nữ có lẽ bởi vì quá kích động, thanh tuyến dịu dàng đều có chút lắp bắp: "Đỗ đạo hữu này này này...... Thật lợi hại!"

Mấy người Phương Bình quay đầu nhìn, thiếu nữ hưng phấn đến mức gò má ửng đỏ kia không phải là Vân Uyển của Vân Hoa sơn trang sao.

Lúc này, hai mắt cô lóe sáng nhìn bọn họ chằm chằm, sớm đã quên mất phong độ của đệ tử danh môn, một chúng đồng môn của cô hoàn toàn không có cách nào lĩnh ngộ được độ khó đáng sợ dưới tiết tấu dày đặc đẹp đẽ sáng lạn của Đỗ Tử Đằng hiện tại, nhìn thấy đám người Phi Hào Viện, cô kìm nén không được hưng phấn xông đến, nói: "Tuy rằng trước đó ta với Đỗ đạo hữu từng có nghiên cứu thảo luận về sự phối hợp phù chú và khả năng kích phát đồng thời trên lý luận, nhưng dùng ra được không gián đoạn như vậy, thậm chí còn ở nơi không cho phép phạm sai lầm như lạch trời, tinh thần cần tiêu hao quả thực khó có thể tưởng tượng, không ngờ Đỗ đạo hữu thật sự làm được, thật sự là...... Thật sự là quá lợi hại!"

Vân Uyển nói đến cuối cùng, cảm thấy mình miệng lưỡi vụng về, hoàn toàn khó có thể khái quát được một phần vạn của phen hành động vĩ đại của Đỗ đạo hữu. Cô dùng ánh mắt tỏa sáng lấp lánh nhìn chằm chằm bóng người như ẩn như hiện trong hiệu quả pháp thuật phức tạp hỗn loạn nơi chỗ cao trên Ma Kiếm Nhai, sự khâm phục sùng bái trong lòng đã mênh mông đến tột đỉnh, ngay cả thân hình nhỏ xinh cũng bắt đầu run nhè nhẹ. Nếu nói trước đó Đỗ Tử Đằng vừa là thầy vừa là bạn trên con đường tu hành của cô, hiện tại, bóng dáng của đối phương đã cao lớn đến trình độ khiến cô hoàn toàn không dậy nổi nửa phần ý muốn vượt qua, chỉ muốn sùng bái nằm rạp xuống đất.

Chỗ cao nơi Ma Kiếm Nhai, một loại phong cảnh sáng lạn chưa từng có từ khi Hoành Tiêu kiếm phái lập phái tới nay đang trình diễn: Hoặc là băng hỏa kích nhau mãnh liệt nhất ầm ầm vang lớn xé rách thác linh khí, hoặc là ngàn vạn lưỡi thép hội tụ thành lưới ngăn cản thác linh khí nhất thời......

Mà chính giữa phong cảnh, Đỗ tiểu gia đã bắt đầu tim như dao cắt rơi lệ đầy mặt lẩm bẩm lầm bầm: "8 linh thạch!" "5 linh thạch!" "9 linh thạch!" "Không, cái này đcm cần 5 điểm công tích! Ta giết cả nhà mi Ma Kiếm Nhai!!! Tiểu gia không để yên cho mi đâu!!!!"

Trong linh khí cuồng bạo, tu sĩ phía dưới hoàn toàn không có khả năng nghe được, nhưng mà, nương đại trận hộ sơn và chức trách, đệ tử thủ lạch nghe rõ ràng tất cả, biểu cảm trên mặt tức khắc vừa vui vừa giận: Nếu một tên tiểu tử như vậy mà thực sự xông qua được Ma Kiếm Nhai...... Thật khiến người chờ mong biểu cảm trên khuôn mặt vạn năm bất biến của Trưởng Lão Chấp Kiếm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro