Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Q2 Chương 51



Chương 51 Cảm giác mãnh liệt

Sau một lúc lâu, Thiết Vạn Lí mới tìm về được đầu lưỡi của mình, tận tình khuyên nhủ: "Những kỳ tài ngút trời đã từng mài kiếm trong Ma Kiếm Nhai như hằng hà sa số, xa không nói, chỉ nói đến thủ tịch chân truyền —— Kiếm ý lưu lại trong đó đáng sợ cỡ nào, ta cũng là kiếm tu, nhưng thúc tổ cũng nhắc nhở ta, sau khi Trúc Cơ mới nên suy xét đến việc xông Ma Kiếm Nhai. Tu vi Đỗ sư đệ như hiện giờ......"

Phương Bình nghe lời này cảm thấy rất quen tai, ngay sau đó cười khổ, lúc ấy không phải hắn ta cũng khuyên Đỗ Tử Đằng như vậy sao? Kết quả tiểu tử này lại quật cường như thế, thật sự để đệ ấy dằn vặt ra được hơn ba trăm bước, lại dằn vặt túi trữ vật vốn coi như giàu có thành trống rỗng, kết quả đệ ấy lại nghĩ ra rất nhiều tư tưởng thiên mã hành không để kiếm linh thạch...... Không ngờ, sau nhiều khúc chiết như vậy, tiểu tử này còn không quên mất cái chuyện xông lạch! Thật sự khiến người ta không biết nên tức đệ ấy bướng như lừa, hay nên phục đệ ấy kiên trì không ngừng.

Mặc kệ nói như thế nào, Phương Bình đều có thể kết luận, mấy câu của Thiết Vạn Lí khẳng định vô ích, tiểu tử này dằn vặt một vòng lớn như vậy còn chưa từ bỏ, làm sao có thể nghe mấy câu như đã từng quen biết đó mà từ bỏ xông lạch?

Quả nhiên, Đỗ Tử Đằng nghe xong lời của Thiết Vạn Lí lại không cho là đúng: "Bản chất mà nói, xông lạch chính là đấu pháp với kiếm tu, Thiết sư huynh thân là kiếm tu, so đấu giữa kiếm tu đương nhiên có yêu cầu tới tu vi, nhưng mà, trong tay ta có phù chú, đấu pháp trên Đạo phù chú lại khác với kiếm tu, phù chú đều được chuẩn bị trước, trên thực tế, tầm quan trọng của việc phát huy khi lâm trận so đấu và việc chuẩn bị trước đại khái được chia thành năm - năm, tu vi tất nhiên quan trọng, nhưng tu vi cần thiết để kích phát phù chú lại không cao như vậy, tu sĩ cấp thấp cầm phù chú uy lực lớn thậm chí vận dụng thích đáng, có thể kích phát đúng lúc thỏa đáng thì cũng không nhất định sẽ thất bại."

Nhìn Đỗ Tử Đằng nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, Thiết Vạn Lí thực sự bất đắc dĩ: "Vậy đệ muốn tiến hành huấn luyện như thế nào?"

Ánh mắt Đỗ Tử Đằng sáng lên, nói ra suy nghĩ của mình.

Thiết Vạn Lí thở dài: "Thôi được, công pháp gia truyền của ta tới cảnh giới hiện tại, cũng vừa vặn cần 'tích kiếm tôi nguyên', vậy huấn luyện một hồi với Đỗ sư đệ cũng không làm lỡ gì."

Mấy người Phương Bình hai mặt nhìn nhau, nói thật, bắt đầu từ khi lựa chọn phù tu trên Vân Hoành Phong, việc kiếm khí tung hoành uy phong khi so đấu vẫn luôn thuộc về kiếm tu, trường hợp nở mày nở mặt bực này xưa nay không quan hệ tới phù tu bọn họ, mà hiện giờ, lại thực sự có một phù tu đứng ra nói, cậu muốn học đấu pháp...... Nếu đổi lại là ai khác, bọn họ sớm đã khịt mũi coi thường, nhưng khi người này là Đỗ Tử Đằng, Đỗ Tử Đằng đã nhiều lần hóa việc không có khả năng thành có khả năng, Phương Bình Mạnh Lâm Đàm Anh đều chỉ ôm một tia chờ mong mỏng manh quan sát.

Nhưng mà, trên đời này, việc huấn luyện sau lưng tất cả thành tựu, không thể nghi ngờ đều gian khổ và...... buồn tẻ.

Cách mà Đỗ Tử Đằng dùng kỳ thật ngốc đến cực điểm, là một tu sĩ gà mờ, cậu chưa từng đấu pháp với người ta theo ý nghĩa chân chính, các tu sĩ, đặc biệt kiếm tu lại là đám người am hiểu so đấu nhất, có thể tưởng tượng được độ gian khổ trong huấn luyện.

Dù cho Thiết Vạn Lí hạ thủ lưu tình, nhưng dựa vào kinh nghiệm gần như bằng không của Đỗ Tử Đằng, cũng chồng chất vết thương.

Trong mắt mọi người Phương Bình, Đỗ Tử Đằng lần lượt xông lên, lần lượt bị đánh ngã, cậu không kịp dùng phù chú được mấy lần, thậm chí Thiết Vạn Lí đều không dùng kiếm, một trận chiến đấu cũng đã kết thúc. Mấy người từng quan sát qua mấy lần đấu pháp chân chính đều biết rõ, nếu là so đấu không màng sinh tử, Đỗ Tử Đằng đã sớm chết không biết bao nhiêu lần rồi.

Thiết Vạn Lí lắc đầu: "Đỗ huynh đệ, đầu óc của đệ nhanh hơn thân thể quá nhiều, cho nên, lỗ hổng mà đệ lưu lại cũng quá nhiều. Hơn nữa, thứ cho ta nói thẳng, nếu không phải so đấu cận thân, trên tay đệ cầm lượng lớn phù chú, có lẽ còn có cơ hội, nhưng đấu pháp gần như vậy với kiếm tu, thật sự cơ hội xa vời."

Đỗ Tử Đằng cũng đang trầm tư, kỳ thật cậu đã chuẩn bị mấy loại phù chú thường dùng, Hỏa Cầu Phù, Thủy Thuẫn Phù vân vân, có công có thủ, làm đấu pháp mà nói, đã đủ dùng, nhưng phản ứng của cậu trong so đấu quả thật có chút chậm, chờ đến khi cậu nghĩ được dùng tổ hợp phù chú thế nào, thì công kích của Thiết Vạn Lí đã tới trước mắt rồi.

Mà vấn đề khoảng cách theo lời Thiết Vạn Lí nói cũng giống vậy, nếu khoảng cách xa, thời gian phản ứng để lại cho cậu đương nhiên dài, phù chú trên tay cậu cũng có thể phát huy hiệu quả, nhưng trong mắt Đỗ Tử Đằng, điểm này không có ý nghĩa quá lớn, lúc xông lạch có thể kéo ra khoảng cách sao? Khi kéo ra khoảng cách chính là lúc rớt xuống lạch trời xông lạch thất bại, bởi vậy không cần suy xét, nếu không có kinh nghiệm khiến phản ứng quá chậm, vậy tăng mạnh huấn luyện gia tăng kinh nghiệm!

Ngoài việc huấn luyện với Thiết Vạn Lí hệt như trò đùa trẻ con nơi này, Đỗ Tử Đằng lại tăng thêm một ít hạng mục ngoài vẽ phù cho bản thân, tỷ như treo vật phẩm trong phòng, tận lực huấn luyện bản thân nhắm vào vật phẩm khác nhau kịp thời kích phát phù chú khác nhau.

Mà theo những bài huấn luyện này dần sâu, sức phán đoán của Đỗ Tử Đằng trong so đấu cũng càng ngày càng rõ ràng, nếu muốn ứng đối đúng lúc, còn có một cách, đó chính là dự đoán, nếu có thể biết trước động tác tiếp theo của đối thủ, chuẩn bị phù chú trước...... Liệu địch tiên cơ quả nhiên hữu dụng, Thiết Vạn Lí cũng dần dần phát hiện Đỗ Tử Đằng thực sự chống đỡ được càng ngày càng lâu, cũng càng ngày càng khó đối phó, cho dù kiếm trong tay cũng cần cẩn thận đề phòng những quái chiêu mà tiểu tử này có khả năng sẽ giở ra, sau đó, hắn ta hậu tri hậu giác phát hiện, trong bất tri bất giác, hình như tiểu tử này đã thật sự mò mẫm ra được phương thức dùng phù chú để tiến hành đấu pháp.

Hôm nay, khi Thiết Vạn Lí lần đầu tiên chịu thương tổn từ phù chú của Đỗ Tử Đằng, hắn ta bỗng nhiên dừng bước chân, sau đó cười lên ha ha.

Đỗ Tử Đằng cũng ngẩn ra, nỗ lực lâu dài như vậy mới lần đầu tiên đạt thành công kích theo ý nghĩa chân chính, cho dù là Đỗ Tử Đằng chưa từng chịu thua cũng chưa từng từ bỏ, vào lúc thành công chân chính cũng cần thời gian để phản ứng.

Thiết Vạn Lí nói trong tiếng cười lớn: "Tuy không biết trong Ma Kiếm Nhai thế nào, chẳng qua ta cảm thấy Đỗ sư đệ không ngại đi thử thêm lần nữa, để xem tiến cảnh trong khoảng thời gian này thế nào."

Đỗ Tử Đằng cũng đang có ý này, mỉm cười gật đầu đồng ý.

Khi cậu lại lần nữa đứng dưới Ma Kiếm Nhai, đột nhiên có chút hoảng hốt, cách lần đầu tiên nhìn thấy đạo lạch trời này đã qua nhanh mấy tháng, lòng hăng hái muốn chinh phục Ma Kiếm Nhai lúc ấy không những không tiêu giảm theo ngày ngày nỗ lực, ngược lại càng thêm bức thiết. Chảy mồ hôi, tiêu phí tâm lực, chỉ khiến lần này cậu tràn ngập một loại tự tin kiên định.

Tu sĩ thủ lạch đã không gặp Đỗ Tử Đằng trong khoảng thời gian rất lâu, hắn ta có biết được tin tức trên núi, chỉ xem như Đỗ Tử Đằng đi theo mọi người Phi Hào Viện giày vò mấy món đồ chơi kia, sớm đã ném việc xông lạch ra sau đầu, đệ tử không phải kiếm tu xem việc xông lạch như trò đùa như vậy, hắn ta đã gặp quá nhiều, chỉ coi Đỗ Tử Đằng là một trong số đó, nhưng mà, khi hắn ta thật sự nhìn thấy Đỗ Tử Đằng lần nữa, chợt cảm thấy rất kinh ngạc, thoạt nhìn tựa hồ tiểu tử này có chỗ nào đó không giống trước kia......

Hình như vóc dáng cao hơn, hình dáng trên mặt càng rõ ràng, biểu cảm cũng trầm ổn hơn không ít.

Mà Đỗ Tử Đằng nhìn thấy hắn ta từ xa, nhe răng cười: "Sư huynh, ta lại tới rồi!"

Tu sĩ thủ lạch có chút câm nín, dù cho tiểu tử này lại trở về lần nữa, hắn ta cũng không quá xem trọng.

Đỗ Tử Đằng cũng khác với bình thường, không nhiều lời gì nữa, mà xông vào thác linh khí Ma Kiếm Nhai không chùn bước, kiếm khí trong đó vẫn trút xuống đầu trước sau như một, thân hình Đỗ Tử Đằng bắt đầu gian nan xê dịch trên vách đá, hoặc lợi dụng phù chú trong tay tiến hành ứng đối.

Trong thác linh khí này, trên không thấy trời, dưới không thấy đất, chỉ có kiếm khí trút xuống đầu vĩnh viễn không ngừng nghỉ, Đỗ Tử Đằng vừa ứng đối vừa leo lên, trong lòng lại sinh ra một loại ảo giác rằng, tựa như thế gian này vẫn luôn như vậy, không có không trung không có mặt đất, cậu cứ lẻ loi một mình như thế, chỉ có kẻ địch thao thao bất tuyệt tuôn tới từ phía trước, sứ mệnh của cậu là chiến đấu qua từng đám như vậy, kiệt sức hướng lên.

Cậu yên lặng đếm số, khi vượt qua ba trăm bước, kiếm khí đột nhiên tăng cường, thật giống như cậu đã vượt qua khu vực biên giới của kẻ địch, dần dần tới gần trung tâm, lực cản gặp phải cũng càng ngày càng mạnh, mà sự huấn luyện vất vả trong khoảng thời gian này cuối cùng cũng có hồi báo, những kiếm khí đó dù mạnh thế nào đi nữa thì chung quy cũng không có chủ nhân, sau khi thường xuyên đối chiến với một kiếm tu, Đỗ Tử Đằng đã có thể rõ ràng phán đoán ra được hướng đi của kiếm khí và phương thức ứng đối.

So sánh ra, kiếm khí gặp phải trong ba trăm bước đầu tiên mỏng manh lại máy móc, mà kiếm khí hiện tại, Đỗ Tử Đằng mơ hồ có một loại ảo giác rằng, cho dù không có chủ nhân thao túng, chúng nó như đều có sinh mệnh, mang theo đặc điểm rõ ràng, có cuồng vọng bá đạo chém xuống ngay đầu, có âm nhu tàn nhẫn không chỗ nào không lọt, có đôn hậu giản dị lại khó tìm sơ hở, Đỗ Tử Đằng thong dong lại cật lực đón lấy từng đạo công kích đó, tựa như gặp phải một đám đối thủ hoàn toàn khác nhau, nguy cơ trùng trùng trong thiên biến vạn hóa, nhưng cũng mới lạ kích thích, khiến cho dù cả người Đỗ Tử Đằng mang vết thương, khóe miệng vẫn không tự giác nhếch lên ý cười.

Tu sĩ thủ lạch bên ngoài mới đầu chỉ cảm thấy không đúng, làm sao tiểu tử đó đi vào lâu như vậy rồi còn chưa rơi xuống? Dựa theo kinh nghiệm, cậu ta sớm nên rơi xuống sau đó mang vẻ vui cười nói lần sau lại đến chứ nhỉ? Thần thức tu sĩ thủ lạch đảo qua, sau khi hắn ta phát hiện hành động và vị trí của Đỗ Tử Đằng, thì dần dần bắt đầu càng ngày càng kinh ngạc, đó...... đó đã sắp đến sáu trăm bước rồi?

Rốt cuộc trong khoảng thời gian này tiểu tử đó đã đi làm gì, thế mà tiến bộ thần tốc như thế!

Đỗ Tử Đằng đang xông lạch lại hoàn toàn không cảm thấy, lúc này cậu sớm đã đắm chìm trong biển kiếm đạo mênh mông vô bờ, mỗi thời mỗi khắc đều có nguy hiểm rơi xuống, cậu lại quên mình hưởng thụ mỗi thời mỗi khắc múa may trên mũi kiếm hiện tại, nơi nào còn nhớ đi đếm số?

Dần dần, xuyên qua kiếm ý trùng trùng, Đỗ Tử Đằng lại như nhìn thấy một tầng thế giới khác, thanh kiếm cuồng vọng bá đạo kỳ thật cũng không thô kệch như trong tưởng tượng của cậu, ngược lại rất thon dài, thân kiếm lại cứng cáp lạnh lẽo, mang theo một loại thẳng thắn bễ nghễ; thanh kiếm âm nhu tàn nhẫn, trên thân kiếm mảnh mai phiếm lên gợn sóng lăn tăn, nhu mỹ vũ mị như bóng suối nơi cảnh xuân tháng ba, tuyệt đối không thể tưởng tượng được sát khí khủng bố khi kiếm quang đó kéo dài; thanh kiếm đôn hậu giản dị lại giống hệt như kiếm khí của nó, chất chất phác phác không hề có đặc điểm, ngay cả quang mang chiếu rọi cũng mộc mạc không xinh đẹp như vậy, lại tự có loại trầm ổn vĩnh hằng núi lở bất biến......

Từng thanh trường kiếm lấp lánh trước mắt cậu, Đỗ Tử Đằng không hề ý thức được rằng, lúc này trước mắt cậu không còn là kiếm khí công kích mờ ảo không có thực thể nữa, mà là từng thanh trường kiếm với hình dạng và cấu tạo khác nhau, Đỗ Tử Đằng theo bản năng hoặc tránh hoặc chặn, tránh đi hoặc đánh lui từng thanh phi kiếm đó, trong mơ hồ, cậu cảm thấy phía trước, đúng, chính là phía trước những thanh phi kiếm đó, có thứ gì đó đang kêu gọi cậu, đang mơ hồ tác động tâm thần, sau đó Đỗ Tử Đằng ngẩn ra, loại cảm giác này rất quen thuộc, như không phải lần đầu tiên cảm thấy được loại triệu hoán này! Đó là ở nơi nào nhỉ...... Ở nơi nào đã từng có loại cảm giác này, phía trước vô số phi kiếm kia rốt cuộc là gì?

Nháy mắt tiếp theo, kiếm khí ầm ầm trỗi dậy, Đỗ Tử Đằng rơi xuống Ma Kiếm Nhai lần thứ n.

Lúc này đây, dù là tu sĩ thủ lạch cũng nhịn không được thở thật dài, sắp đến sáu trăm bước, vượt qua sáu trăm bước chính là một hàm nghĩa hoàn toàn khác biệt, thật sự quá đáng tiếc.

Đỗ Tử Đằng lại không giống như mấy lần trước, đầu tiên bò dậy, cậu ngồi dưới đáy vực, ngẩng đầu nhìn lên Ma Kiếm Nhai, khổ sở suy tư, vẻ mặt mờ mịt.

Tu sĩ thủ lạch chỉ tưởng rằng đả kích mà lần này Đỗ Tử Đằng chịu quá lớn, nhịn không được tiến lên dò hỏi.

Đỗ Tử Đằng lại rối rắm nói: "Ta nhìn thấy rất nhiều thanh kiếm...... Nhưng mà, ta cảm thấy phía trước những thanh kiếm đó còn có thứ gì khác nữa, chẳng qua không biết đó là gì? Những người khác xông lạch có từng xảy ra loại chuyện này không?"

Cậu xông lạch ít nhất cũng có hơn trăm chục lần, đây là lần đầu tiên xảy ra.

Tu sĩ thủ lạch lại chấn động: "Cậu...... cậu nhìn thấy rất nhiều thanh phi kiếm? Đều trông thế nào! Mau mau nói!"

Đỗ Tử Đằng chọn mấy cái có ấn tượng sâu sắc, hoặc hơi thở trên thân kiếm quá độc đáo, hoặc hình dạng cấu tạo thân kiếm khiến cậu khó có thể quên, lần lượt nói ra.

Tu sĩ thủ lạch nhìn lên Ma Kiếm Nhai sau một lúc lâu mới chậm rãi nói: "Đó là kiếm trong Kiếm Các......"

Ánh mắt hắn ta phức tạp dừng trên người Đỗ Tử Đằng, một tiểu tu sĩ Luyện Khí Kỳ nho nhỏ như vậy, thậm chí không phải kiếm tu, chỉ xông lạch nửa đường thế mà có thể kinh động nhiều thần binh trong Kiếm Các hạ mình dẫn dắt kiếm ý tiến đến như vậy......

Đỗ Tử Đằng cũng ngẩn ra: "Kiếm Các?" Nhưng cậu mơ hồ cảm thấy, phía cuối những thanh phi kiếm đó còn có gì đó nữa, triệu hoán cậu cũng không phải những thanh kiếm mà cậu nhìn thấy, sau đó cậu bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Tiên Duyên Trấn, cuối cùng cậu cũng nhớ ra rồi!

Cảm giác triệu hoán lần trước cũng là lúc cậu xông lạch, nhưng không phải Ma Kiếm Nhai, mà là Tiên Phàm Lạch tầng thứ nhất!

Cảm giác lần trước không rõ ràng mãnh liệt như lần này, nhưng cũng thiếu chút nữa đã khiến cậu xông lạch sắp thành lại bại......

Ánh mắt Đỗ Tử Đằng phức tạp xuyên qua Ma Kiếm Nhai như muốn nhìn xuyên đến Kiếm Các không biết ở đâu kia, bên trong rốt cuộc có thứ gì? Vì sao chỉ truyền đạt cảm giác mãnh liệt như vậy đến duy nhất mình cậu?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro