Q2 Chương 50
Chương 50 Thần Tự (chữ Thần)
Đỗ Tử Đằng bị Tiền trưởng lão xách đi như vậy, cũng không biết rốt cuộc là phúc hay họa, dù sao nghiêm túc mà nói, bọn họ gióng trống khua chiêng lăn qua lăn lại như vậy, quả thật có tổn hại đến hình tượng của môn phái và thủ tịch chân truyền, đám người Phương Bình Giản Trạch khi màn đêm buông xuống đều không còn tâm tư mở sạp tiếp, vì thế thu sạp, cực lực mời Thiết Vạn Lí đến Phi Hào Viện cùng chờ đợi.
Mấy người lo lắng cảnh ngộ mà Đỗ Tử Đằng gặp phải, ai ngờ chưa qua bao lâu, Đỗ Tử Đằng đã trở về.
Phương Bình giật mình nhìn Đỗ Tử Đằng toàn vẹn không tổn hại gì: "Này... Tiền trưởng lão không làm khó dễ đệ chứ?"
Đỗ Tử Đằng hừ hừ nói: "Tiểu gia là ai chứ, ai dám khó dễ!"
Nếu không khó dễ, vì sao mặt đệ lại mang vẻ "Ta không vui ta rất tức giận"?
Mấy người Phương Bình hai mặt nhìn nhau, không biết cớ gì sư đệ lại như thế.
Giản Trạch với Đỗ Tử Đằng quen biết sớm hơn, biết tiểu tử này nói như vậy, hơn phân nửa là bởi vì một ít nguyên nhân chả hiểu ra sao. Bởi vậy hắn ta quan tâm là một vấn đề khác: "Vậy Tiền trưởng lão tìm cậu là vì chuyện gì, việc buôn bán của chúng ta còn có thể làm tiếp được không?"
Đỗ Tử Đằng lại nhảy dựng lên như bị giẫm phải đuôi: "Làm! Đương nhiên phải làm tiếp!"
Giản Trạch mang vẻ hồ nghi: "Kiếm phái chấp thuận cho chúng ta... mượn danh nghĩa thủ tịch chân truyền như vậy? Hơn nữa việc buôn bán của chúng ta càng làm càng lớn, phạm vi liên quan cũng sẽ càng lúc càng rộng, chắc hẳn trưởng lão Kim Đan sẽ không không biết chứ?"
Đỗ Tử Đằng không cam lòng lẩm bẩm: "Việc buôn bán của chúng ta cũng phải chia một phần lợi nhuận cho môn phái, ông ta đương nhiên hy vọng chúng ta càng làm càng lớn."
Thiết Vạn Lí mang vẻ khiếp sợ: "Chia lợi nhuận cho môn phái?!"
Đỗ Tử Đằng tức giận bất bình la hét: "Nói hết nước hết cái, cáo già đó vậy mà trừ của đệ mất 30% điểm thuế! Thật sự quá đen!"
Giản Trạch nôn nóng truy hỏi: "30% điểm thuế? Vậy là bao nhiêu???"
Đỗ tiểu gia lên án: "Chính là ba phần lợi nhuận! Huynh nói có đen hay không, thật không hổ là đệ nhất đại phái, sáng ý do chúng ta nghĩ, việc vất vả là chúng ta làm, hai tay ông ta không dính chút nào lại có thể được chia ba phần lợi nhuận!"
Mấy người Thiết Vạn Lí với Phương Bình lại đồng thời lắc đầu bật cười, Thiết Vạn Lí lại càng nói: "Đỗ tiểu ca, đừng không biết đủ, cậu thông minh như vậy, sao lại không biết sự quan trọng của ba phần lợi đó? Theo ta thấy, cậu không những phải giao ba phần lợi đó, còn phải giao vui vẻ mới phải."
Đỗ Tử Đằng tuy không quá vui vẻ lại không thể không thừa nhận, Thiết Vạn Lí nói rất có lý, bởi vì ba phần lợi đó có nghĩa một điều —— Việc buôn bán này đã được hợp pháp hóa, ít nhất trong phạm vi thế lực của Hoành Tiêu kiếm phái, bọn họ có thể mạnh tay mà làm.
Nhưng Đỗ Tử Đằng nghĩ tới mình đau đớn mất mát một món lợi nhuận lớn thì vẫn muốn đấm ngực dậm chân, chẳng qua, ngay sau đó Đỗ tiểu gia nghĩ đến, nếu cáo già kia lừa đi ba phần lợi từ chỗ mình, hơn nữa nói rõ coi như khoản thu nhập của ngoại môn, như vậy... xử lý can gián Tiêu Thần như thế nào chính là việc của tên cáo già đó nhỉ? Ha ha ha ha!
Nói ra Đỗ Tử Đằng dám to gan 'bao hiện'* nhân khí của Tiêu Thần như vậy, chẳng qua cũng vì dựa vào địa vị tôn quý của đối phương, mà bọn cậu chỉ là nơi nghèo túng nhất trong chín viện ngoại môn, hơn nữa từ tin tức mà Đỗ Tử Đằng nghe được ở chỗ Thôi Tuyệt Trần với Cát Lân mà xem, tên kia tuyệt đối là tên làm màu đến mức tận cùng, Đỗ Tử Đằng không tin đối phương dám mạo hiểm vầng sáng thần tượng vỡ vụn để tới lý luận với một chúng điểu ti* như bọn cậu.
(Bao hiện: dùng hành vi lừa đảo hoặc trái pháp luật để gom tiền.
Điểu ti: kẻ có nhân sinh thất bại.)
Nói trắng ra là, đầu trọc đâu sợ bị túm tóc ╮(╯-╰)╭
Nhưng tình hình hiện tại lại không giống, nếu tiền lời của việc 'bao hiện' này thuộc về thu nhập của ngoại môn, vậy Hoành Tiêu kiếm phái cũng đã tham dự cổ phần trong việc buôn bán này, mang theo tính chất nửa nhà nước, mà chủ trì công việc tham dự cổ phần cũng là con cáo già Kim Đan, Đỗ Tử Đằng hoài nghi lão già đó nhất định đã ngồi rình mò trong tối trên quảng trường rất lâu xem bọn cậu bán đồ đến mức hừng mực mà ghen tị đỏ mắt, sau đó chờ đến một thời cơ thích hợp đứng ra nhân cơ hội lừa bịp tống tiền.
Đều là Kim Đan, giao tình giữa ông ta với Tiêu Thần như thế nào, Đỗ Tử Đằng không biết, nhưng liên quan đến cậu cái rắm ấy! Nếu Tiêu Thần muốn lý luận thì trực tiếp tìm cáo già họ Tiền đó xé nhau là được rồi, bọn cậu thì an an tâm tâm thu linh thạch, thu điểm công tích, vậy thì tính ra... hình như ba phần lợi đó cũng không còn không cam lòng như trước nữa nhỉ.
Sự lợi hại trong đó do Thiết Vạn Lí nói ra như thế, Giản Trạch cũng sáng tỏ thông suốt: "Nếu nói như thế, vậy có lẽ việc buôn bán này sẽ càng lúc càng lớn..."
Đỗ Tử Đằng gật đầu: "Đó là đương nhiên!"
Giản Trạch do dự nói: "Mấy ngày nay từ sau khi thoại bản, linh vật tương quan đến thủ tịch được lên cửa hàng, việc làm ăn tốt thì tốt đó, cả ngày đông như trẩy hội, nhưng những hộ gia đình khác trên trấn, thậm chí tu sĩ tới từ bên ngoài cũng đã bắt đầu làm buôn bán xung quanh cửa hàng, đây là thứ nhất; thứ hai, ban đầu những thứ như lương khô, linh đan, giấy phù đều bắt nguồn từ trên trấn, thời gian đại điển càng lúc càng gần, sợ rằng người sẽ càng ngày càng nhiều, e rằng trên trấn sẽ cung cấp không kịp được mấy thứ này, nếu người ta đến sạp bên cạnh mua đồ giả, ta sợ sẽ làm hỏng danh dự của cửa hàng, cũng có quan ngại tới danh vọng của thủ tịch chân truyền..."
Thiết Vạn Lí, Phương Bình, mọi người đều trầm mặc, Giản Trạch nói chuyện làm ăn trên thương trường, suy xét cực kỳ chu đáo, việc làm ăn quá lớn, cung không đủ cầu, sẽ lưu lại không gian cho hàng giả hàng thứ phẩm, ảnh hưởng danh dự của chính phẩm, trong thiết tưởng trước đó Đỗ Tử Đằng không sợ Tiêu Thần, nhưng cho tới bây giờ chưa từng suy xét phát sinh tình hình hàng giả tràn lan, bọn họ cũng không có biện pháp nào quá tốt.
Trong lúc nhất thời, trong phòng chỉ còn lại Chiếu Sáng Phù lãnh đạm chiếu rọi gương mặt nghiêng ngưng thần suy tư của Đỗ Tử Đằng.
Thật lâu sau, Đỗ Tử Đằng đứng dậy đẩy cửa sổ ra, bóng đêm nặng nề bao phủ Vân Hoành Phong, biển mây mênh mông trên vách đá cũng tối mịt, cậu nói: "Giản huynh, hiện tại linh thạch chúng ta kiếm được có đủ nhiều không?"
Giản Trạch ngẩn ra, từ trước đến nay Đỗ Tử Đằng sẽ không bạc đãi cộng sự, bởi vậy cho dù sau khi phân chia, hiện tại linh thạch kiếm được một ngày đủ bằng số lượng hắn ta kiếm được trong mấy năm trước kia, đương nhiên là nhiều. Nhưng mà "có đủ" nhiều không?
Trong nháy mắt này, Giản Trạch bỗng nhiên hiểu được điều Đỗ Tử Đằng muốn hỏi chân chính, hắn ta hồi tưởng lại tình huống cửa hàng trong khoảng thời gian này, hắn ta khàn cả giọng ứng đối khách thậm chí không thể không dùng linh đan để duy trì thể lực, tiệm linh vật Giản thị quạnh quẽ trước kia hình như đã rất xa rất xa.
Giản Trạch bỗng nhiên ngẩng đầu: "Là nhiều, nhưng không đủ!"
Ban đêm gió núi thê lương rét buốt gào thét tuôn vào, nhưng Giản Trạch lại như hoàn toàn không cảm thấy rét lạnh, giờ khắc này, trong ngực như có thứ gì đó mãnh liệt đang cuồn cuộn, đang thúc giục hắn ta bày tỏ dã vọng trong lòng cho Đỗ Tử Đằng!
"Giản mỗ tự biết thiên phú tu hành bình thường, nhưng dù không cam lòng thế nào đi nữa thì e rằng cả đời này cũng chỉ có thể dừng bước tại đây, sau khi tu hành đến bình cảnh thì tiệm linh vật Giản thị là nơi ký thác tâm huyết của ta, nhưng nếu không có Đỗ huynh đệ, có lẽ đến chết ta cũng không thể tưởng được tiệm linh vật Giản thị sẽ có quang cảnh như hôm nay.
Phải, hiện tại linh thạch mà một ngày cửa hàng kiếm được rất nhiều, còn nhiều hơn tưởng tượng của ta, nhưng điều ta muốn lại không chỉ như thế! Đối với chư vị đang ngồi mà nói, đại đạo vô thượng có lẽ là theo đuổi suốt đời, đại đạo mà chư vị truy tìm là tu vi tiến tới thuật pháp tinh tiến, nhưng với ta mà nói, kinh doanh buôn bán cũng là đại đạo vô thượng, Giản mỗ đã hết hy vọng trên việc tu hành, lại không hết hy vọng trên tiệm linh vật!
Giản mỗ không biết tương lai Đỗ huynh đệ còn có kỳ tư diệu tưởng suy nghĩ mới lạ nào trên đạo kinh doanh nữa không, nhưng Giản mỗ đều nguyện đi theo cầu thử một lần, người sống một đời, điều Giản mỗ mong đợi chính là mài giũa tiến tới trên đạo kinh doanh, khiến cửa hàng này không chỉ hôm nay, vĩnh vĩnh viễn viễn đều có thể đông như trẩy hội như thế!"
Những câu này được nói xong, đám người Phương Bình đều giật mình đương trường, thanh niên này, bọn họ mới kết bạn sau lần lăn lộn buôn bán của Đỗ Tử Đằng, chỉ biết tuy thiên phú tu hành của người này bình thường, làm việc lại đáng tin cậy ổn thỏa, ổn trọng nhất, nhưng bọn họ không ngờ tới, thanh niên nhìn như bình tĩnh ôn hòa này cũng có một mặt mãnh liệt như thế.
Thiết Vạn Lí với Giản gia tương giao mấy năm, đối với ý tưởng của Giản Trạch, vừa thương tiếc vừa vui mừng, Giản Trạch có thể nghĩ như vậy, trong đó có bao nhiêu khổ sở suy sụp, không tận mắt nhìn thấy thì hoàn toàn khó có thể tưởng tượng, nhưng so với tu sĩ cấp tiến đến mức một lần muốn bế tử quan năm đó, thì thanh niên muốn một lần nữa phá ra một vùng đất trời ở tiệm linh vật trước mắt lại khiến Thiết Vạn Lí cảm thấy tốt hơn một cách khó hiểu.
Đỗ Tử Đằng đột nhiên ngửa mặt lên trời cười ha ha, sau đó cậu chỉ Giản Trạch: "Giản huynh, huynh phải suy xét rõ ràng, đi tiếp về phía trước, có lẽ trên con đường này không chỉ kinh doanh cửa hàng như hiện tại, sẽ có rất rất nhiều việc mà huynh chưa từng nghe thấy chưa từng nhìn thấy, thậm chí cũng sẽ có rất nhiều đối thủ mà huynh khó có thể tưởng tượng không cách nào chống lại, thậm chí chính bản thân ta, cũng không cách nào biết trước được tất cả tương lai trên con đường này, cho dù như vậy, huynh cũng muốn tiếp tục đi tiếp?"
Giản Trạch cười: "Chẳng lẽ chư vị đang ngồi đây, tu hành đều xuôi gió xuôi nước không nguy không hiểm? Giản mỗ bất tài, tuy dừng bước trên tu vi, nhưng vẫn có lòng cầu mong đại đạo của tu sĩ!"
Nếu Giản Trạch cho cậu kinh hỉ như vậy, Đỗ Tử Đằng tuyệt đối sẽ không khiến đối tác thất vọng: "Nếu như thế, vậy phải tính toán lại một lần nữa những việc làm náo động nho nhỏ ở Tiên Duyên."
Đỗ Tử Đằng dạo bước chậm rãi nói: "Tạm thời không kể đến những thứ kinh doanh ban đầu trong tiệm linh vật, tất cả vật phẩm nương danh nghĩa thủ tịch được phát hành lần này, bao gồm thoại bản, linh đan, linh phù, ta kiến nghị sau này đều do tự bản thân tiệm linh vật Giản thị sản xuất."
Mạnh Lâm lại rất nghi hoặc: "Tự mình sản xuất?" Gã đã đi qua cửa hàng linh vật đó mấy lần, chỗ nhỏ như dấu chấm, làm sao tự mình sản xuất?
"Ý của sản xuất không phải cần hoàn toàn do tiệm linh vật chế ra, mà là chỉ, chỉ có những món đồ do tiệm linh vật Giản thị bán ra mới có thể chân chính khiến người tu chân tán thành chúng nó có quan hệ với thủ tịch chân truyền."
Đỗ Tử Đằng cười nhạt: "Nói trắng ra là, mấy thứ đó đều không có gì thần kỳ, nếu không có danh khí của thủ tịch chân truyền, hoàn toàn không đáng mấy đồng, cho nên, tiệm linh vật Giản thị cần phân tách đồ do cửa hàng sản xuất ra với những món đồ ở nơi khác... Một khi đã như vậy, sau này, tất cả vật phẩm đều có cùng một nhãn hiệu... Nếu nhờ vầng sáng của thủ tịch chân truyền mà có được, vậy đặt tên là 'Thần' đi, hệ liệt chữ Thần."
Nói xong, Đỗ Tử Đằng lấy bút phù ra viết lên bàn một chữ "Thần".
"Tỷ như thoại bản này, Tu Chân giới ai cũng có thể sao chép, nhưng bản mà người khác chép chỉ là một thoại bản bình thường, xuất từ tiệm linh vật Giản thị chính là thoại bản《 Vân Hoành thủ tịch truyện 》thuộc hệ liệt chữ 'Thần' đầu tiên. Những thoại bản khác cũng không khác gì với những lời đồn thật thật giả giả được truyền lưu trong tu chân giới, nhưng《 Vân Hoành thủ tịch truyện 》 Thần Tự của tiệm linh vật Giản thị lại có thể bảo đảm tính chân thật của nội dung!"
Lúc này mấy người còn lại đã sớm như lọt vào sương mù, Giản Trạch sau khi trầm tư lại vỗ tay nói: "Cứ như vậy, chỉ cần mỗi người trong Tu Chân giới đều biết liên hệ giữa tiêu chí chữ 'Thần' và thủ tịch chân truyền, đương nhiên sẽ nguyện ý trả giá cao hơn để mua sắm linh vật hệ liệt chữ Thần!"
Đỗ Tử Đằng gật đầu: "Cho nên, với Giản huynh mà nói, nhiệm vụ quan trọng nhất là làm sao khiến tiêu chí chữ Thần được những người tu chân nhớ kỹ hơn nữa truyền lưu, mà không cho người khác làm giả, sau đó mới là tổ chức lại các trấn dân, sản xuất đồ mà chúng ta yêu cầu, huynh chỉ cần phụ trách kiểm định chất lượng, mua vào đánh dấu tiêu chí chữ Thần lên mấy thứ đó là được, về phần vấn đề số lượng mà huynh nói, nếu trên trấn không đủ, chúng ta có thể tiến hành chọn mua ngoài trấn."
Giản Trạch nhíu mày: "Những thứ khác thì dễ nói, nhưng đồ làm giả..."
Đỗ Tử Đằng trầm tư sau một lát lại lấy ra một tấm giấy phù, bút phù phác họa, một hình dáng chữ "Thần" chợt sáng rồi lại lập tức biến mất, trên giấy phù kia lại lập tức sạch sẽ nhìn không ra dấu vết. Mà khi Đỗ Tử Đằng đưa linh lực vào, chữ Thần lại lần nữa hiện lên, rất thần kỳ.
Mắt Giản Trạch sáng lên: "Diệu! Tuyệt diệu!" Đó còn không phải là phiên bản Ẩn Khí Phù mà Đỗ Tử Đằng lợi dụng để che giấu kết cấu Tụ Linh Phù ngày đó sao? Chẳng qua lần này Đỗ Tử Đằng che giấu lại là tiêu chí chữ Thần! Chỉ cần khảm thứ này vào những vật phẩm đó, lại dùng phương thức đặc biệt mới có thể khiến chữ Thần hiện ra, vậy muốn làm giả thì phải phá giải kết cấu phù chú biến mất này trước, thế thì không dễ vậy đâu!
Trong cuộc đối thoại ngắn ngủi, tiêu chí chữ Thần đã được quyết định như vậy.
Cuối cùng Đỗ Tử Đằng lại nói với Giản Trạch: "Công việc lần này nặng nề, tuy ta có thể bày mưu tính kế, nhưng thân ở trên núi, dù cho có thể nhận nhiệm vụ đệ tử xuống núi cũng không thể chú ý chu toàn, còn cần Giản huynh lao tâm tốn sức nhiều hơn."
Giản Trạch sau một phen bố trí của Đỗ Tử Đằng thì thần thái phấn chấn, hiện tại nghe vậy sang sảng nói: "Loại cơ hội lao tâm tốn sức này, sợ rằng rất nhiều người trong Tu Chân giới cầu còn không được nữa là, Đỗ huynh đệ không cần nhiều lời, tổ phụ ở trên trấn nhiều năm, thiện duyên vô số, nếu thực sự muốn chuẩn bị, cũng chưa chắc khó khăn bao nhiêu, việc này không nên bị chậm trễ, càng sớm bố cục, càng có thể thu lợi trước đại điển, ta đây lập tức xuống núi thương lượng với tổ phụ."
Nhìn thân ảnh Giản Trạch hưng phấn đi ra ngoài, Đỗ Tử Đằng mỉm cười: Không chỉ đại điển Kim Đan, nếu nhãn hiệu chữ Thần được dựng lên... Chậc, từ những lời đồn kia mà xem, tiền đồ của vị thủ tịch chân truyền đó tuyệt đối không chỉ ngừng tại đây, chỉ cần một ngày hắn còn trâu bò, nhãn hiệu chữ Thần vẫn sẽ tăng giá trị, nếu sản phẩm được phát hành dùng tốt thì càng dễ mở ra nguồn tiêu thụ, lợi nhuận càng nhiều. Thậm chí có thể làm thành đặc sản du lịch, chỉ cần nghĩ đến Vân Hoành Phong thì tu sĩ thiên hạ sẽ nghĩ ngay đến hệ liệt chữ Thần, phàm là tu sĩ nơi khác đến Tiên Duyên trấn chắc chắn sẽ mua sắm, ha ha!
Thiết Vạn Lí thấy chuyện hôm nay đã xong, cũng cười ha ha: "Tiểu Đỗ ca cậu vẫn dám nghĩ dám làm như vậy! Thấy Tiểu Trạch nhiệt tình như thế, ta thay trấn trưởng cảm tạ trước!"
Đỗ Tử Đằng lại liên tục chắp tay: "Thiết đại thúc nói quá lời!"
Thiết Vạn Lí lại liên tục xua tay: "Nơi này là trên núi, đương nhiên phải dựa theo quy củ trên núi, cậu với ta đều là đồng môn, tuổi của ta lớn hơn cậu, cậu cứ gọi sư huynh đi."
Đỗ Tử Đằng cười: "Thiết sư huynh! Đa tạ sư huynh vươn tay tương trợ, nếu không thì chắc chắn không có khả năng làm được phi kiếm 'Trục Uyên', hơn nữa sự che chở hôm nay, tính ra, còn chưa nói lời cảm tạ, thật sự hổ thẹn!"
"Aiz, ngày đó nếu không nhờ Tụ Linh Phù của Đỗ sư đệ tương trợ, ta làm sao có thể đột phá bình cảnh tầng chín? Sau đó nhờ chuyện Đỗ sư đệ xông lạch lại càng khiến ta cảm khái vạn ngàn, sau khi suy xét sống lại dũng khí mới xông qua lạch trời, khiến công pháp gia truyền tăng thêm một tầng! Là Thiết mỗ phải đa tạ Đỗ sư đệ mới đúng!"
Đỗ Tử Đằng không nhịn được bật cười, Thiết đại thúc, hiện tại là Thiết sư huynh, rõ ràng là người quen cũ, làm sao lại trở nên khách khí như vậy rồi, Thiết Vạn Lí cũng ý thức được vấn đề này, cười ha ha, hai người không nói mấy lời xã giao đó nữa.
Đỗ Tử Đằng cũng nói thẳng: "Nói ra, mấy ngày nay làm phiền chư vị dằn vặt việc mua bán này, cũng may tiền lời không tệ, quay về sau khi Giản Trạch kết toán rõ ràng, sẽ chia linh thạch và điểm công tích cho các vị sư huynh."
Đỗ Tử Đằng đã sớm nói trước việc phân chia này, hiện tại lại mang ngữ khí kiên quyết, dù là Thiết Vạn Lí trọng tình nghĩa không quá muốn lấy cũng biết không cách nào khước từ, mấy người liếc nhau, đều cười to: "Vậy thì đa tạ sư đệ chiếu cố rồi!"
Việc này đã được định, Đỗ Tử Đằng cũng thở ra một hơi dài, cứ như vậy, tiệm linh vật Giản thị bên Giản Trạch cần quy hoạch lại lần nữa, sổ sách công việc cũng trở nên rõ ràng.
Sau đó, Đỗ Tử Đằng ho khan một tiếng, đột nhiên nói với Thiết Vạn Lí: "Nói ra, còn có một việc phải làm phiền Thiết... Sư huynh."
Thiết Vạn Lí có chút kinh ngạc: "Sư đệ nói thẳng."
Đỗ Tử Đằng gãi gãi cằm có chút buồn rầu: "Ta xông Tiên Phàm Lạch tầng thứ hai hình như gặp bình cảnh rồi." Mấy ngày nay tuy rằng cậu bận rộn làm ăn, nhưng khi trên tay có linh thạch với điểm công tích, chuyện xông lạch sau khi thương nghị cải tiến vài lần với Vân Uyển, vẫn đang được thúc đẩy, nhưng đến hơn ba trăm bước thì chết sống cũng khó leo lên được nữa. Phải biết rằng, dù điểm công tích nhiều thế nào đi nữa, nếu không có thân phận đệ tử Kiếm Các, cũng không thể đổi được Liên Hương Đằng.
Thiết Vạn Lí cả kinh: "Lạch trời tầng thứ hai?!" Hắn ta líu lưỡi, Đỗ sư đệ thật sự là nghé con mới sinh, Luyện Khí tầng ba xông lạch trời tầng thứ nhất, Luyện Khí tầng bốn đã muốn xông tầng thứ hai?
Đỗ Tử Đằng lại trịnh trọng gật đầu.
Thiết Vạn Lí bất đắc dĩ nói: "Ta mấy ngày nay khi nghe thúc tổ nói đến chuyện cũ trong môn từng đề điểm qua, lạch trời tầng thứ hai chính là nơi tồn lưu kiếm ý của các vị xông lạch qua từng đời, nếu muốn xông qua, cần phải chiến thắng kiếm chiêu tầng một mới được, Đỗ sư đệ tu hành phù đạo, việc này... không dễ làm lắm."
Đỗ Tử Đằng lại nghiêm túc nói: "Điều này ta đã biết, ta cũng nghĩ được phương pháp ứng đối rồi, trong phù chú đã có loại linh phù kích phát pháp thuật, đương nhiên cũng có biện pháp dùng phù chú để tiến hành đấu pháp đối phó kiếm chiêu, chưa ai từng làm tuyệt đối không đại biểu không thể, bởi vậy, ta muốn nhờ Thiết sư huynh hỗ trợ tiến hành huấn luyện, để ta có thể tìm kiếm ra được cách dùng phù chú chiến đấu!"
Lời vừa được nói ra, Phương Bình nghe sửng sốt, Mạnh Lâm nghe choáng váng, Đàm Anh nghe ngây người, Thiết Vạn Lí... Thiết Vạn Lí mở miệng đã không biết phải nói gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro