Q2 Chương 48
Chương 48 Cùng ủng hộ Đại sư huynh của chúng ta
Theo thời gian đại điển Kim Đan tới gần, cộng thêm lần trước Chiêm trưởng lão dùng hình thức xếp hạng sắp xếp lại bảng hiệu của chín viện trần trụi từ trên xuống dưới, thì đệ tử chú ý bảng hiệu trên quảng trường đặc biệt nhiều.
Vốn dĩ Phi Hào Viện xếp chót, hơn nữa là vạn năm xếp chót, không có ai sẽ đặc biệt đi nhìn nó, nhưng mà, khi đệ tử đầu tiên không cẩn thận liếc thấy điểm công tích của Phi Hào Viện đã tăng thêm một hàng số, chỉ cho rằng mình hoa mắt dụi dụi mắt, nhưng khi gã tiếp tục nhìn lên...... con số còn đang biến hóa nhanh chóng!
Một tiếng thét kinh hãi đó đương nhiên khiến rất nhiều đệ tử không tự chủ được dời ánh mắt về phía bảng cuối cùng, sau đó, trước mắt bao người, một tiếng ầm vang lớn, bảng hiệu vị trí thứ chín và bảng hiệu vị trí thứ tám đã đổi chỗ cho nhau —— Phi Hào Viện vạn năm thứ chín thế mà không còn áp chót lần đầu tiên trong lịch sử!
Điều này khiến không biết bao nhiêu người kinh hãi rớt cằm, hơn nữa điểm công tích của Phi Hào Viện như hoàn toàn không có dấu hiệu dừng lại, còn đang nhanh chóng tăng lên!
Tin tức đương nhiên được lưu truyền nhanh nhất giữa những người tương quan ích lợi, vì thế chúng đệ tử Hoán Bích Viện vốn xếp thứ tám rất nhanh đã biết chuyện này.
Hoán Bích Viện đông đảo nữ đệ tử, có chỗ độc đáo nhất quán trên việc may vá linh bào, đại khái bởi vì đông đảo nữ đệ tử, từ trước đến nay không có lòng hiếu thắng, nhưng đó là bởi vì trước kia có một Phi Hào Viện lót phía dưới.
Trước kia Phi Hào Viện tựa như quả cân áp đáy hòm, mông ngồi vững ở vị trí lão cửu, tuyệt đối chưa từng hoạt động một chút, khiến một chúng nữ đệ tử Hoán Bích Viện yêu cầu không cao chỉ cần không áp đáy rất yên tâm, ai ngờ lần này vương bát vạn năm vậy mà thật sự trở mình!
"Vương sư tỷ, tỷ không hỏi thăm sai? Tin tức là thật?"
"Ta chính mắt đến quảng trường xem, còn có thể giả?!"
"Nhưng Phi Hào Viện đó...... Không có khả năng nha!"
"Đúng vậy, trong viện đó còn có người sao? Sao có thể thêm được nhiều điểm công tích như vậy?"
"Có phải bọn họ gian lận không, dùng thủ đoạn nhận không ra người nào đó? Không được, chúng ta phải bẩm báo với trưởng lão Chấp Kiếm!"
"Đừng dọa ta, trưởng lão Chấp Kiếm ngoại môn chúng ta là nhân vật cỡ nào, sao có thể để ý chuyện nhỏ nhoi bực này, hơn nữa ta thấy, không bằng bẩm báo việc này với trưởng lão Chấp Sự còn đáng tin cậy hơn."
"Theo ta thấy, trưởng lão Chấp Sự cũng không dễ lừa, xếp hạng lần này quan hệ đến việc ai có thể tham gia đại điển Kim Đan của thủ tịch Đại sư huynh, trong môn không biết đã gắt hơn bao nhiêu đâu, nếu Phi Hào Viện thực sự có gian lận, thì chứ chờ coi đi, tuyệt đối không có trái cây ngon ăn đâu!"
"Nói đến Đại sư huynh, các tỷ muội đã đọc qua thoại bản kia chưa?" Đề tài của một chúng nữ đệ tử rất nhanh đã chếch đi, ríu rít bắt đầu nghị luận: "Sao có thể chưa đọc, ta còn đến dưới chân núi tự mình nghe thuyết thư đó!"
"Ai nha, lần trước sư thúc tới thu mất thoại bản của ta rồi, các tỷ muội mau nói cho ta biết, Đại sư huynh lực kháng Huyết Ma, khi Huyết Ma tàn sát hàng loạt dân trong thành từng cứu một thiếu niên may mắn sống sót, sau đó thì thế nào? Có phải chiến thắng Huyết Ma rồi không?"
"Đó là đương nhiên rồi, lúc ấy Đại sư huynh chỉ mới Trúc Cơ, dùng sức địch Huyết Ma, cứu thiếu niên kia, còn trở lại môn phái thành công...... Ai nha, cái miệng của ta, nói như vậy thực sự không xuất sắc bằng một phần vạn trong thoại bản, trở về ta đem thoại bản của ta cho muội mượn!"
"Vậy thì quá tốt rồi!"
"Nhưng nhất định phải trả ta đó nha!"
"Tất nhiên trả lại tỷ rồi...... Chẳng qua, tỷ nói xem thoại bản đó viết kỹ càng tỉ mỉ như thế, là sự thật?"
"Đương nhiên là sự thật! Ta đã từng nghe nói ở trên trấn, thiếu niên mà Đại sư huynh cứu ngày đó về sau còn gia nhập Hoành Tiêu kiếm phái chúng ta nữa đó!"
"Thật sự?!" "Thật sao?" "Ai nha! Vậy cậu ta thực sự tốt số mà, lại có thể chính mắt nhìn thấy Đại sư huynh, còn có thể được Đại sư huynh cứu...... Thật sự là phúc phận đã tu luyện được mấy đời rồi!"
"Phúc phận mấy đời? Ninh Nhi, lần trước muội đến Vân La Viện đưa linh sam...... không phải đã từng gặp Đại sư huynh rồi sao?"
Lời này vừa được nói ra, tất cả ánh mắt chợt ao ước, ghen ghét, kinh ngạc của chúng nữ đều tập trung trên người một thiếu nữ có khuôn mặt trứng ngỗng với làn da trắng nõn.
Ngũ Ninh Nhi nghe vậy, khuôn mặt đỏ lên, lại ưỡn ngực gật gật đầu.
"Nha, Ninh Nhi muội hay nha, tin tức lớn như vậy thế mà luôn không nói! Muội nói nhanh lên, Đại sư huynh có phong thái phiêu diêu long chương phượng tư như trong thoại bản viết không?"
"Đại sư huynh thực sự mày kiếm mắt sáng anh tuấn bất phàm?"
"Có phải thanh âm của Đại sư huynh ôn nhu êm tai giòn giã như kim ngọc không?"
Đáng thương cho Ngũ Ninh Nhi chỉ nhìn thấy một bóng người từ xa, sau đó nhờ người ta chỉ bảo mới biết được đó là Đại sư huynh, chỗ nào có thể biết được tường tận như vậy?
Nhưng với những câu dò hỏi mồm năm miệng mười cùng với khuôn mặt hồng phớt và ánh mắt sáng lấp lánh của các thiếu nữ, không biết sao, Ngũ Ninh Nhi cảm thấy trong lòng nóng lên, chu mỏ nói: "Thoại bản đồ bỏ đó sao hình dung đủ được phong thái của Đại sư huynh? Ngày đó nha, ta vốn chỉ đến đưa linh sam, ai ngờ Lương sư tỷ không có mặt, ta chỉ đành tự mình đến chính viện, sau đó thì......"
Chính bản thân Ngũ Ninh Nhi cũng không biết vì sao, rõ ràng là chuyện không có, thế mà bản thân lại nói ra rất sống động, nhìn một chúng sư tỷ muội hâm mộ ghen tị, lại cảm thấy đắc ý sảng khoái nói không nên lời: "...... Chỉ tiếc các vị tỷ tỷ muội muội ngày ấy không đi, bằng không nhất định sẽ biết, thoại bản kia hoàn toàn không viết ra được một nửa thần vận của Đại sư huynh, huynh ấy chính là người rất ôn nhu, nói chuyện với ta ôn hòa lắm đó."
Lúc này một thanh âm đáng yêu hừ lạnh nói: "Hừ, cô thật sự cho rằng Đại sư huynh nhìn cô với con mắt khác? Đại sư huynh là nhân vật cỡ nào? Thủ tịch chân truyền, Kim Đan trăm tuổi, đạo lữ tương lai của huynh ấy nhất định là nhân vật như thiên tiên hạ phàm! Cô nha, vẫn nên suy nghĩ về Phương ca ca kia của cô thì còn thiết thực hơn đó, người ta luôn tâm tâm niệm niệm cô, mấy ngày hôm trước còn trông mong tới tìm cô, nói muốn tặng điểm công tích cho Hoán Bích Viện chúng ta đó ~"
Chúng nữ an tĩnh lại, Ngũ Ninh Nhi đã tức giận đến mức mặt mũi đều méo xệch, mấy thiếu nữ trộm làm mặt quỷ vui sướng khi người gặp họa sau lưng Ngũ Ninh Nhi, cho thấy màn kịch ngắn # Một vài chuyện nhỏ về Ngũ Ninh Nhi và Đại sư huynh # chiếu ra vừa rồi tựa hồ không được hoan nghênh lắm nha.
Có nữ đệ tử như ngại lửa được đốt chưa đủ, giả vờ che miệng kinh hô: "Ai da! Chắc không phải chuyện mà Phương sư huynh kia tới cửa nói có quan hệ tới điểm công tích tăng lên mấy ngày nay của Phi Hào Viện đấy chứ, Ninh Nhi, ngày đó muội thực sự đã trách oan vị Phương sư huynh kia rồi ~"
"Hì hì, không phải vậy sao?"
"Nếu ngày ấy Ninh Nhi muội nghiêm túc nói chuyện với Phương sư huynh, không chừng Hoán Bích Viện chúng ta cũng có thể được thêm không ít điểm công tích đó, ha ha ha ha......"
Ngũ Ninh Nhi tức giận đến mức mặt đỏ bừng, giậm chân nói: "Đủ rồi! Ý tưởng mà hắn đề ra ngày ấy đều nương danh nghĩa của Đại sư huynh để vét linh thạch, cái cách chẳng vẻ vang gì đó khinh nhờn tôn danh của Đại sư huynh, sao ta có thể đáp ứng!"
Chúng nữ chỉ vui cười trêu ghẹo, không ai đặt mấy lời nói tức giận của Ngũ Ninh Nhi trong lòng, trong lúc đùa giỡn những ánh mắt đó thỉnh thoảng dừng trên người Ngũ Ninh Nhi, chỉ khiến cô cảm thấy mỗi người đều đang cười nhạo cô. Ngũ Ninh Nhi cắn môi, cảm thấy tất cả sự đắc ý cao hứng khi mình nói đến Đại sư huynh vừa rồi đều bị chuyện ngu xuẩn do cái tên ngu xuẩn Phương Bình kia làm xáo trộn không còn gì.
Ngũ Ninh Nhi giậm chân: "Nếu các tỷ không tin, ta đây sẽ đi vạch trần bọn họ!"
Chúng nữ hai mặt nhìn nhau, Ngũ Ninh Nhi đã chạy ra khỏi Hoán Bích Viện.
Lúc này, kế hoạch mở rộng vật phẩm của thần tượng đệ nhất Tu Chân giới được khai triển đâu vào đấy dưới sự trù tính toàn diện của Đỗ Tử Đằng: Đầu tiên tuyên truyền rộng rãi sự tích của thần tượng, kích phát sự sùng bái của fans đối với thần tượng, lợi dụng sự kiện sắp tới của thần tượng để xào đề tài lên nóng bỏng, sau đó phát hành vật phẩm thần tượng thử nước trong hoàn cảnh bên ngoài, sau khi hưởng ứng không tệ —— thì vật phẩm tinh phẩm cần được mở rộng thêm một bước trong nhóm fans trung tâm của thần tượng.
Giữa trời chiều ảm đạm, trên Luyện Kiếm Bình vẫn quạnh quẽ như ngày thường, không ít đệ tử chỉ chỉ trỏ trỏ về trung ương quảng trường, các đệ tử Phi Hào Viện đến đông đủ hết, mỗi người đều dựa theo Đỗ Tử Đằng phân phó, tay cầm một tấm phù dán lên một giá sắt thật lớn giữa không trung.
Khi chút dư quang cuối cùng của ánh mặt trời rút đi, một âm thanh trong trẻo lớn tiếng nói: "Ba! Hai! Một! Lên!!!"
Mấy người đồng thời kích phát linh lực, sau đó, như một nhánh bút khổng lồ vô hình lấy trời cao bát ngát làm màn vải, một thân ảnh kiếm tu phong thái lỗi lạc được miêu tả bừng bừng trên đó, thân ảnh kia chỉ do mấy đường nét ít ỏi thô ráp phác họa ra, nhưng sự bễ nghễ khi đeo kiếm nhìn trời và phong thái bao phủ đất trời, kiếm khí ào ào vẫn phả ngay trước mặt, khiến một chúng đệ tử vây xem đen nghìn nghịt bị khí phách này chấn nhiếp, tĩnh lặng không tiếng động.
Đám người Giản Trạch nhìn danh tác như vậy cũng yên lặng nuốt một ngụm nước miếng, nuốt trở vào lời oán trách Đỗ Tử Đằng vì mấy ngày nay không đi Tiên Duyên Trấn hỗ trợ ứng phó loại trường hợp lớn kia. Cho dù là Phương Bình vẫn luôn giúp đỡ chuẩn bị, khi nhìn thấy hiệu quả cuối cùng cũng chấn động không thôi, huống chi những người khác không hề chuẩn bị.
Như lời tự thuật, khi mọi người dần dần lấy lại tinh thần, phía dưới mới sáng lên một hàng chữ to sáng lạn: Trên đường kiếm đạo ai dám tranh, Trục Uyên vừa xuất vạn kiếm không! —— Cùng nhau ủng hộ Đại sư huynh của chúng ta.
"Hay!" Hàng chữ đó khiến Cát công tử trực tiếp vỗ tay ủng hộ, sau đó lão nhân gia giàu nứt đố đổ vách y vung tay lên: "Món đồ nhỏ mà các ngươi bày ra này, ta bao toàn bộ!"
Cho dù là người coi tài như mạng như Đỗ Tử Đằng...... cũng chảy một giọt mồ hôi thật lớn xuống từ trán.
Cậu nghiêm trang nói: "Cát công tử, mấy thứ này cũng không đáng tiền gì, vốn chỉ vì để nhiều đồng môn hiểu biết về Đại sư huynh hơn, ủng hộ Đại sư huynh hơn mà thôi, lợi nhuận trong đó cuối cùng bọn ta đều dùng cho mua sắm Chiếu Sáng Phù để tăng thanh thế cho đại điển Kim Đan của Đại sư huynh, khụ, cho nên, nếu không thì ngài mua một nửa thôi, một nửa còn lại thì để cho các đồng môn khác có cơ hội cùng ủng hộ Đại sư huynh?"
Cát công tử tiếc hận thở dài: "Được rồi. Ừm, còn bộ 'Thần trang', bản công tử lập tức thay!"
Đỗ Tử Đằng tuyệt đối sẽ không cự tuyệt quảng cáo sống bực này.
Lúc này bóng đêm dần sâu, linh khí trên Vân Hoành Phong thoáng nhấp nhô theo mây mù vùng núi, kỳ lạ hơn là, đường nét của kiếm tu giữa không trung cũng như sống lại, chậm rãi biến ảo, khiến người ta tấm tắc bảo lạ. Kỳ thật là do Chiếu Sáng Phù được Đỗ Tử Đằng cải tiến lần thứ hai, trong phù chú có thêm kết cấu tụ linh, tạo nên hiệu quả cuối cùng, Chiếu Sáng Phù mới có thể biến hóa sáng tối theo nồng độ linh khí, càng có vẻ tiên khí mờ ảo.
Thôi Tuyệt Trần bên cạnh như có điều ngộ: "Ngươi từng tìm hiểu Sinh Diệt kiếm đạo của Đại sư huynh?"
Đỗ tiểu gia nhướng mày: "Chưa nói tới tìm hiểu, chỉ kích phát một chút linh cảm mà thôi."
Rớt xuống vô số lần từ Ma Kiếm Nhai, sao có thể không hiểu gì về kiếm khí đã tách lạch trời thành hai đó?
Nếu muốn gom fans, đương nhiên phải phát huy vật chất của thần tượng đến nhuần nhuyễn, fan tinh anh bực này như Thôi Tuyệt Trần mới có thể nhận ra, bàn tính của Đỗ tiểu gia được đánh vang lách cách.
Thôi Tuyệt Trần không nói gì, chỉ yên lặng mua một chút lương khô / linh đan / phù chú mà Đại sư huynh từng dùng qua, Đỗ Tử Đằng lại thầm khen, những món khác như quần áo phi kiếm...... thật sự là ý nghĩa kỷ niệm lớn hơn ý nghĩa thực tế, vật phẩm của đệ tử chưởng môn một phái, phí tổn và năng lực của bọn cậu thật sự có hạn không có khả năng khiến mọi người làm màu được y như thật. [Vô nghĩa, nếu có thể giống thật trăm phần trăm, tiểu gia sớm đã nghĩ được cách kiếm linh thạch với hệ số nguy hiểm thấp khác rồi! Nhưng những thứ như lương khô nè, linh đan nè, phù chú nè, đó là hàng thật giá thật không pha nước, bên trong đó ngưng kết tràn đầy kinh nghiệm và trí tuệ của thủ tịch chân truyền một phái, thật sự là thứ thiết yếu khi ra cửa của các đệ tử kiếm tu nha (n_n) ]
Lúc này trên quảng trường chen chúc một chúng đệ tử Hoành Tiêu kiếm phái, đặc biệt là các đệ tử kiếm tu với một thân 'Thần trang' tươi thắm thành phong trào.
Phương Bình vừa mới giao ra một nhóm phù chú trong tay, một giọng nữ hung hăng nói: "Ai cho các ngươi mượn danh nghĩa của Đại sư huynh như vậy!"
Phương Bình ngẩng đầu thấy người tới, trong lòng khiếp sợ: "Ninh Nhi? Muội......"
Ngũ Ninh Nhi lại không phản ứng Phương Bình: "Các ngươi dám mượn danh nghĩa của Đại sư huynh như vậy......" Cô thở hồng hộc chỉ đại tác phẩm giữa không trung, lại chỉ đám người Phương Bình đang bán vật phẩm thần tượng: "Quả thật làm xằng làm bậy, khinh nhờn Đại sư huynh!"
Mạnh Lâm Đàm Khánh liếc nhau, Ngũ Ninh Nhi này có quen biết với Phương Bình, thật sự không nên do hai người bọn họ xử lý, vì thế hai người chỉ trầm mặc không lên tiếng, hơn nữa kéo lại Giản Trạch đang chuẩn bị nói chuyện bên cạnh.
Phương Bình vừa thấy đồng môn xung quanh dừng mua vật phẩm, lập tức nhíu mày: "Ninh Nhi, muội chớ có càn quấy......"
"Ai càn quấy? Rõ ràng là các ngươi lợi dụng Đại sư huynh kiếm lời......"
"Cô nương! Cơm có thể ăn bậy, nhưng lời thì không thể nói bậy!" Không đợi Phương Bình miệng lưỡi vụng về ngăn cản, một thanh âm trong trẻo như suối đã lạnh lùng cắt ngang lời Ngũ Ninh Nhi.
Ngũ Ninh Nhi nhìn qua, tiểu tử gầy yếu này là ai? Cô trừng mắt đang muốn cãi lại, Đỗ Tử Đằng đã giơ tay chỉ hàng chữ phía dưới: "Mọi người chịu tới nơi này cổ vũ, rõ ràng hướng về Đại sư huynh, bọn ta đang làm chuyện này cũng vì khiến nhiều người hiểu biết về Đại sư huynh hơn, ủng hộ Đại sư huynh hơn, đâu ra bôi nhọ? Hành vi của bọn ta rõ ràng là cao thượng, thuần khiết, thoát ly sự lấy lòng cấp thấp. Mà người luôn bôi nhọ bọn ta là đám bại hoại hám lợi, chỉ sợ bôi nhọ người khác chân chính, là cô nương đó!"
Ngũ Ninh Nhi lần đầu tiên biết đến sự đổi trắng thay đen như vậy thật sự cứng họng.
Đỗ Tử Đằng khoanh tay thản nhiên nói: "Trước khi bọn ta làm những việc này, trong chúng ta có bao nhiêu người biết được sự gian nguy khi Đại sư huynh đối chiến Huyết Ma? Biết được sự 'không phá thì không thể xây' khi Đại sư huynh bế tử quan Kết Đan? Kim Đan của Đại sư huynh đã trải qua thiên chuy bách luyện mới có được, chỉ khi hiểu biết được sự khó khăn trong đó, mới có thể chân chính biết được sự ghê gớm của Đại sư huynh, ủng hộ Đại sư huynh phát ra từ nội tâm! Cho nên...... vị cô nương này, trước khi cô ăn nói lung tung thì làm ơn hiểu biết chân tướng sự thật trước đã." Đỗ Tử Đằng còn bổ sung một câu trong lòng, ta thu phí dụng tuyên truyền quan hệ xã hội cho Tiêu Thần thì cũng xứng đáng với hắn rồi!
Ngũ Ninh Nhi một lúc nói không ra lời, nhưng cô chỉ những đệ tử mặc Thần trang xung quanh: "Trang điểm giống Đại sư huynh như đúc vậy cũng là ủng hộ? Đây rõ ràng chính là mạo phạm! Bọn người đó chỗ nào so được một đầu ngón tay của Đại sư huynh?"
Đỗ Tử Đằng cười tủm tỉm lắc lắc đầu: "Cô nương như vậy là thiên vị. nhân vật như Đại sư huynh, là tấm gương cho một chúng đệ tử Hoành Tiêu kiếm phái ta, 'muốn được như thầy, trước hết phải học bề ngoài của thầy', nếu muốn chân chính học được tinh thần 'không phá thì không thể xây' trên đại đạo như Đại sư huynh, đương nhiên phải làm từ một áo một vật, có gì sai?"
Ngũ Ninh Nhi hoàn toàn choáng váng.
Nhưng hiện trường vẫn có người lạnh nhạt quan sát, động cơ đơn thuần như Ngũ Ninh Nhi, chỉ vì trách cứ mà đến, quả thật không nhiều lắm, dù sao buôn bán vật phẩm thần tượng chạm đến điểm công tích —— đây chính là điểm mẫn cảm của mấy viện ngoại môn gần đây, Ngũ Ninh Nhi vừa mở đầu như vậy, đã khiến rất nhiều người tự nhiên ra mặt:
"Nha? Nhưng kiếm đạo là của bản thân, không biết Phi Hào Viện các ngươi nương danh nghĩa 'Trục Uyên' bán phi kiếm giả kém chất lượng kia là có ý đồ gì?"
Đỗ Tử Đằng cười nhàn nhạt: "Phi kiếm giả kém chất lượng? Đó chính là vật xuất từ nội môn, đạo hữu nói nó kém chất lượng?"
"Nội môn? Ha ha ha ha, Phi Hào Viện các ngươi mượn danh nghĩa Đại sư huynh thì cũng thôi đi, dám nói phi kiếm kia xuất từ nội môn, xem ra các ngươi không biết sự thiết diện vô tình của Trưởng Lão Chấp Kiếm, cũng khó trách, Phi Hào Viện các ngươi cửa nhỏ nhà nghèo không biết sự lợi hại trong đó, ta khuyên các ngươi vẫn nên sớm thu tay lại quay đầu là bờ, mượn danh nghĩa Đại sư huynh thì do huynh ấy đại nhân đại lượng khinh thường so đo với các ngươi, nhưng dám mượn danh nghĩa nội môn, ta thấy mấy điểm công tích của các ngươi nên nghiêm túc thanh lý rồi, hừ!"
Đỗ Tử Đằng không hề nói chuyện, một giọng nam hào sảng khác lại hừ nói: "Vốn chính là xuất từ nội môn, ngươi có gan, thì không ngại đứng ra để ta xem xem sự 'lợi hại' mà ngươi nói là gì!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro