Q2 Chương 39
Chương 39 Một khi đã như vậy, đừng trách ta nha!
Hiện tại nét mặt Vân Uyển đã kiên định hơn không ít, cho dù yêu kiều thế nào đi nữa, cô cũng biết, trong trận khẩu chiến vừa rồi, sư tỷ đều vì sơn trang mà tranh một hơi với Hoành Tiêu kiếm phái, thậm chí ngay cả Vân Sa mà bản thân sư tỷ trân ái nhất cũng được lấy ra để làm phần thưởng, mình tuyệt đối không thể thua, làm mất danh vọng của Vân Hoa sơn trang, khiến sư tỷ thất vọng.
Cả khuôn mặt Đỗ Tử Đằng đã đầy sự hưng phấn, tươi cười hỏi: "Này, cụ thể so cái gì nha?" Việc làm ăn lớn năm trăm linh thạch năm trăm điểm công tích, đây là đơn lớn nhất từ khi cậu có ký ức tới giờ, đương nhiên phải hỏi chi tiết rõ ràng!
Vân Uyển ngẩng đầu, biểu cảm đã tràn đầy kiên nghị: "Vừa rồi nghe họ nói ngươi từng vẽ một vạn Thần Hành Phù, vậy hôm nay ngươi ta vẽ một tấm Thần Hành Phù đi."
Đỗ Tử Đằng nhướng mày, sự hưng phấn trong biểu cảm lại chậm rãi thu liễm, biểu cảm nhìn chằm chằm Vân Uyển có chút khó lường, sau một lúc lâu mới nheo nheo mắt, nói: "Được."
Phản ứng của Đỗ Tử Đằng khiến ba người Phương Bình, Mạnh Lâm và Đàm Khánh đều cảm thấy có chút không đúng lắm, nhưng Thần Hành Phù, là phù chú thường dùng, ba người đều mờ mịt khó hiểu.
Thôi Tuyệt Trần vung tay lên, các đệ tử kiếm phái tự giác chừa ra một chỗ trống giữa sân, sau đó có đệ tử móc ra hai chiếc bàn, dọn lên.
Vân Dung mang vẻ nghiêm túc nói với Vân Uyển: "Uyển Nhi, muội cũng thấy đó, Hoành Tiêu kiếm phái này dối trá đáng giận kiêu ngạo ương ngạnh cỡ nào, chớ quên, muội đại biểu Vân Hoa sơn trang ta, tuyệt đối không thể thua!"
Vân Uyển khẽ mỉm cười với một chúng sư tỷ muội Vân Dung, gật đầu thật mạnh, sau đó cô hít sâu một hơi, rồi đi lên phía trước, cô nói với bản thân: Vân Uyển, tới đây rồi, đã không thể mềm yếu trốn tránh nữa, vì sư môn và nhiều sư tỷ muội như vậy, mi tuyệt đối không thể thua!
Hơn nữa, cô am hiểu nhất chính là vẽ phù mà, nếu trên Đạo phù chú cũng không thể bảo vệ được tôn nghiêm của sư môn, vậy ơn giáo dưỡng nhiều năm của sư môn, há chẳng phải đã phụ bạc hết tất cả rồi sao?
Cứ đi từng bước một như vậy đến giữa sân, khi Vân Uyển đứng trước bàn, khí thế đã khác biệt lớn.
Thôi Tuyệt Trần là người trong kiếm đạo, nhưng khi thấy khí độ biểu cảm của tiểu cô nương đó khi đứng trước bàn sớm đã khác biệt lớn với lúc trước, trong lòng cũng không khỏi âm thầm gật đầu, danh nghĩa của Vân Hoa sơn trang không phải giả, dựa vào bộ dáng yêu kiều của tiểu cô nương đó khi bắt đầu trận chiến thế mà cũng có thể có khí thế như vậy, xem ra đã bước lên đại Đạo rồi, ít nhất bình cảnh Trúc Cơ tuyệt đối không thành vấn đề.
Khi Thôi Tuyệt Trần quay lại nhìn người nào đó của môn phái nhà mình chuẩn bị chiến đấu, khóe miệng đột nhiên co giật, người nào đó đang gặm bánh.
Cho dù là người cung cấp bánh —— bản thân Phương Bình, cũng cảm thấy một loại hổ thẹn khôn kể.
Trường hợp bực này, rõ ràng là trận chiến bảo vệ tôn nghiêm của môn phái, đả kích thật mạnh đối thủ, kết quả tiểu tử này luôn miệng nói rất thèm rất thèm, ngậm nước mắt nói mình đã ba tháng rồi không biết mùi thức ăn...... Phương Bình hoàn toàn bại trận, chỉ có thể móc túi trữ vật ra để Đỗ Tử Đằng chọn lựa.
Người nào đó vừa lựa còn vừa nôn máng "Sư huynh nè, phẩm chất sinh hoạt của huynh quá kém rồi, đây đều là khẩu vị gì chứ" "Nằm máng, cái này đã thiu rồi đúng không! Sư huynh, khẩu vị của huynh thật nặng nha", như thế như vậy giày vò đến mức thần kinh Phương Bình sắp sụp đổ, cuối cùng mới mang vẻ ghét bỏ mà chọn một cái bánh.
Nếu không phải giữ lại cái mạng chó của tiểu tử này để lên sân, chỉ sợ kiếm khí trong sân đã đủ ép Đỗ Tử Đằng thành miếng bánh rồi, nhìn xem tiểu cô nương Vân Hoa sơn trang người ta, hiện tại hơi thở đã kéo dài gắn kết tinh thần rồi, hiển thị bản lĩnh thâm hậu, đó mới là bộ dáng chuẩn bị chiến đấu, xem xem lại tiểu tử này...... còn đang chóp chép mang vẻ say mê, thật sự không đành lòng nhìn. Cho dù là kiếm tu bất khuất kiên cường, giờ này khắc này đối mặt cảnh tượng như thế, đều không hẹn mà cùng cảm thấy một loại u ám với tiền cảnh trận chiến của môn phái.
Vân Dung và Tân Thu Bình đã sắp cười vỡ bụng, Vân Dung lại càng chắc chắn trong lòng, tiểu tử đó chẳng qua chỉ lợi hại ngoài miệng mà thôi, ngay cả loại tiểu tử lười nhác như thế, mà còn muốn ganh đua cao thấp với Vân Uyển? Cô sẽ không lên tiếng thúc giục đâu, tiểu tử đó càng lề mề, Hoành Tiêu kiếm phái sẽ càng mất mặt, bọn cô xem còn chưa đủ nữa là, việc gì phải thúc giục? Ha ha!
Nghiêm túc cẩn thận gặm xong bánh, lại sung sướng uống chút nước, người nào đó đánh ợ thật dài, bấy giờ mới mang dáng vẻ xỉa răng rượu đủ cơm no đi đến trước bàn: Chưa từng nghe nói 'người là sắt cơm là thép' sao, đám người tu chân ngu xuẩn này.
Mà Thôi Tuyệt Trần vốn lúc đầu thấy Đỗ Tử Đằng ăn bánh còn cảm thấy mắt đau đớn, nhưng lại dần dần bắt đầu kinh ngạc.
Nhịp bước của Đỗ Tử Đằng không hấp tấp, cũng không lề mề, hệt như ăn no xong đang tùy tiện tản bộ, đứng vững tới trước bàn.
Cát Lân nôn nóng trong lòng, đang muốn quở trách Đỗ Tử Đằng, nhưng mà, y lại bị Thôi Tuyệt Trần ấn bả vai: "Đừng sốt ruột."
Rõ ràng khi Đỗ Tử Đằng đi đường không có động tác gì đặc biệt, nhưng trong mắt Thôi Tuyệt Trần - người đã luyện kiếm nhiều năm, thì mỗi một bước của Đỗ Tử Đằng đều rất đặc biệt, rõ ràng ban đầu bước đầu tiên của tiểu tử đó có chút trì trệ, nhưng dần dần, mỗi khi cậu bước ra một bước, linh lực quanh mình sẽ chậm rãi được hít vào thở ra, đợi đến khi cậu đứng vững trước bàn thu bước, bước chân đó đã uyển chuyển nhẹ nhàng không khác tu sĩ Luyện Khí tầng bốn bình thường.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Thôi Tuyệt Trần ngăn cản Cát Lân, tiểu tử đó rõ ràng đang nương những động tác lòe thiên hạ kia để điều chỉnh bản thân!
Về phần vì sao khí thế của cậu không lộ ra ngoài giống Vân Uyển, Thôi Tuyệt Trần thoáng suy tư, lại bắt đầu bội phục tiểu tử đó. Nếu thực sự đúng như lời của mấy người Phi Hào Viện, sáng nay tiểu tử đó mới hoàn thành ba vạn phù chú, dù cho là kỳ tài ngút trời thế nào đi nữa, ba tháng không ngủ không nghỉ, thân thể tu sĩ mạnh hơn phàm nhân, nhưng tâm lực tiêu hao thì không phải giả.
Vân Uyển kia thần khí no đủ, chỉ cần tập trung điều chỉnh 'tinh, khí, thần' của mình đến tốt nhất là được, đương nhiên khí thế sẽ phóng ra ngoài, thuận đường có thể mượn điều này để chấn nhiếp đối thủ. Nhưng tiểu tử họ Đỗ đó, bởi vì vẽ phù hao tổn, 'tinh, khí, thần' đều ở điểm thấp nhất, vì vậy, nếu cậu muốn tỷ thí, điều cần làm nhất hoàn toàn không phải tư thái chuẩn bị chiến đấu gì, cậu cũng không có thứ gì để chống đỡ làm ra khí thế bực đó, việc khẩn cấp hiện nay của cậu chính là khôi phục sự hao tổn của mình trước tiên.
Nếu Thôi Tuyệt Trần không liệu sai, trong thời gian ăn một chiếc bánh, tiểu tử đó đã khiến tinh thần của mình được thả lỏng và khôi phục, mà dạo bước ngắn ngủi càng khiến linh lực trong thân thể cậu được khôi phục chậm rãi. Quan trọng hơn là, những hành động đó của cậu còn có thể làm tê liệt đối thủ, tranh thủ cho mình thời gian quý giá.
Thôi Tuyệt Trần không khỏi lắc đầu, nếu không phải kiếm tu thân kinh bách chiến như hắn ta, tuyệt đối không thể nhìn thấu đương trường, tiểu tử đó thật sự tính toán cực khôn khéo! Cũng bởi vậy, Thôi Tuyệt Trần càng thêm chờ mong với cuộc tỷ thí kế tiếp.
Chợt thấy Vân Uyển ngưng thần tĩnh khí, chân giẫm bước tiến Bách Tinh, linh khí quanh thân tụ tập mới bắt đầu hạ bút. Mà Đỗ Tử Đằng đứng tùy tùy tiện tiện, nâng bút cũng cầm nhẹ nhàng, hệt như tùy ý hạ bút bắt đầu vẽ, không có gì khác phu tử nơi thế gian, sau khi rượu đủ cơm no đong đưa đầu nâng bút viết lên một bộ chữ nhỏ.
Đám người Đàm Khánh, Hàn chấp sự, thậm chí bao gồm cả Cát Lân trong Hoành Tiêu kiếm phái đều vuốt mồ hôi, trong lòng khẩn trương, tiểu nha đầu kia nghiêm túc chuyên chú như vậy, Đỗ Tử Đằng lại tùy tính tản mạn như thế...... Này này này......
Đợi đến lúc Vân Uyển và Đỗ Tử Đằng nâng bút bắt đầu vẽ phù chân chính, không chỉ Thôi Tuyệt Trần, rất nhiều kiếm tu ở đây, thậm chí bao gồm cả Hàn chấp sự, Vân Dung và Tân Thu Bình, chỉ cần là người có tu vi tới cảnh giới nhất định, đồng tử đều bỗng dưng co rút!
Chuyện xảy ra hiện tại thật sự khiến người ta quá sợ hãi.
Bản thân việc vẽ phù là phải điều động linh khí, dung hợp vào trong kết cấu của phù chú, chợt nhìn sơ qua, linh khí xung quanh Vân Uyển cuồn cuộn, thanh thế đó to lớn hơn xa Đỗ Tử Đằng, nhưng khi nhìn kỹ, linh khí quanh mình Vân Uyển cuồn cuộn nhưng hỗn loạn không theo tiêu chuẩn, mà linh khí xung quanh Đỗ Tử Đằng lại như lưu động chậm rãi, êm dịu đến mức không thể êm dịu hơn, hệt như hoàn toàn không có người vẽ phù ở chỗ đó, nhưng trên chiếc bàn đã bày rõ ràng một tấm phù chú nửa thành hình, quả thực không thể tưởng tượng!
Nét bút của cậu dần dần tương hợp giao hòa với linh khí quanh mình, đến cuối cùng đã không nhìn ra được nửa phần hơi thở khói lửa trên người Đỗ Tử Đằng, hệt như một phàm nhân, đó, đó, đó rõ ràng là điềm báo của đạo pháp tự nhiên!
Nếu so sánh vẽ phù điều động linh khí là bơi lội rẽ nước, thì Vân Uyển chính là lực lớn thế nặng, động tác lên xuống khiến sóng nước văng khắp nơi xung quanh gà bay chó sủa, còn Đỗ Tử Đằng thì tùy ý dòng nước nâng đỡ mà động, đừng nói sóng nước, ngay cả giọt nước dư thừa cũng chưa từng bắn ra một chút. Không luận lực lượng, chỉ luận kỹ xảo, hai người đã cách biệt một trời. Người đầu tiên là cậy mạnh đang đánh bừa, người sau thì hoàn toàn mượn dùng linh lực quanh mình, đã đến cảnh giới đạo pháp tự nhiên.
Một pháp thông thì vạn pháp thông, dù cho kiếm đạo và phù đạo chênh lệch nhau vạn dặm, nhưng sự theo đuổi trên đạo cảnh thì đều có chỗ tương tự. Đạo pháp tự nhiên, nói thì dễ, kỳ thật rất khó. Tu sĩ tu hành cố nhiên phải nghịch thiên mà đi, nhưng, trên con đường nghịch thiên này, nếu lý giải Thiên Đạo được đến trình độ nhất định, đương nhiên có thể mượn dùng thiên lực, thuận thế mà đi, nhưng thường thường nghịch thiên thì dễ thuận thiên thì khó, Đỗ Tử Đằng còn trẻ tuổi, lại có cơ duyên xảo hợp lĩnh ngộ được chút vụn vặt, khiến chúng nhân hâm mộ vô cùng.
Trong lòng Vân Dung và Tân Thu Bình càng chấn động mạnh, chỉ dựa vào biểu hiện ấy, hai người đã có thể kết luận, trước đó có lẽ người Hoành Tiêu kiếm phái không nói dối một chữ, chỉ sợ tiểu tử đó thật sự là kỳ tài vẽ phù chưa xuất thế, ba tháng vẽ ba vạn phù và cảnh giới nhập thần...... Ngay cả đạo pháp tự nhiên mà tiểu tử đó cũng làm được, thì những chuyện đó có lẽ đều là thật.
Sắc mặt Vân Dung đột biến, những lời cô nói hôm nay không chừa nửa đường sống, việc này cần phải kết thúc thế nào đây?
Nhưng mà, không đợi cô cân nhắc ra một chủ ý, hai người giữa sân đã thu bút, Thôi Tuyệt Trần thở ra một hơi, vui mừng ra mặt: "Đỗ sư đệ thắng được rực rỡ! Không hổ là người được Đại sư huynh lựa chọn!" [Fan não tàn khi khen người khác vĩnh viễn không quên mang theo thần tượng......]
Vân Dung lại như bị giẫm phải chân, lập tức lớn tiếng phản bác: "Kết quả còn chưa ra, Thôi đạo hữu đâu ra kết luận 'thắng được rực rỡ' như vậy."
Thôi Tuyệt Trần nhíu chặt mi, Vân Dung này rõ ràng càn quấy, vừa rồi chỉ bằng cảnh giới vẽ phù vận dụng linh khí tự nhiên của Đỗ Tử Đằng, đã cao hơn Vân Uyển không biết mấy tầng cảnh giới rồi, đệ tử Vân Hoa sơn trang thế mà vô lý như vậy.
Cát Lân từ đầu tới đuôi không nhìn ra được manh mối gì, nhưng con lừa man rợ Thôi Tuyệt Trần đó tuy thô lỗ dã man, nhưng nếu hắn ta dám nói thắng vậy khẳng định chắc chắn thắng!
Cát công tử xắn tay áo: "Ả nữ nhân cô thật sự ngang ngược vô lý!"
Tranh chấp bên này sắp bắt đầu, Đỗ Tử Đằng lại thanh thản thu bút phù hất hất cằm với Vân Uyển, nói: "Cô nói xem thế nào?"
Vân Uyển trầm mặc. Thân là người tỷ thí, cô rất rõ ràng động tĩnh khi tỷ thí vừa rồi, sự biến hóa tinh vi của linh lực khi Đỗ Tử Đằng vẽ phù sớm đã khiến lòng cô sông cuộn biển gầm, nếu không phải cố gắng trấn định tâm thần, cô đã sớm không vẽ nổi nữa, ngay cả như vậy, tấm phù trên tay cô hoàn thành cũng cực kỳ miễn cưỡng, sự tinh vi trên kết cấu đã thua xa phù của Đỗ Tử Đằng.
Thấy Vân Uyển không lên tiếng, Đỗ Tử Đằng cười lạnh. Biết ngay là cặn bã mà, rõ ràng thua lại không thừa nhận, thật sự chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Vân Dung lo lắng gọi một tiếng: "Uyển Nhi?" Chẳng lẽ thế cục trước mắt thực sự phải bại bởi tiểu tử Luyện Khí tầng bốn đó sao?
Vân Uyển quay đầu lại nhìn cô, cắn cắn môi, đột nhiên nói: "Ngươi và ta so đấu chính là đạo phù chú, đương nhiên phải lấy bản thân phù chú để luận thành bại!"
Đỗ Tử Đằng nhướng nhướng chân mày còn chưa nói gì, Phương Bình, Mạnh Lâm và Đàm Khánh bên cạnh đã phẫn nộ nhảy dựng lên: "Đê tiện vô sỉ! Tu vi của cô hơn cậu ta cả năm tầng, chẳng lẽ cuối cùng còn phải so phù chú cao thấp hay sao!" "Rõ ràng là so đấu vẽ phù, cô đã thua, vậy mà nói muốn so phù chú!" "Cái gì mà lấy bản thân phù chú luận thành bại, rõ ràng là Vân Hoa sơn trang các cô thua không nổi!"
Mồm năm miệng mười như vậy, kiếm tu ở đây rốt cuộc đã nghe hiểu: Nếu chỉ luận về kỹ xảo vẽ phù, Đỗ Tử Đằng quả thật đã thắng. Nhưng Vân Uyển kia nói chuyện giảo hoạt, thế mà nói phải lấy chất lượng phù chú để luận thành bại, chất lượng phù chú đơn giản chính là hiệu quả, cùng là Hỏa Cầu Phù, hiệu quả có thể đốt giấy và có thể cho nổ một tòa nhà, đương nhiên cao thấp rõ ràng. Chẳng qua rất nhiều thời điểm, hiệu quả không chỉ được quyết định bởi kỹ xảo vẽ phù, càng quyết định bởi trình độ linh khí đầy đủ trong phù, hoặc là tu vi bản thân người vẽ phù, dựa vào tu vi của Vân Uyển...... đương nhiên linh khí thắng Đỗ Tử Đằng tuyệt đối.
Đó rõ ràng là muốn dùng lực thắng xảo, mượn ưu thế tu vi của mình đề nghiền ép Đỗ Tử Đằng!
Giống như hai kiếm tu so kiếm, một người trong đó sức lớn, người còn lại dù có kiếm pháp tuyệt thế, nhưng cũng chả làm được cái mẹ gì, bị người sức lớn nghiền ép thô bạo. Nhưng như vậy công bằng không? Đây là so kiếm pháp lại không phải so sức lực!
Mọi người rõ ràng so đấu phù đạo, nếu dựa theo lời của Vân Uyển kia, thì rõ ràng là so tu vi, nếu so tu vi, Đỗ Tử Đằng hoàn toàn không cần lên sân, lập tức nhận thua là được rồi.
Hiểu biết xong, trong mắt đệ tử Hoành Tiêu kiếm phái ở đây, đệ tử Vân Hoa sơn trang đều là hạng người tâm cơ thâm trầm, diện mục khó ưa.
Nhưng dưới sự uy áp nặng nề của kiếm khí bực đó, Vân Uyển vẫn nỗ lực ưỡn thẳng sống lưng, lòng thản nhiên, vừa rồi Vân Dung sư tỷ vất vả lắm mới tranh thủ được một cơ hội như vậy, cô...... tuyệt đối không thể thua mất uy danh của sư môn ở Hoành Tiêu kiếm phái!
Không biết vì sao, trong lòng Vân Dung cũng thở một hơi thật dài, chỉ liều mạng nói cho bản thân, sư muội hiểu rõ về phù đạo hơn mình, mình chỉ cần tin tưởng phán đoán của Uyển Nhi là được rồi, huống chi: "Vẽ phù còn không phải vì tấm phù chú cuối cùng sao, so phù chú có gì sai?!" Sau đó cô chỉ Đỗ Tử Đằng: "Ngươi nói xem, ngươi vẽ phù chẳng lẽ không phải vì tấm phù chú cuối cùng kia sao?"
Trước mắt bao người, Đỗ tiểu gia sờ sờ cằm, thế mà gật đầu thừa nhận: "Đương nhiên. Nếu không có phù chú, chẳng phải sướng xong rồi chạy sao, quá không chịu trách nhiệm."
Vân Dung không hiểu ý dâm loạn dưới ngôn ngữ của Đỗ Tử Đằng, chỉ cười theo ý mặt ngoài, nói: "Nghe thấy chưa? Đó là do chính bản thân tiểu đạo hữu nói, quả nhiên trong quý phái vẫn có người dám nói dám nhận như vậy."
Mọi người Hoành Tiêu kiếm phái thấy Vân Hoa sơn trang càn quấy như thế, hoàn toàn không muốn tranh lợi thế miệng lưỡi với cô ta, hơn nữa Đỗ Tử Đằng nói như vậy, khẳng định có đạo lý của cậu, mọi người chỉ nhìn chăm chú hai tấm phù chú trên bàn.
Lúc này hai tấm phù chú được đặt song song trên bàn mỗi người, dựa vào sự cảm ứng đối với linh khí của tu sĩ, cách một khoảng, Thôi Tuyệt Trần vẫn có thể cảm ứng ra được, linh khí trên phù của Vân Uyển càng thịnh, nhưng có chút hỗn loạn, bộ dáng phù chú của Đỗ Tử Đằng thoạt nhìn có chút khác, linh khí hơi ít hơn, nhưng êm dịu hoạt bát, tinh diệu phi phàm.
Nụ cười trên mặt Vân Dung long lanh, mở mày mở mặt nói: "Thế nào? Hoành Tiêu kiếm phái các ngươi đã đánh cược thì phải chịu thua mới được nha, ha ha."
Trong lòng Thôi Tuyệt Trần cũng rối rắm khó hạ, nếu luận về uy lực, có lẽ phù chú của Vân Uyển nhất định thắng hơn một bậc, nhưng phù chú của Đỗ sư đệ tinh tuyệt như thế, nhất định có chỗ độc đáo, đáng giận hắn ta không hiểu phù chú, không cách nào cãi lại.
Phương Bình tiến lên nhìn kỹ hai tấm phù, càng cảm thấy trong lòng bất bình, chỉ vào Vân Uyển, nói: "Linh khí trên phù của cô chẳng qua chỉ thịnh hơn, nếu luận về sự tinh diệu linh khí trên phù chú, nào bằng được phù chú của sư đệ ta!"
Vân Uyển chỉ nhàn nhạt nói: "Chẳng lẽ khi đạo hữu chọn lựa phù chú, không ưu tiên chọn tấm có linh khí đầy đủ sao? Vừa rồi ta đã nói, so chính là phù chú, dù cho phù chú của lệnh sư đệ tinh diệu hơn thì sao, linh khí phù chú của ta đầy đủ hơn, đương nhiên tốt hơn."
Phương Bình tức giận đến mức phát run, Cát Lân lại càng xắn tay áo nhảy lên trước nói: "Các cô còn có đạo lý hay không! Vừa rồi bọn họ đều đã nói, của cô chỉ nhiều linh khí hơn mà thôi, một đống phân lớn thế nào đi nữa thì có so bằng một viên linh thạch nhỏ không!"
Lần này Vân Dung không so đo sự thô tục của Cát Lân nữa, cô cười nói: "A nha, ta biết các đạo hữu Hoành Tiêu kiếm phái thua trận này tâm tình không thuận, nhưng độ cao thấp linh khí bày rõ ràng ở đó, bất kể ai xem đều như nhau nha, vị tiểu đạo hữu này, ngươi không lấy được Vân Sa rồi ha ha ha ha......"
Đương sự Đỗ Tử Đằng trước sau không hé răng, hiện tại bị Vân Dung điểm danh, cậu mới bỗng nhiên cười, nụ cười đó như khiến sương mù tiêu tan, trận tuyết dần tạnh, ngay cả đám người Hàn chấp sự, Đàm Khánh tức giận bất bình cũng đều tĩnh lặng lại, nghe cậu muốn nói thế nào.
Đỗ Tử Đằng khoan thai nói: "Không sai, chúng ta so chính là phù chú," không đợi Vân Dung vui sướng cường điệu thắng lợi lần nữa, cậu đã chậm rãi nói: "Xét đến cùng, phù chú là vẽ ra để dùng, tranh luận ai cao ai thấp làm gì? Dùng xem thì biết liền mà."
Vân Dung Vân Uyển đều ngẩn ra: Dùng?
Đỗ Tử Đằng chỉ vào phù chú trên bàn: "Nếu đều là Thần Hành Phù, thì để hai đệ tử thử một lần xem, chẳng phải sẽ biết tấm phù chú nào tốt hơn sao?"
Vân Uyển cắn môi nhìn tấm Thần Hành Phù với linh khí tinh diệu lại có chút giống thật mà giả của Đỗ Tử Đằng, lòng do dự.
Đỗ Tử Đằng chỉ cười lạnh trong lòng: Tiểu gia đã sớm tính đến rồi, muốn thắng được cục này thì các cô phải dùng ra mười ba loại phương pháp đó, sấc, các cô lại càng muốn chọn loại có khuynh hướng đê tiện thế này, một khi đã như vậy, thì đừng trách ta nha!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro