Q2 Chương 32
Chương 32 Lần đầu tiên trong cuộc đời, Đỗ tiểu gia đột nhiên mất đi hứng thú nói chuyện, chỉ muốn làm.
Cát Lân gọi một đệ tử chấp sự qua, nói: "Hàn chấp sự, trong ngoại môn, ta có tư cách tuyên bố nhiệm vụ đệ tử đúng không?"
Hiển nhiên đệ tử chấp sự họ Hàn kia cũng là nhân vật có uy tín danh dự trong Chấp Sự Đường, nếu không sẽ không được Cát đại công tử nhớ dòng họ, gã tiến lên cung kính đáp: "Đương nhiên, chẳng qua không biết Cát sư đệ muốn tuyên bố nhiệm vụ đệ tử gì?"
Cái gọi là nhiệm vụ đệ tử, là chỉ nhiệm vụ cần do đệ tử trong môn phái hoàn thành, sau khi hoàn thành cũng sẽ có thù lao tương ứng, loại nhiệm vụ này có thể do đệ tử nội môn hoặc nhân vật cao tầng ngoại môn tuyên bố, về phần Cát Lân thì hiển nhiên có nguyên nhân đặc thù mới có thể làm được.
Bởi vì danh khí của vị Cát đại công tử này ở ngoại môn khá lớn, nên hiện tại trong Chấp Sự Đường đã bị bao vây mấy tầng, lời Cát công tử vừa được nói ra, chúng đệ tử đều cảm thấy kỳ quái, nhiệm vụ đệ tử trong Đan Gia Viện dạng gì mà lại cần làm phiền Cát đại công tử tự mình tới tuyên bố?
Cát Lân lại nói: "Nếu tiểu tử này là Phi Hào Viện, vậy tạo một nhiệm vụ đệ tử vẽ phù đi, ừm, trước tiên lấy một ngàn, không, một vạn tấm Tị Trần Phù đi, nguyên do hả, vậy thì viết đại điển Kim Đan của Đại sư huynh cần dùng, ha ha."
Thường Kiến Minh lại mang vẻ kinh ngạc cảm thán khâm phục: "Chiêu này của Cát sư huynh thực sự cao! Cao nha! Sợ rằng tiểu tử đó phải vẽ đến địa lão thiên hoang rồi, ha ha ha ha."
Lâm Tùng âm thầm líu lưỡi: Một vạn tấm Tị Trần Phù, tiểu tử họ Đỗ kia chẳng qua chỉ Luyện Khí tầng ba, một ngày có thể thành phù được ba tấm đã coi như không tệ rồi, một vạn tấm...... Vẽ trong mười năm, trên Vân Hoành Phong còn ai nhớ tu sĩ cấp thấp như vậy nữa?
Nghĩ đến chỗ đắc ý, Cát Lân cũng mang vẻ tự đắc cười ha ha.
Sắc mặt Phương Bình lại chợt thay đổi, một vạn tấm phù, vậy chẳng phải biến tướng khiến Đỗ sư đệ bị giam vĩnh viễn trong Phi Hào Viện sao? Hắn ta vội vàng nói: "Cát sư huynh, Đỗ sư đệ còn nhỏ dại, nếu có chỗ không cẩn thận đắc tội, mong rằng ngài đại nhân đại lượng...... Một vạn tấm phù đó, sợ rằng đệ ấy không vẽ được......"
Đỗ Tử Đằng kéo kéo ống tay áo Phương Bình, nhưng Phương Bình mang vẻ nôn nóng giải thích với Cát Lân còn không kịp, nào để ý đến động tác nhỏ đó của Đỗ tiểu gia.
Cát Lân còn chưa nói gì, Lâm Tùng đã sốt ruột không chờ nổi nhảy ra: "Phương đại ngốc ngươi cho rằng ngươi là ai? Ba chữ 'Cát sư huynh' là xưng hô ngươi gọi được sao? Lại nói, Cát công tử hiểu rõ vạn sự trong lòng, nên có an bài gì thì nào đến phiên kẻ ngốc như ngươi lên tiếng!"
Phương Bình vốn là người thành thật, nhưng hôm nay Lâm Tùng lại năm lần bảy lượt sủa như điên, người thành thật cũng nhịn không được nổi nóng: "Lâm Tùng! Ngươi ta và Đỗ sư đệ vốn là đệ tử cùng viện, ngươi không nghĩ giúp thế nào còn bỏ đá xuống giếng! Còn không phải vì để Cát sư huynh dời ngươi ra khỏi Phi Hào Viện sao? Vì tư dục bản thân mà bỉ ổi như vậy, thật khiến người ta phỉ nhổ!"
Cả mặt Lâm Tùng sung huyết đỏ bừng, trong phút chốc không thể tìm được lời phản bác.
Thường Kiến Minh bên cạnh Lâm Tùng cũng xem thường gã trong lòng, muốn học con đường của Thường đại gia ngươi sao, cũng không ước lượng xem cân lượng của mình, sau đó gã ta tiến lên hắng giọng nói: "Được rồi, nội vụ của Phi Hào Viện các ngươi thì tự mình trở về xé đi, các ngươi đều đã nghe rõ nhiệm vụ đệ tử của Cát công tử rồi chứ? Kêu tiểu tử kia nhanh chóng nhận đi......"
Trong lòng Phương Bình đan xen tức hận, Thường Kiến Minh này một khắc trước rõ ràng cũng là đệ tử Phi Hào Viện, hiện tại lại trở mặt như lật sách như vậy, mặt mũi đó khiến người ta hận không thể xé nát gã!
Thường Kiến Minh nói xong còn quay đầu cúi người nói với Cát công tử: "Công tử, ngài xem an bài vậy thích hợp không?"
Cát Lân còn chưa nói gì, Đỗ Tử Đằng đã mở to hai mắt hỏi: "Chỗ các ngươi vẽ phù có thù lao không?"
Toàn trường tức khắc tĩnh mịch.
Cuối cùng vẫn là đệ tử chấp sự họ Hàn kia nhìn quen các loại trường hợp, phản ứng lại đầu tiên, ho khan nói: "Nhiệm vụ đệ tử vốn đã có thù lao, vẽ phù đương nhiên......"
Trên mặt Đỗ tiểu gia có chút ý cười: "Giá cả Tị Trần Phù ở chỗ các ngươi thế nào?"
Phương thức dùng từ của câu hỏi kỳ lạ cổ quái này rất không được tự nhiên, Hàn chấp sự nhờ chức nghiệp mà hiểu được trước tiên, nếu là nhiệm vụ đệ tử bình thường đương nhiên bởi vì độ khó của nhiệm vụ mà cho đệ tử khen thưởng khác nhau, nhưng nhiệm vụ đệ tử trước mắt rõ ràng do Cát đại công tử thiết lập vì để tiểu tử này không ra ngoài chướng mắt nữa, vậy thù lao này...... Gã khó xử nhìn thoáng qua Cát công tử, trong chốc lát không biết nên hỏi như thế nào.
Cát Lân lại mang vẻ khinh thường, đáp: "Còn không phải linh thạch với một chút điểm công tích sao."
Hàn chấp sự còn có chút chần chừ: "Nhưng một vạn Tị Trần Phù sợ rằng không phải số lượng nhỏ......" Theo lý nếu vì đại điển Kim Đan, vậy phải lấy ra từ trong ngân sách công của môn phái, nhưng trưởng lão chấp sự không phải người dễ lừa, ngộ nhỡ xảy ra sự cố gì, Cát công tử có bối cảnh thâm hậu không sợ, còn gã chỉ là một đệ tử chấp sự nho nhỏ ở Chấp Sự Đường, đầu không chống nổi cái chụp mũ như vậy đâu, nếu kêu Cát công tử tự mình xuất, đó quả thật không phải số lượng nhỏ.
Cát Lân khinh thường, nói: "Xem cái vẻ co quắp của các ngươi kìa! Này, cầm!"
Y tùy tay ném qua một túi trữ vật, Hàn chấp sự thăm dò bên trong tức khắc kinh ngạc đến ngây người: "Này, này, này......"
Cát Lân ngẩng đầu khoanh tay nói: "Thế nào? Không đủ?"
Hàn chấp sự vuốt vuốt mồ hôi trên trán liên tục lắc đầu, lại sợ Cát Lân hiểu lầm thay đổi nên liên tục gật đầu, cuối cùng lắc đầu cũng không phải gật đầu cũng không xong, ai da một tiếng, nói: "Đủ! Quá đủ rồi......"
Thường Kiến Minh tiến lên nói: "Nếu đủ rồi, Hàn chấp sự còn không nhanh chóng tuyên bố nhiệm vụ đệ tử?"
Hiện tại trước mặt chủ nhân chó, Hàn chấp sự đương nhiên sẽ không dong dài với con chó cậy thế sủa như điên, chỉ kêu Cát đại công tử chờ một lát, rồi chuẩn bị đi xử lý. Về phần nhiều Tị Trần Phù cấp thấp như vậy, trên đại điển Kim Đan có cần hay không, nhiều phù như vậy tiểu tử kia có thể hoàn thành trước đại điển Kim Đan hay không, ai còn quản nhiều như vậy chứ.
Hàn chấp sự cân nhắc trong lòng, một vạn linh phù, tiểu tử đó chỉ mới Luyện Khí tầng ba, sao có thể vẽ hết, nếu cuối cùng chịu thua, mười năm tám năm sau đến hủy bỏ nhiệm vụ, đến lúc đó Cát đại công tử đã quên lãng, cơn tức đã sớm tiêu, việc này cũng coi như xong, xử lý đồ trong túi trữ vật như thế nào hả, vậy phải xem tình hình khi đó, gã thực hy vọng mỗi ngày đều có kẻ ăn chơi trác táng tới dùng nhiệm vụ đệ tử để giáo huấn người ta đó, hắc hắc.
Sau khi tùy tay viết xong nhiệm vụ đệ tử, Hàn chấp sự thức thời không đưa cho Cát Lân xem, mà trực tiếp đưa tới trước mắt Đỗ Tử Đằng để cậu nhận nhiệm vụ đệ tử này, giỡn sao, rõ ràng Cát đại công tử chỉ muốn xả giận, làm sao để ý việc nhỏ không đáng kể đó chứ.
Nhưng Đỗ tiểu gia là người tùy tiện không chú trọng như vậy sao? Cậu mang vẻ kinh ngạc lớn tiếng nói: "Hai trăm linh thạch?! Tị Trần Phù ở Tiên Duyên Trấn đều là ba linh châu một tấm, tính thế nào đi nữa cũng nên là ba trăm linh thạch được không! Ngươi không nên khi dễ ta tới từ dưới chân núi!"
Ánh mắt hoài nghi của Đỗ tiểu gia rõ ràng là đang nghi ngờ đạo đức nghề nghiệp của Hàn chấp sự: Họ Cát rõ ràng là con dê béo bự bự bự, tiểu tử ngươi không kiếm lời trung gian đấy chứ???
Trong đại sảnh còn có rất nhiều đệ tử với nhóm chấp sự trộm xem náo nhiệt, mặt Hàn chấp sự có chút không nhịn được, đúng là gã có tính toán kiếm lời trung gian, nhưng còn chưa thực hiện đâu, quyết đoán không thể đeo cái nồi này, gã lập tức làm sáng tỏ: "Giấy phù, mực phù đều do môn phái cung cấp, sao có thể so với dưới chân núi?! Lại nói, ở đây ngoại trừ linh thạch còn có một trăm điểm công tích, so sánh ra có lời hơn ba trăm linh thạch kia của ngươi được chưa?!"
"Điểm công tích là gì?" Đỗ tiểu gia mang vẻ hoài nghi hỏi.
Thường Kiến Minh thấy Đỗ Tử Đằng càn quấy không xong, sợ Cát Lân không kiên nhẫn, tiến lên thô lỗ nói: "Điểm công tích có thể dùng để đổi công pháp tốt nhất, linh thực quý hiếm trong môn phái, là thứ tốt đó, ngươi còn không mau cảm tạ Cát công tử, nhanh chóng nhận nhiệm vụ này, thành thành thật thật đóng cửa trong Phi Hào Viện của ngươi cho ta!"
Đỗ Tử Đằng mang vẻ bừng tỉnh, còn không phải là tiền lưu thông nội bộ sao? Quả nhiên là thứ tốt!
Kế đó, Đỗ Tử Đằng thật sự nghiêm trang vui vẻ hành lễ với Cát Lân: "Vô cùng cảm kích Cát công tử ngài ủng hộ chiếu cố, tiểu tử nhất định nghiêm túc vẽ phù, dùng linh phù tốt nhất hồi báo sự hậu ái của ngài!"
Bộ dáng kia chân thành cảm kích phát ra từ nội tâm, lời nói lại cổ quái nói không nên lời, khiến đám người Hàn chấp sự với Thường Kiến Minh nhất thời hoài nghi có phải đầu óc của tiểu tử này có vấn đề hay không. [Sự cung kính phát ra từ nội tâm của Đỗ tiểu gia với Thần Tài hiển nhiên không phải mỗi người đều hiểu ╮( ̄▽ ̄" )╭]
Kế đó, Đỗ Tử Đằng mang vẻ cung kính lại khó nén hưng phấn hỏi Cát Lân: "Đại điển Kim Đan kia nhất định là trường hợp to lớn, khách khứa như mây đúng không?"
Cát Lân cảm thấy hình như tiểu tử này không quá ngốc nghếch như biểu hiện vừa rồi, có gì đó không đúng lắm, nhưng vấn đề cậu hỏi, vừa vặn là cảnh tượng mà mấy ngày gần đây Cát Lân mặc sức tưởng tượng vô số lần, yy vô số lượt trong lòng (dù sao, đó là ngày quan trọng của thần tượng mà ~), trả lời phải nói là lưu loát: "Đương nhiên, dựa vào thân phận địa vị của Đại sư huynh, trên dưới kiếm phái nhất định sẽ tới đủ, các đại môn phái khác chắc chắn sẽ cử người có trọng lượng đến chúc mừng!"
Đỗ Tử Đằng mang vẻ chờ mong: "Vậy chỉ dùng Tị Trần Phù có thể trấn được trường hợp lớn như vậy không? Phù chú khác, tỷ như Thần Hành Phù có cần không, đến lúc đó đệ tử cấp thấp chạy chân làm việc vặt chắc chắn cần thiết đúng không? Nha nha, đúng rồi, ta còn biết một loại Chiếu Sáng Phù, dù ban đêm cũng có thể khiến Vân Hoành Phong ta đèn đuốc sáng trưng, hiệu quả thị giác, nha, chính là thoạt nhìn thần dị vô cùng, tựa như quỳnh dao tiên cảnh, nhất định có thể làm rạng rỡ thêm vinh dự cho đại điển Kim Đan của Đại sư huynh!"
............
Cuối cùng khi cuộc đối thoại đi về phía quỷ dị này lơ mơ kết thúc, Cát Lân đã bị Đỗ Tử Đằng dao động đến mức mở miệng hạ thêm đơn đặt hàng, à không, nhiệm vụ đệ tử, một vạn Tị Trần Phù, một vạn Chiếu Sáng Phù, một vạn Thần Hành Phù, chính y cũng không biết lấy nhiều phù chú cấp thấp như vậy để làm gì, chẳng lẽ thật sự phải dùng trên đại điển Kim Đan?
Cát đại công tử trong lúc lơ ngơ như mới phản ứng lại, ý định ban đầu của y không phải mua phù chú cho đại điển Kim Đan! Vốn chỉ muốn cho tiểu tử kia nhận nhiệm vụ đệ tử đi vẽ phù đến thiên hoang địa lão đừng xuất hiện trước mắt mọi người thôi, thế nào tới cuối cùng, lại thành kết quả như vậy?
Chúng đệ tử ngoại môn vây xem cũng lơ ngơ một hồi, rõ ràng cảnh tượng trước mắt nên là kẻ ăn chơi trác táng Cát Lân bức cho cọng cải trắng Đỗ Tử Đằng không thể không rưng rưng nhận nhiệm vụ đệ tử không có khả năng hoàn thành kia mới đúng, một phương diễu võ dương oai, một phương ủy khuất chua xót mới phù hợp kịch bản, thế nào mà trong dăm ba câu của tiểu tử kia, lại như thật sự biến thành một hồi tuyên bố nhiệm vụ đệ tử đứng đứng đắn đắn rồi?
"Tiểu Thường, ngươi nói tiểu tử đó rốt cuộc sao vậy?" Cát công tử thấp giọng hỏi Thường Kiến Minh bên cạnh, cảm giác cổ quái vừa rồi thật sự quá kỳ lạ.
Thường Kiến Minh cũng bị xoay đến mức đầu váng mắt hoa, sau một lúc lâu mới nói: "Mặc kệ nó, dù sao càng nhiều phù chú, tiểu tử đó càng vẽ không xong!"
Cát đại công tử tưởng tượng thấy cũng phải, thấy tiểu tử cổ quái bên kia đã chuẩn bị nhận đống nhiệm vụ đệ tử đó, sau khi nghĩ cái tên nhóc trước mắt sẽ không xuất hiện bôi nhọ thần tượng nữa, chút cổ quái đó đã bị vứt bỏ, cảm thấy trước mắt mây cũng trắng, núi cũng xanh, thế giới thật tốt đẹp.
Bên kia, tình thế xoay quá gắt, khiến Phương Bình ở bên cạnh trợn mắt há hốc mồm xong bấy giờ mới phản ứng lại, giữ chặt Đỗ Tử Đằng: "Đỗ sư đệ! Đệ điên rồi! Nhiều phù như vậy, đó là ba vạn tấm phù đó, đệ phải vẽ đến khi nào?!"
Đỗ Tử Đằng chưa kịp nói chuyện, Lâm Tùng bên cạnh đã nói với vẻ quái gở: "Phương đại ngốc, ngươi cản cái gì, để tiểu tử đó nhận đi, nhiệm vụ đệ tử mà, vừa có thể tu hành còn có điểm công tích để lấy, chuyện tốt cỡ nào, ngươi cản làm gì? Ha ha ha ha ha ha......"
Đỗ Tử Đằng thế mà cũng nghiêm túc nói với Phương Bình: "Đúng vậy, Phương sư huynh, hắn ta nói không sai, Phi Hào Viện chúng ta tu hành còn không phải vẽ phù sao? Đã có thể tu hành lại có thù lao, chuyện tốt như vậy đi nơi nào tìm? Phải nghiêm túc cảm tạ Cát công tử cung cấp cơ hội mới phải."
Lâm Tùng cười đến mức bò lăn, ngay cả Thường Kiến Minh cũng ngạc nhiên bật cười: "Tiểu tử ngươi thật sự cho rằng như vậy sao, ha ha, ngươi ở Phi Hào Viện mà còn muốn tu hành? Ha ha ha ha......"
Phương Bình ở đương trường cũng mang vẻ quẫn bách chán nản, hận không thể tìm cái lỗ chui vào, trong lòng đã vô cùng hối hận không nên mang Đỗ sư đệ đến Chấp Sự Đường.
Tu sĩ cả sân đều ồn ào cười ra tiếng, Phi Hào Viện thế mà có người muốn dựa vào vẽ phù để tu hành, thật sự là chuyện buồn cười nhất Hoành Tiêu kiếm phái!
Cát Lân cười đến mức chảy nước mắt, hóa ra tiểu tử này khiến y mở miệng cho thêm nhiệm vụ đệ tử vì thật sự muốn tu hành?! Ngoại môn này ai không biết, trong nhiệm vụ đệ tử, ra ngoài rèn luyện trảm yêu trừ ma tăng lên tu vi đương nhiên là tu hành, thậm chí xuống Tiên Phàm Lạch tầng thứ nhất hái linh thảo cũng có thể mài giũa tâm tính trợ giúp tu hành, nhưng vẽ phù, ngoại trừ cuối cùng có thể sản xuất một chút phù chú, một không thể tăng tu vi, hai không thể mài giũa tâm tính, thế mà cũng coi như tu hành? Ha ha ha ha......
Hàn chấp sự cũng mang vẻ câm nín, mọi người khinh thường Phi Hào Viện như vậy đương nhiên cũng có nguyên do. Trong chín viện ngoại môn, tuy rằng kiếm tu là chính, ước chừng chiếm ba viện, nhưng sáu viện khác, tỷ như Đan Gia Viện chuyên luyện đan, Vân La Viện am hiểu trận pháp, Vạn Mộc Viện tinh thông đào tạo linh thực vân vân, coi như ai cũng có sở trường riêng, đệ tử trong viện và các đệ tử kiếm tu nương tựa vào nhau. Nhưng Phi Hào Viện, phù chú vẽ ra được, nhóm kiếm tu không quá coi trọng, nếu luận uy lực sử dụng trong so đấu thì không bằng phi kiếm trong tay, nếu luận hiệu dụng sử dụng trong rèn luyện thì lại không bằng trận bàn. Sở trường tu luyện của đệ tử các viện khác hoàn toàn cùng một nhịp thở với tu vi, nhưng đệ tử trong Phi Hào Viện lại không phải, bởi vì vẽ phù tốn thời gian, tiến cảnh tu vi đương nhiên sẽ chậm hơn những viện khác ở ngoại môn.
Đệ tử Phi Hào Viện tu hành không có đường lối thì cũng thôi đi, còn không chí tiến thủ, mười mấy năm nay chưa từng thấy Phi Hào Viện có người tới nhận nhiệm vụ đệ tử, thậm chí đệ tử chấp sự mới tới còn không biết có một viện như vậy là đủ hiểu đệ tử Phi Hào Viện sa đọa cỡ nào, lần trước gã thậm chí nghe nói Phi Hào Viện còn vẽ phù cấp thấp cho tu sĩ Tiên Duyên Trấn nữa! Chưởng viện của bọn họ vì một chút linh thạch do tu sĩ cấp thấp kia đưa ra mà còn tự mình đến Tiên Duyên Trấn ra mặt cho người ta, quả thực mất hết mặt mũi ngoại môn Hoành Tiêu kiếm phái. Phi Hào Viện như vậy làm sao có thể khiến người ta để mắt? Cũng khó trách mười mấy năm nay không có đệ tử chịu gia nhập. Kết quả khó khăn lắm có người mới tới, lại không biết trời cao đất dày như vậy, thế mà nói muốn vừa vẽ phù vừa tu hành? Chậc chậc, mới Luyện Khí tầng ba, đó là ba vạn tấm linh phù đó, đừng ngoảnh lại chưa vẽ xong phù chú, thọ nguyên đã hết trước nha.
Cát đại công tử cười đủ xong, ngồi dậy chỉ bảng hiệu của chín viện xa xa bên ngoài quảng trường: "Tiểu tử, ha ha ha ha, nhìn thấy chưa, trên quảng trường bên ngoài là xếp hạng của chín viện ngoại môn, mấy chục năm nay Phi Hào Viện vẽ phù các ngươi đều xếp chót chín viện, đừng nói so sánh với thượng tam Viện nơi nhóm kiếm tu cư ngụ, dù so với hạ tam Viện khác, Chuy Lạc Viện luyện khí, Hoán Bích Viện dệt linh sam, các ngươi cũng áp đáy! Ngươi nha, nghiêm túc vẽ phù đi, chỉ cần kiếm thêm chút điểm công tích, không chừng xếp hạng sẽ tăng lên đó, đến lúc đó ngươi chính là đại công thần của Phi Hào Viện các ngươi rồi, ha ha ha ha ha ha...... Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi chịu vẽ, ngươi có thể tới hoàn thành nhiệm vụ đệ tử này trước đại điển Kim Đan, ta thật muốn xem ngươi có thể tu hành ra bộ dáng gì, cuối cùng Phi Hào Viện lại có thể ra bộ dáng gì...... Ha ha ha ha ha ha......"
"Ai da, ngươi nghe thấy không? Tiểu tử Luyện Khí tầng ba gia nhập Phi Hào Viện đó thế mà nói muốn nhận nhiệm vụ đệ tử để vẽ phù tu hành...... Ha ha ha ha......"
"Phi Hào Viện cũng muốn vừa tu hành vừa kiếm thù lao? Thực sự buồn cười, không thấy nhóm chấp sự ở Chấp Sự Đường đều không nhớ có Phi Hào Viện sao, ít nhất cũng phải mấy năm rồi không ai tới nhận nhiệm vụ đệ tử, nhiều năm như vậy lần đầu Phi Hào Viện có người nhận nhiệm vụ đệ tử lại náo động như vậy, chúng ta phải rửa mắt mong chờ rồi, ha ha ha ha......"
"Như vậy, còn phải cảm tạ Cát công tử cung cấp cơ hội đó...... Ha ha ha ha"
"Vừa rồi ta còn nghe nói tiểu tử đó còn là Ngũ linh căn nữa, ha ha, đầu năm nay ngay cả đệ tử Ngũ linh căn Phi Hào Viện cũng nói muốn tu hành, hơn nữa nghe khẩu khí của cậu ta, còn muốn dựa vào vẽ phù để tu hành, cười chết người rồi......"
"Các ngươi đừng cười nữa, không chừng người ta bởi vì tới từ địa phương nhỏ như Tiên Duyên Trấn, cho rằng cả ngày vẽ phù là coi như tu hành đó, ha ha ha ha......"
Trong tiếng cười lớn cả sân, Đỗ tiểu gia đứng yên nhận nhiệm vụ đệ tử tại chỗ, như một nhánh trúc cứng cỏi trong mưa to sấm sét, giữa đôi mày từ trước đến nay kiêu ngạo ương ngạnh lại lần đầu có một loại kiên định.
Lần đầu tiên trong cuộc đời, Đỗ tiểu gia đột nhiên mất đi hứng thú nói chuyện, chỉ muốn làm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro