Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Q1 Chương 9


Chương 9 Ta đây tới chơi trò chơi thô bạo thực sự với bọn họ đi!

Màn đêm buông xuống, Giản Trạch tính tổng lại sổ sách, hãnh diện nói: "Một đêm bán Chiếu Sáng Phù vậy mà được mười mấy viên linh thạch, quả nhiên như Đỗ huynh đệ nói, 'tiềm lực thị trường' rất lớn!"

Đỗ Tử Đằng lại lắc đầu: "Dù sao Chiếu Sáng Phù cũng là đồ dùng sinh hoạt, chỉ có thể lãi ít tiêu thụ mạnh, kỳ thật lợi nhuận chưa được ba phần, tính luôn phí dụng quảng cáo cũng chỉ vừa mới bù vốn......"

Giản Trạch cười nói: "Đã rất tốt rồi, nếu đã hồi được vốn phù chú dùng hết tối nay, bán tiếp chúng ta sẽ có lợi nhuận......"

Hắn ta còn chưa nói xong, Đỗ Tử Đằng lập tức mang vẻ vô cùng đau đớn, nói: "Đặc biệt là sức lao động quý giá của ta còn chưa được tính vào phí tổn."

Giản Trạch:......

Nhưng đối với cái loại tự luyến thế này của Đỗ Tử Đằng, Giản Trạch đã dần dần quen (Thật là đáng sợ!), hắn ta chỉ bình tĩnh tiếp tục nói: "Hôm nay tất cả mọi người đều vất vả rồi, nghỉ ngơi sớm một chút, nhưng có lẽ sau này Đỗ huynh đệ cậu phải vẽ nhiều phù chú chút, tối nay trên trấn oanh động như vậy, có lẽ ngày mai sẽ có càng nhiều người đến mua phù."

Đỗ Tử Đằng đứng dậy nói: "Yên tâm đi, chỉ cần huynh bán được, ta có thể bảo đảm không đứt hàng, huynh chuẩn bị một ít Hòa Hòa Thảo với công cụ, bắt đầu từ ngày mai ta sẽ làm nhiều giấy phù một chút."

Giản Trạch gật đầu cười, nếu là mấy ngày trước, có lẽ hắn ta còn khó có thể tưởng tượng mình sẽ tâm phục khẩu phục nói gì nghe nấy với một thiếu niên nhỏ như vậy, nhưng hiện tại hắn ta tin tưởng, chỉ cần lời Đỗ Tử Đằng nói ra thì nhất định có thể làm được, cậu ta đúng là có loại ma lực đó, khiến tất cả những việc không thể tưởng tượng đều quy về dễ dàng yên bình trong loại ánh mắt cuồng vọng đến bình tĩnh của cậu ta.

Tối nay không ai đi vào giấc ngủ.

Giản gia là kiểm kê linh châu đến mức không ai đi ngủ, Cảnh gia...... Đương nhiên là nôn ra máu đến mức không ai đi ngủ.

Dưới ánh nến lay lắt, gương mặt kiều diễm của Cảnh Phùng thị dưới ánh lửa nhấp nháy cũng có vẻ dày đặc âm khí, khá là rợn người.

Cảnh Đại hãy còn tức giận nói không nên lời, hơn nửa ngày mới nói: "Việc này không thể để yên, cần phải bắt tiểu tạp chủng họ Đỗ đó về nhà ta! Đêm nay tôi thấy Giản gia thu linh châu đến mức tay rút gân luôn rồi......"

Cảnh Phùng thị lạnh lùng nói: "Đương nhiên không thể để yên, hừ, nếu Giản gia dám cướp người như vậy, vậy chờ xem, hiện tại chúng ta lập tức lên núi!"

Lên núi? Cảnh Đại rụt rụt cổ, cảm thấy bắp chân mình có chút run rẩy: "Nương tử...... Vì sao chúng ta phải lên núi? Hơn nữa trời còn chưa sáng, nếu quấy nhiễu thanh tu trên núi......"

Cảnh Phùng thị chỉ âm trầm quay đầu nhìn Cảnh Đại: "Ông có muốn khiến Giản gia táng gia bại sản, khiến tiểu tử họ Đỗ đó trở về làm trâu làm ngựa?"

Cảnh Đại nói không nên lời, sau một lúc lâu mới yếu ớt gật gật đầu.

Cảnh Phùng thị cơ hồ bóp nát tấm phù trong tay, hung tợn nói: "Đi!"

Ngày hôm sau khi xuống núi, vợ chồng Cảnh thị đều mang vẻ khí phách hăng hái.

Cảnh Đại nhỏ giọng nói: "Đại tu sĩ trên núi quả nhiên danh bất hư truyền, thật sự quá lợi hại......"

Cảnh Phùng thị cười đến mức cả mặt long lanh: "Còn không phải xem trên mặt mũi của Lệ Nhi với Hoa Nhi, không ngờ, Hoa Nghi chân nhân coi trọng bọn nó như vậy, còn ban cho hai viên Trúc Cơ đan, tôi đã dặn dò bọn nó phải nghiêm túc tu luyện, nhất định phải nghe lời chân nhân."

Cảnh Đại mang đầy vẻ tươi cười, chẳng qua lại có chút đau lòng: "Chỉ là, nương tử bà thật sự muốn......?"

Tươi cười trên mặt Cảnh Phùng thị nhạt đi: "Nếu không trừng trị Giản gia, chúng ta còn lên núi làm gì?"

Không biết nghĩ đến gì, thanh âm Cảnh Đại bỗng nhiên nâng cao: "Nhưng chúng ta lại phải tốn không ít linh thạch, chúng ta vốn đã tặng cho đại tu sĩ kia không ít chỗ tốt rồi!"

Cảnh Phùng thị cả kinh, nhìn bốn phía lập tức hung tợn nói: "Ông muốn chết sao?! Câm miệng!"

Cảnh Đại cũng cả kinh, bọn họ còn ở trên núi, nếu lời vừa rồi bị những người khác nghe thấy, không chừng lại là một hồi phong ba, nhưng gã nhìn mọi nơi, bọn họ vốn đang trên đường xuống núi, khắp nơi không có bóng người, chẳng sợ có người nghe thấy, hơn nữa gã nói cũng vốn là lời thật, ả đàn bà phá sản này, đưa chỗ tốt cho tu sĩ kia mà mắt không chớp, hiện tại lại nghĩ ra biện pháp như vậy......

Cảnh Phùng thị hít sâu một hơi, nói: "Ông yên tâm, vừa dùng cách này, nhất định có thể khiến Giản thị chết không có chỗ chôn! Tiểu tử họ Đỗ đó chắc chắn cũng phải ngoan ngoãn trở lại Cảnh gia ta làm trâu làm ngựa! Ông nhìn xa chút đi, không cần so đo mấy món lợi cực nhỏ đó!"

Cảnh Đại bực tức đầy bụng, đó là món lợi cực nhỏ sao? Ngày hôm qua Giản gia đếm linh châu tới mềm tay đó! Nhưng biểu cảm Cảnh Phùng thị lạnh lùng, hiển thị không cho gã lên tiếng nữa, Cảnh Đại chỉ đành ủy ủy khuất khuất ngậm miệng lại.

========================================

Bởi vì vị trí địa lý gần Vân Hoành Phong vô hạn, Tiên Duyên Trấn là trấn tu chân tương đối yên bình, tình hình tiêu xài Chiếu Sáng Phù để làm quảng cáo như vậy của Giản gia, cũng đủ cho các trấn dân truyền miệng nói chuyện say sưa rất lâu.

Dưới hiệu ứng quảng cáo trác tuyệt, quả nhiên như Giản Trạch nói, mấy ngày kế tiếp người tới cửa mua Chiếu Sáng Phù thử một chút vẫn nối liền không dứt, dù sao, so sánh với những phù chú động một chút là mấy linh châu, hoàn cảnh ứng dụng của Chiếu Sáng Phù rộng rãi lại giá rẻ, đêm qua không ít hộ gia đình dùng một chút là cảm thấy thực sự tiện lợi, tiệm linh vật Giản thị quả thật lại nghênh đón một mùa xuân mới.

Đỗ Tử Đằng thì vẫn luôn ở hậu viện bận bận rộn rộn chế giấy vẽ phù, nếu luận trình độ vất vả, kỳ thật cậu so sánh với Cảnh gia cũng tương đồng không khác mấy, chẳng qua, thức ăn của Giản gia quả thật rất ngon, ngay cả rượu Hòa Hòa mà Đỗ Tử Đằng thích nhất cũng có thể đảm bảo có mỗi ngày, hơn nữa, trấn trưởng sớm đã nói rõ, lợi nhuận kiếm được, Giản gia với Đỗ Tử Đằng chia đôi —— kiếm tiền cho mình mà, luôn không cảm thấy vất vả thế nào.

Hơn nữa, Đạo phù chú đối với Đỗ Tử Đằng mà nói, quả thật bác đại tinh thâm, một ít phù chú được ghi chép trong mấy quyển thư tịch của Giản gia, cậu cũng chưa từng hiểu biết qua, dù là Chiếu Sáng Phù do chính tay cậu "phát minh", ở trong mắt cậu, vẫn còn có không ít đường để cải tiến. Cậu đắm chìm trong đó, không cảm thấy năm tháng dài ngắn.

Chẳng qua, ngày vui ngắn chẳng tầy gang.

Chạng vạng, cửa phòng cậu bị đẩy ra "Ầm" một tiếng, Đỗ Tử Đằng không nhanh không chậm vẽ xong tấm phù hiện tại mới xoay người lại trong tiếng thúc giục liên tục của Giản Linh Nhi: "Thế nào?"

Giản Linh Nhi tức chịu không nổi nói: "Cảnh gia kia thật sự quá xấu rồi! Tiểu Đỗ ca huynh mau đi xem một chút!"

Đỗ Tử Đằng phất phất tay áo, sấc, nên tới luôn sẽ phải tới: "Đi thôi."

Phía trước cửa hàng, vây quanh không ít người, đại khái bởi vì hiệu quả của quảng cáo khoảng thời gian trước mang đến, thời gian này chính là lúc lượng người đỉnh cao mỗi ngày của tiệm linh vật Giản thị, không ít đồng hương ăn xong cơm chiều đều sẽ đến tiệm linh vật Giản thị mua vài thứ, ngẫu nhiên có mấy đứa trẻ con có Chiếu Sáng Phù cũng sẽ vung phù chú lóe sáng khoe khoang với các bạn nhỏ vào lúc hoàng hôn, nhưng hôm nay những người đó chỉ vây quanh xa xa chỉ chỉ trỏ trỏ, không có một người nào vào mua phù.

Đỗ Tử Đằng từ xa đã nghe thấy thanh âm đường hoàng hống hách của Cảnh Đại: "...... Ta nói Giản tiểu nhi, nếu nhà ngươi không ỷ vào lão bất tử kia chống lưng, sớm đã đổ rồi, theo ta thấy, ngươi cũng đừng lãng phí đồ đạc nữa, sớm ngày đóng cửa, an tâm sinh hoạt đi, ha ha ha ha......"

Gia giáo của Giản Trạch còn đó, lật qua lật lại cũng chỉ mắng: "Cảnh gia các ngươi thật sự đê tiện vô sỉ cực kỳ......"

Đỗ Tử Đằng lắc đầu, loại trách mắng vô lực này chỉ có thể gia tăng khí thế cho đối thủ, quả nhiên, chợt thấy Cảnh Đại dào dạt đắc ý chắp tay nói với đám người vây xem bốn phía: "Các vị hương thân có thể làm chứng, hôm nay ta tới, cũng không phải vì phí lời với Giản tiểu nhi này."

Trong đám người có người ồn ào nói: "Vậy Cảnh Đại ngươi tới làm gì? Cũng không sợ bà nương kia của ngươi chê ngươi ra ngoài hóng mát không làm việc, trở về trừng trị ngươi sao?"

Tức khắc đám người cười vang một trận.

Cảnh Đại hừ một tiếng, tốt xấu còn nhớ bà nương nhà mình dặn dò không trào phúng lại, mà móc ra một xấp đồ từ trong lòng ngực: "Hôm nay ta tới, là muốn nói cho các vị hương thân, Chiếu Sáng Phù đồ bỏ kia, không chỉ Giản thị bọn họ mới có, Cảnh gia ta cũng có, hơn nữa," gã chỉ chữ "Chiếu Sáng Phù một linh châu hai tấm" trên thẻ bài bảng giá của tiệm linh vật Giản thị: "Phù chú Cảnh gia còn rẻ hơn!"

Lúc này đoàn người mới bắt đầu có chút xôn xao, mấy ngày nay không ít người đã bắt đầu chân chính cảm nhận được công dụng của Chiếu Sáng Phù, rất nhiều việc vốn chỉ ban ngày mới có thể làm, có Chiếu Sáng Phù, ban đêm cũng có thể làm, hơn nữa phù chú này không câu nệ dán ở nơi nào, không sợ mưa gió cũng không ảm đạm lay lắt như ánh nến, thật sự cực kỳ tiện lợi, đó cũng là nguyên nhân vì sao đến bây giờ còn có không ít người đến Giản gia mua Chiếu Sáng Phù, thật sự dùng tốt không mắc, có chút không rời được nó.

Giá cả một viên linh châu hai tấm của tiệm linh vật Giản thị cũng đã được người trên trấn tiếp nhận, nhưng lúc này Cảnh gia thế mà nói mình cũng có, còn rẻ hơn, làm sao khiến người ta không động tâm?

Cảnh Đại thấy người bốn phía có chút động tâm, lại không tỏ vẻ nhiều hơn, ngay sau đó rút ra một tấm từ trong xấp đó, khẽ động linh lực, lập tức thấy giữa trời chiều trầm lắng rực lên một vầng sáng, quang mang đó quả thật giống phù Giản gia bán như đúc, thậm chí còn ổn định hơn.

Cảnh Đại giơ cao phù chú phát sáng trong tay, lớn tiếng nói: "Phù chú Cảnh gia ta chính là do đại tu sĩ trên núi vẽ, chất lượng đương nhiên tốt hơn Giản gia! Hơn nữa, hiện giờ phù chú này, một linh châu là có thể mua bốn...... Không, mua ba tấm!!!"

Cảnh Đại vừa dứt lời, đám người bắt đầu oanh động chân chính, lập tức có người cao giọng hỏi: "Cảnh Đại, lời ngươi nói là thật? Đừng ngoảnh lại bà nương ngươi lại ra nói lời của ngươi không tính!"

Cảnh Đại thoáng ngẩng đầu, vỗ ngực nói: "Cảnh Đại ta khi nào nói không giữ lời?"

Đám người lập tức lại cười vang một trận.

Cảnh Đại cắn răng: "Đây vốn chính là chủ ý của bà nương ta, nếu dựa theo ý ta......"

Phen thần thái này của Cảnh Đại không giống làm bộ, mọi người mới bắt đầu tin tưởng, hóa ra Cảnh gia thật sự muốn giảm giá bán Chiếu Sáng Phù, càng có người nghĩ tới lời nói tàn nhẫn của Cảnh Phùng thị đêm đó khi Giản gia thắp sáng Chiếu Sáng Phù, thầm nghĩ chẳng lẽ Cảnh gia đang đấu võ với Giản gia?

Người giao hảo với Giản gia như Thiết Vạn Lí đương trường bất bình: "Chiếu Sáng Phù đó rõ ràng do Giản gia vẽ ra trước, Cảnh gia ngươi thực sự vô sỉ đến cực điểm, vậy mà trực tiếp trộm đi!"

Cảnh Đại trợn trắng mắt: "Phi! Phù chú này là do vợ chồng ta tự mình lên núi cầu được từ chỗ đại tu sĩ! Trộm? Thiết Vạn Lí ngươi nói lại lần nữa?"

Hừ, dù nhà gã cầm Chiếu Sáng Phù lên núi nhờ đại tu sĩ vẽ ra thì sao? Thiết lớn mật này còn dám phản bác đại tu sĩ trên núi hay sao?

Hai chữ "trên núi" đè xuống, dù là Thiết Vạn Lí cũng có chút nghèo từ. Nhưng càng nhiều người đâu thèm để ý cuộc chiến giữa hai nhà Giản Cảnh, chỉ cần mình được lợi ích thực tế, có rất nhiều người xem bọn họ tranh cao thấp.

Có người cao giọng hỏi Giản Trạch: "Tiểu ca Giản gia, Cảnh gia đã nói một viên linh châu có thể mua ba tấm Chiếu Sáng Phù, không biết Giản gia cậu...... hửm?"

Sắc mặt Giản Trạch xanh mét, hắn ta tuy rằng hiểu chút đạo kinh doanh, nhưng dù sao thời gian ngắn, cũng không lợi dụng quan hệ bám váy trên núi để kiếm lấy lợi nhuận kếch xù như Cảnh gia, phí tổn của Chiếu Sáng Phù bày ở đó, trong ba phần lợi còn chưa tính tiền công của Đỗ Tử Đằng, Cảnh gia có thể lỗ linh châu giảm giá, tiệm linh vật Giản thị lại thực sự không giảm nổi.

Đám người thấy sắc mặt Giản Trạch vô cùng khó coi dưới sự chiếu rọi của Chiếu Sáng Phù, nhưng hắn ta vẫn không thể đáp lời, phát ra một tiếng lầu bầu thất vọng thật lớn.

Lúc này Cảnh Đại càng đắc ý tới cực hạn, gã giơ linh phù trong tay: "Các vị hàng xóm láng giềng, Chiếu Sáng Phù Chiếu Sáng Phù, Chiếu Sáng Phù do đại tu sĩ trên núi đích thân vẽ, một linh châu có thể mua ba tấm nha!"

Thấy Giản gia vô vọng giảm giá, lập tức có người nói: "Cảnh Đại, ta muốn mua phần của ba linh châu!"

"Cho ta năm linh châu!"

......

Một màn này tựa như tái hiện đêm đó khi Giản thị quảng cáo, nhưng thu linh châu tới mức tay vội chân loạn đã biến thành Cảnh Đại, Giản Trạch nắm chặt nắm tay, hắn ta sợ mình nhịn không được xông lên, đập chết tên tiểu nhân vô sỉ kia!

Cảnh Đại còn được đà lấn tới rống lớn: "Các vị muốn mua theo ta đến Cảnh gia đi!" Nói xong, gã vừa đắc ý nhìn lại Giản Trạch, vừa thực sự dẫn đám người đi về phía Cảnh gia.

Không quá một lát, cửa tiệm linh vật Giản thị đã thưa thớt bóng người.

Thiết Vạn Lí thở dài, đặt mấy tấm phù chú trước mặt Giản Trạch: "Tiểu Trạch, nếu thật sự không được, vẫn nên đóng cửa hàng đi, thế của Cảnh gia thật sự quá lớn."

Hắn ta muốn nói lại thôi, Giản Trạch hiểu rõ ngụ ý của hắn, có thể thuyết phục đại tu sĩ trên núi tự mình ra tay vẽ Chiếu Sáng Phù, đã nói rõ quá nhiều vấn đề, Giản gia cứ đấu tiếp như vậy với Cảnh gia, chỉ sợ không có chỗ tốt nào.

Nhưng hắn ta chỉ cúi đầu cảm tạ Thiết Vạn Lí, lại kiên quyết nói: "Giản gia có thể thua, nhưng tuyệt đối không thể chủ động nhận thua với cái nhà vô sỉ hạ lưu như vậy!"

Thiết Vạn Lí có chút bất đắc dĩ.

Đỗ Tử Đằng vẫn luôn yên lặng ở phía sau quan sát, lúc này mới đi tới, cậu nhướng mày, cầm lấy một tấm trong xấp kia, bút lực mượt mà, linh khí no đủ, phù tốt! Lấy chút linh lực ít ỏi của Đỗ mỗ cậu, thật sự không vẽ ra được "Chiếu Sáng Phù" với phẩm tướng tốt nhất như vậy, cậu phất tấm phù đó nói: "Sấc, vậy mà dễ dàng bị người khác phỏng chế như vậy, năng lực phản phá giải giấy phù của tiểu gia thấp như thế, thật khiến người ta không vui."

Mấy người chung quanh: Nhưng trên mặt đại gia cậu hoàn toàn không nhìn ra bất kỳ vẻ không vui nào, giống như còn rất hưng phấn, khiến người ta nhìn cảm thấy rất đáng sợ đó!

Đỗ Tử Đằng cười rực rỡ: "Nếu Cảnh gia chơi thủ đoạn thô bạo không có hàm lượng kỹ thuật như vậy để phá hư quy tắc thị trường, dám giết gà lấy trứng bóp chết sáng tạo, ta đây tới chơi trò chơi thô bạo thực sự với bọn họ đi!"

Giản Linh Nhi mang vẻ ngây thơ vô tội hỏi: "Cái gì gọi là thô bạo?"

Đỗ Tử Đằng đang chuẩn bị trả lời, lại bị Giản Trạch mang vẻ mặt run rẩy che kín tai cô nhóc, Giản Linh Nhi đương nhiên mặc kệ, Đỗ Tử Đằng lại cười hắc hắc: "Đừng che, chuyện này có lẽ thực sự phải nhờ tiểu nha đầu ra tay!"

Giản Trạch & Giản Linh Nhi: ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro