Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Q1 Chương 5


Chương 5 Tiểu tử này biết vẽ phù!

Một hồi trò khôi hài cứ như vậy hạ màn, để lại cho Đỗ Tử Đằng món nợ một trăm bốn mươi mốt viên linh thạch, đây cũng không phải số lượng nhỏ. Trấn dân ngày thường sinh hoạt đều dùng linh châu đã đủ rồi, linh thạch là thứ mà các tu sĩ chân chính trên núi khi tu hành tiêu phí mới có thể dùng đến, một đứa trẻ như vậy, không biết năm nào tháng nào mới có thể trả hết...... Nếu trả không hết, chỉ sợ cuộc sống của đứa trẻ đó sẽ còn sống không bằng chết hơn cả trước kia, dù sao thiếu nợ thì trả tiền là chuyện hiển nhiên mà.

Dù cho đồng tình, nhưng các trấn dân chỉ dùng một loại ánh mắt thương hại nhìn Đỗ Tử Đằng rồi dần dần tan đi, vừa rồi vừa vặn đúng dịp có người lên tiếng tương trợ cũng chỉ là xuất phát từ đủ loại suy xét vào tình hình lúc ấy, nhưng Đỗ Tử Đằng...... Cho dù từng có thủ tịch chân truyền cứu tánh mạng thì sao, cứu được một lần chưa chắc sẽ cứu lần thứ hai, so với thủ tịch chân truyền xa cuối chân trời, sự uy hiếp của vợ chồng Cảnh gia, là thực thực sự sự vang bên tai.

Cho dù hán tử như Thiết Vạn Lí sau khi cân nhắc nhiều lần, nhớ tới đôi vợ chồng Cảnh thị càn rỡ đó quả thực có tiền vốn để càn rỡ -- đôi trai gái ngoan của họ đều là song linh căn, bái dưới môn hạ của Kim Đan chân nhân không bao lâu đã là Luyện Khí tầng mười, hiện nay đã sắp Trúc Cơ —— dù cho hắn ta cô độc một mình không chỗ băn khoăn, nhưng đối đầu với hai tu sĩ Trúc Cơ tương lai và Kim Đan chân nhân sau lưng họ, chỉ sợ những việc có thể giúp đỡ cũng rất hữu hạn, hắn ta cuối cùng nhìn thoáng qua trên thềm, già già trẻ trẻ, biết có lẽ một nhà trấn trưởng cũng phải tận lực thương lượng chút đối sách, đành thở dài ôm quyền rời đi.

Tới cuối cùng, Ngưỡng Phong Bình đã trống rỗng, hay cho một khúc Chung Nhân Tán, người chưa đi trà đã lạnh.

Trấn trưởng ở trên thềm nhìn xuống một vùng trống không phía dưới, trên mặt lại già nua đi mấy phần, Tiên Duyên Trấn này chính là hiện thực như thế, ân tình lớn bằng trời đã từng cũng không thắng nổi mấy câu uy hiếp trước mắt.

Trong mắt lão nhân đã từng trải tang thương, tất cả trước mắt hết sức bình thường, thọ nguyên của mình không còn mấy, tư chất cháu trai cháu gái thường thường, nếu không phải vì mình từ bỏ cái mặt già bất kể thế nào cũng muốn đưa bọn chúng lên núi thì...... Tình hình như hiện tại, nếu mình đi rồi thì còn có ai sẽ ra mặt vì bọn chúng? Không phải bởi vì suy xét đến điểm này, nên ông mới quyết ý nhẫn nhịn sự kiêu ngạo của đôi vợ chồng nông cạn kia sao? Thậm chí vì một chút thiện duyên, cũng chịu nhịn nhục trợ giặc làm ác, dùng linh lực của tu sĩ Trúc Cơ đi viết khế thư kia.

Chung quy...... vẫn là công dã tràng, vô duyên vô cớ kết phải mối thù lớn như Cảnh gia.

Tất cả lo lắng trong lòng lão nhân, thanh niên cực kỳ rõ ràng, chỉ bởi vì mấy câu ngây thơ trẻ con của muội muội mà làm hại một phen khổ tâm của ông nội thất bại, thanh niên nhìn Ngưỡng Phong Bình trống rỗng, luồng cảm giác xúc động phẫn nộ buồn bực nhét đầy lồng ngực.

Tiểu nha đầu tựa hồ cũng biết mình đã làm sai, dù cho đại ca đã giải cấm chế cũng chỉ co đến phía sau Đỗ Tử Đằng, không dám nói lời nào.

Thanh niên đột nhiên quỳ xuống, nói: "Tổ phụ, cháu trai đi bế tử quan, không đến Trúc Cơ tuyệt không ra!"

Trấn trưởng nâng tay lên muốn tát một bạt tai thật mạnh, nhưng mà, ông nhìn bàn tay đầy nếp nhăn của mình, tu sĩ nếu tu hành thành đạo đương nhiên giữ vững thanh xuân, khó nén nét già nua như mình...... sợ rằng đã không còn mấy năm thọ nguyên.

Lão nhân thở dài một tiếng, lại thả tay xuống: "Đứng lên đi, Tiểu Trạch, nếu cháu vẫn như vậy, kêu ông yên tâm huynh muội các cháu thế nào?"

Giản Trạch sau khi đứng dậy, áy náy khôn kể, hắn ta cũng biết, lấy tư chất Tứ linh căn thường thường của mình, nếu muốn bế quan Trúc Cơ, nói dễ hơn làm, những lời đó của mình cũng chỉ là mấy câu xúc động phẫn nộ, ngược lại gợi lên chuyện thương tâm của tổ phụ, thật là bất hiếu đến cực điểm.

Đỗ Tử Đằng lại hàn huyên với tiểu nha đầu: "Cô làm gì cũng mang vẻ không vui."

Tiểu nha đầu căm giận đá Đỗ Tử Đằng một cước: "Đều tại ngươi! Hại ông nội với đại ca khổ sở!"

Giản Trạch phẫn nộ quát: "Linh Nhi! Ngày thường huynh dạy muội thế nào! Gây họa một lần còn chưa đủ sao?"

Vành mắt Giản Linh Nhi đỏ lên, nước mắt đã trào ra từng giọt lớn.

Ngày thường Giản Linh Nhi hoạt bát ngây thơ, ở Tiên Duyên Trấn này vốn được mỗi người yêu thích, nào từng chịu ủy khuất như vậy, lúc này vừa khóc, bản thân Giản Trạch cũng thương tiếc hỏng rồi.

Hắn ta chỉ lặng yên bế muội muội lên, đứng bên cạnh tổ phụ, biểu cảm trên mặt kiên nghị: "Tổ phụ, hôm nay Cảnh gia đã nói trước...... Tình hình như hôm nay, sợ rằng Cảnh gia tạm thời không thể cung cấp cho chúng ta nhóm linh phù kia, cửa hàng không thể đứt hàng, năm xưa cháu có mấy người bạn ở trên núi, không bằng cháu đi nhờ vả bọn họ, xem có thể gom một chút để ứng đối khẩn cấp hay không?"

Trấn trưởng vui mừng thở phào, gặp được vấn đề có thể bình tĩnh lại nghĩ sách lược khả thi chân chính, cháu trai của mình cuối cùng cũng trưởng thành hơn chút rồi, ông còn chưa nói gì, đã thấy Đỗ Tử Đằng vươn tay dùng bút phù chọc Giản Linh Nhi đang tựa trên vai Giản Trạch: "Ai nha, khóc xấu như vậy, chỉ sợ nhân vật anh hùng như thủ tịch chân truyền thấy cô cũng bị dọa chạy!"

Giản Linh Nhi giận giữ, đập bay bút phù: "Ngươi còn nói! Đều do ngươi!"

Giản Trạch xoay người lại nhìn Đỗ Tử Đằng, trong lòng rất không kiên nhẫn, nếu không phải bởi vì tiểu tử này, Giản gia cần gì gặp phải nguy cơ lửa sém lông mày như vậy còn có sự trả thù tương lai của Cảnh gia? Cố tình tiểu tử này còn tới khi dễ muội muội mình, quả thực không thể nhịn!

Nhưng Giản Linh Nhi đột nhiên nghĩ tới gì đó, ôm lấy cổ Giản Trạch chỉ Đỗ Tử Đằng, nói: "A nha, ca, muội quên mất tiêu! Tiểu tử này biết vẽ phù chú! Huynh không cần lên núi nhờ người nữa."

Trấn trưởng nhìn bút phù trên tay Đỗ Tử Đằng lại nhìn nét cười tủm tỉm trên mặt cậu, ánh mắt có chút ý vị sâu xa.

Bộ dáng nhỏ nhắn nín khóc mỉm cười tự cho là đã giúp đỡ được việc lấy công chuộc tội mà đắc ý dào dạt của Giản Linh Nhi, khiến Giản Trạch thật sự có chút dở khóc dở cười, tiểu nha đầu này nhà mình thật sự là bị người bán còn đếm tiền cho người ta. Tiểu tử đó rõ ràng nghe thấy mình nói thiếu phù mới móc bút phù ra, chẳng qua tìm một nguyên nhân để Linh Nhi mở miệng nói mà thôi.

Chẳng qua, tiểu tử này thông minh như vậy sao?

Nghĩ đến đứa trẻ số khổ vùi đầu vác thảo ngày thường nhìn thấy trên trấn, nghĩ lại tiểu tử ngu ngốc với vẻ vô tội đần độn vừa rồi, với tên nhóc cười tủm tỉm hiện tại trước mắt, thật là một người?

Trấn trưởng đột nhiên nhàn nhạt nói: "Tiểu Trạch, cháu vẫn nên lên núi xem xem đi, có thể gom được phù là tốt nhất, dù không gom được thì có thể liên hệ bạn cũ một chút cũng tốt."

Giản Trạch tỉnh ngộ, lập tức gật đầu xác nhận.

Giản Linh Nhi lại có chút không đồng ý: "Vì sao còn phải lên núi, rõ ràng......"

Giản Trạch ôm lấy muội muội khẽ nhíu mày. Dù sao vừa mới phạm lỗi lớn, Giản Linh Nhi cũng không dám làm nũng như ngày thường, lập tức ngừng câu chuyện theo ý Giản Trạch, chẳng qua gương mặt phồng lên mang vẻ mất hứng.

Đỗ Tử Đằng thấy thế khẽ mỉm cười, gừng càng già càng cay, chẳng qua hôm nay mình mượn sức người ta nhiều như vậy rồi, cũng không phải không thể tỏ ra yếu thế đúng lúc.

Đỗ Tử Đằng chỉnh quần áo, cung cung kính kính hành lễ với trấn trưởng: "Hôm nay may nhờ trấn trưởng che chở, đại ân đại đức ngày sau tiểu tử tuyệt đối không dám quên!"

Trấn trưởng chỉ nhàn nhạt nói: "Cậu còn nhỏ tuổi đã ẩn nhẫn thiện mưu như thế, có lẽ dù không có Linh Nhi, hôm nay cũng có thể thoát thân, thực sự không cần nói tới đại ân đại đức gì."

Trấn trưởng không phải nói lời khí phách nhất thời, hồi tưởng toàn bộ quá trình thất bại thảm hại của vợ chồng Cảnh gia hôm nay, kỳ thật, nguyên do lớn nhất vừa không phải vì câu nhắc nhở đột nhiên của Giản Linh Nhi, cũng không vì lời lên tiếng tương trợ của Thiết Vạn Lí và những người khác trên trấn, mà vì đôi vợ chồng đó hoàn toàn xem thường Đỗ Tử Đằng, bọn họ chưa từng xem đương sự Đỗ Tử Đằng là một đối thủ cần đối đãi nghiêm túc, chỉ cho rằng tiểu tử này vụng về phục tùng, tất cả đều trong bàn tay, tuyệt đối không có sơ suất.

Trấn trưởng tin tưởng, tất cả ấn tượng đó không phải bởi vì vợ chồng Cảnh thị quá trì độn sơ hở, mặc dù Cảnh Đại có chút tham lam lỗ mãng, nhưng bà nương của gã lại tuyệt đối là người tinh ranh mưu tính, nếu không cũng không thể giáo dưỡng ra đôi trai gái như vậy.

Mà đứa trẻ suy nhược không chịu nổi một kích của Cảnh Đại trước mắt mình đây, lại có thể khiến vợ chồng Cảnh thị sớm chiều ở chung hoàn toàn buông cảnh giác phòng bị, thậm chí lui tới với tiểu Linh Nhi nhà mình cũng có thể giấu được Cảnh gia, 'ba thước đóng băng không phải vì một ngày rét', có thể khiến vợ chồng Cảnh thị 'mù lòa dưới đèn' đến mức như vậy, dựa theo tuổi tác của đứa trẻ này, ẩn nhẫn đến như thế cũng khiến lão nhân như trấn trưởng không thán phục không được.

Thậm chí hôm nay vợ chồng Cảnh thị sắp thành lại bại, có lẽ sẽ đặt tám phần nguyên nhân lên đầu cả nhà mình, mà vẫn sẽ xem nhẹ tiểu tử cười tủm tỉm trước mắt.

Đỗ Tử Đằng cười cười không phản bác, xem như nhận, đích xác hôm nay dù không có một nhà trấn trưởng, chỉ cần mọi người ở đây, Đỗ Tử Đằng vẫn sẽ có thủ đoạn khiến tính toán cưỡng bức làm nô của Cảnh Phùng thị thất bại, thậm chí bức cho Cảnh Phùng thị không thể không nhận món nợ "một trăm bốn mươi mốt viên linh thạch". Chỉ cần nhận món nợ đó, vậy Đỗ Tử Đằng cậu cũng chỉ còn món giao dịch tiền tài với Cảnh gia, tất nhiên đã mất đi cái gọi là đại nghĩa ân tình cứu mạng, giữa những điều này có không biết bao nhiêu đường để xoay chuyển quay vòng, ít nhất có thể giải trừ khốn cảnh tạm thời bị nửa nhốt ở Cảnh gia làm trâu làm ngựa.

Mà tất cả của tất cả, đều thành lập trên cơ sở rằng Đỗ Tử Đằng ngày ngày đêm đêm liều mạng làm việc, không oán trách không lười biếng, đánh không cãi lại mắng không đánh trả, ai dám nói bản thân có thể làm được dễ dàng?

Đều không phải bởi vì thiên tính Đỗ Tử Đằng ẩn nhẫn, chỉ bởi vì cậu quá rõ, cậu không có quá khứ không thân không thích, so sánh với vợ chồng Cảnh gia, thật sự quá nhỏ yếu, người ta chỉ cần động chút tay chân trong ẩm thực thì cậu cũng khó có thể phòng bị, càng không cần phải nói đối kháng chính diện, Cảnh Đại giơ tay là có thể bóp chết cậu.

Cơ hội duy nhất của Đỗ Tử Đằng chỉ ở chỗ khiến mình biểu hiện hữu dụng, khiến đối phương buông phòng bị với mình, khiến mình chậm rãi mạnh lên trong sự bất tri bất giác của đối phương, sau đó nắm lấy cơ hội, giống như hôm nay, nhiều mặt chỉnh tề, một kích tất trúng!

Tất cả là trùng hợp sao? Phải, cũng không phải, nói trùng hợp, hôm nay quả thật là tình cờ, khiến tất cả mưu tính của Đỗ Tử Đằng được tiến hành thuận lợi vô cùng, nói không phải trùng hợp, trong kế hoạch của Đỗ Tử Đằng, không phải hôm nay thì cũng là một ngày nào đó, cậu nhất định sẽ đá văng Cảnh gia.

Tuy trong lòng Đỗ Tử Đằng nghĩ như vậy, nhưng trên thực tế, cậu quả thật nương một nhà trấn trưởng chiếm không ít lợi, thuận lợi thoát thân như vậy, lại khiến trấn trưởng gánh vác phần lớn lửa giận của Cảnh gia, giành được cơ hội thở dốc cho mình.

Bởi vậy, cậu không để ý sự lãnh đạm của trấn trưởng, chỉ nghiêm túc cúi người hành lễ lần nữa: "Nếu không có ngài che chở, chỉ sợ cháu muốn thoát thân cũng không thể thuận lợi như vậy, huống chi, cửa ải khó khăn trước mắt, đã là của cháu, cũng là của Giản gia, ngài làm sao không xem xem tiểu tử cháu có tác dụng hay không chứ?"

Trấn trưởng âm thầm gật đầu trong lòng, có lẽ không chỉ ẩn nhẫn, đứa trẻ này còn là người hiểu biết hiếm thấy.

Nhưng biểu cảm của trấn trưởng lại không hề gợn sóng, chỉ mệt mỏi phất tay: "Thôi được rồi, người trẻ tuổi mấy người tự trò chuyện đi, ta già rồi."

Giản Trạch bất đắc dĩ, chỉ có thể đưa tổ phụ với muội muội về nhà trước, phía sau còn đi theo một cái đuôi hồn nhiên không cảm thấy mình bị ghét.

Nói giỡn, phen uy hiếp cuối cùng của Cảnh Phùng thị, ngoại trừ nhà trấn trưởng, nhà ai còn có thể thu lưu Đỗ Tử Đằng cậu chứ? Nếu không da mặt dày đi theo, ai có thể lo việc ăn ở của cậu?

Giản Trạch chỉ coi như không biết Đỗ Tử Đằng theo phía sau, nhưng dù như vậy, Đỗ Tử Đằng còn không an phận, một đường không ngừng trêu đùa Giản Linh Nhi, mặt Giản Trạch xanh xanh đen đen, gốc gác nhà mình sắp bị Giản Linh Nhi lật ra hết rồi, khi Giản Trạch không thể nhịn được nữa, rốt cuộc đã tới Giản phủ.

Hôm nay biểu hiện của Giản Linh Nhi khiến cô nhóc bị trấn trưởng xách qua một bên, có lẽ muốn đơn độc giáo dục, mà sắc mặt Giản Trạch không chừng, ngồi trong đại sảnh, nhìn Đỗ Tử Đằng đối diện, thật sự không muốn dâng nước trà, bởi vì dù một mảnh lá trà, hắn ta cũng không muốn lãng phí trên người tiểu tử đối diện!

Đỗ Tử Đằng lại chỉ coi như không biết: "Khụ, Giản huynh, có một số lời cần hiểu rõ một chút, tôi nghe tiểu Linh Nhi nói tựa hồ Giản gia kinh doanh một tiệm tạp hóa, không biết nguồn tiêu thụ linh phù của cửa hàng như thế nào?"

Sắc mặt Giản Trạch âm trầm đến mức sắp nhỏ ra nước: "Đó là tiệm linh vật, không phải cái gì mà tiệm tạp hóa!"

Là trưởng tôn của trưởng trấn Tiên Duyên, có thể nói Giản Trạch lớn lên không lo áo cơm, nơi nào cần kinh doanh cửa hàng gì, chẳng qua theo muội muội xuất thế, cha mẹ chết sớm, lại dần dần phát hiện mình thiên tư thường thường, thọ nguyên tổ phụ giáng xuống, lấy tích tụ suốt đời đổi linh vật cưỡng chế tăng lên tu vi cũng chỉ khó khăn khiến mình tới Luyện Khí tầng bảy.

Mắt thấy gia tộc từ từ sụp đổ, mình lại khó có thể làm chút gì đó vì cái nhà này, thời trẻ hắn ta cũng coi như giao du rộng lớn có chút nhân duyên, Giản Trạch mới nghĩ đến mưu cầu một nghề nghiệp, để nuôi sống mình với muội muội, tiếp tục gia nghiệp, cũng để tổ phụ an tâm.

Có thể nói cửa hàng đó là tâm huyết của Giản đại công tử, chuyên môn bán các loại linh thảo, linh đan, linh phù, Linh Khí vân vân, cũng coi như có chút danh tiếng ở trên núi trên trấn, hiện giờ trong miệng tiểu tử này thế mà thành tiệm tạp hóa?! Hơn nữa, ngươi dọc theo đường đi moi tin tức ở chỗ Linh Nhi trước mặt cả nhà chúng ta còn dám có lý chẳng sợ như vậy kiêu ngạo như vậy?!

Đỗ Tử Đằng cũng thu liễm nụ cười trên mặt: "Ha ha, chẳng lẽ dựa vào cái gọi là 'tiệm linh vật' đó, Giản huynh có thể đối phó được Cảnh gia?"

Sắc mặt Giản Trạch tức khắc trở nên càng khó coi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro