Q1 Chương 3
Chương 3 "Con trai, đến, ký khế thư con sẽ chân chân chính chính là người của Cảnh gia!"
Sáng sớm hôm sau, Đỗ Tử Đằng lần đầu tiên không bị yêu cầu rời giường làm việc khi sắc trời chưa sáng nữa, Cảnh Đại vậy mà còn cười tủm tỉm mang một bộ quần áo sạch sẽ —— mặc dù bộ dáng cổ lổ sĩ đó vừa thấy là biết quần áo mà Cảnh Hoa nhà gã không cần —— tới kêu Đỗ Tử Đằng thay.
Đỗ Tử Đằng an tĩnh ngoan ngoãn mặc cho Cảnh Đại lăn lộn, thay bộ đồ ra, vậy mà khiến Cảnh Phùng thị chờ bên ngoài cũng hơi lắp bắp kinh hãi, tuy rằng mấy ngày nay vẫn luôn thức khuya dậy sớm làm việc, nhưng tắm rửa sạch sẽ thay bộ quần áo xong nhìn lại —— khuôn mặt tiểu tử này trong sáng ôn hòa thanh tú, thân hình tuy yếu đuối mong manh, nhưng luồng hơi thở trong suốt sáng sủa kia lại khiến người ta vừa nhìn đã sinh ra cảm giác gió xuân ấm áp, khi lớn hơn chút nữa chắc chắn sẽ là nhân vật cực kỳ xuất sắc.
Cảnh Phùng thị thoáng nhíu mày, khuôn mặt như vậy thật sự không thích hợp lộ ra ngoài để người khác chú ý, cũng may sau hôm nay, cũng không còn gì để băn khoăn, nghĩ đến đây, đầu mi bà mới thả lỏng.
Đỗ Tử Đằng chỉ rũ mắt đứng yên, tùy ý ánh mắt bá đạo làm càn của Cảnh Phùng thị băn khoăn trên mặt, Cảnh Phùng thị vừa lòng gật gật đầu, ít nhất tính tình của tiểu tử này ôn thuần dễ quản giáo, sau hôm nay lại càng không còn do nó tự chủ nữa, hừ!
Sau khi lặp lại cân nhắc trong lòng tất cả chi tiết, Cảnh Phùng thị mới ngâm nga nói: "Nha, chờ lát nữa cũng phải tiếp tục nghe lời biết không?"
Đỗ Tử Đằng ngoan ngoãn gật đầu xác nhận.
Cảnh Phùng thị chỉ nhìn cậu, cười ý vị sâu sa: "Đứa trẻ nghe lời mới có cơm ăn."
Đỗ Tử Đằng vẫn gật đầu như gà con mổ thóc, ngoan đến mức không thể ngoan hơn.
Cảnh Đại dưới sự thúc giục không kiên nhẫn của Cảnh Phùng thị, lại lần nữa phá lệ, kì kì kèo kèo dán một tấm Thần Hành Phù lên người Đỗ Tử Đằng, sau đó gã mang vẻ mặt đau lòng nhìn tấm linh phù đó nói: "Tiểu tử, hôm nay nếu ngươi không nghe lời, xem ta có lột da ngươi ra không!"
Mặt Cảnh Phùng thị trầm xuống: "Được rồi! Hôm nay tôi dặn dò ông thế nào! Chờ lát nữa nếu ông lại như vậy, cẩn thận hỏng chuyện!"
Vẻ mặt Cảnh Đại không tình nguyện, cuối cùng vẫn nói: "Biết rồi."
Cảnh Phùng thị chỉ quay đầu nói với Đỗ Tử Đằng: "Được rồi, Cảnh Đại thúc của con vốn như vậy, có lẽ con cũng nhìn quen rồi, chờ lát nữa tới nơi đừng sợ cũng đừng nói chuyện, cứ giống như hiện tại, nhớ kỹ chưa?"
Đỗ Tử Đằng cúi đầu nhìn linh phù trên người, lần đầu tiên rõ ràng cảm nhận được quỹ đạo vận chuyển quanh người của linh lực khi linh phù kích hoạt, nếu nói xem Cảnh Đại dùng phù như là có người vẽ ra từng nét những lộ tuyến giao nhau của linh lực ở trước mắt cậu, vậy hiện tại, thật giống như tất cả những quỹ đạo đó đều vận chuyển rõ ràng trong lòng cậu, như chỉ cần cậu khẽ động tâm thần sẽ có thể khiến vùng đất trời nho nhỏ này hoàn toàn biến hóa quỹ đạo!
Cảnh Phùng thị thấy tiểu tử này cúi đầu vuốt linh phù trên người, trong mắt tràn đầy vẻ mới lạ, cười ngăn cản tiếng giận mắng sắp bật thốt lên của Cảnh Đại, trong lòng cảm thấy, chẳng qua cũng chỉ là tên ngốc, có gì để lo lắng chứ, sau đó túm cổ áo Đỗ Tử Đằng nói: "Đuổi theo!"
Sau đó, Đỗ Tử Đằng cảm thấy trong lúc nhất thời bản thân thế mà nhẹ như lông vũ, nhanh chóng đi tới như đằng vân giá vũ dưới sự lôi kéo của Cảnh Phùng thị, nhưng Đỗ Tử Đằng cũng không cảm thấy sợ hãi, tựa như rất nhiều lần trong quá khứ, cậu cũng đã từng trải qua cảnh tượng chạy như bay như vậy, cậu chỉ tò mò quan sát phong cảnh biến hóa xung quanh dưới vận động tốc độ cao, đương nhiên, quan trọng hơn còn có, khi cậu đi tới, linh lực quanh mình chặn lại gió mạnh phía trước như thế nào, lại nâng lên làm thân cậu nhẹ như yến như thế nào......
Say mê trong kết cấu linh lực tinh diệu như vậy, thời gian vậy mà trôi qua cực nhanh, đương nhiên, cũng có khả năng lộ trình vốn dĩ không xa cộng thêm uy năng của "Thần Hành Phù", trong nháy mắt, bọn họ đã tới một đình viện được xây cất rất hợp quy tắc uy nghiêm trong Tiên Duyên Trấn, trước đình đều được dùng đá xanh ba thước trải bằng, trên biển viết "Ngưỡng Phong Bình".
Lúc bọn họ đến, ở Ngưỡng Phong Bình đã tụ tập một đám người rậm rạp, rốt cuộc cũng khiến Đỗ Tử Đằng rút ra khỏi việc cảm ứng phù văn: Chẳng lẽ hôm nay người cả trấn đều đã đến đông đủ? Sau đó cậu lại tỉnh ngộ, đại khái đây chính là "hội sớm" theo lời tiểu nha đầu kia đây mà.
Dưới sự tiếp dẫn của một tiểu đồng, vợ chồng Cảnh thị dắt Đỗ Tử Đằng tới một bậc thềm phía trước đình viện.
Một vị tu sĩ râu tóc bạc trắng đứng trên thềm, biểu cảm rất không vui nhìn xuống vợ chồng Cảnh Đại, lỗ mũi hừ lạnh một tiếng.
Cảnh Phùng thị như không hề phát hiện, chỉ cười tiến lên hô: "Phiền trấn trưởng chờ lâu, là vợ chồng chúng tôi không đúng."
Trấn trưởng chỉ khoanh tay nói: "Không cần nhiều lời, hội sớm hôm nay, trấn dân Tiên Duyên Trấn ta đều có mặt, hai vợ chồng các ngươi có chuyện gì thì nhanh chóng làm đi!"
Nói xong, ngồi xuống dưới sự hầu hạ của một thanh niên bên cạnh, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, không để ý tới tất cả chuyện lộn xộn trước mắt nữa.
Cảnh Phùng thị không để bụng, chỉ dắt Đỗ Tử Đằng nhẹ nhàng nhảy lên bậc thềm, cười tủm tỉm vén áo thi lễ với trấn dân dưới thềm: "Chư vị đồng hương, hôm nay làm phiền chư vị đến, là vì đứa nhỏ này."
Hàng xóm hương thân phía dưới ai không biết ngày thường Cảnh gia đối đãi Đỗ Tử Đằng như thế nào, nghe nói hôm nay trấn trưởng triệu tập hội sớm lại bởi vì chuyện của Cảnh gia với tiểu tử này, sao có thể không nổ?
Cảnh Phùng thị nâng nâng tay, đè xuống nghị luận dưới thềm. Đôi trai gái nhà Cảnh Phùng thị mới vừa vào môn hạ của Hoa Nghi chân nhân, đang như mặt trời ban trưa, mặt mũi của bà, hương thân phía dưới vẫn phải coi trọng.
Thừa dịp dưới thềm nhất thời yên lặng, Cảnh Phùng thị ôm lấy Đỗ Tử Đằng, thâm tình nói: "Con trai, con cũng tới nhà chúng ta không ít thời gian rồi......"
Ánh mắt Cảnh Phùng thị ôn nhu: "Ta hiện tại còn nhớ rõ bộ dáng đáng thương ngày đó của con, cũng may đương gia chúng ta cầu xin trấn trưởng được viên 'Thái Ất Lục Dương Đan'......" Cảnh Phùng thị lau lau nước mắt không hề tồn tại: "Nếu không, chỉ sợ hôm nay chúng ta không còn thấy được đứa trẻ số khổ con đây nữa rồi."
Đỗ Tử Đằng ngẩng đầu nhìn bà, nhìn không ra biểu cảm gì trong đôi mắt trắng đen rõ ràng đó. Cảnh Phùng thị nghĩ thầm tiểu tử này từ khi được đưa tới đã quên mất tất cả, vẫn luôn đều là bộ dáng ngây ngây ngốc ngốc này.
Cảnh Phùng thị yêu thương xoa xoa đầu Đỗ Tử Đằng: "Chư vị đồng hương, từ sau khi Lệ Nhi với Hoa Nhi lên núi, dưới gối hai vợ chồng chúng tôi hư không, hiếm thấy đứa nhỏ này hiếu thuận hiểu chuyện, chia sẻ không ít thay hai người chúng tôi, hai người chúng tôi an ủi rất nhiều, cũng hy vọng che chở đứa nhỏ này thêm một chút, hôm nay ở đây, là xin chư vị chứng kiến, để đứa nhỏ này chân chính vào Cảnh gia tôi, trở thành người Cảnh gia tôi!"
Lúc này dưới thềm xôn xao cả vùng, Đỗ Tử Đằng trải qua sinh hoạt thế nào ở Cảnh gia, người có tâm ai không nhìn ra, vậy mà nói muốn cho tiểu tử này chân chính trở thành người Cảnh gia? Cảnh Phùng thị này thực sự có lòng tốt như vậy?
Hơn nữa, Cảnh Phùng thị vừa mở miệng thật sự có thể đổi trắng thay đen mà, đứa trẻ nhỏ như vậy bị bà ta sai khiến như vậy, thế mà thành "hiếu thuận hiểu chuyện"? Thì ra quy củ Cảnh gia bọn họ, làm việc đến chết mới có thể coi như hiếu đạo nha.
Cảnh Phùng thị vốn không thèm nhìn trấn dân dưới thềm nghị luận sôi nổi, chỉ vén áo thi lễ với trấn trưởng bên cạnh: "Còn phải làm phiền tu sĩ Trúc Cơ ngài ra tay."
Không bới ra được tật xấu nào trong câu nói này, chẳng qua giọng điệu biểu cảm kia lại có loại uy hiếp ngạo mạn nói không nên lời, thậm chí bốn chữ tu sĩ Trúc Cơ đều mang theo một loại châm chọc, Trúc Cơ thì sao? Còn không phải vẫn bị tu sĩ Luyện Khí ta đây sử dụng?!
Trấn trưởng chưa nói gì, thanh niên bên cạnh ông lại nhịn không được nhíu mày: "Cảnh Phùng thị bà không cần được đà lấn tới......"
Trấn trưởng giơ tay cắt ngang thanh niên: "Được rồi!" Ông nghiêm khắc liếc nhìn thanh niên, lại liếc nhìn Cảnh Phùng thị: "Hiện tại lập khế?"
Cảnh Phùng thị cười nói: "Đương nhiên, Lệ Nhi Hoa Nhi ở trên núi, hai người tôi với đương gia chống đỡ không nổi cái nhà này, đều có chút vội vã hy vọng trong nhà có thêm tráng đinh mới đây."
Thanh niên nghe thấy hai chữ "trên núi", như có chút hiểu rõ lại có chút thống khổ gục đầu xuống, nắm chặt nắm tay không nói gì. Nếu không vì mình với muội muội, ông nội đã tuổi này rồi tội gì còn phải bị độc phụ kia áp chế, xét đến cùng vẫn là tư chất mình quá kém không thể lên núi, nếu mình tu hành thành công, cần gì sợ Cảnh Phùng thị kia, để một tu sĩ Trúc Cơ như ông nội phải cúi đầu với tu sĩ Luyện Khí?
Trấn trưởng vung tay áo, chỉ thấy một cuộn giấy bay lên không mở ra, sau đó ông đề bút bắt đầu viết lên cuộn giấy, theo bút pháp, tựa như có linh lực vô hình theo nét bút trói buộc thứ gì đó.
Khi cuộn giấy kia mở ra, phía dưới không ít người đồng thời hít một hơi: "...... Đây là lập khế?"
Trấn trưởng có lẽ là tu sĩ Trúc Cơ duy nhất trên Tiên Duyên Trấn này, khế gì mà phải làm phiền trấn trưởng tự mình tới lập? Chẳng lẽ Cảnh gia thật sự đổi tính muốn thu lưu đứa bé kia?
Nhưng mà, khi nội dung trên cuộn giấy dần dần hiện ra, trấn dân Tiên Duyên Trấn đều là tu sĩ, bất kể xa gần, đều thấy rõ ràng sáng tỏ: Cảnh Phùng thị này, thủ đoạn thật độc ác!
Khi trấn trưởng thu bút, một câu cuối cùng cũng xuất hiện trên cuộn giấy: "...... Tình nguyện làm nô, tùy ý sử dụng. Sợ sau này không có bằng chứng, lập khế làm chứng, nếu phạm khế này, phản phệ thần hồn."
Trấn trưởng sau khi viết xong tựa như cực kỳ mệt mỏi, ngồi trở lại dưới sự nâng đỡ của thanh niên.
Đối với Đỗ Tử Đằng mà nói, trong trí nhớ của cậu, không có ấn tượng mình đọc sách biết chữ, thậm chí chữ mà ngày thường cậu viết ra trong lúc vô ý cũng ngang dọc dựng thẳng, chênh lệch quá xa với nét chữ quanh co khúc khuỷu của trấn trưởng, nhưng không hiểu sao, cậu lại biết mỗi một chữ bên trên.
Đỗ Tử Đằng hiểu rõ trong lòng, xem ra vợ chồng Cảnh thị tính toán quá hay, nếu mình ký xuống cái thứ giống như khế bán mình này, đương nhiên về sau cũng chỉ có thể tùy ý bị họ dằn vặt bắt chẹt, hơn nữa bắt chẹt danh chính ngôn thuận, ai cũng không nói được gì, cho dù là cha mẹ ruột tới, cũng tuyệt đối không có khả năng nhúng tay tới việc con cái đã bán mình làm nô, cộng thêm thủ đoạn "phản phệ thần hồn" chả hiểu ra sao của Tu Chân giới bảo đảm, thật đúng là kế sách hay rút củi dưới đáy nồi mà!
Cảnh Phùng thị nhận lấy khế thư bay xuống từ giữa không trung, mặt mày hớn hở xoay người nói với Đỗ Tử Đằng: "Con trai, tới, ký khế thư con sẽ chân chân chính chính là người Cảnh gia ta!"
Đỗ Tử Đằng ngoan ngoãn gật đầu: "Được, ký thế nào?"
Cảnh Phùng thị cười nói: "Tới, con làm theo ta." Nói xong, Cảnh Phùng thị cắn chót lưỡi, một giọt tinh huyết đã phun lên khế thư, cuộn giấy đó chợt lóe một đợt quang mang rồi biến mất, chỗ ký người mua đã có thêm tên Cảnh Phùng thị.
Đỗ Tử Đằng còn chưa kịp làm gì, đột nhiên một thanh âm thanh thúy thở phì phì lớn tiếng reo lên: "Cái tên ngu ngốc nhà ngươi! Đó là khế thần hồn bán mình, nếu ký thì từ nay về sau ngươi cũng chỉ có thể nghe Cảnh gia!"
Sắc mặt Cảnh Đại với Cảnh Phùng thị biến đổi, nhìn xuống dưới thềm, chỉ thấy một tiểu nha đầu chống nạnh tức giận phình má ở chỗ kia, bộ dáng thực sự đáng yêu vô cùng.
Cảnh Phùng thị âm trầm nói với lão nhân ngồi bên cạnh: "Thế nào? Trấn trưởng ngài như vậy là muốn đổi ý?"
Trấn trưởng mở mắt thở dài một hơi: "Là tôi quản giáo không nghiêm, còn xin thứ lỗi!" Nói xong vung tay lên, ý bảo thanh niên.
Gân xanh mơ hồ nảy lên trên trán thanh niên: "Linh Nhi! Ai kêu muội ở đây quấy rối! Còn không lại đây cho huynh!"
Tiểu nha đầu giậm giậm chân: "Đại ca! Rõ ràng là Cảnh gia gạt người khi dễ người không đúng, huynh làm sao còn giúp bọn họ!"
Thanh niên xanh mặt, khẽ động thân đã đứng bên cạnh tiểu nha đầu, Giản Linh Nhi thậm chí còn chưa kịp la lối khóc lóc bán manh, thanh niên dù sao đã là tu sĩ Luyện Khí tầng bảy, khẽ động hơi thở, đã khống chế tiểu nha đầu nhũn cả người, nói không ra lời.
Khi thanh niên trở lại bên cạnh trấn trưởng cúi người hành lễ: "Tổ phụ, là cháu quản giáo không nghiêm." Hiện tại Cảnh gia dựa vào một vị Kim Đan chân nhân, thế ngang giữa trời, vì mình với muội muội, ông nội đã thoái nhượng như thế, nếu bởi vì tiểu nha đầu nhất thời hồ ngôn loạn ngữ mà làm hại lần nhường nhịn này của ông nội trở thành công cốc, vậy thật sự trăm lần chết cũng khó chuộc.
"Chậc chậc chậc, uy phong thật lớn, sát khí thật lớn, Cảnh Lệ Cảnh Hoa của Cảnh gia đã thành Kim Đan chân nhân rồi sao? Kêu chúng ta sáng sớm đến triều bái cha mẹ của chân nhân đi ~" Lời nói quái gở này dẫn tới mấy người phía dưới cười nhạo ra tiếng.
Đều ở Tiên Duyên Trấn, cách trên núi không quá một bước, Cảnh gia có thể dựa vào một vị Kim Đan, đương nhiên cũng có người khác có chỗ dựa vững chắc. Kỳ thật nhân duyên của tiểu nha đầu Tiểu Linh Nhi ở trên trấn không tệ, hoặc là không bằng nói, kỳ thật trấn trưởng vất vả trên trấn nhiều năm như vậy, kết được không ít thiện duyên, Cảnh gia phen này bức bách dữ dằn, nếu chỉ vì Đỗ Tử Đằng, cũng không đến mức có người ra mặt, nhưng trực tiếp giáp mặt bức lên đầu trấn trưởng như vậy, khó tránh khỏi có người nhịn không được.
Hơn nữa, chỉ vì việc một nhà Cảnh gia họ mà sáng sớm khiến người cả trấn không được an bình, tụ tập ở đây, đương nhiên cũng có không ít người bất mãn.
Mặt Cảnh Phùng thị cứng đờ, đã biết vừa rồi mình thất sách, nhưng việc đã đến nước này, chỉ còn dao sắc chặt đay rối, bà lạnh giọng quát: "Tiểu tử! Còn không mau ký!"
"Khoan đã!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro