Q1 Chương 22
Chương 22 Nhưng Đỗ Tử Đằng kia, Cảnh Hoa biết rõ ân oán giữa cậu ta và Cảnh gia, tuyệt đối không thể để người này trưởng thành!
Kế tiếp Đỗ Tử Đằng làm việc nghỉ ngơi cũng dần dần cố định, hoặc dốc hết sức toàn tâm toàn ý đóng cửa vẽ phù giống như trước, hoặc đến Thiết gia thương nghị với Thiết Vạn Lí về vũ khí bí mật của cậu.
Không quá mấy ngày, Giản Trạch đã nghe nói món vũ khí bí mật của Đỗ Tử Đằng đã được luyện chế thành công, hắn ta có chút câm nín, tuy nói không giống những thần binh kinh thiên động địa một lần luyện là mấy trăm năm trong truyền thuyết, thậm chí có món do thiên địa linh khí tạo hóa thành, nhưng một món vũ khí chỉ tốn mấy ngày đã được Thiết Vạn Lí chế tạo thành...... Giản Trạch cảm thấy hơn phân nửa lại là do Đỗ Tử Đằng nhất thời hứng khởi mò mẫm ra chơi.
Đỗ Tử Đằng không có ý để mọi người tham quan một chút, chỉ tự một mình lăn qua lăn lại, khiến lão đại Giản Linh Nhi không vui nha.
====================================
Vân Hoành Phong, Hà Tẫn Điện.
Trên Vân Hoành Phong quanh năm mây mù bao phủ, Hà Tẫn Điện là một nơi kỳ quái, một nửa mãnh liệt như lửa xua tan mây mù, một nửa kia lại khốc hàn như băng đông lạnh sương giá, vì vậy trên núi mây mù lượn lờ, ít thấy có nơi quanh năm không sương mù.
Trong một gian phòng bố trí đơn giản đến cực điểm, Cảnh Hoa nhẫn nại giải thích với tỷ tỷ ruột: "Vương Hổ là một trong những chấp sự ngoại viện, dù tỷ là chân truyền nội viện, liên tiếp vượt giới hạn nhúng tay sự vụ ngoại viện như vậy, dù sao cũng không tốt. Ngày đó hà tất xúc động như vậy, tỷ xuất quan xong là tìm ông ta gây sự, bản thân tỷ có lấy được chỗ tốt gì không?"
Cảnh Lệ mang vẻ không vui: "Một chấp sự ngoại viện nho nhỏ mà thôi, chèn ép ông ta thì sao? Đó dù sao cũng là song thân của chúng ta, vốn ngày đó chúng ta đã quy ước với ông ta trước, chỉ là một ít giấy phù, thư thả chút thời gian thì có sao? Chẳng qua chỉ chậm một ngày, ông ta đã dám bày sắc mặt cho mẫu thân như vậy, rõ ràng không đặt tỷ đệ ta vào mắt, hà tất cho gã mặt mũi gì?"
Cảnh Hoa còn chưa kịp nói gì, Cảnh Lệ lại càng nói càng tức giận: "Nếu không phải tỷ xuất quan trước biết mẫu thân chịu thiệt ở chỗ ngoại viện vội vàng chạy tới thị trấn, tỷ cũng sẽ không biết, Giản gia kia thế mà dám bức Cảnh gia ta đến như vậy! Nếu không phải tỷ chạy tới đúng lúc còn không biết sẽ xảy ra rắc rối gì đâu, tỷ có lỗi gì?!"
Cảnh Lệ không đề cập tới chuyện trên Tiên Duyên Trấn thì thôi, vừa nhắc tới Cảnh Hoa đã không còn kiên nhẫn: "Tỷ cho rằng tỷ làm rất đúng?! Tiêu Thần xuất quan, dị tượng trong thiên tượng Kết Đan trùng trùng, đệ ở trong quan cũng mơ hồ cảm giác được sự đáng sợ trong đó. Tiểu tử họ Đỗ kia do Tiêu Thần cứu, tỷ biết rõ mà còn xuống tay với nó trước mặt người cả trấn? Ngày đó đệ đang bế quan, hạ nhân thấy chuyện khẩn cấp vội đưa tin vào, đệ chưa kịp củng cố cảnh giới đã không thể không vận dụng Kim Kiếm của sư tôn mới triệu hồi tỷ về, bấy giờ mới phải phí thời gian gấp mấy lần để ổn định tu vi, tỷ cảm thấy tỷ uy phong khí phách? Dù cho tỷ đến chỗ Vương Hổ kéo dài mấy ngày, chờ đệ xuất quan rồi cùng quyết định, cũng sẽ không gây ra rắc rối lớn như vậy, thoáng cái không tốt, đó là đại họa ngập trời!"
Cảnh Lệ giận cực: "Nếu mọi chuyện đều chờ đệ quyết định, thì cha mẹ đã sớm bị bọn chúng ức hiếp không ra hình người rồi! Tiêu Thần kia chẳng qua chỉ vừa mới Kết Đan, sư tôn Kết Đan đã không biết bao nhiêu năm rồi, có gì để sợ? Lại nói, hắn thành Đan đã nhiều ngày như vậy rồi cũng không thấy hỏi đến chuyện của tiểu tử trên trấn kia. Đại địch gì? Đại họa ngập trời gì? Không chừng Tiêu Thần hoàn toàn không để trong lòng, chỉ có đệ ở đây nói hươu nói vượn!"
Cảnh Hoa gầm lên một tiếng "Cảnh Lệ!"
Gã tùy tay đập bàn, linh lực thuộc tính băng ngưng kết trực tiếp đông lạnh mặt bàn, ngay sau đó phát ra một tiếng "crắck" nổ lớn vỡ vụn thành mấy khối rơi xuống đất. Gã vừa mới xuất quan, cảnh giới mới ổn định, đã vội vàng tìm Cảnh Lệ về, ai ngờ lại khư khư cố chấp như vậy, không những không biết hối cải, ngay cả lỗi cũng không chịu nhận!
Cảnh Lệ bị kinh hách càng tức giận bừng bừng: "Đệ như vậy là muốn động thủ với ta?! Ta biết sư tôn coi trọng đệ hơn, tự mình hộ pháp cho đệ, thậm chí ngay cả Kim Kiếm cũng dùng bí pháp luyện chế cho đệ sử dụng! Nhưng Cảnh Lệ ta không sợ đệ đâu!"
Cảnh Hoa giận cực ngược lại cười, biết người tỷ ruột này của mình từ nhỏ được cặp cha mẹ kia sủng nịch đến mức không ra gì, từ nhỏ chưa từng chịu sự bất lợi nào, hoàn toàn không nghe lọt tai: "Cảnh đại tiểu thư, tốt nhất tỷ tỉnh táo chút cho ta! Tình thế trên núi phức tạp, tỷ cho rằng tỷ là ai? Tu vi của Vương Hổ còn hơn tỷ mấy bậc, dựa vào điều gì ông ta phải xem sắc mặt tỷ? Tỷ đệ ta hiện giờ tất cả đều dựa vào sư tôn mới có được, tỷ rốt cuộc có hiểu hay không?!" Nói xong lời cuối cùng, Cảnh Hoa chỉ còn bất đắc dĩ: "...... Ta là đệ đệ ruột của tỷ, chẳng lẽ còn có thể hại tỷ? Nghe đệ một câu, bớt xuống núi can thiệp, ở trên núi tu hành nhiều hơn đi!"
Cảnh Lệ mềm xuống, lại vẫn có chút ủy khuất: "Nhưng không thể cứ để mặc cha mẹ bị Giản gia với tiểu tử kia khi dễ chứ?"
Cảnh Hoa nhíu mày: "Đâu ra khi dễ? Nếu đệ nhớ không lầm, lần trước mẫu thân đến, cũng chỉ nói tiểu tử kia rời khỏi nhà ta, còn có chút tranh chấp trên việc bán linh phù...... Nay Tiêu Thần đã xuất quan, chúng ta tạm thời tránh khỏi đầu gió, đoạn thời gian này không nên tìm tiểu tử kia gây phiền toái."
Cảnh Lệ nghe vậy là biết Cảnh Hoa không biết tình thế phát triển tiếp sau đó, cô nói lại một lần từ đầu chí cuối tin tức mình nghe được: "...... Đặc biệt họ Lục kia, quá đáng giận! Thu linh thạch của Cảnh gia ta, thế mà còn nói chuyện như vậy, nếu không phải đệ dùng Kim Kiếm triệu tỷ trở về, lại không cho tỷ ra ngoài, tỷ đã sớm đến Phi Hào Viện tìm họ Lục kia rồi!"
Cảnh Hoa mang vẻ ngưng trọng: "Tỷ có hỏi mẫu thân rõ ràng? Tụ Linh Phù kia thật sự có thể tụ tập linh khí mà không cần linh thạch, Lục Huyền Xuân thật sự nói gã cũng vẽ không ra?"
Cảnh Lệ mang vẻ không để bụng: "Mẫu thân nói như vậy, nhưng nói về Tụ Linh Phù mơ hồ, ai biết thật giả?"
Cảnh Hoa lập tức gọi hạ nhân tới, sau khi hỏi rõ việc dưới núi ngày đó, nổi trận lôi đình: "Mọi người quả thực hồ đồ! Vì sao tỷ không nói sớm về việc Tụ Linh Phù kia?"
Cảnh Lệ mang vẻ không thể hiểu được: "Trước đó đệ chưa xuất quan, vừa xuất quan đã tìm tỷ chỉ trích một trận, tỷ nào có cơ hội nói......"
Cảnh Hoa câm lặng, tỷ tỷ ruột này của mình có khi thực sự quá giống người cha ruột kia, hoàn toàn không phân rõ được nặng nhẹ nhanh chậm. Nhưng gã không nói thêm gì nữa, chỉ vội vàng nói: "Tỷ đệ ta cùng đi gặp sư tôn!"
Cảnh Lệ ngẩn ra: "Việc này vậy mà cần kinh động sư tôn?"
Cảnh Hoa vừa ra khỏi phòng vừa ngưng trọng nói: "Giữa Kim Đan, không có việc nhỏ."
Nếu Đỗ Tử Đằng ở Tiên Duyên Trấn chỉ giày vò ra được Chiếu Sáng Phù gì đó, Tiêu Thần lại không quá để ý tới như hiện tại, dù Cảnh gia ra tay thế nào đi nữa, cũng chỉ là việc trên Tiên Duyên Trấn, sẽ không kinh động đến mức độ Kim Đan, nhưng hiện tại, nếu Đỗ Tử Đằng thật sự vẽ ra được một Tụ Linh Phù như vậy, chỉ sợ sức ảnh hưởng của rất nhiều chuyện sẽ không chỉ còn giới hạn trong Tiên Duyên Trấn nữa, một khi ra khỏi Tiên Duyên Trấn...... Có lẽ dù là sư tôn cũng rất khó đứng ngoài cuộc.
Hơn nữa, Tiêu Thần chỉ loáng thoáng là một người không rõ địch ta, thậm chí dù là địch cũng có sư tôn ở bên trên chống không đáng sợ hãi, nhưng Đỗ Tử Đằng kia, Cảnh Hoa biết rõ ân oán giữa cậu ta và Cảnh gia, tuyệt đối không thể để người này trưởng thành! Song thân với tỷ ruột của gã đều không có quyết đoán và kiến thức như vậy, nhưng Cảnh Hoa biết việc này chắc chắn phải làm. Nếu cần thiết, Cảnh Hoa đã quyết định trong lòng, chỉ cần sư tôn chấp thuận, gã nhất định phải bóp chết việc này trên Tiên Duyên Trấn. Chỉ hy vọng, tất cả còn chưa quá trễ.
==================================
Trong lòng Giản Trạch mấy ngày nay rất không vui, bởi vì người tới cửa mua phù chú lại dần dần nhiều hơn, không chỉ những phù chú bình thường, ngay cả Chiếu Sáng Phù cũng được tiêu thụ không tệ, nhưng quỷ dị nhất chính là, Tụ Linh Phù 5 linh thạch một bộ kia, người tới cửa mua nối liền không dứt, dựa vào tốc độ vẽ phù giống như in ấn của Đỗ Tử Đằng cũng không cung ứng kịp (Đương nhiên cũng có khả năng bởi vì Đỗ mỗ còn phải đi giày vò cái "vũ khí bí mật" khiến người ta câm nín kia, đối với việc này, Giản Trạch tỏ vẻ hoài nghi dày đặc), cuối cùng người tới cửa đều tiếp nhận việc trả linh thạch trước sau đó nhận hàng.
Như vậy khiến Giản Trạch lau mắt mà nhìn với sự linh nghiệm của Tụ Linh Phù, nếu không phải vì trước kia hắn ta đã từng ăn quá nhiều linh vật lại thường xuyên sử dụng Tụ Linh Trận xung kích bình cảnh, hiệu dụng của Tụ Linh Phù đối với hắn có hạn, có lẽ hắn ta cũng muốn đóng cửa hàng, đi dốc lòng tu hành.
Còn có Chiếu Sáng Phù...... Giản Trạch sau khi nghe ngóng mới biết được, không biết có phải tin tức Tiêu đại sư huynh Kết Đan ngày đó quá chấn động hay không, Cảnh gia thế mà thật sự ngừng công kích, ngay cả phù chú cũng không bán nữa, Giản Trạch cảm thấy đôi vợ chồng đó bắt nạt kẻ yếu đến mức như vậy, cũng là dị số, vì thế không dự định để ý đến nữa.
Nhưng mà, hắn ta muốn giơ cao đánh khẽ, người khác lại chưa chắc sẽ cho hắn ta cơ hội này.
"Giản huynh, đã lâu không gặp! Nghe nói việc làm ăn của cửa hàng huynh không tệ, còn chưa chúc mừng một chút!"
Giản Trạch có chút xa lạ với thanh âm này, thoáng kinh ngạc xoay người nhìn lại, người nói chuyện kia, tuổi không lớn, mặt mày lại có ba phần quen thuộc, thoáng hồi tưởng, người này vậy mà có vài phần giống Cảnh Lệ, thậm chí hơi thở cũng giống nhau, đều là tu sĩ thuộc cảnh giới cao hơn. Chẳng qua Cảnh Lệ minh diễm, người này lạnh lùng, ngay cả mở miệng nói giỡn cũng mang theo một luồng thanh lãnh không cho phép khinh nhờn, thân phận người này quả thực đã được miêu tả sinh động.
"Cảnh Hoa?!" Giản Trạch ngậm lửa giận thốt ra tên đối phương!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro