Q1 Chương 20
Chương 20《 Dẫn Khí Quyết 》
Ngoài cửa, Đỗ Tử Đằng tiếp nhận quyển trục mà Giản Trạch đưa qua, nói thật mạnh: "Đa tạ!" Công pháp được xếp đứng đầu trong bốn yếu tố tu hành, Giản gia lại giao cho cậu thoải mái như vậy, Đỗ Tử Đằng không có cách nào bỏ qua được phần trầm trọng này.
Giản Trạch lại cười nói: "Nếu chúng ta cứ tạ tới tạ đi, hôm nay còn xong không?"
Đỗ Tử Đằng cười ha ha, đập tay với Giản Trạch, bao nhiêu lời nói đều trong một cái vỗ này, không cần nhiều lời.
Giản Trạch hỏi: "Đỗ huynh đệ, kế tiếp cậu có tính toán gì không?"
Đỗ Tử Đằng: "Đương nhiên là vẽ phù, ta còn thiếu hương thân trên trấn mấy trăm bộ Tụ Linh Phù đó."
Giản Trạch truy hỏi: "Chỉ như vậy?" Hắn ta hỏi rõ ràng là tính toán sau này, vừa rồi hắn ta đã nghe rõ ràng nguyện vọng của Đỗ Tử Đằng, chẳng lẽ Đỗ Tử Đằng chỉ thuận miệng nói với tổ phụ vậy thôi?
Đỗ Tử Đằng cười giảo hoạt: "Chỉ như vậy."
Phù chú mà, cậu tin tưởng chỉ cần vẫn luôn vẽ tiếp, đương nhiên sẽ xuất hiện kết quả cậu muốn.
Đỗ Tử Đằng vậy mà thật sự "bế quan".
Liên tiếp mấy ngày chỉ thấy cặn đồ ăn đã dùng hết lưu lại ở cửa, Giản Trạch nhịn không được muốn đi xem trạng thái của Đỗ Tử Đằng, mỗi lần tới cửa, khi nhìn thấy thẻ bài với hai chữ "bế quan", cũng chỉ đành lắc đầu lui về, dù sao, đồ ăn ngày ngày tiêu hao, đặc biệt là rượu Hòa Hòa mỗi ngày đều không thừa một giọt, ít nhất nói rõ Đỗ Tử Đằng ở trong đó chắc hẳn bình yên vô sự, nếu đây là phương thức tu hành mà Đỗ Tử Đằng lựa chọn, không đi quấy rầy, toàn lực ủng hộ đại khái là việc duy nhất hắn ta có thể làm.
Bẩm báo tính toán hành động của Đỗ Tử Đằng cho tổ phụ, lại dặn dò Giản Linh Nhi không thể quấy rầy, Giản Trạch cũng toàn tâm toàn ý tập trung vào công tác sửa chữa tiệm linh vật, dù sao, nhìn thấy Đỗ Tử Đằng nỗ lực vẽ phù tu hành như vậy, hắn ta cũng không có cách nào chậm lại bước chân, đối phương quả thật có loại ma lực đó.
Nhưng mà, có lẽ Giản Trạch không ngờ tới là, Đỗ Tử Đằng đang vẽ phù, lại không chỉ đang vẽ phù.
Vào ngày chính thức bế quan, Đỗ Tử Đằng đã mở ra công pháp mà Giản gia tặng cho. 'Pháp lữ tài địa', Đỗ Tử Đằng không có một khắc nào quên thứ mà bản thân muốn truy đuổi, đương nhiên cũng sẽ không quên trong việc tăng lên tu vi, công pháp đứng thứ nhất.
Tựa như lời trấn trưởng, công pháp của Giản gia quả thật chỉ là một bộ công pháp tương đối bình thường, ba chữ《 Dẫn Khí Quyết 》đầu quyển khiến Đỗ Tử Đằng cảm thấy rất quen, đây là bộ công pháp mà dùng linh thạch cũng có thể mua được ở cửa hàng? Chẳng qua bộ công pháp này có thể duy trì đến Trúc Cơ, có lẽ nội dung đầy đủ hơn cửa hàng bán, Đỗ Tử Đằng nghĩ thầm, có lẽ ý nghĩa tham khảo cũng lớn hơn.
Nhưng khi Đỗ Tử Đằng mở ra xem, cậu lại bỗng nhiên cảm thấy bản thân sai rồi, sai thái quá. Mà cậu vừa bắt đầu xem chính là cả ngày mặt trời dâng mặt trời lặn, không biết năm tháng.
Đợi khi cậu khép lại công pháp nhắm mắt trầm tư, ngẩng mặt lên trời im lặng mỉm cười.
Nếu so sánh nâng cao tu vi với lên núi, vậy không thể nghi ngờ, công pháp chính là từng con đường để lên núi, cái gọi là bình thường trong miệng trấn trưởng, có một tầng hàm nghĩa khác, đó chính là "thích hợp phổ biến", có lẽ con đường này không phải cái nhanh nhất, thông suốt nhất, nhưng lại là cái có bậc cửa thấp nhất, không có quá nhiều điều kiện kỳ quái bắt bẻ, bất kể ai có linh căn đều có thể tu hành.
Như công pháp tên là《 Dẫn Khí Quyết 》 này nói, toàn bộ công pháp đều chỉ đạo cho tu sĩ làm sao để dẫn linh khí bên ngoài vào cơ thể, đả thông 360 huyệt khiếu quanh cơ thể con người. Không có gì xảo diệu, chính là kéo linh lực vào trong cơ thể cọ rửa thân thể, rõ ràng đơn giản vô cùng, đường lên núi này chính là tuần hoàn theo đạo lý bình thường như thế: Leo từng bước một đi lên là được rồi. Đương nhiên cũng không cần ngộ tính cực cao gì để lãnh hội, là người thì đều có thể hiểu rõ, rồi yêu cầu công phu và nghị lực tích lũy tháng ngày nước chảy đá mòn.
Cũng giống như khi lên núi, xung quanh ngươi có người chọn đường nhỏ lối tắt, có thể đến đỉnh núi nhanh hơn, có người mượn dùng công cụ, cũng có thể nhanh hơn, thậm chí có người nhảy lên, chạy như bay, ngươi nhìn thấy những người xung quanh đó dùng ra rất nhiều thủ đoạn, nhưng ngươi chỉ có thể dựa theo thế núi, đi con đường bằng phẳng nhất, bình thường nhất, dài nhất, từng bước một, không thể có chút xảo diệu, hoàn toàn dựa vào bản thân đi tới từng bước.
Có lẽ đây là nguyên nhân mà thế nhân cho rằng bộ công pháp này đơn giản lại bình thường.
Nhưng đối với Đỗ Tử Đằng mà nói, giai đoạn hiện tại 《 Dẫn Khí Quyết 》 chính là công pháp thích hợp nhất.
Khi Đỗ Tử Đằng nói chuyện với trấn trưởng đã từng nghiêm túc suy tư, ở Tu Chân giới này, nhiệm vụ quan trọng nhất trước mặt cậu, không phải mộng tưởng, mà là sinh tồn, trước nói sinh tồn mới có thể nói mộng tưởng, nếu bản thân cậu cũng không thể sống sót, nói gì đến thay đổi sinh hoạt của người khác đều là cứt chó, đây là hiện thực khổ bức.
Nâng cao tu vi từ ý nghĩa nào đó mà nói, chính là vì sinh tồn, nhưng đơn thuần theo đuổi tu vi, Đỗ Tử Đằng không cho rằng mình có ưu thế gì, trong bốn thứ 'pháp lữ tài địa', một ưu thế thôi cậu cũng không có, Đỗ Tử Đằng cẩn thận cân nhắc, có lẽ phù chú mới là hạng mục mà cậu có thiên phú có ưu thế chân chính, phát triển Đạo phù chú chắc hẳn có thể đền bù 'tài' trong bốn hạng của cậu, một khi đã như vậy, vậy phải phát huy thế mạnh đến mức tận cùng!
Ý của phát huy đến mức tận cùng không phải chỉ đơn giản lợi dụng vẽ phù để kiếm linh thạch, đó chỉ là hạ hạ sách. Một tầng ý nghĩa khác của thiên phú là, đầu nhập tài nguyên như nhau (thời gian / tinh lực / linh thạch), nhưng hồi báo có thể thu hoạch được (cảnh giới / kinh nghiệm / linh thạch) lại càng cao!
Đỗ Tử Đằng tính toán rất rõ ràng, ở khởi điểm của con đường tu hành lâu dài này, mấu chốt của việc tích lũy ưu thế lúc đầu ở chỗ sẽ tăng lên xác suất hồi báo của đầu tư, cho nên, mặc kệ thế nào cậu cũng sẽ không từ bỏ tu hành Phù đạo. Dù cho công pháp quan trọng thế nào đi nữa, nhưng kết hợp tình huống thực tế của mình để làm quyết sách mới là cử chỉ sáng suốt.
Nếu đã quyết định cần tập trung vào Phù đạo, đương nhiên tài nguyên có thể tập trung vào công pháp sẽ giảm bớt, một chuyện rất đơn giản chính là, tinh lực con người có hạn, phải tốn thời gian nghiên cứu phù chú, đương nhiên sẽ không có thời gian đi nghiên cứu lối tắt trong công pháp. Nhưng công pháp lại quan trọng tới việc nâng cao tu vi, khiến cậu không có khả năng từ bỏ hoàn toàn.
《 Dẫn Khí Quyết 》 quả thực như được chế tạo riêng cho khốn cảnh hiện tại của cậu.
Trong quá trình vẽ phù vốn cần dẫn linh lực trong cơ thể, dẫn linh khí đến bút pháp, mới có thể chân chính phác họa thành phù. Nếu có thể dẫn khí từ bên ngoài nhập thể, sau khi cọ rửa qua huyệt khiếu, lại dẫn linh khí đến bút pháp, vậy sẽ có thể thực hiện chỉ cần vẽ phù là có thể dẫn khí nhập thể, linh tùy bút động. Vẽ phù đồng thời cũng có thể tu luyện!
Khiêu chiến lớn nhất trong đó là làm sao khống chế linh khí, tuyệt đại bộ phận tu sĩ cấp thấp đều không thể vừa dẫn đường linh khí từ bên ngoài vừa khống chế linh lực trong cơ thể như vậy, điều này yêu cầu quá cao đối với độ cảm nhận linh lực, nhưng với Đỗ Tử Đằng mà nói thì đều không phải vấn đề, độ cảm ứng linh lực mạnh đến biến thái của cậu vừa vặn có thể có tác dụng.
Cứ như vậy, Đỗ Tử Đằng có thể làm được một bên vẽ phù một bên tu luyện, đồng thời tăng cao hiệu suất. Việc này không khác ý tưởng một bên băm thảo một bên kéo linh lực vụn vặt trong thảo để tiến hành tu luyện của cậu năm đó, nhưng nếu không phải công pháp đơn giản rõ ràng không hề có sự xảo diệu như《 Dẫn Khí Quyết 》, trăm triệu lần cậu cũng không có khả năng làm được thiết tưởng lớn mật như vậy.
Cậu không hề do dự, nhắm mắt trầm tư, sau khi lắng đọng lại rất nhiều suy nghĩ, lần nữa tiến vào loại cảnh giới linh hoạt kỳ ảo tự tại, trong lúc hít vào, Dẫn Khí Quyết lên! Những linh lực rất mảnh dạo quanh trong phòng như giọt nước được dẫn vào trong cơ thể, trong lúc thở ra, Đỗ Tử Đằng nâng bút phù, như trước kia, linh tùy ý động, nhưng lại "xèo" một tiếng bốc khói nhẹ, lần nữa thiệt hại một tấm giấy phù.
Trong biểu cảm của Đỗ Tử Đằng không có ảo não, cậu chỉ chậm rãi hô hấp, bình phục linh lực trong cơ thể, lần này tổn thất cũng không có nghĩa thất bại, ngược lại là một loại thành công, chứng minh thiết tưởng của cậu khả thi, chẳng qua không quá quen thuộc con đường mà linh lực lưu chuyển trong cơ thể mới có thể phá hư tính trôi chảy, dẫn đến cuối cùng vẽ phù thất bại.
Đỗ Tử Đằng không nản lòng, sau khi bình phục, lại lần nữa thử nghiệm.
Ngày qua ngày, xuất hiện ở cửa phòng Đỗ Tử Đằng không chỉ là cặn đồ ăn, còn có từng tấm Tụ Linh Phù, Giản Trạch kinh ngạc phát hiện, số lượng Tụ Linh Phù gia tăng thế mà nhiều hơn theo từng ngày! Khi tốc độ xuất hiện của từng tấm Tụ Linh Phù đã đến mức làm Giản Trạch cảm thấy hãi hùng khiếp vía...... Hắn ta rốt cuộc nhịn không được nữa đi gõ cửa phòng Đỗ Tử Đằng, dù sao kết cấu của Tụ Linh Phù kia phức tạp đến mức giận sôi, hắn ta đã từng lãnh hội qua...... Nếu muốn vẽ phù như vậy, vậy chẳng phải mấy ngày nay Đỗ Tử Đằng vẫn luôn không ngủ không nghỉ?
Khi cửa phòng được mở ra, Giản Trạch lại cảm thấy như đã có mấy đời, hắn ta phát hiện, Đỗ Tử Đằng thật sự không giống trước kia. Loại biến hóa này không giống trẻ con trưởng thành, mắt thường có thể nhìn ra được, mà là một loại biến hóa từ trong ra ngoài, dần dần hiển lộ.
Đỗ Tử Đằng chỉ cười chào hỏi.
Sau đó, Giản Trạch cả kinh kêu lên: "Cậu...... Đã Luyện Khí tầng ba?"
Đỗ Tử Đằng cảm tạ: "Nhờ có bản《 Dẫn Khí Quyết 》của Giản huynh."
Giản Trạch nhất thời có chút cảm khái, bản 《 Dẫn Khí Quyết 》 đó, hắn ta tu hành đã mấy chục năm, đến nay vẫn bị vây ở bình cảnh không cách nào đột phá, mà thời gian Đỗ Tử Đằng lấy được ngắn ngủi, thế mà đã đột phá. Hắn ta không khỏi thầm than, giữa người với người quả nhiên có sự khác biệt tư chất.
Ngoài sự hâm mộ, Giản Trạch lại bắt đầu chờ mong, nếu ngày qua ngày Đỗ Tử Đằng không ngừng mang cho người ta kỳ tích như vậy, có phải có một ngày chí nguyện to lớn mà cậu ta lập ra kia thật sự sẽ thực hiện được hay không?
Đỗ Tử Đằng giao phù chú vẽ được hôm nay cho Giản Trạch, nói: "Nếu ta không nhớ lầm, hẳn đủ rồi."
Giản Trạch kiểm kê một chút: "Đã đủ hàng đặt, cửa hàng cũng đã tu sửa gần xong, mấy ngày nay ta sẽ bắt đầu phân phát."
Đỗ Tử Đằng chỉ dặn dò một câu: "Nhanh chóng phát nhiều một chút."
Giản Trạch gật đầu: "Đương nhiên, các hương thân cho linh thạch trước, ta sẽ nhanh chóng đưa đến tay bọn họ."
Đỗ Tử Đằng thấy người phúc hậu Giản Trạch lý giải như vậy, không đi vạch trần suy nghĩ của mình, nhưng Giản Trạch ngược lại chần chừ một hồi, nhắc nhở: "Cậu vẫn nên để ý chút đi, dù sao ngày đó Cảnh Lệ đã để lại mấy câu tàn nhẫn, ta sợ bọn họ......"
Đỗ Tử Đằng cười ha ha: "Ta còn sợ bọn họ không tới ấy chứ." Cậu bế quan không chỉ nghiên cứu 《 Dẫn Khí Quyết 》 thôi đâu, tu sĩ Trúc Cơ đương nhiên lợi hại, nhưng cậu cũng sẽ đi suy nghĩ nếu gặp lại tình hình ngày đó nên ứng đối như thế nào.
Giản Trạch thấy lòng tự đại không biết từ đâu mà có của Đỗ Tử Đằng thế mà còn chưa mất đi, có chút bất đắc dĩ, nhịn không được lại nói thêm mấy câu: "Cảnh Lệ kia đi rồi lại không có tin tức, không biết tình hình trên núi thế nào...... Người huynh đệ kia của cô ta rất khó đối phó."
Đỗ Tử Đằng gật đầu trầm ngâm: "Nói đến trên núi, huynh biết tình hình cụ thể Tiêu Thần vượt qua lạch trời ngày đó không?"
"Nghe đồn, trong lạch trời cực kỳ đáng sợ, nếu không có tu vi Trúc Cơ, đạo tâm không vững tuyệt đối không cách nào vượt qua, tu sĩ cấp thấp ở trong đó ngay cả sống sót cũng không thể...... Nhưng cụ thể thế nào," Giản Trạch cười khổ: "Ta chỉ là Luyện Khí tầng bảy, chưa từng xông qua, thực sự không biết."
Đỗ Tử Đằng sau khi nghe xong, vẫn luôn nhíu mày suy tư.
Giản Trạch chần chừ một hồi, đột nhiên nói: "Nếu cậu thật sự muốn biết chuyện trên núi, có lẽ có thể hỏi Thiết đại thúc."
Đỗ Tử Đằng ngạc nhiên nói: "Là Thiết Vạn Lí Thiết đại thúc?"
Giản Trạch gật đầu, Đỗ Tử Đằng lại càng thấy kỳ quái, chẳng lẽ Thiết Vạn Lí còn hiểu biết lạch trời hơn cả Giản Trạch làm cháu trấn trưởng? Phải biết rằng, đá Tiên Duyên là do trấn trưởng phát.
Đỗ Tử Đằng lập tức quyết định: "Không phải huynh muốn đưa Tụ Linh Phù qua các nhà sao? Thiết gia để ta đưa đi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro